Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 219: TUYỆT SẮC GIAI NHÂN
Sau khi tạm biệt Trần Hoàng Kiên, Mai Thùy Hân bước về phía trước một cách trống rỗng.
Thế giới rộng lớn là vậy mà sao trong lòng cô lại thấy cô đơn.
Bên đường có một gia đình 3 người đang đi dạo: bé gái xinh xắn tay trái nắm tay ba, tay phải níu tay mẹ, trên đầu gắn một chiếc nơ màu hồng, miệng cười vô cùng ngây thơ.
Bên đường cũng có một gánh hàng bán kẹo hồ. Bé gái mắt sáng rực lên nhìn vào những cây kẹo hồ lô vừa to vừa đỏ mọng, xoay người làm nũng: “Mẹ ơi, Manh Manh muốn ăn kẹo hồ lô!”
“Không được! Ăn nhiều kẹo sẽ sâu răng đấy”. Người mẹ bước nhanh về phía trước, không muốn cho bé gái đứng đây nữa.
Cô bé tội nghiệp liền quay sang nhìn ba: “Ba ơi, ba cho Manh Manh ăn kẹo hồ lô nhé?”
Giọng nói mềm mại ngọt ngào đến nỗi làm trái tim người khác tan chảy.
Người cha một tay nhấc đứa bé lên đỉnh đầu, để bé ngồi lên trên vai mình: “Được. Ba sẽ mua kẹo hồ lô cho Manh Manh!”
Người mẹ bất lực dừng bước trách móc: “Anh xem anh kìa, anh chỉ biết chiều hư con thôi!”
Mặc dù là trách móc nhưng ngữ khí lại tràn ngập ấm áp và hạnh phúc.
Mai Thùy Hân nhìn khung cảnh gia đình hạnh phúc như vậy liền cảm thấy khóe mắt ươn ướt. Giá mà Tư Hàn là con trai cô thì tốt biết bao! Thế giới dù rộng lớn là vậy, cô sẽ luôn có người để nhớ thương, luôn có người dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo cô, luôn có người yêu thương cô, tin tưởng cô một cách vô điều kiện.
Trong lòng cô dường như có một khoảng trống vô cùng rộng lớn, chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi cũng đủ khiến cô lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Dù là tháng 6 nhưng tiết trời lại chẳng thể khiến Mai Thùy Hân cảm nhận được chút hơi ấm.
Cô bước chậm từng bước dọc ven đường sầm uất náo nhiệt này, dáng vẻ an tĩnh cô độc, ngay cả cái bóng cũng cảm thấy thật đáng thương.
Mà lúc đó ở ngay góc con đường, một chiếc SUV C888 màu đen vô tình lọt vào ánh mắt cô. Mai Thùy Hân cảm thấy hô hấp như nghẹn lại, phong cách khoa trương bắt mắt như vậy, cả thành phố C này chỉ có một chiếc.
Cô muốn bỏ chạy thật nhanh khỏi chỗ này nhưng hai chân cứ như rễ quấn. Ở gần khu vực này có một club thuộc quyền sở hữu của Trịnh Thiên Ngọc. Xe của anh ở đây, vậy thì chắc chắc anh đang có mặt trong club đó.
Mấy ngày nay cô không gặp Trịnh Thiê Ngọc, cũng không nghe thấy bất kì tin tức nào về anh.
Nếu như chỉ là vô tình gặp gỡ, cô có thể tiện thể hỏi về mắt của Tư Hàn được không? Mai Thùy Hân tự thuyết phục bản thân bằng cớ này, nhưng trong lòng lại là sự gấp gáp cuống quýt mong chờ được gặp Trịnh Thiên Ngọc khôn nguôi.
Cô rất muốn hỏi anh, những lời mà Trần Hoàng Kiên nói có phải là thật hay không? Việc anh và Hướng Như Lan có phải chỉ là kế hoãn binh hay không?
Mai Thùy Hân đứng bên cạnh xe ngẩn người một lúc lâu, điều này đã khiến cho vô số bảo vệ để mắt tới. Bảo vệ nhìn chằm chằm cô như thể cô là kẻ ăn trộm xe không bằng.
Ánh mắt của bảo vệ khiến Mai Thùy Hân trở nên bối rối, cũng may cạnh đó có tiệm đồ uống, cô liền đi sang đó mua một cốc trà hoa quả, sau đó ngồi bên cửa sổ từ từ thưởng thức.
Khi cốc trà vơi được một nửa thì có một người đàn ông cao lớn bước ra từ phía sau cây cọ đối diện với club. Dù chỉ mặc một chiếc áo phông đen quần jeans đơn giản nhưng trên người anh lại toát ra vẻ sang trọng hào nhoáng như vì sao.
Chỉ có điều, bên cạnh anh còn xuất hiện một tuyệt sắc giai nhân. Người phụ nữ này thoạt nhìn có chút quen mắt, dường như cô ta đã từng đóng một vài quảng cáo dầu gội đầu rồi.
Người phụ nữ đấy cùng Trịnh Thiên Ngọc đi về phía chiếc xe, chiếc eo mềm mại đong đưa, toát lên vẻ quyến rũ chết người.
Thế giới rộng lớn là vậy mà sao trong lòng cô lại thấy cô đơn.
Bên đường có một gia đình 3 người đang đi dạo: bé gái xinh xắn tay trái nắm tay ba, tay phải níu tay mẹ, trên đầu gắn một chiếc nơ màu hồng, miệng cười vô cùng ngây thơ.
Bên đường cũng có một gánh hàng bán kẹo hồ. Bé gái mắt sáng rực lên nhìn vào những cây kẹo hồ lô vừa to vừa đỏ mọng, xoay người làm nũng: “Mẹ ơi, Manh Manh muốn ăn kẹo hồ lô!”
“Không được! Ăn nhiều kẹo sẽ sâu răng đấy”. Người mẹ bước nhanh về phía trước, không muốn cho bé gái đứng đây nữa.
Cô bé tội nghiệp liền quay sang nhìn ba: “Ba ơi, ba cho Manh Manh ăn kẹo hồ lô nhé?”
Giọng nói mềm mại ngọt ngào đến nỗi làm trái tim người khác tan chảy.
Người cha một tay nhấc đứa bé lên đỉnh đầu, để bé ngồi lên trên vai mình: “Được. Ba sẽ mua kẹo hồ lô cho Manh Manh!”
Người mẹ bất lực dừng bước trách móc: “Anh xem anh kìa, anh chỉ biết chiều hư con thôi!”
Mặc dù là trách móc nhưng ngữ khí lại tràn ngập ấm áp và hạnh phúc.
Mai Thùy Hân nhìn khung cảnh gia đình hạnh phúc như vậy liền cảm thấy khóe mắt ươn ướt. Giá mà Tư Hàn là con trai cô thì tốt biết bao! Thế giới dù rộng lớn là vậy, cô sẽ luôn có người để nhớ thương, luôn có người dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo cô, luôn có người yêu thương cô, tin tưởng cô một cách vô điều kiện.
Trong lòng cô dường như có một khoảng trống vô cùng rộng lớn, chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi cũng đủ khiến cô lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Dù là tháng 6 nhưng tiết trời lại chẳng thể khiến Mai Thùy Hân cảm nhận được chút hơi ấm.
Cô bước chậm từng bước dọc ven đường sầm uất náo nhiệt này, dáng vẻ an tĩnh cô độc, ngay cả cái bóng cũng cảm thấy thật đáng thương.
Mà lúc đó ở ngay góc con đường, một chiếc SUV C888 màu đen vô tình lọt vào ánh mắt cô. Mai Thùy Hân cảm thấy hô hấp như nghẹn lại, phong cách khoa trương bắt mắt như vậy, cả thành phố C này chỉ có một chiếc.
Cô muốn bỏ chạy thật nhanh khỏi chỗ này nhưng hai chân cứ như rễ quấn. Ở gần khu vực này có một club thuộc quyền sở hữu của Trịnh Thiên Ngọc. Xe của anh ở đây, vậy thì chắc chắc anh đang có mặt trong club đó.
Mấy ngày nay cô không gặp Trịnh Thiê Ngọc, cũng không nghe thấy bất kì tin tức nào về anh.
Nếu như chỉ là vô tình gặp gỡ, cô có thể tiện thể hỏi về mắt của Tư Hàn được không? Mai Thùy Hân tự thuyết phục bản thân bằng cớ này, nhưng trong lòng lại là sự gấp gáp cuống quýt mong chờ được gặp Trịnh Thiên Ngọc khôn nguôi.
Cô rất muốn hỏi anh, những lời mà Trần Hoàng Kiên nói có phải là thật hay không? Việc anh và Hướng Như Lan có phải chỉ là kế hoãn binh hay không?
Mai Thùy Hân đứng bên cạnh xe ngẩn người một lúc lâu, điều này đã khiến cho vô số bảo vệ để mắt tới. Bảo vệ nhìn chằm chằm cô như thể cô là kẻ ăn trộm xe không bằng.
Ánh mắt của bảo vệ khiến Mai Thùy Hân trở nên bối rối, cũng may cạnh đó có tiệm đồ uống, cô liền đi sang đó mua một cốc trà hoa quả, sau đó ngồi bên cửa sổ từ từ thưởng thức.
Khi cốc trà vơi được một nửa thì có một người đàn ông cao lớn bước ra từ phía sau cây cọ đối diện với club. Dù chỉ mặc một chiếc áo phông đen quần jeans đơn giản nhưng trên người anh lại toát ra vẻ sang trọng hào nhoáng như vì sao.
Chỉ có điều, bên cạnh anh còn xuất hiện một tuyệt sắc giai nhân. Người phụ nữ này thoạt nhìn có chút quen mắt, dường như cô ta đã từng đóng một vài quảng cáo dầu gội đầu rồi.
Người phụ nữ đấy cùng Trịnh Thiên Ngọc đi về phía chiếc xe, chiếc eo mềm mại đong đưa, toát lên vẻ quyến rũ chết người.
Bình luận facebook