Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56-60
56 : Bỏ vào miệng
1569 Words
Lão phu nhân liếc xéo ông ấy một cái, tức giận hỏi : " Bằng không? Ta chẳng lẽ cùng các ngươi giống nhau, gặp dịp thì chơi? "
Bạch Vũ trong lòng hoảng sợ, ông ấy thật không nghĩ tới lão phu nhân lại tinh tường nhìn ra manh mối như vậy.
" Tuy nhiên tiên sinh đã cố gắng hòa thuận với thiếu phu nhân và tôi tin rằng tình cảm giữa họ sẽ phát triển trong một thời gian ngắn. " Bạch Vũ biết rằng mình không thể che giấu điều đó nên chỉ có thể nói ra sự thật .
" Tiểu Khê kia tựa hồ không có tâm cơ, nếu như Ngự Đình dám làm cho cô ấy thất vọng, hắn trước tiên không qua được một cửa ở chỗ của ta! " Lão phu nhân nghiêm mặt nói.
Bạch Vũ gật gật đầu, hứa hẹn nói: " Lão phu nhân yên tâm, có tình huống gì tôi sẽ sớm báo cho ngài. "
Lão phu nhân hài lòng gật đầu, sau đó tò mò hỏi: " Bọn họ ở cùng phòng sao? "
" Tôi nghe Tiểu Mỹ và Tiểu Điệp nói rằng vài ngày trước, khi họ đi dọn phòng, họ đã nhìn thấy vết đỏ trên ga trải giường. " Khi Bạch Vũ nói điều này, vẻ mặt của ông ấy rất xấu hổ.
Bà cụ không tin nên gọi Tiểu Mỹ đến hỏi, bà cũng chắc chắn nên không hỏi thêm gì nữa.
Chỉ cần có giao hợp, mong muốn có một cháu trai là rất gần.
Nửa giờ trước bữa tối , Hoắc Ngự Đình trở lại.
“ Bà nội, cháu xin lỗi, tạm thời tổ chức một buổi hội thảo dự án, cháu không thể đi cùng bà được. ” Điều đầu tiên hắn nói khi vào phòng khách là xin lỗi bà nội.
Bà nội ngồi ngay ngắn, làm ra vẻ nghiêm nghị nói: “ Nếu cháu cùng vợ chia sẻ một phần công việc thì bà nội sẽ yên tâm. ”
" Làm sao vậy? " Hoắc Ngự Đình nhìn chung quanh không thấy Lục Tiểu Khê, cho rằng đã xảy ra chuyện, cau mày hỏi: " Em ấy đi ra ngoài? "
Người phụ nữ này, không phải hắn đã nói với cô là bà sẽ đến rồi sao?
" Cháu cho rằng Tiểu Khê cũng không kính trọng người lớn tuổi như cháu sao? " Lão phu nhân bất mãn hừ một tiếng , sau đó đắc ý nói: " Để nghênh đón bà nội, Tiểu Khê hiện tại chính mình nấu cơm cho bà nội! "
“ Chỉ một mình cô ấy thôi sao? ” Không ngờ người phụ nữ này lại biết nấu ăn.
Lão phu nhân tỏ vẻ không hài lòng với giọng điệu của hắn, trừng mắt nhìn hắn: " Sao vậy, cháu không tin tài nấu nướng của vợ mình sao ? Theo logic mà nói, sau khi hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, con bé không phải nên nấu ăn cho cháu sao? "
Yêu từ cái nhìn đầu tiên ?
Hoắc Ngự Đình không hiểu lão phu nhân nói cái gì.
Lão phu nhân cố ý dùng những lời này khiêu khích hắn, thầm nghĩ, nếu như cháu lừa gạt lão bà này, bà cũng sẽ giở trò đồi bại với cháu.
Cũng nhân đây, thị uy cho Lục Tiểu Khê.
" Tất nhiên đã làm rồi. " Hắn hai mặt nói.
" Thời nay con gái biết nấu ăn rất ít, cháu phải trân trọng nó. " Bà lão cười nói với hắn.
“ Vâng. ” Hoắc Ngự Đình không nghĩ tới nữ nhân này sẽ lấy được lòng lão phu nhân như vậy.
Có vẻ như khi hắn không ở đó vào buổi chiều, hai người đã có một cuộc trao đổi vui vẻ.
Khóe môi hắn không khỏi nhếch lên một vòng cung hài lòng, tình cảm hắn dành cho Lục Tiểu Hy càng thêm nhiều.
" Thiếu phu nhân, tiên sinh đã trở lại. " Tiểu Mỹ chạy vào phòng bếp, vui vẻ báo cáo với cô.
Lục Tiểu Khê đang gọt khoai tây thì vô tình bị dao cắt vào ngón tay.
Ngay lập tức, máu chảy ra.
" Thiếu phu nhân, ngài bị thương ! " Tiểu Mỹ lo lắng chạy tới.
Lục Tiểu Khê đứng dậy, rửa ngón tay bị trầy xước dưới vòi nước, dễ dàng nhún vai: " Bị thương một chút , không sao cả. "
" Em đi lấy băng cá nhân. "
" Không cần ..."
Tiểu Mỹ lo lắng và vội vàng bỏ chạy, Lục Tiểu Khê không có thời gian để ngăn cô ấy lại.
Đi qua sảnh chính , Tiểu Mỹ và Tiểu Điệp vội vàng đụng phải nhau, Tiểu Điệp sợ hãi liếc nhìn Hoắc Ngự Đình, cau mày nói: " Tiểu Mỹ, tôi biết cô rất cao hứng nhìn thấy lão phu nhân tới. Nhưng cô cũng không nên kích động tới như vậy chứ?"
" Không được, tay của thiếu phu nhân bị thương ! " Tiểu Mỹ vội vàng nói ra .
Hoắc Ngự Đình nghe thấy thanh âm này, cau mày nói : " Chuyện gì vậy? "
Lão phu nhân nghe vậy cũng kinh ngạc, đứng dậy nói: "Làm sao lại bị thương ? Ngự Đình, mau đi nhìn xem! "
Lục Tiểu Khê tiếp tục làm việc sau khi thấy tay mình không chảy máu.
" Đưa tay cho anh xem. " Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh cô.
Lục Tiểu Khê sửng sốt, quay đầu lại nhìn khuôn mặt lạnh như băng của hắn, có chút ngượng ngùng: " Không có gì, em chỉ là trầy xước thôi. "
Hoắc Ngự Đình nhíu mày, đi tới, nắm lấy tay cô.
“ Anh làm gì vậy …” Cô bị hành động của anh làm cho hoảng sợ , nhưng nhìn thấy vẻ mặt cau có và lo lắng của hắn, cô lập tức bình tĩnh lại.
" Thưa tiên sinh, hộp thuốc ở đây. " Tiểu Mỹ vội vàng tiến lên.
Vốn tưởng ngón tay sẽ không chảy máu nữa, không ngờ máu lại rỉ ra, máu tuy không nhiều nhưng đọng lại từng chút một, đã chảy xuống kẽ tay như nước mắt.
Hoắc Ngự Đình không nhận thuốc khử trùng mà Tiểu Mỹ đưa, mà cúi đầu mút ngón tay đang chảy máu của cô.
"..." Lục Tiểu Khê nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh nhân của hắn, bị hành động của hắn làm cho giật mình.
Trời ơi , cô ấy đã nhìn đúng chưa vậy? Hoắc Ngự Đình dùng miệng ngậm vết thương của cô.
Tiểu Mỹ xấu hổ cúi đầu, đặt thuốc khử trùng và băng gạc xuống rồi bước ra khỏi bếp.
“ Lão thái thái…” Cô đụng phải lão phu nhân ở cửa phòng bếp, lão phu nhân lo Tiểu Mỹ ồn ào sẽ quấy rầy hai người trong bếp nên vội vàng làm động tác im lặng với cô.
Tiểu Mỹ ngoan ngoãn im lặng, rồi lùi lại.
Nhìn thấy cảnh tượng hài hòa của hai người, lão thái thái nở nụ cười đắc ý, trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm.
Khoảnh khắc những ngón tay của cô được đưa vào miệng hắn, cảm giác ngứa ngáy giữa ngón tay khiến cô khó chịu co rút lại, nhưng cô không thể lấy chúng ra khỏi miệng ai đó.
Phải mất ba phút người nào đó mới nhả ngón tay cô ra khỏi miệng mình.
Khuôn mặt nóng bỏng của Lục Tiểu Khê đầy xấu hổ.
Hoắc Ngự Đình cúi đầu , nhúng tăm bông vào thuốc sát trùng, tỉ mỉ nhẹ nhàng sát trùng cho cô.
Trái tim của Lục Tiểu Khê đã không bình tĩnh trong một thời gian dài, cô không thể tin rằng một tảng băng di động như hắn sẽ có một động thái chu đáo như vậy.
Khuôn mặt đẹp trai đầy nghiêm túc của hắn đột nhiên trở nên hấp dẫn và rung động hơn.
Người đàn ông này bôi thuốc thật nghiêm túc, thật đẹp trai!
Hơn nữa vẫn là bôi thuốc cho cô.
Trái tim nhỏ bé của Lục Tiểu Khê không chịu nổi nữa biến thành hoa si, một đôi mắt tò mò nhìn chăm chú vào hắn.
Sau khi Hoắc Ngự Đình băng bó vết thương cho cô, hắn nhẹ nhàng nói: " Đừng làm, để Tiểu Mỹ và Tiểu Điệp làm. "
“ Không, em đã hứa nấu cơm cho bà nội mà. ” Cô kiên quyết nói, nhưng cũng cười rạng rỡ, “ Hơn nữa, ngón tay của em không sao, vết thương này có là cái gì? ”
Hoắc Ngự Đình nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, khóe môi không khỏi nhếch lên, tựa hồ bị nụ cười của cô lây nhiễm.
Lần đầu tiên hắn thấy người phụ nữ này cười đẹp như vậy.
Lão thái thái đứng nhìn trộm ở cửa phòng bếp hài lòng, sau đó nói: " Cháu dâu, cháu nghe Ngự Đình nói, đi nghỉ ngơi đi. "
" Bà nội ..." Lộ Tiểu Khê nhìn thấy lão phu nhân, liền như chột dạ rút tay ra khỏi tay Hoắc Ngự Đình, ngượng ngùng cúi đầu.
57 : Chủ động đóng vai
1558 Words
" Ngoan, đồng ý đi, bà nội sẽ rất vui. Chúng ta ra phòng khách nói chuyện với nhau đi. " Lão phu nhân đi tới, nắm lấy tay cô.
" Nhưng ..." Lục Tiểu Khê cau mày, cảm thấy rất tiếc.
Cô cảm thấy vết thương của mình không phải là vấn đề nghiêm trọng, băng cá nhân cũng dán lên đó, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc nấu ăn của cô.
“ Bà nội biết cháu muốn nấu một bữa thật ngon cho bà nội, yên tâm đi, tương lai còn dài, huống chi bà nội sẽ ở lại Hoắc gia mấy ngày, nói không chừng sau này cháu nấu nhiều cho bà đến nỗi thấy phiền phức . " Ở lại đây mấy này là một quyết định ngẫu hứng của bà nội.
Bà muốn nhân cơ hội này mai mối cho đôi trẻ thật tốt để mối quan hệ của họ được hâm nóng.
Hành động quan tâm tới Lục Tiểu Khê vừa rồi của Hoắc Ngự Đình khiến bà vô cùng hài lòng, hy vọng hắn thật sự quan tâm đến cô gái này, thay vì chỉ làm ra vẻ trước mặt bà.
" Bà nội muốn ở lại mấy ngày sao ? " Hoắc Ngự Đình hài lòng nói với bà.
“ Sao vậy, cháu sợ bà nội làm bóng đèn cho hai người các cháu sao? ” Bà lão nghiêm túc hỏi.
" Không, không phải! " Lục Tiểu Khê lắc đầu hết lần này đến lần khác và nói với một nụ cười tinh nghịch, " Bà nội thật tốt bụng và hòa nhã, đây điều mà Tiểu Khê mong muốn. "
Mặc dù trong chuyện này có yếu tố diễn kịch, nhưng Lục Tiểu Khê thực sự thích bà cụ, những lời nói của cô để giữ bà cũng là chân thành.
Lão phu nhân cười đến mang tai , nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, nói với Hoắc Ngự Đình: " Cháu dâu vẫn là quan tâm bà nhất, không giống như người nào đó, lúc nào cũng bưng một cái mặt. "
Lục Tiểu Khê nhân cơ hội đồng ý, " Đúng vậy, anh ấy luôn làm bộ mặt đó, như thể ai đó nợ anh ấy tiền vậy. "
Những lời này có phần trả thù.
Cũng may Hoắc Ngự Đình bình tĩnh, không tính toán như cô.
Sau khi ăn tối và trò chuyện với bà nội một lúc, bà thấy mệt nên được người hầu đưa bà về phòng nghỉ ngơi.
Lão phu nhân vừa đi, phòng khách náo nhiệt đột nhiên trở nên vắng vẻ, nhất là sau khi liếc mắt nhìn người đối diện, cô càng cảm thấy xấu hổ, đứng dậy nói: " Tôi cũng về phòng đây . "
“ Cùng nhau. ” Hoắc Ngự Đình lập tức đứng dậy.
“ Cùng nhau? ” Có một dấu chấm hỏi trên mặt cô .
Sắc mặt Hoắc Ngự Đình âm trầm, hắn không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của cô, sau đó vươn tay nắm lấy cô.
Lúc này Lục Tiểu Khê hoàn toàn không yên tâm, giãy giụa đôi tay nhỏ bé của mình, " Hoắc Ngự Đình, hiện tại không có người theo dõi, anh làm sao vậy? "
Hoắc Ngự Đình mặc kệ cô, nắm chặt tay cô đi lên lầu.
Trở lại phòng ngủ, Lục Tiểu Khê bất mãn oán trách nói: " Hiện tại buông tôi ra được không? "
Hoắc Ngự Đình buông cô ra, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn sang: " Trước mặt bà nội, chúng ta nhất định phải tỏ ra tình cảm ngọt ngào. "
“ Tôi biết. ” Nàng gật đầu ra vẻ hiểu rõ, bĩu môi nói: “ Từ chiều tới giờ, tôi đều cùng anh hợp tác biểu diễn. ”
" Ừ. " Nhìn chung thì đó là một màn trình diễn tốt.
" Tôi đi rửa mặt. " Cô nói rồi đi vào phòng tắm.
Tắm xong, ra khỏi phòng tắm thì thấy có người cũng từ phòng tắm kia đi ra.
Cô không khỏi nhìn hắn một cái, phàn nàn: " Anh là người chân tay có hạn, lại còn khá nhanh nhẹn, tắm còn nhanh hơn tôi. Anh sẽ không cắt xén mất quá trình, không tắm đi? "
Đối diện với ánh mắt tò mò của cô, hắn chỉ lạnh lùng đáp: " Nhàm chán. "
Cô bĩu môi, thấp giọng lẩm bẩm: " Nghĩ lại chuyện xảy ra sáng hôm đó , tôi luôn cảm thấy có chút khó tin. "
Cô không biết mình đã nhầm cái gân nào cô đã chủ động đưa ra chuyện bị hắn ta cưỡng hiếp vào sáng hôm đó.
Hoắc Ngự Đình vẻ mặt lạnh lùng lái xe đi tới, khóe môi hơi nhếch lên, khóe mắt mang theo ý trêu chọc, hỏi: " Còn muốn cảm thụ lại một phen? "
" Anh! " cô bực tức nói, " Rất vinh dự khi được làm một kẻ bất lương sao? "
Hoắc Ngự Đình đột ngột nói: " Là cô nói trước. "
" Vậy thì anh cũng không thể làm như vậy ..."
" Tôi làm gì ? " Hắn đột nhiên bước vào và đẩy cô vào góc.
Lục Tiểu Khê bị hắn đột nhiên cúi xuống làm cho kinh hãi, giọng điệu trầm thấp có phần mơ hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức bị hoảng sợ bao phủ, vội vàng giải thích: “Không sao, không sao, ừm … ngủ đi ! ”
Không kham nổi thì trốn.
Phản ứng rất nhanh, cô từ trong nách hắn chui ra, hai gò má ửng hồng, nằm trên giường, ôm chăn, quấn chặt lấy người.
Hoắc Ngự Đình nhìn phản ứng của cô, nhếch khóe miệng , đi tới nằm xuống.
Sau khi cảm thấy có người nằm xuống, tim cô đập nhanh một cách khó hiểu.
Tuy rằng mỗi người đều đắp một chiếc chăn riêng, nhưng hiện tại ngủ chung một giường, thật khó mà không cảm thấy hồi hộp.
Cô bí mật liếc nhìn hắn, đôi mắt cô nhanh chóng bị hình bóng hoàn hảo của hắn thu hút.
Người đàn ông này thực sự đẹp trai.
Chắc do chân không tiện nên hắn phải nằm ngửa.
Không biết vì sao, cô không khỏi tò mò hỏi hắn: " Anh có thể nằm nghiêng ngủ sao? "
Có khó chịu khi nằm thẳng mọi lúc không?
" Muốn tôi ôm cô ngủ sao? " Có người trả lời không thích hợp .
Mặt cô lập tức nóng lên, lập tức phủ nhận: " Làm sao có thể?! Tôi chỉ lo anh nằm ngửa sẽ không thoải mái ..."
Ừm... Sau khi vội vàng giải thích , cô đã thực sự bày tỏ sự quan tâm của mình đối với hắn.
Lục Tiểu Khê, đầu của mày bị úng nước rồi sao?
Cô không biết tại sao mình lại phạm lỗi này , lập tức bù đắp: " Thật xin lỗi, tôi quá nhập tâm vào vở kịch, tạm thời chưa hồi phục. "
Không biết vì sao, bất kể giải thích như thế nào, cô vẫn cảm thấy mình có chút lạy ông tôi ở bụi này.
Dưới ánh đèn dịu dàng, trên khuôn mặt tuấn tú của nam tử lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Ngay cả hắn cũng không biết tại sao mình lại rung động trước những lời nói quan tâm của cô.
Sự im lặng đột ngột khiến bầu không khí xung quanh trở nên ngượng ngùng.
Lục Tiểu Khê trở mình quay lưng về phía Hoắc Ngự Đình, mặt đã đỏ đến tận mang tai, hơi thở nóng rực hồi lâu cũng không thể tan biến.
“ Ngủ đi, ngày mai anh phải có chuyến đi đặc biệt cùng bà nội. ” Giọng nói của hắn dịu dàng lạ thường, trong màn đêm yên tĩnh, giống như tiếng đàn du dương, chạm đến trái tim căng thẳng của cô.
Buổi sáng đầu thu, có chút lành lạnh.
Lục Tiểu Khê từ trong mộng tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền sững sờ.
Khuôn mặt tinh xảo của Hoắc Ngự Đình rất gần với khuôn mặt của cô.
Đang lúc mê man , người đàn ông mở mắt ra nhìn cô.
Lần thứ hai họ nhìn nhau, tim của Lục Tiểu Khê đập thình thịch, khuôn mặt cô hơi đỏ và đôi mắt cô tràn ngập ánh sáng hoa si.
Khuôn mặt ưa nhìn như vậy, lại ở gần như vậy, làm sao có thể không bị phân tâm?
“ Nhìn đẹp không ? ” Trong giọng điệu mỏng manh của hắn lộ ra một tia lười biếng .
Ừm ... Hắn còn nhớ lần đầu gặp mặt, cô cũng ngẩn ngơ nhìn hắn.
Cô lập tức ngồi dậy khỏi giường, lúc này mới nhận ra rằng mình đã vượt qua ranh giới giữa mình và hắn và chiếm lãnh thổ của hắn ta.
Trời ơi , thật là xấu hổ.
Khi cô hứa sẽ cùng hắn ngủ chung giường, cô vẫn đối xử với hắn như một con sói, nhưng cuối cùng, hắn không vượt quá ranh giới mà là cô chủ động vượt qua nó.
58: Nhập chức Hoắc thị
3186 Words
Khi cô cảm thấy xấu hổ, Hoắc Ngự Đình đã đứng dậy tắm rửa.
Từ phòng tắm đi ra, thấy cô còn đang ngơ ngác ngồi ở trên giường, liền đột ngột nói: " Mau tắm rửa đi, muốn để bà nội chờ lâu lắm hả? "
“ Ừm … Được rồi. ” Sau khi đỏ mặt đồng ý, cô vội vàng đứng dậy thu dọn.
Bà nội thức dậy lúc 60 và đi dạo ngoài trời về, nhìn thấy Hoắc Ngự Đình ngồi một mình trên ghế sô pha, bà không khỏi tò mò: " Cháu dâu Tiểu Khê đâu? "
“ Vẫn đang tắm rửa. ” Hắn nhẹ giọng đáp, sau đó rót cho bà cụ một cốc nước.
Lão phu nhân hài lòng cười cười, không khỏi tán gẫu: " Vết thương trên chân không cản trở cuộc sống vợ chồng chứ? "
Hoắc Ngự Đình tay rót nước không khỏi run lên, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, " Không thành vấn đề. "
Nụ cười trên khuôn mặt nhân hậu của lão phu nhân càng đậm, bà hài lòng gật đầu: " Không sao, xem ra tâm nguyện bế cháu trai của bà sẽ sớm thành hiện thực. "
Cùng lúc đó , Lục Tiểu Khê thu dọn đồ đạc và đi xuống lầu.
Thấy bà nội đã dậy, cô vội vàng chạy tới xin lỗi: " Cháu xin lỗi bà, cháu dậy muộn. "
" Không, còn sớm, già rồi ngủ không được. " Bà cụ móc tay, " Đến đây với bà nội đi. "
Lục Tiểu Khê ngoan ngoãn đi tới, đứng trước mặt bà nội, ngoan ngoãn nhìn bà nội.
" Tiểu Khê, bà nội thực sự ngày càng thích cháu. " Tình yêu của bà nội dành cho Lục Tiểu Khê không thể diễn tả bằng lời, bà không thể không thúc giục cô: " Vì cháu và Ngự Đình của chúng ta đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên , điều đó chứng tỏ rằng hai người các cháu yêu nhau sâu sắc, vì vậy các cháu phải tăng tốc và có một đứa con, để bà nội không phải hối tiếc trong cuộc đời này. "
Chủ đề vừa nêu ra đã khiến người ta xấu hổ rồi, hơn nữa lão phu nhân lại tin vào lời nói dối ' yêu từ cái nhìn đầu tiên ' mà cô nói hôm qua , nên có thể nói lúc này không chỗ nào có thể che giấu được sự xấu hổ này.
Không sao, nói ra thì rút lại không được, huống chi Hoắc Ngự Đình đã nói trước một câu, không thể làm cho lão phu nhân cảm thấy không vui, bà nội vẫn phải luôn trong tâm trạng vui vẻ.
" Bà nội yên tâm đi, con và Ngự Đình nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của bà. " Cô nhất định là quá hoảng hốt, hoặc là quá nhập vai rồi, thế nhưng đáp ứng lời lão phu nhân.
Giọng điệu của lời hứa dường như là một sự chắc chắn.
" Được, được, có lời nói của con, bà nội sẽ yên tâm. " Lão phu nhân khá hài lòng, nhân tiện nhắc nhở Hoắc Ngự Đình, " Cháu phải đối xử tốt với Tiểu Khê, nếu con bé có chuyện gì, xem lão thái thái ta đây có đánh cháu không! "
“ Vâng, bà nội. ” Hoắc Ngự Đình gật đầu đồng ý.
Hiếm thấy có người ngoan ngoãn như vậy, xem ra chỉ có lão thái thái mới có thể khống chế hắn.
" Tiểu Khê, tiểu tử này khi dễ cháu thì cháu nhất định phải nói cho bà nội, bà nội sẽ giúp cháu! "
" Vâng thưa Bà nội. " Lục Tiểu Khê trong lòng vui mừng khôn xiết, cảm thấy tin tưởng về sau lão phu nhân sẽ ủng hộ mình.
“ Vậy bà nội về trước đây. ” Lão phu nhân đột nhiên đứng dậy.
" Bà nội, không phải bà nói sẽ ở lại vài ngày sao? " Lục Tiểu Khê kinh ngạc.
Bà nội cười nói : " Thấy hai đứa cưng chiều nhau như vậy, bà nội cũng yên lòng nên quyết định quay về nhà cũ, dù sao ở nhà cũ cũng quen rồi. "
Nghe những gì bà cụ nói, Lục Tiểu Khê cảm thấy rằng kỹ năng diễn xuất của mình đã được công nhận.
Sau khi tiễn lão phu nhân đến cổng nhà Hoắc trạch, đợi xe khuất bóng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu nhìn thấy Hoắc Ngự Đình, thần sắc băng lãnh, đột nhiên hỏi: " Anh không trách tôi đi? "
" Cô có lỗi gì? " Hắn lạnh lùng nói.
" Bà nội rất tò mò hai chúng ta gặp nhau như thế nào , cũng không thể nói là tôi vì gán nợ mà gả cho anh được, cho nên mới bịa ra ..." Cô bĩu môi, tâm tình phức tạp nói: " Thật ra là không quá xấu hổ. Đúng, tôi có thể nói sự thật với bà nội, nhưng nếu anh nói rằng tôi không thể làm cho bà nội tức giận, tôi chỉ còn cách nói dối ... "
Hoắc Ngự Đình nhìn vẻ mặt áy náy của cô, môi mỏng mấp máy, " Hôm qua cô biểu hiện rất tốt . "
Biểu hiện rất tốt?
Ngạc nhiên trước lời tán thành của hắn.
Vì vậy , hắn đang khen ngợi cô?
Cô vô cùng hạnh phúc khi được hắn khen ngợi .
Ăn sáng xong , cô mới nhớ tới có người nói sẽ đưa cô đi làm, thấy hắn chuẩn bị ra ngoài, cô liền chạy tới hỏi: " Anh không phải cho tôi đi làm sao? "
Hắn nhàn nhạt nhìn qua , " Cô nghĩ kĩ rồi? "
Nghe giọng điệu của hắn, cảm giác như cô sắp gặp nguy hiểm lớn.
Nhưng nghĩ đến mỗi ngày ở trong căn nhà này cũng mệt mỏi, giống như con chim sẻ nhỏ bị nhốt trong lồng vàng, chưa nói đến ở bên ngoài, thật nhàm chán, cô muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành nên gật đầu không chút suy nghĩ. , " Tôi nghĩ kỹ rồi. "
“ Đi thôi. ” Hắn chống gậy đi tới trước mặt cô.
Lục Tiểu Khê đi theo hắn ta vào trong xe, cảm thấy vừa mong đợi vừa lo lắng.
Rốt cuộc, cô không biết mình có thể làm được công việc mà Hoắc Ngự Đình đã sắp xếp cho cô hay không.
Nghĩ đến câu nói ' Ai cũng làm được ' của hắn, cô tò mò đánh trống lảng.
Trên đường, cô hỏi hắn mình sẽ làm cái gì, nhưng hắn không nói gì với khuôn mặt ủ rũ.
Sau khi xe dừng lại, một tòa nhà văn phòng cao chót vót lọt vào tầm mắt.
Đây là tòa cao ốc của Hoắc thị, trời ơi, hoành tráng quá!
“ Mau đi tới? ” Hoắc Ngự Đình lạnh giọng thúc giục.
“ Ừm …” Cô vội vàng đi theo.
" Chào chủ tịch. "
" Xin chào chủ tịch ..."
Suốt đường đi là tiếng nhân viên chào hỏi Hoắc Ngự Đình.
Cô ngẩn người cho đến khi đi theo hắn vào thang máy chuyên dụng, cô tò mò hỏi: " Phòng nhân sự ở đâu? "
Cô nhớ rằng hắn đã yêu cầu Vu Lôi báo cáo với bộ phận nhân sự, nghĩ rằng mình cũng sẽ đến đó.
“ Đi theo tôi tới văn phòng trước. ” Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Cô đi theo hắn đến văn phòng trong sự bàng hoàng .
Hoắc Ngự Đình ăn mặc bảnh bao ngồi trên ghế giám đốc, hắn ta vốn đã quyền lực, nhưng bây giờ lại tràn đầy khí chất, điều này khiến Lục Tiểu Khê cảm thấy mình thật tầm thường.
Cô cúi đầu , chờ đợi sự sắp xếp của hắn.
" Hãy ghi nhớ những điểm này. " Hoắc Ngự Đình đưa cho cô một tài liệu.
Cô cầm lấy xem yêu cầu phía trên, tuy còn nghi hoặc nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Điều 1: Ở Hoắc thị, không được tiết lộ thân phận Hoắc thiếu phu nhân cho bất kỳ ai.
Điều 2: Không rời khỏi vị trí của cô mà không được phép.
Quy tắc thứ ba: Hãy chú ý đến cuộc gọi của Hoắc Ngự Đình bất cứ lúc nào .
“ Vậy công việc của tôi là gì? ” Ba yêu cầu này không hề hà khắc chút nào, cô vẫn có thể tiếp nhận.
“ Công việc dịch vụ hậu cần. ” Hắn lạnh lùng nhìn cô hỏi ý kiến , “ Cô có nhận không? ”
“ Tất nhiên là tôi có thể nhận, nhưng tôi không biết các hạng mục công việc . ” Cô biết năng lực của mình và cô không bao giờ nghĩ về những vị trí khác, vì vậy cô nên coi đó như một cách để rèn luyện bản thân.
" Luke sẽ nói với cô, " hắn nói và người trợ lý bước vào.
Nhìn tóc vàng mắt xanh Luke, cô lịch sự chào hỏi.
" Thiếu phu nhân, đi thôi, tôi dẫn ngài đi làm quen công tác cùng văn phòng ngài sẽ ở. " Lukes dùng tiếng Trung lưu loát nói.
59 : Đối xử bình đẳng
" Ở đây chỉ có Lục Tiểu Khê, nhân viên dịch vụ hậu cần, không có thiếu phu nhân. " Hoắc Ngự Đình lạnh giọng nhắc nhở Lukes.
Lukes phản ứng rất nhanh, lập tức thay đổi lời nói: " Tiểu Khê. "
Tên gọi này nghe có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Lục Tiểu Khê không ngờ rằng cô đang làm công việc hậu cần lại có một văn phòng độc lập, môi trường trong văn phòng rất tốt, hoàn toàn không được đối xử như một nhân viên bình thường, hoàn toàn ngang tầm với một ông chủ ...
Trong lòng cô không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ nhân viên được đối xử tốt như vậy là vì tập đoàn Hoắc thị đứng đầu trong giới kinh doanh sao?
Lukes đi ra ngoài sau khi giải thích mọi chuyện cho cô ấy, cô ấy ngồi trong văn phòng ghi nhớ những công việc.
Trong giờ ăn trưa , Vu Lôi gọi điện.
" Tiểu Khê, cậu biết không. Tớ đã cố gắng không liên lạc với cậu. Cuối cùng tớ cũng được nghỉ trưa và cuối cùng tớ cũng có thể gọi cho cậu! " Vu Lôi vui vẻ nói ở đầu bên kia của điện thoại.
Có vẻ như cô ấy đang làm tốt ngày hôm nay .
Lục Tiểu Khê cũng lo quấy rầy công việc của cô ấy nên không gọi điện thoại hỏi thăm.
" Cậu thấy thế nào, đã quen chưa? Công việc có vất vả không? " , cô lo lắng hỏi qua điện thoại.
" Bộ phận nhân sự đã sắp xếp tớ ở bộ phận bán hàng. Tớ cảm thấy ổn, tạm thời không có vấn đề gì lớn. " Vu Lôi nói với giọng điệu thoải mái.
Lục Tiểu Khê cảm thấy nhẹ nhõm, " Vậy thì tốt rồi. "
" Nhân tiện, Tiểu Khê, cậu đã bao giờ nghĩ đến việc đi làm chưa? " Vu Lôi không biết rằng cô ấy cũng đã đến Hoắc thị.
Lục Tiểu Khê định tạo bất ngờ cho cô ấy nên hỏi: " Cậu ăn trưa chưa? "
" Còn chưa, tớ muốn cùng cậu chia vui trước. "
" Vậy cậu mau đi căng tin ăn đi , chụp ảnh cho tớ xem, để tớ xem đồ ăn của Hoắc thị thế nào. " Lục Tiểu Khê tiếp tục trêu chọc cô ấy.
Sau khi cúp điện thoại, cô định xuống căn tin ăn trưa.
Ngay khi cô rời văn phòng, Lukes nói với cô rằng Hoắc Ngự Đình hẹn cô lên tầng 36 ăn tối .
"Tầng 36 ? Nhưng căn tin của nhân viên ở tầng 30 mà? " Cô nghĩ mình đã nhìn nhầm.
"Tầng 36 là nơi dành riêng cho chủ tịch dùng bữa, vì vậy ngài phải đi cùng chủ tịch. " Mặc dù Hoắc Ngự Đình đã đặc biệt nói rằng trong Hoắc thị không có thiếu phu nhân, nhưng Lukes vẫn dùng kính ngữ vì danh phận của Lục Tiểu Khê.
Hắn cho tới bây giờ đều rất tò mò, vì sao chủ tịch lại an bài thiếu phu nhân làm công tác hậu cần.
Vị trí này gần như là công việc cơ bản nhất trong Hoắc thị.
Lục Tiểu Khê đi thang máy riêng của Hoắc Ngự Đình lên tầng 36 .
Lối trang trí sang trọng dọc đường đã khiến cô lóa mắt, vừa đến gần nhà ăn, cô liền sững sờ.
Cô không thể tin được rằng nơi ăn uống của Hoắc Ngự Đình lại được bài trí cao cấp và sang trọng như vậy, phong cách không thua kém những nhà hàng hạng sang kia.
Cô không khỏi thở dài trong lòng rằng giàu có là do tự ý chí.
Ngay khi cô ngồi xuống, người phục vụ mang thực đơn đến và gọi món.
" Anh gọi món đi. " Lục Tiểu Khê đẩy thực đơn cho hắn.
“ Tôi đã gọi rồi. ” Hắn lạnh lùng nói.
“ Vậy thì không cần gọi nữa. ” Hai người ăn không được nhiều.
Hoắc Ngự Đình không nói chuyện, mà là nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đối với môi trường xa lạ, trong lòng cô tràn ngập vô số tò mò.
Cô nhìn chỗ nào cũng nhìn , cuối cùng phát chán, nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng của hắn.
Cái gọi là đứng cao nhìn xa, cô đang ở tầng 36 , phồn hoa đô thị đột nhiên đập vào mắt cô.
" Ở đây buổi tối sẽ đẹp hơn! " Cô không khỏi lẩm bẩm.
Từng món ăn được bày lên bàn, Hoắc Ngự Đình cầm đũa lên, im lặng ăn.
Lục Tiểu Khê không muốn hắn cảm thấy rằng mình quá ồn ào, vì vậy sau khi ăn xong, cô hầu như không nói một lời.
Sau khi ăn trưa , Hoắc Ngự Đình trở lại văn phòng và tiếp tục làm việc chăm chỉ.
Lục Tiểu Khê muốn hỏi hắn ta rằng cô có phải ở lại văn phòng trong giờ nghỉ trưa không, nhưng người nào đó đã đóng cửa văn phòng.
Cô bĩu môi, xoay người trở về phòng làm việc.
Mở WeChat và nhận được một bức ảnh từ Vu Lôi, với một câu hỏi: Thế nào rồi, cậu có ghen tị với cách đối xử của công ty không?
[ Đúng vậy, tớ rất ghen tị! 】
Vốn dĩ cô cũng có thể ăn ở căng tin dành cho nhân viên, nhưng Hoắc Ngự Đình lại gọi cô đến nhà hàng riêng của hắn.
Dù là nơi cao cấp sang trọng, nhưng đối mặt với một tảng băng di động, đồ ăn có ngon đến đâu cũng không thể nếm được vào miệng.
Cô xem lại hệ thống nhân viên một lần nữa, sau khi xác nhận giờ nghỉ trưa có rảnh, cô định đến bộ phận của Vu Lôi tìm cô ấy.
Ở lối vào của bộ phận bán hàng, cô đã gửi cho Vu Lôi một tin nhắn.
[ Lôi Lôi, ra ngoài một lát được không? 】
Sau khi Vu Lôi nhìn thấy tin nhắn, cô đã rất lúng túng , nhưng dù sao thì cô cũng ra ngoài.
" Tiểu Khê! " Vu Lôi không thể không hét lên khi nhìn thấy Lục Tiểu Khê.
Lục Tiểu Khê sợ tới mức vội vàng che miệng lại: " Câm miệng! "
Vu Lôi không hiểu tại sao Lục Tiểu Khê phải tỏ ra thận trọng. Theo logic mà nói, với tư cách là Hoắc thiếu phu nhân, việc đến Hoắc thị là một điều rất đàng hoàng, nhưng cô ấy lại bị kéo vào phòng trà ở góc đường như thể cô ấy chột dạ điều gì đó.
" Tiểu Khê, có chuyện gì với cậu vậy, cậu đang hành động như một tên trộm vậy . " Vẻ ngạc nhiên mà cô ấy thể hiện ngay lập tức biến thành lời phàn nàn.
Lục Tiểu Khê cũng bất lực và nói cho cô ấy biết lý do.
Vu Lôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: " Lục thiếu gia có lẽ muốn đối xử bình đẳng với mọi người, hoặc có lẽ hắn không muốn những nhân viên đó nghĩ rằng chúng ta vào bằng quan hệ. "
" Mặc kệ là nguyên nhân gì, nhớ kỹ, cậu tuyệt đối không được nói cho bất luận kẻ nào biết thân phận của tớ, nếu như cậu lỡ lời, Hoắc Ngự Đình nhất định sẽ ăn thịt tớ, cậu hiểu không?”
" Đừng lo lắng, mặc dù tớ nói rất nhiều, nhưng tớ sẽ không nói những gì mình không nên nói. " Vu Lôi trấn an cô , sau đó tò mò hỏi: " Tiểu Khê, cậu ở khoa nào ? "
Cô ngượng ngùng gãi gãi đầu, " Tớ làm công việc hậu cần. "
" Hậu cần? " Vu Lôi kinh ngạc mở to mắt , " Đó không phải là rót trà, đưa nước , quét dọn sao? Hoắc thiếu cũng nguyện ý để cho cậu làm những việc này? "
Cô không phải người yêu của hắn, hắn làm sao có thể miễn cưỡng.
Hơn nữa, cô cảm thấy công việc này không có gì không ổn, lại có văn phòng độc lập, mức lương này là công việc tốt nhất mà cô từng làm.
Cô bằng lòng.
" Không có việc gì, chúng ta cùng nhau cố gắng lên. " Lục Tiểu Khê cổ vũ đối phương như trước.
" Tiến lên! " Vu Lôi làm một cái động tác cổ vũ , " Chờ chúng ta tích lũy đủ kinh nghiệm làm việc, sau này sẽ không sợ tương lai làm không đủ. "
" Đúng vậy. " Lục Tiểu Khê tràn đầy tự tin.
Trở lại văn phòng, ngay lúc cô đang may mắn Hoắc Ngự Đình không chú ý tới mình chạy loạn thì cửa phòng làm việc đột nhiên vang lên.
" Tiểu Khê, tổng tài kêu cô đi qua. " Lukes đứng ở cửa thông tri cô.
“ Được. ” Cô vội vàng đi tới.
Cô biết đấy, hiện tại hắn là ông chủ của chính mình, vì vậy cô không thể sơ suất.
“ Chủ tịch, ngài tìm tôi sao? ” Cô nhanh chóng thích nghi với vai trò nhân viên của mình.
Hoắc Ngự Đình hơi nhướng đôi mắt lạnh lùng, nhẹ giọng hỏi: " Cô đi nơi nào? "
Bị hắn phát hiện ?
60 : Sau đó tôi sẽ dạy cho cô
1632 Words
Trái tim cô lỡ một nhịp, cô nói sự thật : " Đi xuống và tìm Vu Lôi. "
“ Cô coi nơi này là công viên giải trí, muốn đi đâu thì đi sao? ” Giọng hắn không giận tự uy.
Cô có chút không tự tin nói : " Bây giờ là giờ nghỉ trưa, tôi có thể ..."
" Những nhân viên khác có thể, cô không thể! " Hắn ngắt lời cô.
" Tại sao? " Có sự không hài lòng trong giọng nói khó hiểu của cô.
Hoắc Ngự Đình nhíu mày, lạnh giọng hỏi : " Điều cấm kỵ thứ ba là gì? "
" Làm theo lời kêu gọi của anh bất cứ lúc nào . " Cô thành thật đọc nó , nhưng bác bỏ nó trong lòng.
" Không phải cô học tiếng Trung tốt sao? Bất cứ lúc nào, tức là cô phải luôn làm công việc của mình và tuân theo mệnh lệnh của tôi! " Giọng điệu lạnh lùng của hắn tràn đầy sức mạnh.
Lục Tiểu Khê bày tỏ sự bất mãn trong lòng: " Tôi không phải cái máy, tôi không thể làm việc mà không cần ngủ! "
" Cô định đình công à? " Hắn lạnh lùng nhìn cô.
" Đình công thì đình công, dù sao thì anh cũng không coi tôi là người! " Sau khi phàn nàn không hài lòng , cô nói một cách cứng rắn, " Mặc dù Lục Tiểu Khê tôi không học nhiều, nhưng không tới mức tìm không thấy công việc, cho nên Hoắc tiên sinh, anh không hài lòng liền sa thải tôi đi! "
Ha ha, cái sự kêu ngạo như lần đầu tiên đến Hoắc trạch lại xuất hiện.
Hoắc Ngự Đình nhìn chằm chằm bộ dạng tức giận của cô, khóe môi hắn nhếch lên khinh thường, " Cô đương nhiên có thể tìm được việc làm, dù sao những công việc bẩn thỉu như bưng bê rửa bát đều được thiết kế riêng cho loại người như cô. "
Đúng vậy, công việc trước đây cô làm đúng là rửa bát , nhưng cô dựa vào sức lao động của mình để kiếm tiền, cho nên cô không cảm thấy xấu hổ chút nào, giọng điệu giễu cợt của Hoắc Ngự Đình khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
" Hoắc Ngự Đình, cái gì được thiết kế riêng cho tôi? Để tôi nói cho anh biết, tôi kiếm tiền bằng năng lực của chính mình, tôi không xấu hổ chút nào. Anh có quyền lực hay tiền tài không quan trọng. Tôi vẫn có quyền lựa chọn công việc! " Cô khẳng định phải rời khỏi nơi này, đỡ phải bị một phần công việc mà đối hắn ta ăn nói khép nép, còn bị hắn ta chế giễu.
" Cô có quyền lựa chọn? " Hoắc Ngự Đình cười lạnh một tiếng, " Nếu cô có quyền lựa chọn, tại sao còn cần tôi xin cho chị em tốt của cô làm việc? "
" Tôi... Việc nào ra việc đó! " Nam nhân này cũng quá tàn nhẫn, luôn có thể bắt được điểm yếu của cô.
Mỗi khi cô nói xong những lời kiêu ngạo, hắn ta sẽ ngăn cản cô bằng một câu duy nhất.
" Được, chuyện nào ra chuyện đó. " Đôi môi mỏng gợi cảm của hắn càng khiêu khích khinh thường, " Vậy cô đi đi, xem sau khi rời khỏi Hoắc thị cô có thể tìm được công việc tốt gì. "
Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, thoáng đãng nhưng lại mang theo khí chất lạnh lùng kiêu ngạo không để bất cứ ai vào mắt.
Lục Tiểu Khê lập tức hiểu ra, dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn ta hỏi: " Ý anh là gì, tôi đi đâu làm việc anh cũng sẽ cản trở tôi? "
" Tất nhiên. "
" Tại sao?! "
" Bởi vì tôi là chồng của cô! "
"..."
Lục Tiểu Khê tức giận nghẹn họng, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Người đàn ông này quá kiêu ngạo và độc đoán.
Qua một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói: " Tôi không rảnh cùng cô tranh luận, cô trở về ngẫm lại chính mình đi. "
" Hoắc Ngự Đình, tôi hận anh! " Lục Tiểu Khê tức giận nói, đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Lukes đang đến báo cáo công việc bị trận này dọa sợ, không rõ tình huống tiến vào văn phòng, " Chủ tịch, ngài cùng thiếu phu nhân cãi nhau sao? "
" Có chuyện gì sao? " Hoắc Ngự Đình không hiểu ra sao.
" Gần đây, Tập đoàn Diệp thị mua hai dự án mà chúng ta đã thương lượng với giá thấp. " Thấy biểu hiện của Hoắc Ngự Đình không tốt, Lukes rất thận trọng báo cáo.
Hoắc Ngự Đình sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: " Thật sự là càng ngày càng tự phụ! "
" Chủ tịch, ngài xem chúng ta có muốn dùng gậy ông đập lưng ông không? "
" Không cần. " Hoắc Ngự Đình nghiêm mặt nói : " Nếu Diệp Quang Huy đã dám mạo hiểm, vậy trước cho ông ta ăn ngọt. "
Lukes vẫn không hiểu chủ tịch của mình đang có ý đồ gì, cảm thấy nhượng bộ chỉ khiến đối phương càng thêm tệ.
Thương trường giống như chiến trường, không có cái gọi là tình bạn cả.
Tuy nhiên, nghĩ đến những thành tích đáng nể của chủ tịch mình trong giới kinh doanh những năm qua, anh cảm thấy mình quá lo lắng nên lập tức làm theo sự sắp xếp của hắn ta.
Lục Tiểu Khê đầy tức giận, cô vẫn chưa bình tĩnh lại cho đến khi cô đi làm vào buổi chiều.
Cô tự nhủ bản thân không thể suy sụp chỉ vì nghe thấy vài từ khó chịu từ Hoắc Ngự Đình.
Cô phải làm việc chăm chỉ và nói với người coi thường cô rằng Lục Tiểu Khê cô, không phải là một người vô dụng.
Cô không thể học đại học, nhưng cô luôn muốn tiết kiệm một số tiền và đăng ký vào một trường học buổi tối để làm giàu cho bản thân.
Không ngờ, trước khi ước nguyện này thành hiện thực, cô đã gả cho Hoắc Ngự Đình như một vật phẩm trả nợ.
Mất một giờ để cô sắp xếp lại những công việc gì mình cần làm.
Cô đến phòng đựng thức ăn để pha một tách cà phê cho Hoắc Ngự Đình, sau đó gửi nó đến văn phòng của hắn.
Khi cô nhẹ nhàng đặt cà phê lên bàn, Hoắc Ngự Đình ngửi thấy mùi thơm dịu của cà phê không khỏi ngẩng đầu lên, đầu tiên là liếc nhìn cà phê, sau đó nhìn Lục Tiểu Khê, "Mới pha ? "
" Bằng không? " Giọng điệu rõ ràng là kích động.
Hoắc Ngự Đình nhếch môi, cầm cà phê nhấp một ngụm, hài lòng gật đầu: " Rất chuyên nghiệp. "
Lời khen ngợi của hắn thực sự khiến cơn giận của Lục Tiểu Khê giảm đi.
Cô thầm mắng mình không có nghị lực, nghe lời hay thì quên lời hắn làm tổn thương lòng tự trọng của mình.
Nhưng vì lời khen ngợi này, cô liền thẳng lưng đánh trả: " Anh thực sự cho rằng tôi chỉ biết rửa bát sao? Để tôi nói cho anh biết, tôi biết rất nhiều! "
Thấy dáng vẻ đắc thắng của cô, hắn bình tĩnh nói: " Vậy thì tốt. Dù sao thì tôi cũng không muốn lấy một người phụ nữ vô dụng. "
"..." Cô lại bị lời nói của hắn làm cho nghẹn họng, nhưng cũng không thua kém, cô nghĩ nghĩ, lập tức nói: " Tôi có thể làm tất cả, nhưng tôi không thể có con! "
Hiện tại hắn không phải rất muốn cô mang thai sao?
Hắn càng lo lắng, cô càng chống lại hắn.
Hoắc Ngự Đình lại ngước mắt lên, ánh mắt nghiêm nghị rơi vào khuôn mặt xinh đẹp có chút đắc ý của cô .
Lục Tiểu Khê bắt gặp ánh mắt đột ngột nghiêm nghị của hắn, trong lòng không khỏi hoảng sợ, nhưng cô vẫn không chịu thừa nhận, dùng ánh mắt ngoan cố nhìn lại hắn.
Sau khi nhìn cô một lúc , hắn đột nhiên đứng dậy, chống gậy đi vòng qua chiếc bàn lớn, bước đến gần cô và nhìn xuống cô.
Lục Tiểu Khê từ trên nét mặt của hắn bắt gặp một tia nguy hiểm, theo bản năng lui về phía sau một bước, đôi mắt to lo lắng chớp chớp, "Tôi nói cho anh biết, nếu như anh dám bắt nạt tôi, tôi sẽ kêu một tiếng, đến lúc đó sẽ không chỉ có mình tôi xấu hổ. "
Người phụ nữ này thực sự tưởng tượng hắn ta là một tên lưu manh.
Thế hắn liền lưu manh một chút cho cô xem.
Trong ba hoặc hai bước, hắn đẩy cô vào tường.
Sau khi lưng của Lục Tiểu Khê bị đau sau một cú va chạm, người nào đó đã cúi xuống.
“ Hoắc Ngự Đình! ” Lục Tiểu Khê sợ hãi nghiêng đầu, nụ hôn của ai đó đáp xuống má cô.
Một giọng nói quyến rũ thì thầm bên tai cô: " Không phải cô nói sẽ không sinh con sao? Vậy tôi sẽ dạy cô, trước khi sinh con, phải thụ thai ..." Nói xong, nụ hôn của người nào đó lại đặt lên cổ cô.
1569 Words
Lão phu nhân liếc xéo ông ấy một cái, tức giận hỏi : " Bằng không? Ta chẳng lẽ cùng các ngươi giống nhau, gặp dịp thì chơi? "
Bạch Vũ trong lòng hoảng sợ, ông ấy thật không nghĩ tới lão phu nhân lại tinh tường nhìn ra manh mối như vậy.
" Tuy nhiên tiên sinh đã cố gắng hòa thuận với thiếu phu nhân và tôi tin rằng tình cảm giữa họ sẽ phát triển trong một thời gian ngắn. " Bạch Vũ biết rằng mình không thể che giấu điều đó nên chỉ có thể nói ra sự thật .
" Tiểu Khê kia tựa hồ không có tâm cơ, nếu như Ngự Đình dám làm cho cô ấy thất vọng, hắn trước tiên không qua được một cửa ở chỗ của ta! " Lão phu nhân nghiêm mặt nói.
Bạch Vũ gật gật đầu, hứa hẹn nói: " Lão phu nhân yên tâm, có tình huống gì tôi sẽ sớm báo cho ngài. "
Lão phu nhân hài lòng gật đầu, sau đó tò mò hỏi: " Bọn họ ở cùng phòng sao? "
" Tôi nghe Tiểu Mỹ và Tiểu Điệp nói rằng vài ngày trước, khi họ đi dọn phòng, họ đã nhìn thấy vết đỏ trên ga trải giường. " Khi Bạch Vũ nói điều này, vẻ mặt của ông ấy rất xấu hổ.
Bà cụ không tin nên gọi Tiểu Mỹ đến hỏi, bà cũng chắc chắn nên không hỏi thêm gì nữa.
Chỉ cần có giao hợp, mong muốn có một cháu trai là rất gần.
Nửa giờ trước bữa tối , Hoắc Ngự Đình trở lại.
“ Bà nội, cháu xin lỗi, tạm thời tổ chức một buổi hội thảo dự án, cháu không thể đi cùng bà được. ” Điều đầu tiên hắn nói khi vào phòng khách là xin lỗi bà nội.
Bà nội ngồi ngay ngắn, làm ra vẻ nghiêm nghị nói: “ Nếu cháu cùng vợ chia sẻ một phần công việc thì bà nội sẽ yên tâm. ”
" Làm sao vậy? " Hoắc Ngự Đình nhìn chung quanh không thấy Lục Tiểu Khê, cho rằng đã xảy ra chuyện, cau mày hỏi: " Em ấy đi ra ngoài? "
Người phụ nữ này, không phải hắn đã nói với cô là bà sẽ đến rồi sao?
" Cháu cho rằng Tiểu Khê cũng không kính trọng người lớn tuổi như cháu sao? " Lão phu nhân bất mãn hừ một tiếng , sau đó đắc ý nói: " Để nghênh đón bà nội, Tiểu Khê hiện tại chính mình nấu cơm cho bà nội! "
“ Chỉ một mình cô ấy thôi sao? ” Không ngờ người phụ nữ này lại biết nấu ăn.
Lão phu nhân tỏ vẻ không hài lòng với giọng điệu của hắn, trừng mắt nhìn hắn: " Sao vậy, cháu không tin tài nấu nướng của vợ mình sao ? Theo logic mà nói, sau khi hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, con bé không phải nên nấu ăn cho cháu sao? "
Yêu từ cái nhìn đầu tiên ?
Hoắc Ngự Đình không hiểu lão phu nhân nói cái gì.
Lão phu nhân cố ý dùng những lời này khiêu khích hắn, thầm nghĩ, nếu như cháu lừa gạt lão bà này, bà cũng sẽ giở trò đồi bại với cháu.
Cũng nhân đây, thị uy cho Lục Tiểu Khê.
" Tất nhiên đã làm rồi. " Hắn hai mặt nói.
" Thời nay con gái biết nấu ăn rất ít, cháu phải trân trọng nó. " Bà lão cười nói với hắn.
“ Vâng. ” Hoắc Ngự Đình không nghĩ tới nữ nhân này sẽ lấy được lòng lão phu nhân như vậy.
Có vẻ như khi hắn không ở đó vào buổi chiều, hai người đã có một cuộc trao đổi vui vẻ.
Khóe môi hắn không khỏi nhếch lên một vòng cung hài lòng, tình cảm hắn dành cho Lục Tiểu Hy càng thêm nhiều.
" Thiếu phu nhân, tiên sinh đã trở lại. " Tiểu Mỹ chạy vào phòng bếp, vui vẻ báo cáo với cô.
Lục Tiểu Khê đang gọt khoai tây thì vô tình bị dao cắt vào ngón tay.
Ngay lập tức, máu chảy ra.
" Thiếu phu nhân, ngài bị thương ! " Tiểu Mỹ lo lắng chạy tới.
Lục Tiểu Khê đứng dậy, rửa ngón tay bị trầy xước dưới vòi nước, dễ dàng nhún vai: " Bị thương một chút , không sao cả. "
" Em đi lấy băng cá nhân. "
" Không cần ..."
Tiểu Mỹ lo lắng và vội vàng bỏ chạy, Lục Tiểu Khê không có thời gian để ngăn cô ấy lại.
Đi qua sảnh chính , Tiểu Mỹ và Tiểu Điệp vội vàng đụng phải nhau, Tiểu Điệp sợ hãi liếc nhìn Hoắc Ngự Đình, cau mày nói: " Tiểu Mỹ, tôi biết cô rất cao hứng nhìn thấy lão phu nhân tới. Nhưng cô cũng không nên kích động tới như vậy chứ?"
" Không được, tay của thiếu phu nhân bị thương ! " Tiểu Mỹ vội vàng nói ra .
Hoắc Ngự Đình nghe thấy thanh âm này, cau mày nói : " Chuyện gì vậy? "
Lão phu nhân nghe vậy cũng kinh ngạc, đứng dậy nói: "Làm sao lại bị thương ? Ngự Đình, mau đi nhìn xem! "
Lục Tiểu Khê tiếp tục làm việc sau khi thấy tay mình không chảy máu.
" Đưa tay cho anh xem. " Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh cô.
Lục Tiểu Khê sửng sốt, quay đầu lại nhìn khuôn mặt lạnh như băng của hắn, có chút ngượng ngùng: " Không có gì, em chỉ là trầy xước thôi. "
Hoắc Ngự Đình nhíu mày, đi tới, nắm lấy tay cô.
“ Anh làm gì vậy …” Cô bị hành động của anh làm cho hoảng sợ , nhưng nhìn thấy vẻ mặt cau có và lo lắng của hắn, cô lập tức bình tĩnh lại.
" Thưa tiên sinh, hộp thuốc ở đây. " Tiểu Mỹ vội vàng tiến lên.
Vốn tưởng ngón tay sẽ không chảy máu nữa, không ngờ máu lại rỉ ra, máu tuy không nhiều nhưng đọng lại từng chút một, đã chảy xuống kẽ tay như nước mắt.
Hoắc Ngự Đình không nhận thuốc khử trùng mà Tiểu Mỹ đưa, mà cúi đầu mút ngón tay đang chảy máu của cô.
"..." Lục Tiểu Khê nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh nhân của hắn, bị hành động của hắn làm cho giật mình.
Trời ơi , cô ấy đã nhìn đúng chưa vậy? Hoắc Ngự Đình dùng miệng ngậm vết thương của cô.
Tiểu Mỹ xấu hổ cúi đầu, đặt thuốc khử trùng và băng gạc xuống rồi bước ra khỏi bếp.
“ Lão thái thái…” Cô đụng phải lão phu nhân ở cửa phòng bếp, lão phu nhân lo Tiểu Mỹ ồn ào sẽ quấy rầy hai người trong bếp nên vội vàng làm động tác im lặng với cô.
Tiểu Mỹ ngoan ngoãn im lặng, rồi lùi lại.
Nhìn thấy cảnh tượng hài hòa của hai người, lão thái thái nở nụ cười đắc ý, trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm.
Khoảnh khắc những ngón tay của cô được đưa vào miệng hắn, cảm giác ngứa ngáy giữa ngón tay khiến cô khó chịu co rút lại, nhưng cô không thể lấy chúng ra khỏi miệng ai đó.
Phải mất ba phút người nào đó mới nhả ngón tay cô ra khỏi miệng mình.
Khuôn mặt nóng bỏng của Lục Tiểu Khê đầy xấu hổ.
Hoắc Ngự Đình cúi đầu , nhúng tăm bông vào thuốc sát trùng, tỉ mỉ nhẹ nhàng sát trùng cho cô.
Trái tim của Lục Tiểu Khê đã không bình tĩnh trong một thời gian dài, cô không thể tin rằng một tảng băng di động như hắn sẽ có một động thái chu đáo như vậy.
Khuôn mặt đẹp trai đầy nghiêm túc của hắn đột nhiên trở nên hấp dẫn và rung động hơn.
Người đàn ông này bôi thuốc thật nghiêm túc, thật đẹp trai!
Hơn nữa vẫn là bôi thuốc cho cô.
Trái tim nhỏ bé của Lục Tiểu Khê không chịu nổi nữa biến thành hoa si, một đôi mắt tò mò nhìn chăm chú vào hắn.
Sau khi Hoắc Ngự Đình băng bó vết thương cho cô, hắn nhẹ nhàng nói: " Đừng làm, để Tiểu Mỹ và Tiểu Điệp làm. "
“ Không, em đã hứa nấu cơm cho bà nội mà. ” Cô kiên quyết nói, nhưng cũng cười rạng rỡ, “ Hơn nữa, ngón tay của em không sao, vết thương này có là cái gì? ”
Hoắc Ngự Đình nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, khóe môi không khỏi nhếch lên, tựa hồ bị nụ cười của cô lây nhiễm.
Lần đầu tiên hắn thấy người phụ nữ này cười đẹp như vậy.
Lão thái thái đứng nhìn trộm ở cửa phòng bếp hài lòng, sau đó nói: " Cháu dâu, cháu nghe Ngự Đình nói, đi nghỉ ngơi đi. "
" Bà nội ..." Lộ Tiểu Khê nhìn thấy lão phu nhân, liền như chột dạ rút tay ra khỏi tay Hoắc Ngự Đình, ngượng ngùng cúi đầu.
57 : Chủ động đóng vai
1558 Words
" Ngoan, đồng ý đi, bà nội sẽ rất vui. Chúng ta ra phòng khách nói chuyện với nhau đi. " Lão phu nhân đi tới, nắm lấy tay cô.
" Nhưng ..." Lục Tiểu Khê cau mày, cảm thấy rất tiếc.
Cô cảm thấy vết thương của mình không phải là vấn đề nghiêm trọng, băng cá nhân cũng dán lên đó, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc nấu ăn của cô.
“ Bà nội biết cháu muốn nấu một bữa thật ngon cho bà nội, yên tâm đi, tương lai còn dài, huống chi bà nội sẽ ở lại Hoắc gia mấy ngày, nói không chừng sau này cháu nấu nhiều cho bà đến nỗi thấy phiền phức . " Ở lại đây mấy này là một quyết định ngẫu hứng của bà nội.
Bà muốn nhân cơ hội này mai mối cho đôi trẻ thật tốt để mối quan hệ của họ được hâm nóng.
Hành động quan tâm tới Lục Tiểu Khê vừa rồi của Hoắc Ngự Đình khiến bà vô cùng hài lòng, hy vọng hắn thật sự quan tâm đến cô gái này, thay vì chỉ làm ra vẻ trước mặt bà.
" Bà nội muốn ở lại mấy ngày sao ? " Hoắc Ngự Đình hài lòng nói với bà.
“ Sao vậy, cháu sợ bà nội làm bóng đèn cho hai người các cháu sao? ” Bà lão nghiêm túc hỏi.
" Không, không phải! " Lục Tiểu Khê lắc đầu hết lần này đến lần khác và nói với một nụ cười tinh nghịch, " Bà nội thật tốt bụng và hòa nhã, đây điều mà Tiểu Khê mong muốn. "
Mặc dù trong chuyện này có yếu tố diễn kịch, nhưng Lục Tiểu Khê thực sự thích bà cụ, những lời nói của cô để giữ bà cũng là chân thành.
Lão phu nhân cười đến mang tai , nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, nói với Hoắc Ngự Đình: " Cháu dâu vẫn là quan tâm bà nhất, không giống như người nào đó, lúc nào cũng bưng một cái mặt. "
Lục Tiểu Khê nhân cơ hội đồng ý, " Đúng vậy, anh ấy luôn làm bộ mặt đó, như thể ai đó nợ anh ấy tiền vậy. "
Những lời này có phần trả thù.
Cũng may Hoắc Ngự Đình bình tĩnh, không tính toán như cô.
Sau khi ăn tối và trò chuyện với bà nội một lúc, bà thấy mệt nên được người hầu đưa bà về phòng nghỉ ngơi.
Lão phu nhân vừa đi, phòng khách náo nhiệt đột nhiên trở nên vắng vẻ, nhất là sau khi liếc mắt nhìn người đối diện, cô càng cảm thấy xấu hổ, đứng dậy nói: " Tôi cũng về phòng đây . "
“ Cùng nhau. ” Hoắc Ngự Đình lập tức đứng dậy.
“ Cùng nhau? ” Có một dấu chấm hỏi trên mặt cô .
Sắc mặt Hoắc Ngự Đình âm trầm, hắn không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của cô, sau đó vươn tay nắm lấy cô.
Lúc này Lục Tiểu Khê hoàn toàn không yên tâm, giãy giụa đôi tay nhỏ bé của mình, " Hoắc Ngự Đình, hiện tại không có người theo dõi, anh làm sao vậy? "
Hoắc Ngự Đình mặc kệ cô, nắm chặt tay cô đi lên lầu.
Trở lại phòng ngủ, Lục Tiểu Khê bất mãn oán trách nói: " Hiện tại buông tôi ra được không? "
Hoắc Ngự Đình buông cô ra, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn sang: " Trước mặt bà nội, chúng ta nhất định phải tỏ ra tình cảm ngọt ngào. "
“ Tôi biết. ” Nàng gật đầu ra vẻ hiểu rõ, bĩu môi nói: “ Từ chiều tới giờ, tôi đều cùng anh hợp tác biểu diễn. ”
" Ừ. " Nhìn chung thì đó là một màn trình diễn tốt.
" Tôi đi rửa mặt. " Cô nói rồi đi vào phòng tắm.
Tắm xong, ra khỏi phòng tắm thì thấy có người cũng từ phòng tắm kia đi ra.
Cô không khỏi nhìn hắn một cái, phàn nàn: " Anh là người chân tay có hạn, lại còn khá nhanh nhẹn, tắm còn nhanh hơn tôi. Anh sẽ không cắt xén mất quá trình, không tắm đi? "
Đối diện với ánh mắt tò mò của cô, hắn chỉ lạnh lùng đáp: " Nhàm chán. "
Cô bĩu môi, thấp giọng lẩm bẩm: " Nghĩ lại chuyện xảy ra sáng hôm đó , tôi luôn cảm thấy có chút khó tin. "
Cô không biết mình đã nhầm cái gân nào cô đã chủ động đưa ra chuyện bị hắn ta cưỡng hiếp vào sáng hôm đó.
Hoắc Ngự Đình vẻ mặt lạnh lùng lái xe đi tới, khóe môi hơi nhếch lên, khóe mắt mang theo ý trêu chọc, hỏi: " Còn muốn cảm thụ lại một phen? "
" Anh! " cô bực tức nói, " Rất vinh dự khi được làm một kẻ bất lương sao? "
Hoắc Ngự Đình đột ngột nói: " Là cô nói trước. "
" Vậy thì anh cũng không thể làm như vậy ..."
" Tôi làm gì ? " Hắn đột nhiên bước vào và đẩy cô vào góc.
Lục Tiểu Khê bị hắn đột nhiên cúi xuống làm cho kinh hãi, giọng điệu trầm thấp có phần mơ hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức bị hoảng sợ bao phủ, vội vàng giải thích: “Không sao, không sao, ừm … ngủ đi ! ”
Không kham nổi thì trốn.
Phản ứng rất nhanh, cô từ trong nách hắn chui ra, hai gò má ửng hồng, nằm trên giường, ôm chăn, quấn chặt lấy người.
Hoắc Ngự Đình nhìn phản ứng của cô, nhếch khóe miệng , đi tới nằm xuống.
Sau khi cảm thấy có người nằm xuống, tim cô đập nhanh một cách khó hiểu.
Tuy rằng mỗi người đều đắp một chiếc chăn riêng, nhưng hiện tại ngủ chung một giường, thật khó mà không cảm thấy hồi hộp.
Cô bí mật liếc nhìn hắn, đôi mắt cô nhanh chóng bị hình bóng hoàn hảo của hắn thu hút.
Người đàn ông này thực sự đẹp trai.
Chắc do chân không tiện nên hắn phải nằm ngửa.
Không biết vì sao, cô không khỏi tò mò hỏi hắn: " Anh có thể nằm nghiêng ngủ sao? "
Có khó chịu khi nằm thẳng mọi lúc không?
" Muốn tôi ôm cô ngủ sao? " Có người trả lời không thích hợp .
Mặt cô lập tức nóng lên, lập tức phủ nhận: " Làm sao có thể?! Tôi chỉ lo anh nằm ngửa sẽ không thoải mái ..."
Ừm... Sau khi vội vàng giải thích , cô đã thực sự bày tỏ sự quan tâm của mình đối với hắn.
Lục Tiểu Khê, đầu của mày bị úng nước rồi sao?
Cô không biết tại sao mình lại phạm lỗi này , lập tức bù đắp: " Thật xin lỗi, tôi quá nhập tâm vào vở kịch, tạm thời chưa hồi phục. "
Không biết vì sao, bất kể giải thích như thế nào, cô vẫn cảm thấy mình có chút lạy ông tôi ở bụi này.
Dưới ánh đèn dịu dàng, trên khuôn mặt tuấn tú của nam tử lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Ngay cả hắn cũng không biết tại sao mình lại rung động trước những lời nói quan tâm của cô.
Sự im lặng đột ngột khiến bầu không khí xung quanh trở nên ngượng ngùng.
Lục Tiểu Khê trở mình quay lưng về phía Hoắc Ngự Đình, mặt đã đỏ đến tận mang tai, hơi thở nóng rực hồi lâu cũng không thể tan biến.
“ Ngủ đi, ngày mai anh phải có chuyến đi đặc biệt cùng bà nội. ” Giọng nói của hắn dịu dàng lạ thường, trong màn đêm yên tĩnh, giống như tiếng đàn du dương, chạm đến trái tim căng thẳng của cô.
Buổi sáng đầu thu, có chút lành lạnh.
Lục Tiểu Khê từ trong mộng tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền sững sờ.
Khuôn mặt tinh xảo của Hoắc Ngự Đình rất gần với khuôn mặt của cô.
Đang lúc mê man , người đàn ông mở mắt ra nhìn cô.
Lần thứ hai họ nhìn nhau, tim của Lục Tiểu Khê đập thình thịch, khuôn mặt cô hơi đỏ và đôi mắt cô tràn ngập ánh sáng hoa si.
Khuôn mặt ưa nhìn như vậy, lại ở gần như vậy, làm sao có thể không bị phân tâm?
“ Nhìn đẹp không ? ” Trong giọng điệu mỏng manh của hắn lộ ra một tia lười biếng .
Ừm ... Hắn còn nhớ lần đầu gặp mặt, cô cũng ngẩn ngơ nhìn hắn.
Cô lập tức ngồi dậy khỏi giường, lúc này mới nhận ra rằng mình đã vượt qua ranh giới giữa mình và hắn và chiếm lãnh thổ của hắn ta.
Trời ơi , thật là xấu hổ.
Khi cô hứa sẽ cùng hắn ngủ chung giường, cô vẫn đối xử với hắn như một con sói, nhưng cuối cùng, hắn không vượt quá ranh giới mà là cô chủ động vượt qua nó.
58: Nhập chức Hoắc thị
3186 Words
Khi cô cảm thấy xấu hổ, Hoắc Ngự Đình đã đứng dậy tắm rửa.
Từ phòng tắm đi ra, thấy cô còn đang ngơ ngác ngồi ở trên giường, liền đột ngột nói: " Mau tắm rửa đi, muốn để bà nội chờ lâu lắm hả? "
“ Ừm … Được rồi. ” Sau khi đỏ mặt đồng ý, cô vội vàng đứng dậy thu dọn.
Bà nội thức dậy lúc 60 và đi dạo ngoài trời về, nhìn thấy Hoắc Ngự Đình ngồi một mình trên ghế sô pha, bà không khỏi tò mò: " Cháu dâu Tiểu Khê đâu? "
“ Vẫn đang tắm rửa. ” Hắn nhẹ giọng đáp, sau đó rót cho bà cụ một cốc nước.
Lão phu nhân hài lòng cười cười, không khỏi tán gẫu: " Vết thương trên chân không cản trở cuộc sống vợ chồng chứ? "
Hoắc Ngự Đình tay rót nước không khỏi run lên, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, " Không thành vấn đề. "
Nụ cười trên khuôn mặt nhân hậu của lão phu nhân càng đậm, bà hài lòng gật đầu: " Không sao, xem ra tâm nguyện bế cháu trai của bà sẽ sớm thành hiện thực. "
Cùng lúc đó , Lục Tiểu Khê thu dọn đồ đạc và đi xuống lầu.
Thấy bà nội đã dậy, cô vội vàng chạy tới xin lỗi: " Cháu xin lỗi bà, cháu dậy muộn. "
" Không, còn sớm, già rồi ngủ không được. " Bà cụ móc tay, " Đến đây với bà nội đi. "
Lục Tiểu Khê ngoan ngoãn đi tới, đứng trước mặt bà nội, ngoan ngoãn nhìn bà nội.
" Tiểu Khê, bà nội thực sự ngày càng thích cháu. " Tình yêu của bà nội dành cho Lục Tiểu Khê không thể diễn tả bằng lời, bà không thể không thúc giục cô: " Vì cháu và Ngự Đình của chúng ta đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên , điều đó chứng tỏ rằng hai người các cháu yêu nhau sâu sắc, vì vậy các cháu phải tăng tốc và có một đứa con, để bà nội không phải hối tiếc trong cuộc đời này. "
Chủ đề vừa nêu ra đã khiến người ta xấu hổ rồi, hơn nữa lão phu nhân lại tin vào lời nói dối ' yêu từ cái nhìn đầu tiên ' mà cô nói hôm qua , nên có thể nói lúc này không chỗ nào có thể che giấu được sự xấu hổ này.
Không sao, nói ra thì rút lại không được, huống chi Hoắc Ngự Đình đã nói trước một câu, không thể làm cho lão phu nhân cảm thấy không vui, bà nội vẫn phải luôn trong tâm trạng vui vẻ.
" Bà nội yên tâm đi, con và Ngự Đình nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của bà. " Cô nhất định là quá hoảng hốt, hoặc là quá nhập vai rồi, thế nhưng đáp ứng lời lão phu nhân.
Giọng điệu của lời hứa dường như là một sự chắc chắn.
" Được, được, có lời nói của con, bà nội sẽ yên tâm. " Lão phu nhân khá hài lòng, nhân tiện nhắc nhở Hoắc Ngự Đình, " Cháu phải đối xử tốt với Tiểu Khê, nếu con bé có chuyện gì, xem lão thái thái ta đây có đánh cháu không! "
“ Vâng, bà nội. ” Hoắc Ngự Đình gật đầu đồng ý.
Hiếm thấy có người ngoan ngoãn như vậy, xem ra chỉ có lão thái thái mới có thể khống chế hắn.
" Tiểu Khê, tiểu tử này khi dễ cháu thì cháu nhất định phải nói cho bà nội, bà nội sẽ giúp cháu! "
" Vâng thưa Bà nội. " Lục Tiểu Khê trong lòng vui mừng khôn xiết, cảm thấy tin tưởng về sau lão phu nhân sẽ ủng hộ mình.
“ Vậy bà nội về trước đây. ” Lão phu nhân đột nhiên đứng dậy.
" Bà nội, không phải bà nói sẽ ở lại vài ngày sao? " Lục Tiểu Khê kinh ngạc.
Bà nội cười nói : " Thấy hai đứa cưng chiều nhau như vậy, bà nội cũng yên lòng nên quyết định quay về nhà cũ, dù sao ở nhà cũ cũng quen rồi. "
Nghe những gì bà cụ nói, Lục Tiểu Khê cảm thấy rằng kỹ năng diễn xuất của mình đã được công nhận.
Sau khi tiễn lão phu nhân đến cổng nhà Hoắc trạch, đợi xe khuất bóng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu nhìn thấy Hoắc Ngự Đình, thần sắc băng lãnh, đột nhiên hỏi: " Anh không trách tôi đi? "
" Cô có lỗi gì? " Hắn lạnh lùng nói.
" Bà nội rất tò mò hai chúng ta gặp nhau như thế nào , cũng không thể nói là tôi vì gán nợ mà gả cho anh được, cho nên mới bịa ra ..." Cô bĩu môi, tâm tình phức tạp nói: " Thật ra là không quá xấu hổ. Đúng, tôi có thể nói sự thật với bà nội, nhưng nếu anh nói rằng tôi không thể làm cho bà nội tức giận, tôi chỉ còn cách nói dối ... "
Hoắc Ngự Đình nhìn vẻ mặt áy náy của cô, môi mỏng mấp máy, " Hôm qua cô biểu hiện rất tốt . "
Biểu hiện rất tốt?
Ngạc nhiên trước lời tán thành của hắn.
Vì vậy , hắn đang khen ngợi cô?
Cô vô cùng hạnh phúc khi được hắn khen ngợi .
Ăn sáng xong , cô mới nhớ tới có người nói sẽ đưa cô đi làm, thấy hắn chuẩn bị ra ngoài, cô liền chạy tới hỏi: " Anh không phải cho tôi đi làm sao? "
Hắn nhàn nhạt nhìn qua , " Cô nghĩ kĩ rồi? "
Nghe giọng điệu của hắn, cảm giác như cô sắp gặp nguy hiểm lớn.
Nhưng nghĩ đến mỗi ngày ở trong căn nhà này cũng mệt mỏi, giống như con chim sẻ nhỏ bị nhốt trong lồng vàng, chưa nói đến ở bên ngoài, thật nhàm chán, cô muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành nên gật đầu không chút suy nghĩ. , " Tôi nghĩ kỹ rồi. "
“ Đi thôi. ” Hắn chống gậy đi tới trước mặt cô.
Lục Tiểu Khê đi theo hắn ta vào trong xe, cảm thấy vừa mong đợi vừa lo lắng.
Rốt cuộc, cô không biết mình có thể làm được công việc mà Hoắc Ngự Đình đã sắp xếp cho cô hay không.
Nghĩ đến câu nói ' Ai cũng làm được ' của hắn, cô tò mò đánh trống lảng.
Trên đường, cô hỏi hắn mình sẽ làm cái gì, nhưng hắn không nói gì với khuôn mặt ủ rũ.
Sau khi xe dừng lại, một tòa nhà văn phòng cao chót vót lọt vào tầm mắt.
Đây là tòa cao ốc của Hoắc thị, trời ơi, hoành tráng quá!
“ Mau đi tới? ” Hoắc Ngự Đình lạnh giọng thúc giục.
“ Ừm …” Cô vội vàng đi theo.
" Chào chủ tịch. "
" Xin chào chủ tịch ..."
Suốt đường đi là tiếng nhân viên chào hỏi Hoắc Ngự Đình.
Cô ngẩn người cho đến khi đi theo hắn vào thang máy chuyên dụng, cô tò mò hỏi: " Phòng nhân sự ở đâu? "
Cô nhớ rằng hắn đã yêu cầu Vu Lôi báo cáo với bộ phận nhân sự, nghĩ rằng mình cũng sẽ đến đó.
“ Đi theo tôi tới văn phòng trước. ” Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Cô đi theo hắn đến văn phòng trong sự bàng hoàng .
Hoắc Ngự Đình ăn mặc bảnh bao ngồi trên ghế giám đốc, hắn ta vốn đã quyền lực, nhưng bây giờ lại tràn đầy khí chất, điều này khiến Lục Tiểu Khê cảm thấy mình thật tầm thường.
Cô cúi đầu , chờ đợi sự sắp xếp của hắn.
" Hãy ghi nhớ những điểm này. " Hoắc Ngự Đình đưa cho cô một tài liệu.
Cô cầm lấy xem yêu cầu phía trên, tuy còn nghi hoặc nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Điều 1: Ở Hoắc thị, không được tiết lộ thân phận Hoắc thiếu phu nhân cho bất kỳ ai.
Điều 2: Không rời khỏi vị trí của cô mà không được phép.
Quy tắc thứ ba: Hãy chú ý đến cuộc gọi của Hoắc Ngự Đình bất cứ lúc nào .
“ Vậy công việc của tôi là gì? ” Ba yêu cầu này không hề hà khắc chút nào, cô vẫn có thể tiếp nhận.
“ Công việc dịch vụ hậu cần. ” Hắn lạnh lùng nhìn cô hỏi ý kiến , “ Cô có nhận không? ”
“ Tất nhiên là tôi có thể nhận, nhưng tôi không biết các hạng mục công việc . ” Cô biết năng lực của mình và cô không bao giờ nghĩ về những vị trí khác, vì vậy cô nên coi đó như một cách để rèn luyện bản thân.
" Luke sẽ nói với cô, " hắn nói và người trợ lý bước vào.
Nhìn tóc vàng mắt xanh Luke, cô lịch sự chào hỏi.
" Thiếu phu nhân, đi thôi, tôi dẫn ngài đi làm quen công tác cùng văn phòng ngài sẽ ở. " Lukes dùng tiếng Trung lưu loát nói.
59 : Đối xử bình đẳng
" Ở đây chỉ có Lục Tiểu Khê, nhân viên dịch vụ hậu cần, không có thiếu phu nhân. " Hoắc Ngự Đình lạnh giọng nhắc nhở Lukes.
Lukes phản ứng rất nhanh, lập tức thay đổi lời nói: " Tiểu Khê. "
Tên gọi này nghe có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Lục Tiểu Khê không ngờ rằng cô đang làm công việc hậu cần lại có một văn phòng độc lập, môi trường trong văn phòng rất tốt, hoàn toàn không được đối xử như một nhân viên bình thường, hoàn toàn ngang tầm với một ông chủ ...
Trong lòng cô không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ nhân viên được đối xử tốt như vậy là vì tập đoàn Hoắc thị đứng đầu trong giới kinh doanh sao?
Lukes đi ra ngoài sau khi giải thích mọi chuyện cho cô ấy, cô ấy ngồi trong văn phòng ghi nhớ những công việc.
Trong giờ ăn trưa , Vu Lôi gọi điện.
" Tiểu Khê, cậu biết không. Tớ đã cố gắng không liên lạc với cậu. Cuối cùng tớ cũng được nghỉ trưa và cuối cùng tớ cũng có thể gọi cho cậu! " Vu Lôi vui vẻ nói ở đầu bên kia của điện thoại.
Có vẻ như cô ấy đang làm tốt ngày hôm nay .
Lục Tiểu Khê cũng lo quấy rầy công việc của cô ấy nên không gọi điện thoại hỏi thăm.
" Cậu thấy thế nào, đã quen chưa? Công việc có vất vả không? " , cô lo lắng hỏi qua điện thoại.
" Bộ phận nhân sự đã sắp xếp tớ ở bộ phận bán hàng. Tớ cảm thấy ổn, tạm thời không có vấn đề gì lớn. " Vu Lôi nói với giọng điệu thoải mái.
Lục Tiểu Khê cảm thấy nhẹ nhõm, " Vậy thì tốt rồi. "
" Nhân tiện, Tiểu Khê, cậu đã bao giờ nghĩ đến việc đi làm chưa? " Vu Lôi không biết rằng cô ấy cũng đã đến Hoắc thị.
Lục Tiểu Khê định tạo bất ngờ cho cô ấy nên hỏi: " Cậu ăn trưa chưa? "
" Còn chưa, tớ muốn cùng cậu chia vui trước. "
" Vậy cậu mau đi căng tin ăn đi , chụp ảnh cho tớ xem, để tớ xem đồ ăn của Hoắc thị thế nào. " Lục Tiểu Khê tiếp tục trêu chọc cô ấy.
Sau khi cúp điện thoại, cô định xuống căn tin ăn trưa.
Ngay khi cô rời văn phòng, Lukes nói với cô rằng Hoắc Ngự Đình hẹn cô lên tầng 36 ăn tối .
"Tầng 36 ? Nhưng căn tin của nhân viên ở tầng 30 mà? " Cô nghĩ mình đã nhìn nhầm.
"Tầng 36 là nơi dành riêng cho chủ tịch dùng bữa, vì vậy ngài phải đi cùng chủ tịch. " Mặc dù Hoắc Ngự Đình đã đặc biệt nói rằng trong Hoắc thị không có thiếu phu nhân, nhưng Lukes vẫn dùng kính ngữ vì danh phận của Lục Tiểu Khê.
Hắn cho tới bây giờ đều rất tò mò, vì sao chủ tịch lại an bài thiếu phu nhân làm công tác hậu cần.
Vị trí này gần như là công việc cơ bản nhất trong Hoắc thị.
Lục Tiểu Khê đi thang máy riêng của Hoắc Ngự Đình lên tầng 36 .
Lối trang trí sang trọng dọc đường đã khiến cô lóa mắt, vừa đến gần nhà ăn, cô liền sững sờ.
Cô không thể tin được rằng nơi ăn uống của Hoắc Ngự Đình lại được bài trí cao cấp và sang trọng như vậy, phong cách không thua kém những nhà hàng hạng sang kia.
Cô không khỏi thở dài trong lòng rằng giàu có là do tự ý chí.
Ngay khi cô ngồi xuống, người phục vụ mang thực đơn đến và gọi món.
" Anh gọi món đi. " Lục Tiểu Khê đẩy thực đơn cho hắn.
“ Tôi đã gọi rồi. ” Hắn lạnh lùng nói.
“ Vậy thì không cần gọi nữa. ” Hai người ăn không được nhiều.
Hoắc Ngự Đình không nói chuyện, mà là nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đối với môi trường xa lạ, trong lòng cô tràn ngập vô số tò mò.
Cô nhìn chỗ nào cũng nhìn , cuối cùng phát chán, nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng của hắn.
Cái gọi là đứng cao nhìn xa, cô đang ở tầng 36 , phồn hoa đô thị đột nhiên đập vào mắt cô.
" Ở đây buổi tối sẽ đẹp hơn! " Cô không khỏi lẩm bẩm.
Từng món ăn được bày lên bàn, Hoắc Ngự Đình cầm đũa lên, im lặng ăn.
Lục Tiểu Khê không muốn hắn cảm thấy rằng mình quá ồn ào, vì vậy sau khi ăn xong, cô hầu như không nói một lời.
Sau khi ăn trưa , Hoắc Ngự Đình trở lại văn phòng và tiếp tục làm việc chăm chỉ.
Lục Tiểu Khê muốn hỏi hắn ta rằng cô có phải ở lại văn phòng trong giờ nghỉ trưa không, nhưng người nào đó đã đóng cửa văn phòng.
Cô bĩu môi, xoay người trở về phòng làm việc.
Mở WeChat và nhận được một bức ảnh từ Vu Lôi, với một câu hỏi: Thế nào rồi, cậu có ghen tị với cách đối xử của công ty không?
[ Đúng vậy, tớ rất ghen tị! 】
Vốn dĩ cô cũng có thể ăn ở căng tin dành cho nhân viên, nhưng Hoắc Ngự Đình lại gọi cô đến nhà hàng riêng của hắn.
Dù là nơi cao cấp sang trọng, nhưng đối mặt với một tảng băng di động, đồ ăn có ngon đến đâu cũng không thể nếm được vào miệng.
Cô xem lại hệ thống nhân viên một lần nữa, sau khi xác nhận giờ nghỉ trưa có rảnh, cô định đến bộ phận của Vu Lôi tìm cô ấy.
Ở lối vào của bộ phận bán hàng, cô đã gửi cho Vu Lôi một tin nhắn.
[ Lôi Lôi, ra ngoài một lát được không? 】
Sau khi Vu Lôi nhìn thấy tin nhắn, cô đã rất lúng túng , nhưng dù sao thì cô cũng ra ngoài.
" Tiểu Khê! " Vu Lôi không thể không hét lên khi nhìn thấy Lục Tiểu Khê.
Lục Tiểu Khê sợ tới mức vội vàng che miệng lại: " Câm miệng! "
Vu Lôi không hiểu tại sao Lục Tiểu Khê phải tỏ ra thận trọng. Theo logic mà nói, với tư cách là Hoắc thiếu phu nhân, việc đến Hoắc thị là một điều rất đàng hoàng, nhưng cô ấy lại bị kéo vào phòng trà ở góc đường như thể cô ấy chột dạ điều gì đó.
" Tiểu Khê, có chuyện gì với cậu vậy, cậu đang hành động như một tên trộm vậy . " Vẻ ngạc nhiên mà cô ấy thể hiện ngay lập tức biến thành lời phàn nàn.
Lục Tiểu Khê cũng bất lực và nói cho cô ấy biết lý do.
Vu Lôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: " Lục thiếu gia có lẽ muốn đối xử bình đẳng với mọi người, hoặc có lẽ hắn không muốn những nhân viên đó nghĩ rằng chúng ta vào bằng quan hệ. "
" Mặc kệ là nguyên nhân gì, nhớ kỹ, cậu tuyệt đối không được nói cho bất luận kẻ nào biết thân phận của tớ, nếu như cậu lỡ lời, Hoắc Ngự Đình nhất định sẽ ăn thịt tớ, cậu hiểu không?”
" Đừng lo lắng, mặc dù tớ nói rất nhiều, nhưng tớ sẽ không nói những gì mình không nên nói. " Vu Lôi trấn an cô , sau đó tò mò hỏi: " Tiểu Khê, cậu ở khoa nào ? "
Cô ngượng ngùng gãi gãi đầu, " Tớ làm công việc hậu cần. "
" Hậu cần? " Vu Lôi kinh ngạc mở to mắt , " Đó không phải là rót trà, đưa nước , quét dọn sao? Hoắc thiếu cũng nguyện ý để cho cậu làm những việc này? "
Cô không phải người yêu của hắn, hắn làm sao có thể miễn cưỡng.
Hơn nữa, cô cảm thấy công việc này không có gì không ổn, lại có văn phòng độc lập, mức lương này là công việc tốt nhất mà cô từng làm.
Cô bằng lòng.
" Không có việc gì, chúng ta cùng nhau cố gắng lên. " Lục Tiểu Khê cổ vũ đối phương như trước.
" Tiến lên! " Vu Lôi làm một cái động tác cổ vũ , " Chờ chúng ta tích lũy đủ kinh nghiệm làm việc, sau này sẽ không sợ tương lai làm không đủ. "
" Đúng vậy. " Lục Tiểu Khê tràn đầy tự tin.
Trở lại văn phòng, ngay lúc cô đang may mắn Hoắc Ngự Đình không chú ý tới mình chạy loạn thì cửa phòng làm việc đột nhiên vang lên.
" Tiểu Khê, tổng tài kêu cô đi qua. " Lukes đứng ở cửa thông tri cô.
“ Được. ” Cô vội vàng đi tới.
Cô biết đấy, hiện tại hắn là ông chủ của chính mình, vì vậy cô không thể sơ suất.
“ Chủ tịch, ngài tìm tôi sao? ” Cô nhanh chóng thích nghi với vai trò nhân viên của mình.
Hoắc Ngự Đình hơi nhướng đôi mắt lạnh lùng, nhẹ giọng hỏi: " Cô đi nơi nào? "
Bị hắn phát hiện ?
60 : Sau đó tôi sẽ dạy cho cô
1632 Words
Trái tim cô lỡ một nhịp, cô nói sự thật : " Đi xuống và tìm Vu Lôi. "
“ Cô coi nơi này là công viên giải trí, muốn đi đâu thì đi sao? ” Giọng hắn không giận tự uy.
Cô có chút không tự tin nói : " Bây giờ là giờ nghỉ trưa, tôi có thể ..."
" Những nhân viên khác có thể, cô không thể! " Hắn ngắt lời cô.
" Tại sao? " Có sự không hài lòng trong giọng nói khó hiểu của cô.
Hoắc Ngự Đình nhíu mày, lạnh giọng hỏi : " Điều cấm kỵ thứ ba là gì? "
" Làm theo lời kêu gọi của anh bất cứ lúc nào . " Cô thành thật đọc nó , nhưng bác bỏ nó trong lòng.
" Không phải cô học tiếng Trung tốt sao? Bất cứ lúc nào, tức là cô phải luôn làm công việc của mình và tuân theo mệnh lệnh của tôi! " Giọng điệu lạnh lùng của hắn tràn đầy sức mạnh.
Lục Tiểu Khê bày tỏ sự bất mãn trong lòng: " Tôi không phải cái máy, tôi không thể làm việc mà không cần ngủ! "
" Cô định đình công à? " Hắn lạnh lùng nhìn cô.
" Đình công thì đình công, dù sao thì anh cũng không coi tôi là người! " Sau khi phàn nàn không hài lòng , cô nói một cách cứng rắn, " Mặc dù Lục Tiểu Khê tôi không học nhiều, nhưng không tới mức tìm không thấy công việc, cho nên Hoắc tiên sinh, anh không hài lòng liền sa thải tôi đi! "
Ha ha, cái sự kêu ngạo như lần đầu tiên đến Hoắc trạch lại xuất hiện.
Hoắc Ngự Đình nhìn chằm chằm bộ dạng tức giận của cô, khóe môi hắn nhếch lên khinh thường, " Cô đương nhiên có thể tìm được việc làm, dù sao những công việc bẩn thỉu như bưng bê rửa bát đều được thiết kế riêng cho loại người như cô. "
Đúng vậy, công việc trước đây cô làm đúng là rửa bát , nhưng cô dựa vào sức lao động của mình để kiếm tiền, cho nên cô không cảm thấy xấu hổ chút nào, giọng điệu giễu cợt của Hoắc Ngự Đình khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
" Hoắc Ngự Đình, cái gì được thiết kế riêng cho tôi? Để tôi nói cho anh biết, tôi kiếm tiền bằng năng lực của chính mình, tôi không xấu hổ chút nào. Anh có quyền lực hay tiền tài không quan trọng. Tôi vẫn có quyền lựa chọn công việc! " Cô khẳng định phải rời khỏi nơi này, đỡ phải bị một phần công việc mà đối hắn ta ăn nói khép nép, còn bị hắn ta chế giễu.
" Cô có quyền lựa chọn? " Hoắc Ngự Đình cười lạnh một tiếng, " Nếu cô có quyền lựa chọn, tại sao còn cần tôi xin cho chị em tốt của cô làm việc? "
" Tôi... Việc nào ra việc đó! " Nam nhân này cũng quá tàn nhẫn, luôn có thể bắt được điểm yếu của cô.
Mỗi khi cô nói xong những lời kiêu ngạo, hắn ta sẽ ngăn cản cô bằng một câu duy nhất.
" Được, chuyện nào ra chuyện đó. " Đôi môi mỏng gợi cảm của hắn càng khiêu khích khinh thường, " Vậy cô đi đi, xem sau khi rời khỏi Hoắc thị cô có thể tìm được công việc tốt gì. "
Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, thoáng đãng nhưng lại mang theo khí chất lạnh lùng kiêu ngạo không để bất cứ ai vào mắt.
Lục Tiểu Khê lập tức hiểu ra, dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn ta hỏi: " Ý anh là gì, tôi đi đâu làm việc anh cũng sẽ cản trở tôi? "
" Tất nhiên. "
" Tại sao?! "
" Bởi vì tôi là chồng của cô! "
"..."
Lục Tiểu Khê tức giận nghẹn họng, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Người đàn ông này quá kiêu ngạo và độc đoán.
Qua một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói: " Tôi không rảnh cùng cô tranh luận, cô trở về ngẫm lại chính mình đi. "
" Hoắc Ngự Đình, tôi hận anh! " Lục Tiểu Khê tức giận nói, đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Lukes đang đến báo cáo công việc bị trận này dọa sợ, không rõ tình huống tiến vào văn phòng, " Chủ tịch, ngài cùng thiếu phu nhân cãi nhau sao? "
" Có chuyện gì sao? " Hoắc Ngự Đình không hiểu ra sao.
" Gần đây, Tập đoàn Diệp thị mua hai dự án mà chúng ta đã thương lượng với giá thấp. " Thấy biểu hiện của Hoắc Ngự Đình không tốt, Lukes rất thận trọng báo cáo.
Hoắc Ngự Đình sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: " Thật sự là càng ngày càng tự phụ! "
" Chủ tịch, ngài xem chúng ta có muốn dùng gậy ông đập lưng ông không? "
" Không cần. " Hoắc Ngự Đình nghiêm mặt nói : " Nếu Diệp Quang Huy đã dám mạo hiểm, vậy trước cho ông ta ăn ngọt. "
Lukes vẫn không hiểu chủ tịch của mình đang có ý đồ gì, cảm thấy nhượng bộ chỉ khiến đối phương càng thêm tệ.
Thương trường giống như chiến trường, không có cái gọi là tình bạn cả.
Tuy nhiên, nghĩ đến những thành tích đáng nể của chủ tịch mình trong giới kinh doanh những năm qua, anh cảm thấy mình quá lo lắng nên lập tức làm theo sự sắp xếp của hắn ta.
Lục Tiểu Khê đầy tức giận, cô vẫn chưa bình tĩnh lại cho đến khi cô đi làm vào buổi chiều.
Cô tự nhủ bản thân không thể suy sụp chỉ vì nghe thấy vài từ khó chịu từ Hoắc Ngự Đình.
Cô phải làm việc chăm chỉ và nói với người coi thường cô rằng Lục Tiểu Khê cô, không phải là một người vô dụng.
Cô không thể học đại học, nhưng cô luôn muốn tiết kiệm một số tiền và đăng ký vào một trường học buổi tối để làm giàu cho bản thân.
Không ngờ, trước khi ước nguyện này thành hiện thực, cô đã gả cho Hoắc Ngự Đình như một vật phẩm trả nợ.
Mất một giờ để cô sắp xếp lại những công việc gì mình cần làm.
Cô đến phòng đựng thức ăn để pha một tách cà phê cho Hoắc Ngự Đình, sau đó gửi nó đến văn phòng của hắn.
Khi cô nhẹ nhàng đặt cà phê lên bàn, Hoắc Ngự Đình ngửi thấy mùi thơm dịu của cà phê không khỏi ngẩng đầu lên, đầu tiên là liếc nhìn cà phê, sau đó nhìn Lục Tiểu Khê, "Mới pha ? "
" Bằng không? " Giọng điệu rõ ràng là kích động.
Hoắc Ngự Đình nhếch môi, cầm cà phê nhấp một ngụm, hài lòng gật đầu: " Rất chuyên nghiệp. "
Lời khen ngợi của hắn thực sự khiến cơn giận của Lục Tiểu Khê giảm đi.
Cô thầm mắng mình không có nghị lực, nghe lời hay thì quên lời hắn làm tổn thương lòng tự trọng của mình.
Nhưng vì lời khen ngợi này, cô liền thẳng lưng đánh trả: " Anh thực sự cho rằng tôi chỉ biết rửa bát sao? Để tôi nói cho anh biết, tôi biết rất nhiều! "
Thấy dáng vẻ đắc thắng của cô, hắn bình tĩnh nói: " Vậy thì tốt. Dù sao thì tôi cũng không muốn lấy một người phụ nữ vô dụng. "
"..." Cô lại bị lời nói của hắn làm cho nghẹn họng, nhưng cũng không thua kém, cô nghĩ nghĩ, lập tức nói: " Tôi có thể làm tất cả, nhưng tôi không thể có con! "
Hiện tại hắn không phải rất muốn cô mang thai sao?
Hắn càng lo lắng, cô càng chống lại hắn.
Hoắc Ngự Đình lại ngước mắt lên, ánh mắt nghiêm nghị rơi vào khuôn mặt xinh đẹp có chút đắc ý của cô .
Lục Tiểu Khê bắt gặp ánh mắt đột ngột nghiêm nghị của hắn, trong lòng không khỏi hoảng sợ, nhưng cô vẫn không chịu thừa nhận, dùng ánh mắt ngoan cố nhìn lại hắn.
Sau khi nhìn cô một lúc , hắn đột nhiên đứng dậy, chống gậy đi vòng qua chiếc bàn lớn, bước đến gần cô và nhìn xuống cô.
Lục Tiểu Khê từ trên nét mặt của hắn bắt gặp một tia nguy hiểm, theo bản năng lui về phía sau một bước, đôi mắt to lo lắng chớp chớp, "Tôi nói cho anh biết, nếu như anh dám bắt nạt tôi, tôi sẽ kêu một tiếng, đến lúc đó sẽ không chỉ có mình tôi xấu hổ. "
Người phụ nữ này thực sự tưởng tượng hắn ta là một tên lưu manh.
Thế hắn liền lưu manh một chút cho cô xem.
Trong ba hoặc hai bước, hắn đẩy cô vào tường.
Sau khi lưng của Lục Tiểu Khê bị đau sau một cú va chạm, người nào đó đã cúi xuống.
“ Hoắc Ngự Đình! ” Lục Tiểu Khê sợ hãi nghiêng đầu, nụ hôn của ai đó đáp xuống má cô.
Một giọng nói quyến rũ thì thầm bên tai cô: " Không phải cô nói sẽ không sinh con sao? Vậy tôi sẽ dạy cô, trước khi sinh con, phải thụ thai ..." Nói xong, nụ hôn của người nào đó lại đặt lên cổ cô.
Bình luận facebook