-
Chương 821-825
Chương 821: Tôi thật sự rất thích đánh gần người
Tô Minh giơ tay lên bắn ra một vệt kiếm phong, đúng thế, anh cũng không sử dụng kiếm, mà chỉ bắn một vệt kiếm phong ra từ ngón trỏ. Kiếm phong hẹp dài, thuần một màu tím. Nó chợt lóe rồi biến mất không thấy tăm hơi. Song, chỉ trong khoảnh khắc ấy, lại có vài người có mặt ở đây chợt thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ hoảng sợ và khó hiểu.
Tống Xạ Sơn lẩm bẩm: "Kiếm ý thất, thất đoạn? Hay là mình đã cảm giác sai?"
Ông ta cũng không chắc mình có cảm giác đúng hay không! Nói là sai thì lại không thể nào, ánh mắt ông ta lợi hại cỡ nào chứ?
Mà nói là đúng, nếu ông ta không nhớ lộn thì kiếm ý của Tô Minh mới luyện đến lục đoạn đỉnh phong, giờ mới bao lâu đã nhảy lên thất đoạn? Không đúng, có lẽ còn là thất đoạn đỉnh phong? Chẳng phải điều này quá vớ vẩn ư?
Dù một số người là Kiếm Đế chuyển thế và đệ tử dự thính trong học viện Hỗn Độn, hay cao thủ kiếm đạo đến từ Phù Đồ Kiếm Hải thì cũng không thể khiến kiếm ý lục đoạn nhảy lên thất đoạn chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Mà có tìm kiếm trong dòng lịch sử cả tỷ năm của học viện Hỗn Độn, thì một kiếm tu tu luyện kiếm ý từ lục đoạn đến thất đoạn nhanh nhất cũng mất khoảng 7000 năm mới làm được. Đó đã được coi là một kỳ tích và trở thành truyền thuyết. Còn Tô Minh, tính đến nay chắc cũng chưa đến 30 tuổi.
Ngay khi Tống Xạ Sơn, Ninh Triều Thiên, Nhiếp Thanh Cầm, một số tu giả võ đạo có thực lực khủng bố cảm giác được kiếm ý khác lạ của Tô Minh và đang khó hiểu thì Tùy Y Nhẫn cũng ra tay.
Tùy Y Nhân cũng bắn ra một vệt kiếm phong!
"Vèo!"
Tùy Y Nhân vừa bắn ra kiếm phong, cả nửa bầu trời bắt đầu nứt toạc và sụp xuống, luân hồi phản chiếu, hư không chảy ngược. Thậm chí là toàn bộ tầng võ đạo nơi Thái Nhất thần quốc cũng trở nên hỗn loạn.
Chỉ một ngón tay đã cực kỳ khủng bố!
Hàng tỷ người có mặt ở đây chỉ có thể im lặng trợn mắt há hốc mồm nhìn. Đây gần như là một chiêu kiếm mạnh nhất mà nhiều người ở đây từng thấy trong đời.
"Kiếm ý thất đoạn hậu kỳ? Còn là kiếm ý Vĩnh Hằng!", Ninh Triều Thiên đứng trên tàu chiến trong hư không kinh ngạc hô lên, trong ánh mắt già nua lộ ra vẻ hoảng sợ đầy chấn động, lại lo lắng sốt ruột lên!
"Kiếm thể Vĩnh Hằng đáng sợ như vậy ư?", Hữu Cầm Bảo Bảo cũng ngu ngơ.
Kiếm ý thất đoạn hậu kỳ, rồi còn là kiếm ý Vĩnh Hằng. Nếu ở nền văn minh cấp hai đã là ông trùm một vùng rồi ấy nhỉ? Sao có thể xuất hiện ở trong nền văn minh cấp một chứ?
Hơn nữa, một yêu nghiệt có tư chất kiếm đạo mạnh đến khó tin ấy lại bị luyện thành Người Bất Tử? Đúng là mất trí mà!
Đương nhiên, những điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là sư đệ Tô Minh chết chắc rồi! Đúng thế! Chết chắc rồi!
"Thế nên, dù ban nãy bổn hậu có cảm nhận được kiếm ý thất đoạn trong một kiếm phong kia của cậu thì sao? Lẽ nào còn có thể sánh bằng Tùy Y Nhân hả? Cho rằng kiếm thể Vĩnh Hằng chỉ là trò đùa à? Chàng trai, biết Tùy Y Nhân là kiếm thể Vĩnh Hằng còn dám dùng kiếm, kiếm ý. Kiêu ngạo quá là sẽ chết đó", Nhiếp Thanh Cầm lẩm bẩm, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy vẻ khinh bỉ và chế giễu.
Nhưng đúng lúc này, chẳng ai ngờ tới là Tô Minh lại bắn ra một kiếm như xé rách Hỗn Độn, không chút che giấu xuất hiện trong mắt mọi người. Vả lại, kiếm phong kia còn va chạm với một kiếm do Tùy Y Nhân bắn ra. Trực tiếp, cứng đối cứng.
Nể! Nể thật luôn! Nể từ tận trong tâm khảm!
Gương mặt Ninh Triều Thiên run rẩy, không nói gì. Thực tế, ông ta cũng chỉ đánh bậy đánh bạ thôi. Chính Ninh Triều Thiên cũng không ngờ nhóc Tô đã yêu nghiệt đến nước này. Có điều, đương nhiên ông ta sẽ không giải thích, ừ, là do tôi biết nhìn người, ừ, tôi đã sớm đoán trước được hết khi cứu nhóc con đó từ hồi còn ở trên Trái Đất rồi. Mắt nhìn người của ông lão đây là vô địch!
Ninh Triều Thiên không khỏi đứng thẳng lưng lên.
Nhưng đó cũng không phải là tất cả, thoáng chốc...
"Keng!"
Sau khi một kiếm kia của Tô Minh chém gãy kiếm của Tùy Y Nhân thì vẫn tiếp tục chém tới với tốc độ cực nhanh, gần như chẳng mấy chốc đã chém lên cổ cậu ta.
Một tiếng ma sát chói tai vang lên, rõ ràng có thể thấy trên cổ Tùy Y Nhân hiện lên một vết thương sâu hoắm gần 1cm.
Nhiếp Thanh Cầm kinh ngạc thốt lên: "Không thể nào!"
Đúng thế! Sao lại thế được?
Tùy Y Nhân đã bị luyện thành Người Bất Tử.
Cái gì gọi là Người Bất Tử? Chính là người có cơ thể bị luyện đến một trình độ không chết được, có thể so với lực phòng ngự tuyệt đối. Sao lại bị một vệt kiếm phong cắt bị thương cả 1cm?
Nếu Tùy Y Nhân là người bình thường thì e rằng đã bị cắt đứt cổ, máu phun tung tóe, rồi dần mất máu chết đi.
"Tùy Y Nhân, giết, giết cậu ta!", Nhiếp Thanh Cầm hoảng sợ, giận dữ hét lên, ra lệnh cho Tùy Y Nhân.
Phút chốc, cơ thể Tùy Y Nhân lóe lên, phóng thẳng về phía Tô Minh.
"Nhóc Tô, tấn công từ xa đi, đừng đánh gần người", Tống Xạ Sơn la lên.
Chỗ đáng sợ nhất của Người Bất Tử chính là không biết đau, không có cảm xúc y như một cỗ máy chiến đấu. Hơn nữa, điểm mạnh nhất của nó là sức mạnh và lực phong ngự của cơ thể, là một cao thủ cận chiến đỉnh cấp.
Cách tốt nhất để giết chết Người Bất Tử khi đánh nhau với họ chính là đánh xa. Lợi dụng thân pháp, những mánh khóe ẩn núp và chiêu trò tấn công để đánh. Điểm yếu của họ là không có đầu óc, không có chiến thuật, đánh xa, ẩn núp, đánh lén... Nên chúng ta vẫn có cơ hội đánh thắng Người Bất Tử. Nhưng chỉ là thắng mà thôi, còn muốn giết họ thì rất khó.
Có điều.
"Tôi thật sự rất thích đánh gần người", Tô Minh cười, vuốt mũi nói.
Chương 822: Bà nghĩ tôi không giết được ư?
Nhưng mà, mọi người còn chưa hoàn hồn lại từ trong hoảng sợ thì...
"Roẹt!"
Một tiếng xé toạc vòm trời nặng nề vang lên. Chỉ thấy, khi đối mặt với một quyền kia Tùy Y Nhân, Tô Minh cũng không có lùi hay né tránh mà lại đấm ra một quyền cứng đối cứng.
Cứng đối cứng, đù! Một cảnh tượng có chết cũng không tài nào tin nổi xuất hiện, mặt mày Tô Minh lạnh te, cùng lắm chỉ khẽ run lên, nhưng Tùy Y Nhân lại lùi về sau một bước.
Đúng vậy! Sức mạnh hơn 3000 tỷ trong một quyền kia của Tùy Y Nhân lại không đánh lại Tô Minh?
"Đù!", Hữu Cầm Bảo Bảo văng tục, bị đả kích đến nỗi muốn tự sát. Ban nãy, cô ta còn định đi cứu Tô Minh để sư tôn nhìn mình với cặp mắt khác xưa. Mình đúng là quá trẻ người non dạ! Không đúng, nói trẻ thì cũng không trẻ bằng Tô Minh!
"Vèo!", Tùy Y Nhân bị một quyền kia đánh lùi lại, nhưng là một Người Bất Tử, đương nhiên cậu ta không biết đau là gì, không chút do dự giơ đoản kiếm lên, chém một phát ra với tốc độ cực nhanh, cực quỷ dị và cũng sử dụng kiếm ý Vĩnh Hằng.
Thế nhưng, Tô Minh lại lắc người một cái bèn né được một cách hết sức dễ dàng.
Đừng thấy chỉ là một cái lắc người, nhưng sự chấn động mà nó mang lại còn lớn hơn một quyền Tô Minh đánh lui Tùy Y Nhân ban nãy rất rất nhiều. Bởi vì, đánh nhau gần như thế, cộng với thực lực rợn người của Tùy Y Nhân thì tốc độ chém ra một kiếm kia của cậu ta đã đạt tới trình độ chưa đến 0,0001 giây.
Cận chiến kiểu đấy, hoàn toàn chỉ có cứng đối cứng, chiêu đối chiêu mới là cách tốt nhất. Còn muốn né thì y như nằm mơ giữa ban ngày vậy. Nhưng ai ngờ, Tô Minh lại làm được.
"Chẳng những sở hữu quy luật không gian thất đoạn đỉnh phong, còn có thể sử dụng nó đến trình độ này thì quả là, quả là...", Tống Xạ Sơn không biết nên miêu tả cảm giác của mình lúc này thế nào, y như đang nằm mơ vậy.
Nhưng dù có mơ chắc cũng không dám mơ như thế.
Cùng lúc đó, sau khi né được chiêu kiếm kia của Tùy Y Nhân hết sức dễ dàng thì dưới quy luật không gian, cơ thể Tô Minh như một lớp ảo ảnh, bước từng bước đi đến, lại chẳng ai thấy được động tác của anh, nhưng Tô Minh đã xuất hiện đằng sau Tùy Y Nhân.
"Bốp!"
Tô Minh không chút do dự đấm một quyền vào cổ Tùy Y Nhân, cả cơ thể cậu ta bị anh đánh bay ra ngoài.
"Rách?", Nhiếp Thanh Cầm ngừng thở, gương mặt run rẩy.
Tất cả mọi người đều thấy khi một quyền kia của Tô Minh đấm lên cổ Tùy Y Nhân thì cổ cậu ta đã lõm xuống, rồi còn xuất hiện một vết rách.
Điều này...
"Sư tôn, sư đệ đúng là không phải người mà, hu hu hu", Hữu Cầm Bảo Bảo trên tàu chiến con thoi sụp đổ, bị dọa và đả kích bật khóc. Mấy năm nay, ai cũng dạy cho cô ta một đạo lý, nào nền văn minh cấp một chính là rác rưởi, tu giả võ đạo ở đó có thể thuận tay giết chết, người hầu ở nền văn minh cấp hai xuống đấy cũng là bậc bề trên như thánh tử, thánh nữ... Toàn là nhảm nhí!
Bà mẹ nó chứ ở đó mà nền văn minh cấp một chỉ toàn là rác rưởi!
Sư đệ Tô Minh mà là rác rưởi hả?
Hữu Cầm Bảo Bảo đều bị đả kích tự bế.
Giờ phút này, Nhiếp Thanh Cầm cũng không định lấy ra những con bài chưa lật nữa.
Tô Minh quả thật đã khiến bà ta nảy ra ý yêu thích người tài.
"Sư tôn, Người Bất Tử không thể giết được thật ạ?", Vân Sơn trên tàu chiến trong hư không nhíu mày, sau đó tò mò hỏi. Anh ta có hơi tiếc nuối vì hy vọng sư đệ Tô Minh có thể giết chết Tùy Y Nhân.
"Đương nhiên không phải, trong vô vàn thế giới, từ thuở thái cổ không có gì là bất tử bất diệt và sống mãi cả", Ninh Triều Thiên lắc đầu: "Đúng là Người Bất Tử rất khó giết, nhưng đây chỉ ở trong tình huống ngang nhau. Nếu thực lực chênh nhau quá lớn thì cũng có thể giết chết Người Bất Tử".
"Thực lực chênh nhau quá lớn? Vậy khó rồi, bản thân Tùy Y Nhân đã là Đại Đế thượng vị chín chuyển, muốn mạnh hơn cậu ta thì phải mạnh đến nỗi nào chứ? Lẽ nào phải đạt tới cảnh giới Tiên Nhân?"
Trên Đại Đế chính là Tiên.
Nó chia thành Tiên Nhân, Tiên Vương, Tiên Tôn và ba cảnh giới giới ấy cũng mạnh hơn Đại Đế rất rất rất nhiều. Vì Tiên là một hệ thống võ đạo khác rồi.
Tiên là tu luyện ý chí bất hủ, năm tháng, số mệnh trong đất trời và căn nguyên văn minh.
Thường thì một nền văn minh cấp một là không có khả năng xuất hiện Tiên.
Đương nhiên, nền văn minh Xương lại có chút đặc biệt.
Đúng lúc này.
"Nhiếp hoàng hậu, cảm ơn đã ưu ái, nhưng, ai nói tôi không giết được cái tên gọi là Người Bất Tử kia?", Tô Minh sảng khoái cười.
Sau đó.
"Không gian giam cầm".
"Không gian xiềng xích".
"Không gian đè nén".
"Không gian xếp chồng".
Tô Minh nhìn Tùy Y Nhân đuổi theo đến trước mặt mình, quát.
Bốn loại thần thông quy luật không gian đỉnh cấp được anh thi triển.
Kế tiếp, điều khiến người ta hoảng sợ là Tùy Y Nhân đã ngừng lại, bị khóa lại như lọt vào đầm lầy, không thể nhúc nhích được tý nào.
Cảnh tượng ấy cực kỳ khủng bố!
"Có thể sử dụng quy luật không gian đến mức ấy thì e rằng nền văn minh Xương cũng không chứa nổi con rồng này!", Tống Xạ Sơn không nhịn được cảm thán. Theo ông ta biết, dù là đám người dùng quy luật không gian chứng đạo thành Đế muốn sáng tạo ra thần thông cũng cần tích lũy hàng tỷ năm. Rất nhiều cao thủ không gian cùng lắm chỉ biết dùng mấy thần thông. Còn Tô Minh, chắc phải biết được hơn 10 cái chứ ít gì nhỉ?
Càng đáng sợ hơn là cách sử dụng những thần thông ấy của Tô Minh quả thật là thành thạo một cách như ăn vào máu rồi.
Sắc mặt Nhiếp Thanh Cầm lập tức sa sầm, rồi im lặng.
Song, sau đó, bà ta chợt bật cười khanh khách: "Tô Minh, dù cậu có trói Tùy Y Nhân lại được, nhưng vẫn không thể giết chết cậu ta. Cậu có biết thế nào là Người Bất Tử không?"
Khinh bỉ một cách trắng trợn!
Thực tế, chỉ cần trói Tùy Y Nhân lại được là đủ rồi. Cậu ta sẽ không còn quấn lấy anh được nữa. Nhiếp Thanh Cầm phải lấy ra nhiều con bài chưa lật hơn nữa, không thì Tô Minh sẽ thắng.
Chương 823: Tôi không muốn chơi với ông
“Phụp!”, Thái U Hỏa giống như một con rồng lửa màu tím đỏ, quái dị đầy màu sắc như thiêu đốt cả bầu trời.
Thái U Hỏa vừa xuất hiện thì giống như ánh sáng trong đêm đen, soi sáng cả đất trời. Nhưng lại giống như bóng dáng thần chết đi vào không gian bị Tô Minh khóa chặt, rồi lao về phía Tùy Y Nhân.
Ngay lập tức, ngọn lửa bao trùm toàn thân Tùy Y Nhân.
“Ha ha!”, Nhiếp Thanh Cầm vừa định bật cười chế giễu, bởi vì trong nhận thức của bà ta thì không có ngọn lửa nào có thể làm ‘người Bất Tử’ bị thương, kể cả là Bỉ Ngạn hỏa.
Nhưng vẫn chưa đợi bà ta cười sảng khoái thì ánh mắt bà ta không ngừng run rẩy như gặp ma.
Trước mặt bà ta là cảnh tượng khắp người Tùy Y Nhân không ngừng run rẩy khi tiếp xúc với Thái U Hỏa, có một phần bị tan chảy, thậm chí còn bị thiêu đốt thành vết rõ ràng.
Mặc dù rất ít nhưng điều đó cũng đủ thấy, Thái U Hỏa của Tô Minh có thể khiến Tùy Y Nhân bị thương.
Chỉ cần có thể khiến Tùy Y Nhân bị thương là đủ rồi.
Bởi vì lúc này Tùy Y Nhân bị khóa chặt, kể cả bị thương một chút nhưng Tô Minh vẫn có thể duy trì Thái U Hỏa tấn công. Từng chút một là có thể ngưng tụ thành ngọn lửa tiêu diệt. Dù sao thì Tùy Y Nhân cũng chỉ là bia đỡ đạn thôi?
Nhiếp Thanh Cầm như sắp phát điên!
Tại sao… Hết lần này đến lần khác mà kế hoạch đều không như bà ta mong muốn.
Dường như tất cả chân lý võ đạo và quan niệm võ đạo thì vô hiệu lực khi gặp Tô Minh.
Nhiếp Thanh Cầm thấy uất ức, sắc mặt sầm lại. Bà ta làm sao có thể đợi được nữa, trực tiếp rống lên: “Sư tôn! Con muốn thằng khốn này chết không có chỗ chôn”.
Nhiếp Thanh Cầm đã tức phát điên, không còn đợi được nữa.
Hơn nữa, nếu như không giết chết được Tô Minh, Tùy Y Nhân mà bị thiêu đốt trong ngọn lửa tấn công của Tô Minh thì lãng phí quá.
Bà ta đã tiêu tốn vô số tài nguyên võ đạo để luyện Tùy Y Nhân thành người Bất Tử. Vì vậy bà ta không thể chấp nhận hiện thực mà Tùy Y Nhân hóa thành hư vô trong tay Tô Minh.
“Haiz!”, kèm theo tiếng hét của Nhiếp Thanh Cầm thì có một tiếng thở dài vang lên. Sau đó, chỉ thấy phía sau Nhiếp Thanh Cầm xuất hiện một bà lão.
Bà lão này rất kỳ quái, dường như chỉ là một làn khói trắng rồi dần dần biến thành một bóng hình. Ngũ quan của bà ta khá khủng khiếp, không có lòng tử, hai mắt chỉ là hốc xương, trong đó dường như ngưng kết kiểu mạng nhện.
Hàm răng của bà ta cũng khá kinh khủng, toàn là màu máu. Ngoài ra, bà ta để đầu trọc, gần như không có tóc. Dáng người thấp bé, chắc tầm 1m30, lưng còng. Hơi thở thì nặng nề, giống như con côn trùng vo ve trong màn đêm, nghe rất chói tai, khiến người ta khó chịu.
Nhìn thế nào cũng thấy bà lão này không giống người sống nhưng bà ta lại có sức sống mãnh liệt.
Tay phải của bà ta cầm một chiếc lọ. Lọ đó hình tròn, cổ xưa, có dấu vết của năm tháng, giống như có lịch sử hàng tỷ năm. Trong lọ đó có chất lỏng, nếu nhìn kỹ thì thấy có màu sắc như cát lún đang không ngừng biến đổi, lúc thì màu tím, lúc thì màu xanh. Trong lúc di chuyển còn lúc nhúc như có sự sống trong đó.
Cũng chính giây phút bà lão xuất hiện, Tô Minh cảm thấy mình như bị khóa chặt.
Đúng thế! Anh bị bà lão khóa chặt.
Nguy hiểm! Nguy hiểm vô cùng! Suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu Tô Minh nhưng chỉ thế thôi, chứ chưa phải đòn chí mạng.
Tô Minh không hề sợ.
“Bà lão Quỷ Sha?”, trong hư không, sắc mặt của Tống Xạ Sơn trắng bệch, hoàn toàn là vẻ khó tin. Sau đó là vẻ phẫn nộ, cuối cùng là cảm giác ngạt thở, phẫn nộ đến nỗi toàn thân run rẩy.
Tống Xạ Sơn không thể ngờ, đến bà lão Quỷ Sha cũng xuất hiện.
Hơn nữa, bà lão Quỷ Sha còn nghe lệnh của đồ đệ Nhiếp Thanh Cầm?
Ban nãy, rõ ràng là Nhiếp Thanh Cầm ra lệnh cho sư tôn của mình mà. Sao có thể thế được?
Tống Xạ Sơn tự thấy mình hiểu khá nhiều về Nhiếp Thanh Cầm và cả Thái Nhất thần quốc. Nhưng lúc này, ông ta cũng không chắc chắn lắm.
Còn nữa, chẳng phải bà lão Quỷ Sha mất tích mấy chục triệu năm rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện thế này?
“Tống Xạ Sơn! Đã lâu không gặp!”, bà lão Quỷ Sha ngẩng đầu lên nhìn Tống Xạ Sơn, cười nói.
“Bà lão Quỷ Sha! Bà là một trong những lão quái vật có tuổi đời khá lớn trong nền văn minh Xương, lại còn đứng thứ 7 trên bảng xếp hạng lão quái vật thì không nên ra tay với một chàng trai mới 30 tuổi chứ? Đồ đệ Nhiếp Thanh Cầm của bà không cần thể diện đã đành, lẽ nào bà cũng thế sao?”, Tống Xạ Sơn hét lớn, giọng nói ngưng trọng.
Nhưng nếu bà lão Quỷ Sha thật sự ra tay thì Tô Minh cũng khó giữ mạng, chỉ e là còn không vào được luân hồi, thậm chí ông ta muốn mang theo một chút thần hồn của Tô Minh cũng khó.
Lúc này ông ta thấy rất căng thẳng, cũng rất hối hận. Ông ta không nên đến một mình, nên dẫn theo lãnh đạo cấp cao của học viện Hỗn Độn, thậm chí là mời cả viện trưởng đến cùng.
Đúng là ông ta vẫn đánh giá thấp con người nham hiểm như Nhiếp Thanh Cầm.
“Thằng nhóc này được đấy! Nhưng cũng chính vì thế mà nó phải chết”, bà lão Quỷ Sha cười, nhìn Tô Minh, nói.
“Quỷ Sha! Bà đúng là vô liêm sỉ, vậy thì bổn tọa sẽ chơi với bà”, Tống Xạ Sơn đã quyết định ra tay, bất luận là Nhiếp Thanh Cầm uy hiếp thế nào thì ông ta vẫn phải ra tay chứ không còn lựa chọn thứ hai.
“Tạm thời tôi không muốn chơi với ông”, bà lão Quỷ Sha cười nham hiểm, nói.
Chương 824: Cấp bậc của Bỉ Ngạn hỏa
x“Chuyện này không do bà quyết định!”, Tống Xạ Sơn nói một câu rồi ra tay đột ngột.
Ông ta phát hiện, hư không của mình bị chặn lại bởi một làn sương mù và cát trắng quái dị.
Làn sương mù đó như đầm lầy giết người bất tận, lại giống như đại dương bị ngăn cách bởi dòng cát lún.
Dù sao thì lúc này Tống Xạ Sơn mơ hồ cảm nhận được, dường như mình cách Thái Nhất thần quốc mà mình thấy ngay trước mặt, rất xa rất xa.
Ông ta vô cùng kinh ngạc!
Đây là thủ đoạn của tiên nhân sao? Bà lão Quỷ Sha chạm đến cảnh giới của tiên nhân rồi sao? Ông ta thật sự thấy kinh hãi.
Mặc dù ai nấy trên bảng xếp hạng đều ẩn giấu thực lực và cảnh giới.
Nhưng cũng chỉ có mức độ thôi chứ?
Bà lão Quỷ Sha đứng thứ 7 trên bảng xếp hạng, bề ngoài thì cảnh giới ở cấp bậc Đại Đế thượng vị tám chuyển, bao gồm cả Tống Xạ Sơn trong đó. Nhưng rất nhiều người đoán cảnh giới thật sự của bà lão Quỷ Sha là chín chuyển. Nhưng nào ngờ…
Không phải!
Không phải như thế! Mà là cảnh giới bán bộ Tiên Nhân rồi!
Ẩn mình quá kỹ! Quá khủng khiếp!
Bao gồm cả Ninh Triều Thiên đang ở trên tàu con thoi tác chiến trong hư không lúc này cũng biến đổi sắc mặt.
“Sư tôn! Chuyện gì thế này?”, giọng nói của Hữu Cầm Bảo Bảo run rẩy, nói: “Có phải là chúng ta không cứu được sư đệ rồi không ạ?”
Hữu Cầm Bảo Bảo như sắp khóc đến nơi. Cô ta đã thử thi triển thân pháp và quy luật không gian, định đi về phía Thái Nhất thần quốc nhưng không làm được. Cô ta bị ngăn cách bởi trời đất, ngăn cách bởi nền văn minh nào đó. Quá đỗi khủng khiếp!
Hữu Cầm Bảo Bảo sợ đến nỗi chết ngất.
Cát Tề và Vân Sơn cũng sốt sắng mà toát hết mồ hôi.
“Chết tiệt! Bà lão Quỷ Sha này đã chạm đến cảnh giới của Tiên Nhân rồi. Mặc dù chưa phải Tiên Nhân thật sự nhưng cũng đủ sức mượn pháp bảo tiên nhân trong tay để ‘phong giới’”, Ninh Triều Thiên hít một hơi thật sâu, nói.
Mặt Ninh Triều Thiên đã không còn giọt máu.
Ở thời kỳ đỉnh cao, ông ấy có thể dễ dàng phá bỏ phong giới này. Còn dễ dàng dùng một ngón tay giết chết bà lão Quỷ Sha.
Nhưng hiện giờ ông không ở thời kỳ đỉnh cao, lại còn vừa mới khôi phục trí nhớ.
Thực lực vừa mới khôi phục ở cấp bậc Đại Đế thượng vị chín chuyển.
Đừng thấy cấp bậc Đại Đế thượng vị chín chuyển cũng tầm tầm với cảnh giới bán bộ Tiên Nhân và chỉ kém một chút thôi. Nhưng chỉ cần chạm đến được chữ ‘Tiên’ là đã cách nhau một trời một vực. Lúc này đã cách nhau về cấp bậc, về hệ thống võ đạo rồi.
Hơi thở của Ninh Triều Thiên bắt đầu trở nên nóng ran, thậm chí hai mắt như điên dại.
Trong đầu ông đang suy nghĩ xem nên cứu người bằng cách nào?
Tống Xạ Sơn cũng như thế.
Nhưng trong thời gian ngắn, bất luận là Ninh Triều Thiên và Tống Xạ Sơn thì đều không làm gì được bà lão Quỷ Sha, chứ đừng nói đến việc cứu người.
“Chàng trai! ‘Lửa’ không dùng như vậy đâu”, một giây sau, bà lão Quỷ Sha thu ánh mắt lại rồi nhìn về phía Tô Minh, nhe răng cười, sau đó khẽ giơ bàn tay xương xẩu lên, trong đó bắn ra ngọn lửa màu đen.
Bỗng chốc, trời đất tối sầm lại, dường như biến thành đêm đen.
Ngọn lửa bắn về phía Tô Minh, thoạt nhìn tốc độ không nhanh nhưng cho người ta cảm giác nó như sắp hủy diệt cả thế giới.
Nhiệt độ của Thái Nhất thần quốc bắt đầu điên cuồng tăng lên.
Ngọn lửa này ở cấp bậc Bỉ Ngạn thượng phẩm, hơn nữa còn rất đặc biệt.
Ngọn lửa ở cấp bậc Bỉ Ngạn cũng chia làm nhiều loại.
Có Bỉ Ngạn thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm.
Hiện giờ Thái U Hỏa của Tô Minh chỉ là Bỉ Ngạn hạ phẩm. Tất nhiên, sự khủng khiếp của Thái U Hỏa chính là có thể tiếp tục phát triển, nuốt trọn, tiềm lực rất lớn. Nhưng không thể so sánh với ngọn lửa ở cấp bậc Bỉ Ngạn thượng phẩm trong tay bà lão Quỷ Sha được, kém tận mười lần.
Ngọn lửa ở cấp bậc Bỉ Ngạn thượng phẩm có thể giết được cấp bậc Đại Đế thượng vị chín chuyển, đã đạt đến mức độ chịu đựng cực hạn của nền văn minh Xương. Có thể thấy nó mạnh đến mức nào?
“Không…!”, Tống Xạ Sơn rống lên, đôi mắt đỏ ửng.
Ninh Triều Thiên nghiến răng nghiến lợi, dường như bị ép đến đường cùng nhưng không có cách nào khác.
Ninh Triều Thiên hận, hận mình vô dụng? Tại sao vừa mới lấy lại được trí nhớ luân hồi, tại sao đến giờ vẫn chưa khôi phục được thực lực nhất định?
“Tô Minh! Cậu có thể trụ được đến lúc sư tôn của bổn hậu giải quyết cậu đã là mạnh lắm rồi. Cậu đã có thể tự hào về mình, cứ yên tâm đi đi”, Nhiếp Thanh Cầm cười nói với vẻ yên tâm.
Một giây sau có thể thấy rõ ngọn lửa màu đen thoắt cái đã đến trước mặt Tô Minh.
Nhưng đúng lúc này…
“Chỉ có thế thôi sao?”, Tô Minh lắc đầu với vẻ khinh bỉ, nói: “Quá thất vọng!”
Lời nói vừa dứt thì mọi người đều thấy rõ, ngọn lửa đến trước mặt Tô Minh nhưng bị dập tắt ngay lập tức, giống như đốm lửa màu đen đang cháy nhưng lúc này bị thổi tắt.
Quá kỳ dị!
“Quả nhiên cây Thế Giới còn có thể dùng kiểu này”, trong lòng Tô Minh thấy vui mừng.
Anh đã thử cách dùng mới của cây Thế Giới.
Hiệu quả không tồi.
Nếu cây Thế Giới đã có sức sống vô tận thì ngược lại, nó có thể nuốt trọn sức sống vô tận không? Đây là phát hiện mới của Tô Minh.
Thực tế là… Có!
Thứ nhất, mặc dù hiện giờ phạm vi nuốt trọn của cây Thế Giới chỉ là khoảng cách ngắn xung quanh nó nhưng nó vẫn có thể phát triển thêm. Hơn nữa, kể cả là khoảng cách ngắn thì vẫn dùng được.
Thứ hai, nếu Thái U Hỏa ở cấp bậc Bỉ Ngạn có thể tăng thêm sức mạnh thì giống như ngọn lửa bình thường gặp phải khí oxy và bùng cháy bất cứ lúc nào.
Chương 825: Giết bà lão Quỷ Sa quá đơn giản
Đây là tư duy ngược chiều. Nếu ngọn lửa ở cấp bậc Bỉ Ngạn hoàn toàn hết sinh khí thì phải chăng sẽ giống ngọn lửa thông thường mất đi khí oxy, không có điều kiện bùng cháy, từ đó sẽ bị dập tắt rất nhanh?
Vì vậy Tô Minh thử kết hợp cả hai.
Lúc ngọn lửa màu đen của bà lão Quỷ Sha đến trước mặt Tô Minh, nằm trong phạm vi mà cây Thế Giới có thể nuốt trọn sinh khí thì Tô Minh thấy chấn động. Anh dùng cây Thế Giới để nuốt trọn.
Sau đó, hiệu quả giống với những gì anh nghĩ. Ngọn lửa của bà lão Quỷ Sha bị dập tắt. Hiển nhiên là nó bị mất đi điều kiện bùng cháy.
“Không thể nào!”, yên tĩnh một lát, bà lão Quỷ Sha rống lên, dường như không thể chấp nhận được. Trong lúc phẫn nộ, bà ta giơ tay lên.
Rầm!
Lần này không phải là ngọn lửa màu đen, mà là luồng lửa như sóng thần ập đến trước mặt Tô Minh.
Còn Tô Minh lúc này mặt không biến sắc.
Dù sao thì Tô Minh vẫn đứng đó. Hiện giờ anh đang tập trung quan sát Thái U Hỏa tiếp tục thiêu đốt, tiêu diệt Tùy Y Nhân. Thân xác người Bất Tử của Tùy Y Nhân, ban nãy bị thiêu cháy một hồi, giờ đây đã nhìn ra có chút bị nung chảy, cũng mất đi khoảng 1/10 thân xác của người Bất Tử.
Thoắt cái, luồng lửa màu đen ập đến phía Tô Minh nhưng đều bị anh nhấn chìm.
“Xem cậu có chết không?”, bà lão Quỷ Sha hét lớn, vô cùng tàn nhẫn. Con người kiêu ngạo của bà ta không thể chấp nhận một con kiến có thể đỡ được chiêu thứ hai của bà ta.
“Không!”, Tống Xạ Sơn và Ninh Triều Thiên ở trong không trung đều đồng thời rống lên.
Tô Ly dường như ngất đi, cũng may có Phong Vũ Vân đỡ lấy, nhưng Phong Vũ Vân cũng không kìm được mà bật khóc.
Nhưng sau đó…
“Chỉ thế thôi à?”, giọng nói của Tô Minh vang lên, vẫn là câu nói này. Đúng là thất vọng quá đi!
Lời nói vừa dứt thì ngọn lửa bao trùm đất trời như muốn thiêu đốt Tô Minh, lúc này lập tức biến mất, bị dập tắt hoàn toàn.
Như gặp phải ma vậy!
Còn Tô Minh thì không hề hấn gì.
“Không thể nào!”, Nhiếp Thanh Cầm thất thần. Vốn dĩ đang vuốt ve bộ lông cáo chín đuôi nhưng giờ đây lại nắm chặt, dường như bóp nát xương của hồ ly chín đuôi khiến hồ ly cũng rống lên thê thảm.
“Cậu…”, bà lão Quỷ Sha như ngạt thở, vừa định nói gì thì…
Bà ta vô cùng kinh ngạc…
Bà ta không sợ các quy luật, dù sao thì đến cảnh giới này của bà ta, kể cả là quy luật Đế Đạo hay là quy luật Hoang Cổ, thậm chí là quy luật ngoại vực thì đều không là gì.
Nói thật, một khi chạm đến hai chữ ‘Tiên Nhân’, kể cả chỉ là bán bộ, chỉ là một chút thì quy luật đều trở thành những thứ ở tầng thấp, căn bản không có nỗi uy hiếp với bà ta.
Nhưng không có gì là tuyệt tối.
Ví dụ, một con kiến rất khó cắn chết con voi. Nhưng hàng tỷ con kiến thì sao?
‘Pháp Tắc Trường Hà’ của Tô Minh chính là như vậy.
Hơn 7000 quy luật kết hợp hòa quyện thành Pháp Tắc Trường Hà, số lượng dẫn đến biến đổi về chất lượng.
Còn bà lão Quỷ Sha có thể cảm nhận được sự nguy hiểm trong Pháp Tắc Trường Hà.
Nhưng dù sao thì bà lão Quỷ Sha vẫn có đẳng cấp của riêng mình. Mặc dù kinh ngạc nhưng không hoảng loạn. Bàn tay xương xẩu lại giơ lên, thân người mỏng manh khẽ xoay mạnh, bàn tay xương xẩu lại nâng thành một đường vòng phức tạp.
“Tiên Tháp!”
Bà lão thốt ra hai chữ.
Ngay lập tức xuất hiện dòng nước màu xám đất trong không khí như có linh hồn xếp chồng lên nhau rồi lao về phía trước.
Nó đi đến đâu thì ranh giới nền văn minh và hàng rào hỗn độn đều bắt đầu sụp đổ.
Dòng nước ở khu vực bên ngoài đều bắt đầu chảy vào trong.
Trời đất không ngừng run rẩy, cả Thái Nhất thần quốc rơi vào trạng thái yên tĩnh lạ thường, dường như trở thành nơi chết chóc, mọi thứ đều vô cùng khủng khiếp.
“Thủ đoạn tiên nhân?”, Tống Xạ Sơn hô lên.
Ông ta có thể cảm nhận rõ, chiêu mà bà lão thi triển là chiêu vô cùng khủng khiếp. Nói một cách đơn giản thì chiêu này chí ít cũng có kế thừa võ đạo trong nền văn minh cấp hai.
Có lẽ nó còn mạnh hơn rất nhiều so với tất cả võ đạo trong nền văn minh cấp một của nền văn minh Xương, không chỉ là một cấp bậc.
Lấy loại võ đạo này để tấn công đúng là ức hiếp người quá đáng.
Ví dụ luồng khí tấn công của bà lão Quỷ Sha, đây căn bản không phải là chân khí mà là một thể năng lượng cao cấp. Tống Xạ Sơn cũng miễn cưỡng nghe nói, dường như nó có tên là ‘tiên nguyên’.
Tiên nguyên cũng được vận chuyển từ đan điền ra nhưng hệ thống võ đạo không giống nhau, tiên nguyên còn mạnh hơn chân khí rất nhiều.
Đúng là quá đáng!
Tống Xạ Sơn theo bản năng nhìn về phía cuối chân trời.
Nhưng ở phía đó không có bất cứ phản ứng gì.
Thông thường mà nói, trong nền văn minh cấp một có thủ đoạn tấn công của hệ thống võ đạo nền văn minh cấp hai, là vi phạm quy tắc văn minh.
Đúng vậy! Trong nền văn minh cũng có quy tắc văn minh.
Nếu không thì nền văn minh cấp hai chẳng phải sẽ tùy ý cướp đoạt nền văn minh cấp một? Nền văn minh cấp ba sẽ tùy ý cướp đoạt nền văn minh cấp hai? Như vậy, phải chăng cuối cùng chỉ còn lại nền văn minh cấp chín sao? Như vậy là không được.
Nếu như thật sự có thể tùy ý cướp đoạt như thế thì cuối cùng, chư thiên vạn giới cướp đoạt, chém giết chỉ còn lại một thế lực. Chắc chư thiên vạn giới cũng tự sụp đổ thôi.
Vì vậy, để duy trì sự ổn định của chư thiên vạn giới, duy trì năng lượng của vũ trụ, duy trì định lượng của sinh tử thì cần phải có hệ thống quy tắc văn minh.
Hiện giờ, bà lão Quỷ Sha ra tay chính là vi phạm hệ thống quy tắc văn minh. Về lý mà nói, ý chí văn minh của nền văn minh Xương phải xuất hiện để tiêu diệt bà lão Quỷ Sha.
Không cần lo lắng ý chí văn minh của nền văn minh Xương không giết được bà lão Quỷ Sha. Bởi vì bà lão Quỷ Sha vẫn chưa phải quá mạnh, cũng chỉ ở bán bộ Tiên Nhân thôi.
Hơn nữa, với việc bổ sung các quy tắc văn minh thì chỉ cần ý chí văn minh chiếm ưu thế là có thể có được sự giúp đỡ nguyên bản của chư thiên vạn giới, từ đó giết bà lão Quỷ Sha quá đơn giản.
Tô Minh giơ tay lên bắn ra một vệt kiếm phong, đúng thế, anh cũng không sử dụng kiếm, mà chỉ bắn một vệt kiếm phong ra từ ngón trỏ. Kiếm phong hẹp dài, thuần một màu tím. Nó chợt lóe rồi biến mất không thấy tăm hơi. Song, chỉ trong khoảnh khắc ấy, lại có vài người có mặt ở đây chợt thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ hoảng sợ và khó hiểu.
Tống Xạ Sơn lẩm bẩm: "Kiếm ý thất, thất đoạn? Hay là mình đã cảm giác sai?"
Ông ta cũng không chắc mình có cảm giác đúng hay không! Nói là sai thì lại không thể nào, ánh mắt ông ta lợi hại cỡ nào chứ?
Mà nói là đúng, nếu ông ta không nhớ lộn thì kiếm ý của Tô Minh mới luyện đến lục đoạn đỉnh phong, giờ mới bao lâu đã nhảy lên thất đoạn? Không đúng, có lẽ còn là thất đoạn đỉnh phong? Chẳng phải điều này quá vớ vẩn ư?
Dù một số người là Kiếm Đế chuyển thế và đệ tử dự thính trong học viện Hỗn Độn, hay cao thủ kiếm đạo đến từ Phù Đồ Kiếm Hải thì cũng không thể khiến kiếm ý lục đoạn nhảy lên thất đoạn chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Mà có tìm kiếm trong dòng lịch sử cả tỷ năm của học viện Hỗn Độn, thì một kiếm tu tu luyện kiếm ý từ lục đoạn đến thất đoạn nhanh nhất cũng mất khoảng 7000 năm mới làm được. Đó đã được coi là một kỳ tích và trở thành truyền thuyết. Còn Tô Minh, tính đến nay chắc cũng chưa đến 30 tuổi.
Ngay khi Tống Xạ Sơn, Ninh Triều Thiên, Nhiếp Thanh Cầm, một số tu giả võ đạo có thực lực khủng bố cảm giác được kiếm ý khác lạ của Tô Minh và đang khó hiểu thì Tùy Y Nhẫn cũng ra tay.
Tùy Y Nhân cũng bắn ra một vệt kiếm phong!
"Vèo!"
Tùy Y Nhân vừa bắn ra kiếm phong, cả nửa bầu trời bắt đầu nứt toạc và sụp xuống, luân hồi phản chiếu, hư không chảy ngược. Thậm chí là toàn bộ tầng võ đạo nơi Thái Nhất thần quốc cũng trở nên hỗn loạn.
Chỉ một ngón tay đã cực kỳ khủng bố!
Hàng tỷ người có mặt ở đây chỉ có thể im lặng trợn mắt há hốc mồm nhìn. Đây gần như là một chiêu kiếm mạnh nhất mà nhiều người ở đây từng thấy trong đời.
"Kiếm ý thất đoạn hậu kỳ? Còn là kiếm ý Vĩnh Hằng!", Ninh Triều Thiên đứng trên tàu chiến trong hư không kinh ngạc hô lên, trong ánh mắt già nua lộ ra vẻ hoảng sợ đầy chấn động, lại lo lắng sốt ruột lên!
"Kiếm thể Vĩnh Hằng đáng sợ như vậy ư?", Hữu Cầm Bảo Bảo cũng ngu ngơ.
Kiếm ý thất đoạn hậu kỳ, rồi còn là kiếm ý Vĩnh Hằng. Nếu ở nền văn minh cấp hai đã là ông trùm một vùng rồi ấy nhỉ? Sao có thể xuất hiện ở trong nền văn minh cấp một chứ?
Hơn nữa, một yêu nghiệt có tư chất kiếm đạo mạnh đến khó tin ấy lại bị luyện thành Người Bất Tử? Đúng là mất trí mà!
Đương nhiên, những điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là sư đệ Tô Minh chết chắc rồi! Đúng thế! Chết chắc rồi!
"Thế nên, dù ban nãy bổn hậu có cảm nhận được kiếm ý thất đoạn trong một kiếm phong kia của cậu thì sao? Lẽ nào còn có thể sánh bằng Tùy Y Nhân hả? Cho rằng kiếm thể Vĩnh Hằng chỉ là trò đùa à? Chàng trai, biết Tùy Y Nhân là kiếm thể Vĩnh Hằng còn dám dùng kiếm, kiếm ý. Kiêu ngạo quá là sẽ chết đó", Nhiếp Thanh Cầm lẩm bẩm, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy vẻ khinh bỉ và chế giễu.
Nhưng đúng lúc này, chẳng ai ngờ tới là Tô Minh lại bắn ra một kiếm như xé rách Hỗn Độn, không chút che giấu xuất hiện trong mắt mọi người. Vả lại, kiếm phong kia còn va chạm với một kiếm do Tùy Y Nhân bắn ra. Trực tiếp, cứng đối cứng.
Nể! Nể thật luôn! Nể từ tận trong tâm khảm!
Gương mặt Ninh Triều Thiên run rẩy, không nói gì. Thực tế, ông ta cũng chỉ đánh bậy đánh bạ thôi. Chính Ninh Triều Thiên cũng không ngờ nhóc Tô đã yêu nghiệt đến nước này. Có điều, đương nhiên ông ta sẽ không giải thích, ừ, là do tôi biết nhìn người, ừ, tôi đã sớm đoán trước được hết khi cứu nhóc con đó từ hồi còn ở trên Trái Đất rồi. Mắt nhìn người của ông lão đây là vô địch!
Ninh Triều Thiên không khỏi đứng thẳng lưng lên.
Nhưng đó cũng không phải là tất cả, thoáng chốc...
"Keng!"
Sau khi một kiếm kia của Tô Minh chém gãy kiếm của Tùy Y Nhân thì vẫn tiếp tục chém tới với tốc độ cực nhanh, gần như chẳng mấy chốc đã chém lên cổ cậu ta.
Một tiếng ma sát chói tai vang lên, rõ ràng có thể thấy trên cổ Tùy Y Nhân hiện lên một vết thương sâu hoắm gần 1cm.
Nhiếp Thanh Cầm kinh ngạc thốt lên: "Không thể nào!"
Đúng thế! Sao lại thế được?
Tùy Y Nhân đã bị luyện thành Người Bất Tử.
Cái gì gọi là Người Bất Tử? Chính là người có cơ thể bị luyện đến một trình độ không chết được, có thể so với lực phòng ngự tuyệt đối. Sao lại bị một vệt kiếm phong cắt bị thương cả 1cm?
Nếu Tùy Y Nhân là người bình thường thì e rằng đã bị cắt đứt cổ, máu phun tung tóe, rồi dần mất máu chết đi.
"Tùy Y Nhân, giết, giết cậu ta!", Nhiếp Thanh Cầm hoảng sợ, giận dữ hét lên, ra lệnh cho Tùy Y Nhân.
Phút chốc, cơ thể Tùy Y Nhân lóe lên, phóng thẳng về phía Tô Minh.
"Nhóc Tô, tấn công từ xa đi, đừng đánh gần người", Tống Xạ Sơn la lên.
Chỗ đáng sợ nhất của Người Bất Tử chính là không biết đau, không có cảm xúc y như một cỗ máy chiến đấu. Hơn nữa, điểm mạnh nhất của nó là sức mạnh và lực phong ngự của cơ thể, là một cao thủ cận chiến đỉnh cấp.
Cách tốt nhất để giết chết Người Bất Tử khi đánh nhau với họ chính là đánh xa. Lợi dụng thân pháp, những mánh khóe ẩn núp và chiêu trò tấn công để đánh. Điểm yếu của họ là không có đầu óc, không có chiến thuật, đánh xa, ẩn núp, đánh lén... Nên chúng ta vẫn có cơ hội đánh thắng Người Bất Tử. Nhưng chỉ là thắng mà thôi, còn muốn giết họ thì rất khó.
Có điều.
"Tôi thật sự rất thích đánh gần người", Tô Minh cười, vuốt mũi nói.
Chương 822: Bà nghĩ tôi không giết được ư?
Nhưng mà, mọi người còn chưa hoàn hồn lại từ trong hoảng sợ thì...
"Roẹt!"
Một tiếng xé toạc vòm trời nặng nề vang lên. Chỉ thấy, khi đối mặt với một quyền kia Tùy Y Nhân, Tô Minh cũng không có lùi hay né tránh mà lại đấm ra một quyền cứng đối cứng.
Cứng đối cứng, đù! Một cảnh tượng có chết cũng không tài nào tin nổi xuất hiện, mặt mày Tô Minh lạnh te, cùng lắm chỉ khẽ run lên, nhưng Tùy Y Nhân lại lùi về sau một bước.
Đúng vậy! Sức mạnh hơn 3000 tỷ trong một quyền kia của Tùy Y Nhân lại không đánh lại Tô Minh?
"Đù!", Hữu Cầm Bảo Bảo văng tục, bị đả kích đến nỗi muốn tự sát. Ban nãy, cô ta còn định đi cứu Tô Minh để sư tôn nhìn mình với cặp mắt khác xưa. Mình đúng là quá trẻ người non dạ! Không đúng, nói trẻ thì cũng không trẻ bằng Tô Minh!
"Vèo!", Tùy Y Nhân bị một quyền kia đánh lùi lại, nhưng là một Người Bất Tử, đương nhiên cậu ta không biết đau là gì, không chút do dự giơ đoản kiếm lên, chém một phát ra với tốc độ cực nhanh, cực quỷ dị và cũng sử dụng kiếm ý Vĩnh Hằng.
Thế nhưng, Tô Minh lại lắc người một cái bèn né được một cách hết sức dễ dàng.
Đừng thấy chỉ là một cái lắc người, nhưng sự chấn động mà nó mang lại còn lớn hơn một quyền Tô Minh đánh lui Tùy Y Nhân ban nãy rất rất nhiều. Bởi vì, đánh nhau gần như thế, cộng với thực lực rợn người của Tùy Y Nhân thì tốc độ chém ra một kiếm kia của cậu ta đã đạt tới trình độ chưa đến 0,0001 giây.
Cận chiến kiểu đấy, hoàn toàn chỉ có cứng đối cứng, chiêu đối chiêu mới là cách tốt nhất. Còn muốn né thì y như nằm mơ giữa ban ngày vậy. Nhưng ai ngờ, Tô Minh lại làm được.
"Chẳng những sở hữu quy luật không gian thất đoạn đỉnh phong, còn có thể sử dụng nó đến trình độ này thì quả là, quả là...", Tống Xạ Sơn không biết nên miêu tả cảm giác của mình lúc này thế nào, y như đang nằm mơ vậy.
Nhưng dù có mơ chắc cũng không dám mơ như thế.
Cùng lúc đó, sau khi né được chiêu kiếm kia của Tùy Y Nhân hết sức dễ dàng thì dưới quy luật không gian, cơ thể Tô Minh như một lớp ảo ảnh, bước từng bước đi đến, lại chẳng ai thấy được động tác của anh, nhưng Tô Minh đã xuất hiện đằng sau Tùy Y Nhân.
"Bốp!"
Tô Minh không chút do dự đấm một quyền vào cổ Tùy Y Nhân, cả cơ thể cậu ta bị anh đánh bay ra ngoài.
"Rách?", Nhiếp Thanh Cầm ngừng thở, gương mặt run rẩy.
Tất cả mọi người đều thấy khi một quyền kia của Tô Minh đấm lên cổ Tùy Y Nhân thì cổ cậu ta đã lõm xuống, rồi còn xuất hiện một vết rách.
Điều này...
"Sư tôn, sư đệ đúng là không phải người mà, hu hu hu", Hữu Cầm Bảo Bảo trên tàu chiến con thoi sụp đổ, bị dọa và đả kích bật khóc. Mấy năm nay, ai cũng dạy cho cô ta một đạo lý, nào nền văn minh cấp một chính là rác rưởi, tu giả võ đạo ở đó có thể thuận tay giết chết, người hầu ở nền văn minh cấp hai xuống đấy cũng là bậc bề trên như thánh tử, thánh nữ... Toàn là nhảm nhí!
Bà mẹ nó chứ ở đó mà nền văn minh cấp một chỉ toàn là rác rưởi!
Sư đệ Tô Minh mà là rác rưởi hả?
Hữu Cầm Bảo Bảo đều bị đả kích tự bế.
Giờ phút này, Nhiếp Thanh Cầm cũng không định lấy ra những con bài chưa lật nữa.
Tô Minh quả thật đã khiến bà ta nảy ra ý yêu thích người tài.
"Sư tôn, Người Bất Tử không thể giết được thật ạ?", Vân Sơn trên tàu chiến trong hư không nhíu mày, sau đó tò mò hỏi. Anh ta có hơi tiếc nuối vì hy vọng sư đệ Tô Minh có thể giết chết Tùy Y Nhân.
"Đương nhiên không phải, trong vô vàn thế giới, từ thuở thái cổ không có gì là bất tử bất diệt và sống mãi cả", Ninh Triều Thiên lắc đầu: "Đúng là Người Bất Tử rất khó giết, nhưng đây chỉ ở trong tình huống ngang nhau. Nếu thực lực chênh nhau quá lớn thì cũng có thể giết chết Người Bất Tử".
"Thực lực chênh nhau quá lớn? Vậy khó rồi, bản thân Tùy Y Nhân đã là Đại Đế thượng vị chín chuyển, muốn mạnh hơn cậu ta thì phải mạnh đến nỗi nào chứ? Lẽ nào phải đạt tới cảnh giới Tiên Nhân?"
Trên Đại Đế chính là Tiên.
Nó chia thành Tiên Nhân, Tiên Vương, Tiên Tôn và ba cảnh giới giới ấy cũng mạnh hơn Đại Đế rất rất rất nhiều. Vì Tiên là một hệ thống võ đạo khác rồi.
Tiên là tu luyện ý chí bất hủ, năm tháng, số mệnh trong đất trời và căn nguyên văn minh.
Thường thì một nền văn minh cấp một là không có khả năng xuất hiện Tiên.
Đương nhiên, nền văn minh Xương lại có chút đặc biệt.
Đúng lúc này.
"Nhiếp hoàng hậu, cảm ơn đã ưu ái, nhưng, ai nói tôi không giết được cái tên gọi là Người Bất Tử kia?", Tô Minh sảng khoái cười.
Sau đó.
"Không gian giam cầm".
"Không gian xiềng xích".
"Không gian đè nén".
"Không gian xếp chồng".
Tô Minh nhìn Tùy Y Nhân đuổi theo đến trước mặt mình, quát.
Bốn loại thần thông quy luật không gian đỉnh cấp được anh thi triển.
Kế tiếp, điều khiến người ta hoảng sợ là Tùy Y Nhân đã ngừng lại, bị khóa lại như lọt vào đầm lầy, không thể nhúc nhích được tý nào.
Cảnh tượng ấy cực kỳ khủng bố!
"Có thể sử dụng quy luật không gian đến mức ấy thì e rằng nền văn minh Xương cũng không chứa nổi con rồng này!", Tống Xạ Sơn không nhịn được cảm thán. Theo ông ta biết, dù là đám người dùng quy luật không gian chứng đạo thành Đế muốn sáng tạo ra thần thông cũng cần tích lũy hàng tỷ năm. Rất nhiều cao thủ không gian cùng lắm chỉ biết dùng mấy thần thông. Còn Tô Minh, chắc phải biết được hơn 10 cái chứ ít gì nhỉ?
Càng đáng sợ hơn là cách sử dụng những thần thông ấy của Tô Minh quả thật là thành thạo một cách như ăn vào máu rồi.
Sắc mặt Nhiếp Thanh Cầm lập tức sa sầm, rồi im lặng.
Song, sau đó, bà ta chợt bật cười khanh khách: "Tô Minh, dù cậu có trói Tùy Y Nhân lại được, nhưng vẫn không thể giết chết cậu ta. Cậu có biết thế nào là Người Bất Tử không?"
Khinh bỉ một cách trắng trợn!
Thực tế, chỉ cần trói Tùy Y Nhân lại được là đủ rồi. Cậu ta sẽ không còn quấn lấy anh được nữa. Nhiếp Thanh Cầm phải lấy ra nhiều con bài chưa lật hơn nữa, không thì Tô Minh sẽ thắng.
Chương 823: Tôi không muốn chơi với ông
“Phụp!”, Thái U Hỏa giống như một con rồng lửa màu tím đỏ, quái dị đầy màu sắc như thiêu đốt cả bầu trời.
Thái U Hỏa vừa xuất hiện thì giống như ánh sáng trong đêm đen, soi sáng cả đất trời. Nhưng lại giống như bóng dáng thần chết đi vào không gian bị Tô Minh khóa chặt, rồi lao về phía Tùy Y Nhân.
Ngay lập tức, ngọn lửa bao trùm toàn thân Tùy Y Nhân.
“Ha ha!”, Nhiếp Thanh Cầm vừa định bật cười chế giễu, bởi vì trong nhận thức của bà ta thì không có ngọn lửa nào có thể làm ‘người Bất Tử’ bị thương, kể cả là Bỉ Ngạn hỏa.
Nhưng vẫn chưa đợi bà ta cười sảng khoái thì ánh mắt bà ta không ngừng run rẩy như gặp ma.
Trước mặt bà ta là cảnh tượng khắp người Tùy Y Nhân không ngừng run rẩy khi tiếp xúc với Thái U Hỏa, có một phần bị tan chảy, thậm chí còn bị thiêu đốt thành vết rõ ràng.
Mặc dù rất ít nhưng điều đó cũng đủ thấy, Thái U Hỏa của Tô Minh có thể khiến Tùy Y Nhân bị thương.
Chỉ cần có thể khiến Tùy Y Nhân bị thương là đủ rồi.
Bởi vì lúc này Tùy Y Nhân bị khóa chặt, kể cả bị thương một chút nhưng Tô Minh vẫn có thể duy trì Thái U Hỏa tấn công. Từng chút một là có thể ngưng tụ thành ngọn lửa tiêu diệt. Dù sao thì Tùy Y Nhân cũng chỉ là bia đỡ đạn thôi?
Nhiếp Thanh Cầm như sắp phát điên!
Tại sao… Hết lần này đến lần khác mà kế hoạch đều không như bà ta mong muốn.
Dường như tất cả chân lý võ đạo và quan niệm võ đạo thì vô hiệu lực khi gặp Tô Minh.
Nhiếp Thanh Cầm thấy uất ức, sắc mặt sầm lại. Bà ta làm sao có thể đợi được nữa, trực tiếp rống lên: “Sư tôn! Con muốn thằng khốn này chết không có chỗ chôn”.
Nhiếp Thanh Cầm đã tức phát điên, không còn đợi được nữa.
Hơn nữa, nếu như không giết chết được Tô Minh, Tùy Y Nhân mà bị thiêu đốt trong ngọn lửa tấn công của Tô Minh thì lãng phí quá.
Bà ta đã tiêu tốn vô số tài nguyên võ đạo để luyện Tùy Y Nhân thành người Bất Tử. Vì vậy bà ta không thể chấp nhận hiện thực mà Tùy Y Nhân hóa thành hư vô trong tay Tô Minh.
“Haiz!”, kèm theo tiếng hét của Nhiếp Thanh Cầm thì có một tiếng thở dài vang lên. Sau đó, chỉ thấy phía sau Nhiếp Thanh Cầm xuất hiện một bà lão.
Bà lão này rất kỳ quái, dường như chỉ là một làn khói trắng rồi dần dần biến thành một bóng hình. Ngũ quan của bà ta khá khủng khiếp, không có lòng tử, hai mắt chỉ là hốc xương, trong đó dường như ngưng kết kiểu mạng nhện.
Hàm răng của bà ta cũng khá kinh khủng, toàn là màu máu. Ngoài ra, bà ta để đầu trọc, gần như không có tóc. Dáng người thấp bé, chắc tầm 1m30, lưng còng. Hơi thở thì nặng nề, giống như con côn trùng vo ve trong màn đêm, nghe rất chói tai, khiến người ta khó chịu.
Nhìn thế nào cũng thấy bà lão này không giống người sống nhưng bà ta lại có sức sống mãnh liệt.
Tay phải của bà ta cầm một chiếc lọ. Lọ đó hình tròn, cổ xưa, có dấu vết của năm tháng, giống như có lịch sử hàng tỷ năm. Trong lọ đó có chất lỏng, nếu nhìn kỹ thì thấy có màu sắc như cát lún đang không ngừng biến đổi, lúc thì màu tím, lúc thì màu xanh. Trong lúc di chuyển còn lúc nhúc như có sự sống trong đó.
Cũng chính giây phút bà lão xuất hiện, Tô Minh cảm thấy mình như bị khóa chặt.
Đúng thế! Anh bị bà lão khóa chặt.
Nguy hiểm! Nguy hiểm vô cùng! Suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu Tô Minh nhưng chỉ thế thôi, chứ chưa phải đòn chí mạng.
Tô Minh không hề sợ.
“Bà lão Quỷ Sha?”, trong hư không, sắc mặt của Tống Xạ Sơn trắng bệch, hoàn toàn là vẻ khó tin. Sau đó là vẻ phẫn nộ, cuối cùng là cảm giác ngạt thở, phẫn nộ đến nỗi toàn thân run rẩy.
Tống Xạ Sơn không thể ngờ, đến bà lão Quỷ Sha cũng xuất hiện.
Hơn nữa, bà lão Quỷ Sha còn nghe lệnh của đồ đệ Nhiếp Thanh Cầm?
Ban nãy, rõ ràng là Nhiếp Thanh Cầm ra lệnh cho sư tôn của mình mà. Sao có thể thế được?
Tống Xạ Sơn tự thấy mình hiểu khá nhiều về Nhiếp Thanh Cầm và cả Thái Nhất thần quốc. Nhưng lúc này, ông ta cũng không chắc chắn lắm.
Còn nữa, chẳng phải bà lão Quỷ Sha mất tích mấy chục triệu năm rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện thế này?
“Tống Xạ Sơn! Đã lâu không gặp!”, bà lão Quỷ Sha ngẩng đầu lên nhìn Tống Xạ Sơn, cười nói.
“Bà lão Quỷ Sha! Bà là một trong những lão quái vật có tuổi đời khá lớn trong nền văn minh Xương, lại còn đứng thứ 7 trên bảng xếp hạng lão quái vật thì không nên ra tay với một chàng trai mới 30 tuổi chứ? Đồ đệ Nhiếp Thanh Cầm của bà không cần thể diện đã đành, lẽ nào bà cũng thế sao?”, Tống Xạ Sơn hét lớn, giọng nói ngưng trọng.
Nhưng nếu bà lão Quỷ Sha thật sự ra tay thì Tô Minh cũng khó giữ mạng, chỉ e là còn không vào được luân hồi, thậm chí ông ta muốn mang theo một chút thần hồn của Tô Minh cũng khó.
Lúc này ông ta thấy rất căng thẳng, cũng rất hối hận. Ông ta không nên đến một mình, nên dẫn theo lãnh đạo cấp cao của học viện Hỗn Độn, thậm chí là mời cả viện trưởng đến cùng.
Đúng là ông ta vẫn đánh giá thấp con người nham hiểm như Nhiếp Thanh Cầm.
“Thằng nhóc này được đấy! Nhưng cũng chính vì thế mà nó phải chết”, bà lão Quỷ Sha cười, nhìn Tô Minh, nói.
“Quỷ Sha! Bà đúng là vô liêm sỉ, vậy thì bổn tọa sẽ chơi với bà”, Tống Xạ Sơn đã quyết định ra tay, bất luận là Nhiếp Thanh Cầm uy hiếp thế nào thì ông ta vẫn phải ra tay chứ không còn lựa chọn thứ hai.
“Tạm thời tôi không muốn chơi với ông”, bà lão Quỷ Sha cười nham hiểm, nói.
Chương 824: Cấp bậc của Bỉ Ngạn hỏa
x“Chuyện này không do bà quyết định!”, Tống Xạ Sơn nói một câu rồi ra tay đột ngột.
Ông ta phát hiện, hư không của mình bị chặn lại bởi một làn sương mù và cát trắng quái dị.
Làn sương mù đó như đầm lầy giết người bất tận, lại giống như đại dương bị ngăn cách bởi dòng cát lún.
Dù sao thì lúc này Tống Xạ Sơn mơ hồ cảm nhận được, dường như mình cách Thái Nhất thần quốc mà mình thấy ngay trước mặt, rất xa rất xa.
Ông ta vô cùng kinh ngạc!
Đây là thủ đoạn của tiên nhân sao? Bà lão Quỷ Sha chạm đến cảnh giới của tiên nhân rồi sao? Ông ta thật sự thấy kinh hãi.
Mặc dù ai nấy trên bảng xếp hạng đều ẩn giấu thực lực và cảnh giới.
Nhưng cũng chỉ có mức độ thôi chứ?
Bà lão Quỷ Sha đứng thứ 7 trên bảng xếp hạng, bề ngoài thì cảnh giới ở cấp bậc Đại Đế thượng vị tám chuyển, bao gồm cả Tống Xạ Sơn trong đó. Nhưng rất nhiều người đoán cảnh giới thật sự của bà lão Quỷ Sha là chín chuyển. Nhưng nào ngờ…
Không phải!
Không phải như thế! Mà là cảnh giới bán bộ Tiên Nhân rồi!
Ẩn mình quá kỹ! Quá khủng khiếp!
Bao gồm cả Ninh Triều Thiên đang ở trên tàu con thoi tác chiến trong hư không lúc này cũng biến đổi sắc mặt.
“Sư tôn! Chuyện gì thế này?”, giọng nói của Hữu Cầm Bảo Bảo run rẩy, nói: “Có phải là chúng ta không cứu được sư đệ rồi không ạ?”
Hữu Cầm Bảo Bảo như sắp khóc đến nơi. Cô ta đã thử thi triển thân pháp và quy luật không gian, định đi về phía Thái Nhất thần quốc nhưng không làm được. Cô ta bị ngăn cách bởi trời đất, ngăn cách bởi nền văn minh nào đó. Quá đỗi khủng khiếp!
Hữu Cầm Bảo Bảo sợ đến nỗi chết ngất.
Cát Tề và Vân Sơn cũng sốt sắng mà toát hết mồ hôi.
“Chết tiệt! Bà lão Quỷ Sha này đã chạm đến cảnh giới của Tiên Nhân rồi. Mặc dù chưa phải Tiên Nhân thật sự nhưng cũng đủ sức mượn pháp bảo tiên nhân trong tay để ‘phong giới’”, Ninh Triều Thiên hít một hơi thật sâu, nói.
Mặt Ninh Triều Thiên đã không còn giọt máu.
Ở thời kỳ đỉnh cao, ông ấy có thể dễ dàng phá bỏ phong giới này. Còn dễ dàng dùng một ngón tay giết chết bà lão Quỷ Sha.
Nhưng hiện giờ ông không ở thời kỳ đỉnh cao, lại còn vừa mới khôi phục trí nhớ.
Thực lực vừa mới khôi phục ở cấp bậc Đại Đế thượng vị chín chuyển.
Đừng thấy cấp bậc Đại Đế thượng vị chín chuyển cũng tầm tầm với cảnh giới bán bộ Tiên Nhân và chỉ kém một chút thôi. Nhưng chỉ cần chạm đến được chữ ‘Tiên’ là đã cách nhau một trời một vực. Lúc này đã cách nhau về cấp bậc, về hệ thống võ đạo rồi.
Hơi thở của Ninh Triều Thiên bắt đầu trở nên nóng ran, thậm chí hai mắt như điên dại.
Trong đầu ông đang suy nghĩ xem nên cứu người bằng cách nào?
Tống Xạ Sơn cũng như thế.
Nhưng trong thời gian ngắn, bất luận là Ninh Triều Thiên và Tống Xạ Sơn thì đều không làm gì được bà lão Quỷ Sha, chứ đừng nói đến việc cứu người.
“Chàng trai! ‘Lửa’ không dùng như vậy đâu”, một giây sau, bà lão Quỷ Sha thu ánh mắt lại rồi nhìn về phía Tô Minh, nhe răng cười, sau đó khẽ giơ bàn tay xương xẩu lên, trong đó bắn ra ngọn lửa màu đen.
Bỗng chốc, trời đất tối sầm lại, dường như biến thành đêm đen.
Ngọn lửa bắn về phía Tô Minh, thoạt nhìn tốc độ không nhanh nhưng cho người ta cảm giác nó như sắp hủy diệt cả thế giới.
Nhiệt độ của Thái Nhất thần quốc bắt đầu điên cuồng tăng lên.
Ngọn lửa này ở cấp bậc Bỉ Ngạn thượng phẩm, hơn nữa còn rất đặc biệt.
Ngọn lửa ở cấp bậc Bỉ Ngạn cũng chia làm nhiều loại.
Có Bỉ Ngạn thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm.
Hiện giờ Thái U Hỏa của Tô Minh chỉ là Bỉ Ngạn hạ phẩm. Tất nhiên, sự khủng khiếp của Thái U Hỏa chính là có thể tiếp tục phát triển, nuốt trọn, tiềm lực rất lớn. Nhưng không thể so sánh với ngọn lửa ở cấp bậc Bỉ Ngạn thượng phẩm trong tay bà lão Quỷ Sha được, kém tận mười lần.
Ngọn lửa ở cấp bậc Bỉ Ngạn thượng phẩm có thể giết được cấp bậc Đại Đế thượng vị chín chuyển, đã đạt đến mức độ chịu đựng cực hạn của nền văn minh Xương. Có thể thấy nó mạnh đến mức nào?
“Không…!”, Tống Xạ Sơn rống lên, đôi mắt đỏ ửng.
Ninh Triều Thiên nghiến răng nghiến lợi, dường như bị ép đến đường cùng nhưng không có cách nào khác.
Ninh Triều Thiên hận, hận mình vô dụng? Tại sao vừa mới lấy lại được trí nhớ luân hồi, tại sao đến giờ vẫn chưa khôi phục được thực lực nhất định?
“Tô Minh! Cậu có thể trụ được đến lúc sư tôn của bổn hậu giải quyết cậu đã là mạnh lắm rồi. Cậu đã có thể tự hào về mình, cứ yên tâm đi đi”, Nhiếp Thanh Cầm cười nói với vẻ yên tâm.
Một giây sau có thể thấy rõ ngọn lửa màu đen thoắt cái đã đến trước mặt Tô Minh.
Nhưng đúng lúc này…
“Chỉ có thế thôi sao?”, Tô Minh lắc đầu với vẻ khinh bỉ, nói: “Quá thất vọng!”
Lời nói vừa dứt thì mọi người đều thấy rõ, ngọn lửa đến trước mặt Tô Minh nhưng bị dập tắt ngay lập tức, giống như đốm lửa màu đen đang cháy nhưng lúc này bị thổi tắt.
Quá kỳ dị!
“Quả nhiên cây Thế Giới còn có thể dùng kiểu này”, trong lòng Tô Minh thấy vui mừng.
Anh đã thử cách dùng mới của cây Thế Giới.
Hiệu quả không tồi.
Nếu cây Thế Giới đã có sức sống vô tận thì ngược lại, nó có thể nuốt trọn sức sống vô tận không? Đây là phát hiện mới của Tô Minh.
Thực tế là… Có!
Thứ nhất, mặc dù hiện giờ phạm vi nuốt trọn của cây Thế Giới chỉ là khoảng cách ngắn xung quanh nó nhưng nó vẫn có thể phát triển thêm. Hơn nữa, kể cả là khoảng cách ngắn thì vẫn dùng được.
Thứ hai, nếu Thái U Hỏa ở cấp bậc Bỉ Ngạn có thể tăng thêm sức mạnh thì giống như ngọn lửa bình thường gặp phải khí oxy và bùng cháy bất cứ lúc nào.
Chương 825: Giết bà lão Quỷ Sa quá đơn giản
Đây là tư duy ngược chiều. Nếu ngọn lửa ở cấp bậc Bỉ Ngạn hoàn toàn hết sinh khí thì phải chăng sẽ giống ngọn lửa thông thường mất đi khí oxy, không có điều kiện bùng cháy, từ đó sẽ bị dập tắt rất nhanh?
Vì vậy Tô Minh thử kết hợp cả hai.
Lúc ngọn lửa màu đen của bà lão Quỷ Sha đến trước mặt Tô Minh, nằm trong phạm vi mà cây Thế Giới có thể nuốt trọn sinh khí thì Tô Minh thấy chấn động. Anh dùng cây Thế Giới để nuốt trọn.
Sau đó, hiệu quả giống với những gì anh nghĩ. Ngọn lửa của bà lão Quỷ Sha bị dập tắt. Hiển nhiên là nó bị mất đi điều kiện bùng cháy.
“Không thể nào!”, yên tĩnh một lát, bà lão Quỷ Sha rống lên, dường như không thể chấp nhận được. Trong lúc phẫn nộ, bà ta giơ tay lên.
Rầm!
Lần này không phải là ngọn lửa màu đen, mà là luồng lửa như sóng thần ập đến trước mặt Tô Minh.
Còn Tô Minh lúc này mặt không biến sắc.
Dù sao thì Tô Minh vẫn đứng đó. Hiện giờ anh đang tập trung quan sát Thái U Hỏa tiếp tục thiêu đốt, tiêu diệt Tùy Y Nhân. Thân xác người Bất Tử của Tùy Y Nhân, ban nãy bị thiêu cháy một hồi, giờ đây đã nhìn ra có chút bị nung chảy, cũng mất đi khoảng 1/10 thân xác của người Bất Tử.
Thoắt cái, luồng lửa màu đen ập đến phía Tô Minh nhưng đều bị anh nhấn chìm.
“Xem cậu có chết không?”, bà lão Quỷ Sha hét lớn, vô cùng tàn nhẫn. Con người kiêu ngạo của bà ta không thể chấp nhận một con kiến có thể đỡ được chiêu thứ hai của bà ta.
“Không!”, Tống Xạ Sơn và Ninh Triều Thiên ở trong không trung đều đồng thời rống lên.
Tô Ly dường như ngất đi, cũng may có Phong Vũ Vân đỡ lấy, nhưng Phong Vũ Vân cũng không kìm được mà bật khóc.
Nhưng sau đó…
“Chỉ thế thôi à?”, giọng nói của Tô Minh vang lên, vẫn là câu nói này. Đúng là thất vọng quá đi!
Lời nói vừa dứt thì ngọn lửa bao trùm đất trời như muốn thiêu đốt Tô Minh, lúc này lập tức biến mất, bị dập tắt hoàn toàn.
Như gặp phải ma vậy!
Còn Tô Minh thì không hề hấn gì.
“Không thể nào!”, Nhiếp Thanh Cầm thất thần. Vốn dĩ đang vuốt ve bộ lông cáo chín đuôi nhưng giờ đây lại nắm chặt, dường như bóp nát xương của hồ ly chín đuôi khiến hồ ly cũng rống lên thê thảm.
“Cậu…”, bà lão Quỷ Sha như ngạt thở, vừa định nói gì thì…
Bà ta vô cùng kinh ngạc…
Bà ta không sợ các quy luật, dù sao thì đến cảnh giới này của bà ta, kể cả là quy luật Đế Đạo hay là quy luật Hoang Cổ, thậm chí là quy luật ngoại vực thì đều không là gì.
Nói thật, một khi chạm đến hai chữ ‘Tiên Nhân’, kể cả chỉ là bán bộ, chỉ là một chút thì quy luật đều trở thành những thứ ở tầng thấp, căn bản không có nỗi uy hiếp với bà ta.
Nhưng không có gì là tuyệt tối.
Ví dụ, một con kiến rất khó cắn chết con voi. Nhưng hàng tỷ con kiến thì sao?
‘Pháp Tắc Trường Hà’ của Tô Minh chính là như vậy.
Hơn 7000 quy luật kết hợp hòa quyện thành Pháp Tắc Trường Hà, số lượng dẫn đến biến đổi về chất lượng.
Còn bà lão Quỷ Sha có thể cảm nhận được sự nguy hiểm trong Pháp Tắc Trường Hà.
Nhưng dù sao thì bà lão Quỷ Sha vẫn có đẳng cấp của riêng mình. Mặc dù kinh ngạc nhưng không hoảng loạn. Bàn tay xương xẩu lại giơ lên, thân người mỏng manh khẽ xoay mạnh, bàn tay xương xẩu lại nâng thành một đường vòng phức tạp.
“Tiên Tháp!”
Bà lão thốt ra hai chữ.
Ngay lập tức xuất hiện dòng nước màu xám đất trong không khí như có linh hồn xếp chồng lên nhau rồi lao về phía trước.
Nó đi đến đâu thì ranh giới nền văn minh và hàng rào hỗn độn đều bắt đầu sụp đổ.
Dòng nước ở khu vực bên ngoài đều bắt đầu chảy vào trong.
Trời đất không ngừng run rẩy, cả Thái Nhất thần quốc rơi vào trạng thái yên tĩnh lạ thường, dường như trở thành nơi chết chóc, mọi thứ đều vô cùng khủng khiếp.
“Thủ đoạn tiên nhân?”, Tống Xạ Sơn hô lên.
Ông ta có thể cảm nhận rõ, chiêu mà bà lão thi triển là chiêu vô cùng khủng khiếp. Nói một cách đơn giản thì chiêu này chí ít cũng có kế thừa võ đạo trong nền văn minh cấp hai.
Có lẽ nó còn mạnh hơn rất nhiều so với tất cả võ đạo trong nền văn minh cấp một của nền văn minh Xương, không chỉ là một cấp bậc.
Lấy loại võ đạo này để tấn công đúng là ức hiếp người quá đáng.
Ví dụ luồng khí tấn công của bà lão Quỷ Sha, đây căn bản không phải là chân khí mà là một thể năng lượng cao cấp. Tống Xạ Sơn cũng miễn cưỡng nghe nói, dường như nó có tên là ‘tiên nguyên’.
Tiên nguyên cũng được vận chuyển từ đan điền ra nhưng hệ thống võ đạo không giống nhau, tiên nguyên còn mạnh hơn chân khí rất nhiều.
Đúng là quá đáng!
Tống Xạ Sơn theo bản năng nhìn về phía cuối chân trời.
Nhưng ở phía đó không có bất cứ phản ứng gì.
Thông thường mà nói, trong nền văn minh cấp một có thủ đoạn tấn công của hệ thống võ đạo nền văn minh cấp hai, là vi phạm quy tắc văn minh.
Đúng vậy! Trong nền văn minh cũng có quy tắc văn minh.
Nếu không thì nền văn minh cấp hai chẳng phải sẽ tùy ý cướp đoạt nền văn minh cấp một? Nền văn minh cấp ba sẽ tùy ý cướp đoạt nền văn minh cấp hai? Như vậy, phải chăng cuối cùng chỉ còn lại nền văn minh cấp chín sao? Như vậy là không được.
Nếu như thật sự có thể tùy ý cướp đoạt như thế thì cuối cùng, chư thiên vạn giới cướp đoạt, chém giết chỉ còn lại một thế lực. Chắc chư thiên vạn giới cũng tự sụp đổ thôi.
Vì vậy, để duy trì sự ổn định của chư thiên vạn giới, duy trì năng lượng của vũ trụ, duy trì định lượng của sinh tử thì cần phải có hệ thống quy tắc văn minh.
Hiện giờ, bà lão Quỷ Sha ra tay chính là vi phạm hệ thống quy tắc văn minh. Về lý mà nói, ý chí văn minh của nền văn minh Xương phải xuất hiện để tiêu diệt bà lão Quỷ Sha.
Không cần lo lắng ý chí văn minh của nền văn minh Xương không giết được bà lão Quỷ Sha. Bởi vì bà lão Quỷ Sha vẫn chưa phải quá mạnh, cũng chỉ ở bán bộ Tiên Nhân thôi.
Hơn nữa, với việc bổ sung các quy tắc văn minh thì chỉ cần ý chí văn minh chiếm ưu thế là có thể có được sự giúp đỡ nguyên bản của chư thiên vạn giới, từ đó giết bà lão Quỷ Sha quá đơn giản.
Bình luận facebook