• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cuộc hôn nhân chớp nhoáng ngàn tỷ: Vợ yêu, ôm cái nào (2 Viewers)

  • Chương 31-35

31 : lột sạch quần áo
1753 Words
Cô không biết phương pháp này có hiệu quả hay không, nhưng Lý Thục Đình thích An Tuấn Hào đến mức cô ta tự nguyện hy sinh, ngay cả khi cô ta nghi ngờ trong lòng, cô ta cũng sẽ đến cuộc hẹn đi?

Với thái độ muốn thử, cô tìm một chỗ ngồi ở quán nước và ngồi xuống.

Chưa đầy mười phút, Lý Thục Đình trong bộ váy hoa màu vàng đã xuất hiện ở cửa quán nước.

" Là cô? " Lý Thục Đình ý thức được mình bị lừa, xoay người rời đi.

" Dừng lại! " Lục Tiểu Khê gọi ngăn lại, " Nếu cô không muốn đến cục cảnh sát, tốt nhất ngồi xuống đây! "

Lý Thục Đình trong lòng rất tức giận , nhưng khi nghĩ đến lần trước mình thiết kế hãm hại cô, cô ta không khỏi cảm thấy chột dạ, ôm một bụng đầy tức giận ngồi đó.

" Nói cho tôi biết, cô muốn gì ở tôi? "

Ha ha, cô đã gây ra chuyện lớn, vậy mà còn có vẻ chính trực như vậy.

" Vì thích An Tuấn Hào mà làm chuyện trái lương tâm, không ăn năn hối cải, đúng là lòng lang dạ sói! "

" Lục Tiểu Khê, tại sao cô lại hú hét với tôi? Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc sao? Cô không bị tổn thương gì cả, tại sao giờ cô lại còn giả làm người bị hại để tính toán với tôi? Hơn nữa, cả Võ Lỗi và Nhạc Khải Nếu đã trả giá thì đừng nhắc tới chuyện này nữa! " Lý Thục Đình sợ hãi , nhưng khi nghĩ đến nhà của Lục Tiểu Khê nghèo khó, ngoài việc mắng mỏ cô ta, cô còn có thể làm gì với cô ta nữa.

" Hình phạt mà họ nhận được là trả giá cho những việc làm sai trái của mình, và cô, Lý Thục Đình, mới là thủ phạm thực sự! " Vì Lý Thục Đình không có ý hối cải nên cô không cần phải khách sáo với cô ta, một tay nắm lấy chiếc váy kia của Lý Thục Đình, tay kia giơ lên tát vào mặt cô ta.

Chát!

Một cái tát thật lớn vào khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thục Đình.

Lý Thục Đình hoàn toàn không ngờ Lục Tiểu Khê sẽ ra tay, khi cô ta nhận ra thì cái tát đã giáng xuống, để lại trên mặt cô ta một vết đau rát.

" Lục Tiểu Khê, cô dám đánh tôi ! " Lý Thục Đình, người xuất thân từ một gia đình giàu có và danh giá không thể chịu đựng được sự xúc phạm này, vì vậy cô ta đã giơ tay và muốn đánh trả.

Lục Tiểu Khê bình tĩnh nắm lấy tay cô ta, " Sao tôi lại không dám? "

Lý Thục Đình không ngờ rằng một người phụ nữ lại có thể khỏe như vậy, cô ta có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi tay cô ấy.

" Lục Tiểu Khê, cô chán sống rồi sao? ! "

" Tôi mới là người nên hỏi cô câu này. " Lục Tiểu Khê bắt gặp ánh mắt tức giận của cô ta, hừ lạnh một tiếng, " Cô thật sự cho rằng cả thế giới nên xoay quanh cô sao? Lý Thục Đình, trong mắt tôi, cô chẳng là gì cả! "

Vừa nói, cô vừa xé cổ váy của cô ta, sau đó dùng chiếc kéo đã chuẩn bị sẵn tùy tiện cắt trên người cô ta.

Đột nhiên , những mảnh váy rơi khỏi người Lý Thục Đình.

Cuối cùng, tất cả những gì còn lại là một chiếc áo yếm và quần lót.

" A ..." Lý Thục Đình sợ hãi ngã quỵ xuống, hai tay ôm lấy người, vừa khóc vừa gào: " Lục Tiểu Khê, cô có biết đối xử với tôi như vậy sẽ xảy ra chuyện gì không? "

Cô lạnh lùng nhìn Lý Thục Đình đang ôm đầu khóc, không sợ hãi xua tay: " Tôi không biết, cũng không muốn biết, tôi chỉ biết bộ dáng hiện tại của cô chính là kết cục của việc bắt nạt Lục Tiểu Khê tôi! "

Lý Thục Đình tức giận đến lồng ngực phập phồng, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, cười lạnh nói: " Tôi biết cô không cam lòng. Tôi ngủ với An Tuấn Hào, còn hai người dù sao cũng đã hẹn hò lâu như vậy rồi nhưng cũng chỉ mới dừng lại ở nắm tay hôn môi, cô cái gì cũng không làm được, cũng chưa từng ngủ cùng nhau, cho nên tôi mới là nữ nhân của An Tuấn Hào, người thắng lớn nhất chính là tôi! "

Lục Tiểu Khê không ngờ người phụ nữ này lại vô liêm sỉ như vậy.

Đợi đã, làm sao cô ta biết điều này ...

" Thật bất ngờ, ban đầu An Tuấn Hào không muốn chịu trách nhiệm với tôi. Tôi nói rằng tôi có thể đợi anh ấy và bắt đầu như một người bạn tốt. Hai chúng tôi đã nói chuyện trên WeChat. Anh ấy nói rằng cô đã chia tay anh ấy, cô đã yêu đương với người đàn ông khác, cô không muốn ở lại với anh ấy. Anh ấy đã cố gắng gượng dậy và sẽ cân nhắc ở lại với tôi, vì vậy tôi hỏi anh ấy có từng ngủ với cô không, anh ấy nói không, nói rằng cô quá bảo thủ và nhàm chán ... "

Trái tim của Lục Tiểu Khê run lên!

Cô không tin rằng An Tuấn Hào sẽ nói điều này với Lý Thục Đình ...

Lý Thục Đình thấy Lục Tiểu Khê vừa rồi còn hung hăng đột nhiên im lặng, cảm thấy những lời khiêu khích đó đã có tác dụng, cô ta tiếp tục thầm tự hào: "Cô cũng không tự nhìn lại xem bản thân mình như thế nào, có một người cha dượng là một con ma cờ bạc, còn có một người mẹ không làm được gì, còn bản thân cô thậm chí không được học đại học, làm sao con có thể so sánh với tôi? Tôi và Quân Hạo là trời sinh một dôi! "

" Cô cũng như mẹ cô, chỉ đáng lấy một kẻ bạc tình như cha dượng cô! "

Lý Thục Đình càng nói càng mạnh mẽ, cố gắng lấy lại sự bất bình mà cô ta vừa phải gánh chịu.

Lục Tiểu Khê nắm chặt tay một cách thô bạo, không có bất kỳ lời giải thích nào, cô vung nắm đấm lên.

Lý Thục Đình ngay lập tức bị xô ngã xuống ghế sô pha , đau đớn rên rỉ.

“ Cho dù tôi có tệ đến đâu , tôi cũng sẽ không bao giờ học hỏi từ cô, chuốc say đàn ông rồi đòi ngủ! ” Dù trong lòng có oán trách Lục Tĩnh đến đâu, cô cũng không cho phép người khác bôi nhọ bà ấy.

Để kiềm chế sự kiêu ngạo của Lý Thục Đình, cô cầm điện thoại di động lên và chụp vài bức ảnh với bộ dạng đau khổ của cô ta, " Cô tốt nhất nên kiềm chế bản thân, nếu còn có lần sau, tôi sẽ lấy mạng cô! "

" Lục Tiểu Khê, cô mau xóa mấy bức ảnh đi! " Lý Thục Đình quan tâm nhất đến hình ảnh của chính mình, Lục Tiểu Khê đã chụp một bức ảnh xấu xí của cô ta, điều này chắc chắn đã giết chết cô ta.

"Xóa đi? Chờ khi nào cô học được cách làm người đi rồi nói sau! " Lục Tiểu Khê nói và bước ra khỏi quán nước.

Vừa bước ra khỏi quán nước, cô đã thấy Tiêu Nguyệt đang đợi ở cửa.

“ Anh chào hỏi qua chủ quán sao? ” Bằng không lúc cô vừa dùng tay xé quần áo của Lý Thục Đình, bộ dạng cô ta xấu hổ như vậy, xung quanh sao lại có thể yên tĩnh không có người đi tới.

Tiêu Nguyệt thận trọng đáp lại: " Đó là sự sắp xếp của tiên sinh. "

“ Hoắc Ngự Đình? ” Cô sợ tới mức sống lưng phát run, vội vàng nhìn xung quanh, “ Không có ai mà? ”

" Xin lỗi tiểu thư, để đảm bảo an toàn cho cô, tôi phải báo cáo tung tích và tình hình của cô cho tiên sinh. " Tiêu Nguyệt cúi đầu thật sâu với cô.

Cô cong môi, " Được rồi, anh cũng là nghe theo mệnh lệnh. "

Trên đường trở về Hoắc trạch bằng ô tô, cô kiểm tra điện thoại và thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Vu Lôi.

Để không làm cô ấy lo lắng, cô đã gọi điện báo cáo tình hình chiến sự cho cô ấy.

" Tiểu Khê, cậu lợi hại như vậy sao, tớ còn tưởng rằng cậu lại không chịu nổi nên sẽ nương tay! "

" Lòng tốt cũng có giới hạn, chưa kể cô ta không hề có ý hối cải, tớ sao phải khách khí với cô ta?" Cô cảm thấy thật sảng khoái , nhưng khi nghĩ đến những gì Lý Thục Đình đã nói với cô, cô lại cảm thấy trong lòng có chút buồn bực.

An Tuấn Hào thực sự định ở bên Lý Thục Đình sao?

" Nhưng cậu phải cẩn thận, Lý Thục Đình được nuông chiều ương ngạnh, cô ta nhất định sẽ tìm cách trả thù! " Trong khi lo lắng, Vu Lôi tự tin nói: " Nhưng mà cậu có sự chống lưng của Hoắc tổng, cho dù cô ta có sử dụng thủ đoạn nào cũng là vô ích, chúng ta không sợ! "

Trong quán nước, Lý Thục Đình che cơ thể trần trụi chỉ còn lại đồ lót bằng một tấm vải.

Cô ta tức giận đến phát run, sau khi gọi người hầu ở nhà, không muốn bị bắt nạt vô ích nên đã gửi tin nhắn thoại cho An Tuấn Hào khóc lóc: Tuấn Hào, Lục Tiểu Khê đã lợi dụng danh nghĩa của anh để hại em và lột quần áo của em. Giờ em không ra được, anh đến quán nước cạnh trường cứu em với?

32 : kết tinh tình yêu
1709 Words
Gia đình của An Tuấn Hào nhiều nhất cũng chỉ được tính là khá giả, anh ấy không đủ khả năng chi trả khoản bồi thường cao mà cha cô ta yêu cầu, ước tính rằng anh ấy đang rất vất vả để thu tiền trong hai ngày này, vì vậy anh ấy không có lý do gì để từ chối lời kêu cứu của cô ta.

Vừa rồi cô ta mờ mắt nên mới vội vàng đến cuộc hẹn sau khi nhận được tin nhắn.

Lục Tiểu Khê, con tiện nhân đó, ngày càng tự phụ!

Vốn dĩ cô ta cũng không có hy vọng gì nhiều, nhưng không ngờ hơn mười phút sau An Tuấn Hạo lại đến cùng lúc với người hầu mang quần áo cho cô ta.

“ Tuấn Hào! ” Cô ôm lấy An Tuấn Hào đang chạy tới, khóc lóc thảm thiết: “ Rõ ràng hôm đó em cũng là nạn nhân, nhưng Tiểu Khê lại nói em đã hãm hại Nhạc Khải và Võ Lỗi. Cô ta đã lột hết quần áo em và chụp ảnh. Sau này em làm sao có mặt mũi nhìn người nữa! "

An Tuấn Hào hoàn toàn không biết về kế hoạch gài bẫy Lục Tiểu Khê của cô ta và luôn tin rằng Võ Lỗi và Nhạc Khải đã âm mưu hãm hại Lục Tiểu Khê khi họ say rượu.

Vì điều này, cho đến bây giờ anh ấy vẫn không đến thăm Võ Lỗi và Nhạc Khải.

Chỉ nghe nói hai người họ bị người của Hoắc Ngự Đình đánh gãy tay chân.

" Tiểu thư, trước tiên mặc quần áo vào đi. " Người hầu bên cạnh thấp giọng nói.

Lý Thục Đình cố tình không mảnh vải che thân dán lên người An Tuấn Hào, thứ nhất là cô ta muốn dụ dỗ anh bằng sắc đẹp của mình, thứ hai, cô ta muốn khơi dậy sự đồng tình của anh dành cho mình.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta đã đạt được mục tiêu của mình.

An Tuấn Hào cau mày thật sâu, ngữ khí rất ôn hòa nói: " Mặc quần áo vào trước đi. "

Cô ta gật đầu trong nước mắt , " Được rồi. "

Dáng vẻ đó nhìn qua vô cùng đáng thương.

Lý Thục Đình rơm rớm nước mắt hỏi anh : " Anh có nghĩ đây là lỗi của em không? Em cũng không muốn, vì chuyện này mà cha mẹ phớt lờ em ..."

Khi nói, Lý Thục Đình lại bắt đầu khóc.

An Tuấn Hào bối rối, dỗ dành nói: " Đừng khóc, anh đưa em về trước. "

" Thật sao ? " Lý Thục Đình ngừng khóc ngay lập tức .

Trên xe về nhà , trong khi An Tuấn Hào quay đầu ra khỏi cửa kính xe, cô ta đã lén chụp một bức ảnh anh dựa vào vai mình.

Khi sắp chuẩn bị ăn tối, điện thoại di động của Lục Tiểu Khê đột nhiên reo lên, cô bấm vào tin nhắn, nhìn thấy một nam một nữ âu yếm nhau trong bức ảnh, cô không khỏi sững sờ.

Hoắc Ngự Đình đã ngồi trong phòng ăn, thấy Lục Tiểu Khê còn chưa tới, hắn bình tĩnh hỏi: " Cô ấy đâu? "

Tiểu Mỹ vội vàng chạy ra ngoài gọi Lục Tiểu Khê, " Thiếu phu nhân, đến giờ ăn rồi , tiên sinh đang chờ cô. "

Cô hồi phục và bước vào nhà ăn một cách vô cảm.

Hoắc Ngự Đình ngước mắt liếc nhìn cô, thấy dáng vẻ bơ phờ của cô, khóe môi hắn cong lên, " Đánh người có mệt không? "

Cô liếc nhìn Hoắc Ngự Đình, cắn môi dưới, không biết nên trả lời hắn như thế nào .

Lúc đầu, cô rất vui khi trút được cơn giận của mình, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh Lý Thục Đình và An Tuấn Hào âu yếm nhau, trái tim cô vô cùng tắc nghẽn.

Lý Thục Đình còn không biết xấu hổ gõ một dòng dưới bức ảnh: Chỉ có đàn ông tôi không muốn ngủ cùng, không có đàn ông nào tôi không ngủ được.

Cô cảm thấy lúc chiều vẫn quá nhẹ tay với cô ta, nếu biết cô ta vô liêm sỉ như vậy thì đã lột quần áo cô ta ra diễu phố rồi.

Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, ăn không ngon , liền đặt đũa xuống, " Anh ăn đi, tôi không đói . "

Khi cô chuẩn bị rời khỏi bàn ăn, Hoắc Ngự Đình gọi cô lại, " Không ăn thì ngày mai cũng đừng nghĩ đến việc ra ngoài. "

" Anh! " Cô vốn đã tức giận , nhưng lời này của hắn lại càng làm cho cô tức giận hơn, " Không đi ra ngoài thì không đi ra ngoài! "

Hoắc Ngự Đình không ngờ cô lại dám lớn tiếng với mình.

Người phụ nữ này ăn trúng thuốc nổ sao? Còn muốn nổi loạn?

Lục Tiểu Khê cũng biết rằng mình như thế này là đang tìm cái chết, nhưng sau khi hét lên, cô lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cảm thấy như cô lại có thể ngồi xuống và ăn.

Hoắc Ngự Đình vốn tưởng rằng cô sẽ quay người bỏ đi, nhưng sau khi lớn tiếng với hắn xong, cô lại ngồi vào bàn ăn, cầm đũa lên ăn như ngạ quỷ.

Lục Tiểu Khê đang ăn thì phát hiện có người hung hăng nhìn mình, cô bĩu môi nói: " Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói, có gì không hài lòng thì có thể nói sau khi tôi ăn đủ."

Cô không muốn bị con tiện nhân Lý Thục Đình chọc giận, cô càng tức giận, cô ta càng vui.

Người phụ nữ này càng ngày càng táo bạo hơn trước mặt hắn.

Quên đi, chỉ cần không gây phiền phức cho hắn, cô ta muốn làm gì thì tùy.

Thấy cô ăn vui vẻ như vậy, hắn bỗng có cảm giác thèm ăn lên, ưu nhã tiếp tục ăn.

" Ừm, tôi có thể bàn với anh một chuyện được không? " Cô đứng ở cửa phòng làm việc, hỏi người đàn ông bên trong.

Hoắc Ngự Đình liếc cô một cái, " Làm sao vậy? "

“ Khi nào thì cuộc hôn nhân của chúng ta kết thúc? ” Dù sao thì hắn cũng có người yêu, nếu hắn muốn đưa Hạ Yên Nhiên trở về, như vậy cô sẽ yên tâm.

Hoắc Ngự Đình chóp mũi dừng một chút , ánh mắt thâm thúy đánh giá cô: “Cô muốn kết thúc sao? "

" Ừ! " Cô gật đầu dứt khoát: "Người gọi là Yên Nhiên anh gọi tên hôm anh say rượu chính là người anh yêu đúng không? Không biết tại sao anh lại lấy tôi, nhưng nếu trong lòng anh có người mình yêu, tại sao anh không theo đuổi đi? Hai chúng ta không thích nhau, ở cùng nhau chỉ vụng về nhàm chán, lãng phí thời gian ..."

" Nói nhiều như vậy, chẳng phải cô cũng chỉ muốn thoát khỏi tôi và về bên An Tuấn Hào sao? " Hoắc Ngự Đình sắc mặt lạnh như băng.

Lục Tiểu Khê hoảng sợ và nhanh chóng phủ nhận: " Không, tôi đã chia tay với anh ấy ..."

" Lục Tiểu Khê, nếu cô muốn nghĩ về điều này, tốt hơn là sử dụng bộ não của cô để suy nghĩ về những gì bà nội nói. "

" Bà nội nói cái gì? " Cô ngây ngốc nhìn Hoắc Ngự Đình, " Ý của anh là sinh con? "

" Trên thế giới này, bà nội là người thân duy nhất của tôi, tôi sẽ giúp bà thực hiện bất cứ điều gì bà muốn. " Ý tứ của Hoắc Ngự Đình đã rất rõ ràng.

" Vì vậy , anh muốn tôi ... sinh con cho anh? " Khuôn mặt của Lục Tiểu Khê trở nên tái nhợt vì sợ hãi.

Hoắc Ngự Đình nhìn cô, không phủ nhận , " Chuyện này nhất định phải mau chóng xếp vào lịch trình, dù sao bà nội cũng đã già rồi. "

Nghe giọng điệu như công việc của hắn ta , Lục Tiểu Khê cảm thấy mình giống như một công cụ sinh con.

“ Hoắc tổng, tôi xin lỗi ! ” Cô nhìn hắn nghiêm nghị nói : “ Tôi căn bản không yêu anh, nếu vì trả nợ mà hứa sinh con cho anh thì thật là vô trách nhiệm với đứa bé. Anh có thể nói rằng ạnh có rất nhiều tiền để nuôi con nên không thành vấn đề, nhưng vấn đề sinh con không phải ở anh mà còn ở bản thân tôi, tôi phải làm một người mẹ có trách nhiệm” .

Người phụ nữ này, hạt gạo bẻ ra cũng chỉ toàn đạo lí.

Cô mới hai mươi tuổi lại đã có loại giác ngộ như thế này, không khỏi khiến hắn lau mắt mà nhìn.

" Vì vậy, cô phải yêu tôi trước, mới sẵn sàng sinh con cho tôi? " Mặc dù có khoảng cách giữa hai người , nhưng những lời này vẫn khiến trái tim của Lục Tiểu Khê đập thình thịch.

“ Không …” Cô cảm thấy có chút bối rối, “ Ý tôi là, đứa trẻ là kết tinh của tình yêu, chúng ta rõ ràng không có chút tình yêu nào …”

Cô cho rằng mình có thể nói ra những lời này không chút xấu hổ cũng không nóng nảy, lại không biết nói xong mặt đã nóng bừng.

" Tôi hiểu rồi. "

" Hiểu rồi? "

" Cô đi ra ngoài trước đi. "

" Anh..."

Hoắc Ngự Đình có ý gì?

“ Tối nay cô ngủ giường. ” Nằm xuống không bao lâu, Hoắc Ngự Đình từ thư phòng trở về phòng ngủ.

" Tại sao? " Cô bọc chăn ngồi dậy khỏi sô pha và nhìn hắn đầy đề phòng.

33 : chị gái xinh đẹp
1706 Words
Hắn liếc cô một cái, giọng điệu không kiên nhẫn nói: " Tôi nói cho cô ngủ thì đi ngủ ngay, làm sao có nhiều vì cái gì như vậy. "

" Không phải, nếu tôi ngủ trên giường thì anh sẽ ngủ ở đâu? " Cũng không thể ngủ cùng nhau đi.

Nghĩ đến hắn thoải mái nói câu kia, cô đột nhiên cảnh giác, kinh hãi nghĩ, hắn không phải cho rằng hai người ngủ cùng nhau là có thể sinh ra tình cảm đi?

" Đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ đi. " Ai đó không kiên nhẫn nói.

Cô làm theo và di chuyển trên sàn nhà với chiếc chăn trong tay.

" Bỏ chăn ra. " Sau đó hắn ngồi trên ghế sô pha .

" Anh muốn ngủ ở chỗ này? " Lục Tiểu Khê vẻ mặt không thể tin nhìn hắn, nghĩ đến chân của hắn còn không cải thiện, " Anh vẫn là ngủ trên giường thì tốt hơn. "

Hoắc Ngự Đình không để ý tới cô, cầm lấy chăn trong tay cô, đắp lên người, ngửa đầu ngủ thiếp đi .

Cô sững người một lúc, sau khi chắc chắn rằng hắn đang ngủ trên ghế sofa, cô đi về phía giường .

Thật là kì lạ, Hoắc Ngự Đình thế nhưng hạ mình hàng quý ngủ sô pha, cho cô ngủ giường ...

Cô đã quen ngủ trên sô pha, vừa nằm xuống giường liền cảm thấy toàn thân như được giãn ra.

Vẫn là trên giường thoải mái nhất.

Trước khi đi ngủ, cô còn lo lắng không biết nửa đêm có người lẻn vào giường hay không, nhưng hóa ra là lo lắng quá nhiều, cô ngủ đến hừng đông, cả chiếc giường lớn đều chỉ có một mình cô chiếm giữ. .

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, tim cô chợt thắt lại, vội thay quần áo.

Sau khi đi đến một phòng tắm khác để rửa mặt xong xuôi, người nào đó cũng bước ra khỏi phòng tắm.

Phát hiện ra hắn vẫn giống như lần trước, nửa thân trên để trần, nửa thân dưới luôn được bảo vệ bởi những chiếc sequin màu xám bạc dài đến mắt cá chân, nhưng dù vậy cũng không ảnh hưởng đến dáng người cao lớn thẳng tắp của hắn.

Người đàn ông này, chân không thuận tiện nhưng khả năng gánh vác cũng không hề thua người bình thường.

“ Còn xem sao? ” Trong mắt người nào đó có hàn quang.

Lục Tiểu Khê lập tức hoàn hồn, lúng túng cười nói: " Chào buổi sáng. "

Nụ cười cợt nhả này hoàn toàn là để cảm ơn hắn vì đã cho cô ngủ trên giường đêm qua.

Hoắc Ngự Đình mặc kệ cô, chống gậy đi vào phòng thay quần áo.

Cô nhìn chằm chằm vào đôi chân của hắn, trong lòng tự hỏi, chẳng phải nghe đồn nói chân hắn bị tàn tật sao, dáng đi của hắn cũng không giống như chân bị tàn tật đi?

Còn có, khi hắn bắt nạt cô mấy lần, lực đạo của hắn , dùng một chân sau nhảy lên là hoàn toàn có thể chứng minh tất cả ...

Trong khi cô còn đang bàng hoàng, người nào đó đã mặc quần áo đầy đủ và xuất hiện trước mặt cô.

Cô nhìn hắn từ trên xuống dưới, đôi mắt đẹp dừng trên khuôn mặt tinh xảo của hắn, tò mò hỏi : " Chân của anh ..."

" Chân của tôi làm sao? "

“ Không giống hai chân tàn tật …” Mặc dù bàn luận về khuyết điểm của người khác là bất lịch sự, nhưng tò mò đã giết chết con mèo.

" Mắt cô mù sao? " Hắn mặt lạnh nói , " Ai nói chân của tôi tàn phế? "

" Nghe đồn chính là như vậy, lần trước anh còn..." Lần trước còn nói cái gì mà hai cái đùi tàn phế, chân thứ ba sinh long hoạt hổ ...

Nghĩ đến câu này, mặt cô đầy xấu hổ, không có tự tin để nói về nó.

Hoắc Ngự Đình khóe miệng cong lên một nụ cười thần bí, " Muốn tìm tòi đến tận cùng sao? "

Lục Tiểu Khê lập tức nhìn lên mặt hắn, cảm thấy nụ cười của hắn thật âm trầm, vội vàng lắc đầu: " Không, không, không cần ..."

Tôi không quan tâm anh què chân nào đâu!

Sau khi ăn sáng, Hoắc Ngự Đình nói sẽ đưa cô đến một nơi nào đó, nhưng khi cô hỏi đi đâu, người nào đó chỉ nói đến rồi sẽ biết.

Cái gì chứ, cần phải bí ẩn như vậy sao.

Xe dừng trước cổng khách sạn trung tâm nghỉ dưỡng.

" Chúng ta đến đây để nghỉ dưỡng sao? " Đây là một trong những khu nghỉ dưỡng nổi tiếng nhất ở Thành phố S. Lục Tiểu Khê chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ có cơ hội tiêu tiền ở nơi như thế này. Dù sao, giá một đêm ở đây cũng bằng tiền lương một năm của cô.

" Ừ. " Một âm tiết đơn giản đã đánh bay suy nghĩ của cô.

Cô đi theo sau hắn như một kẻ theo đuôi.

Bước vào sảnh chính của khách sạn, một nhóm người chào đón họ.

“ Ngự Đình, đã lâu không gặp . ” Người đàn ông dẫn đầu cùng Hoắc Ngự Đình trạc tuổi, cao lớn chân dài, tướng mạo hòa nhã, nụ cười thân thiện như ánh mặt trời ấm áp.

" Đã lâu không gặp , hoan nghênh trở về. " Hoắc Ngự Đình cùng anh ấy bắt tay.

" Đây là ai? " Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Lục Tiểu Khê với ánh mắt nghi hoặc.

Hoắc Ngự Đình đặt tay lên eo Lục Tiểu Khê, dùng giọng điệu bình tĩnh giới thiệu: " Vợ tôi, Lục Tiểu Khê. "

" Thì ra là Hoắc thiếu phu nhân trong lời đồn, xin chào Hoắc thiếu phu nhân, tôi là Diệp Minh Dã, rất vui được gặp cô. " Diệp Minh Dã đưa tay ra.

Lục Tiểu Khê từ từ đưa tay ra, " Xin chào, Diệp tiên sinh. "

" Để tôi dẫn hai người đi thăm quan khu vực xung quanh trước, nhân tiện cho tôi ý kiến của các bạn để tôi có thể cải thiện nó. " Diệp Minh Dã tỏ vẻ mong đợi.

" Tôi chỉ ở đây để thư giãn, tôi sẽ không đưa ra bất kỳ lời khuyên nào . " Hoắc Ngự Đình thờ ơ từ chối .

Diệp Minh Dã lúng túng cười, " Nếu cậu không đưa ra bất kỳ lời khuyên nào , tôi sẽ giả vờ rằng Hoắc tiên sinh đã hài lòng với mọi thứ. Trên bản tin ngày hôm sau, chủ tịch của Hoắc thị đã đánh giá cao khách sạn Tomorrow. Chỉ với danh hiệu này , tôi không phải lo lắng về lượng khách hàng nữa. "

" Trình độ chơi xấu của cậu thế nhưng cùng ai đó không hơn không kém. " Hoắc Ngự Đình nhếch môi.

" Ồ? Ai đó kà ai ? " Diệp Minh Dã vô cùng tò mò.

Lục Tiểu Khê đứng sang một bên, chiêm ngưỡng khung cảnh độc đáo xung quanh mình, chưa từng nghĩ đến những lời đó có liên quan gì đến mình.

Tuy nhiên, có vẻ như ai đó đang nhìn chằm chằm vào cô, vì vậy cô không khỏi liên tưởng câu nói đó với chính mình.

" Anh nói em thích chơi xấu? " Cô hoài nghi chỉ chỉ chính mình, biểu tình phi thường ngây thơ đáng yêu.

Nụ cười trên môi Hoắc Ngự Đình càng sâu, đáp án không cần nói cũng rõ.

" E hèm, khụ, nhắc nhở ấm áp, tán tỉnh cũng có giới hạn , cẩu độc thân rất dễ bị tổn thương. " Diệp Minh Dã đi phía trước, đồng thời giới thiệu cho họ làm quen với hoàn cảnh xung quanh, anh cũng không quên giải thích ý tưởng thiết kế của khu nghỉ dưỡng , đặc điểm phong cách, dịch vụ tiện nghi v.v.,

Lục Tiểu Khê cảm thấy buồn chán nên chỉ dừng lại để ngắm hoa sen trong ao sen.

À, có đủ loại cá, đẹp quá!

Đang say sưa xem thì một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi chạy đến, ngọt ngào gọi: " Chị ơi, chị câu cho em một con cá được không? Em muốn một con cá to, một con cá to, thật to! "

“ Chuyện này …” Cô không quyết định được, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cậu bé, cô không nỡ từ chối, quỳ xuống, kiên nhẫn nói với cậu: “ Chúng ta cứ xem như thế này cũng tốt. Nếu con cá bị bắt đi, nó sẽ không có bạn đồng hành, nó sẽ không thể tự do bơi lội trong nước, nó sẽ không vui, nếu nó không vui, nó sẽ bị bệnh, và nếu nó bị bệnh, nó sẽ sẽ chết... "

" Oa! " Cô chưa nói xong, cậu bé đã òa khóc, " Vậy thì em không muốn bắt chúng nữa đâu, nếu không chúng sẽ chết, chúng sẽ giống như em, không có cha mẹ ..."

Không cha mẹ ...

Nhìn thấy cậu bé khóc, Lục Tiểu Khê nhất thời hoảng sợ: " Ngoan nào, thân là nam nhi , đừng khóc, đừng khóc. "

“ Cam Cam, làm sao vậy? ” Hai người nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ đều quay đầu lại.

Chắc là hôm qua người phụ nữ này đã dạy dỗ ai đó một bài học, nhìn thấy đứa trẻ khóc, phản ứng đầu tiên của Hoắc Ngự Đình là cô lại bắt nạt người.

" Diệp ba ba, con không sao. Vừa rồi con suýt chút nữa đã phạm sai lầm, may mắn là chị gái xinh đẹp đã nhắc nhở con. " Đứa bé trai vẫn còn ngấn lệ, bĩu môi vừa ủy khuất vừa đáng yêu.

34 : Hình phạt cưỡng hôn
1638 Words
Khụ khụ khụ, chị gái xinh đẹp...

Lục Tiểu Khê cảm thấy hơi xấu hổ.

Theo bản năng nhìn về phía Hoắc Ngự Đình, phát hiện trên mặt hắn không có biểu tình gì.

Người đàn ông này, khi nhìn thấy một đứa trẻ cũng là một bộ dáng đóng băng vạn năm.

" Cam Cam, chị gái xinh đẹp này là vợ của chú Hoắc, con phải gọi cô ấy là dì. " Diệp Minh Dã sửa đúng lại cho cậu bé.

Cam Cam bĩu môi, kiên trì nói: " Chỉ gọi chị ấy là chị, không được gọi là dì! "

" Con thấy dì này cũng trẻ giống như chị gái sao? " Diệp Minh Dã liếc nhìn Lục Tiểu Khê, cảm thấy tính trẻ con trên mặt cô ấy còn chưa hết, nếu không có thâm niên của Hoắc Ngự Đình ở đây thì đứa trẻ gọi cô ấy là chị cũng không thành vấn đề gì.

" Chú Hoắc, chú có mắt nhìn thật tốt, chú đã cưới một chị gái xinh đẹp. " Cam Cam cười khen Hoắc Ngự Đình.

Phốc ...

Lục Tiểu Khê gần như bật cười thành tiếng.

“ Chú Hoắc của cháu luôn có con mắt tinh tường như vậy. ” Hoắc Ngự Đình cúi đầu nhìn cậu bé lanh lợi này.

Khụ khụ, ngữ khí tự tin như thế này, cô nên lí giải như thế nào đây?

" Ngự Đình, Tiểu Khê, hai người đi mua sắm trước đi, tôi đưa Cam Cam đi nhà dì. "

" Tạm biệt chị gái xinh đẹp , tạm biệt chú Hoắc. "

“ Tạm biệt, Cam Cam. ” Đứa trẻ này thật lễ phép.

Cô mang theo nụ cười quay đầu lại, nhìn thấy người nào đó vẻ mặt thất thần, thấp giọng thì thào nói: " May mà anh không làm cha, nếu anh làm cha, đứa nhỏ sẽ nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của anh, thật là bóng ma tâm lí tuổi thơ” .

" Cô nói cái gì? " Hoắc Ngự Đình nghe không rõ.

" Không có gì. " Cô bĩu môi và đi về phía suối nước nóng.

Đây thực sự là một vùng đất quý giá của giải trí và thư giãn, nó có tất cả mọi thứ.

" Nhân tiện, tại sao anh lại muốn đến khu nghỉ dưỡng? " Nói cách khác, sao đột nhiên lại đưa cô đến đây.

Hoắc Ngự Đình hừ lạnh một tiếng, " Không thích sao ? Vậy thì về đi. "

" Đừng, đừng, tôi không có ý đó. " Người này không thể nói chuyện tử tế sao?

Thà có cơ hội ra ngoài chơi còn hơn là bị giam cầm trong Hoắc trạch.

" Thưa tiên sinh, đây là quần áo mà Diệp tiên sinh đã chuẩn bị cho hai người. " Người phục vụ mang quần áo cho suối nước nóng đến.

" Chúng ta không cần ..."

" Vào trong thay quần áo đi. "

Lục Tiểu Khê chưa kịp từ chối, Hoắc Ngự Đình đã yêu cầu cô mặc áo tắm vào.

Cầm bộ đồ bơi giống như bikini, cô cau mày nói: " Anh thật sự muốn tôi mặc cái này à? "

Không, nó quá lộ liễu, từng tế bào trong cơ thể cô ấy đều đang chống cự.

“ Còn không đi mau? ” Anh không kiên nhẫn nhìn cô chằm chằm, “ Cô không thay thì nên biết sẽ có kết cục như thế nào . ”

“ Nhưng mà …” Cô chưa bao giờ mặc quần áo hở hang như vậy … Trong đầu cô , mặc như vậy có khác gì không mặc đâu?

Người nào đó ánh mắt âm trầm, khuôn mặt lạnh lùng, làm cho hắn thoạt nhìn đặc biệt đáng sợ.

Quên đi, không thể trêu vào không thể trêu vào, cô cầm bikini và đi vào phòng thay đồ.

Khoác lên người bộ bikini màu xanh da trời, cô đứng trước gương ngắm nghía hồi lâu.

Thực sự muốn như thế này rồi đi ra ngoài sao?

Thịch thịch thịch ...

Sau khi gõ cửa , một giọng nói cung kính truyền đến: " Thưa phu nhân, Hoắc tiên sinh bảo cô đi mau. "

“ Ư … Tôi biết rồi! ” Cô cắn môi dưới, trong lòng như đóng băng, mang áp lực trong lòng bước ra khỏi phòng thay đồ.

May mắn thay, suối nước nóng không phải là suối nước nóng ngoài trời, nó riêng tư hơn , không có ai khác ngoại trừ Hoắc Ngự Đình.

Lúc đó Hoắc Ngự Đình đang nằm trên ghế salon uống trà, cô đi tới, tức giận hỏi: " Sao lại bắt tôi đổi, còn anh thì sao? Ở đây nếm trà thưởng thức ... mỹ nữ là tôi đây sao? "

Lục Tiểu Khê, ai cho cô dũng khí để tự luyến như vậy?

Hoắc Ngự Đình đánh giá cô từ trên xuống dưới, khóe môi hắn nhếch lên khinh thường, " Một người phụ nữ trước sau bằng phẳng, tay ngắn chân ngắn như cô, có gì đáng để chiêm ngưỡng? "

Phải nói rằng, cô có làn da trắng và khuôn mặt xinh đẹp, mang đến cho người ta cảm giác sảng khoái trong ngày hè nóng bức này.

" Anh thích những phụ nữ gợi cảm với phần trước nhô ra và phần sau cong, vậy anh đi thích đi! " Cô quay đầu đầy cá tính, sẵn sàng đi suối nước nóng.

Bây giờ cô đã thay bộ đồ bơi vụng về này, không đi ngâm một hồi thì cũng quá lãng phí.

Nhìn theo bóng lưng của cô, hắn cười khổ một tiếng, đứng dậy đi tới .

Lục Tiểu Khê vừa ngồi xổm xuống, sau lưng liền bị một lực đẩy tới, đẩy cả người cô vào trong suối nước nóng.

Phịch một tiếng, cả người cô giống như một con ếch rơi xuống nước.

Cũng may nước trong suối nước nóng không sâu, nếu không cô thật sự cho rằng mình sắp chết đuối.

Cô lau nước trên mặt, nhìn thủ phạm, tức giận hỏi: " Hoắc Ngự Đình, anh điên rồi sao ! "

Có thấy trẻ con không vậy?

Thực sự làm cô sợ chết khiếp ...

Hoắc Ngự Đình không nói lời nào , tiếp tục ngồi ở trên ghế salon nhàn nhã nhấp trà.

Lục Tiểu Khê nhìn chằm chằm vào hắn ta, trong lòng không phục, cảm thấy không thể vô cớ chịu thiệt ở chỗ hắn.

“ A, chân tôi hình như bị xỏ, đau quá …” Cô nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng rất đau.

Hoắc Ngự Đình lập tức nhíu mày, nghi hoặc đi tới, " Lên đây nhìn một chút. "

" Chân đau ..." Lục Tiểu Khê bĩu môi vươn tay, " Giúp tôi một tay. "

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, Hoắc Ngự Đình có chút tin, giúp cô một tay.

Sau khi Lục Tiểu Khê nắm tay hắn thành công, cô ném cả cơ thể về phía sau, kết hợp với sức mạnh của cánh tay, dễ dàng kéo Hoắc Ngự Đình đang không phòng bị ngã xuống mặt nước.

Sau khi nghe thấy tiếng phịch, Lục Tiểu Khê cảm thấy vô cùng tự hào.

Lại nhìn hắn, cả người trong tư thế phủ phục , bất động ...

Theo logic mà nói, lập tức đứng dậy không phải là phản ứng bình thường sao? Tại sao mặt hắn ta úp xuống nước, nếu hắn ta không thở được và chết đuối thì sao?

Nghĩ đến việc hắn bị tật ở chân, Lục Tiểu Khê sợ hãi vội vàng chạy tới: " Này, anh không sao chứ? "

Đột nhiên, người đàn ông ngẩng đầu lên, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon thả của cô rồi nhẹ nhàng đi đến bên mép suối nước nóng.

“ Anh! ” Cảm thấy bị lừa, cô không ngừng giãy giụa trong vòng tay hắn.

Nào biết rằng lực cánh tay của người nào đó vô cùng kinh người, căn bản là không thoát ra được.

Cô vừa ướt vừa trơn, Hoắc Ngự Đình cảm thấy nếu hắn không chú ý, cô sẽ giống như một con cá tuột khỏi tay hắn.

Để ngăn cô trốn thoát, hắn xoay người và áp cả người cô vào thành suối nước nóng.

" Hoắc Ngự Đình, thả tôi ra! " Không biết là do không khí trong suối nước nóng hay là do tư thế ái muội lúc này, mặt Lộ Tiểu Khê như bị phỏng chết ...

“ Trêu chọc tôi? ” Ba chữ, gần như là từ kẽ răng phát ra tới.

Ở dưới uy lực của hắn, hiện tại cô ở thế yếu, không thể không cầu xin tha thứ: " Tôi không có trêu chọc anh, tôi chỉ là cảm thấy anh ở nơi đó một mình quá nhàm chán, tôi chỉ là muốn anh xuống chơi và cảm nhận nó ..."

Đến cô cũng thấy lý do nói dối của mình quá không thuyết phục, khuôn mặt của ai đó đang ở rất gần cô.

Tim cô đập thình thịch vì căng thẳng.

“ Cho cô biết trêu chọc tôi sẽ xảy ra chuyện gì! ” Hoắc Ngự Đình nói xong liền cúi người hôn cô.

" Ưm! " Toàn thân Lục Tiểu Khê bị hắn khống chế, cô căn bản không thể động đậy, thời điểm nụ hôn vừa rơi xuống, đầu óc cô choáng váng, ngây người.

Hoắc Ngự Đình vốn muốn dạy cho cô một bài học liền thôi, nào biết lại giống như nghiện vậy, hôn lên đôi môi mềm mại của cô thật lâu không buông ...

35 : không có ý tốt
1617 Words
Bàn tay của ai đó vuốt ve lưng cô, khoảnh khắc da thịt tương chạm kia, trái tim cô như bị điện giật, cả người run lên.

Theo phương pháp tương tự như lần trước, cô mở miệng và người nào đó.

Kết quả là biện pháp này không hiệu quả như lần trước, Hoắc Ngự Đình không buông ra, lại nắm lấy môi dưới của cô, cắn một cái đầy trừng phạt.

Thịch thịch ...

Trái tim cô như sắp nổ tung ra khỏi tâm nhĩ.

Ngay cả cô cũng không giải thích được tại sao mỗi lần bị hắn hôn cô đều không cố gắng đẩy hắn ra đúng lúc.

Cảm giác giống như đang hưởng thụ cái hôn của người nào đó vậy.

Lục Tiểu Khê, mày thật sự đáng xấu hổ!

Suy nghĩ vẩn vơ, cô bị người nào đó hôn thật sâu, tuy rằng môi dưới bị hắn cắn có chút đau, nhưng đôi môi mềm mại đan vào nhau, che lấp đi đau đớn ...

Ngay cả Hoắc Ngự Đình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi mình rõ ràng tới đây để trừng phạt người phụ nữ này, nào biết thế nhưng lại bị cuốn vào cũng cô hôn môi

Sau khi hôn đủ, hắn buông cô ra, sắc mặt vẫn lạnh băng xa cách.

Lục Tiểu Khê dựa vào thành suối nước nóng, nặng nề thở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy vẻ ửng hồng quyến rũ, mái tóc ướt và làn da trắng nõn tạo cho cô cảm giác tươi mát và thanh tú như một đóa sen.

Sau khi cô hồi phục tinh thần , người nào đó đã thay đồ và bước ra khỏi phòng thay đồ.

Nghĩ đến mình vừa mới cắn hắn, cô không khỏi nhìn lên môi hắn, phát hiện môi trên của hắn có một chút máu, cho dù như vậy, nam nhân này vẫn cực kỳ đẹp trai.

“ Thay quần áo đi chuẩn bị ăn cơm trưa đi. ” Hắn lạnh lùng nói rồi rời đi.

Lục Tiểu Khê nhìn bóng lưng hắn, cảm thấy có chút bối rối.

Hắn thế này là tức giận, hay không tức giận?

Thay quần áo xong, cô đứng trước gương mím môi, mím môi thế nào cũng không thể xóa đi dấu vết bị người cắn trên môi.

" Chị gái xinh đẹp! " Lục Tiểu Khê vừa bước vào ghế lô, Cam Cam liền nói: " Em muốn ngồi cạnh chị. "

“ Được, Cam Cam. ” Cô lập tức ngồi xuống.

Hoắc Ngự Đình liếc cô một cái, " Ngồi bên cạnh tôi. "

“ Hả? ” Người này ăn cơm còn muốn ra lệnh sao?

Cam Cam bỏ cuộc, bĩu môi nói: " Chú Hoắc, cháu có thể mượn vợ của chú một chút được không? "

" Không. " Hoắc Ngự Đình không chút khách khí từ chối .

Người đàn ông này đơn giản là quá thờ ơ với một đứa trẻ.

" Oa! " Cam Cam lập tức kêu lên .

" Hoắc Ngự Đình, anh có thể đừng làm như vậy nữa được không? " Lục Tiểu Khê vội vàng ngồi qua, " Cam Cam không sao, chị ngồi đây với em. "

Nói xong, Cam Cam lập tức ngừng khóc.

Nhìn hình ảnh cô kiên nhẫn dỗ dành đứa trẻ, Hoắc Ngự Đình không khỏi nghĩ đến cảnh tượng cô làm mẹ.

Hắn nhất định là quá để ý chuyện lão phu nhân muốn ôm chắt của mình, nếu không tại sao trong đầu lại hiện lên phản ứng như vậy.

" Như thế này được không? " Lục Tiểu Khê nhìn hắn hỏi.

Hoắc Ngự Đình nhíu mày, không hiểu ý của cô: " Như thế nào? "

" Bây giờ tôi đang ngồi giữa anh và Cam Cam, anh còn có bất kỳ phản đối nào không? " Lục Tiểu Khê cảm thấy mình đã bị người đàn ông này cắn đến chết, cô còn phải cân nhắc cảm xúc của hắn khi muốn làm bất cứ thứ gì.

Cũng có khả năng là bị hắn dọa sợ.

Không không không, như vậy không được, mặc kệ nói như thế nào cũng phải xoay người trả thù, nếu cứ bị hắn bắt nạt như vậy, sau này ở trước mặt hắn chỉ có thể nhịn mà thôi.

Nhưng nghĩ lại, cô lại thấy không cần thiết, dù sao chuyện nhỏ như vậy thì có thể cho qua, còn hơn tự vả vào mặt mình.

" Chị gái xinh đẹp, miệng chị chảy máu rồi. " Cam Cam chớp chớp đôi mắt ngây thơ, quan tâm nhìn cô.

" Thật sao ? " Cô theo bản năng đưa tay sờ lên miệng, nhìn thấy vết máu trên đầu ngón tay, cô nhíu mày, sau đó cười nói: " Không sao, một chút máu như vậy, sẽ không giết được chị đâu! "

Hoắc Ngự Đình không khỏi liếc cô một cái, " Cho tôi xem. "

Nếu không phải cô vừa động miệng cắn trước , hắn làm sao có thể tàn nhẫn như vậy.

Lục Tiểu Khê lườm hắn một cái, " Có gì thú vị đâu mà xem! "

" Cô có chắc là cô muốn làm xấu mặt mình trước mặt trẻ em không ? " Hắn bí mật cảnh báo.

"..." Lục Tiểu Khê không còn cách nào khác ngoài việc quay mặt về phía hắn.

Không hiểu sao lúc cô quay mặt đi, hắn hơi lơ đễnh.

Cái cách đôi môi đỏ như anh đào của cô mím lại không phải là giống như đang đòi được hôn sao?

Hắn lấy khăn giấy lau đi vết máu rỉ ra từ miệng cô.

Hành động này của hắn khiến Lộ Tiểu Khê sững sờ.

Cô không bao giờ ngờ rằng người đàn ông ăn nói không tử tế và không bao giờ cho cô một bộ mặt tốt sẽ có hành động quan tâm đến cô như vậy.

“ Uống nhiều nước đi, không được ăn cay. ” Người nào đó đưa ly nước cho cô.

Cô cầm lấy ly nước với vẻ kinh ngạc, vài ngụm liền nốc cạn nước trong ly.

Nghĩ đến mình cắn hắn trước, cô không khỏi liếc nhìn đôi môi mỏng của hắn, còn có thể nhìn thấy dấu vết bị cắn.

" Cái kia ... anh cũng ..." Không biết tại sao, lúc này sự quan tâm lại khiến bầu không khí trở nên kỳ quái.

May mắn thay, Diệp Minh Dã bước vào và phá vỡ bầu không khí này.

" Ngự Đình, Tiểu Khê, xin lỗi đã để hai người chờ, bắt đầu đi. "

Lục Tiểu Khê vừa cầm đũa lên, đã có người gắp cho cô một miếng tôm tươi mềm.

Điều này thực sự không bình thường, cô mở to đôi mắt sáng ngời, nhìn người đàn ông mặt không chút biểu cảm bên cạnh, muốn hỏi xem hắn ta có chuyện gì không.

Hành vi này đối với Diệp Minh Dã dường như rất bình thường, và anh ấy nói một cách ghen tị: " Ngự Đình, Tiểu Khê, thấy hai người yêu nhau như vậy, tôi rất muốn kết hôn. "

Lục Tiểu Khê cười khan, âm thầm châm chọc hai người họ biểu diễn tốt.

Sau bữa trưa, Hoắc Ngự Đình và Diệp Minh Dã chơi cờ trên tầng hai, trong khi Lục Tiểu Khê đưa Cam Cam đến khu giải trí chơi.

" Ngự Đình, ban đầu tôi còn nghi ngờ tin tức kết hôn của cậu, nhưng hôm nay nhìn thấy tình yêu và sự ngọt ngào giữa cậu và Tiểu Khê, tôi đã tin. "

" Sự nghi ngờ của cậu là do cha mẹ cậu ảnh hưởng phải không? " Hoắc Ngự Đình châm chọc.

Diệp Minh Dã lúng túng cười, " Cha mẹ tôi đôi khi buôn chuyện một chút. "

" Thế thì không cần phải bát quái. " Hoắc Ngự Đình ánh mắt tối sầm, " Như vậy là không có ý tốt . "

Nụ cười trên mặt Diệp Minh Dã không thể kìm lại được nữa, " Ngự Đình, kì thực ân oán của đời trước, thế hệ trẻ chúng ta cũng không rõ cho lắm, cho nên ..."

" Đến lượt cậu. " Hoắc Ngự Đình nhìn chằm chằm bàn cờ.

Diệp Minh Dã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc im lặng.

" Ngự Đình, Tiểu Khê, sau này hoan nghênh hai người đến thường xuyên hơn. " Diệp Minh Dã đưa họ đến lối vào khách sạn.

Thấy Lục Tiểu Khê chuẩn bị lên xe, Cam Cam vội vàng chạy tới, ôm lấy chân cô: " Chị gái xinh đẹp, chị vừa hứa với em là sẽ thường xuyên đến gặp em mà? "

Lục Tiểu Khê quỳ xuống và nhẹ nhàng nói: " Đừng lo lắng, chị nói lời nhất định giữ lời. "

Diệp Minh Dã đi tới để mang Cam Cam đi, " Tiểu Khê, cảm ơn cô rất nhiều vì đã cho Cam Cam có một ngày vui vẻ như vậy. "

" Không đâu, phải nói là đứa nhỏ này quá hấp dẫn. "

Trên đường về, Hoắc Ngự Đình không nói lời nào , bầu không khí trong xe trở nên buồn tẻ cùng với sự im lặng.

Tuy nhiên , Lục Tiểu Khê đã quen với bầu không khí này, cô quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhìn phong cảnh lướt qua.

" Cô nghĩ như thế nào về chuyện sinh con? " Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom