Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 190: CÔ LẠI THẮNG RỒI
Giày vò từ chạng vạng đến đêm khuya, Mai Thùy Hân cảm thấy thể lực của mình đã hoàn toàn cạn kiệt. Được Trịnh Thiên Ngọc ôm đi tắm rửa, mới vừa nằm xuống đang muốn hưởng thụ giấc ngủ ngon lành thì Cẩm Tâm gọi điện thoại tới.
“Hi, Cẩm Tâm!”
“Hân à, cậu thế nào rồi? Gọi điện thoại muộn thế này không làm phiền cậu chứ?” Cẩm Tâm áy náy hỏi.
“Không có không có, mình vẫn chưa ngủ.” Mai Thùy Hân vội vàng giải thích, bàn tay to của người đàn ông bên cạnh bắt đầu không yên phận lộn xộn, cô dùng sức kéo nó ra.
“Hôm nay thật sự bận quá, hoàn toàn không thoát ra được, Hân, sức khỏe của cậu ổn chứ? Mình nghe Trịnh Thiên Ngọc nói truyền huyết thanh protein xong trên cơ bản là không sao nữa. Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”
Nghe thấy lời quan tâm của bạn tốt, Mai Thùy Hân cảm thấy rất ấm áp: “Bây giờ mắt cá chân và chân vẫn hơi đau xót, những cái khác thì không có vấn đề gì cả. Cẩm Tâm, cậu hưởng thụ tân hôn thật tốt đi, mình thật sự không sao, cậu không cần phải lo lắng. Đúng rồi, không phải hai cậu muốn đi Thổ Nhĩ Kỳ hưởng tuần trăng mật sao? Ngày mai đi à?”
“Đúng, ngày mai đi. À phải, Hân à, cậu có cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ không? Mình đã hỏi nhân viên của khách sạn, gần phòng thay quần áo hoàn toàn không có cây cối rừng rậm gì cả, sao con rắn kia có thể vào được phòng thay quần áo chứ? Hơn nữa cửa còn bị người ta khóa từ bên ngoài, có trùng hợp quá không chứ?”
Mai Thùy Hân cắn môi, thật ra trong lòng cô hơi nghi ngờ, những vẫn chưa chắc chắn, sợ Cẩm Tâm lo lắng, đành phải nói: “Khách sạn nhiều cây cối, các loại động vật nuôi thả cũng nhiều. Nói không chừng có rắn độc đi vào cũng có thể hiểu được. Những dâu phụ khác đều đã thay lễ phục xong rồi, một mình mình ở bên trong, người của công ty tổ chức hôn lễ cũng không ở đó, có lẽ cho rằng bên trong không có ai nên khóa lại thôi. Cẩm Tâm, có lẽ đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cậu đừng suy nghĩ nhiều, yên tâm hưởng tuần trăng mật đi.”
Cuối cùng thuyết phục Cẩm Tâm đừng lo lắng, Mai Thùy Hân cúp máy, cô nghiêng đầu, phát hiện Trịnh Thiên Ngọc có chút đăm chiêu nhìn mình.
“Nhìn em như vậy là sao?” Mai Thùy Hân chọc lên mặt anh.
Trịnh Thiên Ngọc thuận thế cầm tay cô, kéo cô vào lòng: “Hân à, anh phải nói với em một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện em bị rắn độc cắn không phải ngoài ý muốn. Anh nghĩ có lẽ có người cố ý muốn hại em. Lần này thất thủ, anh lo lắng người kia còn có thể tìm cơ hội ra tay. Từ hôm nay trở đi, em nhất định phải cẩn thận hơn nữa, cố hết sức ít ra ngoài, tránh cho qua chuyện này trước.”
Trịnh Thiên Ngọc dừng lại một chút: “Đúng rồi, em không thể ở nơi đó nữa. Em phải chuyển nhà, nếu không anh cũng sẽ không yên tâm.”
Mai Thùy Hân cũng biết chuyện nghiêm trọng, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
Trịnh Thiên Ngọc hơi bất ngờ, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Ấy? Sao hôm nay ngoan thế? Ngay cả câu vì sao cũng không hỏi đã đồng ý với anh rồi?”
Mai Thùy Hân chặn bàn tay ma quỷ của anh lại, hơi rầu rĩ: “Em cũng sợ chết lắm có được không? Em xinh đẹp như hoa, thông minh tài trí, cuộc đời tốt đẹp như vậy, em cũng muốn sống lâu hơn mấy năm mà! Nghĩ đến ánh mắt người kia nhìn mình, em đã không rét mà run rồi, có lẽ cô ta sẽ không bỏ qua cho em đâu…”
Trịnh Thiên Ngọc nhìn cô chăm chú: “Em biết là ai à?”
Mai Thùy Hân cắn môi: “Cô ta ở trong phòng vệ sinh phun gì đó lên mắt cá chân của em, sau đó con rắn đã cắn ngay chỗ đó. Nhưng mà em chỉ nghi ngờ thôi, không có chắc chắn 100%.”
Trịnh Thiên Ngọc ôm chặt lấy cô: “Hân, xin lỗi, nếu không phải vì anh, em sẽ không gặp nhiều nguy hiểm và tổn thương như vậy. Hôm nay xuất viện, em chuyển đến nhà anh ở, để anh chăm sóc em có được không? Hơn nữa, em còn có thể nhìn thấy Tư Hàn mỗi ngày.”
Mai Thùy Hân lắc đầu: “Không cần.”
Cô không muốn lại không chính đáng dọn đến nhà anh ở nữa.
Trịnh Thiên Ngọc cũng đoán được suy nghĩ của cô, ngẫm nghĩ một lát, sờ cái mũi nhỏ của cô: “Được rồi, vậy anh giúp em tìm một căn hộ khác. Trong khoảng thời gian này, trừ khi có anh, em cố hết sức hạn chế ra ngoài.”
Mai Thùy Hân lườm anh: “Có anh ở bên em càng không thể ra ngoài được, chắc chắn anh sẽ nhốt em trong nhà không ngừng…” Nói được một nữa, cô bỗng nhiên ngậm miệng, khuôn mặt thoáng cái đỏ ửng.
“Ha ha, sao không nói nữa?” Trịnh Thiên Ngọc cố ý trêu chọc cô, thật ra anh hiểu Mai Thùy Hân muốn nói cái gì.
Cô cũng nói không sai, ở cùng với cô, anh thật sự không ra ngoài nhiều lắm. Vừa dính lấy nhau, anh đã không ngừng muốn cô. Người phụ nữ này thật sự là thuốc giảm đau của anh.
Nhìn thấy nụ cười trêu ghẹo của Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân xoay người đưa lưng về phía anh, vùi mặt mình vào trong chăn: “Không để ý đến anh nữa, em ngủ đây.”
Trịnh Thiên Ngọc xoay bả vai cô qua, trong mắt đều là ý cười cưng chiều: “Vậy em muốn thế nào? Em nói với anh, chắc chắn anh sẽ đồng ý em.”
Mai Thùy Hân chợt quay đầu nhìn anh: “Thật sao?”
“Thật.”
“Ừm, em muốn bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu hẹn hò như mấy cặp tình nhân bình thường, bắt đầu từ từ tìm hiểu và chấp nhận đối phương. Chứ không phải cả ngày lăn lộn ở trên giường.”
Đây là lời nói thật lòng của Mai Thùy Hân, từ lúc đầu, quan hệ của cô và Trịnh Thiên Ngọc đã không bình thường, loại cảm giác không thể công khai này thật sự quá khó chịu. Cô muốn quang minh chính đại sánh vai đi cùng với anh, giống như những cặp tình nhân khác, xem phim, ăn cơm, phơi nắng trên bãi cỏ trong công viên, tham gia tiệc gặp mặt bạn bè….
Trịnh Thiên Ngọc ôm chặt cô: “Được, anh đồng ý với em, đợi em dọn vào nhà mới, chúng ta sẽ bắt đầu hẹn hò. Giống như cặp tình nhân bình thường vậy.”
Tuy đã đồng ý với cô, nhưng trong lòng anh vẫn không yên tâm, không biết Hướng Như Lan sẽ làm ra chuyện điên rồ gì nữa.
Trịnh Thiên Ngọc lại có thể đồng ý? Mai Thùy Hân bất ngờ trợn to mắt nhìn anh, dần dần nở nụ cười: “Trịnh Thiên Ngọc, bây giờ sao anh lại dễ nói chuyện thế? Có phải đã yêu em đến không thể tự kiềm chế rồi không?”
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Vốn chỉ là một câu trêu chọc, Trịnh Thiên Ngọc lại nghiêm túc nhìn cô, còn nghiêm túc gật đầu: “Đúng.”
Trong lòng Mai Thùy Hân ngọt như uống mật đường, cười đến đôi mắt cũng cong như trăng lưỡi liềm, nũng nịu quấn lấy cổ anh: “Vậy anh yêu cái gì ở em?”
Trịnh Thiên Ngọc ngẫm nghĩ, nghiêm túc trả lời cô: “Thích em xinh đẹp như hoa, thông minh tài trí.”
Nụ cười trên mặt Mai Thùy Hân cứng đờ, câu trả lời nát gì vậy! Cô trừng anh, lại phát hiện đáy mắt anh hiện lên ý cười trêu chọc.
Anh hoàn toàn là đang trêu chọc cô! Đang nghĩ ngợi nên chọc giận anh thế nào, Trịnh Thiên Ngọc chợt hỏi: “Mai Thùy Hân, em yêu anh ở điểm nào?”
Mai Thùy Hân siết chặt cánh tay đang quấn trên cổ anh, cười nịnh nọt: “Yêu anh có quyền có thế, tiền nhiều đến tiêu không hết!”
…
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân cười ha hả, trong lòng vô cùng đắc ý! Lần đấu này, cô lại thắng rồi!
“Hi, Cẩm Tâm!”
“Hân à, cậu thế nào rồi? Gọi điện thoại muộn thế này không làm phiền cậu chứ?” Cẩm Tâm áy náy hỏi.
“Không có không có, mình vẫn chưa ngủ.” Mai Thùy Hân vội vàng giải thích, bàn tay to của người đàn ông bên cạnh bắt đầu không yên phận lộn xộn, cô dùng sức kéo nó ra.
“Hôm nay thật sự bận quá, hoàn toàn không thoát ra được, Hân, sức khỏe của cậu ổn chứ? Mình nghe Trịnh Thiên Ngọc nói truyền huyết thanh protein xong trên cơ bản là không sao nữa. Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”
Nghe thấy lời quan tâm của bạn tốt, Mai Thùy Hân cảm thấy rất ấm áp: “Bây giờ mắt cá chân và chân vẫn hơi đau xót, những cái khác thì không có vấn đề gì cả. Cẩm Tâm, cậu hưởng thụ tân hôn thật tốt đi, mình thật sự không sao, cậu không cần phải lo lắng. Đúng rồi, không phải hai cậu muốn đi Thổ Nhĩ Kỳ hưởng tuần trăng mật sao? Ngày mai đi à?”
“Đúng, ngày mai đi. À phải, Hân à, cậu có cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ không? Mình đã hỏi nhân viên của khách sạn, gần phòng thay quần áo hoàn toàn không có cây cối rừng rậm gì cả, sao con rắn kia có thể vào được phòng thay quần áo chứ? Hơn nữa cửa còn bị người ta khóa từ bên ngoài, có trùng hợp quá không chứ?”
Mai Thùy Hân cắn môi, thật ra trong lòng cô hơi nghi ngờ, những vẫn chưa chắc chắn, sợ Cẩm Tâm lo lắng, đành phải nói: “Khách sạn nhiều cây cối, các loại động vật nuôi thả cũng nhiều. Nói không chừng có rắn độc đi vào cũng có thể hiểu được. Những dâu phụ khác đều đã thay lễ phục xong rồi, một mình mình ở bên trong, người của công ty tổ chức hôn lễ cũng không ở đó, có lẽ cho rằng bên trong không có ai nên khóa lại thôi. Cẩm Tâm, có lẽ đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cậu đừng suy nghĩ nhiều, yên tâm hưởng tuần trăng mật đi.”
Cuối cùng thuyết phục Cẩm Tâm đừng lo lắng, Mai Thùy Hân cúp máy, cô nghiêng đầu, phát hiện Trịnh Thiên Ngọc có chút đăm chiêu nhìn mình.
“Nhìn em như vậy là sao?” Mai Thùy Hân chọc lên mặt anh.
Trịnh Thiên Ngọc thuận thế cầm tay cô, kéo cô vào lòng: “Hân à, anh phải nói với em một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện em bị rắn độc cắn không phải ngoài ý muốn. Anh nghĩ có lẽ có người cố ý muốn hại em. Lần này thất thủ, anh lo lắng người kia còn có thể tìm cơ hội ra tay. Từ hôm nay trở đi, em nhất định phải cẩn thận hơn nữa, cố hết sức ít ra ngoài, tránh cho qua chuyện này trước.”
Trịnh Thiên Ngọc dừng lại một chút: “Đúng rồi, em không thể ở nơi đó nữa. Em phải chuyển nhà, nếu không anh cũng sẽ không yên tâm.”
Mai Thùy Hân cũng biết chuyện nghiêm trọng, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
Trịnh Thiên Ngọc hơi bất ngờ, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Ấy? Sao hôm nay ngoan thế? Ngay cả câu vì sao cũng không hỏi đã đồng ý với anh rồi?”
Mai Thùy Hân chặn bàn tay ma quỷ của anh lại, hơi rầu rĩ: “Em cũng sợ chết lắm có được không? Em xinh đẹp như hoa, thông minh tài trí, cuộc đời tốt đẹp như vậy, em cũng muốn sống lâu hơn mấy năm mà! Nghĩ đến ánh mắt người kia nhìn mình, em đã không rét mà run rồi, có lẽ cô ta sẽ không bỏ qua cho em đâu…”
Trịnh Thiên Ngọc nhìn cô chăm chú: “Em biết là ai à?”
Mai Thùy Hân cắn môi: “Cô ta ở trong phòng vệ sinh phun gì đó lên mắt cá chân của em, sau đó con rắn đã cắn ngay chỗ đó. Nhưng mà em chỉ nghi ngờ thôi, không có chắc chắn 100%.”
Trịnh Thiên Ngọc ôm chặt lấy cô: “Hân, xin lỗi, nếu không phải vì anh, em sẽ không gặp nhiều nguy hiểm và tổn thương như vậy. Hôm nay xuất viện, em chuyển đến nhà anh ở, để anh chăm sóc em có được không? Hơn nữa, em còn có thể nhìn thấy Tư Hàn mỗi ngày.”
Mai Thùy Hân lắc đầu: “Không cần.”
Cô không muốn lại không chính đáng dọn đến nhà anh ở nữa.
Trịnh Thiên Ngọc cũng đoán được suy nghĩ của cô, ngẫm nghĩ một lát, sờ cái mũi nhỏ của cô: “Được rồi, vậy anh giúp em tìm một căn hộ khác. Trong khoảng thời gian này, trừ khi có anh, em cố hết sức hạn chế ra ngoài.”
Mai Thùy Hân lườm anh: “Có anh ở bên em càng không thể ra ngoài được, chắc chắn anh sẽ nhốt em trong nhà không ngừng…” Nói được một nữa, cô bỗng nhiên ngậm miệng, khuôn mặt thoáng cái đỏ ửng.
“Ha ha, sao không nói nữa?” Trịnh Thiên Ngọc cố ý trêu chọc cô, thật ra anh hiểu Mai Thùy Hân muốn nói cái gì.
Cô cũng nói không sai, ở cùng với cô, anh thật sự không ra ngoài nhiều lắm. Vừa dính lấy nhau, anh đã không ngừng muốn cô. Người phụ nữ này thật sự là thuốc giảm đau của anh.
Nhìn thấy nụ cười trêu ghẹo của Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân xoay người đưa lưng về phía anh, vùi mặt mình vào trong chăn: “Không để ý đến anh nữa, em ngủ đây.”
Trịnh Thiên Ngọc xoay bả vai cô qua, trong mắt đều là ý cười cưng chiều: “Vậy em muốn thế nào? Em nói với anh, chắc chắn anh sẽ đồng ý em.”
Mai Thùy Hân chợt quay đầu nhìn anh: “Thật sao?”
“Thật.”
“Ừm, em muốn bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu hẹn hò như mấy cặp tình nhân bình thường, bắt đầu từ từ tìm hiểu và chấp nhận đối phương. Chứ không phải cả ngày lăn lộn ở trên giường.”
Đây là lời nói thật lòng của Mai Thùy Hân, từ lúc đầu, quan hệ của cô và Trịnh Thiên Ngọc đã không bình thường, loại cảm giác không thể công khai này thật sự quá khó chịu. Cô muốn quang minh chính đại sánh vai đi cùng với anh, giống như những cặp tình nhân khác, xem phim, ăn cơm, phơi nắng trên bãi cỏ trong công viên, tham gia tiệc gặp mặt bạn bè….
Trịnh Thiên Ngọc ôm chặt cô: “Được, anh đồng ý với em, đợi em dọn vào nhà mới, chúng ta sẽ bắt đầu hẹn hò. Giống như cặp tình nhân bình thường vậy.”
Tuy đã đồng ý với cô, nhưng trong lòng anh vẫn không yên tâm, không biết Hướng Như Lan sẽ làm ra chuyện điên rồ gì nữa.
Trịnh Thiên Ngọc lại có thể đồng ý? Mai Thùy Hân bất ngờ trợn to mắt nhìn anh, dần dần nở nụ cười: “Trịnh Thiên Ngọc, bây giờ sao anh lại dễ nói chuyện thế? Có phải đã yêu em đến không thể tự kiềm chế rồi không?”
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Vốn chỉ là một câu trêu chọc, Trịnh Thiên Ngọc lại nghiêm túc nhìn cô, còn nghiêm túc gật đầu: “Đúng.”
Trong lòng Mai Thùy Hân ngọt như uống mật đường, cười đến đôi mắt cũng cong như trăng lưỡi liềm, nũng nịu quấn lấy cổ anh: “Vậy anh yêu cái gì ở em?”
Trịnh Thiên Ngọc ngẫm nghĩ, nghiêm túc trả lời cô: “Thích em xinh đẹp như hoa, thông minh tài trí.”
Nụ cười trên mặt Mai Thùy Hân cứng đờ, câu trả lời nát gì vậy! Cô trừng anh, lại phát hiện đáy mắt anh hiện lên ý cười trêu chọc.
Anh hoàn toàn là đang trêu chọc cô! Đang nghĩ ngợi nên chọc giận anh thế nào, Trịnh Thiên Ngọc chợt hỏi: “Mai Thùy Hân, em yêu anh ở điểm nào?”
Mai Thùy Hân siết chặt cánh tay đang quấn trên cổ anh, cười nịnh nọt: “Yêu anh có quyền có thế, tiền nhiều đến tiêu không hết!”
…
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân cười ha hả, trong lòng vô cùng đắc ý! Lần đấu này, cô lại thắng rồi!
Bình luận facebook