Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 196: MỘT LẦN NỮA
“Không phải cảm ơn anh sao? Hành động thực tế chút coi!” Trịnh Thiên Ngọc nói đến là hiển nhiên, bờ môi khẽ nhếch, đứa trẻ ba tuổi trông còn trưởng thành hơn anh.
Mai Thùy Hân thấy vậy thì vừa bực vừa buồn cười, liếc mắt nhìn xung quanh thấy không có ai, nhón chân lên hôn anh một cái thật nhanh.
Trịnh Thiên Ngọc giơ tay khẽ nhéo mũi cô: “Qua loa quá rồi! Một lần nữa!”
“Đau lắm đấy!” Mai Thùy Hân bị anh nhéo mà giận, mở to hai mắt trừng anh.
“Ai bảo em qua loa như vậy chứ, nhanh lên, một lần nữa, nếu không anh không biết sẽ làm gì em đâu!”
Người đàn ông này lại bắt đầu lên cơn rồi! Sợ anh sẽ làm ra chuyện gì không đứng đắn trước mặt mọi người thật, Mai Thùy Hân bất đắc dĩ ôm cổ anh, hôn thật kêu lên môi anh.
Sau khi đẩy anh ra, cô miết miết khóe miệng không hề dính nước bọt, tỏ vẻ ông lớn trêu chọc dân nữ: “Sao nào, thoải mái rồi chứ?”
Vốn cho rằng Trịnh Thiên Ngọc sẽ tức giận, nào ngờ anh lại mỉm cười, trong con ngươi thâm thúy đều là cưng chiều: “Nhóc xấu xa, tha cho em một lần! Lát nữa xem anh trừng trị em thế nào!”
Rạp chiếu phim này cũng thuộc loại câu lạc bộ tư nhân, tính bảo mật vô cùng tốt.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, giẫm lên thảm trải sàn thật dày đi vào trong phòng chiếu phim, Mai Thùy Hân sững sờ.
Trên màn hình to lớn đang phát quảng cáo, một phòng chiếu phim to như vậy lại không có bất kỳ ai.
“Anh bao hết rồi. Chỉ có hai chúng mình.” Trịnh Thiên Ngọc cúi người nhìn vào mắt cô: “Lát nữa em có thể ngồi trên đùi anh xem phim.”
Còi báo động trong lòng Mai Thùy Hân vang lên. Lập tức ngước mắt nhìn anh, người đàn ông này rất kỳ lạ, chắc chắn đang có ý đồ xấu gì.
Trịnh Thiên Ngọc thản nhiên ngồi xuống, vỗ chân của mình: “Đến đây, ngồi xuống. Đừng khách khí.”
Mai Thùy Hân vô cùng hiền thục nói: “Không cần, không cần, hôm qua anh tăng ca suốt đêm, mệt mỏi nhiều rồi, em cũng không đành lòng giày vò anh.”
Trịnh Thiên Ngọc cười một tiếng, đưa tay ra kéo cô vào chỗ ngồi bên cạnh: “Được rồi, không đùa em nữa. Em xem phim thoải mái đi.”
Ánh đèn trong phòng chiếu phim chợt tắt. Phim bắt đầu chiếu rồi.
Đây là một bộ phim huyền bí trinh thám. Ngay từ đầu tình tiết đã rất cao trào, vô cùng hấp dẫn người xem.
Bởi vì chờ mong phim đã lâu, Mai Thùy Hân xem phim vô cùng tập trung, chỉ chốc lát đã quên rằng bên cạnh còn có một người đàn ông.
Chờ đến khi tình tiết nhẹ nhàng hơn một chút, cô nghiêng đầu nhìn thì thấy Trịnh Thiên Ngọc đã ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi!
Anh ngồi vẫn rất ngay ngắn, thân hình cao lớn, lúc nào cũng thẳng tắp, nhưng hai mắt lại đang nhắm!!!
Mai Thùy Hân xích lại gần khuôn mặt anh, vốn là muốn ghé vào tai gọi một tiếng hù dọa anh một chút, nhưng khi khuôn mặt mình kề sát đến gần khuôn mặt anh, chợt nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ của anh.
Âm thanh không rõ ràng, thậm chí còn có phần kiềm nén.
Nụ cười ranh mãnh của Mai Thùy Hân lập tức cứng lại. Cô biết, chỉ có trong tình huống vô cùng mệt mỏi thì Trịnh Thiên Ngọc mới ngáy khi ngủ.
Thức cả một đêm, sáng sớm lại vội vàng điều máy bay đến, nhất định anh mệt lắm rồi?
Mai Thùy Hân đau lòng nhìn chăm chú khuôn mặt của anh. Lông mày rậm, khi ngủ hơi cau lại, lo lắng vẫn vương nơi ấn đường.
Rốt cuộc công ty con ở thành phố H xảy ra chuyện gì? Lại có thể khiến cho anh mệt mỏi đến thế này, lo lắng đến như vậy? Là ba của Hướng Như Lan bắt đầu ra tay sao?
Tâm tư Mai Thùy Hân rối như tơ vò, tâm trạng xem phim cũng không còn. Khẽ đỡ đầu Trịnh Thiên Ngọc lên bả vai mình, để anh ngủ thoải mái hơn, còn cô thì lại sa vào suy nghĩ.
Đang nghĩ rất tập trung, chợt nghe thấy tiếng thở dốc mập mờ và tiếng cười từ trên màn ảnh lớn truyền đến.
Mai Thùy Hân ngẩng đầu lên xem, hóa ra là cảnh giường chiếu. Nam nữ chính trong phim vốn là kẻ thù, nào ngờ dần dần lại phát triển thành người yêu.
Hình ảnh được quay vô cùng đẹp, chủ yếu là dùng cảnh trọn màn phần lưng của nữ chính hoàn toàn lộ ra, đẹp đến kinh người, khiến Mai Thùy Hân nhìn không dời mắt.
Đang xem rất say mê, đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh cười nhạo nho nhỏ.
Mai Thùy Hân giật nảy mình, quay đầu nhìn, Trịnh Thiên Ngọc đã tỉnh, đang vừa tựa trên vai cô vừa cười híp mắt nhìn cô.
“Cười gì thế?” Mai Thùy Hân vội vàng đẩy anh ra. Đầu của anh nặng chết được, đè bả vai cô đau quá.
Trịnh Thiên Ngọc duỗi người: “Mai Thùy Hân, em là cái đồ háo sắc! Chảy cả nước miếng ra rồi?”
Khuôn mặt Mai Thùy Hân đỏ bừng, vội vàng phủ nhận: “Đừng nói bậy! Em vốn không có cảm giác gì.”
Trịnh Thiên Ngọc kéo cô vào trong ngực: “Không có cảm giác sao? Nào, anh cho em cảm giác!”
Mai Thùy Hân còn chưa kịp phản ứng, bờ môi nóng hổi của anh đã in xuống...
Mai Thùy Hân thấy vậy thì vừa bực vừa buồn cười, liếc mắt nhìn xung quanh thấy không có ai, nhón chân lên hôn anh một cái thật nhanh.
Trịnh Thiên Ngọc giơ tay khẽ nhéo mũi cô: “Qua loa quá rồi! Một lần nữa!”
“Đau lắm đấy!” Mai Thùy Hân bị anh nhéo mà giận, mở to hai mắt trừng anh.
“Ai bảo em qua loa như vậy chứ, nhanh lên, một lần nữa, nếu không anh không biết sẽ làm gì em đâu!”
Người đàn ông này lại bắt đầu lên cơn rồi! Sợ anh sẽ làm ra chuyện gì không đứng đắn trước mặt mọi người thật, Mai Thùy Hân bất đắc dĩ ôm cổ anh, hôn thật kêu lên môi anh.
Sau khi đẩy anh ra, cô miết miết khóe miệng không hề dính nước bọt, tỏ vẻ ông lớn trêu chọc dân nữ: “Sao nào, thoải mái rồi chứ?”
Vốn cho rằng Trịnh Thiên Ngọc sẽ tức giận, nào ngờ anh lại mỉm cười, trong con ngươi thâm thúy đều là cưng chiều: “Nhóc xấu xa, tha cho em một lần! Lát nữa xem anh trừng trị em thế nào!”
Rạp chiếu phim này cũng thuộc loại câu lạc bộ tư nhân, tính bảo mật vô cùng tốt.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, giẫm lên thảm trải sàn thật dày đi vào trong phòng chiếu phim, Mai Thùy Hân sững sờ.
Trên màn hình to lớn đang phát quảng cáo, một phòng chiếu phim to như vậy lại không có bất kỳ ai.
“Anh bao hết rồi. Chỉ có hai chúng mình.” Trịnh Thiên Ngọc cúi người nhìn vào mắt cô: “Lát nữa em có thể ngồi trên đùi anh xem phim.”
Còi báo động trong lòng Mai Thùy Hân vang lên. Lập tức ngước mắt nhìn anh, người đàn ông này rất kỳ lạ, chắc chắn đang có ý đồ xấu gì.
Trịnh Thiên Ngọc thản nhiên ngồi xuống, vỗ chân của mình: “Đến đây, ngồi xuống. Đừng khách khí.”
Mai Thùy Hân vô cùng hiền thục nói: “Không cần, không cần, hôm qua anh tăng ca suốt đêm, mệt mỏi nhiều rồi, em cũng không đành lòng giày vò anh.”
Trịnh Thiên Ngọc cười một tiếng, đưa tay ra kéo cô vào chỗ ngồi bên cạnh: “Được rồi, không đùa em nữa. Em xem phim thoải mái đi.”
Ánh đèn trong phòng chiếu phim chợt tắt. Phim bắt đầu chiếu rồi.
Đây là một bộ phim huyền bí trinh thám. Ngay từ đầu tình tiết đã rất cao trào, vô cùng hấp dẫn người xem.
Bởi vì chờ mong phim đã lâu, Mai Thùy Hân xem phim vô cùng tập trung, chỉ chốc lát đã quên rằng bên cạnh còn có một người đàn ông.
Chờ đến khi tình tiết nhẹ nhàng hơn một chút, cô nghiêng đầu nhìn thì thấy Trịnh Thiên Ngọc đã ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi!
Anh ngồi vẫn rất ngay ngắn, thân hình cao lớn, lúc nào cũng thẳng tắp, nhưng hai mắt lại đang nhắm!!!
Mai Thùy Hân xích lại gần khuôn mặt anh, vốn là muốn ghé vào tai gọi một tiếng hù dọa anh một chút, nhưng khi khuôn mặt mình kề sát đến gần khuôn mặt anh, chợt nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ của anh.
Âm thanh không rõ ràng, thậm chí còn có phần kiềm nén.
Nụ cười ranh mãnh của Mai Thùy Hân lập tức cứng lại. Cô biết, chỉ có trong tình huống vô cùng mệt mỏi thì Trịnh Thiên Ngọc mới ngáy khi ngủ.
Thức cả một đêm, sáng sớm lại vội vàng điều máy bay đến, nhất định anh mệt lắm rồi?
Mai Thùy Hân đau lòng nhìn chăm chú khuôn mặt của anh. Lông mày rậm, khi ngủ hơi cau lại, lo lắng vẫn vương nơi ấn đường.
Rốt cuộc công ty con ở thành phố H xảy ra chuyện gì? Lại có thể khiến cho anh mệt mỏi đến thế này, lo lắng đến như vậy? Là ba của Hướng Như Lan bắt đầu ra tay sao?
Tâm tư Mai Thùy Hân rối như tơ vò, tâm trạng xem phim cũng không còn. Khẽ đỡ đầu Trịnh Thiên Ngọc lên bả vai mình, để anh ngủ thoải mái hơn, còn cô thì lại sa vào suy nghĩ.
Đang nghĩ rất tập trung, chợt nghe thấy tiếng thở dốc mập mờ và tiếng cười từ trên màn ảnh lớn truyền đến.
Mai Thùy Hân ngẩng đầu lên xem, hóa ra là cảnh giường chiếu. Nam nữ chính trong phim vốn là kẻ thù, nào ngờ dần dần lại phát triển thành người yêu.
Hình ảnh được quay vô cùng đẹp, chủ yếu là dùng cảnh trọn màn phần lưng của nữ chính hoàn toàn lộ ra, đẹp đến kinh người, khiến Mai Thùy Hân nhìn không dời mắt.
Đang xem rất say mê, đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh cười nhạo nho nhỏ.
Mai Thùy Hân giật nảy mình, quay đầu nhìn, Trịnh Thiên Ngọc đã tỉnh, đang vừa tựa trên vai cô vừa cười híp mắt nhìn cô.
“Cười gì thế?” Mai Thùy Hân vội vàng đẩy anh ra. Đầu của anh nặng chết được, đè bả vai cô đau quá.
Trịnh Thiên Ngọc duỗi người: “Mai Thùy Hân, em là cái đồ háo sắc! Chảy cả nước miếng ra rồi?”
Khuôn mặt Mai Thùy Hân đỏ bừng, vội vàng phủ nhận: “Đừng nói bậy! Em vốn không có cảm giác gì.”
Trịnh Thiên Ngọc kéo cô vào trong ngực: “Không có cảm giác sao? Nào, anh cho em cảm giác!”
Mai Thùy Hân còn chưa kịp phản ứng, bờ môi nóng hổi của anh đã in xuống...
Bình luận facebook