• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Cuối cùng mình cũng lấy được vợ (1 Viewer)

Tiếp nhé các bác

Khoảng 1 năm sau khi chia tay, mình được giới thiệu cho 1 em. Thực ra mình chưa có ý định yêu trở lại vì dư âm của mối tình đầu còn quá lớn, hơn nữa việc kinh doanh lại đang gặp khó khăn, nhưng khi gặp người bạn mới này mình thay đổi ngay ý định vì đó là 1 cô gái rất đặc biệt.

Mặc dù là con của một vị lãnh đạo cấp cục, gia đình không thiếu thứ gì, nhưng sự tự lập của em làm mình kinh ngạc. Đang học năm cuối đại học nhưng em đã là nhân viên part-time của một cty nước ngoài, còn có vốn góp trong 1 cửa hàng lưu niệm khá đông khách, chuyện học giỏi thì tất nhiên khỏi phải bàn. Tóm lại, em là 1 mẫu người hoàn toàn khác với các cô sinh viên tiểu thư Việt nam đương thời. Em và mình kết thân rất nhanh vì đều là những người ham hiểu biết và thượng tôn kiến thức, và sau chừng 3 tháng thì 2 đứa đã ngầm hiểu rằng, chỉ cần chọn thời điểm nói câu I Love You nữa là xong.

Thế nhưng, lúc ấy mình mới khẳng định một tính cách đã nhận thấy từ trước đó ở em, đó là sự cực đoan đến lạ lùng. Với thiên hạ em không quan tâm, nhưng với những người thân thì em không thể chịu được khi họ có một ý kiến hay quan điểm nào đó trái với mình, cho dù đó chỉ là những chuyện nhỏ. Và “chuyện nhỏ” giữa mình và em đã nổ ra một buổi sáng chủ nhật, khi 2 đứa ngồi uống cà phê tán gẫu chuyện trong tuần. Không nhớ câu chuyện dẫn dắt thế nào mà đưa đến xung đột về một vấn đế “vĩ đại” là hội họa. Em sùng bái hội họa lãng mạn Nga của Levitan, Kramskoy và Serov, mình lại thích hội họa ấn tượng Pháp của Monet, Cezane và Pissaro.

Tất nhiên bình thường thì chẳng có gì xảy ra nhưng cô bạn mình lại nhất quyết không chịu, tìm cách chứng minh bằng được là em đúng, mình sai. Cuối cùng quan điểm của em là mình thích Ấn tượng Pháp cũng được, nhưng phải công nhận với em rằng Levitan là nhất, còn Monet của mình thì giỏi lắm chỉ đứng thứ hai thôi (!). Mình không chịu, thế là em đùng đùng đứng dậy đi về, bỏ cơm trưa, cả buổi tối mình nhắn ra gặp cũng không thèm trả lời.

Ngay sau đó mình phải vào Sài gòn làm việc mấy tháng, những cuộc điện thoại cứ khách sáo dần rồi dừng hẳn từ lúc nào không biết. Có lẽ cả em và mình đều cùng nhận ra rằng bên kia không phải là người trong mộng của bên này, và vì cùng có tính cách quá mạnh nên không thể uốn mình theo đối phương được.

Thật ra hôm ấy mình hoàn toàn có thể nhường nhịn em để mọi sự yên lành trôi qua. Hội hoạ chỉ là chuyện chơi, nếu cần thì chẳng những Levitan mà họa sĩ Còm mình cũng cho nhất thế giới được hết, chỉ là mình muốn thử đẩy tranh luận lên đến cùng xem em phản ứng thế nào, và đúng như mình nghĩ, đối với em chỉ có một con đường là “theo tôi hoặc biến”. Thử nghĩ xem, nếu là vợ chồng thì gia đình mình và em sẽ thế nào?
Có lẽ đó là lý do em không thể tìm được chồng Việt nam, những anh chàng cái gì cũng gật thì chắc chắn không đủ kiến thức để làm em rung động, còn những người học rộng tài cao thì tất nhiên luôn có chính kiến của mình. Mãi đến gần đây mình mới biết em đã lấy chồng Na uy và sang đó định cư. Con trai Bắc âu rất ga lăng và hiền lành, mình rất hy vọng em được hạnh phúc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom