Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 15 - Phần 2
Thực ra, hai mẹ con anh không phải bị người ta chia cách, mà mẹ thật sự đã từ bỏ anh. Anh nói anh mồ côi từ trong bụng mẹ, cũng có nghĩa anh là một đứa trẻ không cha không mẹ. Đó là một phần nguyên nhân khiến anh đồng cảm với Mã Tiểu Binh.
“Em muốn nghe chuyện khi còn bé của anh.” Tăng Lý nói.
“Khi bé, anh luôn nghĩ, nếu mình làm gì cũng giỏi, cùng xuất sắc thì mẹ sẽ hối hận và trở về đón mình đi. Nhưng không phải, trước giờ anh chưa hề có một mẩu tin tức nào về mẹ. Anh không dám hỏi ngưòi khác xem mẹ ở đâu, đi đâu. Sau này, vì mẹ mà anh đến Philadelphia du học. Anh gấp rút đi tìm mẹ, biết mẹ đã kết hôn, đã sinh con và mở một cửa hàng nữ trang nhỏ. Anh vào đó, mẹ không nhận ra anh, thậm chí chỉ đảo mắt qua anh một cái. Khuôn mặt anh giống mẹ như vậy nhưng mẹ không hề nhận ra.”
Nghe Ngải Cảnh Sơ nói những lời này, Tăng Lý bỗng nhiên hiểu rõ cảm giác của anh. Nỗ lực chứng tỏ bản thân cho người ấy xem, rồi cuối cùng lại phát hiện ra, bản thân quá nhỏ bé, dường như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời người ấy. Là chán nản? Tuyệt vọng? Hay là hận?
Anh nói: “Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện này ra. Ở nhà anh không dám nhắc tới, sợ mọi người buồn. Bạn bè lại càng chẳng thể nói.”
“Từ nay về sau có chuyện gì nhất định phải nói với em, không được giấu trong lòng.” Tăng Lý nhìn anh.
“Ừ.”
“Được không?”
“Được.”
Im lặng một lúc anh lại nói: “Sau đó anh vẫn chưa từ bỏ hi vọng, anh tới cửa hàng đó lần nữa, mẹ hỏi anh muốn gì. Anh nói muốn mua một món nữ trang tặng người phụ nữ quan trọng nhất trong đời mình, mẹ liền chọn giúp anh một chiếc nhẫn. Trả tiền xong, anh bỏ lại cái hộp trên bàn, không cầm đi. Lúc đó mẹ còn tưởng anh quên, đuổi theo đưa cho anh.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh không bao giờ quay lại đó nữa.”
Nói xong, anh cầm bật lửa, rút ra một điếu thuốc rồi mở cửa, một mình ra ngoài chuẩn bị hút thuốc. Nhận ra tâm trạng anh không tốt, Tăng Lý cũng lấy một điếu thuốc, xuống xe, đi đến bên cạnh anh.
Ngải Cảnh Sơ vừa mới châm lửa, Tăng Lý ghé vào nói: “Em cũng muốn!”
Anh có vẻ không vui: “Bảo rồi em không được hút thuốc.”
“Thế anh cũng không được hút.” Cô cãi.
“Anh là đàn ông.”
“Nam nữ bình đẳng?” Cô phản bác.
“Chuyện này có thể bình đẳng à?” Chủ nghĩa nam quyền bắt đầu bộc lộ.
“Sao mà không thể?” Dứt lời, Tăng Lý giằng lấy cái bật lửa, tự mình châm thuốc.
Chưa bao giờ cô dám to gan lớn mật phơi bày thói xấu của mình ra như thế. Tiếc rằng, châm lửa xong, dưới ánh mắt của Ngải Cảnh Sơ, cô không dám hút.
Ngải Cảnh Sơ không lên tiếng, cũng chẳng ngăn cô.
Tăng Lý bình tĩnh lại, nhìn đốm lửa giữa hai ngón tay, bỗng nhiên nói: “Ngày trước mỗi khi buồn bực, em liền muốn làm gì đó để quên đi, vì vậy em tự hỏi lúc tâm trạng không tốt, liệu hút thuốc và uống chút rượu vào có tốt hơn không?”
“Cai đi! Cả anh và em!” Anh cầm lấy điếu thuốc của cô, dụi tắt cùng với điếu thuốc của mình.
“Anh cũng không hút nữa à?”
“Không.”
“Thế lúc muốn hút thì làm thế nào? Cắn hạt dưa nhé!”
“Lúc anh muốn hút, em hôn anh một cái là được!”
“Thế em muốn hút thì sao?”
“Thì đổi lại anh hôn em.” Anh nói nhẹ bẫng.
Tăng Lý bất bình. Người này đúng là biết cách lợi dụng.
Hai người đứng bên ngoài một lúc rồi lại vào xe ngồi.
“Sao anh không ngủ được?” Tăng Lý tò mò.
“Mã Phú Quý ngáy to quá.” Ngải Cảnh Sơ đáp, “Anh định ra ngoài xe chợp mắt một lát.”
“Không phải trong nhà có vật lạ à?” Cô thăm dò.
“Cái gì lạ?” Anh khó hiểu.
“Không có gì.” Cô đáp qua loa.
“Nhớ hẹn mẹ em nhé.” Ngải Cảnh Sơ lại nhắc tới vấn đề ban đầu.
“Anh nghiêm túc đấy à?” Cô hỏi.
“Em không nghiêm túc?”
“Không phải.” Tăng Lý giải thích.
Anh không tiếp lời. Cô tưởng anh giận, chẳng ngờ anh lại nói: “Vì bố mẹ mà anh luôn cẩn trọng với chuyện tình cảm”, ngừng một lúc, anh tiếp tục “Sau khi biết quan hệ giữa em và Vu Dịch, anh từng chùn bước. Nhưng rồi anh phát hiện ra dù có làm gì anh cũng không thể ngăn cản được mình, vì thế anh quyết định để mặc cho mọi thứ diễn ra tự nhiên. Tăng Lý, còn nhớ anh nói muốn lấy trái tim em đi không?” Nói đoạn, anh chỉ ngón tay vào vị trí trái tim cô, rồi lại chỉ vào trái tim mình, “Là bởi vì, trái tim anh đã không còn ở đây nữa rồi, nếu em không thể trao trái tim của em đổi cho anh, anh sẽ trở thành cái xác không hồn.”
…
“Anh không phải người biết nói những lời ngon ngọt, biết dỗ dành người khác, biết tặng hoa tặng quà. Anh cũng không phải người tin vào thánh thần ma quỉ. Nhưng giờ anh xin thề, cả đời này sẽ đối xử thật tốt với em, không để em phải chịu ấm ức nào.”
Những lời nói hết sức bình dị của anh lại ẩn chứa bao nhiêu tình cảm, khiến Tăng Lý không cầm được nước mắt, từng giọt từng giọt cứ thế rơi xuống. Cô nhoài người, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Em yêu một người, nhất định sẽ quấn lấy anh ấy, dính lấy anh ấy, sẽ muốn hai tư giờ đều được ở bên anh ấy, như thế liệu sau này anh có ghét em không?”
“Anh không ngại để em ngày nào cũng tới bệnh viện cùng anh đâu! Hay là…”, anh nói, “Em thi làm nghiên cứu sinh của anh đi, trước khi nghỉ hưu, anh sẽ không cho em tốt nghiệp!”
“Điên!”
Gần sáng, trời đột ngột đổ mưa lớn. Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý quay lại nhà Mã Phú Quý thì thấy người lớn đều đã dậy, đang chuẩn bị cơm nước. Họ không biết hai người ngủ ngoài xe, chỉ nghĩ là hai người dậy sớm đi dạo, gặp mưa nên quay về.
Ăn sáng xong, mưa chẳng ngớt mà càng lúc càng lo. Cả mảnh sân trước nhà đều trắng nước.
Ngải Cảnh Sơ và Mã Phú Quý đưa Mã Tiểu Binh về nhà ông Mã, nhân tiện mang cơm cho ông ta. Vì đường đi lầy lội nên Ngải Cảnh Sơ không cho Tăng Lý đi theo.
Trời mưa thế này không thể ra ngoài đồng làm việc, chị Mã bèn ở nhà giúp mẹ chồng đan sọt trúc. Tăng Lý rất muốn vào gian phòng của cụ bà lấy quần áo hôm qua mình thay ra, nhưng mọi người đều ở ngoài này, cô không dám tới gần cỗ quan tài đó, cũng không dám xác định xem có đúng là quan tài hay không.
Thấy cô thấp thỏm không yên, chị Mã cho rằng cô lo lắng về Ngải Cảnh Sơ, bèn trấn an mấy câu: “Đừng lo, họ đi nhanh thôi, vẫn về thành phố kịp.”
Chị ta vừa mới dứt lời chưa được bao lâu thì vị đội trưởng Ngô kia tới thông báo, con đường ra khỏi thôn bị sạt lở, hôm nay hai người không thể rời khỏi đây.
“Không còn đường khác ạ?” Tăng Lý hỏi.
“Không.”
Nghe câu trả lời, điều đầu tiên Tăng Lý nghĩ tới không phải là mai phải đi làm, mà là: Chẳng lẽ tối nay còn phải ngủ bên cạnh cỗ quan tài đó?
Chị Mã nghe được tin tức này vẫn rất bình thản, vừa an ủi Tăng Lý, vừa nhiệt tình giữ họ ở lại thêm, sau đó chị ta cởi bó trúc bên hông, đứng dậy đi vào trong buồng.
Tăng Lý tinh ý nhận ra phương hướng của chị ta, vội hỏi: “Chị đi đâu thế?”
“Vào phòng bà nội cu tí lấy đồ.”
“Em đi cùng chị.” Tăng Lý bám theo.
Tuy là ban ngày nhưng ánh sáng lọt vào đây không nhiều, họ lại không bật đèn nên căn buồng tối như mực. Cỗ quan tài vẫn nằm im thin thít bên cạnh giường.
Tăng Lý vội vội vàng vàng lấy đồ của mình, trong khi chị Mã đi thẳng tới chỗ đặt quan tài, mở nắp, để lộ ra cái khe lớn. Nếu đứng đây một mình, chắc chắn Tăng Lý sẽ đẩy cửa mà tháo chạy.
Nhận ra sắc mặt cô biến đổi, chị Mã nói: “Nhà chị trồng đỗ tương, trưa nay cho cô cậu ăn đỗ tương nhé!”
“Cái này để đựng đỗ tương ạ?”
“Em gái đừng để ý, đây là quan tài chuẩn bị cho mẹ chồng chị ấy mà.” Chị Mã giải thích.
Nghe chị ta nói rõ ràng, Tăng Lý mới biết, hóa ra ở đây có tập tục chuẩn bị quan tài và áo liệm đầy đủ trước khi người già qua đời, vì thế chẳng ai kiêng kị gì mấy thứ này, thậm chí thoải mái để trong nhà. Lắm nhà bày suốt hai mươi năm mới dùng tới, nhìn lâu thành quen, coi như đồ gia dụng.
“Gỗ bách này vừa phòng bệnh phong thấp vừa phòng sâu bọ nên chị đựng đỗ tương vào đây.” Chị Mã nói.
“Thế bà cũng đồng ý ạ?”
“Nguyên văn mẹ chị nói thế này: Chuyện này cũng giống như trước khi đi đâu xa nhà, người ta phải chuẩn bị tốt giày với tất.”
Đến trưa thì mấy người Ngải Cảnh Sơ về. Trông thấy người anh ướt sũng, từ bắp chân xuống đều lấm lem bùn đất, Tăng Lý không khỏi buồn cười. May mà trong xe anh có quần áo, vội vàng đi lấy về thay.
Có lẽ vì phản ứng của Tăng Lý, chị Mã không chế biến đỗ tương thành món ăn mà thay bằng lạc rang. Biết Ngải Cảnh Sơ không thích ăn lạc, nhân lúc dọn đồ ăn lên, Tăng Lý cố tình để đĩa lạc ra xa anh.
Tranh thủ không ai để ý, Ngải Cảnh Sơ khẽ hỏi cô: “Sao em biết anh không ăn lạc?”
Tăng Lý nén cười, nghiêm túc trả lời: “Em dự liệu như thần mà!”
Ngải Cành Sơ ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc vẫn không thể nhớ ra đã nói với Tăng Lý khi nào.
Sau đó Tăng Lý tò mò lại hỏi: “Sao anh không ăn lạc?”
Anh nháy mắt đáp: “Em “dự liệu” thử xem?”
“…”
Con người này thật là nhỏ nhen.
Ăn cơm xong, Tăng Lý tìm một cái bàn chải, đem quần áo và giày của Ngải Cảnh Sơ đi giặt sạch.
Ngải Cảnh Sơ cũng chẳng đựợc nhàn rỗi. Chẳng biết vì sao tin tức có một danh y trong thành phố về nhà Mã Phú Quý truyền khắp thôn, mọi người đều bế con mình đến nhờ anh xem bệnh.
Xong việc, Tăng Lý bắt đầu thấy buồn ngủ. Cô đứng ngoài cửa buồng của cụ bà hồi lâu, trước tiên là thò nửa người vào dò tìm công tắc đèn, sau đó mới dè dặt bước vào.
Cô nhìn chằm chằm cổ quan tài, chậm rãi bước, mội bước, hai bước, ba bước, bốn bước,... mãi đến khi không thể gần hơn được nữa.
Vừa nãy chị Mã quên không đóng nắp vào. Tăng Lý đứng ngay bên cạnh cũng không dám ngó đầu nhìn bên trong, nhưng dường như có thể ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng.
Chuyện này cũng giống như trước khi đi đâu xa nhà, người ta phải chuẩn bị tốt giày với tất.
Những lời chất phác này khiến cô bình tĩnh trở lại.
Lúc Ngải Cảnh Sơ tìm thấy Tăng Lý thì cô đang một mình nằm trên giường cụ bà mà ngủ. Vì bật đèn nên vừa vào cửa anh đã trông thấy cỗ quan tài, lập tức hiểu ra lý do đêm qua cô mất ngủ.
Nhưng lúc này cô ngủ rất sâu, anh ngồi bên cạnh giường mà cô cũng không phát hiện ra.
Lần đầu tiên anh được nhìn cô ngủ. Mái tóc dài phủ trên gối, đôi môi hơi hé mở để lộ niềng răng ở răng cửa, cằm còn lưu lại vết khâu.
Ngải Cảnh Sơ đứng dậy, ra cửa tắt đèn rồi lại quay vào ngồi xuống bên giường.
Trời vẫn còn mưa. Nước mưa rơi vào mái ngói phát ra những âm thanh đều đều. Anh cứ yên lặng ngồi ngắm cô như thế, rất lâu, rốt cuộc cô cũng tỉnh.
“'Sao anh ngồi đây?” Cô hỏi trong trạng thái ngái ngủ.
“Sợ em sợ.”
Nghe anh nói vậy, cô liếc cỗ quan tài, sau đó trả lời: “Em không sợ.”
Anh mỉm cười, vỗ nhẹ đầu cô.
Cô duỗi tay ra trước mặt anh, nhăn nhó nói: “Đau tay.”
Có lẽ do trời mưa, nơi này lại là vùng ẩm ướt, nên u nang ở ngón tay cô bị đau. Trước tới giờ cô đề chịu đựng, đây là lần đầu tiên kêu đau với người khác để làm nũng.
Ngải Cảnh Sơ trong lòng ngập tràn ngọt ngào, cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa.
Tăng Lý rất thích cảm giác này, cô nói: “Lại buồn ngủ rồi.”
“Thế ngủ tiếp đi.”
“Anh hát cho em nghe đã.” Cô khẽ nói.
“Lại nữa rồi!”
“Hát đi mà!” Lá gan của cô đúng là càng ngày càng to, không còn biết sợ anh nữa rồi.
Nhìn cô nằm trên giường, ngửa đầu làm nũng, cảnh xuân vô hạn mê lòng người, Ngải Cảnh Sơ không kìm lòng được cúi xuống muốn hôn cô. Nhưng khi vừa chạm tới đôi môi anh đào kia, tâm tình tốt đột nhiên vơi đi một nửa.
“Gì thế?” Tăng Lý hỏi.
“Đang yên đang lành tự dưng lại đeo niềng răng.” Hôn sẽ bị mất đi cảm giác.
“Chẳng phải anh đeo cho em sao?” Cô hỏi.
“…”
Quả nhiên là tự làm tự chịu.
“Em muốn nghe chuyện khi còn bé của anh.” Tăng Lý nói.
“Khi bé, anh luôn nghĩ, nếu mình làm gì cũng giỏi, cùng xuất sắc thì mẹ sẽ hối hận và trở về đón mình đi. Nhưng không phải, trước giờ anh chưa hề có một mẩu tin tức nào về mẹ. Anh không dám hỏi ngưòi khác xem mẹ ở đâu, đi đâu. Sau này, vì mẹ mà anh đến Philadelphia du học. Anh gấp rút đi tìm mẹ, biết mẹ đã kết hôn, đã sinh con và mở một cửa hàng nữ trang nhỏ. Anh vào đó, mẹ không nhận ra anh, thậm chí chỉ đảo mắt qua anh một cái. Khuôn mặt anh giống mẹ như vậy nhưng mẹ không hề nhận ra.”
Nghe Ngải Cảnh Sơ nói những lời này, Tăng Lý bỗng nhiên hiểu rõ cảm giác của anh. Nỗ lực chứng tỏ bản thân cho người ấy xem, rồi cuối cùng lại phát hiện ra, bản thân quá nhỏ bé, dường như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời người ấy. Là chán nản? Tuyệt vọng? Hay là hận?
Anh nói: “Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện này ra. Ở nhà anh không dám nhắc tới, sợ mọi người buồn. Bạn bè lại càng chẳng thể nói.”
“Từ nay về sau có chuyện gì nhất định phải nói với em, không được giấu trong lòng.” Tăng Lý nhìn anh.
“Ừ.”
“Được không?”
“Được.”
Im lặng một lúc anh lại nói: “Sau đó anh vẫn chưa từ bỏ hi vọng, anh tới cửa hàng đó lần nữa, mẹ hỏi anh muốn gì. Anh nói muốn mua một món nữ trang tặng người phụ nữ quan trọng nhất trong đời mình, mẹ liền chọn giúp anh một chiếc nhẫn. Trả tiền xong, anh bỏ lại cái hộp trên bàn, không cầm đi. Lúc đó mẹ còn tưởng anh quên, đuổi theo đưa cho anh.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh không bao giờ quay lại đó nữa.”
Nói xong, anh cầm bật lửa, rút ra một điếu thuốc rồi mở cửa, một mình ra ngoài chuẩn bị hút thuốc. Nhận ra tâm trạng anh không tốt, Tăng Lý cũng lấy một điếu thuốc, xuống xe, đi đến bên cạnh anh.
Ngải Cảnh Sơ vừa mới châm lửa, Tăng Lý ghé vào nói: “Em cũng muốn!”
Anh có vẻ không vui: “Bảo rồi em không được hút thuốc.”
“Thế anh cũng không được hút.” Cô cãi.
“Anh là đàn ông.”
“Nam nữ bình đẳng?” Cô phản bác.
“Chuyện này có thể bình đẳng à?” Chủ nghĩa nam quyền bắt đầu bộc lộ.
“Sao mà không thể?” Dứt lời, Tăng Lý giằng lấy cái bật lửa, tự mình châm thuốc.
Chưa bao giờ cô dám to gan lớn mật phơi bày thói xấu của mình ra như thế. Tiếc rằng, châm lửa xong, dưới ánh mắt của Ngải Cảnh Sơ, cô không dám hút.
Ngải Cảnh Sơ không lên tiếng, cũng chẳng ngăn cô.
Tăng Lý bình tĩnh lại, nhìn đốm lửa giữa hai ngón tay, bỗng nhiên nói: “Ngày trước mỗi khi buồn bực, em liền muốn làm gì đó để quên đi, vì vậy em tự hỏi lúc tâm trạng không tốt, liệu hút thuốc và uống chút rượu vào có tốt hơn không?”
“Cai đi! Cả anh và em!” Anh cầm lấy điếu thuốc của cô, dụi tắt cùng với điếu thuốc của mình.
“Anh cũng không hút nữa à?”
“Không.”
“Thế lúc muốn hút thì làm thế nào? Cắn hạt dưa nhé!”
“Lúc anh muốn hút, em hôn anh một cái là được!”
“Thế em muốn hút thì sao?”
“Thì đổi lại anh hôn em.” Anh nói nhẹ bẫng.
Tăng Lý bất bình. Người này đúng là biết cách lợi dụng.
Hai người đứng bên ngoài một lúc rồi lại vào xe ngồi.
“Sao anh không ngủ được?” Tăng Lý tò mò.
“Mã Phú Quý ngáy to quá.” Ngải Cảnh Sơ đáp, “Anh định ra ngoài xe chợp mắt một lát.”
“Không phải trong nhà có vật lạ à?” Cô thăm dò.
“Cái gì lạ?” Anh khó hiểu.
“Không có gì.” Cô đáp qua loa.
“Nhớ hẹn mẹ em nhé.” Ngải Cảnh Sơ lại nhắc tới vấn đề ban đầu.
“Anh nghiêm túc đấy à?” Cô hỏi.
“Em không nghiêm túc?”
“Không phải.” Tăng Lý giải thích.
Anh không tiếp lời. Cô tưởng anh giận, chẳng ngờ anh lại nói: “Vì bố mẹ mà anh luôn cẩn trọng với chuyện tình cảm”, ngừng một lúc, anh tiếp tục “Sau khi biết quan hệ giữa em và Vu Dịch, anh từng chùn bước. Nhưng rồi anh phát hiện ra dù có làm gì anh cũng không thể ngăn cản được mình, vì thế anh quyết định để mặc cho mọi thứ diễn ra tự nhiên. Tăng Lý, còn nhớ anh nói muốn lấy trái tim em đi không?” Nói đoạn, anh chỉ ngón tay vào vị trí trái tim cô, rồi lại chỉ vào trái tim mình, “Là bởi vì, trái tim anh đã không còn ở đây nữa rồi, nếu em không thể trao trái tim của em đổi cho anh, anh sẽ trở thành cái xác không hồn.”
…
“Anh không phải người biết nói những lời ngon ngọt, biết dỗ dành người khác, biết tặng hoa tặng quà. Anh cũng không phải người tin vào thánh thần ma quỉ. Nhưng giờ anh xin thề, cả đời này sẽ đối xử thật tốt với em, không để em phải chịu ấm ức nào.”
Những lời nói hết sức bình dị của anh lại ẩn chứa bao nhiêu tình cảm, khiến Tăng Lý không cầm được nước mắt, từng giọt từng giọt cứ thế rơi xuống. Cô nhoài người, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Em yêu một người, nhất định sẽ quấn lấy anh ấy, dính lấy anh ấy, sẽ muốn hai tư giờ đều được ở bên anh ấy, như thế liệu sau này anh có ghét em không?”
“Anh không ngại để em ngày nào cũng tới bệnh viện cùng anh đâu! Hay là…”, anh nói, “Em thi làm nghiên cứu sinh của anh đi, trước khi nghỉ hưu, anh sẽ không cho em tốt nghiệp!”
“Điên!”
Gần sáng, trời đột ngột đổ mưa lớn. Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý quay lại nhà Mã Phú Quý thì thấy người lớn đều đã dậy, đang chuẩn bị cơm nước. Họ không biết hai người ngủ ngoài xe, chỉ nghĩ là hai người dậy sớm đi dạo, gặp mưa nên quay về.
Ăn sáng xong, mưa chẳng ngớt mà càng lúc càng lo. Cả mảnh sân trước nhà đều trắng nước.
Ngải Cảnh Sơ và Mã Phú Quý đưa Mã Tiểu Binh về nhà ông Mã, nhân tiện mang cơm cho ông ta. Vì đường đi lầy lội nên Ngải Cảnh Sơ không cho Tăng Lý đi theo.
Trời mưa thế này không thể ra ngoài đồng làm việc, chị Mã bèn ở nhà giúp mẹ chồng đan sọt trúc. Tăng Lý rất muốn vào gian phòng của cụ bà lấy quần áo hôm qua mình thay ra, nhưng mọi người đều ở ngoài này, cô không dám tới gần cỗ quan tài đó, cũng không dám xác định xem có đúng là quan tài hay không.
Thấy cô thấp thỏm không yên, chị Mã cho rằng cô lo lắng về Ngải Cảnh Sơ, bèn trấn an mấy câu: “Đừng lo, họ đi nhanh thôi, vẫn về thành phố kịp.”
Chị ta vừa mới dứt lời chưa được bao lâu thì vị đội trưởng Ngô kia tới thông báo, con đường ra khỏi thôn bị sạt lở, hôm nay hai người không thể rời khỏi đây.
“Không còn đường khác ạ?” Tăng Lý hỏi.
“Không.”
Nghe câu trả lời, điều đầu tiên Tăng Lý nghĩ tới không phải là mai phải đi làm, mà là: Chẳng lẽ tối nay còn phải ngủ bên cạnh cỗ quan tài đó?
Chị Mã nghe được tin tức này vẫn rất bình thản, vừa an ủi Tăng Lý, vừa nhiệt tình giữ họ ở lại thêm, sau đó chị ta cởi bó trúc bên hông, đứng dậy đi vào trong buồng.
Tăng Lý tinh ý nhận ra phương hướng của chị ta, vội hỏi: “Chị đi đâu thế?”
“Vào phòng bà nội cu tí lấy đồ.”
“Em đi cùng chị.” Tăng Lý bám theo.
Tuy là ban ngày nhưng ánh sáng lọt vào đây không nhiều, họ lại không bật đèn nên căn buồng tối như mực. Cỗ quan tài vẫn nằm im thin thít bên cạnh giường.
Tăng Lý vội vội vàng vàng lấy đồ của mình, trong khi chị Mã đi thẳng tới chỗ đặt quan tài, mở nắp, để lộ ra cái khe lớn. Nếu đứng đây một mình, chắc chắn Tăng Lý sẽ đẩy cửa mà tháo chạy.
Nhận ra sắc mặt cô biến đổi, chị Mã nói: “Nhà chị trồng đỗ tương, trưa nay cho cô cậu ăn đỗ tương nhé!”
“Cái này để đựng đỗ tương ạ?”
“Em gái đừng để ý, đây là quan tài chuẩn bị cho mẹ chồng chị ấy mà.” Chị Mã giải thích.
Nghe chị ta nói rõ ràng, Tăng Lý mới biết, hóa ra ở đây có tập tục chuẩn bị quan tài và áo liệm đầy đủ trước khi người già qua đời, vì thế chẳng ai kiêng kị gì mấy thứ này, thậm chí thoải mái để trong nhà. Lắm nhà bày suốt hai mươi năm mới dùng tới, nhìn lâu thành quen, coi như đồ gia dụng.
“Gỗ bách này vừa phòng bệnh phong thấp vừa phòng sâu bọ nên chị đựng đỗ tương vào đây.” Chị Mã nói.
“Thế bà cũng đồng ý ạ?”
“Nguyên văn mẹ chị nói thế này: Chuyện này cũng giống như trước khi đi đâu xa nhà, người ta phải chuẩn bị tốt giày với tất.”
Đến trưa thì mấy người Ngải Cảnh Sơ về. Trông thấy người anh ướt sũng, từ bắp chân xuống đều lấm lem bùn đất, Tăng Lý không khỏi buồn cười. May mà trong xe anh có quần áo, vội vàng đi lấy về thay.
Có lẽ vì phản ứng của Tăng Lý, chị Mã không chế biến đỗ tương thành món ăn mà thay bằng lạc rang. Biết Ngải Cảnh Sơ không thích ăn lạc, nhân lúc dọn đồ ăn lên, Tăng Lý cố tình để đĩa lạc ra xa anh.
Tranh thủ không ai để ý, Ngải Cảnh Sơ khẽ hỏi cô: “Sao em biết anh không ăn lạc?”
Tăng Lý nén cười, nghiêm túc trả lời: “Em dự liệu như thần mà!”
Ngải Cành Sơ ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc vẫn không thể nhớ ra đã nói với Tăng Lý khi nào.
Sau đó Tăng Lý tò mò lại hỏi: “Sao anh không ăn lạc?”
Anh nháy mắt đáp: “Em “dự liệu” thử xem?”
“…”
Con người này thật là nhỏ nhen.
Ăn cơm xong, Tăng Lý tìm một cái bàn chải, đem quần áo và giày của Ngải Cảnh Sơ đi giặt sạch.
Ngải Cảnh Sơ cũng chẳng đựợc nhàn rỗi. Chẳng biết vì sao tin tức có một danh y trong thành phố về nhà Mã Phú Quý truyền khắp thôn, mọi người đều bế con mình đến nhờ anh xem bệnh.
Xong việc, Tăng Lý bắt đầu thấy buồn ngủ. Cô đứng ngoài cửa buồng của cụ bà hồi lâu, trước tiên là thò nửa người vào dò tìm công tắc đèn, sau đó mới dè dặt bước vào.
Cô nhìn chằm chằm cổ quan tài, chậm rãi bước, mội bước, hai bước, ba bước, bốn bước,... mãi đến khi không thể gần hơn được nữa.
Vừa nãy chị Mã quên không đóng nắp vào. Tăng Lý đứng ngay bên cạnh cũng không dám ngó đầu nhìn bên trong, nhưng dường như có thể ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng.
Chuyện này cũng giống như trước khi đi đâu xa nhà, người ta phải chuẩn bị tốt giày với tất.
Những lời chất phác này khiến cô bình tĩnh trở lại.
Lúc Ngải Cảnh Sơ tìm thấy Tăng Lý thì cô đang một mình nằm trên giường cụ bà mà ngủ. Vì bật đèn nên vừa vào cửa anh đã trông thấy cỗ quan tài, lập tức hiểu ra lý do đêm qua cô mất ngủ.
Nhưng lúc này cô ngủ rất sâu, anh ngồi bên cạnh giường mà cô cũng không phát hiện ra.
Lần đầu tiên anh được nhìn cô ngủ. Mái tóc dài phủ trên gối, đôi môi hơi hé mở để lộ niềng răng ở răng cửa, cằm còn lưu lại vết khâu.
Ngải Cảnh Sơ đứng dậy, ra cửa tắt đèn rồi lại quay vào ngồi xuống bên giường.
Trời vẫn còn mưa. Nước mưa rơi vào mái ngói phát ra những âm thanh đều đều. Anh cứ yên lặng ngồi ngắm cô như thế, rất lâu, rốt cuộc cô cũng tỉnh.
“'Sao anh ngồi đây?” Cô hỏi trong trạng thái ngái ngủ.
“Sợ em sợ.”
Nghe anh nói vậy, cô liếc cỗ quan tài, sau đó trả lời: “Em không sợ.”
Anh mỉm cười, vỗ nhẹ đầu cô.
Cô duỗi tay ra trước mặt anh, nhăn nhó nói: “Đau tay.”
Có lẽ do trời mưa, nơi này lại là vùng ẩm ướt, nên u nang ở ngón tay cô bị đau. Trước tới giờ cô đề chịu đựng, đây là lần đầu tiên kêu đau với người khác để làm nũng.
Ngải Cảnh Sơ trong lòng ngập tràn ngọt ngào, cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa.
Tăng Lý rất thích cảm giác này, cô nói: “Lại buồn ngủ rồi.”
“Thế ngủ tiếp đi.”
“Anh hát cho em nghe đã.” Cô khẽ nói.
“Lại nữa rồi!”
“Hát đi mà!” Lá gan của cô đúng là càng ngày càng to, không còn biết sợ anh nữa rồi.
Nhìn cô nằm trên giường, ngửa đầu làm nũng, cảnh xuân vô hạn mê lòng người, Ngải Cảnh Sơ không kìm lòng được cúi xuống muốn hôn cô. Nhưng khi vừa chạm tới đôi môi anh đào kia, tâm tình tốt đột nhiên vơi đi một nửa.
“Gì thế?” Tăng Lý hỏi.
“Đang yên đang lành tự dưng lại đeo niềng răng.” Hôn sẽ bị mất đi cảm giác.
“Chẳng phải anh đeo cho em sao?” Cô hỏi.
“…”
Quả nhiên là tự làm tự chịu.
Bình luận facebook