Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 04 - Phần 2
Sau đó, cô nghe thấy anh nói một câu: “Sáng mai về”, rồi kết thúc trò chuyện.
Ngải Cảnh Sơ cúp máy, đi đến bàn trà cầm bình nước đổ nước còn thừa đi rồi đem rửa sạch, lau khô, bỏ vào trong túi của Tăng Lý. Hai người đang định nói chuyện thì đến lượt điện thoại của Tăng Lý vang lên.
Là chủ nhiệm Lý gọi.
“Tiểu Tăng, em chưa đi nghỉ à?”
“Chưa, anh Lý, bé Mập sao rồi?”
“Bác sĩ Cát cho nó uống thuốc để nó ngủ rồi, mẹ nó đang trông.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Anh vừa đi tìm em mà không thấy, nghe tiểu Ngô nói em và bác sĩ Ngải kia quen biết, phải không?” Chủ nhiệm Lý lại hỏi.
Tăng Lý nghe vậy, quay sang nhìn Ngải Cảnh Sơ, thấy anh cũng đang nhìn mình.
Rút kinh nghiệm lần trước, Tăng Lý không dám bàn luận về người ta sau lưng. Hơn nữa chủ nhiệm Lý dù sao cũng là cấp trên, cô không tiện tắt máy, vì vậy đành nhìn Ngải Cảnh Sơ cười ngây ngô một cái rồi đẩy cửa ra ngoài ban công nói chuyện tiếp.
Thấy cô không trả lời, chủ nhiệm Lý lại hỏi: “Vừa nãy em đi về cùng bác sĩ Ngải đó phải không?”
Tăng Lý quay đầu lại, nhìn qua lớp cửa kính, Ngải Cảnh Sơ vừa cởi áo khoác ngoài, dựa lưng vào sôfa, có vẻ như đang ngồi chờ cô.
Nghe câu hỏi của chủ nhiệm, Tăng Lý không khỏi giật mình. Vừa rồi Ngải Cảnh Sơ đưa cô về, cũng vô tình gặp chủ nhiệm Lý trước cửa quán bar, tuy rằng hai người họ không nói chuyện, nhưng chắc chắn Ngải Cảnh Sơ vẫn còn nhớ, cô buộc phải thừa nhận: “Vâng, thời gian này em đang đeo niềng răng mà, anh ấy là bác sĩ điều trị của em.”
“Thế à, anh không biết, lúc nãy không kịp chào hỏi.”
Tăng Lý cười cười cho qua.
“Cậu ấy là ân nhân gia đình anh, nhất định phải cảm tạ cậu ấy.”
“Vâng.”
“Vì thế, em nhất định phải giúp anh hẹn cậu ấy, vợ chồng anh muốn mời cậu ấy ăn cơm.”
Đối phương liên tục nhờ Tăng Lý chuyển lời cảm ơn tới Ngải Cảnh Sơ, khiến cô đồng ý không được mà từ chối cũng chẳng xong.
Chủ nhiệm Lý là người nổi tiếng dông dài ở thư viện, mỗi lần họp, anh ta đều nói trái nói phải đến mức nước miếng bay tứ tung mới nhớ đến xem đồng hồ và thốt lên: “Chết, sắp hết giờ rồi, chúng ta bàn chuyện chính thôi!”
Mãi mới kết thúc cuộc điện thoại, Tăng Lý thở dài, xoa xoa bàn tay đã lạnh cứng, đi vào phòng khách.
Cô sững sờ. Ngải Cảnh Sơ đang ngồi trên sôfa mà ngủ.
Tăng Lý nhẹ nhàng tiến gần vài bước, thử thăm dò một tiếng: “Ngải… Cảnh Sơ...” Cô gọi rất khẽ, vừa sợ anh chỉ nhắm mắt để đấy, vừa sợ anh thực sự đang ngủ, ngộ nhỡ lớn tiếng lại đánh thức anh dậy.
Ngải Cảnh Sơ không có phản ứng, nhịp thở dài và đều đặn. Có lẽ do tác dụng của thuốc, hoặc anh thật sự rất mệt. Tăng Lý yên lặng đợi vài phút, phát hiện Ngải Cảnh Sơ ngủ rất sâu giấc.
Đầu anh hơi nghiêng, tựa trên gối dựa của sôfa. Dưới ánh đèn da cam, gương mặt anh tản ra một thứ cảm giác khiến người khác vừa nhìn đã thích, một tay để trên người, một tay đặt trên tay vịn, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mi khẽ động. Dáng vẻ anh lúc này hiền hơn so với bình thường.
Tăng Lý bối rối không biết nên làm gì.
Cuối cùng, cô đi vào phòng ngủ lấy chăn.
Tấm chăn xẹt qua một góc bàn, không cẩn thận làm rớt cái túi xuống đất. Một tiếng động khá lớn vang lên. Tăng Lý vội vàng nhìn Ngải Cảnh Sơ, may là anh không bị đánh thức.
Cô cẩn thận nhặt túi đồ lên bàn, rồi khom người đắp chăn cho anh. Cánh tay vịn trên thành ghế quá xa nên lộ ra ngoài. Mười đầu ngón tay rất gọn gàng, không có một chút móng tay thừa nào, thậm chí có những chỗ còn bị biến dạng, có lẽ do bị cắt quá nhiều. Da tay anh trắng và sạch sẽ. Đây là đôi bàn tay dùng để cứu người.
Những người đàn ông cần dùng bàn tay để làm việc có phải ai cũng như vậy hay không?
Tăng Lý do dự một lát rồi lại cúi xuống cầm lấy bàn tay kia, nhẹ nhàng đặt lên chân anh. Có thể do tay cô lạnh, anh khẽ nhíu mày. Tăng Lý vội vàng rút tay về, anh hơi nghiêng đầu sang một bên, vẫn ngủ say.
Làm xong tất cả, cô cầm túi đồ lên, tắt đèn và ra khỏi phòng, chậm rãi đóng cửa lại.
Về phòng một lúc lâu nhưng Tăng Lý vẫn không ngủ được, vừa lạ giường, vừa quá giấc. Cô nằm trên giường, hết nhìn rèm cửa lại nhìn trần nhà, không biết qua bao lâu mới thiếp đi, nhưng lại mơ mơ màng màng, những giấc mộng đứt đoạn chồng chất như có bóng đen đè lên người, khiến cô không thể hô hấp.
Tăng Lý gắng sức đạp tung chăn, ép mình tỉnh lại.
Cô nhìn đồng hồ, đi ra cửa sổ kéo rèm cửa. Tuyết đã ngừng rơi, chân trời có những mảng xám trắng mờ ảo.
Cuối cùng Tăng Lý quyết định ra ngoài.
Đông Sơn là điểm ngắm mặt trời mọc khá nổi tiếng. Do tuyết lớn gió to nên không có xe cộ đi lại, chỉ có cáp treo hoạt động. Nhà nghỉ Đông Sơn cách đỉnh núi không xa, có thể ngồi cáp treo hoặc tự đi bộ lên đều được.
Đêm qua tuyết rơi dày nên hiện giờ người đi xem mặt trời mọc khá thưa thớt.
Lúc Tăng Lý ra cửa thì bắt gặp mấy đồng nghiệp cũng đi ngắm bình minh. Cô không dám một mình leo núi, bèn nhập hội cùng mọi người.
Một thùng cáp treo có thể chứa được hơn hai mươi người. Dọc đường, ai nấy cũng đều hào hứng, liên tục chụp ảnh kỉ niệm, chỉ có Tăng Lý một mình ngồi lặng im trong góc.
Cáp treo đến nơi, mọi người đổ xô ra ngoài kiếm chỗ ngắm cảnh, không hề chú ý tới Tăng Lý đang đi về một chỗ hẻo lánh.
Cô không đi ngắm mặt trời mọc cùng mọi người, mà vòng theo bức tường bao của ngôi chùa trên đỉnh núi. Tuyết phủ mặt đất rất dày, nơi này ở vị trí khá cao nên đi lại có phần khó khăn. Tăng Lý cảm thấy ngạt thở, nhưng cô càng đi càng nhanh, đến khi không xê dịch nổi chân nữa, cô ngồi phịch xuống, khuôn mặt kề sát vào tuyết, bất động hồi lâu.
Một lát sau, Tăng Lý nghe thấy tiếng người hét lớn ở vách núi bên kia, từng đợt âm thanh nối tiếp nhau, hình như trời sắp sáng.
Cô cố chống tay đứng dậy, tiếp tục bước về phía trước.
Cuối cùng cũng trông thấy tấm điêu khắc khóa đồng tâm. Dây xích bảo vệ chung quanh và tay vịn sắt bên vách núi đều đã được treo kín khóa đồng, từng lớp chồng chất lên nhau đến nỗi không còn một khe hở nào, không thể nhìn ra hình dạng dây xích ban đầu nữa.
Tăng Lý đến gần, ngồi xuống nhìn.
Mỗi chiếc khóa đều được khắc dòng chữ: Vĩnh viễn một lòng, trăm năm hòa hợp.
Nhưng, đó không phải thứ cô muốn tìm.
Chiếc khóa cô đang tìm không chỉ có tám chữ này, mà mặt trái còn viết tên cô và anh. Mùa hè năm ấy, hai người tới đây, chính anh đã tự tay khắc từng nét lên chiếc khóa.
Găng tay quá dày khiến Tăng Lý cảm thấy vướng víu, cô lập tức tháo ra, dùng đầu ngón tay lật trở từng chiếc khóa.
Lát sau, cô bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngốc. Đã qua nhiều năm như vậy rồi, nét chữ sao còn rõ nét? Vì thế, cô bỏ qua những chiếc khóa mới, tìm những chiếc đã bị gỉ.
Kim loại chồng chéo lên nhau, hứng sương phơi nắng trong thời gian dài nên bề mặt đã bị bao phủ bởi gỉ sắt. Tăng Lý dùng tay chà sát sạch sẽ rồi cúi sát vào nhìn cho rõ.
Đầu óc cô lúc này rất tỉnh táo, không muốn khóc, cũng không hề rơi nước mắt.
Dần dần, cảm thấy chân đã tê dại, Tăng Lý ngồi bệt xuống.
Nhưng tìm mãi, hết cái này đến cái khác… đều không phải.
Bên kia đỉnh núi bỗng nhiên ửng đỏ. Tiếng reo hò phấn khích vang trời.
Sau đó, một bóng người xuất hiện trước mặt Tăng Lý.
Cô tưởng là một người qua đường, nên xê dịch sang một chỗ nhường lối. Nhưng đối phương không hề đi, mà hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Tăng Lý nghe tiếng nói thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngải Cảnh Sơ, cô xấu hổ: “Sao lại là thầy?”
“Tôi vừa dậy, tự nhiên muốn đi xem mặt trời mọc.”
“Vậy thầy đến muộn rồi.” Ánh mặt trời đầu tiên đã chiếu xuống mà anh vẫn còn ở đây với cô.
“Đang tìm cái gì thế?” Ngải Cảnh Sơ không hề để ý tới câu nói của Tăng Lý, tiếp tục truy hỏi.
“Trước đây tôi từng treo một cái khóa ở chỗ này.”
“Bao lâu rồi?” Anh lại hỏi.
Tăng Lý đột nhiên cảm thấy tức giận: “Không liên quan đến thầy.”
“Tôi biết ở đây người ta vài tháng sẽ thay dây xích một lần. Cho nên toàn bộ khóa treo trên dây xích cũng bị ném đi, nếu không nặng quá dây xích sẽ bị đứt.”
Nói xong, Ngải Cảnh Sơ nhìn xuống tay Tăng Lý. Ngón tay cô vừa bẩn vừa đỏ bừng vì lạnh, mu bàn tay hình như đã bị xước.
Thực ra, anh đã đứng từ xa nhìn cô được một lúc khá lâu.
Ngủ dậy, anh định quay về chùa Đông Sơn ngay, nhưng mở cửa sổ thấy sắc trời khá tốt, đột nhiên nhớ tới tối qua Tăng Lý hỏi có đi ngắm mặt trời mọc không, thế nên anh mới quyết định lên núi.
Anh không ngồi cáp treo mà đi bộ. Tới nơi, thấy Tăng Lý ngẩn ngơ đi một mình trên con đường nhỏ, anh cảm thấy không yên tâm nên đã đi theo.
Ban đầu, anh không có ý định quấy rầy cô, nhưng rốt cuộc cũng không kiềm chế được mà lên tiếng.
“Đứng lên đi!” Anh nói.
“Tôi không tìm nữa rồi, chỉ ngồi đây xem chút thôi.”
“Tăng Lý.”
“Mặt trời mọc rồi đấy, thầy mau đi xem đi. Không cần lo chuyện ở đây.” Tăng Lý có phần bực bội, cô tiếp tục xê dịch ra một chút, tỏ ý tránh đường cho anh đi. Nói xong, cô lại làm như chăm chú xem khóa.
Ngải Cảnh Sơ ngồi xổm bên cạnh cô, chậm rãi nói: “Đêm qua cô không về nhà nghỉ được không phải chuyện tôi cần lo, đứa trẻ đó xảy ra chuyện không phải chuyện tôi cần lo, cô ở đây làm chuyện điên rồ cũng không phải chuyện tôi cần lo. Nhưng, Tăng Lý, chuyện gì tôi cũng đều đã lo mất rồi.”
Gió lại bắt đầu thổi, ù ù bên tai hai người.
“Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô không phải trẻ con nữa rồi, cuộc sống con người ta sao có thể kí thác vào một vật như chiếc khóa này được.”
Bên kia sườn núi, ánh mặt trời đã rực rỡ. Người ta hướng về phía mặt trời mà hô lớn những câu nói, những cái tên.
Đột nhiên, một cô gái nhìn ra hướng biển lớn, hét lên:
“Tạ Tiểu Vũ! Em yêu anh!”
Nối tiếp đó là một giọng nam kích động: “Anh biết!”
Một trận cười giòn tan vang lên.
Giữa bầu không khí náo nhiệt này, đáy lòng Tăng Lý đột nhiên nổi lên những cơn sóng cuồn cuộn, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
“Xin lỗi.” Cô thì thầm.
Ngải Cảnh Sơ tốt như vậy, nhưng trong lúc hờn dỗi cô lại nói những lời khiến anh tổn thương.
“Xin lỗi.” Cô lặp lại.
Ngải Cảnh Sơ im lặng đưa cho cô chiếc khăn tay.
“Có phải nhìn tôi rất buồn cười không?” Cô hỏi.
Anh muốn nói gì đó để an ủi cô, nhưng căn bản không nghĩ ra được câu nào, rốt cuộc đành im lặng.
Cô lại nói: “Tôi từ nhỏ đã ngốc nghếch, sợ người lạ, nhát gan, trí nhớ kém. Bạn bè mất có mười phút là thuộc bài, còn tôi phải mất một tiếng đồng hồ. Nhiều lần học mãi mới thuộc, cuối cùng đứng trước mặt giáo viên lại quên sạch không còn một chữ.”
…
“Có lần trong giờ thể dục tổ chức chơi bóng rổ, một cậu bạn ném quả bóng về phía tôi, tôi chạy ra đỡ, bị quả bóng đập vào ngón tay, đau mà không dám nói, sợ thầy giáo và bạn bè nói tôi ẻo lả. Về nhà tôi cũng không dám nói với mẹ, sợ mẹ đến trường tìm giáo viên. Lúc ấy tôi vừa chịu đựng vừa nghĩ, gắng nhẫn nhịn mấy ngày sau sẽ khỏi. Nhưng không ngờ đốt ngón tay càng ngày càng sưng to. Mẹ đưa tôi đi khám, bác sĩ nói, để quá lâu, không thể chữa lành hẳn.”
Tăng Lý bình tĩnh tường thuật lại những chuyện vặt vãnh ấy, dường như nếu lúc này không nói ra, không tìm ai trút giận một lúc, thì cô sẽ phát điên.
“Từ lúc mười lăm tuổi đến giờ tôi chỉ yêu duy nhất một người. Tính cách nhút nhát như tôi, không ngờ lại thích anh ấy trước, ngốc nghếch theo đuổi anh ấy nhiều năm liền. Chúng tôi đã từng tới đây, anh ấy nói, treo một cái khóa ở đây rồi ném chìa khóa đi thật xa, như vậy chúng tôi có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nhau không rời.”
…
“Rất ngu ngốc, rất ấu trĩ, rất nực cười. Đúng không? Lúc người ta đang yêu, hình như IQ đều xuống thấp. Sau này tôi cũng đến đây vài lần, nhưng đều không tới chỗ này. Không hiểu sao đêm qua tôi lại đột nhiên muốn tới đây, tôi nghĩ, cứ đến xem xem, không biết cái khóa kia còn ở đây không.”
Nghe xong câu chuyện của cô, Ngải Cảnh Sơ nhìn đi chỗ khác, im lặng rất lâu.
Cô cười khổ: “Tôi thật là...”
Tăng Lý bắt đầu hối hận vì không ngăn được cái miệng mình. Bình thường cô rất ít khi nói những chuyện này với người khác, thậm chí cả Mã Y Y cô cũng không nói, vậy mà hôm nay lại có thể trút hết ra trước mặt Ngải Cảnh Sơ.
Mọi người trên đỉnh núi bắt đầu kéo nhau đi xuống. Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý đang đứng ở con đường duy nhất lên núi, thỉnh thoảng có người tò mò ngoái đầu nhìn hai người, nhưng đa phần đều nhanh chóng đi qua, không để ý nhiều.
“Gặp tôi đúng là phiền phức cho thầy”, cô nói, “Thật là không phải!”
Lúc này mặt trời đã lộ diện hoàn toàn, tỏa ra ánh nắng hồng rực, nhẹ nhàng mà ấm áp. Ngải Cảnh Sơ đứng đối diện với Tăng Lý, quay lưng về phía đông nên cô không thấy rõ sắc mặt anh, chỉ nghe thấy anh thở dài một hơi rồi nói: “Đưa tay đây tôi xem.”
“Cái gì?”
“Bàn tay bị bóng rổ đập vào!”
Tăng Lý giơ tay trái đến trước mặt Ngải Cảnh Sơ.
Cô gầy, người dong dỏng cao, xương nhỏ, thế nên ngón tay khá dài và mảnh, nhưng rất đẹp. Ngón út có một đốt giống như mụn cơm trên thân cây, hoàn toàn không hài hòa với cả bàn tay.
Ngải Cảnh Sơ cầm lấy tay Tăng Lý, lật qua lật lại quan sát một hồi.
Tay cô lúc này đã dính đầy gỉ sắt, khiến tay anh cũng bị nhiễm bẩn.
“Bị u nang hạch rồi.” Anh buông tay cô ra, kết luận một câu.
“Cũng lâu rồi, chỉ xấu một chút, cũng không có vấn đề gì.”
Anh không đáp lại.
Đột nhiên, Tăng Lý thấy Ngô Vãn Hà và mấy người đồng nghiệp đi tới, mỗi lúc một gần cô và Ngải Cảnh Sơ, nhất thời cô trở nên căng thẳng. Ngô Vãn Hà nổi tiếng là phát thanh viên của toàn cơ quan, hễ chuyện gì lọt vào tai cô ấy thì sẽ ngay lập tức ra khỏi tai kia một cách hoành tráng gấp bội. Nếu để cô ấy thấy mình ngồi khóc ở đây, không biết sẽ bị tra hỏi đến mức nào, huống hồ bên cạnh còn có Ngải Cảnh Sơ.
Nhất định sẽ vượt quá khả năng chịu đựng của Tăng Lý.
Phụ nữ văn phòng thường có hai thú vui, một là giới thiệu đối tượng cho những cô gái độc thân, hai là rỉ tai nhau tin giật gân.
Tăng Lý vội đưa tay lên lau nước mắt rồi nói với Ngải Cảnh Sơ: “Thầy đi đâu bây giờ?”
“Lên núi.”
“Tôi xuống núi.” Nói xong, cô lập tức đứng dậy, đi xuống núi.
Về đến nhà nghỉ còn chưa đến tám giờ, Tăng Lý thấy buồn ngủ, bèn thay quần áo leo lên giường, kết quả lại bị Mã Y Y đánh thức.
“Trời ạ, cậu đi du lịch mà giờ này vẫn ngủ à? Mặt trời sắp xuống núi đến nơi rồi mà còn chưa dậy.” Mã Y Y thấy Tăng Lý đầu bù tóc rối thì cau mày.
“Mấy giờ rồi? Đã tối rồi à?” Tăng Lý vừa day trán, vừa ngáp, rèm cửa khá dày nên không thấy rõ bên ngoài.
“Bà già! Mặt trời sắp xuống núi chỉ là cách nói phóng đại thôi ạ.”
“Ờ.” Tăng Lý vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Đến giờ ăn trưa rồi, đồng nghiệp của cậu gọi cậu xuống ăn kìa.”
Tăng Lý chậm chạp đi đánh răng rửa mặt.
“Anh chàng đẹp trai kia lúc nào về?” Mã Y Y ngồi trên giường nói vọng vào.
“Anh chàng nào?” Tăng Lý miệng đầy bọt kem đánh răng, khó hiểu hỏi lại.
“Trời ạ. Tăng Lý! Cậu chỉ mới rời tớ được một ngày một đêm mà sao đã biến thành cái dạng này rồi?”, Mã Y Y lần thứ hai kêu trời, “Đừng hòng lấp liếm, vừa nãy tớ đã được nghe sự tích huy hoàng đêm qua rồi. Nghe nói bạn trai cậu đã cứu vớt thế giới này!”
Phụt! Tăng Lý phụt ngụm nước trong miệng ra.
Cô lấy tay lau bọt kem đánh răng, chạy ra ngoài hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Sau đó, Mã Y Y tường thuật lại toàn bộ sự việc nghe được.
Tăng Lý kêu thảm thiết: “Ngô Vãn Hà đúng là đồ ba hoa, tớ thừa nhận quen biết Ngải Cảnh Sơ, còn những chuyện khác đều không phải sự thật.”
“Họ nói tối qua cậu một mình xuống núi là để đón anh ta.”
“Tớ đi đón cậu đấy chứ!” Tăng Lý bực bội.
“Ừ nhỉ!”, Mã Y Y chợt nhớ ra, “Nhưng mà tối qua cậu nói với tớ là đi cùng đồng nghiệp cơ mà?”
“Chuyện đó tớ giải thích sau.”
“Họ còn nói hai người các cậu hẹn nhau đi ngắm mặt trời mọc.”
“Nói vớ vẩn!”
“Họ còn nói…”
“Nói gì?”
“Cậu có bạn trai vừa giàu có vừa đẹp trai mà giấu giếm, không giới thiệu với mọi người. Nếu không phải hôm qua xảy ra chuyện khẩn cấp như vậy thì còn bị cậu tiếp tục lừa gạt. Thảo nào trước đây giới thiệu cho cậu nhiều người thế mà toàn bị cậu gạt đi, hóa ra là hoa đã có chủ.”
Mã Y Y nói xong nhìn thấy Tăng Lý cấp tốc thay quần áo.
“Cậu làm gì thế?”
“Tớ đi tìm Ngải Cảnh Sơ làm chứng. Nói rõ cho bọn họ biết.”
“Đi rồi còn đâu.” Mã Y Y nói.
“Đi?”
“Ừ, anh ta ăn sáng xong liền trả phòng.”
“Sao cậu biết?”
“Haiz… nói tiếp chuyện lúc nãy.” Mã Y Y đắc ý.
“Nói đi.”
“Anh ta từ bên ngoài về nhà nghỉ ăn sáng, bắt gặp đồng nghiệp của cậu. Mấy bà cô đó xúm lấy xin số điện thoại anh ta, còn nói sau này đăng kí khám bệnh sẽ không phải xếp hàng cả ngày nữa, đến bệnh viện Đại học A chỉ cần nói có người quen là được. Để cảm ơn anh ta, họ hứa nhất định sẽ thay anh ta để ý cậu, không để cậu ở đơn vị bị bắt nạt. Kết quả, cậu đoán xem anh ta nói gì?”
Tăng Lý suy nghĩ một lát, đáp: “Tôi không quen Tăng Lý?” Với biểu cảm và giọng điệu của Ngải Cảnh Sơ, khẳng định anh ta sẽ khiến cho đám bà cô kia tiêu tan cả tôn nghiêm lẫn hy vọng.
“Sai.”
“Tăng Lý là ai?”
“Sai sai sai.”
“Rốt cuộc anh ấy nói gì?”
“Anh ta nói: Cảm ơn!”
“Cảm ơn?!” Tăng Lý sửng sốt.
“Cho nên, Tăng Lý à, cậu chuẩn bị đền tội đi được rồi đấy!” Mã Y Y tủm tỉm cười nhéo nhéo má Tăng Lý một cái.
Ngải Cảnh Sơ quay về chùa Đông Bình, dọc đường gặp rất nhiều công nhân đang cào tuyết. Đến lưng chừng núi, anh nhìn thấy xe của mình.
Mui xe và thùng xe bị tuyết phủ kín.
Không biết bọn trẻ nhà ai nghịch ngợm đã vẽ lên lớp tuyết trên xe anh một hình trái tim thật to. Anh thong thả bước đến, cạnh xe còn có vài người khách du lịch, trông dáng vẻ có lẽ là học sinh. Họ đang mải vẽ thêm một mũi tên xuyên qua hình trái tim, chỉ có duy nhất một nữ sinh chú ý tới Ngải Cảnh Sơ. Mãi đến khi anh bấm nút trên điều khiển từ xa, một tiếng “tít” vang lên, đèn trong xe bật sáng, đám học sinh mới biết anh là chủ nhân, vội vàng kéo nhau bỏ đi.
Cô gái có đôi mắt to kia phản ứng chậm, không kịp chạy đi nên bị tóm tại trận.
Chạy một đoạn khá xa, nhóm học sinh kia quay đầu lại, thấy Ngải Cảnh Sơ căn bản không thèm để ý nên dừng chân, nhìn cô gái kia mà cười.
Một cậu con trai chạy tới vừa cười vừa kéo cô bạn còn đang ngây người: “Này, có đi không?”
Lúc ấy cô gái mới hoàn hồn, vội vàng chạy đi nhưng không cẩn thận làm rơi di động trong túi áo ra. Chạy được vài bước mới phát hiện, định quay lại nhặt thì đã thấy Ngải Cảnh Sơ cầm lên. Cô gái đỏ mặt tiến lại gần nhận lấy di dộng.
“Cảm ơn anh.”
Đột nhiên Ngải Cảnh Sơ hỏi: “Các em bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô gái ngạc nhiên: “Mười chín.”
Ngải Cảnh Sơ đứng ngây một lúc, bất chợt nghiêm mặt lại, anh mở cửa lên xe.
Mười chín tuổi…
Với anh mà nói, thực sự đã là một chuyện rất xa xôi…
Nghiên cứu sinh dưới trường của anh đều đã ngoài hai mươi, thậm chí còn có nhiều người lớn tuổi hơn anh, họ là bác sĩ được cử đi học bồi dưỡng.
Ngải Cảnh Sơ rất thông minh nên thời gian học khá nhanh, thế nhưng anh chưa bao giờ suy nghĩ về những chuyện khác. Người ta khi mười chín tuổi thì đang làm gì? Sinh viên đại học năm nhất, năm hai, đều có thể thỏa sức yêu đương.
Còn mười lăm tuổi thì sao?
Thắt dây an toàn xong, Ngải Cảnh Sơ quay đầu nhìn sang ghế phụ bên cạnh, thấy hai chai nước khoáng. Một chai còn đầy, một chai đã bị anh uống hơn nửa.
Anh cầm chai nước uống dở lên quan sát.
Cũng giống nhiều người trong nghề, Ngải Cảnh Sơ có một thói quen là ưa sạch sẽ, từ chuyện ăn uống đến bất luận chuyện gì. Sáng nay bị Tăng Lý làm bẩn tay, sau khi leo lên núi, chuyện đầu tiên anh làm là vào chùa xin nước rửa tay. Nước để cách đêm anh cũng sẽ không uống, vì thế anh ít khi uống nước đóng chai đã mở nắp.
Vậy mà hiện tại, anh lại mở nắp chai nước đang uống dở kia ra, ngửa đầu uống một ngụm.
Chất lỏng trong suốt chậm rãi qua miệng, chảy xuống thực quản, đi vào trong cơ thể.
Thật lạnh!
Ngải Cảnh Sơ cúp máy, đi đến bàn trà cầm bình nước đổ nước còn thừa đi rồi đem rửa sạch, lau khô, bỏ vào trong túi của Tăng Lý. Hai người đang định nói chuyện thì đến lượt điện thoại của Tăng Lý vang lên.
Là chủ nhiệm Lý gọi.
“Tiểu Tăng, em chưa đi nghỉ à?”
“Chưa, anh Lý, bé Mập sao rồi?”
“Bác sĩ Cát cho nó uống thuốc để nó ngủ rồi, mẹ nó đang trông.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Anh vừa đi tìm em mà không thấy, nghe tiểu Ngô nói em và bác sĩ Ngải kia quen biết, phải không?” Chủ nhiệm Lý lại hỏi.
Tăng Lý nghe vậy, quay sang nhìn Ngải Cảnh Sơ, thấy anh cũng đang nhìn mình.
Rút kinh nghiệm lần trước, Tăng Lý không dám bàn luận về người ta sau lưng. Hơn nữa chủ nhiệm Lý dù sao cũng là cấp trên, cô không tiện tắt máy, vì vậy đành nhìn Ngải Cảnh Sơ cười ngây ngô một cái rồi đẩy cửa ra ngoài ban công nói chuyện tiếp.
Thấy cô không trả lời, chủ nhiệm Lý lại hỏi: “Vừa nãy em đi về cùng bác sĩ Ngải đó phải không?”
Tăng Lý quay đầu lại, nhìn qua lớp cửa kính, Ngải Cảnh Sơ vừa cởi áo khoác ngoài, dựa lưng vào sôfa, có vẻ như đang ngồi chờ cô.
Nghe câu hỏi của chủ nhiệm, Tăng Lý không khỏi giật mình. Vừa rồi Ngải Cảnh Sơ đưa cô về, cũng vô tình gặp chủ nhiệm Lý trước cửa quán bar, tuy rằng hai người họ không nói chuyện, nhưng chắc chắn Ngải Cảnh Sơ vẫn còn nhớ, cô buộc phải thừa nhận: “Vâng, thời gian này em đang đeo niềng răng mà, anh ấy là bác sĩ điều trị của em.”
“Thế à, anh không biết, lúc nãy không kịp chào hỏi.”
Tăng Lý cười cười cho qua.
“Cậu ấy là ân nhân gia đình anh, nhất định phải cảm tạ cậu ấy.”
“Vâng.”
“Vì thế, em nhất định phải giúp anh hẹn cậu ấy, vợ chồng anh muốn mời cậu ấy ăn cơm.”
Đối phương liên tục nhờ Tăng Lý chuyển lời cảm ơn tới Ngải Cảnh Sơ, khiến cô đồng ý không được mà từ chối cũng chẳng xong.
Chủ nhiệm Lý là người nổi tiếng dông dài ở thư viện, mỗi lần họp, anh ta đều nói trái nói phải đến mức nước miếng bay tứ tung mới nhớ đến xem đồng hồ và thốt lên: “Chết, sắp hết giờ rồi, chúng ta bàn chuyện chính thôi!”
Mãi mới kết thúc cuộc điện thoại, Tăng Lý thở dài, xoa xoa bàn tay đã lạnh cứng, đi vào phòng khách.
Cô sững sờ. Ngải Cảnh Sơ đang ngồi trên sôfa mà ngủ.
Tăng Lý nhẹ nhàng tiến gần vài bước, thử thăm dò một tiếng: “Ngải… Cảnh Sơ...” Cô gọi rất khẽ, vừa sợ anh chỉ nhắm mắt để đấy, vừa sợ anh thực sự đang ngủ, ngộ nhỡ lớn tiếng lại đánh thức anh dậy.
Ngải Cảnh Sơ không có phản ứng, nhịp thở dài và đều đặn. Có lẽ do tác dụng của thuốc, hoặc anh thật sự rất mệt. Tăng Lý yên lặng đợi vài phút, phát hiện Ngải Cảnh Sơ ngủ rất sâu giấc.
Đầu anh hơi nghiêng, tựa trên gối dựa của sôfa. Dưới ánh đèn da cam, gương mặt anh tản ra một thứ cảm giác khiến người khác vừa nhìn đã thích, một tay để trên người, một tay đặt trên tay vịn, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mi khẽ động. Dáng vẻ anh lúc này hiền hơn so với bình thường.
Tăng Lý bối rối không biết nên làm gì.
Cuối cùng, cô đi vào phòng ngủ lấy chăn.
Tấm chăn xẹt qua một góc bàn, không cẩn thận làm rớt cái túi xuống đất. Một tiếng động khá lớn vang lên. Tăng Lý vội vàng nhìn Ngải Cảnh Sơ, may là anh không bị đánh thức.
Cô cẩn thận nhặt túi đồ lên bàn, rồi khom người đắp chăn cho anh. Cánh tay vịn trên thành ghế quá xa nên lộ ra ngoài. Mười đầu ngón tay rất gọn gàng, không có một chút móng tay thừa nào, thậm chí có những chỗ còn bị biến dạng, có lẽ do bị cắt quá nhiều. Da tay anh trắng và sạch sẽ. Đây là đôi bàn tay dùng để cứu người.
Những người đàn ông cần dùng bàn tay để làm việc có phải ai cũng như vậy hay không?
Tăng Lý do dự một lát rồi lại cúi xuống cầm lấy bàn tay kia, nhẹ nhàng đặt lên chân anh. Có thể do tay cô lạnh, anh khẽ nhíu mày. Tăng Lý vội vàng rút tay về, anh hơi nghiêng đầu sang một bên, vẫn ngủ say.
Làm xong tất cả, cô cầm túi đồ lên, tắt đèn và ra khỏi phòng, chậm rãi đóng cửa lại.
Về phòng một lúc lâu nhưng Tăng Lý vẫn không ngủ được, vừa lạ giường, vừa quá giấc. Cô nằm trên giường, hết nhìn rèm cửa lại nhìn trần nhà, không biết qua bao lâu mới thiếp đi, nhưng lại mơ mơ màng màng, những giấc mộng đứt đoạn chồng chất như có bóng đen đè lên người, khiến cô không thể hô hấp.
Tăng Lý gắng sức đạp tung chăn, ép mình tỉnh lại.
Cô nhìn đồng hồ, đi ra cửa sổ kéo rèm cửa. Tuyết đã ngừng rơi, chân trời có những mảng xám trắng mờ ảo.
Cuối cùng Tăng Lý quyết định ra ngoài.
Đông Sơn là điểm ngắm mặt trời mọc khá nổi tiếng. Do tuyết lớn gió to nên không có xe cộ đi lại, chỉ có cáp treo hoạt động. Nhà nghỉ Đông Sơn cách đỉnh núi không xa, có thể ngồi cáp treo hoặc tự đi bộ lên đều được.
Đêm qua tuyết rơi dày nên hiện giờ người đi xem mặt trời mọc khá thưa thớt.
Lúc Tăng Lý ra cửa thì bắt gặp mấy đồng nghiệp cũng đi ngắm bình minh. Cô không dám một mình leo núi, bèn nhập hội cùng mọi người.
Một thùng cáp treo có thể chứa được hơn hai mươi người. Dọc đường, ai nấy cũng đều hào hứng, liên tục chụp ảnh kỉ niệm, chỉ có Tăng Lý một mình ngồi lặng im trong góc.
Cáp treo đến nơi, mọi người đổ xô ra ngoài kiếm chỗ ngắm cảnh, không hề chú ý tới Tăng Lý đang đi về một chỗ hẻo lánh.
Cô không đi ngắm mặt trời mọc cùng mọi người, mà vòng theo bức tường bao của ngôi chùa trên đỉnh núi. Tuyết phủ mặt đất rất dày, nơi này ở vị trí khá cao nên đi lại có phần khó khăn. Tăng Lý cảm thấy ngạt thở, nhưng cô càng đi càng nhanh, đến khi không xê dịch nổi chân nữa, cô ngồi phịch xuống, khuôn mặt kề sát vào tuyết, bất động hồi lâu.
Một lát sau, Tăng Lý nghe thấy tiếng người hét lớn ở vách núi bên kia, từng đợt âm thanh nối tiếp nhau, hình như trời sắp sáng.
Cô cố chống tay đứng dậy, tiếp tục bước về phía trước.
Cuối cùng cũng trông thấy tấm điêu khắc khóa đồng tâm. Dây xích bảo vệ chung quanh và tay vịn sắt bên vách núi đều đã được treo kín khóa đồng, từng lớp chồng chất lên nhau đến nỗi không còn một khe hở nào, không thể nhìn ra hình dạng dây xích ban đầu nữa.
Tăng Lý đến gần, ngồi xuống nhìn.
Mỗi chiếc khóa đều được khắc dòng chữ: Vĩnh viễn một lòng, trăm năm hòa hợp.
Nhưng, đó không phải thứ cô muốn tìm.
Chiếc khóa cô đang tìm không chỉ có tám chữ này, mà mặt trái còn viết tên cô và anh. Mùa hè năm ấy, hai người tới đây, chính anh đã tự tay khắc từng nét lên chiếc khóa.
Găng tay quá dày khiến Tăng Lý cảm thấy vướng víu, cô lập tức tháo ra, dùng đầu ngón tay lật trở từng chiếc khóa.
Lát sau, cô bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngốc. Đã qua nhiều năm như vậy rồi, nét chữ sao còn rõ nét? Vì thế, cô bỏ qua những chiếc khóa mới, tìm những chiếc đã bị gỉ.
Kim loại chồng chéo lên nhau, hứng sương phơi nắng trong thời gian dài nên bề mặt đã bị bao phủ bởi gỉ sắt. Tăng Lý dùng tay chà sát sạch sẽ rồi cúi sát vào nhìn cho rõ.
Đầu óc cô lúc này rất tỉnh táo, không muốn khóc, cũng không hề rơi nước mắt.
Dần dần, cảm thấy chân đã tê dại, Tăng Lý ngồi bệt xuống.
Nhưng tìm mãi, hết cái này đến cái khác… đều không phải.
Bên kia đỉnh núi bỗng nhiên ửng đỏ. Tiếng reo hò phấn khích vang trời.
Sau đó, một bóng người xuất hiện trước mặt Tăng Lý.
Cô tưởng là một người qua đường, nên xê dịch sang một chỗ nhường lối. Nhưng đối phương không hề đi, mà hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Tăng Lý nghe tiếng nói thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngải Cảnh Sơ, cô xấu hổ: “Sao lại là thầy?”
“Tôi vừa dậy, tự nhiên muốn đi xem mặt trời mọc.”
“Vậy thầy đến muộn rồi.” Ánh mặt trời đầu tiên đã chiếu xuống mà anh vẫn còn ở đây với cô.
“Đang tìm cái gì thế?” Ngải Cảnh Sơ không hề để ý tới câu nói của Tăng Lý, tiếp tục truy hỏi.
“Trước đây tôi từng treo một cái khóa ở chỗ này.”
“Bao lâu rồi?” Anh lại hỏi.
Tăng Lý đột nhiên cảm thấy tức giận: “Không liên quan đến thầy.”
“Tôi biết ở đây người ta vài tháng sẽ thay dây xích một lần. Cho nên toàn bộ khóa treo trên dây xích cũng bị ném đi, nếu không nặng quá dây xích sẽ bị đứt.”
Nói xong, Ngải Cảnh Sơ nhìn xuống tay Tăng Lý. Ngón tay cô vừa bẩn vừa đỏ bừng vì lạnh, mu bàn tay hình như đã bị xước.
Thực ra, anh đã đứng từ xa nhìn cô được một lúc khá lâu.
Ngủ dậy, anh định quay về chùa Đông Sơn ngay, nhưng mở cửa sổ thấy sắc trời khá tốt, đột nhiên nhớ tới tối qua Tăng Lý hỏi có đi ngắm mặt trời mọc không, thế nên anh mới quyết định lên núi.
Anh không ngồi cáp treo mà đi bộ. Tới nơi, thấy Tăng Lý ngẩn ngơ đi một mình trên con đường nhỏ, anh cảm thấy không yên tâm nên đã đi theo.
Ban đầu, anh không có ý định quấy rầy cô, nhưng rốt cuộc cũng không kiềm chế được mà lên tiếng.
“Đứng lên đi!” Anh nói.
“Tôi không tìm nữa rồi, chỉ ngồi đây xem chút thôi.”
“Tăng Lý.”
“Mặt trời mọc rồi đấy, thầy mau đi xem đi. Không cần lo chuyện ở đây.” Tăng Lý có phần bực bội, cô tiếp tục xê dịch ra một chút, tỏ ý tránh đường cho anh đi. Nói xong, cô lại làm như chăm chú xem khóa.
Ngải Cảnh Sơ ngồi xổm bên cạnh cô, chậm rãi nói: “Đêm qua cô không về nhà nghỉ được không phải chuyện tôi cần lo, đứa trẻ đó xảy ra chuyện không phải chuyện tôi cần lo, cô ở đây làm chuyện điên rồ cũng không phải chuyện tôi cần lo. Nhưng, Tăng Lý, chuyện gì tôi cũng đều đã lo mất rồi.”
Gió lại bắt đầu thổi, ù ù bên tai hai người.
“Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô không phải trẻ con nữa rồi, cuộc sống con người ta sao có thể kí thác vào một vật như chiếc khóa này được.”
Bên kia sườn núi, ánh mặt trời đã rực rỡ. Người ta hướng về phía mặt trời mà hô lớn những câu nói, những cái tên.
Đột nhiên, một cô gái nhìn ra hướng biển lớn, hét lên:
“Tạ Tiểu Vũ! Em yêu anh!”
Nối tiếp đó là một giọng nam kích động: “Anh biết!”
Một trận cười giòn tan vang lên.
Giữa bầu không khí náo nhiệt này, đáy lòng Tăng Lý đột nhiên nổi lên những cơn sóng cuồn cuộn, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
“Xin lỗi.” Cô thì thầm.
Ngải Cảnh Sơ tốt như vậy, nhưng trong lúc hờn dỗi cô lại nói những lời khiến anh tổn thương.
“Xin lỗi.” Cô lặp lại.
Ngải Cảnh Sơ im lặng đưa cho cô chiếc khăn tay.
“Có phải nhìn tôi rất buồn cười không?” Cô hỏi.
Anh muốn nói gì đó để an ủi cô, nhưng căn bản không nghĩ ra được câu nào, rốt cuộc đành im lặng.
Cô lại nói: “Tôi từ nhỏ đã ngốc nghếch, sợ người lạ, nhát gan, trí nhớ kém. Bạn bè mất có mười phút là thuộc bài, còn tôi phải mất một tiếng đồng hồ. Nhiều lần học mãi mới thuộc, cuối cùng đứng trước mặt giáo viên lại quên sạch không còn một chữ.”
…
“Có lần trong giờ thể dục tổ chức chơi bóng rổ, một cậu bạn ném quả bóng về phía tôi, tôi chạy ra đỡ, bị quả bóng đập vào ngón tay, đau mà không dám nói, sợ thầy giáo và bạn bè nói tôi ẻo lả. Về nhà tôi cũng không dám nói với mẹ, sợ mẹ đến trường tìm giáo viên. Lúc ấy tôi vừa chịu đựng vừa nghĩ, gắng nhẫn nhịn mấy ngày sau sẽ khỏi. Nhưng không ngờ đốt ngón tay càng ngày càng sưng to. Mẹ đưa tôi đi khám, bác sĩ nói, để quá lâu, không thể chữa lành hẳn.”
Tăng Lý bình tĩnh tường thuật lại những chuyện vặt vãnh ấy, dường như nếu lúc này không nói ra, không tìm ai trút giận một lúc, thì cô sẽ phát điên.
“Từ lúc mười lăm tuổi đến giờ tôi chỉ yêu duy nhất một người. Tính cách nhút nhát như tôi, không ngờ lại thích anh ấy trước, ngốc nghếch theo đuổi anh ấy nhiều năm liền. Chúng tôi đã từng tới đây, anh ấy nói, treo một cái khóa ở đây rồi ném chìa khóa đi thật xa, như vậy chúng tôi có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nhau không rời.”
…
“Rất ngu ngốc, rất ấu trĩ, rất nực cười. Đúng không? Lúc người ta đang yêu, hình như IQ đều xuống thấp. Sau này tôi cũng đến đây vài lần, nhưng đều không tới chỗ này. Không hiểu sao đêm qua tôi lại đột nhiên muốn tới đây, tôi nghĩ, cứ đến xem xem, không biết cái khóa kia còn ở đây không.”
Nghe xong câu chuyện của cô, Ngải Cảnh Sơ nhìn đi chỗ khác, im lặng rất lâu.
Cô cười khổ: “Tôi thật là...”
Tăng Lý bắt đầu hối hận vì không ngăn được cái miệng mình. Bình thường cô rất ít khi nói những chuyện này với người khác, thậm chí cả Mã Y Y cô cũng không nói, vậy mà hôm nay lại có thể trút hết ra trước mặt Ngải Cảnh Sơ.
Mọi người trên đỉnh núi bắt đầu kéo nhau đi xuống. Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý đang đứng ở con đường duy nhất lên núi, thỉnh thoảng có người tò mò ngoái đầu nhìn hai người, nhưng đa phần đều nhanh chóng đi qua, không để ý nhiều.
“Gặp tôi đúng là phiền phức cho thầy”, cô nói, “Thật là không phải!”
Lúc này mặt trời đã lộ diện hoàn toàn, tỏa ra ánh nắng hồng rực, nhẹ nhàng mà ấm áp. Ngải Cảnh Sơ đứng đối diện với Tăng Lý, quay lưng về phía đông nên cô không thấy rõ sắc mặt anh, chỉ nghe thấy anh thở dài một hơi rồi nói: “Đưa tay đây tôi xem.”
“Cái gì?”
“Bàn tay bị bóng rổ đập vào!”
Tăng Lý giơ tay trái đến trước mặt Ngải Cảnh Sơ.
Cô gầy, người dong dỏng cao, xương nhỏ, thế nên ngón tay khá dài và mảnh, nhưng rất đẹp. Ngón út có một đốt giống như mụn cơm trên thân cây, hoàn toàn không hài hòa với cả bàn tay.
Ngải Cảnh Sơ cầm lấy tay Tăng Lý, lật qua lật lại quan sát một hồi.
Tay cô lúc này đã dính đầy gỉ sắt, khiến tay anh cũng bị nhiễm bẩn.
“Bị u nang hạch rồi.” Anh buông tay cô ra, kết luận một câu.
“Cũng lâu rồi, chỉ xấu một chút, cũng không có vấn đề gì.”
Anh không đáp lại.
Đột nhiên, Tăng Lý thấy Ngô Vãn Hà và mấy người đồng nghiệp đi tới, mỗi lúc một gần cô và Ngải Cảnh Sơ, nhất thời cô trở nên căng thẳng. Ngô Vãn Hà nổi tiếng là phát thanh viên của toàn cơ quan, hễ chuyện gì lọt vào tai cô ấy thì sẽ ngay lập tức ra khỏi tai kia một cách hoành tráng gấp bội. Nếu để cô ấy thấy mình ngồi khóc ở đây, không biết sẽ bị tra hỏi đến mức nào, huống hồ bên cạnh còn có Ngải Cảnh Sơ.
Nhất định sẽ vượt quá khả năng chịu đựng của Tăng Lý.
Phụ nữ văn phòng thường có hai thú vui, một là giới thiệu đối tượng cho những cô gái độc thân, hai là rỉ tai nhau tin giật gân.
Tăng Lý vội đưa tay lên lau nước mắt rồi nói với Ngải Cảnh Sơ: “Thầy đi đâu bây giờ?”
“Lên núi.”
“Tôi xuống núi.” Nói xong, cô lập tức đứng dậy, đi xuống núi.
Về đến nhà nghỉ còn chưa đến tám giờ, Tăng Lý thấy buồn ngủ, bèn thay quần áo leo lên giường, kết quả lại bị Mã Y Y đánh thức.
“Trời ạ, cậu đi du lịch mà giờ này vẫn ngủ à? Mặt trời sắp xuống núi đến nơi rồi mà còn chưa dậy.” Mã Y Y thấy Tăng Lý đầu bù tóc rối thì cau mày.
“Mấy giờ rồi? Đã tối rồi à?” Tăng Lý vừa day trán, vừa ngáp, rèm cửa khá dày nên không thấy rõ bên ngoài.
“Bà già! Mặt trời sắp xuống núi chỉ là cách nói phóng đại thôi ạ.”
“Ờ.” Tăng Lý vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Đến giờ ăn trưa rồi, đồng nghiệp của cậu gọi cậu xuống ăn kìa.”
Tăng Lý chậm chạp đi đánh răng rửa mặt.
“Anh chàng đẹp trai kia lúc nào về?” Mã Y Y ngồi trên giường nói vọng vào.
“Anh chàng nào?” Tăng Lý miệng đầy bọt kem đánh răng, khó hiểu hỏi lại.
“Trời ạ. Tăng Lý! Cậu chỉ mới rời tớ được một ngày một đêm mà sao đã biến thành cái dạng này rồi?”, Mã Y Y lần thứ hai kêu trời, “Đừng hòng lấp liếm, vừa nãy tớ đã được nghe sự tích huy hoàng đêm qua rồi. Nghe nói bạn trai cậu đã cứu vớt thế giới này!”
Phụt! Tăng Lý phụt ngụm nước trong miệng ra.
Cô lấy tay lau bọt kem đánh răng, chạy ra ngoài hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Sau đó, Mã Y Y tường thuật lại toàn bộ sự việc nghe được.
Tăng Lý kêu thảm thiết: “Ngô Vãn Hà đúng là đồ ba hoa, tớ thừa nhận quen biết Ngải Cảnh Sơ, còn những chuyện khác đều không phải sự thật.”
“Họ nói tối qua cậu một mình xuống núi là để đón anh ta.”
“Tớ đi đón cậu đấy chứ!” Tăng Lý bực bội.
“Ừ nhỉ!”, Mã Y Y chợt nhớ ra, “Nhưng mà tối qua cậu nói với tớ là đi cùng đồng nghiệp cơ mà?”
“Chuyện đó tớ giải thích sau.”
“Họ còn nói hai người các cậu hẹn nhau đi ngắm mặt trời mọc.”
“Nói vớ vẩn!”
“Họ còn nói…”
“Nói gì?”
“Cậu có bạn trai vừa giàu có vừa đẹp trai mà giấu giếm, không giới thiệu với mọi người. Nếu không phải hôm qua xảy ra chuyện khẩn cấp như vậy thì còn bị cậu tiếp tục lừa gạt. Thảo nào trước đây giới thiệu cho cậu nhiều người thế mà toàn bị cậu gạt đi, hóa ra là hoa đã có chủ.”
Mã Y Y nói xong nhìn thấy Tăng Lý cấp tốc thay quần áo.
“Cậu làm gì thế?”
“Tớ đi tìm Ngải Cảnh Sơ làm chứng. Nói rõ cho bọn họ biết.”
“Đi rồi còn đâu.” Mã Y Y nói.
“Đi?”
“Ừ, anh ta ăn sáng xong liền trả phòng.”
“Sao cậu biết?”
“Haiz… nói tiếp chuyện lúc nãy.” Mã Y Y đắc ý.
“Nói đi.”
“Anh ta từ bên ngoài về nhà nghỉ ăn sáng, bắt gặp đồng nghiệp của cậu. Mấy bà cô đó xúm lấy xin số điện thoại anh ta, còn nói sau này đăng kí khám bệnh sẽ không phải xếp hàng cả ngày nữa, đến bệnh viện Đại học A chỉ cần nói có người quen là được. Để cảm ơn anh ta, họ hứa nhất định sẽ thay anh ta để ý cậu, không để cậu ở đơn vị bị bắt nạt. Kết quả, cậu đoán xem anh ta nói gì?”
Tăng Lý suy nghĩ một lát, đáp: “Tôi không quen Tăng Lý?” Với biểu cảm và giọng điệu của Ngải Cảnh Sơ, khẳng định anh ta sẽ khiến cho đám bà cô kia tiêu tan cả tôn nghiêm lẫn hy vọng.
“Sai.”
“Tăng Lý là ai?”
“Sai sai sai.”
“Rốt cuộc anh ấy nói gì?”
“Anh ta nói: Cảm ơn!”
“Cảm ơn?!” Tăng Lý sửng sốt.
“Cho nên, Tăng Lý à, cậu chuẩn bị đền tội đi được rồi đấy!” Mã Y Y tủm tỉm cười nhéo nhéo má Tăng Lý một cái.
Ngải Cảnh Sơ quay về chùa Đông Bình, dọc đường gặp rất nhiều công nhân đang cào tuyết. Đến lưng chừng núi, anh nhìn thấy xe của mình.
Mui xe và thùng xe bị tuyết phủ kín.
Không biết bọn trẻ nhà ai nghịch ngợm đã vẽ lên lớp tuyết trên xe anh một hình trái tim thật to. Anh thong thả bước đến, cạnh xe còn có vài người khách du lịch, trông dáng vẻ có lẽ là học sinh. Họ đang mải vẽ thêm một mũi tên xuyên qua hình trái tim, chỉ có duy nhất một nữ sinh chú ý tới Ngải Cảnh Sơ. Mãi đến khi anh bấm nút trên điều khiển từ xa, một tiếng “tít” vang lên, đèn trong xe bật sáng, đám học sinh mới biết anh là chủ nhân, vội vàng kéo nhau bỏ đi.
Cô gái có đôi mắt to kia phản ứng chậm, không kịp chạy đi nên bị tóm tại trận.
Chạy một đoạn khá xa, nhóm học sinh kia quay đầu lại, thấy Ngải Cảnh Sơ căn bản không thèm để ý nên dừng chân, nhìn cô gái kia mà cười.
Một cậu con trai chạy tới vừa cười vừa kéo cô bạn còn đang ngây người: “Này, có đi không?”
Lúc ấy cô gái mới hoàn hồn, vội vàng chạy đi nhưng không cẩn thận làm rơi di động trong túi áo ra. Chạy được vài bước mới phát hiện, định quay lại nhặt thì đã thấy Ngải Cảnh Sơ cầm lên. Cô gái đỏ mặt tiến lại gần nhận lấy di dộng.
“Cảm ơn anh.”
Đột nhiên Ngải Cảnh Sơ hỏi: “Các em bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô gái ngạc nhiên: “Mười chín.”
Ngải Cảnh Sơ đứng ngây một lúc, bất chợt nghiêm mặt lại, anh mở cửa lên xe.
Mười chín tuổi…
Với anh mà nói, thực sự đã là một chuyện rất xa xôi…
Nghiên cứu sinh dưới trường của anh đều đã ngoài hai mươi, thậm chí còn có nhiều người lớn tuổi hơn anh, họ là bác sĩ được cử đi học bồi dưỡng.
Ngải Cảnh Sơ rất thông minh nên thời gian học khá nhanh, thế nhưng anh chưa bao giờ suy nghĩ về những chuyện khác. Người ta khi mười chín tuổi thì đang làm gì? Sinh viên đại học năm nhất, năm hai, đều có thể thỏa sức yêu đương.
Còn mười lăm tuổi thì sao?
Thắt dây an toàn xong, Ngải Cảnh Sơ quay đầu nhìn sang ghế phụ bên cạnh, thấy hai chai nước khoáng. Một chai còn đầy, một chai đã bị anh uống hơn nửa.
Anh cầm chai nước uống dở lên quan sát.
Cũng giống nhiều người trong nghề, Ngải Cảnh Sơ có một thói quen là ưa sạch sẽ, từ chuyện ăn uống đến bất luận chuyện gì. Sáng nay bị Tăng Lý làm bẩn tay, sau khi leo lên núi, chuyện đầu tiên anh làm là vào chùa xin nước rửa tay. Nước để cách đêm anh cũng sẽ không uống, vì thế anh ít khi uống nước đóng chai đã mở nắp.
Vậy mà hiện tại, anh lại mở nắp chai nước đang uống dở kia ra, ngửa đầu uống một ngụm.
Chất lỏng trong suốt chậm rãi qua miệng, chảy xuống thực quản, đi vào trong cơ thể.
Thật lạnh!
Bình luận facebook