• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Cũng Chỉ Là Hạt Bụi (5 Viewers)

  • Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 03 - Phần 2

Điều hòa trong xe rất ấm, tiếng nhạc vang lên du dương, có lẽ anh đã mở trong lúc chờ cô ra ngoài. Ngải Cảnh Sơ nhấn chân ga, tốc độ nhanh dần. Nửa phút sau, tiếng còi cảnh sát vang lên.


“Thắt dây an toàn.” Anh nói.


“À.” Tăng Lý lúc này mới nhớ ra, vội vã cài dây an toàn.


Trời vẫn đang mưa. Trên cửa kính, từng giọt nước chậm rãi chồng lên nhau, rồi lại bị cần gạt nước làm tiêu biến.


Tầm nhìn rất hạn chế trong khi khúc ngoặt vừa nhiều, vừa quanh co, Ngải Cảnh Sơ phải điều khiển xe vô cùng cẩn thận, mỗi lần đến chỗ cua đều chú ý quan sát kĩ lưỡng. Bình thường Tăng Lý không say xe, nhưng cứ đi đường núi cô lại cảm thấy ù tai, trong người khó chịu, nhất là ngồi xe Ngũ Dĩnh. Ngũ Dĩnh lái xe cực kỳ liều, đi với tốc độ rất nhanh, đến chỗ cua lại phanh đột xuất. Có lần đang lái xe, di động rơi dưới chân, Ngũ Dĩnh cúi xuống nhặt, Tăng Lý sợ hãi kêu to: “Cậu đi lệch rồi, lệch rồi! Phía trước có xe, mau tránh đi!”


Chờ Ngũ Dĩnh ngẩng đầu lên hỏi: “Đâu đâu? Tớ có thấy đâu!”, thì đối phương đã chạy qua rồi.


Tăng Lý tức giận nói: “Vẫn may người ta tránh kịp!”


Theo cách nói của Mã Y Y thì chính là: Ngộ nhỡ bị mắc bệnh nan y, trước tiên sẽ cầm toàn bộ tiền đi mua một khoản bảo hiểm kếch xù, sau đó lên xe Ngũ Dĩnh ngồi, thế là xong, nửa đời sau của bố mẹ sẽ do công ty bảo hiểm chăm lo, cũng coi như chết không vô nghĩa.


Ngải Cảnh Sơ không giống Ngũ Dĩnh, anh lái xe rất cẩn thận.


Hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng nhạc che giấu đi sự tĩnh lặng trong xe.


Bỗng nhiên, âm nhạc dừng lại, thay bằng tiếng chuông báo, màn hình bảng điều khiển hiển thị có điện thoại đến. Ngải Cảnh Sơ nhìn thoáng qua dãy số lạ trên màn hình, ấn nút nghe bên cạnh.


“A lô.”


“Bác sĩ Ngải, tôi là Tiết Hiểu Mai, chị họ của Mộ Thừa Hòa, hôm qua có đến gặp bác sĩ.”


Ngải Cảnh Sơ nghe điện thoại bằng thiết bị bluetooth của di động, âm thanh truyền trực tiếp ra ngoài, Tăng Lý cũng nghe thấy rõ ràng.


Giọng nói của người phụ nữ kia khàn đặc, giống như bị cảm hoặc vừa khóc xong. Nếu không phải chị ta gọi Ngải Cảnh Sơ là bác sĩ Ngải thì suýt nữa Tăng Lý đã cho rằng người nọ có vướng mắc tình cảm với Ngải Cảnh Sơ.


Đối phương tiếp tục nói: “Về chuyện đứa bé, tôi đã nói chuyện với chồng tôi và mẹ tôi, mọi người đều nói muốn nhờ bác sĩ cố vấn, chúng tôi...” Nói đến đây, chị ta bỗng im bặt, hình như đang khóc.


Tăng Lý len lén nhìn Ngải Cảnh Sơ.


Anh lên tiếng nói: “Chị Tiết, chị chờ một chút, tôi gọi lại cho chị.”


Cúp máy, Ngải Cảnh Sơ đỗ xe vào lề đường, đi đến một gốc cây rồi bấm điện thoại.


Anh đứng trong phạm vi chiếu sáng của đèn xe nên Tăng Lý có thể quan sát được nhất cử nhất động của anh.


Bình thường khi nói chuyện điện thoại, mọi người hay vừa nói vừa bước đi thong thả, không thì một chân khuỵu một chân thẳng rồi đổi bên. Nhưng Ngải Cảnh Sơ thì không như vậy, anh cứ đứng nguyên một chỗ, không đổi trọng tâm, cũng không bước đi, người thẳng tắp bất động.


Anh đứng dưới một tán cây xanh tốt, khoảnh đất xung quanh đều đã sũng nước mưa, chỉ có vòng tròn chỗ anh đứng là còn khô ráo.


Lúc đầu, anh mới mở miệng còn có làn khí từ trong miệng tỏa ra, được một lúc thì hết hẳn.


Động cơ ô tô chưa tắt, cần gạt nước chuyển động đều đều, máy điều hòa vẫn chạy, nhạc vẫn vang lên. Tăng Lý ngồi trong xe, còn Ngải Cảnh Sơ đứng ngoài trời lạnh.


Trong khi Tăng Lý đang mải quan sát anh thì đột nhiên, anh ngẩng đầu nhìn cô, rồi chậm rãi đi về phía này.


Tăng Lý lấy làm khó hiểu, nếu anh chuẩn bị vào xe thì lẽ ra phải đi cửa bên kia chứ, sao lại đi về phía cô. Anh định làm gì? Trông thấy Ngải Cảnh Sơ mỗi lúc một tới gần, Tăng Lý tự dưng nhớ tới lời bác bảo vệ kia nói. Chả nhẽ cô tin nhầm người? Lẽ nào anh sẽ vừa nói chuyện điện thoại, vừa… XXOO sau đó ném xác cô ở cái nơi khỉ ho cò gáy này?


Ngải Cảnh Sơ gõ cửa xe.


Tăng Lý hồ nghi nhìn lại.


“Sau khi sinh sẽ phải làm bao nhiêu phẫu thuật, cái này rất khó nói, còn phải căn cứ vào thể trọng và sức khỏe của đứa bé.” Anh vừa nói vào điện thoại, vừa ra hiệu cho Tăng Lý mở ngăn kéo bên kia.


Cô ngoan ngoãn làm theo, mở ngăn kéo ra, bên trong có vài thứ giấy tờ và một bao thuốc.


Ngải Cảnh Sơ cúi đầu vào trong xe, mang theo một chút khí lạnh. Anh với lấy hộp thuốc lá. Khoảng cách lúc này giữa hai người rất gần, Tăng Lý cảm nhận được luồng hơi lạnh lẽo mà anh thở ra, nhìn rõ cả nốt ruồi trên tai anh.


Ngải Cảnh Sơ đứng tại chỗ, rút điếu thuốc đưa lên miệng, không biết lấy đâu ra một cái bật lửa, chậm rãi châm lửa. Toàn bộ quá trình, anh đều dùng một tay, nhưng rất thành thạo.


Một lúc sau, nước mưa đã ướt sũng dưới chân Ngải Cảnh Sơ. Anh hút hết điếu này đến điếu khác. Có lúc anh nói, có lúc anh im lặng nghe, đôi khi anh sẽ nói rất nhiều, rất lâu, đến mức đầu thuốc lá cứ thế cháy, tàn thuốc rơi xuống tự do, lóe sáng một chút rồi thành tro.


Cuộc điện thoại cuối cùng cũng kết thúc, nhưng Ngải Cảnh Sơ vẫn đứng tại chỗ, yên lặng hút hết điếu thuốc. Vừa đi được mấy bước, điện thoại lại reo, lần này cuộc đối thoại chỉ kéo dài vài câu rồi nhanh chóng kết thúc.


Anh ngồi vào xe, nói với Tăng Lý: “Để cô đợi lâu rồi!”


Có lẽ do hai luồng khí nóng lạnh gặp nhau trong cổ họng, Ngải Cảnh Sơ ho khan vài tiếng. Bàn tay đặt trên vô lăng lúc này đã đỏ ửng lên do ở ngoài trời lạnh quá lâu.


Tăng Lý rốt cuộc không thể giữ im lặng: “Bị cảm thì tốt nhất đừng hút thuốc, anh là bác sĩ đấy.”


Bản thân cô cũng không biết sao lại thốt ra những lời này, giọng điệu pha một chút trách móc, một chút quan tâm, thật không thể lí giải. Sự quan tâm ấy có lẽ xuất phát từ lòng biết ơn vì anh đã giúp đỡ, hoặc cũng có thể là thuận miệng khuyên nhủ vài câu. Nhưng vừa dứt lời, Tăng Lý đã hối hận.


Ngải Cảnh Sơ không trả lời cô, chỉ lẳng lặng vận động những ngón tay đông cứng rồi lái xe đi. Xe chạy được một đoạn, anh đột nhiên lên tiếng: “Bác sĩ cũng nói, phụ nữ tốt nhất không nên hút thuốc.”


Tăng Lý kinh ngạc nhìn Ngải Cảnh Sơ, sau đó chậm rãi quay đi, khuôn mặt đã ửng đỏ.


Anh đang nói cô.


Lần đầu tiên Tăng Lý hút thuốc lá là khi nào? Hình như là dịp tết Tây năm nhất đại học. Cả ba người phòng cô cùng vài bạn học khác rủ nhau tới quảng trường cùng đếm ngược đến thời khắc giao thừa, lúc quay về kí túc đã một, hai giờ sáng, không gọi được taxi nên mọi người cùng nhau đi bộ về. Dọc đường, nhàm chán không biết làm gì, Ngũ Dĩnh dạy Tăng Lý hút thuốc.


Thực ra khi đó, Ngũ Dĩnh cũng chỉ là gà mờ. Cô ấy nói: “Cậu hút một hơi sau đó thở ra là được.”


“Thở ra bằng miệng hay mũi?” Tăng Lý tò mò hỏi.


“Miệng, dùng mũi khó chịu lắm.”


“Ờ.” Tăng Lý học làm theo một lần, ho đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa.


Mã Y Y nói: “Thời kỳ nổi loạn của hai người đến muộn quá đấy.”


Thật không ngờ về sau, Ngũ Dĩnh bỏ được, còn Tăng Lý lại nghiện nặng. Chỉ qua mấy ngày, cô đã mê mẩn thuốc lá, nhưng cô hút rất bí mật, hầu như không ai biết.


Một lần, vào dịp sinh nhật Ngũ Dĩnh, đám bạn học kéo nhau đi hát karaoke. Lúc ấy, tâm trạng Tăng Lý không tốt, cô lặng lẽ sang gian phòng bên cạnh, ngồi một mình hút thuốc. Ngũ Dĩnh đột ngột chạy đến tìm cô. Nghe thấy tiếng người, cô vội vàng dập thuốc ném đi. Ngũ Dĩnh vừa vào cửa liền hỏi: “Sao ở đây một mình lại không bật đèn?”


Tăng Lý chột dạ đáp: “Tớ ngồi nghỉ lát thôi.”


Đó là lần duy nhất suýt nữa bí mật bại lộ.


Thật không ngờ, bí mật này của cô lại bị Ngải Cảnh Sơ phát hiện.


Thực ra Tăng Lý hút rất ít, hơn nữa sau khi hút luôn súc miệng sạch sẽ. Vì chuyện chỉnh răng, cô còn đặc biệt đi làm sạch răng, không để lại vết tích gì. Mỗi lần đến khám cô cũng đánh răng cẩn thận, nếu có sơ hở, thì có lẽ chính là cái ngày Ngải Cảnh Sơ đến thư viện.


Tăng Lý ngẫm nghĩ rất lâu vẫn không biết nên giải thích thế nào, dù sao cũng để lại ấn tượng xấu. Nhưng rồi cô lại nghĩ, tại sao cần phải giải thích cho Ngải Cảnh Sơ? Thế là, rốt cuộc cô một mình ôm tâm trạng phức tạp, không nói gì nữa.


Từng bản nhạc trong CD nối tiếp nhau vang lên, sau đó là một ca khúc của Hách Lôi có tên. Quay đầu lại. Phiên bản này hình như Tăng Lý đã từng nghe ở Carol’s nhưng không có ấn tượng mấy.


Quay đầu lại, mây ngăn cách lối về.


Quay đầu lại, bụi gai rậm rạp.


Đêm nay sẽ không còn nữa những mộng cũ…


Quay đầu lại, chợt như giấc mộng.


Quay đầu lại, lòng ta như cũ.


Chỉ có đường dài vô tận bầu bạn cùng ta…


Giai điệu rất quen thuộc, nhưng nghe trên đường lúc này lại có cảm xúc thật khác lạ. Tăng Lý chợt thấy lòng muộn phiền, nhất định phải tìm người nói chuyện. Vì vậy, cô quyết định gạt hết câu nệ sang một bên, lên tiếng đánh vỡ sự im lặng: “Thầy Ngải hình như chưa kết hôn?”


“Ừ.”


“Thầy đưa bạn gái lên Đông Sơn du lịch, hay là cũng giống tôi đi cùng đồng nghiệp?”


“Không phải.”


“…”


Anh dùng ba chữ để trả lời ba câu hỏi. Tăng Lý bất lực quay đầu đi, không hỏi lại nữa, cũng không tiếp tục mất mặt mà nói chuyện cùng Ngải Cảnh Sơ.


Giọng hát ấm áp vẫn vang lên da diết, cần gạt nước vẫn đều đều khua trước mắt, trong xe phảng phất mùi khói thuốc.


Một lúc sau, Ngải Cảnh Sơ mới lên tiếng: “Tôi đưa người nhà đến đây nghỉ ngơi vài ngày.”


Ngoài cửa sổ đen kịt một mảnh, ngoại trừ cây cỏ được đèn xe chiếu sáng thì không còn trông thấy gì nữa. Trời đêm sương mù dày đặc, thật sự khiến cho người ta không khỏi run rẩy. Thỉnh thoảng, xe rẽ vào khúc ngoặt sẽ đột nhiên gặp phải một làn mưa bụi và khói trắng xóa trước mặt, Tăng Lý sợ đến giật thót tim. Cảnh tượng này thực giống với những màn hồ tiên quỷ quái được miêu tả trong Liêu trai, hoang dã bí hiểm.


Ngải Cảnh Sơ bình tĩnh lái xe, mắt chăm chú nhìn thẳng.


Qua một khúc rẽ, xuất hiện thêm một nhánh đường nữa, Tăng Lý nhìn biển báo phía trên có ghi: Độ cao tuyệt đối: 1800m.


Mưa dường như đã ngớt dần, nhưng lại có những hạt tròn to đập vào cửa kính xe.


Một lúc sau Tăng Lý mới ý thức được cảnh tượng đang diễn ra bên ngoài, đây không phải là mưa, mà là tuyết.


“Đúng là tuyết rơi, tôi chưa từng thấy nhiều tuyết như thế này bao giờ.” Tăng Lý gí sát mặt vào cửa kính, phấn khích nhìn ra bên ngoài. Cô thở một hơi vào lớp kính rồi lau đi nhìn cho rõ.


Ngải Cảnh Sơ liếc cô một cái, không nói gì.


Tăng Lý lẩm nhẩm như nói cho mình nghe: “Trên núi chắc là tuyết còn rơi nhiều nữa.”


Di động bất ngờ đổ chuông, là Mã Y Y. Ngải Cảnh Sơ tắt nhạc trong xe đi.


“Cá Nhỏ, cậu về tới nơi chưa?” Mã Y Y hỏi. Âm thanh vang ra từ điện thoại của Tăng Lý vốn không lớn nhưng ở trong không gian tĩnh lặng như vậy lại rõ ràng đến dị thường.


“Về lâu rồi”, Tăng Lý nói, “Đang ở trong phòng của nhà nghỉ.”


“Đồng nghiệp đón cậu về là nam hay nữ?” Mã Y Y cười xấu xa.


Nếu không phải vì Mã Y Y thì cô đâu phải chật vật như bây giờ, thế mà cô ấy còn không biết ngượng gọi điện đến hóng hớt. Vì muốn bóp nát cái óc tưởng tượng nhàm chán của Mã Y Y, Tăng Lý vốn đã định trả lời là nữ, nhưng cô liếc nhìn Ngải Cảnh Sơ, đoán chắc là anh đã nghe rõ từng câu từng chữ của Mã Y Y, vậy nên buộc lòng phải nói thật: “Nam.”


“Đẹp trai không?” Mã Y Y chưa chịu dừng.


“Ừm.” Tăng Lý giả vờ bình tĩnh lên tiếng, nhưng trống ngực đã đập thình thịch, chỉ muốn bóp chết Mã Y Y ngay lập tức.


“Cậu ừm thế là sao? Tóm lại có đẹp hay không?” Mã Y Y tiếp tục bức cung.


“Bà ngoại sao rồi?” Tăng Lý chỉ còn biết đau khổ chuyển chủ đề.


“Trời ạ, sợ chết khiếp! Bà tớ một mình vào WC, sau đó ngã trên mặt đất không đứng lên được, gọi không thưa, còn trừng lớn mắt, làm bố mẹ tớ sợ tái mặt. Thế mà sau khi đến bệnh viện, vừa nhìn thấy bác sĩ thì bà tớ lập tức hoàn hồn. Lúc bác sĩ hỏi, bà còn bảo không bị đau ở đâu cả.”


“Thế mai cậu đến không? Chiều nay người ta sắp phòng cho tớ với cậu rồi. Cậu không đến là tớ ở một mình.”


“Cậu giới thiệu cho tớ một anh chàng đẹp trai rồi tớ đi.” Mã Y Y có tâm trạng mà đùa cợt thế này chứng tỏ bà ngoại thực sự không làm sao. Thấy Tăng Lý ấp úng, Mã Y Y lại nói: “Thống nhất trước rồi đấy nhớ, cậu đừng có mà ăn mảnh.”


“Hừ.” Tăng Lý không thể chịu đựng nổi nữa, liền tắt điện thoại.


Cô chột dạ muốn chết, không dám tưởng tượng xem biểu vẻ mặt lúc này của Ngải Cảnh Sơ ra sao.


Bình thường con gái các cô tụ tập đều thích tán dóc, bình phẩm về đàn ông từ đầu đến chân, nhưng tất cả đều là chuyện kín kẽ, chẳng ngờ sẽ có lúc đương sự ngồi ngay bên cạnh thế này.


Tâm trạng Tăng Lý vẫn còn ngổn ngang, Ngải Cảnh Sơ bỗng nhiên ho khan hai tiếng, ngừng một lúc, rồi lại tiếp tục khụ khụ, anh đành phải dừng xe.


Tăng Lý nói: “Thầy vừa đi mua thuốc cảm đúng không? Mau uống đi.”


Ngải Cảnh Sơ đợi nhịp thở ổn định sau đó xua tay: “Về nhà rồi uống, uống bây giờ sẽ buồn ngủ.”


“À.” Tăng Lý không biết đáp lại thế nào, dù sao anh mới là bác sĩ. Đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô lên tiếng: “Vậy thầy uống chút nước đi, đỡ khô cổ họng.” Nói xong, cô đưa chai nước nãy giờ vẫn ôm trong tay ra, bổ sung: “Chắc không lạnh đâu.”


Ngải Cảnh Sơ nhận lấy chai nước, uống hai ngụm. Quả nhiên không lạnh.


Hai chai nước được Tăng Lý ôm trước ngực suốt từ nãy, đều trở nên ấm vô cùng.


Ngải Cảnh Sơ lại uống thêm.


Một lúc sau, bảng chỉ dẫn thứ hai xuất hiện, lần này ghi: Độ cao tuyệt đối 2000m.


Càng lên cao, tuyết rơi càng dày và không tan nữa, phủ thành từng lớp trắng xóa trên cây, đến khi chất thành đống cao ngất ngưởng mới rơi xuống đường.


Dù không có kinh nghiệm đi xe trong tuyết nhưng Tăng Lý đã từng xem trên ti-vi, hơn nữa nhớ lại những lời người lái xe dưới chân núi nói, cô cũng biết nguy hiểm. Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, tâm trạng của Tăng Lý từ hào hứng chuyển dần sang lo lắng, quên cả đếm biển báo.


Ngải Cảnh Sơ chậm rãi đỗ xe lại bên đường, nhìn con đường phía trước dày đặc tuyết, anh nói: “Không thể lái xe tiếp, không an toàn.”


Tăng Lý ngây ngẩn cả người, hỏi một câu bâng quơ: “Thế phải làm sao bây giờ?”


Ngải Cảnh Sơ giơ tay lên nhìn đồng hồ, thở dài: “Đi bộ vậy, nhà nghỉ cũng không xa đây lắm.” Nói xong, anh mở cửa xuống xe, mở thùng xe phía sau lấy ra một cái đèn pin.


Tăng Lý xuống theo, hai chân tiếp đất mới biết bên ngoài lạnh thế nào.


Ngải Cảnh Sơ khóa cửa xe lại, chiếu đèn pin đi về phía trước. Trong xe không có ô, Tăng Lý kéo mũ lông của áo khoác trùm lên đầu, nhưng lại vướng mái tóc dài đang buộc cao. Cô đành buông tóc ra, hất sang hai bên. Xong xuôi đã thấy Ngải Cảnh Sơ đi được vài bước, Tăng Lý sợ hãi, vội vàng đuổi theo.


“Thầy Ngải!” Cô vừa thở hổn hển vừa gọi anh.


Ngải Cảnh Sơ quay đầu.


“Tôi muốn đi phía trước.”


Anh dừng chân, nhường cô lên trước.


Khi còn bé, Tăng Lý đi đâu về nhà khuya đều phải đi qua một đoạn đường tối đen, không đèn không người, giơ bàn tay lên không thấy rõ năm ngón. Cho dù đi cùng một đám bạn, Tăng Lý cũng nhất định phải đi vào giữa. Cô nhát gan, rất sợ bóng tối, luôn tưởng tượng có vật gì lẳng lặng bám theo sau lưng đột ngột tóm mình lại, càng nghĩ càng sợ cho nên cô thất kinh chạy lên phía trước mọi người. Nhưng ở phía trước cô vẫn sợ, nói không chừng trong bóng tối trước mặt sẽ xuất hiện một con quái vật, lúc ấy nếu mọi người quay đầu bỏ chạy thì chẳng phải cô sẽ là người cuối cùng sao?


Sau này, Ngũ Dĩnh dọa cô: “Thực ra đi ở giữa mới là thảm nhất. Nếu có quái vật ăn thịt người xuất hiện thật, người đi trước và người đi sau sẽ có đường chạy, bắt không chuẩn, những người ở giữa do quá đông nên chạy chậm, tóm một phát liền trúng.”


Còn hôm nay, chỉ có cô và Ngải Cảnh Sơ, cô vẫn tình nguyện đi trước, giao an toàn phía sau cho anh.


Đường khá rộng nên dù tuyết rơi dày đặc nhưng đi lại cũng không đến nỗi quá khó khăn. Tăng Lý đi đằng trước, Ngải Cảnh Sơ cầm đèn pin đi đằng sau. Ánh đèn chiếu lên người cô, tạo thành một cái bóng thật dài phía trước mặt.


Một đêm tuyết rơi vô cùng yên tĩnh.


Dường như ngoài tiếng thở của hai người, tiếng bước chân dẫm lên tuyết thì chỉ còn lại âm thanh tuyết rơi khe khẽ.


Bỗng nhiên, Tăng Lý nghe thấy một tiếng động kỳ lạ từ trong rừng vọng ra, cô đờ người bất động.


Cô nói: “Anh nghe xem.” Hình như là tiếng người khóc, nghĩ vậy, trống ngực Tăng Lý bắt đầu gõ.


Ngải Cảnh Sơ cũng dừng lại.


“Tiếng gì?”


Anh trả lời: “Hình như là cú mèo.”


Tăng Lý bán tín bán nghi tiếp tục đi, nhưng cảm thấy âm thanh kia vọng đến từ đằng trước nên cô lùi lại, sóng vai với Ngải Cảnh Sơ.


Bình thường, hễ sợ hãi điều gì, Tăng Lý đều khe khẽ hát. Lúc này có Ngải Cảnh Sơ bên cạnh, cô không thể không chú ý hình tượng, nên buộc phải thay đổi thành trò chuyện.


Cô nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi.


“Có nhiều bệnh nhân gọi điện cho thầy vào giờ nghỉ như thế này không?” Nói gì mà những nửa tiếng!


“Thỉnh thoảng.”


“Chị kia… con của chị ấy làm sao vậy?” Vừa mới nghe điện đã khóc lóc khổ sở.


“Chị ấy đã mang thai được sáu tháng, phát hiện đứa bé bị hở hàm ếch.”


“À.” Tăng Lý hỏi, “Chính là bệnh mà người ta vẫn nói là sứt môi?”


“Đúng vậy.”


“Thế phải làm sao?”


“Lúc đầu chị ấy muốn sinh con ra, nhưng người nhà phản đối.”


“Thế là quyết định từ bỏ?”


“Ừm.”


“Ngộ nhỡ đứa trẻ sinh ra có thể điều trị khỏi thì sao?”


“Thế còn phải xem tiêu chuẩn của “khỏi” là gì. Giống như các cô tới chỉnh răng, nếu ban đầu chỉ kỳ vọng khoảng tám, chín mươi phần trăm thì kết quả cuối cùng đạt được có lẽ là khỏi một trăm phần trăm. Ngược lại, sẽ là vĩnh viễn không bao giờ hoàn mỹ.”


Câu chuyện trở nên trầm trọng.


Đúng lúc ấy, Tăng Lý nghe được âm báo có tin nhắn, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra xem, là tin nhắn của Mã Y Y: “Tớ đột nhiên nhớ ra, vừa nãy có phải bên cạnh cậu có người không?”


Lại thêm một tin nữa đến ngay sau đó: “Mai tớ sẽ tới, nhưng chắc không kịp trước lúc mặt trời mọc, cho phép cậu lên núi trước, tớ sẽ đi sau.”


Tăng Lý vừa nhìn điện thoại, vừa nhìn Ngải Cảnh Sơ, sợ không để ý bị bỏ lại một mình đằng sau.


“Sáng mai có đi ngắm mặt trời mọc không?” Cô hỏi anh.


“Nếu trời đẹp thì chắc là có.”


Tăng Lý giương mắt nhìn bốn phía, cảm thấy mong muốn ngày mai trời đẹp thật quá xa vời. Đằng trước có một cái cây bị đổ chắn ngang đường, hai người phải đi vòng qua.


Trên thân cây là một lớp tuyết dày, Tăng Lý vơ lấy một nắm. Đi bộ với Ngải Cảnh Sơ một đoạn đường, lòng bàn tay đã toát mồ hôi, cầm nắm tuyết chẳng hề lạnh còn cảm thấy rất thích thú.


Ngải Cảnh Sơ liếc nhìn bàn tay cô.


Tăng Lý vân vê nắm tuyết trong tay, mãi đến khi nó trở thành một quả cầu tuyết nho nhỏ. Cô đưa lên mũi hít, rồi há miệng cắn một miếng. Tuyết chạm vào răng, hơi buốt, vào đến lưỡi thì nhanh chóng tan ra, rất lạnh, và không có vị gì hết.


Ngải Cảnh Sơ nhìn Tăng Lý, muốn nói lại thôi.


“Cô…”


Tăng Lý xấu hổ khẽ cười.


Ngải Cảnh Sơ nhìn cô mấy giây, rồi quay đầu tiếp tục đi về phía trước. Tăng Lý ném nắm tuyết xuống, cúi gằm mặt, lén lút liếm môi. Đi được vài bước, cô bỗng nghe thấy một tiếng “rắc” Nhỏ vang lên.


Cô cảm thấy rất kì lạ, bởi vì, âm thanh này hình như phát ra từ… trong miệng cô. Không phải cảm giác mà đúng là thật. Cô dừng lại, cố gắng hồi tưởng lại cảm giác kỳ quái đó, giống như là tiếng dây đàn đứt, hay là, tiếng một viên gì đó rơi!


Mắc cài?


Tăng Lý bắt đầu lo lắng cho cái niềng răng trong miệng mình, cô dùng đầu lưỡi đảo qua một lượt kiểm tra. Vẫn ổn! Lại lần nữa, bấy giờ mới phát hiện ra dây kim loại ở răng cửa hơi lỏng lẻo.


Nhận ra Tăng Lý dừng lại khá lâu, Ngải Cảnh Sơ nghi hoặc quay đầu. Thấy cô đứng nguyên tại chỗ, tay sờ vào niềng răng, vẻ mặt rất nghiêm trọng, anh bèn đi về phía cô.


“Thầy Ngải.” Tăng Lý sợ hãi nhìn Ngải Cảnh Sơ.


“Răng nào?” Vừa rồi anh còn định nhắc nhở cô, quả nhiên…


“Răng cửa.”


Tăng Lý há miệng ra cho Ngải Cảnh Sơ kiểm tra. Hôm nay cô đi dép đế bằng, Ngải Cảnh Sơ phải cúi thấp đầu mới nhìn được. Anh cầm đèn pin soi vào miệng cô, thấy một cái khay đỡ răng trên bên trái rời khỏi răng.


“Những cái khác còn không?” Ngải Cảnh Sơ hỏi.


“Không biết.”


Không có nước rửa tay, không có găng tay cao su, Ngải Cảnh Sơ không dám tùy tiện đưa tay vào kiểm tra miệng Tăng Lý, chỉ có thể cầm đèn pin soi để quan sát. Anh cao hơn cô khá nhiều, góc nhìn và hướng chiếu sáng bị chênh lệch, sợ ánh đèn khiến Tăng Lý chói mắt, anh dùng ngón trỏ nâng nhẹ cằm cô lên.


Ngón tay anh rất ấm, đây là cảm giác duy nhất mà Tăng Lý nhận thấy ngoài sự khó chịu khi phải ngửa cổ và há miệng.


Nhưng cảm giác ấm áp ấy không giống da thịt chạm vào nhau, càng không phải leo núi nóng mà toát mồ hôi. Cô bắt đầu hoài nghi… chẳng lẽ anh bị sốt?


“Chắc rơi mất một mắc cài.”


“Làm sao giờ?”


“Lần sau làm lại.” Ngải Cảnh Sơ thu tay về.


“Thầy đang bị sốt.” Tăng Lý chần chừ nói.


“Ừm.” Ngải Cảnh Sơ thờ ơ đáp rồi soi đèn pin lên phía trước, điềm nhiên đi tiếp.


“Có sốt cao lắm không?” Tăng Lý đuổi theo hỏi.


“Không sao.” Anh trả lời.


Mỗi lần Tăng Lý bị cảm đều ho khan và chảy nước mũi, vài lần bị rất nặng mới phát sốt, hễ sốt thì đầu óc choáng váng, chân tay tê mỏi, bước đi không vững, cảm thấy toàn thân mất hết sức lực.


Cô có phần lo lắng cho Ngải Cảnh Sơ, nhưng hai người không thân thiết, với tính cách rụt rè của Tăng Lý, hỏi một câu có sốt cao hay không như vậy đã cực hạn rồi. Vì thế cô không nói gì nữa, cũng không muốn Ngải Cảnh Sơ phải tốn sức trả lời. Cô đi chậm lại, anh cũng bước chậm lại theo.


Cũng may, đi thêm một đoạn đường uốn khúc nữa, Tăng Lý đã nhìn thấy ánh đèn phát ra từ nhà nghỉ.


“Tới rồi.” Tăng Lý reo lên mừng rỡ.


Ngải Cảnh Sơ nghe vậy, nghiêng đầu về phía ánh đèn. Hai người đi tới cửa lớn, nhân viên bảo vệ nhìn theo với vẻ dò xét.


Nhà nghỉ Đông Sơn có bốn dãy nhìn về bốn hướng, nhà phía Bắc là dãy nhà chính. Ở giữa là vườn hoa và khu giải trí nhỏ. Đằng sau khu nhà phía nam có suối nước nóng, sau nữa là một căn biệt thự.


Tăng Lý hỏi: “Đoàn cơ quan tôi đều ở khu nhà phía tây, còn anh ở đâu?”


Ngải Cảnh Sơ nói: “Đi đến khu nhà phía tây đi!”


Tầng trệt tòa nhà có một quán bar nhỏ, bên trong vẫn còn khá đông người.


Lúc này, một người đàn ông chừng ngoài ba mươi vừa đi xuống cầu thang, nhìn thấy Tăng Lý, anh ta liền lên tiếng: “Tiểu Tăng, vừa rồi còn nói chuyện về cô, cô trốn đi đâu thế?”


“Chủ nhiệm Lý.” Tăng Lý cười.


“Cô mau đi thôi, mọi người đều ở bên ngoài đánh bài.” Nói xong, anh ta đi tiếp.


“Họ là đồng nghiệp của cô?” Ngải Cảnh Sơ nhìn theo hướng người đàn ông đó đi vào, hỏi Tăng Lý.


“Vâng.” Tăng Lý đi lên phía trước vài bước mới phát hiện Ngải Cảnh Sơ không đi cùng mình.


“Cô về tới nơi rồi vậy tôi cũng quay về đây.” Ngải Cảnh Sơ nói.


“Cảm ơn anh.”


Ngải Cảnh Sơ gật đầu, quay về đường cũ. Tăng Lý nhìn bóng lưng anh một hồi, cảm thấy hình như anh đi sai đường, rõ ràng là hướng ra khỏi nhà nghỉ.


“Thầy Ngải! Thầy ở chỗ nào?” Tăng Lý nghi hoặc chạy theo hỏi.


“Chùa Đông Bình.”


Tăng Lý kinh ngạc. Suốt từ lúc gặp Ngải Cảnh Sơ, cô chưa hề hỏi anh muốn đến chỗ nào, chưa hỏi anh ở đâu. Nghe bác bảo vệ kia nói anh lên núi, mà dọc đường chỉ có duy nhất nhà nghỉ Đông Sơn này, thế nên anh không nói, cô cũng không hỏi.


Thật không ngờ, anh không hề ở cùng khu nhà nghỉ với cô.


Chùa Đông Bình…


Tăng Lý biết nơi này, trước đây cô chỉ nghe loáng thoáng, nhưng đi qua con đường vừa rồi, cô đã biết rõ ràng vị trí. Bởi vì, khi xe chạy qua một khúc rẽ có cắm biển độ cao 1800m, cô trông thấy một lối rẽ nhỏ, ngay ngã ba người ta cắm một cái biển báo: rẽ phải đi khách sạn Đông Sơn, rẽ trái đi chùa Đông Bình cách 500m.


Lúc này, lẽ ra Ngải Cảnh Sơ cũng đã tới nơi rồi!


Vậy mà anh không hề nói, vẫn tiếp tục lái xe lên núi, thậm chí bị sốt cũng đưa cô đi bộ đến đây, giao cô cho đồng nghiệp.


Bỗng dưng, vô vàn cảm xúc ùa về bủa vây lấy Tăng Lý, không biết làm thế nào cho phải. Tiễn anh trở về hoặc giữ anh lại đây, có lẽ anh đều không đồng ý.


Cuối cùng Tăng Lý nói: “Thầy chờ tôi, tôi lấy ô cho thầy.”


Nói xong, cô nhanh chóng chạy vào tòa nhà phía Tây ấn nút thang máy. Đợi mãi không thấy thang máy xuống, Tăng Lý sốt ruột đành leo cầu thang bộ. Tòa nhà phía Tây có sáu tầng, cô ở tầng năm. Cô chạy một mạch tới phòng mình, mở hành lý ra lấy chiếc ô dự phòng, rồi lại chạy xuống.


Thế nhưng, không còn thấy bóng dáng Ngải Cảnh Sơ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom