Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-20
16: Kẻ giỏi diễn kịch.
1591 Words
"Hoắc tiên sinh thực sự đã kết hôn?" Diệp Quang Huy tỏ ra rất kinh ngạc, sau đó nhìn Lục Tiểu Khê: "Hoắc phu nhân thanh lệ, thoát tục, cùng Hoắc tổng đúng là trai tài gái sắc"
Khụ… Khụ… Thanh lệ, thoát tục, không dám nhận, không dám nhận…
Lục Tiểu Khê trong lòng khá khiêm tốn mà cảm thấy buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc.
Phương Linh Lung, vợ của Diệp Quang Huy, gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, Hoắc phu nhân trong sáng, đáng yêu, đẹp hơn nhiều so với những kẻ phấn son thô tục”
Dù có cố gắng khen ngợi, nhưng cũng không ai sẽ có cảm giác vinh dự vì lời khen như vậy.
“Hoắc phu nhân, nhìn thấy cô, vậy mà tôi lại nghĩ tới một chuyện…” Không biết vì cái gì mà khi Phương Linh Lung gặp Lục Tiểu Khê, bà lại cảm thấy có chút quen thuộc khó nói, giống như là đã từng quen biết.
“Nhớ chuyện gì?” Lục Tiểu Khê hỏi lại trong vô thức.
Diệp Quang Huy sợ Phương Linh Lung thất thố nên đã kéo tay cô: “Linh Lung, để Hoắc tổng và Hoắc phu nhân ngồi xuống trước đã. hoắc phu nhân mang giày cao gót có lẽ đã khó chịu”
Phương Linh Lung lúc này mới lấy lại tinh thần, rồi cười cười nói: “Không có gì, không có gì, đại khái chỉ là cảm thấy rất có duyên với Hoắc phu nhân”
“À…” Lục Tiểu Khê không hiểu lời nói của Phương Linh Lung nên cũng không có nghĩ gì, chỉ xem đó thuần túy là một lời khách sáo.
Diệp Quang Huy nói đúng, cô mang giày cao gót thật sự rất mệt, nếu không phải cố kỵ nơi này, Lục Tiểu Khê rất muốn đem giày cao gót cởi ra vứt xuống bể bơi trước mặt.
Nơi tổ chức bữa tiệc là một khách sạn nổi tiếng ở thành phố S. Dù là ban ngày nhưng khách sạn vẫn được trang trí lấp lánh, phông nền xanh lam khiến người ta có cảm giác như lạc vào đại dương bao la. Trong nhất thời không phân rõ được ngày hay đêm.
Rượu vang đỏ, bánh, hoa tươi, tràn đầy trong tầm mắt.
Đây là lần đầu Lục Tiểu Khê đến một sự kiện trọng đại như vậy, vốn tưởng rằng mình sẽ khẩn trương đến mức không biết để tay ở đâu, không ngờ là lại vô cùng thoải mái, thoải mái như ở nhà.
Có lẽ là vì người nào đó một mực nắm tay cô…
Ý thức được tay mình vẫn còn đang được người nọ nắm, cô làm như nghiêm túc nhìn qua, sau đó nhỏ giọng: “Hiện tại không có người nhìn chúng ta, anh không cần phải đóng kịch.” Nói xong cô còn vùng vẫy một chút.
Không ngờ đến người nào đó lại trở tay nắm chặt, rồi thấp giọng cảnh cáo: “Tiệc chưa tàn không cho phép rời khỏi tôi nửa bước”
Trong lòng của hắn lúc này chỉ một mực suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Phương Linh Lung.
Cái gì gọi là có duyên?
Phải chăng là vì Lục Tiểu Khê có đôi mắt giống với Hạ Yên Nhiên?
Nghĩ đến đây, ánh mắt âm u của hắn hạ xuống, dán vào cô.
Thật tình cờ khi cảnh này lại bị camera bắt được, một ánh nhìn dịu dàng, thâm tình, đầy yêu thương.
Lục Tiểu Khê không để ý đến ánh mắt của hắn, cô giống như một con mèo thèm ăn mà nhìn chằm chằm vào các món tráng miệng phong phú, ngon mắt..
Cô nghĩ tiệc chiêu đãi sẽ là mọi người ngồi phía dưới nghe diễn thuyết, không ngờ đây lại là nơi mọi người trò chuyện, nếm rượu, ăn đồ ngọt,...
“Chà… Tôi không rời anh nửa bước, nhưng mà ăn thì vẫn có thể đúng không?” Cô không thèm che giấu sự tham ăn của mình.
Còn tưởng rằng người nào đó sẽ ban cho cô một ánh mắt chán ghét, không nghĩ tới gương mặt soái khí kia không có một chút cảm xúc nào, ngược lại còn bình tĩnh gật đầu.
Thật bất ngờ!
Sau khi được đồng ý, cô cuối cùng cũng có thể đi ăn uống.
Cô không bao giờ từ chối đồ ngọt có vị matcha, vì thế đã ăn liên tiếp vài miếng,
Vì ăn quá mức chăm chú, cô không biết trên váy mình bị dính bơ.
“Tiểu thư, bánh ngọt đã dính vào váy rồi” Một cô gái mặc lễ phục xinh đẹp, dáng người uyển chuyển đi đến nhắc nhở.
Lúc này, Lục Tiểu Khê mới cúi đầu nhìn ngực mình, quả nhiên là như vậy.
Cô vội tìm khăn giấy để lau.
“Khăn giấy đây” Cô gái nọ lập tức đưa khăn qua.
“Cảm ơn” Không ngờ là lại gặp được một cô gái tốt bụng.
Lý do để cô gái này quan tâm đến Lục Tiểu Khê hoàn toàn là vì tò mò quan hệ của cô và Hoắc và Hoắc Ngự Đình.
Bằng không, cô ta cũng không thèm hạ mình đưa khăn cho Lục Tiểu Khê.
“Xin chào, tôi là Diệp Tử Lâm, là cháu của chủ tịch Diệp, cô tên gì?” Diệp Tử Lâm ngọt ngào hỏi
“Xin chào Diệp tiểu thư, tôi tên Lục Tiểu Khê” Cô vừa trả lời vừa cúi đầu lau đi vết bơ trên váy.
“Tiểu thư là bạn gái Hoắc tổng sao?” Diệp Tử Lâm khẩn trương truy vấn.
“Không phải” Có lẽ là vì có phần mâu thuẫn với Hoắc Ngự Đình, cô không chút suy nghĩ phủ nhận.
“Thật à?” Lâm Tử Diệp lộ ra ý cười: “Không phải cũng không sao”
“Cô ấy không phải là bạn gái tôi, cô ấy là vợ tôi” Một giọng nói lạnh lùng, sau đó là một cái kéo tay, rồi trực tiếp ôm cô vào lòng ngực.
Khuôn mặt nhỏ của Lục Tiểu Khê cứng đờ, ngơ ngác nhìn người nọ, lúc này mới ý thức được mình đã thật sự gả cho hắn.
Ha, vả mặt quá nhanh!
Nụ cười trên mặt Diệp Tử Lâm đông cứng lại, dường như phải chịu một đả kích lớn, thật lâu cũng không có lấy lại được tinh thần.
“Mèo nhỏ tham ăn, đã ăn no chưa?” Lời trách cứ nhẹ nhàng cùng giọng nói êm dịu, thật sự là kích thích thần kinh, mê hoặc tâm hồn.
Ngay lúc này, Lục Tiểu Khê cảm thấy như có một dòng điện chạy qua, làm cho toàn thân tê dại.
Tai cô chợt đỏ trong giọng nói dịu dàng đó và sự ngượng ngùng cũng chạy dọc hai bên má.
Dáng vẻ thẹn thùng, tràn đầy hạnh phúc của một cô gái nhỏ được yêu thương đã khiến Diệp Tử Lâm đang cố lấy lại tinh thần lại chịu thêm một đả kích.
“Hoắc tổng, anh… anh kết hôn khi nào?” Diệp Tử Lâm vốn một ngực trông ngóng gả cho Hoắc Đình Ngự, thậm chí còn từng khẩn cầu Diệp Quang Huy xe chỉ luồn kim, cô coi hôm nay như một cơ hội tốt, không ngờ Hoắc Vũ Đình vậy mà đã kết hôn!
Cô cảm thấy giấc mộng của mình bị nghiền nát, vô cùng đau khổ.
Lục Tiểu Khê nhìn Diệp Tử Lâm sắp khóc, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thật có lỗi, dù sao cô cũng không thích nam nhân này, nếu Diệp Tử Lâm thích, cô nguyện ý dâng lên bằng hai tay.
Có như vậy, cô mới có thể thoát khỏi Hoắc Ngự Đình, đi tìm An Tuấn Hạo, từ nay có thể cùng anh ấy…
“Không cần phải nói” Người nào đó lạnh lùng cự tuyệt Diệp Tử Lâm thâm tình, đáng thương.
Nam nhân này đúng là không hiểu phong tình, không kể đối với cô lạnh băng, mà đối với mỹ nữ cũng thế.
Loại nam nhân này hẳn là cả đời không có nữ nhân thích mới đúng.
“Vợ, em đứng có mệt không? Anh dẫn em qua bên kia ngồi” Hoắc Ngự Đình giọng điệu thân mật, đồng thời xiết chặt lấy eo cô.
Vợ…
Lục Tiểu Kê tỏ ra rất sợ hãi, thậm chí còn nổi da gà trước cái xưng hô sến súa này.
Người đàn ông này quả nhiên là một kẻ diễn kịch giỏi!
Cô biết hắn nói những lời này là để chọc giận Diệp Tử Lâm.
Nghĩ đến vừa rồi Diệp Tử Lâm đưa khăn giấy cho cô, đoán chừng lúc này đã xem cô thành người cô ấy ghét nhất.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cô ấy đến đây vốn dĩ chỉ để thăm dò mối quan hệ của cô và Hoắc Ngự Đình có đúng hay không?
Hiểu rõ chuyện này, trong lòng Lục Tiểu Khê lập tức không còn cảm giác tội lỗi.
Cô âm thầm thở dài, xin lỗi Diệp mỹ nhân, tôi cũng là bị bức ép thôi.
Cô cho rằng Hoắc Ngự Đình có lòng tốt bảo cô ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng cô vừa ngồi xuống, người nào đó liền nghiêng thân qua.
17: Nửa giờ hôn
1714 Words
Lục Tiểu Khê bị dọa đến mặt mũi trắng bệch: "Hoắc Ngự Đình, nơi này có rất nhiều người nhìn đó, anh muốn làm gì?"
Ánh mắt hắn sâu như biển, ngữ khí lạnh lẽo: "Tôi không hi vọng lại nghe từ trong miệng cô việc phủ nhận quan hệ vợ chồng của chúng ta."
Thì ra là tức giận vì cái này?
Khoảng cách ở tư thế này làm cho hai người bọn cô trong mắt người ngoài cực là cực kỳ thân mật.
Bởi vì thân phận của Hoắc Ngự Đình luôn làm cho người ta phải chú ý, nên lực chú ý của rất nhiều người đều chuyển hướng đến bọn cô.
Hoắc Ngự Đình cũng biết có rất nhiều ánh mắt, rất nhiều cái ống kính nhắm ngay bọn hắn.
Nên cơ hồ không có cho Lục Tiểu Khê bất kỳ chuẩn bị nào, hắn cúi người, môi mỏng chụp lên cô môi.
Vì vội vàng, cô không kịp chuẩn bị cho nụ hôn rơi xuống vào một khắc này, Lục Tiểu Khê cả kinh, lưng dán chặt vào thành ghế, người nào đó ở một cái thế công, để nàng không thể trốn.
Một màn này, khiến cho đám người xem đến trợn mắt hốc mồm, đồng loạt nhìn về đây.
Một mực nhắm bọn hắn vài ống kính và bắt đầu điên cuồng quay chụp.
"Hoắc tổng cùng Hoắc phu nhân thật sự là ân ái!"
"Hai người quả thực chính là trời đất tạo một đôi!"
"Đây là chuyện vui lớn của giới kinh doanh!"
"Nhiều năm như vậy, Hoắc tổng ở giới kinh doanh đạt được không ít thành tích, nhưng chuyện yêu đương vẫn là lần đầu đâu, mà lại một lần yêu đương đi thẳng đến kết hôn, đây là dạng nam nhân tốt có tiền có thế, xã hội hiện nay rất khó tìm!"
"..."
Khắp nơi vang lên tiếng chúc phúc.
Giờ khắc này, Lục Tiểu Khê cơ hồ quên đi mình là ai, thân thể đang ở chỗ nào.
Cảm thụ duy nhất chính là có người hôn môi của cô, vì từ nhẹ đến nặng, từ nặng đến, vô cùng thành thạo, điêu luyện, đầy biến hóa.
Giống làm ma pháp, lòng của cô vậy mà đi theo hắn dẫn dắt, cả người bị kìm hãm tại bên trong nụ hôn của hắn.
Cơ hồ quên nên đẩy hắn ra......
Nụ hôn này, không biết kéo dài bao lâu, chỉ biết là vào lúc hắn buông ra, cô xấu hổ đến bên tai, hô hấp gần như ngạt thở, cô chôn mặt trong ngực hắn từng ngụm từng ngụm hô hấp.
Cô không nghĩ tới hắn sẽ hôn cô, hơn nữa còn hôn lâu như vậy......
Càng không có nghĩ tới chính là, cô lại có chút mê luyến!
Lục Tiểu Khê, mày đến cùng là bị cái gì thế!
Cũng bởi vì sợ hắn, cũng bởi vì hắn dáng dấp đẹp trai?
Cô cảm giác đầu giống như toàn là bột nhão, cả người mơ mơ hồ hồ.
Tiếng vỗ tay như sấm làm cho suy nghĩ của cô có thời gian ổn định.
Cô mấp máy môi dưới, giống như thưởng thức trà về cam, trở về chỗ trong đó ngọt.
Tham gia xong tiệc rượu, trở lại nhà họ Hoắc, cả người cô lập tức giống như cũng sắp tan ra thành từng mảnh.
Về nhà chuyện đầu tiên chính là cởi xuống chiếc giày cao gót như gông xiềng xích đeo bên chân.
Cúi người lấy dép lê ra, Hoắc Ngự Đình giống như một trận gió lạnh từ bên người thổi qua.
Không biết vì cái gì, nghĩ đến nụ hôn kia, mặt của cô sẽ không chịu được mà chuyển sang màu đỏ ửng.
Loại cảm giác này giống như cô gái nhỏ vừa mới biết yêu, vô cùng vui sướng...
"Đến đây!" Thanh âm lạnh lùng giống như kiếm sắt truyền tới, trong đầu cô toàn là những cảm xúc quái dị cũng đột ngột biến mất.
Cô đi qua, nhìn người nào đó sắc mặt âm trầm, trong lòng thầm nghĩ, lại là có chỗ nào không tốt, muốn tìm cô khai đao?
Nghĩ đến mình vừa rồi vậy mà lại hồi tưởng đến dư vị nụ hôn của hắn, trong lòng âm thầm khiển trách bản thân. Lục Tiểu Khê, mày là chưa từng gặp qua nam nhân hả?
Người ta bất quá là gặp dịp thì hôn chơi, mày còn giống như ăn mật kéo dài dư vị không dứt...
"Bạch quản gia, đem cô ta nhốt lại trên lầu!" Hắn mang theo tức giận mà lạnh giọng ra lệnh.
Lục Tiểu Khê trong lòng cả kinh, bất mãn nói: "Tôi đã làm sai cái gì, anh lại muốn nhốt tôi?"
Nam nhân quả thực không thể hiểu, mấy ngày trước khi vừa tới chỗ này, hắn cũng là không phân tốt xấu nói phải nhốt cô, hiện tại lại muốn lập lại chiêu cũ.
"Biểu hiện của cô ở buổi lễ quá mức kém cỏi!" Trong mắt của hắn hiện lên một chút chán ghét, gương mặt ra vẻ lạnh lùng.
Cô biểu hiện kém cỏi?
"Hoắc tiên sinh, tôi đã ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, tươi cười đúng mực, anh còn hôn tôi nửa tiếng, những thứ này còn chưa đủ là biểu hiện tốt, có chỗ nào không hợp ý anh?"
Khụ khụ khụ, hôn nửa giờ kia là nói quá nhưng tóm lại vẫn là biểu đạt ý nghĩ cô bị hắn hôn lâu, ủy khuất đến nỗi ngay cả cái rắm đều không có thả một cái, hắn ngược lại tốt rồi, trở về liền trở mặt giáo huấn cô.
Thật là xem cô như quả hồng mềm, dễ mà bóp nha?!
Kỳ thật trong nội tâm cô hiểu rõ, cùng hắn cứng đối cứng, mình sẽ không có quả ngon để ăn, nhưng trong nội tâm cô chính là không phục.
Hoắc Ngự Đình vẻ mặt lạnh lùng, nửa ngày không nói chuyện.
Càng là trầm mặc, là càng nguy hiểm.
Lục Tiểu Khê nhìn hắn, trong lòng tránh không được sự thấp thỏm.
"Nói xong?" Trên mặt hắn hàn ý sâu thêm mấy phần.
Lục Tiểu Khê cảm nhận được nguy hiểm, cô thiếu tự tin: "Tôi không có ý muốn tranh với anh, tôi chỉ là nói sự thật, hơn nữa, một chuyện làm hai lần mới thành thục mà, về sau anh nói muốn tôi diễn kịch, anh thông báo sớm cho tôi một tiếng, tôi sẽ không trở thành diễn viên vụng về…"
Lục Tiểu Khê ơi Lục Tiểu Khê, mày thật đúng là ba phần khí thế, bảy phần nhát gan...
Hoắc Ngự Đình vốn cho là mình cưới được một nữ nhân biết giữ bổn phận, nào ngờ cưới được một cô gái giống như con cá hiếu động, mặc dù bị hắn nuôi nhốt ở trong hồ cá nhưng lúc nào cũng phải đề phòng cô chạy mất.
Nhưng chính cái bộ dạng này lại làm hắn cảm thấy thú vị.
Thôi, mới vừa ở tiệc rượu, cô cũng không có phạm sai lầm gì lớn, nụ hôn kia...... Phối hợp cũng rất đạt vị.
Cô một mực cúi đầu, bộ dạng nghiêm chỉnh chờ xử lý.
"Về phòng suy nghĩ lại!" Cuối cùng vẫn là tha cho cô ta một lần.
Lục Tiểu Khê nhìn qua khuôn mặt lạnh như băng kia, há to miệng muốn nói cái gì đó, nhưng sau cùng lại cảm thấy tốt nhất không chọc đến hắn, vì thế cũng nhanh chân chạy trốn lên lầu.
"Hoắc tổng, tôi đã làm theo lời ngài, cấm truyền thông tuyên bố quan hệ của ngài và phu nhân ở giữa bản tin tức." Trợ lý ở đầu dây bên kia báo cáo.
Nam nhân đứng trước cửa sổ sát đất, trong mắt lóe lên một tia u buồn, trong lòng lạc lõng bỗng cảm thấy có chút may mắn, như vậy, Yên Nhiên sẽ không khó chịu?
Hắn không hi vọng cô ấy nhìn thấy những tin tức kia, cho dù đó là tin tức giả hắn cũng không muốn để nó làm đảo loạn lòng cô, ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn họ.
Chỉ cần người nhà họ Diệp tận mắt nhìn thấy và tin tưởng, hết thảy đã đủ rồi.
"Sắp tới việc liên quan tới hợp tác với Diệp thị, mặc kệ là lấy giá như thế nào đều phải mua trước" Hắn lạnh giọng nói với người bên kìa đầu dây.
"Tôi đã hiểu"
Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Ngự Đình lộ rõ một tia sắt bén.
Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, đã đến lúc ra tay.
Vì để không trêu chọc ngọn núi lửa lúc nào cũng có thể bộc phát kia, Lục Tiểu Khê thành thành thật thật ở lại phòng của mình, thẳng đến giờ cơm, mới được Tiểu Điệp gọi xuống lầu.
Nói thật, trong buổi tiệc rượu ăn quá nhiều bánh ngọt, cô không cảm thấy đói một chút nào, bất quá nghĩ đến người nào đó lần trước đợi cô ăn cơm, sợ hắn chờ, nên cô nhanh chóng đi xuống lầu.
Kết quả khi đi đến trước bàn ăn, chỉ thấy chỗ đó trống rỗng, cô nhịn không được sự hiếu kỳ: "Tiên sinh của mọi người ở đâu?"
Tiểu Điệp ngẩn người, trong lòng nói thầm, Thiếu phu nhân, hắn là tiên sinh của chúng ta nhưng cũng là chồng của ngài mà.
"Tiên sinh nói không đói bụng, để ngài ăn trước."
"À được…" Sớm biết là thế này, cô cũng không cần xuống lầu.
Bất quá nhìn thức ăn ngon trên bàn, cô lại cảm thấy không ăn lại thật lãng phí.
Cuối cùng vẫn nhịn không được mà ăn hơn hai miếng
Ăn quá no Lục Tiểu Khê chuẩn bị đi ra bên ngoài dạo một chút cho tiêu cơm, vừa đi hai bước, điện thoại liền vang lên.
"Lôi Lôi"
"Tiểu Khê, cậu… cậu… cậu…, chuyện lớn như vậy, mà cậu lại giấu tôi!" Điện thoại vừa mới kết nối, bên kia là một giọng đầy tức giận.
18: Leo tường bỏ trốn
1670 Words
Lục Tiểu Khê trong lòng có dự cảm không rõ, cô nhỏ giọng hỏi: "Cậu biết? Ai nói cho cậu?"
"Ngoại trừ An Tuấn Hào, còn có thể là ai?" Dư Lôi tại đầu dây bên kia oán trách: "Tiểu Khê, không phải tôi nói cậu, cậu gả cho Hoắc Ngự Đình là chuyện lớn, cậu vậy mà cũng có thể giấu, nếu là tôi, tôi đã không kìm nén được mà tuyên cáo toàn thế giới!"
Đối mặt với Dư Lôi đang kích động, Lục Tiểu Khê chỉ có thể ở đầu dây bên này bình tĩnh nhắc nhở cô: "Cậu tỉnh táo một chút!"
"Chuyện lớn như vậy, cậu nói tôi làm sao để bình tĩnh? Lục Tiểu Khê, cậu gả cho nam nhân giàu nhất thành phố S đấy, là nhân tài kiệt xuất giới kinh doanh, cái này mà cũng có thể bình tĩnh?" Sau khi Dư Lôi kích động, tránh không được hiếu kỳ về vẻ ngoài của Hoắc Ngự Đình: "Hoắc tổng không dễ nhìn sao?"
Dư Lôi chưa từng thấy Hoắc Ngự Đình, hắn chỉ là sự tồn tại trong truyền thuyết.
Dư Lôi hiếu kỳ đó là bởi vì hắn không lộ diện trước mặt công chúng, mà ban ngày trong tiệc rượu, nhiều ống kính hướng tới bọn cô như thế, hiện tại lại không có tin tức nào, không thể không nói quan hệ xã hội của hắn thật khủng.
Chuyện như thế này cô cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô không hi vọng màn hôn nhau kia bị chụp rồi đem công khai, còn viết ra một câu chuyện tình ái không thật.
"Giống như trong mấy lời truyền tai nhau thôi, què chân, tướng mạo bình thường" Cô bĩu môi đáp lời.
"Khó trách Hoắc tổng không muốn xuất đầu lộ diện, thì ra là vì tướng mạo có vấn đề, haizz, bất quá Tiêu Khê này, tôi vẫn là ghen tị cậu, dù sao gả cho Hoắc tổng, cậu chính là người vợ được nhiều sự chú ý của gia đình họ Hoắc tại thành phố S, thật khiến nhiều cô gái ghen ghét đấy!" Cách màn hình điện thoại lập tức vang lên âm thanh ghen tị của Dư Lôi.
Dừng, cô không thèm!
Ai gặp được Hoắc Ngự Đình kì quái đó, không sụp đổ mới là lạ!
"Cậu gọi điện thoại là vì nói chuyện này?" Cô không muốn nói chuyện liên quan tới Hoắc Ngự Đình, nói tiếp sẽ tức giận mất.
"Dĩ nhiên không phải." Dư.Lôi tại đầu dây bên kia cười hắc hắc: "Là muốn hỏi cậu là ngày mai họp lớp có đến không, dù sao hiện tại cậu cũng là Hoắc phu nhân, chúng ta họp lớp, cậu…"
"Dư Lôi, cậu lại âm dương quái khí cái gì, cẩn thận tôi cùng cậu tuyệt giao!" Tốt xấu gì cũng là năm sáu năm tình chị em, nói cái gì cũng sẽ không để ý lắm: "Còn có cái này nữa, chuyện tôi gả cho Hoắc Ngự Đình, chỉ có cậu và An Tuấn Hào biết, hai ngươi nếu nói cho người khác, tôi thật sẽ cùng hai người uyệt giao!"
"Cậu yên tâm đi, không có cậu cho phép, tôi sẽ không lộ ra, lại nói, an tuấn hào cũng không phải nhiều chuyện, hắn là chịu không được tôi quấy rầy đòi hỏi mới nói cho tôi, dù sao tôi với cậu là bạn thân, mà hắn lại rất lo lắng cho cậu, nên nói ra để cho tôi quan tâm cậu nhiều hơn." Dư Lôi đem ý của An Tuấn Hào nói lại cho cô, "Tiểu Khê, tôi biết cậu là vì trả nợ cho tên cha dượng kia, nếu không cũng sẽ không chia tay với An Tuấn Hào… Anh ấy mặc dù rất khó chịu, nhưng anh ấy nói anh ấy không trách cậy, chỉ trách mình vô dụng, không thể bảo vệ tốt cậu thôi…"
Lục Tiểu Khê nghe xong, trong lòng rất cảm thấy rất khó chịu.
"Tiểu Khê, ngày mai đến đi, không làm người yêu, thì cũng là bạn bè"
Lục Tiểu Khê nhịn xuống nước mắt sắp trào ra, mà nhỏ giọng đáp ứng "Được"
Hoắc Ngự Đình cả đêm đều không về phòng ngủ nghỉ ngơi, Lục Tiểu Khê ngày hôm sau thức dậy, bên giường vẫn trống rỗng, trong lòng thoáng mừng rỡ, nghĩ đến hôm nay muốn tham gia buổi họp lớp, cô liền nhanh chóng rời giường rửa mặt.
Sau khi xuống lầu, Tiểu Điệp như thường lệ mời cô đi xuống phòng ăn ăn điểm tâm.
"Hoắc ngự đình đâu?" Phòng ăn không có một ai.
"Tiên sinh đã ra ngoài." Tiểu Điệp cung kính trả lời cô.
Ra ngoài?
Chuyện cô muốn đi họp lớp phải làm sao bây giờ?
Không biết không có chỉ thị của hắn, mấy người hộ vệ ngoài kia có thể thả cô ra ngoài hay không.
Ăn sáng xong, cô ôm hy vọng thử đi đến cửa chính, kết quả là một màn quen thuộc liền xuất hiện, "Thật có lỗi thưa thiếu phu nhân, tiên sinh có dặn là ngài không thể ra ngoài."
"Nhưng hôm qua hắn đã đồng ý cho tôi ra ngoài." Lục Tiểu Khê thanh minh, đồng thời phát hiện mình cực kỳ giống phạm nhân ở nơi này.
Trên danh nghĩa là thiếu phu nhân, nhưng sống so với người hầu cũng không bằng.
Bởi vì Tiểu Điệp cùng Tiểu Mỹ còn có thể ra ngoài mua sắm, dạo phố, nhưng cô thì đâu được, đi chỗ nào còn phải ăn nói khép nép cầu xin Hoắc Ngự Đình.
Ngẫm mà lòng như nghẹn lại.
"Thật xin lỗi phụ nhân, tiên sinh vừa rồi không có ra lệnh." Vệ sĩ cứng rắn trả lời.
Lục Tiểu Khê buồn từ đầu đến chân, cô lê lết lòng đầy mất mát trở về biệt thự.
Tiểu Mỹ nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt thì vội vàng bưng lên đĩa hoa quả lấy lòng "Thiếu phu nhân, ăn chút trái cây đi."
Cô lắc đầu, "Cảm ơn, tôi không muốn ăn."
Tiểu Mỹ nháy mắt với Tiểu Điệp, "Nhanh dỗ dành thiếu phu nhân đi!!!"
Tiểu Điệp nghĩ nghĩ, mỉm cười hỏi: "Thiếu phu nhân, ngài làm sao vậy? Có phải có chuyện phiền lòng không? Có thể nói cho tôi và Tiểu Mỹ, chúng tôi giúp ngài chia sẻ"
Cô ngẩng đầu nhìn hai cô gái nhiệt tình, cảm thấy việc này Hoắc Ngự Đình không đồng ý thì không ai có thể giúp.
"Hoắc Ngự Đình là tên vương bát đản" Cô tức giận đến nhịn không được mà mắng.
Tiểu Điệp cùng Tiểu Mỹ sắc mặt cứng đờ, giống như không thể tin được cô sẽ mắng Hoắc Ngự Đình.
"Thiếu phu nhân, tâm tình không tốt thời điểm cần phát tiết đâu, ngài dạng này buồn bực đối thân thể không tốt, lại nói, tôi cùng Tiểu Điệp chính là đến giúp ngài phân ưu đây này." Tiểu Mỹ tiếp tục nhiệt tình nói.
Miệng Lục Tiểu Khê hơi vểnh lên, tâm tình không được tốt, "Ta muốn đi họp lớp nhưng Hoắc Ngự Đình không cho ta ra ngoài!
Có lẽ là cô cảm thấy hai cô gái này không cách mình bao nhiêu tuổi nên cũng dễ nói chuyện với các cô ấy.
"Chuyện này…" Tiểu Mỹ khó xử nhíu mày, tuy có tâm giúp đỡ, nhưng Hoắc Ngự Đình là ông chủ của cô, cô nào dám làm việc đắc tội ông chủ của mình, thật đúng là lực bất tòng tâm.
Tiểu Điệp bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp, lo lắng bị Bạch quản gia nghe thấy, nên đặc biệt nhỏ giọng đề nghị, "Thiếu phu nhân, chỗ phía sau núi có thể leo tường ra ngoài."
"Tiểu Điệp, cô nói hàm hồ cái gì, tường cao như vậy, cô lại bảo thiếu phu nhân trèo, vạn nhất nếu là xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao nói với tiên sinh?" Tiểu Mỹ ngăn cản, rồi khoát tay nói, "Thiếu phu nhân, ngài tuyệt đối đừng nghe Tiểu Điệp nói hươu nói vượn."
"Phía sau núi ở đâu?" Chỉ cần có thể ra ngoài, đừng nó lài leo tường, dù cho xuống biển thì cô cũng nguyện ý.
Tiểu Điệp thấy Lục Tiểu Khê thấy hứng thú, thì lặng lẽ meo meo nói cho cô.
Lục Tiểu Khê biết chỗ nọ, thì lập tức hành động, "Đây là số điện thoại của tôi, Hoắc Ngự Đình nếu có trở về, hai cô gọi điện thoại cho tôi, tôi đến lúc đó lại nghĩ biện pháp trở về, nhưng hai cô đừng nói nói tôi ra ngoài nhé"
Kế hoạch còn chưa có thành công, cô đã tính toán cho mình phải làm gì sau khi đi ra ngoài, thật đúng là tự tin.
"Tiểu Điệp, cô cũng chưa trèo qua bức tường kia bao giờ, mà lại chỉ cho thiếu phu nhân cái trò này, thiếu phu nhân nếu bị ngã thì làm sao bây giờ?" Tiểu Mỹ trong lòng lo sợ bất an.
Tiểu Điệp trầm mặc không nói chuyện, trong mắt là một mảnh phức tạp.
Lục Tiểu Khê đi đường theo lời Tiểu Điệp nói, phát hiện nơi này chính là nơi cô từng hiếu kỳ vào lần trước..
Cô giống như một tên trộm, chột dạ nhìn chung quanh.
Xác định không ai đi theo, lại nghiên cứu mấy bức tường cao, nghĩ cách leo lên.
Cô giật giật mấy nhánh dây leo sinh trưởng trên tường, cảm thấy tương đối chắc chắn, hai chân đạp một cái, thuận dây leo bò lên trên.
Khi một người có mục đích bức thiết thì tiềm năng là vô hạn, tỉ như hiện tại, cô cơ hồ là một hơi leo lên tường.
"Thiếu phu nhân!" Vừa leo lên đi, thì âm thanh của Bạch quản gia đã truyền đến.
19: Bị người khác tính toán cường bạo
1550 Words
Lục Tiểu Khê lo lắng bị bắt lại, nên nhìn một chút ra ngoài tường, phía dưới là từng khóm bụi gai, lòng cô lập tức sợ hãi, nhưng cũng trỗi lên dũng khí.
Ngay lúc này, cô ngoại trừ muốn trốn khỏi nhà của Hoắc Ngự Đình để tham gia họp lớp, cơ hồ cũng không có cân nhắc hậu quả.
"A... Ti..." Cả người cô rơi vào bụi gai, cánh tay bị khứa đau đớn.
Vẫn may là cô mặc quần dài, nên cũng chỉ có cánh tay bị quẹt thương.
Không thể quan tâm được nhiều như vậy, cô phải nhanh chân chạy khỏi khu vực quản lý của Hoắc Ngự Đình.
Dù sao bị phát hiện thì cô cũng không có kết quả tốt, không bằng đi tham gia buổi họp lớp rồi về chịu phạt.
Không thể không nói nhà của Hoắc Ngự Đình diện tích rất rộng, cô chạy rất lâu mới nhìn thấy một chiếc xe taxi, như một nhánh cỏ cứu mạng, cô đứng giữa đường lớn chặn xe.
Lái xe bị cách đón xe của cô dọa sợ, đợi cô lên xe, liền nhịn không được trêu ghẹo một câu, "Tiểu thư, đón xe như cô là kiểu muốn đòi mạng, không ai dám chở."
"Thà chết như thế này, còn hơn bị người khác giết!" Cô hướng mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, nội tâm hốt hoảng, không khác gì người bị đuổi giết thật sự.
Bạn học đã chọn một nhà khách sạn, hai mươi phút sau, Lục Tiểu Khê đã đuổi tới mục đích.
"Tiểu Khê, cậu đến chưa, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, chỉ thiếu cậu thôi đói!" Dư Lôi thúc giục cô.
Sau khi cô xuống xe, thì phát hiện chỗ đầu có một vết thương, còn cánh tay trầy da cũng đã bắt đầu phiếm hồng, mùa hè thường mặc ngắn tay, muốn che cũng không che được.
"Lôi Lôi, tôi đến rồi." Cô vừa đi vừa đáp.
"Tiểu Khê!" Một thanh âm quen thuộc từ trước mặt vang lên.
Cả người cô như bị điểm huyệt, trong nháy trở nên mắt ngơ ngẩn.
"Tiểu Khê, anh nghĩ là đời này sẽ không thể gặp lại em!" An Tuấn Hào bước lên phía trước, ôm chặt lấy cô, ôm chặt độ cơ hồ khiến cô không thở nổi.
"Tuấn Hào, anh… Anh trước buông em ra…" Cô đẩy anh ấy.
An Tuấn Hào lại ôm chặt hơn, "Anh không thả, anh sợ anh vừa buông lỏng, em đã không thấy tăm hơi…"
Nội tâm Lục Tiểu Khê làm sao không nhớ anh ấy, chỉ là cô biết rõ mình đã gả cho Hoắc Ngự Đình, nếu như cùng anh ấy mập mờ không rõ…
"Tuấn Hào, anh buông ra trước, em có lời nói với anh" Cô nhẹ giọng nói với anh, gần như là thương lượng.
An Tuấn Hào lúc này mới buông cô ra, chăm chú nhìn cô, "Tiểu Khê, emi gầy…"
Lục Tiểu Khê chóp mũi chua chua, nghĩ thầm, có lẽ trên đời này cũng chỉ có An Tuấn Hào yêu thương cô như thế.
Ngay cả mẹ, người cùng cô nương tựa lẫn nhau, cũng vì Phùng Mạnh không bị đòi nợ mà xin cô gả cho Hoắc Ngự Đình...
"Hoắc Ngự Đình đối em có tốt không?" Lúc An Tuấn Hào hỏi chuyện này, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Làm sao để trả lời đây?
Nếu như nói không tốt, anh ấy khẳng định sẽ lo lắng cho cô. Nếu như nói là tốt, trong lòng của anh ấy cũng không mấy dễ chịu.
"Tiểu Khê, thì ra là cậu ở đây, khó trách chúng tôi ở cửa chờ cậu lại không thấy" Đúng lúc Dư Lôi chạy đến giải vây.
Cô lúng túng cười với Dư Lôi, lại nhìn qua gương mặt tràn ngập tâm sự của An Tuấn Hào, "Chúng ta vào trước đi, đừng để những bạn học khác đợi lâu."
"Khoan đã!" Dư Lôi như phát hiện ra cái gì, nắm lấy cánh tay Lục Tiểu Khê hỏi: "Tiểu Khê, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là Hoắc Ngự Đình bạo lực gia đình?"
Cô đã cố gắng che đậy, không ngờ là vẫn là bị phát hiện.
"Còn có quần cậu, làm sao bị rách?" Dư Lôi giống như thám tử, phát hiện vấn đề liền bắt đầu điều tra nguyên nhân, "Cậu trên đường gặp cướp hả?"
Khụ khụ khụ, cô còn sầu vì không biết giải thích thế nào, được nhắc một như thế, trong nháy mắt đã tìm được cớ, "Đúng vậy, xém chút bị cướp…"
Vốn cho là cô lấy một cái cớ không có chút sức thuyết phục, nào biết được vậy mà Dư Lôi lại tin là thật, "Haizz, Hoắc Ngự Đình cũng thật là, cô tốt xấu cũng là vợ của năm nhân trăm tỷ, đi ra ngoài sao có thể không phái bảo tiêu ở bên cậu chứ, nếu mà xảy ra chuyện gì…"
"Lôi Lôi, chúng ta đi vào trước…" Cô có chút cố kỵ nhìn An Tuấn Hào một chút, phát hiện anh ấy chỉ trầm mặt, có chút không vui.
Dư Lôi cái gì cũng tốt, chỉ là nói chuyện không có đầu óc.
Lúc này nói đến Hoắc Ngự Đình, An Tuấn Hào trong lòng khẳng định không thoải mái.
Lo lắng bí mật sẽ bị tiết lộ trong hộp đêm, nên cô đã nhắc nhở cô ấy, "Cậu ngàn vạn không thể nói cho những bạn học khác chuyện tôi đã kết hôn, một chữ cũng không thể!"
"Yên tâm đi Tiểu Khê, tôi nửa chữ cũng sẽ không nói!" Đạt được Dư Lôi cam đoan, cô mới yên tâm.
Cũng không chú ý tới An Tuấn Hào không có cùng với các cô đi vào họp đêm, vẫn là sau khi nói chuyện với các bạn học mới chú ý tới chuyện này.
Không biết vì cái gì, không thấy An Tuấn Hào, lòng cô chợt cảm thấy rỗng.
Mặc dù cô hiểu rõ, giữa bọn họ là không thể nào, thế nhưng là ba năm tình cảm làm sao có thể nói kết thúc liền kết thúc.
"Tiểu Khê, uầy, đây là chỗ chúng tôi để lại cho cậu." Ngọc Lôi kéo cô lại chính giữa chỗ ngồi, ngồi sát bên An Tuấn Hào.
"Đúng vậy, Tiểu Khê, tôi nghe Tuấn Hào nói cậu gần đây đang giận anh ấy" Họp lớp lần này đều là bạn cao trung, bình thường cũng thường liên hệ, quan hệ coi như không tệ, người nói chuyện chính là hoa khôi của lớp Lý Thục Đình, cô ấy rất thích An Tuấn Hào, bất quá trong lúc họ quên nhau, cô ấy cũng từ thích An Tuấn Hào chuyển qua chúc phúc bọn cô.
Dư Lôi tiếp lời "Cặp đôi ở bên nhau xảy ra mâu thuẫn là chuyện rất bình thường."
"Đúng vậy, huống chi Tuấn Hào đã lấy ra toàn bộ thành ý, mời chúng ta họp lớp, mục đích cũng là vì chúng ta sẽ làm Tiểu Khê vui vẻ"
Cho nên nói, buổi họp lớp này là An Tuấn Hào cố ý tổ chức?
Cô nhìn về phía Dư Lôi, chỉ thấy Dư Lôi đang dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm bạn học nam vừa mới mở miệng, trong nháy mắt cô đã hiểu rõ mọi chuyện.
Lòng cô vốn là tràn đầy áy náy đối với anh ấy, hiện tại biết anh ấy làm như vậy, trong lòng càng thêm băn khoăn.
"Kia, Tuấn Hào tới, mau lại đây ngồi!" Dư Lôi nhường chỗ ngồi cho An Tuấn Hào.
"Tiểu Khê, cùng anh quá đây một chút." An Tuấn Hào dắt tay của cô.
Lục Tiểu Khê không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ ngây ngốc cùng hắn ra khỏi phòng.
"Sao thế?"
"Ngồi xuống." An Tuấn Hào chỉ chỉ ghế sô pha sau lưng cô.
Lục Tiểu Khê ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi.
An Tuấn Hào ở trước mặt cô một chân quỳ xuống.
"Tuấn...... Tuấn Hào, anh làm gì vậy?" Hành động này không khỏi khiến cô nghĩ tới tư thế cầu hôn.
Tìm cô đập như trống chầu, khuôn mặt xoát đỏ lên.
Hết thảy mọi chuyện đến quá mức bất ngờ, khiến cô không phân rõ đây là vui sướng hay là bối rối.
"Anh mua cho em thuốc trị thương và quần áo, trước tiên thoa thuốc đi, sau đó lại đi vào thay quần áo." Giống anh cực kỳ ôn nhu.
Lục Tiểu Khê hiểu, lòng thấp thỏm bất an lúc này mới thả lỏng.
Cô không nghĩ tới An Tuấn Hào tri kỷ như thế...
Nhưng là bây giờ cô còn có tư cách gì nhận được phần này tri kỷ này của anh?
"Cảm ơn." Cô nhỏ giọng nói.
Ngón tay An Tuấn Hào run rẩy một chút, thần sắc hiện lên một tia dị thường, rồi lại khôi phục bộ dáng dịu dàng, "Em đi thay y phục đi."
"Được." Cô bị hành động của anh đả động, tìm cũng đập lộn xộn cả lên.
Thay xong quần áo, cô phát hiện anh càng thận trọng.
20: Họp lớp
3118 Words
Vì che đi vết thương trên cánh tay, hắn chọn một chiếc áo tay dài, lụa trắng mỏng cũng sẽ không cảm thấy nóng.
"Tuấn Hào, cám ơn anh…"
Ngoại trừ nói cảm ơn, cô cũng không biết có thể nói cái gì.
Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, cô đối mặt với anh, ngoại trừ cảm ơn thì chính là xin lỗi.
Nhưng mà hai từ ngữ này, An Tuấn Hào không cam lòng nghe được.
Bọn cô bao trọn một phòng, màn này lại bị ống kính bắt được rõ ràng.
"Tiểu Khê, Tuấn Hào, các ngươi là hai nhân vật chính lại rời khỏi, chúng tôi những vai phụ này cũng không biết chơi gì." Khi bước vào phòng, Lý Thục Đình nhịn không được phàn nàn.
"Đến, mọi người có lẽ lâu không gặp, hôm nay khó được đầy đủ, mọi người cùng nhau uống một chén." An Tuấn Hào cử chỉ hào phóng giơ chén rượu lên mở đầu.
Lúc Lục Tiểu Khê chuẩn bị lúc uống rượu, An Tuấn Hào lại đoạt chén rượu của cô, giúp cô uống.
Những bạn học khác thấy cảnh này, lập tức nhao nhao kháng nghị, "Hai ngươi có thể hay không đừng phát cơm chó!"
"Đúng vậy nha Tuấn Hào Tiểu Khê, quen biết hai người mấy năm nay, đã ngán thức ăn chó rồi."
"Còn có Tiểu Khê, hôm nay họp lớp, cậu nhiều ít gì cũng phải uống một chút, toàn để Tuấn Hào thay cậu uống là có ý gì? Lại nói,i hộ hoa sứ giả của cậu còn không phải bên cạnh sao?" Lý Thục đình đưa ra ý kiến.
"Được." Cô không chút suy nghĩ liền đáp ứng.
Nhất túy giải thiên sầu, thật vất vả mới từ nhà Hoắc Ngự Đình trốn ra, trong lòng còn chút hoảng, uống hai miệng rượu nói không chừng còn có thể giải buồn, hơn nữa, cô cũng không đành lòng chén nào cũng để An Tuấn Hào giúp cô uống, cứ như thế anh ấy sẽ say...
"Tiểu Khê." An Tuấn Hào dùng ánh mắt đau lòng nhìn qua.
Cô cười cười lắc đầu, "Không có việc gì, đến!"
Bưng chén rượu lên, một chén tiếp lấy một chén.
"Tiểu Khê, em đừng uống, như thế sẽ say." An Tuấn Hào nhìn cô liên tiếp uống mấy chén, mặt đã say màu đỏ ửng, anh ta lo lắng cô uống nhiều thì dạ dày sẽ khó chịu, nên một chút liền đoạt lấy chén rượu của cô.
"Không có." Lục Tiểu Khê hào hứng tăng vọt, bưng chén rượu của Dư Lôi, gào to với đám người, "Đến, mọi người cạn ly, hôm nay không say không về!"
Trong mắt bạn học, Lục Tiểu Khê từ trước đến nay ngoan ngoãn nghe lời, mỗi lần đều yên lặng đợi ở bên cạnh An Tuấn Hào, thế nhưng trong đêm nay, cũng quá khác thường...
Lý Thục Đình dù ngoài mặt chúc phúc bọn cô, nhưng trong lòng vẫn là có chút oán trách, đặc biệt là đối Lục Tiểu Khê, thì chính là tràn đầy ghen ghét.
Cô gặp An Tuấn Hào ở bên cạnh một mặt đau lòng, nghĩ thầm, nếu là đem cô ấy chuốc say, uống nôn,mới gọi cái chật vật.
"Đến, Tiểu Khê, tôi cùng cậu, không say không về!" Lý Thục Đình cùng với cô cạn một chén lại một chén.
An Tuấn Hào ngăn cản không có kết quả, ngồi một chỗ vẻ mặt bất đắc dĩ, Dư Lôi nhỏ giọng trấn an, "Không có việc gì, không phải còn có chúng tôi sao? Có lẽ Tiểu Khê quá bị đè nén…"
Là người biết chuyện, Dư Lôi có thể hiểu được trong nội tâm cô ấy rất ưu thương.
An Tuấn Hào vừa nghĩ tới cô đã gả cho Hoắc Ngự Đình, lòng như nhỏ máu.
Âm thầm oán trách mình không có tiền đồ, nếu có ít tiền, cũng không để Lục Tiểu Khê vì trả nợ mà bị ép gả đi.
Anh không nói cho cô, nhưng mấy ngày biến mất không thấy, anh vẫn luôn xoay sở kiếm tiền, chỉ là góp căn bản không giải quyết được vấn đề, anh rất hổ thẹn, cảm thấy không mặt mũi gặp cô...
Còn có cuộc điện thoại lần trước, anh nghe thấy được Hoắc Ngự Đình đối với cô ra lệnh cưỡng chế, lúc ấy thật sự là anh phần kinh hãi, nhưng nguyên nhân vội vàng cúp máy lại là không muốn bởi vì mình làm cho cô gặp chuyện.
Lục Tiểu Khê không biết mình uống nhiều hay ít, chỉ cảm thấy đầu váng, mắt hoa, đi đường đều có chút lảo đảo.
"Tiểu Khê, đừng uống." An Tuấn Hào khuyên nhủ, thanh âm ôn nhu như gió xuân.
Cô lại cố chấp hất tay của anh ra, miệng vẫn còn đang lẩm bẩm uống.
"Xem ra hôm nay Tiểu Khê cao hứng, đã tửu hứng cao, vậy tôi liền bồi cậu lại hết một chén!" Lý Thục Đình mắt thấy Lục Tiểu Khê muốn say ngã, liền nắm lấy cơ hội tiếp tục cho mời rượu cô, ý đồ đem cô rót đến say bất tỉnh nhân sự, sau khi cô ấy say, cô có thể đi chuốc say An Tuấn Hào, chờ hết thảy say, cô liền có thể thừa dịp mình say rượu đi đến gần An Tuấn Hào.
Dù sao cô đã cho hai bạn học nam kia ít đưa đẩy.
Hai bạn học nam kia từ cao trung đến nay vẫn luôn ái mộ cô, đương nhiên sẵn lòng vì cô cống hiến sức lực.
Sau một ánh nhìn của cô ta, hai nam đồng học đặc biệt ăn ý dựa vào quá khứ mà mời rượu An Tuấn Hào.
Dư Lôi đã có ý định đợi chút nữa đưa Lục Tiểu Khê về nhà, cho nên Lục Tiểu Khê, cô cũng không có ngăn cản.
Chỉ là cô không nghĩ tới, Lý Thục Đình sẽ mời cô uống rượu.
Cô căn bản sẽ không hoài nghi động cơ của Lý Thục Đình, liền tiếp nhận chén rượu cô ta đưa qua, ngửa đầu uống hết.
Lý Thục Đình thấy thế khoé môi liền thầm nhếch lên một nụ cười đắc ý.
"Sau khi tốt nghiệp, có thể đến đây, nguyên một khối chỉ có mấy người chúng ta, ngày hôm nay tôi thật là cao hứng!" Lý Thục Đình bắt đầu giả say, lặng lẽ quan sát biến hoá của Dư Lôi.
"Đúng vậy…" Dư Lôi nói xong câu này, cảm giác đầu có cũng choáng váng đến kịch liệt.
Lý Thục Đình ôn nhu quan tâm, "Lôi Lôi, ngươi có phải hay không uống say?" Dựa theo cô ta đỡ đến một bên ghế sa lon, rất nhanh cô liền ngủ mất.
Cô không nghĩ tới thuốc này nhanh như vậy đã có hiệu quả.
Có ý định khác làm cô sinh ra một kế sách, cô cho bạn học nam một chén rượu, "Thân ái, tôi cảm giác không uống nổi nữa, cậu giúp tôi đem chén rượu này đưa cho Tuấn Hào thôi?"
Bạn học nam lập tức lĩnh hội ý tứ, nâng cốc đưa cho An Tuấn Hào, "Tuấn hào, hoa khôi lớp chúng ta mời rượu, cậu phải nể tình chứ."
An Tuấn Hào uống vào liền có chút chết lặng, tiện tay liền nhận lấy chén rượu.
Thấy tận mắt anh nâng chén rượu uống vào bụng, Lý Thục Đình mới có một loại cảm giác đại công cáo thành.
Lại nhìn sang Lục Tiểu Khê một chút , thấy cô đã say hồ đồ rồi.
Lúc hai người nọ đang thể hiện sự lịch thiệp. Lý Thục Đình dùng ánh mắt biểu hiện ý.
Hai bạn nam cùng lớp liên tục gật đầu, "Đình Đình, cậu yên tâm, hai tôi cam đoan nhiệm vụ hoàn thành viên mãn."
"Nhớ kỹ là thương hương tiếc ngọc nha" Lý Thục Đình cố ý châm chọc.
Hai bạn nam nhẹ nhàng đưa Tiểu Khê vào căn phòng sát vách họ đã chuẩn bị sẵn.
"Võ Lỗi, cậu không phải rất thích chuyện này sao? Cậu trước đi!" Lý Thục Đình trở nên khiêm tốn.
Võ Lỗi dáng người mập mạp, có chút sợ sợ nói, "Tôi cảm thấy mọi người tốt xấu gì đều là bạn học, làm như vậy, có thể hay không quá ác độc?"
"Cậu thời điểm then chốt lằng nhà lằng nhằng cái gì? Cậu quên hôm qua vỗ ngực đáp ứng Đình Đình sao?" Nhạc Khải vừa nghĩ tới làm xong việc này liền có thể cùng Lý Thục đình hẹn hò, nội tâm rất là nôn nóng, không ngừng thúc giục Võ Lỗi.
Hắn đi đến bên giường, tay chân vụng về cởi quần áo của cô.
Nhạc Khải ở bên cạnh có chút hăng hái nhìn xem hết thảy, cũng trộm lấy di động chụp ảnh.
Chờ An Tuấn Hào tỉnh lại, phát hiện bạn gái mình bị làm qua, tâm tình lại sẽ là như thế nào?
1591 Words
"Hoắc tiên sinh thực sự đã kết hôn?" Diệp Quang Huy tỏ ra rất kinh ngạc, sau đó nhìn Lục Tiểu Khê: "Hoắc phu nhân thanh lệ, thoát tục, cùng Hoắc tổng đúng là trai tài gái sắc"
Khụ… Khụ… Thanh lệ, thoát tục, không dám nhận, không dám nhận…
Lục Tiểu Khê trong lòng khá khiêm tốn mà cảm thấy buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc.
Phương Linh Lung, vợ của Diệp Quang Huy, gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, Hoắc phu nhân trong sáng, đáng yêu, đẹp hơn nhiều so với những kẻ phấn son thô tục”
Dù có cố gắng khen ngợi, nhưng cũng không ai sẽ có cảm giác vinh dự vì lời khen như vậy.
“Hoắc phu nhân, nhìn thấy cô, vậy mà tôi lại nghĩ tới một chuyện…” Không biết vì cái gì mà khi Phương Linh Lung gặp Lục Tiểu Khê, bà lại cảm thấy có chút quen thuộc khó nói, giống như là đã từng quen biết.
“Nhớ chuyện gì?” Lục Tiểu Khê hỏi lại trong vô thức.
Diệp Quang Huy sợ Phương Linh Lung thất thố nên đã kéo tay cô: “Linh Lung, để Hoắc tổng và Hoắc phu nhân ngồi xuống trước đã. hoắc phu nhân mang giày cao gót có lẽ đã khó chịu”
Phương Linh Lung lúc này mới lấy lại tinh thần, rồi cười cười nói: “Không có gì, không có gì, đại khái chỉ là cảm thấy rất có duyên với Hoắc phu nhân”
“À…” Lục Tiểu Khê không hiểu lời nói của Phương Linh Lung nên cũng không có nghĩ gì, chỉ xem đó thuần túy là một lời khách sáo.
Diệp Quang Huy nói đúng, cô mang giày cao gót thật sự rất mệt, nếu không phải cố kỵ nơi này, Lục Tiểu Khê rất muốn đem giày cao gót cởi ra vứt xuống bể bơi trước mặt.
Nơi tổ chức bữa tiệc là một khách sạn nổi tiếng ở thành phố S. Dù là ban ngày nhưng khách sạn vẫn được trang trí lấp lánh, phông nền xanh lam khiến người ta có cảm giác như lạc vào đại dương bao la. Trong nhất thời không phân rõ được ngày hay đêm.
Rượu vang đỏ, bánh, hoa tươi, tràn đầy trong tầm mắt.
Đây là lần đầu Lục Tiểu Khê đến một sự kiện trọng đại như vậy, vốn tưởng rằng mình sẽ khẩn trương đến mức không biết để tay ở đâu, không ngờ là lại vô cùng thoải mái, thoải mái như ở nhà.
Có lẽ là vì người nào đó một mực nắm tay cô…
Ý thức được tay mình vẫn còn đang được người nọ nắm, cô làm như nghiêm túc nhìn qua, sau đó nhỏ giọng: “Hiện tại không có người nhìn chúng ta, anh không cần phải đóng kịch.” Nói xong cô còn vùng vẫy một chút.
Không ngờ đến người nào đó lại trở tay nắm chặt, rồi thấp giọng cảnh cáo: “Tiệc chưa tàn không cho phép rời khỏi tôi nửa bước”
Trong lòng của hắn lúc này chỉ một mực suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Phương Linh Lung.
Cái gì gọi là có duyên?
Phải chăng là vì Lục Tiểu Khê có đôi mắt giống với Hạ Yên Nhiên?
Nghĩ đến đây, ánh mắt âm u của hắn hạ xuống, dán vào cô.
Thật tình cờ khi cảnh này lại bị camera bắt được, một ánh nhìn dịu dàng, thâm tình, đầy yêu thương.
Lục Tiểu Khê không để ý đến ánh mắt của hắn, cô giống như một con mèo thèm ăn mà nhìn chằm chằm vào các món tráng miệng phong phú, ngon mắt..
Cô nghĩ tiệc chiêu đãi sẽ là mọi người ngồi phía dưới nghe diễn thuyết, không ngờ đây lại là nơi mọi người trò chuyện, nếm rượu, ăn đồ ngọt,...
“Chà… Tôi không rời anh nửa bước, nhưng mà ăn thì vẫn có thể đúng không?” Cô không thèm che giấu sự tham ăn của mình.
Còn tưởng rằng người nào đó sẽ ban cho cô một ánh mắt chán ghét, không nghĩ tới gương mặt soái khí kia không có một chút cảm xúc nào, ngược lại còn bình tĩnh gật đầu.
Thật bất ngờ!
Sau khi được đồng ý, cô cuối cùng cũng có thể đi ăn uống.
Cô không bao giờ từ chối đồ ngọt có vị matcha, vì thế đã ăn liên tiếp vài miếng,
Vì ăn quá mức chăm chú, cô không biết trên váy mình bị dính bơ.
“Tiểu thư, bánh ngọt đã dính vào váy rồi” Một cô gái mặc lễ phục xinh đẹp, dáng người uyển chuyển đi đến nhắc nhở.
Lúc này, Lục Tiểu Khê mới cúi đầu nhìn ngực mình, quả nhiên là như vậy.
Cô vội tìm khăn giấy để lau.
“Khăn giấy đây” Cô gái nọ lập tức đưa khăn qua.
“Cảm ơn” Không ngờ là lại gặp được một cô gái tốt bụng.
Lý do để cô gái này quan tâm đến Lục Tiểu Khê hoàn toàn là vì tò mò quan hệ của cô và Hoắc và Hoắc Ngự Đình.
Bằng không, cô ta cũng không thèm hạ mình đưa khăn cho Lục Tiểu Khê.
“Xin chào, tôi là Diệp Tử Lâm, là cháu của chủ tịch Diệp, cô tên gì?” Diệp Tử Lâm ngọt ngào hỏi
“Xin chào Diệp tiểu thư, tôi tên Lục Tiểu Khê” Cô vừa trả lời vừa cúi đầu lau đi vết bơ trên váy.
“Tiểu thư là bạn gái Hoắc tổng sao?” Diệp Tử Lâm khẩn trương truy vấn.
“Không phải” Có lẽ là vì có phần mâu thuẫn với Hoắc Ngự Đình, cô không chút suy nghĩ phủ nhận.
“Thật à?” Lâm Tử Diệp lộ ra ý cười: “Không phải cũng không sao”
“Cô ấy không phải là bạn gái tôi, cô ấy là vợ tôi” Một giọng nói lạnh lùng, sau đó là một cái kéo tay, rồi trực tiếp ôm cô vào lòng ngực.
Khuôn mặt nhỏ của Lục Tiểu Khê cứng đờ, ngơ ngác nhìn người nọ, lúc này mới ý thức được mình đã thật sự gả cho hắn.
Ha, vả mặt quá nhanh!
Nụ cười trên mặt Diệp Tử Lâm đông cứng lại, dường như phải chịu một đả kích lớn, thật lâu cũng không có lấy lại được tinh thần.
“Mèo nhỏ tham ăn, đã ăn no chưa?” Lời trách cứ nhẹ nhàng cùng giọng nói êm dịu, thật sự là kích thích thần kinh, mê hoặc tâm hồn.
Ngay lúc này, Lục Tiểu Khê cảm thấy như có một dòng điện chạy qua, làm cho toàn thân tê dại.
Tai cô chợt đỏ trong giọng nói dịu dàng đó và sự ngượng ngùng cũng chạy dọc hai bên má.
Dáng vẻ thẹn thùng, tràn đầy hạnh phúc của một cô gái nhỏ được yêu thương đã khiến Diệp Tử Lâm đang cố lấy lại tinh thần lại chịu thêm một đả kích.
“Hoắc tổng, anh… anh kết hôn khi nào?” Diệp Tử Lâm vốn một ngực trông ngóng gả cho Hoắc Đình Ngự, thậm chí còn từng khẩn cầu Diệp Quang Huy xe chỉ luồn kim, cô coi hôm nay như một cơ hội tốt, không ngờ Hoắc Vũ Đình vậy mà đã kết hôn!
Cô cảm thấy giấc mộng của mình bị nghiền nát, vô cùng đau khổ.
Lục Tiểu Khê nhìn Diệp Tử Lâm sắp khóc, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thật có lỗi, dù sao cô cũng không thích nam nhân này, nếu Diệp Tử Lâm thích, cô nguyện ý dâng lên bằng hai tay.
Có như vậy, cô mới có thể thoát khỏi Hoắc Ngự Đình, đi tìm An Tuấn Hạo, từ nay có thể cùng anh ấy…
“Không cần phải nói” Người nào đó lạnh lùng cự tuyệt Diệp Tử Lâm thâm tình, đáng thương.
Nam nhân này đúng là không hiểu phong tình, không kể đối với cô lạnh băng, mà đối với mỹ nữ cũng thế.
Loại nam nhân này hẳn là cả đời không có nữ nhân thích mới đúng.
“Vợ, em đứng có mệt không? Anh dẫn em qua bên kia ngồi” Hoắc Ngự Đình giọng điệu thân mật, đồng thời xiết chặt lấy eo cô.
Vợ…
Lục Tiểu Kê tỏ ra rất sợ hãi, thậm chí còn nổi da gà trước cái xưng hô sến súa này.
Người đàn ông này quả nhiên là một kẻ diễn kịch giỏi!
Cô biết hắn nói những lời này là để chọc giận Diệp Tử Lâm.
Nghĩ đến vừa rồi Diệp Tử Lâm đưa khăn giấy cho cô, đoán chừng lúc này đã xem cô thành người cô ấy ghét nhất.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cô ấy đến đây vốn dĩ chỉ để thăm dò mối quan hệ của cô và Hoắc Ngự Đình có đúng hay không?
Hiểu rõ chuyện này, trong lòng Lục Tiểu Khê lập tức không còn cảm giác tội lỗi.
Cô âm thầm thở dài, xin lỗi Diệp mỹ nhân, tôi cũng là bị bức ép thôi.
Cô cho rằng Hoắc Ngự Đình có lòng tốt bảo cô ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng cô vừa ngồi xuống, người nào đó liền nghiêng thân qua.
17: Nửa giờ hôn
1714 Words
Lục Tiểu Khê bị dọa đến mặt mũi trắng bệch: "Hoắc Ngự Đình, nơi này có rất nhiều người nhìn đó, anh muốn làm gì?"
Ánh mắt hắn sâu như biển, ngữ khí lạnh lẽo: "Tôi không hi vọng lại nghe từ trong miệng cô việc phủ nhận quan hệ vợ chồng của chúng ta."
Thì ra là tức giận vì cái này?
Khoảng cách ở tư thế này làm cho hai người bọn cô trong mắt người ngoài cực là cực kỳ thân mật.
Bởi vì thân phận của Hoắc Ngự Đình luôn làm cho người ta phải chú ý, nên lực chú ý của rất nhiều người đều chuyển hướng đến bọn cô.
Hoắc Ngự Đình cũng biết có rất nhiều ánh mắt, rất nhiều cái ống kính nhắm ngay bọn hắn.
Nên cơ hồ không có cho Lục Tiểu Khê bất kỳ chuẩn bị nào, hắn cúi người, môi mỏng chụp lên cô môi.
Vì vội vàng, cô không kịp chuẩn bị cho nụ hôn rơi xuống vào một khắc này, Lục Tiểu Khê cả kinh, lưng dán chặt vào thành ghế, người nào đó ở một cái thế công, để nàng không thể trốn.
Một màn này, khiến cho đám người xem đến trợn mắt hốc mồm, đồng loạt nhìn về đây.
Một mực nhắm bọn hắn vài ống kính và bắt đầu điên cuồng quay chụp.
"Hoắc tổng cùng Hoắc phu nhân thật sự là ân ái!"
"Hai người quả thực chính là trời đất tạo một đôi!"
"Đây là chuyện vui lớn của giới kinh doanh!"
"Nhiều năm như vậy, Hoắc tổng ở giới kinh doanh đạt được không ít thành tích, nhưng chuyện yêu đương vẫn là lần đầu đâu, mà lại một lần yêu đương đi thẳng đến kết hôn, đây là dạng nam nhân tốt có tiền có thế, xã hội hiện nay rất khó tìm!"
"..."
Khắp nơi vang lên tiếng chúc phúc.
Giờ khắc này, Lục Tiểu Khê cơ hồ quên đi mình là ai, thân thể đang ở chỗ nào.
Cảm thụ duy nhất chính là có người hôn môi của cô, vì từ nhẹ đến nặng, từ nặng đến, vô cùng thành thạo, điêu luyện, đầy biến hóa.
Giống làm ma pháp, lòng của cô vậy mà đi theo hắn dẫn dắt, cả người bị kìm hãm tại bên trong nụ hôn của hắn.
Cơ hồ quên nên đẩy hắn ra......
Nụ hôn này, không biết kéo dài bao lâu, chỉ biết là vào lúc hắn buông ra, cô xấu hổ đến bên tai, hô hấp gần như ngạt thở, cô chôn mặt trong ngực hắn từng ngụm từng ngụm hô hấp.
Cô không nghĩ tới hắn sẽ hôn cô, hơn nữa còn hôn lâu như vậy......
Càng không có nghĩ tới chính là, cô lại có chút mê luyến!
Lục Tiểu Khê, mày đến cùng là bị cái gì thế!
Cũng bởi vì sợ hắn, cũng bởi vì hắn dáng dấp đẹp trai?
Cô cảm giác đầu giống như toàn là bột nhão, cả người mơ mơ hồ hồ.
Tiếng vỗ tay như sấm làm cho suy nghĩ của cô có thời gian ổn định.
Cô mấp máy môi dưới, giống như thưởng thức trà về cam, trở về chỗ trong đó ngọt.
Tham gia xong tiệc rượu, trở lại nhà họ Hoắc, cả người cô lập tức giống như cũng sắp tan ra thành từng mảnh.
Về nhà chuyện đầu tiên chính là cởi xuống chiếc giày cao gót như gông xiềng xích đeo bên chân.
Cúi người lấy dép lê ra, Hoắc Ngự Đình giống như một trận gió lạnh từ bên người thổi qua.
Không biết vì cái gì, nghĩ đến nụ hôn kia, mặt của cô sẽ không chịu được mà chuyển sang màu đỏ ửng.
Loại cảm giác này giống như cô gái nhỏ vừa mới biết yêu, vô cùng vui sướng...
"Đến đây!" Thanh âm lạnh lùng giống như kiếm sắt truyền tới, trong đầu cô toàn là những cảm xúc quái dị cũng đột ngột biến mất.
Cô đi qua, nhìn người nào đó sắc mặt âm trầm, trong lòng thầm nghĩ, lại là có chỗ nào không tốt, muốn tìm cô khai đao?
Nghĩ đến mình vừa rồi vậy mà lại hồi tưởng đến dư vị nụ hôn của hắn, trong lòng âm thầm khiển trách bản thân. Lục Tiểu Khê, mày là chưa từng gặp qua nam nhân hả?
Người ta bất quá là gặp dịp thì hôn chơi, mày còn giống như ăn mật kéo dài dư vị không dứt...
"Bạch quản gia, đem cô ta nhốt lại trên lầu!" Hắn mang theo tức giận mà lạnh giọng ra lệnh.
Lục Tiểu Khê trong lòng cả kinh, bất mãn nói: "Tôi đã làm sai cái gì, anh lại muốn nhốt tôi?"
Nam nhân quả thực không thể hiểu, mấy ngày trước khi vừa tới chỗ này, hắn cũng là không phân tốt xấu nói phải nhốt cô, hiện tại lại muốn lập lại chiêu cũ.
"Biểu hiện của cô ở buổi lễ quá mức kém cỏi!" Trong mắt của hắn hiện lên một chút chán ghét, gương mặt ra vẻ lạnh lùng.
Cô biểu hiện kém cỏi?
"Hoắc tiên sinh, tôi đã ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, tươi cười đúng mực, anh còn hôn tôi nửa tiếng, những thứ này còn chưa đủ là biểu hiện tốt, có chỗ nào không hợp ý anh?"
Khụ khụ khụ, hôn nửa giờ kia là nói quá nhưng tóm lại vẫn là biểu đạt ý nghĩ cô bị hắn hôn lâu, ủy khuất đến nỗi ngay cả cái rắm đều không có thả một cái, hắn ngược lại tốt rồi, trở về liền trở mặt giáo huấn cô.
Thật là xem cô như quả hồng mềm, dễ mà bóp nha?!
Kỳ thật trong nội tâm cô hiểu rõ, cùng hắn cứng đối cứng, mình sẽ không có quả ngon để ăn, nhưng trong nội tâm cô chính là không phục.
Hoắc Ngự Đình vẻ mặt lạnh lùng, nửa ngày không nói chuyện.
Càng là trầm mặc, là càng nguy hiểm.
Lục Tiểu Khê nhìn hắn, trong lòng tránh không được sự thấp thỏm.
"Nói xong?" Trên mặt hắn hàn ý sâu thêm mấy phần.
Lục Tiểu Khê cảm nhận được nguy hiểm, cô thiếu tự tin: "Tôi không có ý muốn tranh với anh, tôi chỉ là nói sự thật, hơn nữa, một chuyện làm hai lần mới thành thục mà, về sau anh nói muốn tôi diễn kịch, anh thông báo sớm cho tôi một tiếng, tôi sẽ không trở thành diễn viên vụng về…"
Lục Tiểu Khê ơi Lục Tiểu Khê, mày thật đúng là ba phần khí thế, bảy phần nhát gan...
Hoắc Ngự Đình vốn cho là mình cưới được một nữ nhân biết giữ bổn phận, nào ngờ cưới được một cô gái giống như con cá hiếu động, mặc dù bị hắn nuôi nhốt ở trong hồ cá nhưng lúc nào cũng phải đề phòng cô chạy mất.
Nhưng chính cái bộ dạng này lại làm hắn cảm thấy thú vị.
Thôi, mới vừa ở tiệc rượu, cô cũng không có phạm sai lầm gì lớn, nụ hôn kia...... Phối hợp cũng rất đạt vị.
Cô một mực cúi đầu, bộ dạng nghiêm chỉnh chờ xử lý.
"Về phòng suy nghĩ lại!" Cuối cùng vẫn là tha cho cô ta một lần.
Lục Tiểu Khê nhìn qua khuôn mặt lạnh như băng kia, há to miệng muốn nói cái gì đó, nhưng sau cùng lại cảm thấy tốt nhất không chọc đến hắn, vì thế cũng nhanh chân chạy trốn lên lầu.
"Hoắc tổng, tôi đã làm theo lời ngài, cấm truyền thông tuyên bố quan hệ của ngài và phu nhân ở giữa bản tin tức." Trợ lý ở đầu dây bên kia báo cáo.
Nam nhân đứng trước cửa sổ sát đất, trong mắt lóe lên một tia u buồn, trong lòng lạc lõng bỗng cảm thấy có chút may mắn, như vậy, Yên Nhiên sẽ không khó chịu?
Hắn không hi vọng cô ấy nhìn thấy những tin tức kia, cho dù đó là tin tức giả hắn cũng không muốn để nó làm đảo loạn lòng cô, ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn họ.
Chỉ cần người nhà họ Diệp tận mắt nhìn thấy và tin tưởng, hết thảy đã đủ rồi.
"Sắp tới việc liên quan tới hợp tác với Diệp thị, mặc kệ là lấy giá như thế nào đều phải mua trước" Hắn lạnh giọng nói với người bên kìa đầu dây.
"Tôi đã hiểu"
Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Ngự Đình lộ rõ một tia sắt bén.
Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, đã đến lúc ra tay.
Vì để không trêu chọc ngọn núi lửa lúc nào cũng có thể bộc phát kia, Lục Tiểu Khê thành thành thật thật ở lại phòng của mình, thẳng đến giờ cơm, mới được Tiểu Điệp gọi xuống lầu.
Nói thật, trong buổi tiệc rượu ăn quá nhiều bánh ngọt, cô không cảm thấy đói một chút nào, bất quá nghĩ đến người nào đó lần trước đợi cô ăn cơm, sợ hắn chờ, nên cô nhanh chóng đi xuống lầu.
Kết quả khi đi đến trước bàn ăn, chỉ thấy chỗ đó trống rỗng, cô nhịn không được sự hiếu kỳ: "Tiên sinh của mọi người ở đâu?"
Tiểu Điệp ngẩn người, trong lòng nói thầm, Thiếu phu nhân, hắn là tiên sinh của chúng ta nhưng cũng là chồng của ngài mà.
"Tiên sinh nói không đói bụng, để ngài ăn trước."
"À được…" Sớm biết là thế này, cô cũng không cần xuống lầu.
Bất quá nhìn thức ăn ngon trên bàn, cô lại cảm thấy không ăn lại thật lãng phí.
Cuối cùng vẫn nhịn không được mà ăn hơn hai miếng
Ăn quá no Lục Tiểu Khê chuẩn bị đi ra bên ngoài dạo một chút cho tiêu cơm, vừa đi hai bước, điện thoại liền vang lên.
"Lôi Lôi"
"Tiểu Khê, cậu… cậu… cậu…, chuyện lớn như vậy, mà cậu lại giấu tôi!" Điện thoại vừa mới kết nối, bên kia là một giọng đầy tức giận.
18: Leo tường bỏ trốn
1670 Words
Lục Tiểu Khê trong lòng có dự cảm không rõ, cô nhỏ giọng hỏi: "Cậu biết? Ai nói cho cậu?"
"Ngoại trừ An Tuấn Hào, còn có thể là ai?" Dư Lôi tại đầu dây bên kia oán trách: "Tiểu Khê, không phải tôi nói cậu, cậu gả cho Hoắc Ngự Đình là chuyện lớn, cậu vậy mà cũng có thể giấu, nếu là tôi, tôi đã không kìm nén được mà tuyên cáo toàn thế giới!"
Đối mặt với Dư Lôi đang kích động, Lục Tiểu Khê chỉ có thể ở đầu dây bên này bình tĩnh nhắc nhở cô: "Cậu tỉnh táo một chút!"
"Chuyện lớn như vậy, cậu nói tôi làm sao để bình tĩnh? Lục Tiểu Khê, cậu gả cho nam nhân giàu nhất thành phố S đấy, là nhân tài kiệt xuất giới kinh doanh, cái này mà cũng có thể bình tĩnh?" Sau khi Dư Lôi kích động, tránh không được hiếu kỳ về vẻ ngoài của Hoắc Ngự Đình: "Hoắc tổng không dễ nhìn sao?"
Dư Lôi chưa từng thấy Hoắc Ngự Đình, hắn chỉ là sự tồn tại trong truyền thuyết.
Dư Lôi hiếu kỳ đó là bởi vì hắn không lộ diện trước mặt công chúng, mà ban ngày trong tiệc rượu, nhiều ống kính hướng tới bọn cô như thế, hiện tại lại không có tin tức nào, không thể không nói quan hệ xã hội của hắn thật khủng.
Chuyện như thế này cô cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô không hi vọng màn hôn nhau kia bị chụp rồi đem công khai, còn viết ra một câu chuyện tình ái không thật.
"Giống như trong mấy lời truyền tai nhau thôi, què chân, tướng mạo bình thường" Cô bĩu môi đáp lời.
"Khó trách Hoắc tổng không muốn xuất đầu lộ diện, thì ra là vì tướng mạo có vấn đề, haizz, bất quá Tiêu Khê này, tôi vẫn là ghen tị cậu, dù sao gả cho Hoắc tổng, cậu chính là người vợ được nhiều sự chú ý của gia đình họ Hoắc tại thành phố S, thật khiến nhiều cô gái ghen ghét đấy!" Cách màn hình điện thoại lập tức vang lên âm thanh ghen tị của Dư Lôi.
Dừng, cô không thèm!
Ai gặp được Hoắc Ngự Đình kì quái đó, không sụp đổ mới là lạ!
"Cậu gọi điện thoại là vì nói chuyện này?" Cô không muốn nói chuyện liên quan tới Hoắc Ngự Đình, nói tiếp sẽ tức giận mất.
"Dĩ nhiên không phải." Dư.Lôi tại đầu dây bên kia cười hắc hắc: "Là muốn hỏi cậu là ngày mai họp lớp có đến không, dù sao hiện tại cậu cũng là Hoắc phu nhân, chúng ta họp lớp, cậu…"
"Dư Lôi, cậu lại âm dương quái khí cái gì, cẩn thận tôi cùng cậu tuyệt giao!" Tốt xấu gì cũng là năm sáu năm tình chị em, nói cái gì cũng sẽ không để ý lắm: "Còn có cái này nữa, chuyện tôi gả cho Hoắc Ngự Đình, chỉ có cậu và An Tuấn Hào biết, hai ngươi nếu nói cho người khác, tôi thật sẽ cùng hai người uyệt giao!"
"Cậu yên tâm đi, không có cậu cho phép, tôi sẽ không lộ ra, lại nói, an tuấn hào cũng không phải nhiều chuyện, hắn là chịu không được tôi quấy rầy đòi hỏi mới nói cho tôi, dù sao tôi với cậu là bạn thân, mà hắn lại rất lo lắng cho cậu, nên nói ra để cho tôi quan tâm cậu nhiều hơn." Dư Lôi đem ý của An Tuấn Hào nói lại cho cô, "Tiểu Khê, tôi biết cậu là vì trả nợ cho tên cha dượng kia, nếu không cũng sẽ không chia tay với An Tuấn Hào… Anh ấy mặc dù rất khó chịu, nhưng anh ấy nói anh ấy không trách cậy, chỉ trách mình vô dụng, không thể bảo vệ tốt cậu thôi…"
Lục Tiểu Khê nghe xong, trong lòng rất cảm thấy rất khó chịu.
"Tiểu Khê, ngày mai đến đi, không làm người yêu, thì cũng là bạn bè"
Lục Tiểu Khê nhịn xuống nước mắt sắp trào ra, mà nhỏ giọng đáp ứng "Được"
Hoắc Ngự Đình cả đêm đều không về phòng ngủ nghỉ ngơi, Lục Tiểu Khê ngày hôm sau thức dậy, bên giường vẫn trống rỗng, trong lòng thoáng mừng rỡ, nghĩ đến hôm nay muốn tham gia buổi họp lớp, cô liền nhanh chóng rời giường rửa mặt.
Sau khi xuống lầu, Tiểu Điệp như thường lệ mời cô đi xuống phòng ăn ăn điểm tâm.
"Hoắc ngự đình đâu?" Phòng ăn không có một ai.
"Tiên sinh đã ra ngoài." Tiểu Điệp cung kính trả lời cô.
Ra ngoài?
Chuyện cô muốn đi họp lớp phải làm sao bây giờ?
Không biết không có chỉ thị của hắn, mấy người hộ vệ ngoài kia có thể thả cô ra ngoài hay không.
Ăn sáng xong, cô ôm hy vọng thử đi đến cửa chính, kết quả là một màn quen thuộc liền xuất hiện, "Thật có lỗi thưa thiếu phu nhân, tiên sinh có dặn là ngài không thể ra ngoài."
"Nhưng hôm qua hắn đã đồng ý cho tôi ra ngoài." Lục Tiểu Khê thanh minh, đồng thời phát hiện mình cực kỳ giống phạm nhân ở nơi này.
Trên danh nghĩa là thiếu phu nhân, nhưng sống so với người hầu cũng không bằng.
Bởi vì Tiểu Điệp cùng Tiểu Mỹ còn có thể ra ngoài mua sắm, dạo phố, nhưng cô thì đâu được, đi chỗ nào còn phải ăn nói khép nép cầu xin Hoắc Ngự Đình.
Ngẫm mà lòng như nghẹn lại.
"Thật xin lỗi phụ nhân, tiên sinh vừa rồi không có ra lệnh." Vệ sĩ cứng rắn trả lời.
Lục Tiểu Khê buồn từ đầu đến chân, cô lê lết lòng đầy mất mát trở về biệt thự.
Tiểu Mỹ nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt thì vội vàng bưng lên đĩa hoa quả lấy lòng "Thiếu phu nhân, ăn chút trái cây đi."
Cô lắc đầu, "Cảm ơn, tôi không muốn ăn."
Tiểu Mỹ nháy mắt với Tiểu Điệp, "Nhanh dỗ dành thiếu phu nhân đi!!!"
Tiểu Điệp nghĩ nghĩ, mỉm cười hỏi: "Thiếu phu nhân, ngài làm sao vậy? Có phải có chuyện phiền lòng không? Có thể nói cho tôi và Tiểu Mỹ, chúng tôi giúp ngài chia sẻ"
Cô ngẩng đầu nhìn hai cô gái nhiệt tình, cảm thấy việc này Hoắc Ngự Đình không đồng ý thì không ai có thể giúp.
"Hoắc Ngự Đình là tên vương bát đản" Cô tức giận đến nhịn không được mà mắng.
Tiểu Điệp cùng Tiểu Mỹ sắc mặt cứng đờ, giống như không thể tin được cô sẽ mắng Hoắc Ngự Đình.
"Thiếu phu nhân, tâm tình không tốt thời điểm cần phát tiết đâu, ngài dạng này buồn bực đối thân thể không tốt, lại nói, tôi cùng Tiểu Điệp chính là đến giúp ngài phân ưu đây này." Tiểu Mỹ tiếp tục nhiệt tình nói.
Miệng Lục Tiểu Khê hơi vểnh lên, tâm tình không được tốt, "Ta muốn đi họp lớp nhưng Hoắc Ngự Đình không cho ta ra ngoài!
Có lẽ là cô cảm thấy hai cô gái này không cách mình bao nhiêu tuổi nên cũng dễ nói chuyện với các cô ấy.
"Chuyện này…" Tiểu Mỹ khó xử nhíu mày, tuy có tâm giúp đỡ, nhưng Hoắc Ngự Đình là ông chủ của cô, cô nào dám làm việc đắc tội ông chủ của mình, thật đúng là lực bất tòng tâm.
Tiểu Điệp bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp, lo lắng bị Bạch quản gia nghe thấy, nên đặc biệt nhỏ giọng đề nghị, "Thiếu phu nhân, chỗ phía sau núi có thể leo tường ra ngoài."
"Tiểu Điệp, cô nói hàm hồ cái gì, tường cao như vậy, cô lại bảo thiếu phu nhân trèo, vạn nhất nếu là xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao nói với tiên sinh?" Tiểu Mỹ ngăn cản, rồi khoát tay nói, "Thiếu phu nhân, ngài tuyệt đối đừng nghe Tiểu Điệp nói hươu nói vượn."
"Phía sau núi ở đâu?" Chỉ cần có thể ra ngoài, đừng nó lài leo tường, dù cho xuống biển thì cô cũng nguyện ý.
Tiểu Điệp thấy Lục Tiểu Khê thấy hứng thú, thì lặng lẽ meo meo nói cho cô.
Lục Tiểu Khê biết chỗ nọ, thì lập tức hành động, "Đây là số điện thoại của tôi, Hoắc Ngự Đình nếu có trở về, hai cô gọi điện thoại cho tôi, tôi đến lúc đó lại nghĩ biện pháp trở về, nhưng hai cô đừng nói nói tôi ra ngoài nhé"
Kế hoạch còn chưa có thành công, cô đã tính toán cho mình phải làm gì sau khi đi ra ngoài, thật đúng là tự tin.
"Tiểu Điệp, cô cũng chưa trèo qua bức tường kia bao giờ, mà lại chỉ cho thiếu phu nhân cái trò này, thiếu phu nhân nếu bị ngã thì làm sao bây giờ?" Tiểu Mỹ trong lòng lo sợ bất an.
Tiểu Điệp trầm mặc không nói chuyện, trong mắt là một mảnh phức tạp.
Lục Tiểu Khê đi đường theo lời Tiểu Điệp nói, phát hiện nơi này chính là nơi cô từng hiếu kỳ vào lần trước..
Cô giống như một tên trộm, chột dạ nhìn chung quanh.
Xác định không ai đi theo, lại nghiên cứu mấy bức tường cao, nghĩ cách leo lên.
Cô giật giật mấy nhánh dây leo sinh trưởng trên tường, cảm thấy tương đối chắc chắn, hai chân đạp một cái, thuận dây leo bò lên trên.
Khi một người có mục đích bức thiết thì tiềm năng là vô hạn, tỉ như hiện tại, cô cơ hồ là một hơi leo lên tường.
"Thiếu phu nhân!" Vừa leo lên đi, thì âm thanh của Bạch quản gia đã truyền đến.
19: Bị người khác tính toán cường bạo
1550 Words
Lục Tiểu Khê lo lắng bị bắt lại, nên nhìn một chút ra ngoài tường, phía dưới là từng khóm bụi gai, lòng cô lập tức sợ hãi, nhưng cũng trỗi lên dũng khí.
Ngay lúc này, cô ngoại trừ muốn trốn khỏi nhà của Hoắc Ngự Đình để tham gia họp lớp, cơ hồ cũng không có cân nhắc hậu quả.
"A... Ti..." Cả người cô rơi vào bụi gai, cánh tay bị khứa đau đớn.
Vẫn may là cô mặc quần dài, nên cũng chỉ có cánh tay bị quẹt thương.
Không thể quan tâm được nhiều như vậy, cô phải nhanh chân chạy khỏi khu vực quản lý của Hoắc Ngự Đình.
Dù sao bị phát hiện thì cô cũng không có kết quả tốt, không bằng đi tham gia buổi họp lớp rồi về chịu phạt.
Không thể không nói nhà của Hoắc Ngự Đình diện tích rất rộng, cô chạy rất lâu mới nhìn thấy một chiếc xe taxi, như một nhánh cỏ cứu mạng, cô đứng giữa đường lớn chặn xe.
Lái xe bị cách đón xe của cô dọa sợ, đợi cô lên xe, liền nhịn không được trêu ghẹo một câu, "Tiểu thư, đón xe như cô là kiểu muốn đòi mạng, không ai dám chở."
"Thà chết như thế này, còn hơn bị người khác giết!" Cô hướng mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, nội tâm hốt hoảng, không khác gì người bị đuổi giết thật sự.
Bạn học đã chọn một nhà khách sạn, hai mươi phút sau, Lục Tiểu Khê đã đuổi tới mục đích.
"Tiểu Khê, cậu đến chưa, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, chỉ thiếu cậu thôi đói!" Dư Lôi thúc giục cô.
Sau khi cô xuống xe, thì phát hiện chỗ đầu có một vết thương, còn cánh tay trầy da cũng đã bắt đầu phiếm hồng, mùa hè thường mặc ngắn tay, muốn che cũng không che được.
"Lôi Lôi, tôi đến rồi." Cô vừa đi vừa đáp.
"Tiểu Khê!" Một thanh âm quen thuộc từ trước mặt vang lên.
Cả người cô như bị điểm huyệt, trong nháy trở nên mắt ngơ ngẩn.
"Tiểu Khê, anh nghĩ là đời này sẽ không thể gặp lại em!" An Tuấn Hào bước lên phía trước, ôm chặt lấy cô, ôm chặt độ cơ hồ khiến cô không thở nổi.
"Tuấn Hào, anh… Anh trước buông em ra…" Cô đẩy anh ấy.
An Tuấn Hào lại ôm chặt hơn, "Anh không thả, anh sợ anh vừa buông lỏng, em đã không thấy tăm hơi…"
Nội tâm Lục Tiểu Khê làm sao không nhớ anh ấy, chỉ là cô biết rõ mình đã gả cho Hoắc Ngự Đình, nếu như cùng anh ấy mập mờ không rõ…
"Tuấn Hào, anh buông ra trước, em có lời nói với anh" Cô nhẹ giọng nói với anh, gần như là thương lượng.
An Tuấn Hào lúc này mới buông cô ra, chăm chú nhìn cô, "Tiểu Khê, emi gầy…"
Lục Tiểu Khê chóp mũi chua chua, nghĩ thầm, có lẽ trên đời này cũng chỉ có An Tuấn Hào yêu thương cô như thế.
Ngay cả mẹ, người cùng cô nương tựa lẫn nhau, cũng vì Phùng Mạnh không bị đòi nợ mà xin cô gả cho Hoắc Ngự Đình...
"Hoắc Ngự Đình đối em có tốt không?" Lúc An Tuấn Hào hỏi chuyện này, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Làm sao để trả lời đây?
Nếu như nói không tốt, anh ấy khẳng định sẽ lo lắng cho cô. Nếu như nói là tốt, trong lòng của anh ấy cũng không mấy dễ chịu.
"Tiểu Khê, thì ra là cậu ở đây, khó trách chúng tôi ở cửa chờ cậu lại không thấy" Đúng lúc Dư Lôi chạy đến giải vây.
Cô lúng túng cười với Dư Lôi, lại nhìn qua gương mặt tràn ngập tâm sự của An Tuấn Hào, "Chúng ta vào trước đi, đừng để những bạn học khác đợi lâu."
"Khoan đã!" Dư Lôi như phát hiện ra cái gì, nắm lấy cánh tay Lục Tiểu Khê hỏi: "Tiểu Khê, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là Hoắc Ngự Đình bạo lực gia đình?"
Cô đã cố gắng che đậy, không ngờ là vẫn là bị phát hiện.
"Còn có quần cậu, làm sao bị rách?" Dư Lôi giống như thám tử, phát hiện vấn đề liền bắt đầu điều tra nguyên nhân, "Cậu trên đường gặp cướp hả?"
Khụ khụ khụ, cô còn sầu vì không biết giải thích thế nào, được nhắc một như thế, trong nháy mắt đã tìm được cớ, "Đúng vậy, xém chút bị cướp…"
Vốn cho là cô lấy một cái cớ không có chút sức thuyết phục, nào biết được vậy mà Dư Lôi lại tin là thật, "Haizz, Hoắc Ngự Đình cũng thật là, cô tốt xấu cũng là vợ của năm nhân trăm tỷ, đi ra ngoài sao có thể không phái bảo tiêu ở bên cậu chứ, nếu mà xảy ra chuyện gì…"
"Lôi Lôi, chúng ta đi vào trước…" Cô có chút cố kỵ nhìn An Tuấn Hào một chút, phát hiện anh ấy chỉ trầm mặt, có chút không vui.
Dư Lôi cái gì cũng tốt, chỉ là nói chuyện không có đầu óc.
Lúc này nói đến Hoắc Ngự Đình, An Tuấn Hào trong lòng khẳng định không thoải mái.
Lo lắng bí mật sẽ bị tiết lộ trong hộp đêm, nên cô đã nhắc nhở cô ấy, "Cậu ngàn vạn không thể nói cho những bạn học khác chuyện tôi đã kết hôn, một chữ cũng không thể!"
"Yên tâm đi Tiểu Khê, tôi nửa chữ cũng sẽ không nói!" Đạt được Dư Lôi cam đoan, cô mới yên tâm.
Cũng không chú ý tới An Tuấn Hào không có cùng với các cô đi vào họp đêm, vẫn là sau khi nói chuyện với các bạn học mới chú ý tới chuyện này.
Không biết vì cái gì, không thấy An Tuấn Hào, lòng cô chợt cảm thấy rỗng.
Mặc dù cô hiểu rõ, giữa bọn họ là không thể nào, thế nhưng là ba năm tình cảm làm sao có thể nói kết thúc liền kết thúc.
"Tiểu Khê, uầy, đây là chỗ chúng tôi để lại cho cậu." Ngọc Lôi kéo cô lại chính giữa chỗ ngồi, ngồi sát bên An Tuấn Hào.
"Đúng vậy, Tiểu Khê, tôi nghe Tuấn Hào nói cậu gần đây đang giận anh ấy" Họp lớp lần này đều là bạn cao trung, bình thường cũng thường liên hệ, quan hệ coi như không tệ, người nói chuyện chính là hoa khôi của lớp Lý Thục Đình, cô ấy rất thích An Tuấn Hào, bất quá trong lúc họ quên nhau, cô ấy cũng từ thích An Tuấn Hào chuyển qua chúc phúc bọn cô.
Dư Lôi tiếp lời "Cặp đôi ở bên nhau xảy ra mâu thuẫn là chuyện rất bình thường."
"Đúng vậy, huống chi Tuấn Hào đã lấy ra toàn bộ thành ý, mời chúng ta họp lớp, mục đích cũng là vì chúng ta sẽ làm Tiểu Khê vui vẻ"
Cho nên nói, buổi họp lớp này là An Tuấn Hào cố ý tổ chức?
Cô nhìn về phía Dư Lôi, chỉ thấy Dư Lôi đang dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm bạn học nam vừa mới mở miệng, trong nháy mắt cô đã hiểu rõ mọi chuyện.
Lòng cô vốn là tràn đầy áy náy đối với anh ấy, hiện tại biết anh ấy làm như vậy, trong lòng càng thêm băn khoăn.
"Kia, Tuấn Hào tới, mau lại đây ngồi!" Dư Lôi nhường chỗ ngồi cho An Tuấn Hào.
"Tiểu Khê, cùng anh quá đây một chút." An Tuấn Hào dắt tay của cô.
Lục Tiểu Khê không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ ngây ngốc cùng hắn ra khỏi phòng.
"Sao thế?"
"Ngồi xuống." An Tuấn Hào chỉ chỉ ghế sô pha sau lưng cô.
Lục Tiểu Khê ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi.
An Tuấn Hào ở trước mặt cô một chân quỳ xuống.
"Tuấn...... Tuấn Hào, anh làm gì vậy?" Hành động này không khỏi khiến cô nghĩ tới tư thế cầu hôn.
Tìm cô đập như trống chầu, khuôn mặt xoát đỏ lên.
Hết thảy mọi chuyện đến quá mức bất ngờ, khiến cô không phân rõ đây là vui sướng hay là bối rối.
"Anh mua cho em thuốc trị thương và quần áo, trước tiên thoa thuốc đi, sau đó lại đi vào thay quần áo." Giống anh cực kỳ ôn nhu.
Lục Tiểu Khê hiểu, lòng thấp thỏm bất an lúc này mới thả lỏng.
Cô không nghĩ tới An Tuấn Hào tri kỷ như thế...
Nhưng là bây giờ cô còn có tư cách gì nhận được phần này tri kỷ này của anh?
"Cảm ơn." Cô nhỏ giọng nói.
Ngón tay An Tuấn Hào run rẩy một chút, thần sắc hiện lên một tia dị thường, rồi lại khôi phục bộ dáng dịu dàng, "Em đi thay y phục đi."
"Được." Cô bị hành động của anh đả động, tìm cũng đập lộn xộn cả lên.
Thay xong quần áo, cô phát hiện anh càng thận trọng.
20: Họp lớp
3118 Words
Vì che đi vết thương trên cánh tay, hắn chọn một chiếc áo tay dài, lụa trắng mỏng cũng sẽ không cảm thấy nóng.
"Tuấn Hào, cám ơn anh…"
Ngoại trừ nói cảm ơn, cô cũng không biết có thể nói cái gì.
Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, cô đối mặt với anh, ngoại trừ cảm ơn thì chính là xin lỗi.
Nhưng mà hai từ ngữ này, An Tuấn Hào không cam lòng nghe được.
Bọn cô bao trọn một phòng, màn này lại bị ống kính bắt được rõ ràng.
"Tiểu Khê, Tuấn Hào, các ngươi là hai nhân vật chính lại rời khỏi, chúng tôi những vai phụ này cũng không biết chơi gì." Khi bước vào phòng, Lý Thục Đình nhịn không được phàn nàn.
"Đến, mọi người có lẽ lâu không gặp, hôm nay khó được đầy đủ, mọi người cùng nhau uống một chén." An Tuấn Hào cử chỉ hào phóng giơ chén rượu lên mở đầu.
Lúc Lục Tiểu Khê chuẩn bị lúc uống rượu, An Tuấn Hào lại đoạt chén rượu của cô, giúp cô uống.
Những bạn học khác thấy cảnh này, lập tức nhao nhao kháng nghị, "Hai ngươi có thể hay không đừng phát cơm chó!"
"Đúng vậy nha Tuấn Hào Tiểu Khê, quen biết hai người mấy năm nay, đã ngán thức ăn chó rồi."
"Còn có Tiểu Khê, hôm nay họp lớp, cậu nhiều ít gì cũng phải uống một chút, toàn để Tuấn Hào thay cậu uống là có ý gì? Lại nói,i hộ hoa sứ giả của cậu còn không phải bên cạnh sao?" Lý Thục đình đưa ra ý kiến.
"Được." Cô không chút suy nghĩ liền đáp ứng.
Nhất túy giải thiên sầu, thật vất vả mới từ nhà Hoắc Ngự Đình trốn ra, trong lòng còn chút hoảng, uống hai miệng rượu nói không chừng còn có thể giải buồn, hơn nữa, cô cũng không đành lòng chén nào cũng để An Tuấn Hào giúp cô uống, cứ như thế anh ấy sẽ say...
"Tiểu Khê." An Tuấn Hào dùng ánh mắt đau lòng nhìn qua.
Cô cười cười lắc đầu, "Không có việc gì, đến!"
Bưng chén rượu lên, một chén tiếp lấy một chén.
"Tiểu Khê, em đừng uống, như thế sẽ say." An Tuấn Hào nhìn cô liên tiếp uống mấy chén, mặt đã say màu đỏ ửng, anh ta lo lắng cô uống nhiều thì dạ dày sẽ khó chịu, nên một chút liền đoạt lấy chén rượu của cô.
"Không có." Lục Tiểu Khê hào hứng tăng vọt, bưng chén rượu của Dư Lôi, gào to với đám người, "Đến, mọi người cạn ly, hôm nay không say không về!"
Trong mắt bạn học, Lục Tiểu Khê từ trước đến nay ngoan ngoãn nghe lời, mỗi lần đều yên lặng đợi ở bên cạnh An Tuấn Hào, thế nhưng trong đêm nay, cũng quá khác thường...
Lý Thục Đình dù ngoài mặt chúc phúc bọn cô, nhưng trong lòng vẫn là có chút oán trách, đặc biệt là đối Lục Tiểu Khê, thì chính là tràn đầy ghen ghét.
Cô gặp An Tuấn Hào ở bên cạnh một mặt đau lòng, nghĩ thầm, nếu là đem cô ấy chuốc say, uống nôn,mới gọi cái chật vật.
"Đến, Tiểu Khê, tôi cùng cậu, không say không về!" Lý Thục Đình cùng với cô cạn một chén lại một chén.
An Tuấn Hào ngăn cản không có kết quả, ngồi một chỗ vẻ mặt bất đắc dĩ, Dư Lôi nhỏ giọng trấn an, "Không có việc gì, không phải còn có chúng tôi sao? Có lẽ Tiểu Khê quá bị đè nén…"
Là người biết chuyện, Dư Lôi có thể hiểu được trong nội tâm cô ấy rất ưu thương.
An Tuấn Hào vừa nghĩ tới cô đã gả cho Hoắc Ngự Đình, lòng như nhỏ máu.
Âm thầm oán trách mình không có tiền đồ, nếu có ít tiền, cũng không để Lục Tiểu Khê vì trả nợ mà bị ép gả đi.
Anh không nói cho cô, nhưng mấy ngày biến mất không thấy, anh vẫn luôn xoay sở kiếm tiền, chỉ là góp căn bản không giải quyết được vấn đề, anh rất hổ thẹn, cảm thấy không mặt mũi gặp cô...
Còn có cuộc điện thoại lần trước, anh nghe thấy được Hoắc Ngự Đình đối với cô ra lệnh cưỡng chế, lúc ấy thật sự là anh phần kinh hãi, nhưng nguyên nhân vội vàng cúp máy lại là không muốn bởi vì mình làm cho cô gặp chuyện.
Lục Tiểu Khê không biết mình uống nhiều hay ít, chỉ cảm thấy đầu váng, mắt hoa, đi đường đều có chút lảo đảo.
"Tiểu Khê, đừng uống." An Tuấn Hào khuyên nhủ, thanh âm ôn nhu như gió xuân.
Cô lại cố chấp hất tay của anh ra, miệng vẫn còn đang lẩm bẩm uống.
"Xem ra hôm nay Tiểu Khê cao hứng, đã tửu hứng cao, vậy tôi liền bồi cậu lại hết một chén!" Lý Thục Đình mắt thấy Lục Tiểu Khê muốn say ngã, liền nắm lấy cơ hội tiếp tục cho mời rượu cô, ý đồ đem cô rót đến say bất tỉnh nhân sự, sau khi cô ấy say, cô có thể đi chuốc say An Tuấn Hào, chờ hết thảy say, cô liền có thể thừa dịp mình say rượu đi đến gần An Tuấn Hào.
Dù sao cô đã cho hai bạn học nam kia ít đưa đẩy.
Hai bạn học nam kia từ cao trung đến nay vẫn luôn ái mộ cô, đương nhiên sẵn lòng vì cô cống hiến sức lực.
Sau một ánh nhìn của cô ta, hai nam đồng học đặc biệt ăn ý dựa vào quá khứ mà mời rượu An Tuấn Hào.
Dư Lôi đã có ý định đợi chút nữa đưa Lục Tiểu Khê về nhà, cho nên Lục Tiểu Khê, cô cũng không có ngăn cản.
Chỉ là cô không nghĩ tới, Lý Thục Đình sẽ mời cô uống rượu.
Cô căn bản sẽ không hoài nghi động cơ của Lý Thục Đình, liền tiếp nhận chén rượu cô ta đưa qua, ngửa đầu uống hết.
Lý Thục Đình thấy thế khoé môi liền thầm nhếch lên một nụ cười đắc ý.
"Sau khi tốt nghiệp, có thể đến đây, nguyên một khối chỉ có mấy người chúng ta, ngày hôm nay tôi thật là cao hứng!" Lý Thục Đình bắt đầu giả say, lặng lẽ quan sát biến hoá của Dư Lôi.
"Đúng vậy…" Dư Lôi nói xong câu này, cảm giác đầu có cũng choáng váng đến kịch liệt.
Lý Thục Đình ôn nhu quan tâm, "Lôi Lôi, ngươi có phải hay không uống say?" Dựa theo cô ta đỡ đến một bên ghế sa lon, rất nhanh cô liền ngủ mất.
Cô không nghĩ tới thuốc này nhanh như vậy đã có hiệu quả.
Có ý định khác làm cô sinh ra một kế sách, cô cho bạn học nam một chén rượu, "Thân ái, tôi cảm giác không uống nổi nữa, cậu giúp tôi đem chén rượu này đưa cho Tuấn Hào thôi?"
Bạn học nam lập tức lĩnh hội ý tứ, nâng cốc đưa cho An Tuấn Hào, "Tuấn hào, hoa khôi lớp chúng ta mời rượu, cậu phải nể tình chứ."
An Tuấn Hào uống vào liền có chút chết lặng, tiện tay liền nhận lấy chén rượu.
Thấy tận mắt anh nâng chén rượu uống vào bụng, Lý Thục Đình mới có một loại cảm giác đại công cáo thành.
Lại nhìn sang Lục Tiểu Khê một chút , thấy cô đã say hồ đồ rồi.
Lúc hai người nọ đang thể hiện sự lịch thiệp. Lý Thục Đình dùng ánh mắt biểu hiện ý.
Hai bạn nam cùng lớp liên tục gật đầu, "Đình Đình, cậu yên tâm, hai tôi cam đoan nhiệm vụ hoàn thành viên mãn."
"Nhớ kỹ là thương hương tiếc ngọc nha" Lý Thục Đình cố ý châm chọc.
Hai bạn nam nhẹ nhàng đưa Tiểu Khê vào căn phòng sát vách họ đã chuẩn bị sẵn.
"Võ Lỗi, cậu không phải rất thích chuyện này sao? Cậu trước đi!" Lý Thục Đình trở nên khiêm tốn.
Võ Lỗi dáng người mập mạp, có chút sợ sợ nói, "Tôi cảm thấy mọi người tốt xấu gì đều là bạn học, làm như vậy, có thể hay không quá ác độc?"
"Cậu thời điểm then chốt lằng nhà lằng nhằng cái gì? Cậu quên hôm qua vỗ ngực đáp ứng Đình Đình sao?" Nhạc Khải vừa nghĩ tới làm xong việc này liền có thể cùng Lý Thục đình hẹn hò, nội tâm rất là nôn nóng, không ngừng thúc giục Võ Lỗi.
Hắn đi đến bên giường, tay chân vụng về cởi quần áo của cô.
Nhạc Khải ở bên cạnh có chút hăng hái nhìn xem hết thảy, cũng trộm lấy di động chụp ảnh.
Chờ An Tuấn Hào tỉnh lại, phát hiện bạn gái mình bị làm qua, tâm tình lại sẽ là như thế nào?