• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • CHƯƠNG 207: KHÔNG MUỐN TỪ CHỐI

Nhìn khuôn mặt tức giận của Hướng Như Lan, Trịnh Thiên Ngọc thản nhiên nói: "Đồ chơi súng ngắn này sao có thể xuất hiện bất thường, chuyện này cần điều tra rõ ràng. Nếu thật là là Mai Thùy Hân có chủ ý hãm hại, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô ấy."

Nghe Trịnh Thiên Ngọc nói vậy, tâm lý của Hướng Như Lan có chút thả lỏng. Chuyện này cô ta làm rất bí mật, nhân viên cửa hàng đồ chơi đã đi sang thành phố khác, điều tra? Điều tra thế nào?

Cái nồi này, Mai Thùy Hân cõng chắc rồi.

Hướng Như Lan không nói gì nữa, không khí lại chìm vào tĩnh lặng.

"Chú Vương, chú đưa ông cụ về nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi trông chừng là được rồi." Trịnh Thiên Ngọc nháy mắt với quản gia. Ông cụ đã lớn tuổi, ở trong bệnh viện trông chừng chỉ sợ không chịu nổi.

Quản gia liếc nhìn Trịnh Thiên Ngọc, gật đầu dặn dò nói: "Được. Vậy tôi hầu hạ ông cụ về ăn cái gì đó. Đúng rồi, người phụ nữ vừa rồi tự xưng là mẹ đẻ của cậu chủ nhỏ, đi vào phòng rửa tay."

Mẹ đẻ của cậu chủ nhỏ? Mẹ đẻ của Tư Hàn? Đầu Mai Thùy Vân ong lên một tiếng, người phụ nữ mà quản gia nói không phải là Lâm Vũ Yến sao? Lâm Vũ Yến tự xưng là mẹ đẻ của Tư Hàn? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Trịnh Thiên Ngọc cũng đúng lúc nhìn qua Mai Thùy Hân: "Người phụ nữ vừa rồi, là chị của em?"

"Đúng thế! Lúc em ở Chicago, chính là chị ấy chăm sóc em. Bọn em đã nhiều năm không gặp. Chú Vương nói chị ấy là mẹ đẻ Tư Hàn, là chuyện gì thế?" Lời nói của Mai Thùy Hân có chút không mạch lạc, theo bản năng cô cảm thấy không đúng!

"Bịch!" Một tiếng nặng nề từ cuối hành lang truyền đến, tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Nửa giây sau, dưới lầu truyền đến tiếng xôn xao lớn. Quản gia thấy có người từ phía cửa sổ đến, vội hỏi: "Làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Có một người phụ nữ nhảy lầu từ phòng vệ sinh! Rơi xuống máu thịt lẫn lộn! Ước chừng không cứu được nữa rồi!"

Phụ nữ, phòng vệ sinh...Trong lòng quản gia rùng mình, vội chạy đến bên cửa sổ.

Váy đen, mái tóc xoăn lọn to lòe lòe tỏa sáng dưới ánh mặt trời, đó không phải là mẹ đẻ của cậu chủ nhỏ sao!

"Cậu chủ! Mẹ đẻ...cậu chủ nhỏ..nhảy lầu!" Quản gia chạy về báo cáo với Trịnh Thiên Ngọc, sắc mặt cũng trắng bêch.

Đáng chết! Thân phận của người phụ nữ kia còn chưa rõ ràng, sao lại nhảy lầu chết?

Trịnh Thiên Ngọc vội vàng dẫn theo người đến xem.

Lâm Vũ Yến đã bị đưa vào phòng cấp cứu rồi. Trịnh Thiên Ngọc cùng với ông cụ Trịnh đứng ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, nghi ngờ trong lòng càng thêm dày đặc.

Bên phía Tư Hàn vừa xử lý xong, đang chuẩn bị tra hỏi người phụ nữ này, cô ta lại nhảy lâu? Đây cũng quá đúng lúc đi? Cô ta đang trốn tránh cái gì?

Ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc lóe lên, nhìn thật sâu vào Mai Thùy Hân: "Em nói đi, ban đâu em ở Chicago chờ sinh là chị của em chăm sóc cho em?"

Trong lòng Mai Thùy Hân cũng sinh ra khả nghi, vội vàng gật đầu: "Trước khi em sinh chị ấy vẫn luôn ở cùng với em, nhưng đứa trẻ vừa sinh ra không được mấy ngày thì chị ấy lại biến mất một cách khó hiểu."

Ông cụ Trịnh vội hỏi: "Cô ta biến mất vào lúc nào? Cô còn nhớ rõ không?"

Mai Thùy Hân đương nhiên nhớ ngõ: "Ngày 12 tháng 6."

Lâm Vũ Yến cầm hết tất cả tiền của cô đi, ngày hôm sau phải nộp tiền nhà, cô thiếu chút nữa bị chủ nhà đuổi ra ngoài.

Cả người ông cụ Trịnh chấn động, đôi mắt mở to: "Ngày 13 tháng 6, cô ấy ôm Tư Hàn đến tìm nhà họ Trịnh..."

Trong lòng mọi người cũng âm thầm nảy lên một giả thiết, Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân nhìn nhau, cơ thể hai người cũng có chút run rẩy.

"Đi làm giám định DNA! Thùy Hân! Đi ngay bây giờ!" Trịnh Thiên Ngọc cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, mừng như điên kéo Mai Thùy Hân đến khoa xét nghiệm.

Nhìn bóng dáng hai người chạy xa, mặt Hướng Như Lan tái xanh.

Đoạn đối thoại vừa rồi, cô ta không không nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, nghe có vẻ như là Mai Thùy Hân có thể là mẹ ruột Tư Hàn.

Người phụ nữ đê tiện này, sao vận mệnh lại tốt như vậy? Vừa mới làm bị thương Tư Hàn, vừa mới bị Trịnh Thiên Ngọc ghi hận, bây giờ lại thay đổi nhanh chóng, sắp trở thành mẹ ruột của Tư Hàn rồi sao?"

Tất cả mọi chuyện, đều vây quanh Mai Thùy Hân, người bạn gái chính thức như cô ta, đứng bên cạnh lại dư thừa như vậy, như người ngoài.

Trong mắt Trịnh Thiên Ngọc chỉ có người phụ nữ đê tiên kia!"

"Như Lan, đi về nghỉ ngơi đi!" Ông cụ Trịnh nhìn ánh mắt Hướng Như Lan tràn đầy hận thù, tâm tình cũng có chút phức tạp.

Nói thật, sâu trong nội tâm của ông ta vẫn rất là vừa ý với Hướng Như Lan. Dù sao thì gia thế tốt, có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của Thiên Ngọc.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Thiên Ngọc, rõ ràng là yêu Mai Thùy Hân.

"Cảm ơn ông nội quan tâm, ông cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Hướng Như Lan rất lễ phép mỉm cười, ánh mắt lại rất lạnh.

Báo cáo kiểm tra DNA phải hai ngày nữa mới có.

Mai Thùy Hân và Trịnh Thiên Ngọc trở lại phòng bệnh thì chỉ còn hai người hầu nhà họ Trịnh trông chừng ở bên ngoài phòng bệnh, những người khác đã về.

Hai người rón ra rón rén đi đến phòng bệnh, Tư Hàn vẫn đang ngủ say. Trên cổ tay dịch chậm rãi nhỏ giọt từng chút một, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có vẻ rất yên tĩnh.

Mai Thùy Hân giống như mê muội đi đến trước giường của Tư Hàn, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của thằng bé, kìm lòng không được nhẹ giọng nỉ non: "Tư Hàn, cục cưng, con thật sự là cục cưng của mẹ sao? Mẹ đang nằm mơ sao?"

Cảm giác biết ơn và quá đỗi vui mừng, lấp đầy lòng cô, ngoại trừ rơi nước mắt, vẫn là rơi nước mắt.

Trên đường đến khoa xét nghiệm, Trịnh Thiên Ngọc đã kiểm tra đối chiếu các chi tiết một lần với Mai Thùy Hân, trò lừa bịp của Lâm Vũ Yến trăm ngàn lỗ hổng, tất cả dấu vết để lại đều hướng về một sự thật duy nhất, Tư Hàn chính là con trai của Mai Thùy Hân!

Trịnh Thiên Ngọc nhẹ nhàng từ sau lưng ôm Mai Thùy Hân: "Vui vẻ không?"

"Vui vẻ!" Mai Thùy Hân gật gật đầu, lại lắc đầu: “Nhưng mà mắt của Tư Hàn bị em biến thành như vậy...hu hu hu... em thật sự là quá đáng chết! Em hẳn là nên kiểm tra cây súng này cẩn thận một chút!"

"Đừng đau lòng, chuyện này hẳn là còn có ẩn tình khác. Anh sẽ đi tra xem." Trịnh Thiên Ngọc nhè nhẹ vỗ về mái tóc dày của cô, ôm chặt cô: "Khó trách em thích Tư Hàn như vậy, Tư Hàn cũng thích em như vậy. Thì ra, giữa mẫu tử, thật sự sẽ có cảm ứng."

Mai Thùy Hân rưng rưng gật gật đầu, hôn khẽ lên trán Tư Hàn.

Hốc mắt Trịnh Thiên Ngọc có chút ẩm ướt. Hai người hôn nhau không nói gì, trong lòng đều là chờ mong và hạnh phúc.

Thật lâu sau, Mai Thùy Hân mới phản ứng lại, nhẹ nhàng đẩy Trịnh Thiên Ngọc ra: "Đừng như vậy, anh sắp đính hôn với Hướng Như Lan, thân mật với em như vậy, không quá phù hợp."

Cánh tay Trịnh Thiên Ngọc chững lại giữa không trung một chút, lại chăm chú nhìn Mai Thùy Hân: "Một tháng sau, em sẽ hiểu rõ thôi. Thùy Hân, không được từ chối cái ôm của anh, ở trước mặt Tư Hàn, không được từ chối anh có được không?"

Mai Thùy Hân do dự một chút, rưng rưng gật gật đầu. Hôm nay, để cho cô buông thả mình một lúc đi! Tư Hàn, cục cưng của cô, thật sự đã trở lại!

Nhiều đêm đau thấu tim gan như vậy, thì ra cũng là vì tôn lên hạnh phúc và thỏa mãn ngày hôm này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom