Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 192: TRƯỚC TIÊN NHẪN NHỊN MỘT CHÚT
Trịnh Thiên Ngọc đã đi tắm rồi, Mai Thùy Hân nhìn xung quanh phòng bếp một lần, muốn tìm một ít nguyên liệu nấu ăn để nấu vài món.
Lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, cô đã hơi đói bụng.
Đồ đạc trong phòng bếp cũng rất đầy đủ, trong tủ lạnh thịt cá rau củ hoa quả đều đủ cả. Mai Thùy Hân nghĩ một lát, rồi quyết định nấu món đơn giản nhất là mì trứng với cà chua -- đợi Trịnh Thiên Ngọc tắm rửa xong là có thể ăn được ngay.
Mì đã nấu xong, được cho ra bát tô đặt trên mặt bàn, Trịnh Thiên Ngọc cũng quấn khăn tắm ra ngoài, trông thấy mì sợi, anh cười vui vẻ như một đứa trẻ vậy: "Tiểu Hân, em thật sự rất hiểu anh, biết anh đang đói bụng, nên chuẩn bị cả bữa tối rồi."
Mai Thùy Hân liếc mắt nhìn nửa người để trần của anh: "Đi mặc quần áo tử tế vào! Đừng để ảnh hưởng đến khẩu vị của em."
Trịnh Thiên Ngọc cười vui vẻ đi mặc quần áo, khi đi được nửa đường bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Mai Thùy Hân: "Ngày mai đón Tư Hàn đến đây có được không? Anh đưa hai người đến công viên nướng đồ."
Mai Thùy Hân kinh ngạc vui mừng mở to mắt: "Ngày mai không phải là chủ nhật, Tư Hàn không phải đến nhà trẻ sao?"
Trịnh Thiên Ngọc dơ tay ra: "Chủ nhật anh phải đến thành phố B công tác, không có cách nào đưa hai người ra ngoài chơi."
Giọng điệu của anh, cứ như người bố muốn đưa hai đứa trẻ ra ngoài vậy, trong lòng Mai Thùy Hân bỗng thấy ngọt ngào: "Không cần anh đưa đi, em có thể đưa Tư Hàn ra ngoài chơi."
Trịnh Thiên Ngọc lập tức trở nên căng thẳng, bước đến nắm lấy bờ vai cô: "Thùy Hân, lúc anhkhông có ở đây, em nhất định không thể ra ngoài tùy tiện, càng không nên ra ngoài một mình cùng với Tư Hàn, hiểu không?"
Mai Thùy Hân gật đầu, trong lòng cũng mang một mảnh khói mù. Hướng Như Lan thật sự sẽ thu tay lại dễ dàng như vậy sao?
Thành phố B, trong phòng khách nhà họ Hướng.
Hướng Như Lan đang trợn to mắt không thể tin được: "Ba, con bị Trịnh Thiên Ngọc ức hiếp như vậy, thế mà ba bảo con về làm lành với anh ta?"
Hướng Nghị Thành cau mày: "Đúng. Con về làm lành với cậu ta trước. Nói rằng con không để ý việc cậu ta thỉnh thoảng tìm thú vui bên ngoài...."
Lưu Phẩm Lan mẹ của Hướng Như Lan cũng rất kinh ngạc: "Nghị Thành, vì sao vậy? Cái kẻ vong ân phụ nghĩa Trịnh Thiên Ngọc này, dám ức hiếp Như Lan như vậy, theo tôi thấy, ông nên sử dụng chút quan hệ, làm cho công ty của cậu ta đóng cửa là được."
Hướng Nghị Thành xua tay: "Đúng là lòng dạ đàn bà. Nhà họ Trịnh cũng không phải là nhà không có căn cơ, muốn cho Trịnh Thiên Ngọc rơi đài, bà cho rằng dễ dàng như vậy? Phải từ từ sắp đặt mới được, hơn nữa, Trịnh Thiên Ngọc cũng là một người con rể tốt mà tôi lựa chọn, tuy rằng cậu ta cuồng ngạo, nhưng thực sự cũng có tài cán, Trịnh Thị cũng đang phát triển như mặt trời ban trưa, Như Lan gả cho cậu ta cũng là lựa chọn rất tốt. Quan hệ giữa giới kinh doanh với chính trị, tương lai nếu chúng ta muốn rửa tiền cũng dễ dàng."
Lưu Phẩm Lan tức giận đến mức run lên: "Nghị Thành, sao ông có thể lấy hạnh phúc cả đời của con gái ra đùa được! Bây giờ vẫn chưa kết hôn, Trịnh Thiên Ngọc đã có người khác ở bên ngoài, tương lai kết hôn rồi còn thế nào nữa?"
Hướng Nghị Thành nói hời hợt: "Chẳng qua chỉ là chơi đùa với một đứa con gái mà thôi! Qua vài ngày là chán ngay, Trịnh Thiên Ngọc là người làm ăn, sao cậu ta có thể vì một con nhóc mà bỏ qua Như Lan? Bà động não suy nghĩ một chút sẽ biết ngay."
Nói xong, ông ta quay đầu về phía Hướng Như Lan: "Như Lan, nếu như con muốn gả cho Trịnh Thiên Ngọc, làm phu nhân của Tổng Giám đốc Trịnh Thị, cả đời vinh hoa phú quý, thì nhẫn nhịn một chút."
Hướng Như Lan nghĩ một lúc lâu, mới do dự mở miệng: "Cha, con thật lòng thích Trịnh Thiên Ngọc, cũng thật sự muốn gả cho anh. Nhưng mà ̣con thật sự nuốt không trôi cục tức này!"
Lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, cô đã hơi đói bụng.
Đồ đạc trong phòng bếp cũng rất đầy đủ, trong tủ lạnh thịt cá rau củ hoa quả đều đủ cả. Mai Thùy Hân nghĩ một lát, rồi quyết định nấu món đơn giản nhất là mì trứng với cà chua -- đợi Trịnh Thiên Ngọc tắm rửa xong là có thể ăn được ngay.
Mì đã nấu xong, được cho ra bát tô đặt trên mặt bàn, Trịnh Thiên Ngọc cũng quấn khăn tắm ra ngoài, trông thấy mì sợi, anh cười vui vẻ như một đứa trẻ vậy: "Tiểu Hân, em thật sự rất hiểu anh, biết anh đang đói bụng, nên chuẩn bị cả bữa tối rồi."
Mai Thùy Hân liếc mắt nhìn nửa người để trần của anh: "Đi mặc quần áo tử tế vào! Đừng để ảnh hưởng đến khẩu vị của em."
Trịnh Thiên Ngọc cười vui vẻ đi mặc quần áo, khi đi được nửa đường bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Mai Thùy Hân: "Ngày mai đón Tư Hàn đến đây có được không? Anh đưa hai người đến công viên nướng đồ."
Mai Thùy Hân kinh ngạc vui mừng mở to mắt: "Ngày mai không phải là chủ nhật, Tư Hàn không phải đến nhà trẻ sao?"
Trịnh Thiên Ngọc dơ tay ra: "Chủ nhật anh phải đến thành phố B công tác, không có cách nào đưa hai người ra ngoài chơi."
Giọng điệu của anh, cứ như người bố muốn đưa hai đứa trẻ ra ngoài vậy, trong lòng Mai Thùy Hân bỗng thấy ngọt ngào: "Không cần anh đưa đi, em có thể đưa Tư Hàn ra ngoài chơi."
Trịnh Thiên Ngọc lập tức trở nên căng thẳng, bước đến nắm lấy bờ vai cô: "Thùy Hân, lúc anhkhông có ở đây, em nhất định không thể ra ngoài tùy tiện, càng không nên ra ngoài một mình cùng với Tư Hàn, hiểu không?"
Mai Thùy Hân gật đầu, trong lòng cũng mang một mảnh khói mù. Hướng Như Lan thật sự sẽ thu tay lại dễ dàng như vậy sao?
Thành phố B, trong phòng khách nhà họ Hướng.
Hướng Như Lan đang trợn to mắt không thể tin được: "Ba, con bị Trịnh Thiên Ngọc ức hiếp như vậy, thế mà ba bảo con về làm lành với anh ta?"
Hướng Nghị Thành cau mày: "Đúng. Con về làm lành với cậu ta trước. Nói rằng con không để ý việc cậu ta thỉnh thoảng tìm thú vui bên ngoài...."
Lưu Phẩm Lan mẹ của Hướng Như Lan cũng rất kinh ngạc: "Nghị Thành, vì sao vậy? Cái kẻ vong ân phụ nghĩa Trịnh Thiên Ngọc này, dám ức hiếp Như Lan như vậy, theo tôi thấy, ông nên sử dụng chút quan hệ, làm cho công ty của cậu ta đóng cửa là được."
Hướng Nghị Thành xua tay: "Đúng là lòng dạ đàn bà. Nhà họ Trịnh cũng không phải là nhà không có căn cơ, muốn cho Trịnh Thiên Ngọc rơi đài, bà cho rằng dễ dàng như vậy? Phải từ từ sắp đặt mới được, hơn nữa, Trịnh Thiên Ngọc cũng là một người con rể tốt mà tôi lựa chọn, tuy rằng cậu ta cuồng ngạo, nhưng thực sự cũng có tài cán, Trịnh Thị cũng đang phát triển như mặt trời ban trưa, Như Lan gả cho cậu ta cũng là lựa chọn rất tốt. Quan hệ giữa giới kinh doanh với chính trị, tương lai nếu chúng ta muốn rửa tiền cũng dễ dàng."
Lưu Phẩm Lan tức giận đến mức run lên: "Nghị Thành, sao ông có thể lấy hạnh phúc cả đời của con gái ra đùa được! Bây giờ vẫn chưa kết hôn, Trịnh Thiên Ngọc đã có người khác ở bên ngoài, tương lai kết hôn rồi còn thế nào nữa?"
Hướng Nghị Thành nói hời hợt: "Chẳng qua chỉ là chơi đùa với một đứa con gái mà thôi! Qua vài ngày là chán ngay, Trịnh Thiên Ngọc là người làm ăn, sao cậu ta có thể vì một con nhóc mà bỏ qua Như Lan? Bà động não suy nghĩ một chút sẽ biết ngay."
Nói xong, ông ta quay đầu về phía Hướng Như Lan: "Như Lan, nếu như con muốn gả cho Trịnh Thiên Ngọc, làm phu nhân của Tổng Giám đốc Trịnh Thị, cả đời vinh hoa phú quý, thì nhẫn nhịn một chút."
Hướng Như Lan nghĩ một lúc lâu, mới do dự mở miệng: "Cha, con thật lòng thích Trịnh Thiên Ngọc, cũng thật sự muốn gả cho anh. Nhưng mà ̣con thật sự nuốt không trôi cục tức này!"