• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • CHƯƠNG 215: SẮC MẶT XÁM XỊT

Mai Thùy Hân giống như chạy trốn mà bước xuống xe của Lâm Phong chạy về nhà mình, cởi quần bẩn ra, lại uống hai viên thuốc giảm đau, tắm nước nóng, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Vừa bò lên giường chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon, điện thoại của cô lại vang lên.

Trên màn hình là tên của Trịnh Thiên Ngọc đang nhấp nháy phát ra ánh sáng, Mai Thùy Hân nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, do dự một hồi lâu mới ấn nghe.

Ở đầu dây bên kia điện thoại không có âm thanh.

“A lô?” Mai Thùy Hân lại gợi ý nhắc nhẹ một tiếng, Trịnh Thiên Ngọc vẫn không có âm thanh nào.

“Làm cái gì vậy chứ, gọi nhầm à?” Mai Thùy Hân đang chuẩn bị cúp điện thoại, đột nhiên nghe được tiếng thở dốc dường như rất nặng nề trong điện thoại.

Cô kề sát điện thoại di động vào bên tai hơn, sau khi xác định cô không nghe lầm là hô hấp nặng nề của Trịnh Thiên Ngọc, hình như là đang cố gắng đè nén cái gì đó.

Thật sự là bị bệnh thần kinh mà, không phải bây giờ anh đang anh anh em em với Hướng Như Lan hay sao, gọi điện thoại cho mình làm cái gì chứ, muốn thể hiện tình yêu hả?

Trong lòng Mai Thùy Hân bốc lên một ngọn lửa giận, Mai Thùy Hân rống về phía điện thoại: “Trịnh Thiên Ngọc, xin anh sau này đừng quấy rầy tôi nữa.”

Nói xong cũng mặc kệ anh có phản ứng gì hay không liền cúp điện thoại cái rụp, ném tới mặt bàn bên cạnh giường, kéo chăn che kín đầu rồi ngủ.

Đàn ông rác rưởi, tình yêu rác rưởi, đứng trước lợi ích thì tất cả đều là nói nhảm.

Lúc Mai Thùy Hân tỉnh lại đã đến giữa trưa ngày hôm sau, chỉ còn tám phút nữa là đến mười hai giờ.

Chậm rãi rời giường rửa mặt xong, Mai Thùy Hân mở ghi chú ra, chuẩn bị gửi vài phần sơ yếu lý lịch thử một chút.

Miệng ăn núi cũng lở, bây giờ cô không tìm việc làm thì ngay cả cơm cũng không có mà ăn.

Trong một đống thông tin thông báo tuyển dụng, có một công ty có tên là HSK, nhìn cực kỳ dễ thấy. Đây là một công ty thuộc top ba trong ngành, so ra thì nó chỉ thua Gia Ứng một chút thôi.

Đối với Mai Thùy Hân mà nói, nó vẫn rất có lực hấp dẫn.

Sau khi làm sơ yếu lý lịch hoàn thiện hơn một chút, Mai Thùy Hân đang chuẩn bị gửi đi lại chợt nhớ đến Lâm Phong đã từng nói tới HSK, anh ta rất thân với tổng giám đốc của công ty này.

Nghĩ nghĩ, Mai Thùy Hân vẫn là nhấn điện thoại gọi cho Lâm Phong, tình hình sẽ tốt hơn nhiều, nếu như Lâm Phong có thể giúp cô giới thiệu một chút, hẳn là có lẽ dễ thành công hơn nhỉ!

“A lô.” Âm thanh của Lâm Phong nghe vào có chút khàn, dường như là dáng vẻ tâm trạng không tốt cho lắm.

Lời nói đến miệng rồi Mai Thùy Hân lại nuốt xuống, quan tâm hỏi: “Tổng giám Lâm, có phải lúc này tôi gọi điện thoại cho anh không phù hợp hay không? Bây giờ anh đang bận hả?”

Lâm Phong cười khổ một tiếng: “Không có gì không thích hợp cả, tôi rất rãnh, tôi đã bị công ty sa thải rồi, trong thời gian ngắn hạn sẽ không bận rộn nữa.”

Cái gì? Tổng giám Lâm đã bị Gia Ứng sa thải?

Mai Thùy Hân giật mình đến nỗi miệng cũng không khép lại được: “Cái này... sao Gia Ứng lại đuổi việc anh chứ?”

Công lao của tổng giám Lâm là cao nhất, là cánh tay trái đắc lực nhất của phó tổng giám đốc Vương, nhân viên xuất sắc mỗi năm đều không thiếu tên của anh, sao đột nhiên lại bị sa thải vậy chứ?

Lâm Phong vừa thu dọn đồ đạc cá nhân ở trên bàn, vừa đắn đo nói: “Vương tổng nói là phía trên có người tạo áp lực với Vương tổng, ra lệnh cho Gia Ứng phải sa thải tôi, nếu không thì công ty sẽ bị tổn thất một khoảng lớn.”

Gây áp lực? Mai Thùy Hân không hiểu ra làm sao: “Lâm tổng, anh đã đắc tội ai rồi à?”

Lâm Phong lắc lắc đầu: “Chắc là không có đâu nhỉ, gần đây công ty đều gió êm sóng lặng, tôi không có cơ hội đắc tội với ai hết.” Nói xong, giọng nói của anh dừng lại: “Trừ phi người mà tôi đắc tội không phải là người của Gia Ứng.”

Người mà anh ta đắc tội không phải là người của Gia Ứng, còn có thủ đoạn cao tay như thế này, có thể làm cho tổng giám đốc Gia Ứng đuổi việc một nhân viên ưu tú thuộc cấp quản lý.

Người này sẽ là ai đây chứ?

Mai Thùy Hân giật mình trong lòng, con ngươi ngoan cố của Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên xuất hiện trong đầu của cô.

Cô rung mình một cái, chẳng lẽ là Trịnh Thiên Ngọc?

Hôm qua Lâm Phong đã cùng với cô chọc giận tới anh, cho nên anh ép buộc tổng giám đốc của Gia Ứng phải sa thải Lâm Phong?

Cảm giác phẫn nộ bừng lên từ một chỗ sâu trong nội tâm, cái tên khốn nạn Trịnh Thiên Ngọc này, anh không quý trọng cô nhưng lại không cho phép người đàn ông khác đến gần cô.

Anh không cho cô được tình yêu và sự tôn trọng, lại không cho phép người đàn ông khác cho cô sự quan tâm và tôn trọng.

Trên đời này còn có người đàn ông nào mà bá đạo và tự mãn hơn anh nữa không!

Mai Thùy Hân nổi giận đùng đùng ấn điện thoại gọi cho Trịnh Thiên Ngọc.

Điện thoại rất nhanh đã có người nhận, Trịnh Thiên Ngọc mở miệng một tiếng, âm thanh bên kia rất lớn, hình như là đang họp, còn có giọng nói của đàn ông đang phát biểu.

“Trịnh Thiên Ngọc! Lâm Phong bị đuổi việc rồi, có phải là do anh làm hay không hả?” Mai Thùy Hân cũng không vòng vo với anh, trực tiếp mở miệng chất vấn.

Trịnh Thiên Ngọc bước ra khỏi phòng họp, nhíu nhíu mày: “Đúng, là tôi, sao vậy? Cô muốn vì anh ta mà bênh vực kẻ yếu à?”

Mai Thùy Hân tức giận đến nỗi lời nói cũng không mạch lạc: “Anh thật sự khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn! Ngoại trừ việc ỷ thế hiếp người thì anh còn biết làm cái gì nữa, cũng chỉ là có chút tiền là có thể khi dễ người khác như vậy à? Anh có tiền thì có gì ghê gớm chứ, còn không phải dựa vào quan hệ bám váy làm ăn, ôm đùi của người giàu có hả.”

Mai Thùy Hân càng nói càng tức giận: “Tôi xem thường anh, vừa nghĩ đến chuyện tôi vẫn còn yêu anh tôi liền hận không thể bóp chết mình đi, từng qua lại với anh chính là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời của tôi, là vết bẩn lớn nhất.”

“Mai Thùy Hân! Cô muốn chết à.” Trịnh Thiên Ngọc hung hăng nghiến ra một câu nói từ trong hàm răng, Mai Thùy Hân đang mắng anh và định đâm anh ta thêm mấy nhát nữa, đột nhiên có một tiếng động lớn như tiếng sấm sét nổ bên tai.

Ngay lập tức, điện thoại đã rơi vào im lặng.

Đáng đời! Chắc chắn là tức giận đến nỗi ném điện thoại đi rồi, Mai Thùy Hân có suy nghĩ đã rửa được hận, rất muốn cười một cái thưởng cho mình, nhưng da mặt lại cứng cực kỳ, căn bản cũng cười không nổi.

Trong phòng họp, các quản lý cấp cao của Trịnh thị đều nghe thấy tiến nổ tung ở bên ngoài cửa.

Tất cả mọi người hai mắt nhìn nhau, đang trong trạng thái thấp thỏm, Trịnh Thiên Ngọc sải bước đi vào, sắc mặt tái xanh, hai mắt phun lửa, trên gương mặt đẹp trai mang theo sát khí dày đặc, giống như sứ giả của địa ngục.

Trịnh Thiên Ngọc luôn luôn kiềm chế để mình tỉnh táo, mặc dù làm việc cường thế bá đạo nhưng đối với cảm xúc của mình thì vẫn khống chế được rất tốt, nhóm quản lý cấp cao của Trịnh thị từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của anh, trong lòng đều cảm thấy sợ hãi không thôi.

“Tan họp.” Trịnh Thiên Ngọc âm trầm ra lệnh, thân hình cao lớn ngã mạnh sang một bên, thiếu chút nữa đã té ngã trên mặt đất.

“Tổng giám đốc Trịnh, cậu sao vậy?” Nhóm quản lý cấp cao giật nảy cả mình, nhanh chóng chen chúc đi lên đỡ anh dậy.

Mày rậm của Trịnh Thiên Ngọc nhíu chặt lại, sắc mặt xám xịt, không nhịn được mà khoát tay với đám người đang xông tới: “Chỉ là đau tim chút mà thôi, ngồi một lát là tốt rồi, đi ra ngoài hết cho tôi đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom