Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1: Bị giam trên lầu
Tại cổng Cục Dân Chính, Lục Tiểu Khê một mình lo lắng chờ đợi.
Tâm trạng của cô lúc này không khác gì thời tiết đầy giông bão bên ngoài.
Để có tiền trả nợ cờ bạc, cha dượng phát điên đánh mẹ thương tích đầy mình và ép cô kết hôn với người đàn ông mà cô chưa từng gặp mặt. Người mẹ đáng thương của cô không có sức phản kháng, không thể trốn thoát khỏi nanh vuốt của ông ta, trước sự uy hiếp lấy đi tính mạng của mẹ từ cha dượng, cô không thể không đồng ý.
“Lục tiểu thư, thủ tục kết hôn đã hoàn thành, bây giờ tôi dẫn cô về Hoắc gia.” Quản quản gia nhà họ Hoắc vừa cung kính vừa xa cách nói, đồng thời cũng đưa cho cô một cuốn sổ màu đỏ.
Lục Tiểu Khê nhìn chăm chú vào giấy chứng nhận kết hôn trong tay, không khỏi cảm khái kẻ có tiền thật là tùy hứng, hắn ta không xuất hiện vẫn có thể lấy được giấy chứng nhận.
Cô hoàn hoàn không biết được ngoại hình của hắn ta, tin tức duy nhất là cô biết được chính là Hoắc Ngự Đình năm nay 28 tuổi, là doanh nhân trẻ tuổi nhất thành phố S, sản nghiệp trong tay có ở rất nhiều lĩnh vực, với gia sản trăm tỷ, hắn chính là niềm tự hào của nền tài chính thành phố S.
Tiếc là trời cao ghen ghét anh tài. Hơn mười năm trước, một tai nạn giao thông đã cướp mất đi đôi chân của hắn, biến hắn trở thành người tàn tật. Dù thế vẫn có rất nhiều cô gái tranh giành để được vào cửa Hoắc gia, dù sao đi nữa thì chỉ cần gả cho hắn thì đã trở thành thiếu phu nhân nhà họ Hoắc, từ nay về sau cả đời phú quý.
Nhưng Lục Tiểu Khê không quá để tâm đến những thứ này. Cô chỉ muốn một tình yêu đơn giản, một cuộc sống bình thản, cho dù cuộc sống có nghèo khó thì chỉ cần bên nhau lúc khó khăn là đủ rồi!
Chiếc xe lớn màu xám bạc chậm rãi dừng lại ở trước cửa lớn nhà họ Hoặc.
Mặc dù đã sẵn sàng đi vào hố lửa, nhưng vào lúc bước vào biệt thự, trái tim cô vẫn thắt lại, nỗi sợ hãi và sự bất lực không tên bao trùm toàn bộ tâm trí cô.
“Tiên sinh, người đã được mang đến.” Quản gia cung kính nói.
Chưa thấy được người nhưng đã nghe thấy tiếng, một giọng nam vang lên như mưa đá bên tai Lục Tiểu Khê: “Nhốt trên lầu.”
Cô khẽ cau mày, lồng ngực tràn đầy tức giận, cô không phải là phạm nhân, tại sao lại bị nhốt trên lầu?
Bỗng nhiên hắn ngước đầu lên…
Nam nhân trước mắt có gương mặt tuấn tú, đường nét thâm trầm, không có một chút biểu cảm nào tựa như một vị thần, rõ ràng là vô cùng lạnh lùng nhưng lại có vẻ ưu nhã bẩm sinh, toát lên khí chất của bậc vương giả, làm người khác chỉ có thể ngẩng đầu nhìn từ xa.
Thì ra hắn ta không xấu xí!
“Đẹp không?” Hắn ta nhẹ nhàng nói nhưng lại mang theo một chút chán ghét.
Từ trước đến nay có rất ý phụ nữ có thể nhìn thẳng anh quá ba giây, cô gái này là ngoại lệ.
Lá gan không nhỏ.
Hắn vốn không có ý định nhìn xem dáng vẻ của cô, nhưng vì cô lớn mật dám nhìn thẳng vào hắn như thế, khiến hắn cảm thấy có chút hứng thú.
Hắn lạnh lùng nhìn về phía cô, sau khi đánh giá xong từ trên xuống dưới, cuối cùng hắn lại bị đôi mắt trong veo như nước mùa thu hấp dẫn, đôi mắt có thể gột rửa lòng người này quả thật rất giống cô.
Lục Tiểu Khê dưới ánh nhìn chăm chú không chút kiên dè của hắn thì tim nhảy loạn như nai con.
Lạ thật, rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Cô vốn nghĩ bản thân mình là không phải là một người nhu nhược, vô dụng nhưng vì sao khi đối diện với nam nhân này, trong lòng lại có chút sợ hãi?
Hai má bỗng nhiên nóng lên, trong lòng có một chút vui mừng, đồng thời cũng tự mắng mình vô dụng!
“Bạch Vũ, nhốt cô ta lại.” Nam nhân thu lại ánh mắt, giọng nói có xen lẫn sự mất kiên nhẫn.
“Khoang đã!’ Cô trừng mắt, vươn tay ngăn cản quản gia đang đi đến, không một chút sợ hãi nào mà nhìn thẳng vào nam nhân đang ngồi giữa sảnh: “Anh có tư cách gì mà muốn giam cầm tôi?”
Một câu trách vấn như thế, nghe vào tai nam nhân chính là một lời khiêu khích!
Hoắc Ngự đình cười lạnh, môi mỏng hé mở: “Phản kháng?”
Chương 2: Tôi muốn kiểm hàng
913 Words
Dáng vẻ cao ngạo đó, Lục Tiểu Khê không phục, cô cố bình tĩnh lại nói: “Hoắc tiên sinh, đúng là anh đã giúp cha dượng tôi trả nợ, nhưng tôi không phải là nô lệ của anh, tôi có nhân quyền, tôi có tự do.”
Hoắc Ngự Đình nghe thấy thế, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một chút kinh ngạc rồi lập tức biến mất.
Sau đó hắn nhếch mép nở một nụ cười khinh thường: "Cũng chỉ là vật gán nợ dùng tiền mua được, cũng có tư cách cùng tôi nói nói đến quyền tự do?"
Đây chắc chắn là câu chuyện cười thú vị nhất là hắn nghe được trong mấy năm nay.
Lục Tiểu Khê vốn đang vô cùng hùng hổ, bị nam nhân đâm chọc lập tức cảm thấy tim mình bị bóp chặt.
Nếu không phải vì mẹ thì cho dù có mất mạng cô cũng không gả cho cái tên què!
Cho dù hắn có rất nhiều tiền cũng không thèm!
Có tiền có quyền thì có thể đem lòng tự trọng của người khác dẫm ở dưới chân?
Không! Cô không cam lòng.
Con mắt trong veo ánh lên vẻ kiên quyết, rõ là sợ muốn chết nhưng lại cố giả vờ bình tĩnh rút giấy chứng nhận kết hôn trong túi ra: "Hoắc tiên sinh, tôi rất tò mò, hiện tại thân phận của tôi là vợ anh, giảm giữ vợ của mình như phạm nhân, Hoắc tiên sinh có cảm thấy rất không có thể diện không?"
Hoắc Ngự Đình không nghĩ là chỉ số thông minh của cô gái này lại cao như thế!
Anh vốn cho rằng một cô gái lớn lên trong gia cảnh nghèo khó ở nông thôn, nhất định là chưa trải đời, sẽ nhút nhát như chuột, luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng. Không ngờ rằng trong lần đầu tiên gặp mặt, cô có thể không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh tranh giành cơ hội cho bản thân.
Cô gái này xem ra cũng không ngu dốt và nhàm chán như anh nghĩ.
Nét cười trên môi hắn sâu thêm một chút.
"Không nhốt thì đổi phương thức khác cũng được" Ánh mắt hắn lộ vẻ thần bí.
Trong lòng Lục Tiểu Khê cảm thấy khó hiểu, cô bình tĩnh hỏi: "Phương thức gì?"
Hắn cười giảo hoạt, nhìn cô bằng một ánh mắt lạnh lùng: "Cha dượng cô nói cô hai mươi tuổi vẫn chưa từng yêu đương, tinh thần và thân thể đều sạch sẽ, tôi lại không nghĩ thế"
Tên Phùng Cường khốn kiếp kia lại dám nói những lời vô sỉ như thế.
Cô vô cùng xấu hổ, hai tay nắm chặt lại thành đấm, cô tự nhủ bản thân mình phải bình tĩnh.
“Vậy thì sao?” Cô lại cảm thấy trong lời nói của hắn ta có thứ mờ ám.
“Tôi muốn kiểm hàng.” Hắn lạnh lùng nhìn cô, không có vẻ gì giống như đang đùa giỡn.
Lục Tiểu Khê đờ người ra, khó mà bình tĩnh nổi: “Tôi chỉ kết hôn để gán nợ, không phải… không phải làm ấm giường cho anh”
Cô hốt hoảng, cũng không biết mình đang muốn nói cái gì.
“Vậy cô dựa vào cái gì mà dám tự xưng là vợ tôi?” Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn cô đầy giễu cợt: “Hơn nữa, nghĩa vụ vợ chồng cũng như ăn cơm, mặc áo, hoàn toàn bình thường, chẳng lẽ cô muốn tjhur tiết? Tôi không muốn là Bồ Tát sống.”
Hắn không có ý định bắt lấy cô, đây chỉ là một sự thăm dò thuần túy.
Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy mình đang bị quỷ theo, hắn vậy mà có thể cùng cô gái này dong dài cả buổi trời.
Vốn định khi đưa cô ta về Hoắc gia thì lập tức nhốt lại, cho cô ta chút một chút thể diện, từ nay về sau sẽ tuân theo quy củ của Hoắc gia, không gây rắc rối nào cho hắn, nào biết cô lại biết nói chuyện như vậy.
“Anh…” Cô không ngờ rằng dưới gương mặt mỹ mạo kia là một trái tim không tốt đẹp.
Nhưng lời từ trong miệng người nam nhân này nói ra, cũng không phải sai trái.
Bất quá nếu nghĩ kỹ lại thì những gì hắn nói cũng có điểm không đúng.
Họ là vợ chống, lẽ ra đúng là nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nhưng… họ vốn không có tình cảm với nhau.
“Tôi thế nào?” Anh ung dung nhìn cô, muốn nghe cô tiếp tục biện hộ.
“Sự kết hợp của hai người phải dựa trên cơ sở tình yêu, như vậy mới có thể đạt trạng thái hài hòa.” Cô hít sâu một hơn rồi mới tiếp tục nói: “Nếu Hoắc tiên sinh không ngại chuyện này thì tôi cũng không còn gì để nói, nhưng tôi nói trước, tôi trên giường sẽ giống như thây ma mà bất động, còn anh thì sao, đi đứng bất tiện, đến lúc đó phải hoạt động nhiều, anh nên đi tẩm bổ một chút, kẻo tới đó lại không đủ sức, một phút đã làm xong, truyền ra ngoài sẽ rất xấu hổ.”
Cô gái này, đúng là cái gì cũng dám nói.
Chương 3: Lại đây nằm xuống
900 Words
“Mặc dù hai chân của tôi không bị tàn phế nhưng chân thứ ba vẫn rất dũng mãnh” Hắn không giận, ngược lại bên môi còn mang theo ý cười: “Đêm nay ngươi sẽ biết.”
Nụ cười và lời nói của hắn lại làm da đầu cô tê dại, sống lưng lạnh toát.
Rõ là vì cho để cho mình an toàn thoát thân, kết quả lại đưa mình vào hố lửa.
Trước khi đến đây, cô đã từng tưởng tượng về dung mạo của đối phương, tuy không xấu xí như cô nghĩ, nhưng vừa đến đã muốn nghiệm thân, không khác gì một kẻ háo sắc.
Sợ thì sợ, nhưng cô vẫn suy nghĩ kế sách ứng phó.
Hắn không phải đi đứng bất tiện sao, cô sẽ lợi dụng điểm này để kiềm hãm hắn ta.
Tóm lại, không thể để hắn có lời.
Hơn nữa, cô đã hứa với bạn trai An Tuấn Hào, lần đầu tiên sẽ dành cho đêm tân hôn của bọn họ…
Nghĩ đến chuyện này cô lại cảm thấy hơi khổ sở, lần này cha dượng ép cô kết hôn, cô cầu xin An Tuấn Hào dẫn cô bỏ trốn, kết quả An Tuấn Hào lại lâm trân bỏ chạy, cắt đứt mọi liên hệ với cô, cô hiểu vì sao anh ta lại trốn tránh, dù sao đi nữa thì đứng trước hiện thực tình yêu sẽ trở nên dễ tổn thương,
Cô thất vọng, xong cũng không oán trách anh.
Thấy cô trầm mặc, hắn cho rằng cô đã sợ hãi, vì thế hắn cười lạnh một tiếng nói: “Giả vờ làm cô gái đoan chính, cắn lưỡi tự sát sao?”
Cô tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Anh yên tâm, tình huống khóc lóc, nháo loạn, tự tử tôi sẽ không làm, nhìn xem, dũng khí gả cho người như anh tôi còn có, đời này có cái gì không chịu được?”
“Đúng vậy, có cốt khí đấy” Hắn hừ lạnh một tiếng, lệnh cho Bạch Vũ: “Buổi tối cho cô ấy tắm rửa sạch sẽ, rồi mang đến phòng tôi”
“Vâng, thưa ngài”
Buổi tối tắm rửa sạch sẽ rồi đưa vào phòng hắn?!
Những lời này nghe sao thật giống như hoàng đế lật thẻ bài của cô, đêm nay muốn lâm hạnh cô?
Cô còn định nói thêm gì đó nhưng nam nhân đã chóng gật đi lên lầu.
Sau khi anh ấy đứng lên, cô mới nhận ra hắn ta thật cao.
Mặc dù là chân có chút bất tiện nhưng bóng lưng của hắn vẫn thẳng tắp, khí thế, những khuyết điểm của hắn được che dấu bởi một mị lực mà khó có thể nhận ra.
Vì mấy lời nói kia của Hoắc Ngự Đình mà cô bất an cả buổi chiều.
Không thể tưởng tượng được buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì…
Hoắc gia, mười giờ tối.
“Ầm1”
Cửa phòng tắm bị gậy chống mở ra, Lục Tiểu Khê đang tắm trong đó sợ tới mức lui hẳn vào một góc, vội vàng kéo khăn tắm che thân thể của mình.
“Anh không biết rõ cửa sao?” Lục Tiểu Khê thẹn quá hóa giận, hung hăn trừng mắt nhìn nam nhân không chút biểu cảm phía trước.
Hoắc Ngự Đình hừ lạnh: “Còn tưởng rằng cô chết chìm trong đó”
Cô đã ở trong phòng tắm hai giờ.
Trong lúc hoảng hốt, cô lại cảm thấy những lời này còn mang theo ý quan tâm.
Nhưng nhìn lại vẻ lạnh lùng như bang của hắn thì làm sao biết quan tâm đến ai.
Hơn nữa, có quỷ mới muốn hắn quan tâm!
Cô nắm chặt khăn tắm trên người, tức giận nói: “Anh đi ra ngoài trươc đi”
Nhìn cô gái đang la hét lớn nhỏ trước mặt, Hoắc Ngự Đình thực sự muốn dạy cho cô một bài học, nhưng khi vô tình chạm đến ánh mắt giống như Hạ Yên Nhiên kia, lửa giận của hắn lập tức lắng xuống, hắn lạnh lùng cảnh cáo: “Con mẹ nó, đừng có mà giở trò gì, mạng của cha mẹ cô vẫn còn trong tay tôi!”
Lục Tiểu Khê tức giận, nhưng ngoại trừ tức giận, cô còn có thể làm gì chứ?
Nếu cô không nghe theo hắn, Phùng Cường rất có thể sẽ đánh mẹ cô dở sống dở chết, thậm chí còn có thể giết chết cô.
Trước khi cô đến đây, Lục Tĩnh còn quỳ xuống cầu xin cô, cầu cô gả cho Hoắc Ngự Đình, nói rằng như thế họ sẽ được giải thoát, không bao giờ bị Phùng Cường chèn ép nữa.
Cô biết với bản lĩnh của mình, cô không thể thay đổi thứ gì vào lúc này, cô không còn cách nào khác ngoài việc phải đồng ý gả đến đây.
Nghĩ đến những chuyện khổ sở này, ngay cả hít thở cùng cảm thấy đau đớn.
Biết rằng trốn trong phòng tắm cũng không giả quyết được vấn đề, cô buộc chặt khắn tắm trên người, lấy hết can đảm bước ra ngoài.
“Lại đây nằm xuống!” Nam nhân mặc áo ngủ đặt quyển sách trong tay xuống, hiển nhiên là đã chờ từ lâu.
Chương 4: Anh đừng chạm vào tôi
826 Words
Nghĩ đến chuyện sắp xảy đến, tim cô như có trống đánh, cô buồn bã nghĩ là chẳng lẽ mình sẽ dành phần đời còn lại để chung sống với nam nhân này sao?
“Còn ngơ ngẩn cái gì?” Thanh âm không kiên nhẫn của nam nhân vang lên.
Lòng cô khẽ run rẫy, đứng bất động tại chỗ, nghĩ đến phải giao mình cho một nam nhân hoàn toàn không có tình cảm, cô vô cùng chán ghét, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn nói: “ Tôi có muốn trao đổi một điều kiện với anh!”
Hoắc Ngự Đình nghe vậy, cảm thấy rất buồn cười: “Tại sao tôi lại phải trao đổi điều kiện với cô?”
“Giám đốc Hoắc căm bản không cần một kẻ làm ấm giường, cho nên tôi hy vọng anh có thể nghiêm túc trong mối quan hệ hôn nhân của mình!” Đã như thế, cô chỉ hy vọng là trong cuộc hôn nhân này cô có một chút tôn nghiêm, cho dù đối với nam nhân này có mà thực hiện được, cô vẫn muốn nói: “Nếu anh không yêu tôi thì xin anh đừng chạm vào tôi! Nếu anh cần phụ nữ, tôi có thể ra ngoài tìm cho anh, nhưng bản thân tôi thì không thể!”
Hoắc Ngự Đình liếc nhìn cô, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng.
Luc Tiểu Khê lo lắng đến mức tinh thần căng thẳng, những lời nói ngông cuồng này giống như đặt tính mạng của mình lên lưỡi dao, nhưng cho dù có chết cùng phải chết đứng đắc một chút!
“Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Hắn cầm lấy cậy gậy bên giường, khập khiễn đi về phía cô, gương mặt đẹp trai tràng đầy sát khí.
Mỗi bước của hắn đều làm Lục Tiểu Khê cảm thấy cảm giác nguy hiểm đang tới gần, cô sợ tới mức lui về phía sau: “Anh muốn gì?”
Bốp!
Hoắc Ngự Đình hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của cô, cây gậy giống như roi vọt đập lên người cô.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy thân thể mình rã rời.
Ngay sau đó, Hoắc Ngự Đình bóp lấy cổ cô: “Tôi ghét nhất là là loại người tỏ ra vẻ thông mình trước mặt tôi”
Lục Tiểu Khê nắm chặt tay lại, lúc đang muốn phản kháng, tay của cô lại bị gậy của hắn đánh xuống.
Ngón tay đau khiến cô ướm nước mắt.
Hoắc Ngự Đình nhìn vẻ đau đớn nhưng không dám lên tiếng của cô, còn có cả sự ẩn nhận trong đôi mắt quen thuộc, vừa nhìn qua đã khiến người ta yêu thương.
Chỉ một ít giây sau, hắn đã rút tay lại, quay lưng lại vào phía cô cảnh cáo: "Đã gả vào Hoắc gia, phải tuân thủ quy củ của Hoắc gia. Quy củ của Hoắc gia chỉ có một, đó là nghe theo tôi"
Tiếng bước chân khập khiễng xa dần, cuối cùng biến mất sau âm thanh đóng cửa.
Màu sắc của phòng ngủ rất lạnh lẽo, tràn ngập cảm giác tuyệt vọng, khiến người khác hít thở khó khăn, cô bị đèn thủy tinh trên đầu chiếu đến đau mắt, nước mắt cố kìm nén rốt cục cũng chảy xuống, từng giọt từng giọt.
Lục Tiểu Khê, cô căn bản không kiên cường như tưởng tượng…
Trong căn phòng tối có một luồng hơi thở lạnh lẽo.
Một giọng nam trung niên trung niên khàn khàn vàng lên: "Sao lại muốn kết hôn?"
"Chuyện này không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta" Thân hình cao lớn của Hoắc Ngự Đình được ánh sáng chiếu lên, không nhìn rõ được biển cảm mơ hồ trên gương mặt.
"Đại thiếu gia, theo lý, tôi không có quyền can thiệp vào chuyện của ngài, nhưng mong ngài đừng quên cái chết của lão gia." Một người đàn ông tầm sáu mươi tuổi, giọng nói thấm thía, lộ rõ tâm ý muốn trả thù.
Ánh mắt Hoắc Ngự Đình lạnh lùng vô cùng, thái độ kiên định trả lời: "Sẽ không quên"
Nhẫn nhục chịu đựng ở Hoắc giả nhiều năm như thế, không phải là chờ đợi ngày có thể trả thù sao?
"Từ xưa, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Tôi sợ ngài…"
"Chắc chắn không!" Người phụ nữ hung hăng, nhàm chán kia sẽ chẳng bao giờ là sự lựa chọn của anh, huống chi anh còn có người trong lòng, cưới cô chẳng quá là vì ứng phó tình huống trước mắt: "Tôi muốn Hoắc Vĩ Phòng biết tôi đã cưới một người phụ nữ ngu ngốc, nhưng tôi "thích", anh ta thích làm gì thì làm, cũng sẽ có lúc anh ta chán."
"Tôi hiểu ý của ngài." Lúc này người nọ mới yên tâm.
Chương 5: Tang lễ ở Hoắc giả.
795 Words
Sáng sớm hôm sau.
Lục Tiểu Khê tỉnh lại trong cơn đau.
Căn phòng xa hoa khiến cô dần dần nhớ lại mọi thứ đã diễn ra vào tối qua.
Cô cố hết sức bò dậy từ dưới đất, tay bầm tím một mảng, rất đau.
Tên khốn Hoắc Ngự Đình này, quả thực là một tên cuồng bạo, ra tay tàn nhẫn như vậy!
Đau đớn trê. Cơ thể nói cho cô biết, chỉ cần còn sống thì không thể yếu đuối, nếu không sẽ bị hắn đánh chết tươi!
Cô hối hận vì tối hôm qua đã bị khí thế của hắn dọa sợ, đúng ra là nên dùng hết toàn lực cùng hắn đánh một trận, để cho anh biết Lục Tiểu Khê không dễ bắt nạt!
Cộc cộc cộc
Sau vài tiếng gõ cửa, người giúp việc tiến vào, cung kính nói: "Thiếu phu nhân, tiên sinh nói tối hôm qua ngài ở phòng tắm vô ý bị ngã, nên chúng tôi lại đây lau vết thương cho ngài."
Vô ý ngã trong phòng tắm? Đây là chuyện gì?
"Không phải…" Nói được một nửa, cô bỗng im lặng, dù sao đi nữa nơi này cũng là nhà họ Hoắc, cô nói ra hết thì thế nào? Căn bản sẽ không có ai vì cô mà đi đòi công lý, hơn nữa những người giúp việc kia còn có thể cảm thấy cô không được yêu thương, nếu không thế nào mới vừa gả tới đây đã bị đánh, họ sẽ càng thêm khinh thường cô, thậm chí còn có thể nhân cơ hội bắt nạt cô.
Tục ngữ nói hào môn sâu như biển, mặc kệ có phải hay không, cô cũng không thể không đề phòng, bằng không chuyện tối qua còn có thể xảy ra lần nữa.
Cô không muốn để bản thân bị tổn thương.
"Thiếu phu nhân, ta tên là Tiểu Điệp, sau này sẽ hầu hạ ngài trong sinh hoạt, có việc gì chỉ cần nói với ta là được." Cô gái đứng đầu có gương mặt rất ngọt ngào, thanh âm cũng vô cùng êm tai, vẻ mặt nhìn qua khá thông minh, chỉ là không biết tâm tư có phải đơn thuần giống vẻ ngoài hay không
Cô khẽ gật đầu, không đáp.
Một người giúp việc khác Tiểu Mỹ nói: "Thiếu phu nhân, tiên sinh bảo ngài thay bộ quần áo này, một lúc nữa theo ngài ấy về nhà cũ Hoắc gia."
Lục Tiểu Khê nhận lấy chiếc hộp Tiểu Mỹ đưa đến, lấy ra một bộ quần áo màu đen, cô trợn tròn mắt.
"Cái này …. Không phải là đồ tang sao?" Không phải cô suy nghĩ nhiều, mà là trên bộ quần áo kia còn có cài một đóa hoa trắng.
Tiểu Mỹ vẻ mặt bình tĩnh trả lời:"Đúng vậy thiếu phu nhân, tiên sinh bảo ngài nhanh thay đi, đừng để cho tiên sinh đợi lâu."
Mặc dù Lục Tiểu Khê không tình nguyện, nhưng vẫn đi thay đồ, dù sao cô gái thông mình không chấp nhất chuyện trước mắt, đau đớn trên người vẫn còn, lấy cứng đối cứng với hắn, người chịu thiệt nhất định vẫn là cô.
Sau khi thay đồ tang, Lục Tiểu Khê đi tới đại sảnh dưới lầu, thấy Hoắc Ngự Đình cũng giống cô, mặc đồ tang màu đen.
Nếu không phải là ban ngày, buổi tối nhìn qua thật đúng là có chút đáng sợ.
Cô không nói tiếng nào đi tới trước mặt hắn, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì.
Hoắc Ngự Đình ngay cả nhìn cũng không nhìn, chỉ lạnh giọng nói: "Đi nhanh lên!"
Nhìn chằm chằm bóng lưng cao to kia, cô không phục hừ lạnh một cái, rồi chạy chậm đuổi theo.
Cô phát hiện Hoắc Ngự Đình đúng là giá treo quần áo, mọi thứ trên người anh đều mang theo nét đẹp cổ điển.
Xe đi thẳng về phía trước, ước chừng nửa giờ sau, đã dừng lại trước một tòa nhà cổ.
Cô đi theo phía sau Hoắc Ngự Đình, đối với hoàn cảnh xa lạ thì vô cùng tò mò và một chút bàng hoàng.
Trên cánh cửa cổ kính dán chữ "Điện" thật to, trong lòng Lục Tiểu Khê rung động một cái, xem ra Hoắc gia có người qua đời.
"Đại thiếu gia, lão gia và chú hai đang chờ ngài" Một người đàn ông trung niên đến cúi người thông báo.
Vẻ mặt Hoắc Ngự Đình vẫn lạnh lùng, đột nhiên hắn xoay người nhìn Lục Tiểu Khê một cái, nhưng không nói gì mà vươn tay ra nắm lấy tay cô.
Một cử động kia, ngoài dự liệu lại rất tự nhiên.
Tại cổng Cục Dân Chính, Lục Tiểu Khê một mình lo lắng chờ đợi.
Tâm trạng của cô lúc này không khác gì thời tiết đầy giông bão bên ngoài.
Để có tiền trả nợ cờ bạc, cha dượng phát điên đánh mẹ thương tích đầy mình và ép cô kết hôn với người đàn ông mà cô chưa từng gặp mặt. Người mẹ đáng thương của cô không có sức phản kháng, không thể trốn thoát khỏi nanh vuốt của ông ta, trước sự uy hiếp lấy đi tính mạng của mẹ từ cha dượng, cô không thể không đồng ý.
“Lục tiểu thư, thủ tục kết hôn đã hoàn thành, bây giờ tôi dẫn cô về Hoắc gia.” Quản quản gia nhà họ Hoắc vừa cung kính vừa xa cách nói, đồng thời cũng đưa cho cô một cuốn sổ màu đỏ.
Lục Tiểu Khê nhìn chăm chú vào giấy chứng nhận kết hôn trong tay, không khỏi cảm khái kẻ có tiền thật là tùy hứng, hắn ta không xuất hiện vẫn có thể lấy được giấy chứng nhận.
Cô hoàn hoàn không biết được ngoại hình của hắn ta, tin tức duy nhất là cô biết được chính là Hoắc Ngự Đình năm nay 28 tuổi, là doanh nhân trẻ tuổi nhất thành phố S, sản nghiệp trong tay có ở rất nhiều lĩnh vực, với gia sản trăm tỷ, hắn chính là niềm tự hào của nền tài chính thành phố S.
Tiếc là trời cao ghen ghét anh tài. Hơn mười năm trước, một tai nạn giao thông đã cướp mất đi đôi chân của hắn, biến hắn trở thành người tàn tật. Dù thế vẫn có rất nhiều cô gái tranh giành để được vào cửa Hoắc gia, dù sao đi nữa thì chỉ cần gả cho hắn thì đã trở thành thiếu phu nhân nhà họ Hoắc, từ nay về sau cả đời phú quý.
Nhưng Lục Tiểu Khê không quá để tâm đến những thứ này. Cô chỉ muốn một tình yêu đơn giản, một cuộc sống bình thản, cho dù cuộc sống có nghèo khó thì chỉ cần bên nhau lúc khó khăn là đủ rồi!
Chiếc xe lớn màu xám bạc chậm rãi dừng lại ở trước cửa lớn nhà họ Hoặc.
Mặc dù đã sẵn sàng đi vào hố lửa, nhưng vào lúc bước vào biệt thự, trái tim cô vẫn thắt lại, nỗi sợ hãi và sự bất lực không tên bao trùm toàn bộ tâm trí cô.
“Tiên sinh, người đã được mang đến.” Quản gia cung kính nói.
Chưa thấy được người nhưng đã nghe thấy tiếng, một giọng nam vang lên như mưa đá bên tai Lục Tiểu Khê: “Nhốt trên lầu.”
Cô khẽ cau mày, lồng ngực tràn đầy tức giận, cô không phải là phạm nhân, tại sao lại bị nhốt trên lầu?
Bỗng nhiên hắn ngước đầu lên…
Nam nhân trước mắt có gương mặt tuấn tú, đường nét thâm trầm, không có một chút biểu cảm nào tựa như một vị thần, rõ ràng là vô cùng lạnh lùng nhưng lại có vẻ ưu nhã bẩm sinh, toát lên khí chất của bậc vương giả, làm người khác chỉ có thể ngẩng đầu nhìn từ xa.
Thì ra hắn ta không xấu xí!
“Đẹp không?” Hắn ta nhẹ nhàng nói nhưng lại mang theo một chút chán ghét.
Từ trước đến nay có rất ý phụ nữ có thể nhìn thẳng anh quá ba giây, cô gái này là ngoại lệ.
Lá gan không nhỏ.
Hắn vốn không có ý định nhìn xem dáng vẻ của cô, nhưng vì cô lớn mật dám nhìn thẳng vào hắn như thế, khiến hắn cảm thấy có chút hứng thú.
Hắn lạnh lùng nhìn về phía cô, sau khi đánh giá xong từ trên xuống dưới, cuối cùng hắn lại bị đôi mắt trong veo như nước mùa thu hấp dẫn, đôi mắt có thể gột rửa lòng người này quả thật rất giống cô.
Lục Tiểu Khê dưới ánh nhìn chăm chú không chút kiên dè của hắn thì tim nhảy loạn như nai con.
Lạ thật, rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Cô vốn nghĩ bản thân mình là không phải là một người nhu nhược, vô dụng nhưng vì sao khi đối diện với nam nhân này, trong lòng lại có chút sợ hãi?
Hai má bỗng nhiên nóng lên, trong lòng có một chút vui mừng, đồng thời cũng tự mắng mình vô dụng!
“Bạch Vũ, nhốt cô ta lại.” Nam nhân thu lại ánh mắt, giọng nói có xen lẫn sự mất kiên nhẫn.
“Khoang đã!’ Cô trừng mắt, vươn tay ngăn cản quản gia đang đi đến, không một chút sợ hãi nào mà nhìn thẳng vào nam nhân đang ngồi giữa sảnh: “Anh có tư cách gì mà muốn giam cầm tôi?”
Một câu trách vấn như thế, nghe vào tai nam nhân chính là một lời khiêu khích!
Hoắc Ngự đình cười lạnh, môi mỏng hé mở: “Phản kháng?”
Chương 2: Tôi muốn kiểm hàng
913 Words
Dáng vẻ cao ngạo đó, Lục Tiểu Khê không phục, cô cố bình tĩnh lại nói: “Hoắc tiên sinh, đúng là anh đã giúp cha dượng tôi trả nợ, nhưng tôi không phải là nô lệ của anh, tôi có nhân quyền, tôi có tự do.”
Hoắc Ngự Đình nghe thấy thế, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một chút kinh ngạc rồi lập tức biến mất.
Sau đó hắn nhếch mép nở một nụ cười khinh thường: "Cũng chỉ là vật gán nợ dùng tiền mua được, cũng có tư cách cùng tôi nói nói đến quyền tự do?"
Đây chắc chắn là câu chuyện cười thú vị nhất là hắn nghe được trong mấy năm nay.
Lục Tiểu Khê vốn đang vô cùng hùng hổ, bị nam nhân đâm chọc lập tức cảm thấy tim mình bị bóp chặt.
Nếu không phải vì mẹ thì cho dù có mất mạng cô cũng không gả cho cái tên què!
Cho dù hắn có rất nhiều tiền cũng không thèm!
Có tiền có quyền thì có thể đem lòng tự trọng của người khác dẫm ở dưới chân?
Không! Cô không cam lòng.
Con mắt trong veo ánh lên vẻ kiên quyết, rõ là sợ muốn chết nhưng lại cố giả vờ bình tĩnh rút giấy chứng nhận kết hôn trong túi ra: "Hoắc tiên sinh, tôi rất tò mò, hiện tại thân phận của tôi là vợ anh, giảm giữ vợ của mình như phạm nhân, Hoắc tiên sinh có cảm thấy rất không có thể diện không?"
Hoắc Ngự Đình không nghĩ là chỉ số thông minh của cô gái này lại cao như thế!
Anh vốn cho rằng một cô gái lớn lên trong gia cảnh nghèo khó ở nông thôn, nhất định là chưa trải đời, sẽ nhút nhát như chuột, luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng. Không ngờ rằng trong lần đầu tiên gặp mặt, cô có thể không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh tranh giành cơ hội cho bản thân.
Cô gái này xem ra cũng không ngu dốt và nhàm chán như anh nghĩ.
Nét cười trên môi hắn sâu thêm một chút.
"Không nhốt thì đổi phương thức khác cũng được" Ánh mắt hắn lộ vẻ thần bí.
Trong lòng Lục Tiểu Khê cảm thấy khó hiểu, cô bình tĩnh hỏi: "Phương thức gì?"
Hắn cười giảo hoạt, nhìn cô bằng một ánh mắt lạnh lùng: "Cha dượng cô nói cô hai mươi tuổi vẫn chưa từng yêu đương, tinh thần và thân thể đều sạch sẽ, tôi lại không nghĩ thế"
Tên Phùng Cường khốn kiếp kia lại dám nói những lời vô sỉ như thế.
Cô vô cùng xấu hổ, hai tay nắm chặt lại thành đấm, cô tự nhủ bản thân mình phải bình tĩnh.
“Vậy thì sao?” Cô lại cảm thấy trong lời nói của hắn ta có thứ mờ ám.
“Tôi muốn kiểm hàng.” Hắn lạnh lùng nhìn cô, không có vẻ gì giống như đang đùa giỡn.
Lục Tiểu Khê đờ người ra, khó mà bình tĩnh nổi: “Tôi chỉ kết hôn để gán nợ, không phải… không phải làm ấm giường cho anh”
Cô hốt hoảng, cũng không biết mình đang muốn nói cái gì.
“Vậy cô dựa vào cái gì mà dám tự xưng là vợ tôi?” Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn cô đầy giễu cợt: “Hơn nữa, nghĩa vụ vợ chồng cũng như ăn cơm, mặc áo, hoàn toàn bình thường, chẳng lẽ cô muốn tjhur tiết? Tôi không muốn là Bồ Tát sống.”
Hắn không có ý định bắt lấy cô, đây chỉ là một sự thăm dò thuần túy.
Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy mình đang bị quỷ theo, hắn vậy mà có thể cùng cô gái này dong dài cả buổi trời.
Vốn định khi đưa cô ta về Hoắc gia thì lập tức nhốt lại, cho cô ta chút một chút thể diện, từ nay về sau sẽ tuân theo quy củ của Hoắc gia, không gây rắc rối nào cho hắn, nào biết cô lại biết nói chuyện như vậy.
“Anh…” Cô không ngờ rằng dưới gương mặt mỹ mạo kia là một trái tim không tốt đẹp.
Nhưng lời từ trong miệng người nam nhân này nói ra, cũng không phải sai trái.
Bất quá nếu nghĩ kỹ lại thì những gì hắn nói cũng có điểm không đúng.
Họ là vợ chống, lẽ ra đúng là nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nhưng… họ vốn không có tình cảm với nhau.
“Tôi thế nào?” Anh ung dung nhìn cô, muốn nghe cô tiếp tục biện hộ.
“Sự kết hợp của hai người phải dựa trên cơ sở tình yêu, như vậy mới có thể đạt trạng thái hài hòa.” Cô hít sâu một hơn rồi mới tiếp tục nói: “Nếu Hoắc tiên sinh không ngại chuyện này thì tôi cũng không còn gì để nói, nhưng tôi nói trước, tôi trên giường sẽ giống như thây ma mà bất động, còn anh thì sao, đi đứng bất tiện, đến lúc đó phải hoạt động nhiều, anh nên đi tẩm bổ một chút, kẻo tới đó lại không đủ sức, một phút đã làm xong, truyền ra ngoài sẽ rất xấu hổ.”
Cô gái này, đúng là cái gì cũng dám nói.
Chương 3: Lại đây nằm xuống
900 Words
“Mặc dù hai chân của tôi không bị tàn phế nhưng chân thứ ba vẫn rất dũng mãnh” Hắn không giận, ngược lại bên môi còn mang theo ý cười: “Đêm nay ngươi sẽ biết.”
Nụ cười và lời nói của hắn lại làm da đầu cô tê dại, sống lưng lạnh toát.
Rõ là vì cho để cho mình an toàn thoát thân, kết quả lại đưa mình vào hố lửa.
Trước khi đến đây, cô đã từng tưởng tượng về dung mạo của đối phương, tuy không xấu xí như cô nghĩ, nhưng vừa đến đã muốn nghiệm thân, không khác gì một kẻ háo sắc.
Sợ thì sợ, nhưng cô vẫn suy nghĩ kế sách ứng phó.
Hắn không phải đi đứng bất tiện sao, cô sẽ lợi dụng điểm này để kiềm hãm hắn ta.
Tóm lại, không thể để hắn có lời.
Hơn nữa, cô đã hứa với bạn trai An Tuấn Hào, lần đầu tiên sẽ dành cho đêm tân hôn của bọn họ…
Nghĩ đến chuyện này cô lại cảm thấy hơi khổ sở, lần này cha dượng ép cô kết hôn, cô cầu xin An Tuấn Hào dẫn cô bỏ trốn, kết quả An Tuấn Hào lại lâm trân bỏ chạy, cắt đứt mọi liên hệ với cô, cô hiểu vì sao anh ta lại trốn tránh, dù sao đi nữa thì đứng trước hiện thực tình yêu sẽ trở nên dễ tổn thương,
Cô thất vọng, xong cũng không oán trách anh.
Thấy cô trầm mặc, hắn cho rằng cô đã sợ hãi, vì thế hắn cười lạnh một tiếng nói: “Giả vờ làm cô gái đoan chính, cắn lưỡi tự sát sao?”
Cô tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Anh yên tâm, tình huống khóc lóc, nháo loạn, tự tử tôi sẽ không làm, nhìn xem, dũng khí gả cho người như anh tôi còn có, đời này có cái gì không chịu được?”
“Đúng vậy, có cốt khí đấy” Hắn hừ lạnh một tiếng, lệnh cho Bạch Vũ: “Buổi tối cho cô ấy tắm rửa sạch sẽ, rồi mang đến phòng tôi”
“Vâng, thưa ngài”
Buổi tối tắm rửa sạch sẽ rồi đưa vào phòng hắn?!
Những lời này nghe sao thật giống như hoàng đế lật thẻ bài của cô, đêm nay muốn lâm hạnh cô?
Cô còn định nói thêm gì đó nhưng nam nhân đã chóng gật đi lên lầu.
Sau khi anh ấy đứng lên, cô mới nhận ra hắn ta thật cao.
Mặc dù là chân có chút bất tiện nhưng bóng lưng của hắn vẫn thẳng tắp, khí thế, những khuyết điểm của hắn được che dấu bởi một mị lực mà khó có thể nhận ra.
Vì mấy lời nói kia của Hoắc Ngự Đình mà cô bất an cả buổi chiều.
Không thể tưởng tượng được buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì…
Hoắc gia, mười giờ tối.
“Ầm1”
Cửa phòng tắm bị gậy chống mở ra, Lục Tiểu Khê đang tắm trong đó sợ tới mức lui hẳn vào một góc, vội vàng kéo khăn tắm che thân thể của mình.
“Anh không biết rõ cửa sao?” Lục Tiểu Khê thẹn quá hóa giận, hung hăn trừng mắt nhìn nam nhân không chút biểu cảm phía trước.
Hoắc Ngự Đình hừ lạnh: “Còn tưởng rằng cô chết chìm trong đó”
Cô đã ở trong phòng tắm hai giờ.
Trong lúc hoảng hốt, cô lại cảm thấy những lời này còn mang theo ý quan tâm.
Nhưng nhìn lại vẻ lạnh lùng như bang của hắn thì làm sao biết quan tâm đến ai.
Hơn nữa, có quỷ mới muốn hắn quan tâm!
Cô nắm chặt khăn tắm trên người, tức giận nói: “Anh đi ra ngoài trươc đi”
Nhìn cô gái đang la hét lớn nhỏ trước mặt, Hoắc Ngự Đình thực sự muốn dạy cho cô một bài học, nhưng khi vô tình chạm đến ánh mắt giống như Hạ Yên Nhiên kia, lửa giận của hắn lập tức lắng xuống, hắn lạnh lùng cảnh cáo: “Con mẹ nó, đừng có mà giở trò gì, mạng của cha mẹ cô vẫn còn trong tay tôi!”
Lục Tiểu Khê tức giận, nhưng ngoại trừ tức giận, cô còn có thể làm gì chứ?
Nếu cô không nghe theo hắn, Phùng Cường rất có thể sẽ đánh mẹ cô dở sống dở chết, thậm chí còn có thể giết chết cô.
Trước khi cô đến đây, Lục Tĩnh còn quỳ xuống cầu xin cô, cầu cô gả cho Hoắc Ngự Đình, nói rằng như thế họ sẽ được giải thoát, không bao giờ bị Phùng Cường chèn ép nữa.
Cô biết với bản lĩnh của mình, cô không thể thay đổi thứ gì vào lúc này, cô không còn cách nào khác ngoài việc phải đồng ý gả đến đây.
Nghĩ đến những chuyện khổ sở này, ngay cả hít thở cùng cảm thấy đau đớn.
Biết rằng trốn trong phòng tắm cũng không giả quyết được vấn đề, cô buộc chặt khắn tắm trên người, lấy hết can đảm bước ra ngoài.
“Lại đây nằm xuống!” Nam nhân mặc áo ngủ đặt quyển sách trong tay xuống, hiển nhiên là đã chờ từ lâu.
Chương 4: Anh đừng chạm vào tôi
826 Words
Nghĩ đến chuyện sắp xảy đến, tim cô như có trống đánh, cô buồn bã nghĩ là chẳng lẽ mình sẽ dành phần đời còn lại để chung sống với nam nhân này sao?
“Còn ngơ ngẩn cái gì?” Thanh âm không kiên nhẫn của nam nhân vang lên.
Lòng cô khẽ run rẫy, đứng bất động tại chỗ, nghĩ đến phải giao mình cho một nam nhân hoàn toàn không có tình cảm, cô vô cùng chán ghét, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn nói: “ Tôi có muốn trao đổi một điều kiện với anh!”
Hoắc Ngự Đình nghe vậy, cảm thấy rất buồn cười: “Tại sao tôi lại phải trao đổi điều kiện với cô?”
“Giám đốc Hoắc căm bản không cần một kẻ làm ấm giường, cho nên tôi hy vọng anh có thể nghiêm túc trong mối quan hệ hôn nhân của mình!” Đã như thế, cô chỉ hy vọng là trong cuộc hôn nhân này cô có một chút tôn nghiêm, cho dù đối với nam nhân này có mà thực hiện được, cô vẫn muốn nói: “Nếu anh không yêu tôi thì xin anh đừng chạm vào tôi! Nếu anh cần phụ nữ, tôi có thể ra ngoài tìm cho anh, nhưng bản thân tôi thì không thể!”
Hoắc Ngự Đình liếc nhìn cô, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng.
Luc Tiểu Khê lo lắng đến mức tinh thần căng thẳng, những lời nói ngông cuồng này giống như đặt tính mạng của mình lên lưỡi dao, nhưng cho dù có chết cùng phải chết đứng đắc một chút!
“Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Hắn cầm lấy cậy gậy bên giường, khập khiễn đi về phía cô, gương mặt đẹp trai tràng đầy sát khí.
Mỗi bước của hắn đều làm Lục Tiểu Khê cảm thấy cảm giác nguy hiểm đang tới gần, cô sợ tới mức lui về phía sau: “Anh muốn gì?”
Bốp!
Hoắc Ngự Đình hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của cô, cây gậy giống như roi vọt đập lên người cô.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy thân thể mình rã rời.
Ngay sau đó, Hoắc Ngự Đình bóp lấy cổ cô: “Tôi ghét nhất là là loại người tỏ ra vẻ thông mình trước mặt tôi”
Lục Tiểu Khê nắm chặt tay lại, lúc đang muốn phản kháng, tay của cô lại bị gậy của hắn đánh xuống.
Ngón tay đau khiến cô ướm nước mắt.
Hoắc Ngự Đình nhìn vẻ đau đớn nhưng không dám lên tiếng của cô, còn có cả sự ẩn nhận trong đôi mắt quen thuộc, vừa nhìn qua đã khiến người ta yêu thương.
Chỉ một ít giây sau, hắn đã rút tay lại, quay lưng lại vào phía cô cảnh cáo: "Đã gả vào Hoắc gia, phải tuân thủ quy củ của Hoắc gia. Quy củ của Hoắc gia chỉ có một, đó là nghe theo tôi"
Tiếng bước chân khập khiễng xa dần, cuối cùng biến mất sau âm thanh đóng cửa.
Màu sắc của phòng ngủ rất lạnh lẽo, tràn ngập cảm giác tuyệt vọng, khiến người khác hít thở khó khăn, cô bị đèn thủy tinh trên đầu chiếu đến đau mắt, nước mắt cố kìm nén rốt cục cũng chảy xuống, từng giọt từng giọt.
Lục Tiểu Khê, cô căn bản không kiên cường như tưởng tượng…
Trong căn phòng tối có một luồng hơi thở lạnh lẽo.
Một giọng nam trung niên trung niên khàn khàn vàng lên: "Sao lại muốn kết hôn?"
"Chuyện này không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta" Thân hình cao lớn của Hoắc Ngự Đình được ánh sáng chiếu lên, không nhìn rõ được biển cảm mơ hồ trên gương mặt.
"Đại thiếu gia, theo lý, tôi không có quyền can thiệp vào chuyện của ngài, nhưng mong ngài đừng quên cái chết của lão gia." Một người đàn ông tầm sáu mươi tuổi, giọng nói thấm thía, lộ rõ tâm ý muốn trả thù.
Ánh mắt Hoắc Ngự Đình lạnh lùng vô cùng, thái độ kiên định trả lời: "Sẽ không quên"
Nhẫn nhục chịu đựng ở Hoắc giả nhiều năm như thế, không phải là chờ đợi ngày có thể trả thù sao?
"Từ xưa, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Tôi sợ ngài…"
"Chắc chắn không!" Người phụ nữ hung hăng, nhàm chán kia sẽ chẳng bao giờ là sự lựa chọn của anh, huống chi anh còn có người trong lòng, cưới cô chẳng quá là vì ứng phó tình huống trước mắt: "Tôi muốn Hoắc Vĩ Phòng biết tôi đã cưới một người phụ nữ ngu ngốc, nhưng tôi "thích", anh ta thích làm gì thì làm, cũng sẽ có lúc anh ta chán."
"Tôi hiểu ý của ngài." Lúc này người nọ mới yên tâm.
Chương 5: Tang lễ ở Hoắc giả.
795 Words
Sáng sớm hôm sau.
Lục Tiểu Khê tỉnh lại trong cơn đau.
Căn phòng xa hoa khiến cô dần dần nhớ lại mọi thứ đã diễn ra vào tối qua.
Cô cố hết sức bò dậy từ dưới đất, tay bầm tím một mảng, rất đau.
Tên khốn Hoắc Ngự Đình này, quả thực là một tên cuồng bạo, ra tay tàn nhẫn như vậy!
Đau đớn trê. Cơ thể nói cho cô biết, chỉ cần còn sống thì không thể yếu đuối, nếu không sẽ bị hắn đánh chết tươi!
Cô hối hận vì tối hôm qua đã bị khí thế của hắn dọa sợ, đúng ra là nên dùng hết toàn lực cùng hắn đánh một trận, để cho anh biết Lục Tiểu Khê không dễ bắt nạt!
Cộc cộc cộc
Sau vài tiếng gõ cửa, người giúp việc tiến vào, cung kính nói: "Thiếu phu nhân, tiên sinh nói tối hôm qua ngài ở phòng tắm vô ý bị ngã, nên chúng tôi lại đây lau vết thương cho ngài."
Vô ý ngã trong phòng tắm? Đây là chuyện gì?
"Không phải…" Nói được một nửa, cô bỗng im lặng, dù sao đi nữa nơi này cũng là nhà họ Hoắc, cô nói ra hết thì thế nào? Căn bản sẽ không có ai vì cô mà đi đòi công lý, hơn nữa những người giúp việc kia còn có thể cảm thấy cô không được yêu thương, nếu không thế nào mới vừa gả tới đây đã bị đánh, họ sẽ càng thêm khinh thường cô, thậm chí còn có thể nhân cơ hội bắt nạt cô.
Tục ngữ nói hào môn sâu như biển, mặc kệ có phải hay không, cô cũng không thể không đề phòng, bằng không chuyện tối qua còn có thể xảy ra lần nữa.
Cô không muốn để bản thân bị tổn thương.
"Thiếu phu nhân, ta tên là Tiểu Điệp, sau này sẽ hầu hạ ngài trong sinh hoạt, có việc gì chỉ cần nói với ta là được." Cô gái đứng đầu có gương mặt rất ngọt ngào, thanh âm cũng vô cùng êm tai, vẻ mặt nhìn qua khá thông minh, chỉ là không biết tâm tư có phải đơn thuần giống vẻ ngoài hay không
Cô khẽ gật đầu, không đáp.
Một người giúp việc khác Tiểu Mỹ nói: "Thiếu phu nhân, tiên sinh bảo ngài thay bộ quần áo này, một lúc nữa theo ngài ấy về nhà cũ Hoắc gia."
Lục Tiểu Khê nhận lấy chiếc hộp Tiểu Mỹ đưa đến, lấy ra một bộ quần áo màu đen, cô trợn tròn mắt.
"Cái này …. Không phải là đồ tang sao?" Không phải cô suy nghĩ nhiều, mà là trên bộ quần áo kia còn có cài một đóa hoa trắng.
Tiểu Mỹ vẻ mặt bình tĩnh trả lời:"Đúng vậy thiếu phu nhân, tiên sinh bảo ngài nhanh thay đi, đừng để cho tiên sinh đợi lâu."
Mặc dù Lục Tiểu Khê không tình nguyện, nhưng vẫn đi thay đồ, dù sao cô gái thông mình không chấp nhất chuyện trước mắt, đau đớn trên người vẫn còn, lấy cứng đối cứng với hắn, người chịu thiệt nhất định vẫn là cô.
Sau khi thay đồ tang, Lục Tiểu Khê đi tới đại sảnh dưới lầu, thấy Hoắc Ngự Đình cũng giống cô, mặc đồ tang màu đen.
Nếu không phải là ban ngày, buổi tối nhìn qua thật đúng là có chút đáng sợ.
Cô không nói tiếng nào đi tới trước mặt hắn, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì.
Hoắc Ngự Đình ngay cả nhìn cũng không nhìn, chỉ lạnh giọng nói: "Đi nhanh lên!"
Nhìn chằm chằm bóng lưng cao to kia, cô không phục hừ lạnh một cái, rồi chạy chậm đuổi theo.
Cô phát hiện Hoắc Ngự Đình đúng là giá treo quần áo, mọi thứ trên người anh đều mang theo nét đẹp cổ điển.
Xe đi thẳng về phía trước, ước chừng nửa giờ sau, đã dừng lại trước một tòa nhà cổ.
Cô đi theo phía sau Hoắc Ngự Đình, đối với hoàn cảnh xa lạ thì vô cùng tò mò và một chút bàng hoàng.
Trên cánh cửa cổ kính dán chữ "Điện" thật to, trong lòng Lục Tiểu Khê rung động một cái, xem ra Hoắc gia có người qua đời.
"Đại thiếu gia, lão gia và chú hai đang chờ ngài" Một người đàn ông trung niên đến cúi người thông báo.
Vẻ mặt Hoắc Ngự Đình vẫn lạnh lùng, đột nhiên hắn xoay người nhìn Lục Tiểu Khê một cái, nhưng không nói gì mà vươn tay ra nắm lấy tay cô.
Một cử động kia, ngoài dự liệu lại rất tự nhiên.
Bình luận facebook