• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Cuối cùng mình cũng lấy được vợ (2 Viewers)

Tiếp nhé các bác

Mình vừa cùng bà xã đi xả hơi một chuyến trở về.

Tuần trăng mật mình chỉ ăn chơi nhảy múa, cắt hết điện thoại, không vào internet, kết quả cuối ngày thứ năm hết chịu nổi phải gọi về công ty, hóa ra công ty vẫn hoạt động bình thường (hay mình bắt đầu trở thành người thừa nhỉ?).

Vào internet, thật vui về sự quan tâm và ủng hộ của các bạn. Như đã nói ở bài đầu tiên, mặc dù đã trải qua không ít chìm nổi nhưng sau đám cưới mình vẫn thấy cuộc đời như vừa bước sang một trang khác, và tự nhiên có ý muốn tâm sự với ai đó về những gì đã trải qua. Thật may là WTT có mục Tâm sự này, nếu những thứ mình viết không đúng lắm với chủ đề “Tình yêu” thì cũng mong các bạn thể tất.

Trở lại với chủ đề chính. Năm 2002, việc kinh doanh thương mại của mình đạt đến mức cực hạn. Hàng cứ đều đều về rồi đi, thậm chí còn xuất tiểu ngạch được sang cả Trung quốc và Cam-pu-chia. Công việc thì sáng sủa như vậy, không hiểu sao đường tình duyên mình vẫn cứ tối mù như bên trong cây đèn thần của Alađanh, tóm lại là thất bại toàn tập.

Mình có gặp một số người, cũng được giới thiệu cho một số người khác, nhưng tất cả cứ nhàn nhạt trôi đi rồi kết thúc. Mình nhận ra rằng khả năng nhìn người của mình tăng lên theo sự trưởng thành trong công việc và khi gặp một ai đó, thường chỉ cần nói chuyện khoảng 30 phút là mình có thể đoán được gần hết tính cách người ấy, hầu như không bao giờ nhầm. Khi đã đoán được hết thì tự nhiên sinh ra chán, mà đã chán thì làm sao có thể yêu!

Mấy người bạn thân, thậm chí cả mẹ mình cũng bảo “mắt nhắm mắt mở thôi, phiên phiến đi chứ cứ cú vọ thế thì tìm đâu ra người hoàn hảo”. Thực ra mình cũng muốn phiên phiến lắm chứ, có lúc nửa đêm tỉnh giấc cảm giác rõ ràng thiếu một người nằm cạnh, đi nghỉ thấy một phong cảnh đẹp, tự nhiên rất muốn chia sẻ mà ngoảnh đi ngoảnh lại chỉ có một mình. Không hiểu số phận đưa đẩy thế nào mà người thích thì mình chẳng có cảm xúc gì, đến lúc gặp người làm mình rung động thì hoa lại đã có chủ mất rồi.

Mình kể câu chuyện này, thâm tâm có hơi áy náy, chỉ muốn khuyên các bạn tự coi là “muộn màng” đừng vội vã đốt cháy giai đoạn, vì sự vội vã rất có thể “đốt cháy” cơ hội của bạn.

Đó là cuối năm 2002, một hôm vào giờ nghỉ trưa có cô nhân viên lại bắt chuyện với mình, kể chuyện gia đình, nhà cửa… rồi mới vào đề “Anh có người yêu chưa? Nếu chưa, để em giới thiệu đứa bạn thân cho!” Theo như lời kể thì hai cô này chơi thân với nhau hồi cấp 2, lên cấp 3 một cô chuyển nhà, vừa rồi mới tình cờ gặp lại. Cô bạn kia đã đi làm, đang học văn bằng hai, “cả bề ngoài tính tình đều rất được”. Mình nghe hay gật đầu luôn: “Ừ, em bố trí đi!”

Cuộc gặp đầu tiên diễn ra khá vui vẻ, thực ra thì mình không có ấn tượng lắm với cô bạn kia, chỉ nghĩ “thử gặp lại lần nữa xem sao”. Không ngờ vì mình cư xử hay ho thế nào đó, cộng thêm cô nhân viên tuyên truyền về mình nhiều quá mà nàng bạn kia đổ cái rụp luôn. Lần gặp thứ hai chỉ sau có 6 ngày, tán gẫu một lúc dẫn đến chuyện tuổi tác, cô nhân viên của mình hỏi “Hình như T. kém tớ 1 tuổi ấy nhỉ?”. Cô bạn gật đầu: “Ừ, năm nay tớ 27, không cưới là sang năm Kim lâu mất rồi!” Nói xong liếc nhìn mình một cái rất nhiều ý nghĩa.

Nhìn cái liếc mắt ấy, có là thằng ngốc nhất cũng biết cô bạn định nói gì. Thế mà đó mới là buổi gặp thứ hai, thực ra còn chưa qua giai đoạn “xem mặt”!

Không biết tại sao cô bạn lại có một hành động thiếu khôn ngoan như vậy, mọi hứng thú của mình bay biến hết và đành lấy lý do “cảm thấy không hợp” để từ chối cuộc hẹn lần sau. Có lẽ cho đến giờ cô nhân viên của mình vẫn không hiểu tại sao.

Sự tỉnh táo quá mức có thể nhiều lúc không hay, những ít nhất cũng cứu mình trong một trường hợp.

Chuyện là, sau mấy năm mình gặp lại bà chị từng giới thiệu mình cho “cô bạn Hermes”, tất nhiên ngay sau câu hỏi “khỏe không?” là “vợ con gì chưa?”. Khi mình bảo “chưa” thì bà chị sảng khoái gật đầu ngay “Chị biết mày là thằng kén lắm. Chị đang có một đứa rất được, đảm bảo hai đứa xứng đôi luôn!”

Bà chị này là người kỹ tính lại quen biết lớn, bảo “được” thì chắc là phải được, khi nghe em này đã tốt nghiệp đại học 2 năm, đang làm ngân hàng thì mình thở phào, chỉ cần trông sạch nước cản nữa là xong!

Đến nhà, hóa ra em còn hơn cả mong đợi, một sự pha trộn rất hài hòa giữa sự dịu dàng nữ tính và tự tin của người có kiến thức. Em là người Thái bình, chắc gia đình khá giả nên mua được căn hộ cho hai chị em lên HN học. Người xinh, nhà sạch, nói chuyện hay, đúng là chẳng còn gì nữa để băn khoăn.

Quan hệ giữa mình và em diễn ra không chậm không nhanh, sau hơn hai tháng mình nghĩ, nếu cứ tiếp diễn thì chừng một tháng nữa thì có thể nói I love you. Thế mà đến một lúc, cảm xúc của mình với em tự nhiên dừng lại, không tiến thêm được nữa.

Ban đầu mình rất khó hiểu, thậm chí hoang mang, vì thâm tâm đã coi em là người yêu. Sau khi bình tâm nghĩ lại mình mới nhận ra, hình như lý do là những hành động của em đều tính toán quá. Mỗi câu nói, nụ cười của em có vẻ như đều nằm trong kiểm soát và gây ra cảm giác không thật lòng (dù phải tinh ý mới thấy), sự “không thật lòng” ấy bảo chứng mình thì mình chịu mà chỉ thuần túy là cảm giác. Nếu sự kiểm soát đó là công việc thì mình ok, nhưng chẳng nhẽ với người yêu tương lai mà em cũng như vậy?

Lần gặp sau đó mình để ý thật kỹ, và càng lúc càng tin cảm giác của mình là đúng. Không biết nguyên nhân tại sao, nhưng sự tính toán của em trong cư xử làm mình cụt hứng và không biết nên tiếp tục thế nào. Mình đành thực hiện một “âm mưu” là lấy lý do đi công tác, xa hẳn em 1 tháng, thử xem lúc gặp lại em có thật sự vui mừng không. Nếu em vẫn tính toán và kiểm soát được cảm xúc bản thân thì có lẽ mình phải nghĩ lại.

Không ngờ chưa đầy 1 tháng sau mình nhận được điện thoại của bà chị: “Này, mày đã có gì với con A. chưa?”. Có gì là thế nào chị?”. “Tóm lại đã yêu đương gì chưa?”. “Chưa, mà có chuyện gì vậy?”. “Ồi, may quá……………..!”

Hóa ra từ lâu em đã là bồ nhí của một đại gia còn hơn tuổi bố em, hai người giấu khéo đến nỗi bà chị mình quen cả hai người mà cũng không biết gì. Sự việc bại lộ chỉ hoàn toàn tình cờ, và khi không thể giấu diếm được nữa thì em sắm ngay một chiếc BMW, mua kim cương đeo đầy tay và chuyển sang thái độ thách thức tất cả mọi người.

Ơn trời, hai mắt cú vọ của mình đôi lúc cũng được việc!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom