• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Cuối cùng mình cũng lấy được vợ (1 Viewer)

Tiếp nhé các bác :


Nói lại 1 tí về hoàn cảnh nhà mình (vì nó liên quan nhiều đến chuyện của mình với nàng): Nhà mình gốc HN nhưng bố mẹ lên miền núi công tác nên mình sinh ra và lớn lên ở miến núi. Lúc bé nhà mình nghèo lắm, cả nhà chỉ có 2 cái thau, 1 cái thau nhôm nhỏ dùng để rửa mặt, 1 cái thau sắt tráng men to hơn để vo gạo rửa rau. Cái thau men dùng lâu bị thủng, bố mình lấy nhựa đường trét lại, được vài hôm lại bục ra như cũ. Thế nên năm lớp 2 về thăm ông ngoại ở HN, thấy hàng xóm có 1 chú đi học Liên Xô mang về bao nhiêu là thau nhôm sáng choang, mình đã thề quyết phải học giỏi để cũng đi Liên Xô mua thau về cho bố mẹ (!).

May mà mình học cũng khá, được gửi đi du học thật, năm 96 học xong mình đã có một ý tưởng kinh doanh, kèm theo là những kiến thức và quan hệ cần thiết ở nước ngoài. Thế là mình về nước, mang quà của 1 anh bạn nghiên cứu sinh cho gia đình anh ấy, tình cờ gặp nàng ở đó và… chết luôn.

Nàng lúc đó đang học năm thứ 4, là bạn của cô em anh bạn (lằng nhằng quá nhỉ), hôm đó cũng chỉ tình cờ sang chơi. Mình đổ tắp lự vì nàng xinh và có một vẻ hiền thục rất đặc biệt, chỉ cần nhìn qua là hình dung ngay đây sẽ là một người phụ nữ toàn tâm toàn ý vì gia đình. Thế là mình mặt dày nhờ luôn cô em anh bạn giới thiệu, mặc dù biết cô em luôn luôn cảnh cáo “đuôi của nó xếp hàng dài mấy vòng Bờ Hồ, anh đừng có mơ”.

Không biết vì cao to đẹp giai hay vì cái mác du học sinh mà cuối cùng mình tán được nàng. Mấy tháng đầu tiên hai đứa rất hạnh phúc, rắc rối chỉ bắt đầu khi nàng mang mình về báo cáo với gia đình và bà mẹ nàng tỏ ngay ý không hài lòng.

Đối với mẹ nàng, mình chỉ là một thằng miền núi không nhà cửa, không quan hệ, tương lai thì hết sức mù mờ, dù có cái mác du học sinh nhưng đi học nước ngoài ở HN thiếu quái gì, vơ bừa 1 cái cùng được cả rổ. Về sau khi thấy hai đứa yêu nhau quá thì mẹ nàng cũng miễn cưỡng chấp nhận, nhưng lại bắt đầu một kiểu mới: luôn tìm cách đạo diễn cả gia đình mình, cái này phải thế nọ, cái kia phải thế kia. Bố mẹ mình xuống chơi nhà nàng vài lần, nghe giọng dạy bảo của bà ta rất bực nhưng vì thương con nên phải nhịn, mình cũng cố chịu với ý nghĩ “đợi đến lúc ta thành công rồi xem thái độ thế nào”, cảnh bằng mặt không bằng lòng giữa 2 nhà cứ như vậy kéo dài đến khi ông chú nàng xuất hiện.

Ông này chỉ là em họ của bố nàng nhưng mẹ nàng rất quý ông ta, vì thời bao cấp hay giúp đỡ gia đình nàng. Ông chú có cty ở Sài gòn, ra HN mở chi nhánh mới đến thăm anh chị. Lúc gặp mình ở nhà, mẹ nàng giới thiệu mình cũng đang mở cty kinh doanh. Ông chú hỏi mình định làm gì thì thằng bé thành thật kể ra hết, kể nhiều hơn cần thiết khiến ông ta nổi lòng tham, định cướp luôn cả ý tưởng của mình.

Hôm sau chú nàng hẹn ngay mình gặp riêng, thuyết phục mình ko cần thành lập cty nữa mà nhập vào cty ông ta làm chung. Mình đã suýt nữa đồng ý nếu ko ngẫu nhiên nhìn thấy vẻ tham lam trong mắt ông ta, chợt nhận ra rằng nếu làm như vậy thì mình sẽ phải tiết lộ rất nhiều thông tin, và mọi giao dịch, hợp đồng sẽ mang tên cty đó. Về sau khi kinh doanh đã có kết quả, nếu ông ta tìm cách đuổi đi thì mình sẽ mất trắng.

Thế nên mình đã từ chối, và đúng như dự đoán, chú nàng thay đổi ngay thái độ. Không biết ông ta nói gì với bố mẹ nàng mà thứ bảy tuần sau, khi mình đến đón nàng đi chơi thì đã thấy ông ta ở đó với 1 anh chàng trạc tuổi mình, bố mẹ nàng ngồi tiếp khách. 4 người chuyện trò rất vui vẻ, thấy mình đến họ cũng mời ngồi, mẹ nàng rót chén trà và giới thiệu anh chàng kia là con một bà người quen của gia đình, “nhà giàu lắm, có cửa hàng to, mấy nhà trong phố cổ”. Thế rồi 4 người lại nói chuyện coi như không có mình ở đó, mà chuyện thì toàn là tâng bốc sự giàu có của ông chú và bà mẹ anh chàng kia.

Mình cũng hơi tức nhưng mặc kệ, đến lúc nàng trang điểm xong đi ra, mình xin phép hai ông bà cho nàng đi chơi với mình thì mẹ nàng nạt luôn “Con H. hôm nay ở nhà tiếp khách, không đi đâu hết!”

Nghe thế cả mình và nàng đều sững người, mình dại dột cố vớt vát thêm 1 câu: “Tối nay có nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng biễu diễn ở Nhà hát lớn, cháu xin phép hai bác cho chúng cháu đi nghe.” Có lẽ chỉ chờ thế, mẹ nàng nhìn mình lạnh tanh: “Nhà có khách thì chủ phải ở nhà tiếp khách, BỐ MẸ CẬU KHÔNG DẠY CẬU THẾ HẢ?”

Động đến bố mẹ thì không xong rồi, máu nóng bốc lên đầu, mình trừng mắt nhìn thẳng vào bà ta và cả ông chú, dằn giọng: “Bố mẹ cháu có thể không dạy cháu nhiều thứ, nhưng ít nhất cũng dạy đồng tiền phải tự mình làm ra, không đi xin đi cướp của người khác!” Nói rồi mình quay lại, sập cửa đi thẳng.

Những ngày tiếp theo đúng là khổ cho người yêu mình, nàng tìm cách giải hòa 2 bên nhưng mẹ nàng đương nhiên đã coi mình là đồ bỏ, mình thì cũng đòi mẹ nàng phải xin lỗi mới nói chuyện tiếp. Tình yêu của mình với nàng bắt đầu đẹp bao nhiêu, cuối cùng đã kết thúc tức tưởi như vậy.

Hơn 1 năm sau nàng thành hôn, chú rể chính là anh chàng mình gặp hôm ấy. Mấy năm sau nữa qua cô em anh bạn, mình mới biết nàng không hạnh phúc. Chồng nàng là một kẻ bám váy mẹ thượng hạng, bà mẹ chồng lại quá mức keo kiệt. Sau khi cưới, mẹ chồng bắt nàng nghỉ việc cơ quan để trông hàng nhưng thường xuyên “quên” đưa tiền tiêu, làm nàng mấy lần phải về nhà mẹ đẻ xin tiền mua sữa cho con. Nàng định đi làm trở lại thì mẹ chồng tuyên bố “Con H. xin việc thì tự đi mà xin, đừng mong tao cho đồng nào”.

Lúc đó việc kinh doanh của mình đã ổn định và có 1 chút quan hệ, mình nhờ xin được cho nàng chỗ làm trong 1 tổng cty Nhà nước với thu nhập tương đối tốt. Nhận việc xong nàng muốn gặp để cảm ơn nhưng mình từ chối. Cái gì đã qua, tốt nhất hãy để nó trôi qua.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom