Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-20
Chương 16: Nhà có tên lưu manh
Mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi, không phải là hương nước hoa, hẳn là mùi cơ thể phụ nữ. Cả căn phòng đều là màu hồng nhạt, có rất nhiều đồ vật nho nhỏ đáng yêu, tinh xảo, mơ mộng và mang chút ấu trĩ giống nơi ở của công chúa trong truyện cổ tích.
Nếu Diệp Tuân đoán không lầm thì đây chắc là phòng ngủ của Lê Tuyết Vi.
Khuê phòng của thiếu nữ luôn có sức hấp dẫn bí ẩn với mỗi người đàn ông.
Diệp Tuân vô cùng hứng thú nhìn cách bày trí bên trong, lúc này, cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, một người phụ nữ xinh đẹp quấn khăn tắm bước ra từ bên trong.
Chiếc khăn tắm màu trắng không thể che được hết toàn bộ cơ thể, dáng người yêu kiều thoáng ẩn thoáng hiện, cần cổ xinh đẹp, xương quai xanh tinh xảo, hai cánh tay tựa búp sen non, đôi chân thon dài lộ ra bên ngoài, làn da trắng như sữa, cả người toát ra sự quyến rũ.
Lê Tuyết Vi sửng sốt khi nhìn thấy một người đàn ông đứng trong phòng ngủ của mình.
Ngay sau đó, cô lập tức lấy tay che trước ngực, thất thanh kêu lên: “Diệp Tuân, cái tên lưu manh xấu xa! Sao anh lại ở đây? Mau ra ngoài cho tôi”.
“Này, cho xin đấy…”, Diệp Tuân cũng giật mình bởi tiếng hét của cô, dở khóc dở cười nói: “Đến nỗi phải hét lớn tiếng thế sao? Cô chẳng thục nữ chút nào”.
“Đừng nhiều lời! Anh ra ngoài trước cho tôi!”, Lê Tuyết Vi tức giận nhìn Diệp Tuân.
Thục nữ?
Không đánh cho tên khốn tự ý xông vào phòng ngủ của người khác ra ngoài đã là tốt lắm rồi, cái tên vô lại này còn không biết ngượng mà bảo mình không thục nữ?
Diệp Tuân khẽ cười, đi ra khỏi phòng ngủ, tiện thể đóng cửa phòng lại.
Lê Tuyết Vi lo lắng nãy giờ vừa mới thở phào thì lại thấy Diệp Tuân đẩy cửa ra, thò đầu vào, híp mắt nhìn mình nói: “Quên nhắc cô, bắt đầu từ hôm nay, trong căn biệt thự này có thêm một người đàn ông, sau này tốt nhất là nên khóa cửa phòng đi, nếu không tôi mà bất cẩn đi nhầm phòng là hỏng bét đấy”.
“Khốn nạn!”, Lê Tuyết Vi nổi giận túm lấy một con gấu bông ném sang.
Diệp Tuân nhanh chóng khóa cửa lại, gấu bông đập vào cánh cửa.
Lê Tuyết Vi còn chưa hết giận, đi đến nhặt gấu bông lên, đồng thời khóa trái cửa.
Cô vừa thay đồ vừa suy nghĩ, sao tên khốn Diệp Tuân này vào được chứ?
Không lâu sau Lê Tuyết Vi đã nghĩ ra câu trả lời.
Dì Trần có thể cho tên này vào nhà chứng tỏ đã được mẹ đồng ý, nếu không bà ấy sẽ không cho Diệp Tuân vào nhà khi chưa được mình cho phép.
Bình thường, sau khi tắm rửa xong, Lê Tuyết Vi sẽ thay một bộ đồ ngủ hoặc váy ngủ thoải mái, nhưng vì nhà có thêm một tên vô lại, cô chỉ đành thay áo rộng và quần dài che đi thân hình tuyệt mỹ của mình.
Lê Tuyết Vi nhanh chóng xuống lầu đến phòng bếp tìm dì Trần, hỏi thăm tình huống cụ thể một hồi, quả nhiên là ý của mẹ!
“Mẹ cũng thật là…”, Lê Tuyết Vi cực kỳ bất lực, vừa nghĩ đến sau này sống cùng với tên khốn Diệp Tuân dưới một mái nhà, cô lại cảm thấy buồn bực.
Lê Tuyết Vi sầm mặt xoay người đi, dì Trần hỏi: “Cô chủ, cô đi đâu? Sắp đến giờ cơm rồi”.
“Dì Trần, cháu không muốn ăn!”, Lê Tuyết Vi tức giận nói.
Nhìn thấy tên khốn Diệp Tuân là tức no rồi, nào còn tâm trạng ăn cơm.
“Không ăn thì không tốt cho sức khỏe, ít nhiều gì cô cũng nên ăn một chút chứ…”, dì Trần khuyên.
Lê Tuyết Vi vẫn lắc đầu rồi đi ra khỏi phòng bếp, cô thấy Diệp Tuân đang ngồi trên sofa trong phòng khách, bắt chéo hai chân xem tivi.
“Này, anh sang đây với tôi một chút”, Lê Tuyết Vi lạnh lùng nói, hai tay khoanh trước ngực, kiêu ngạo nhìn Diệp Tuân.
Diệp Tuân làm như không nghe thấy, ngồi yên bất động.
“Này! Tôi nói chuyện với anh đấy, anh có nghe không?”, Lê Tuyết Vi cau mày, cao giọng gọi.
Diệp Tuân vẫn không phản ứng.
“Diệp Tuân!”, Lê Tuyết Vi nổi giận.
Lúc này Diệp Tuân mới quay đầu sang nhìn Lê Tuyết Vi, cười nói: “Hóa ra cô biết tên tôi là Diệp Tuân chứ không phải là này kia à?”
“Anh…”, Lê Tuyết Vi bị chặn họng không nói được gì.
Diệp Tuân mặc kệ sắc mặt khó coi của Lê Tuyết Vi, quay đầu lại tiếp tục xem tivi: “Có việc gì cứ nói, không có thì đi chỗ khác, đừng làm phiền tôi xem tivi”.
Chương 17: Không cho anh ăn
Lê Tuyết Vi cảm thấy ngực nghẹn như sắp bùng nổ, bàn tay nhỏ của cô xoa ngực, cố gắng làm mình bình tĩnh.
Qua một lúc sau, cô mới nói: “Anh vào đây sống thì tôi phải đặt ra ba điều quy định với anh”.
“Dì Trần vất vả nấu cơm tối cho cô, cô nói không ăn là không ăn, cũng quá tùy hứng đấy! Ăn cơm trước, có việc gì ăn xong hẵng nói”, Diệp Tuân lạnh nhạt nói, lúc nói anh vẫn nhìn vào tivi.
Sắc mặt Lê Tuyết Vi thay đổi: “Anh đang dạy dỗ tôi đấy à? Anh dựa vào đâu mà dạy dỗ tôi?”
Diệp Tuân khẽ cười không nói gì.
Anh và lão K vừa là thầy trò vừa là bạn, bình thường đều xưng anh em, nói ra thì cũng xem là cùng vai vế, bề trên dạy dỗ con cháu không được à?
Nhìn Diệp Tuân nở nụ cười như thể khinh thường mình khiến Lê Tuyết Vi rất khó chịu.
Đồng thời cô cũng cảm thấy khó hiểu, nhà bếp và phòng khách cách nhau một khoảng xa, làm sao anh ta mà nghe được cuộc trò chuyện giữa mình và dì Trần?
Im lặng một lúc, Lê Tuyết Vi mới tìm được cách cãi lại Diệp Tuân, cô bình tĩnh nói: “Diệp Tuân, mặc dù mẹ tôi rất xem trọng anh nhưng bản thân anh phải biết rõ mình chẳng qua chỉ là tài xế của tôi thôi. Tôi muốn nhắc nhở anh, nếu anh không muốn bị đuổi việc thì hãy tôn trọng chế độ của công ty, tôn trọng vị sếp là tôi đây, nếu không tôi chỉ có thể mời anh đi”.
Diệp Tuân lười nhác nhìn tivi, dáng vẻ không thèm để tâm đến những lời Lê Tuyết Vi nói, thậm chí không nghe lọt vào tai.
“Anh có nghe thấy tôi đang nói chuyện không, anh không biết ừ hử một tiếng sao?”, thấy thái độ đó của Diệp Tuân, gương mặt xinh đẹp của Lê Tuyết Vi hiện lên vẻ tức giận, cô gần như sắp không nhịn được nữa.
“Ừ”.
Diệp Tuân quả nhiên ừ một tiếng.
Lê Tuyết Vi cảm thấy cả người vô lực.
Gặp phải một tên như vậy, cô đúng là bó tay hết cách.
Diệp Tuân mặt không đổi sắc bưng tách trà Bích Loa Xuân mà dì Trần pha cho mình lên uống một hớp, lúc này mới chậm rãi nói: “Tôi thấy sắc mặt cô không tốt, chắc là quá mệt mỏi đó, thế nên tôi khuyên cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn, cười nhiều chút, nếu không rất dễ già đó”.
“Diệp Tuân, còn không phải vì anh à? Tôi đang bị anh chọc tức đấy”, Lê Tuyết Vi nghiến răng nói.
Diệp Tuân rất bình tĩnh nói: “Tức giận hại gan, không có sức, không ăn cơm được, thế nên cô nên ăn nhiều rau và trái cây vào. Mấy món hôm nay dì Trần nấu đều rất thanh đạm, hợp với cô đấy”.
“Diệp Tuân! Tôi có ăn hay không không cần anh quan tâm”.
Lê Tuyết Vi tức giận chỉ vào Diệp Tuân, trợn mắt nói: “Kiên nhẫn của con người có giới hạn, đừng nghĩ tôi không thể làm gì được anh, cùng lắm…”
Diệp Tuân cười ẩn ý ngắt lời: “Cùng lắm cô đi tìm bác Hứa để nói lý đi, nhưng bác Hứa sẽ đứng về phía tôi thôi, cô cảm thấy mình cãi nhau với mẹ vì tôi là đáng sao?”
Lê Tuyết Vi nghẹn lời.
Nghe thấy động tĩnh bên này, dì Trần mỉm cười đi đến hòa giải, dịu giọng dỗ dành: “Cô chủ, tôi nấu món hạt sen ngân nhĩ mà cô thích nhất, nếu không muốn ăn cơm thì ăn món này được không?”
Nhìn thấy dì Trần nuôi mình từ nhỏ đến lớn, Lê Tuyết Vi rất muốn khóc lóc kể lể trước mặt bà ấy về nỗi oan khuất của mình, thế nhưng dù sao cô cũng đã không còn là trẻ con nữa, cô là sếp của một tập đoàn quốc tế toàn cầu.
Lê Tuyết Vi bình tĩnh lại, dịu giọng nói: “Được ạ, làm phiền dì rồi”.
Dì Trần mỉm cười gật đầu, nhìn Diệp Tuân: “Cậu Diệp, cậu có muốn một bát luôn không?”
“Được ạ”, Diệp Tuân khẽ cười gật đầu.
Lê Tuyết Vi hừ một tiếng, khoác cánh tay dì Trần nũng nĩu nói: “Không cho anh ta ăn, đây là món dì Trần nấu cho cháu, tại sao anh ta được ăn?”
Dì Trần bật cười: “Cháu đó”.
“Nhỏ mọn thế?”, Diệp Tuân cười trêu chọc cô.
“Hừ!”, Lê Tuyết Vi không thèm nhìn anh nói: “Cứ không cho anh đấy! Đây là của tôi”.
Diệp Tuân mỉm cười, không ngờ cô gái tính tình không tốt này cũng có một mặt đáng yêu như vậy.
Chương 18: Con rể tương lai
Nếu để cho nhân viên trong công ty nhìn thấy cảnh sếp tổng luôn lạnh lùng bá đạo thường ngày còn có một mặt này thì chắc tất cả sẽ ngỡ ngàng há hốc tới mức không ngậm được mồm.
Dì Trần bưng hai chén canh hạt sen ngon lành thanh mát tới, sau khi uống canh hạt sen, Lê Tuyết Vi bắt đầu thèm ăn, chủ động vào nhà bếp dùng cơm.
Hai mắt dì Trần ngậm cười nhìn Lê Tuyết Vi ăn cơm. Một lát sau, bà ấy mới có chút thì giờ đi tới cạnh Diệp Tuân, do dự một lát rồi thấp giọng nói: “Cậu Diệp, tôi có đôi lời muốn nói với cậu!”
Diệp Tuân nói: “Dì Trần cứ nói đi!”
“Tôi cảm thấy cậu là người tốt!”
Diệp Tuân cảm thấy được trong lời dì Trần còn có ý khác nên cười bảo: “Dì Trần có chuyện thì cứ nói thẳng đi ạ!”
Dì Trần nói thành khẩn: “Cô chủ nhà tôi là một cô gái lương thiện, với người làm kẻ dưới như tôi, cô ấy chưa bao giờ xem thường, còn coi tôi như người nhà. Từ nhỏ cô ấy không có bố, mợ chủ lại rất áy náy nên không bao giờ nặng lời với con gái. Hơn nữa cô chủ lại xinh đẹp, giỏi giang, tốt nghiệp từ trường kinh doanh Harvard nữa, một người ưu tú như thế thì đanh đá một chút âu cũng là điều dễ hiểu, cậu Diệp thấy đúng không?”
“Đúng, dì Trần nói không sai!”, Diệp Tuân gật đầu.
Dì Trần tiếp tục: “Tôi từng gặp qua không ít cô chiêu giàu có, được nuông chiều từ bé, thấy ai cũng là kiểu hất cằm tới tận trời. Cô chủ tôi có chút nóng nảy như thế cũng chẳng là gì so với những người kia. Đương nhiên, cậu Diệp còn trẻ thế này, không biết thương hoa tiếc ngọc cũng là lẽ thường nhưng nam nhường nữ một chút cũng không phải chuyện xấu, đúng không cậu Diệp?”
Diệp Tuân càng nghe càng cảm giác sai sai nha, anh không khỏi hỏi: “Dì Trần, có phải dì hiểu lầm gì rồi không? Tôi chỉ là tài xế của cô Lê, là cấp dưới thôi. Sao dì lại nói mấy lời này với tôi?”
“Cái gì?”, dì Trần hơi kinh ngạc, có chút không rõ lắm tình hình: “Nhưng mợ chủ tôi nói cậu là con rể tương lai của nhà này mà!”
Con rể tương lai?
Đến lượt Diệp Tuân sững người.
Chả lẽ lão K thật sự muốn gả con gái cho mình?
Ban đầu, trên máy bay, Diệp Tuân nghe Lý Phi Nhi nhắc tới việc này thì cho rằng chỉ là nói đùa.
Đùa giỡn cũng không phải thật, cười ha ha rồi cho qua thôi.
Nhưng gả cưới là chuyện quan trọng trong đời người... tạm thời Diệp Tuân cũng không có ý định kết hôn.
Dì Trần thấy biểu cảm Diệp Tuân thì trong lòng bắt đầu hoài nghi, băn khoăn có nên đi tìm mợ chủ để hỏi một chút không.
...
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tuân ăn bữa sáng do dì Trần nấu, rồi lái xe chở Lê Tuyết Vi tới công ty.
Trên đường, Lê Tuyết Vi không nói câu nào, cả hành trình đều lạnh mặt, coi Diệp Tuân như không khí.
Diệp Tuân cũng không để bụng, nhàn nhã lái xe tới cổng lớn công ty.
Lê Tuyết Vi tự mình mở cửa xuống xe, tài xế trước đây rất tự giác trong chuyện mở cửa xe giúp cô nhưng Lê Tuyết Vi biết Diệp Tuân tuyệt đối sẽ không làm điều này cũng lười mở miệng.
Đợi Lê Tuyết Vi xuống xe, Diệp Tuân cũng lái xe vào tầng hầm.
Đậu xe vào chỗ, anh chuẩn bị đi thay đồng phục bảo an thì một chiếc BMW màu trắng chạy tới, dừng ở đối diện xe anh.
Từ trên BMW, một người đẹp mặc đồ công sở màu trắng bước xuống, đánh giá Diệp Tuân một cái, hơi chần chờ một chút rồi vẫn lịch sự nở nụ cười: “Chào anh, xin hỏi anh có phải Diệp Tuân không?”
Giọng nói thanh thúy như tiếng chuông ngân, rất bắt tai.
“Là tôi, chào cô, trưởng phòng Quan!”, ngày đầu tiên Diệp Tuân đi làm, anh có ấn tượng đậm nét đối với trưởng phòng xinh đẹp của bộ phận PR này, vừa nhìn là đã nhận ra ngay.
Quan Đình đi tới trước mặt Diệp Tuân: “Anh biết tôi sao?”
Khi tới gần nhau, Diệp Tuân ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng tỏa ra từ người đối phương, cũng thấy rõ ràng gương mặt nõn nà của cô ta, trắng mịn không hề có tì vết.
Ấn tượng đầu tiên của Diệp Tuân đối với Quan Đình không tệ, một lãnh đạo cấp cao mà lại lịch sự với một bảo an tầng chót thế này thì hàm dưỡng gia giáo vô cùng tốt.
Diệp Tuân cười đáp: “Tất nhiên là biết. Tôi nghĩ là nhân viên của cả công ty đều biết cô gái xinh đẹp như trưởng phòng Quan đây!”
Quan Đình có chút sửng sốt.
Một bảo vệ lại dám trêu ghẹo một lãnh đạo cấp cao, tình huống thế này, Quan Đình cũng chỉ mới gặp lần đầu.
Chương 19: Tai vạ
Mặc dù trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng Quan Đình vẫn giữ lễ phép, dịu dàng nói: “Tôi có chút việc tìm anh, nơi này không tiện nói chuyện, anh có thể đi đến văn phòng tôi một chuyến không?”
“Đương nhiên có thể”, Diệp Tuân gật đầu.
Diệp Tuân đi theo Quan Đình vào thang máy lên tầng, sau đó đi đến văn phòng của cô ta.
Khi đi ngang qua khu làm việc của phòng PR, Diệp Tuân liếc nhìn vài lần, phát hiện hầu hết người ngồi bên trong đều là phụ nữ, hơn nữa nhân viên nữ xinh đẹp nhất công ty đều tập trung ở nơi này, vô cùng thích mắt.
Tiến vào văn phòng, sau khi mời Diệp Tuân ngồi xuống, Quan Đình điềm đạm hỏi: “Muốn uống chút gì không?”
“Không cần”. Diệp Tuân lắc đầu, ngồi xuống hỏi: “Không biết trưởng phòng Quan có việc gì?”
“Tôi muốn nói tiếng cảm ơn với anh”, Quan Đình dịu dàng nói.
Diệp Tuân hơi suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Là bởi vì chuyện của Triệu Phong hôm qua?”
Quan Đình khẽ gật đầu, trong mắt lóe vẻ bất đắc dĩ và mệt mỏi, sau đó xốc tinh thần nói: “Bởi vì chuyện riêng của tôi mà quấy nhiễu tới trật tự của công ty hết lần này đến lần khác, trong lòng tôi luôn thấp thỏm không yên. Triệu Phong kia…”
Nói đến đây, Quan Đình dừng lại, dù sao cô ta và Diệp Tuân cũng không thân quen, không tiện nói quá nhiều. Cô ta nhìn Diệp Tuân nhắc nhở: “Triệu Phong không phải người tốt lành gì, tôi lo lắng anh sẽ gặp phiền phức”.
“Nào có phiền phức gì!”, Diệp Tuân không để bụng mỉm cười.
Quan Đình nói không sai, tối qua thằng nhãi Triệu Phong kia đã nhờ anh Tề gì đó phái người tìm anh gây sự, nhưng mà trong mắt Diệp Tuân, chuyện kia căn bản không được coi là phiền phức gì.
Thấy Diệp Tuân không để ý đến nhắc nhở của mình, Quan Đình đành phải trịnh trọng nhắc nhở lần nữa: “Diệp Tuân, mấy ngày nay anh nhất định phải cẩn thận chút. Lỡ như gặp phải chuyện gì, lập tức gọi điện thoại cho các đồng nghiệp. Tôi đã có lời với trưởng phòng Tào, anh ta sẽ giúp đỡ”.
Tào Cương sẽ giúp đỡ?
Diệp Tuân đoán chừng cũng chỉ là bằng mặt mà không bằng lòng, nhưng đây là lòng tốt của Quan Đình, anh cũng không thể nói toẹt ra, chỉ mỉm cười gật đầu. Lúc này, điện thoại di động của Diệp Tuân bỗng nhiên vang lên.
Diệp Tuân nhận điện thoại, là đồng nghiệp lão Lý gọi tới, chỉ nghe thấy lão Lý lo lắng nói: “Tiểu Diệp, mau chóng ra ngoài cửa, xảy ra chuyện rồi!”
“Được, tôi ra ngay đây”. Diệp Tuân đứng dậy, nói với Quan Đình: “Trưởng phòng Quan, bên dưới có chút việc, tôi đi xử lý đã”.
“Vậy anh đi làm việc đi”, Quan Đình gật đầu.
Diệp Tuân nhanh chóng xuống tầng, vừa ra đến đại sảnh đã nhìn thấy năm, sáu người đàn ông cường tráng đứng ở trạm gác bên kia, bọn họ hung hăng hùng hổ vây quanh mấy bảo vệ, chửi mát kháy khịa.
Diệp Tuân đến gần xem xét, sau đó khẽ nhíu mày lại.
Chỉ thấy lão Lý và hai bảo vệ nơm nớp lo sợ ngồi xổm trên mặt đất.
Mấy người đàn ông kia có khuôn mặt hung ác, thoạt nhìn cũng không phải hạng dễ chọc gì, tay ai nấy đều cầm ống thép hoặc gậy bóng chày, diễu võ giương oai.
Diệp Tuân châm thuốc, chậm rãi đi tới, thản nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Mấy người đàn ông kia trông thấy dáng vẻ Diệp Tuân rất gì và này nọ nên đoán chừng cũng là lãnh đạo nhỏ gì đó, một tên mặt sẹo trong đó nhìn Diệp Tuân nói: “Hôm qua anh em của tao bị bảo vệ nơi này của bọn mày đánh bị thương, bọn tao tới nơi này chính là muốn một lời giải thích rõ ràng”.
Diệp Tuân bình tĩnh hỏi: “Anh muốn lời giải thích như thế nào?”
Mặt sẹo nói: “Giao tên đánh người kia ra, quỳ xuống dập đầu ba cái. Mặt khác, bồi thường hai trăm ngàn tệ tiền thuốc men”.
Hai trăm ngàn?!
Lão Lý và những đồng nghiệp khác đều sợ choáng váng.
Đây là tới bắt vạ đó à?
“Nếu như tôi nói không thì sao?”, Diệp Tuân cười híp mắt hỏi.
Mặt sẹo sững sờ, sau đó lộ vẻ âm u nói ra: “Vậy tất cả đám bọn mày, có người nào tính người đó, ai cũng sẽ bị đánh gãy một cánh tay!”
“Mạnh miệng lắm!”, Diệp Tuân khẽ cười một tiếng.
Lúc này, ba người đàn ông từ trong hẻm nhỏ bên cạnh đi ra.
Dẫn đầu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tóc kiểu húi cua, khuôn mặt âm tàn lạnh lẽo.
Theo sau hắn ta là hai người đàn ông cường tráng, mặc áo sát nách, cánh tay và lồng ngực đều có hình xăm.
Hai người đàn ông cường tráng kéo theo một người, cả mặt cả đầu người kia đều là máu, mặc đồng phục bảo vệ, chính là Tưởng Chính Đức.
Nhìn thấy người đàn ông dẫn đầu kia, mặt sẹo và mấy người đàn ông cường tráng lập tức đồng thanh hô lên: “Anh Tề”.
Anh Tề khẽ gật đầu, tiếp tục đi về phía cửa.
Mặt sẹo chỉ vào Tưởng Chính Đức mà cười khẩy: “Thấy rồi chứ? Đây chính là kết cục của việc dám to gan phản kháng!”
Diệp Tuân khẽ nheo mắt lại, lửa giận trong lòng anh bùng cháy dữ dội.
Hôm qua, người dạy dỗ Triệu Phong và thuộc hạ của anh Tề chính là Diệp Tuân anh, nhưng hôm nay lại liên lụy khiến Tưởng Chính Đức gặp tai vạ.
Chương 20: Nhận tội
Khi mất đi người bạn tốt nhất trên đời của mình, Diệp Tuân đã thề là sau này sẽ không để ai chịu liên lụy vì mình. Nhưng hôm nay, Tưởng Chính Đức lại bị đánh thành thế này do anh.
Nghĩ như thế, một cỗ sát khí mạnh mẽ dâng lên trong lòng Diệp Tuân, nhưng biểu cảm ngoài mặt của anh vẫn bình thản, không nhìn ra cảm xúc.
Lúc này, đội trưởng Cao dẫn theo những đồng nghiệp khác vội vàng chạy tới.
Công ty quốc tế Hoàn Cầu phát triển thịnh viện, chỉ đội bảo vệ thôi đã có mấy chục người. Đội trưởng Cao nghe nói tình hình dưới lầu không ổn thì nhanh chóng xuống dưới, triệu tập thêm mười mấy người.
Nhưng khi thấy mặt sẹo và anh Tề đứng phía sau gã, đội trưởng Cao lập tức há hốc miệng.
“Anh Hổ, anh Tề, có gì từ từ nói!”, đội trưởng Cao lớn gan khuyên nhủ.
Mặt sẹo liếc đội trưởng Cao một cái, vẻ mặt ngạo mạn: “Mày là ai? Quen tao à?”
Đội trưởng Cao cười nịnh nói: “Tôi là Cao Minh - đội trưởng bảo vệ, kiếm cơm ở đây thì sao có thể không biết anh Tề và anh Hổ chứ ạ!”
Cao Minh từng nghe nói về anh Hổ nhưng anh Hổ này hiển nhiên không biết ông ta, thái độ vẫn rất hống hách: “Hôm qua thằng nào đánh bị thương sếp Triệu và anh em của tao? Giao người ra đây!”
“Cái gì? Còn xảy ra chuyện như thế sao?”, đội trưởng Cao hoảng hốt, liên tục xin lỗi: “Anh Hổ, vô cùng xin lỗi! Tôi lập tức đi điều tra việc này, nếu để tôi biết tên nào có mắt như mù dám đụng sếp Triệu và anh em của anh Hổ, tôi chắc chắn sẽ đuổi cổ tên đó!”
Anh Hổ hừ lạnh: “Mày cho rằng đuổi cổ là xong à! Nào dễ ăn vậy hả! Không chỉ giao người ra bắt dập đầu xin lỗi mà còn phải bồi thường hai trăm ngàn tiền thuốc men nữa đấy!”
Hai trăm ngàn đâu phải con số nhỏ, đội trưởng Cao sửng sốt một chút rồi lại cười nịnh: “Phải rồi, phải rồi! Anh Hổ, anh nghỉ ngơi một chút, tôi đi điều tra ngay!”
Đội trưởng Cao vội đi hỏi các nhân viên an ninh xem có ai biết chuyện hôm qua không.
Nhưng người biết chuyện là Tưởng Chính Đức lại câm như hến, không chịu nói gì.
Một chứng nhân khác là lão Lý thì sợ tới mức cả người run rẩy, ông ta sợ anh Tề nhưng cũng biết Diệp Tuân không phải loại dễ chọc vào. Ông ta cực kỳ rối rắm, lén đánh giá Diệp Tuân nhưng không dám mở miệng.
Còn một kẻ khác đang đánh giá Diệp Tuân, là anh Tề.
Anh Tề đứng phía sau đám người hút thuốc, hoàn toàn không nhúng tay vào việc giao tiếp giữa đàn em và đội trưởng Cao, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo âm tà nhìn Diệp Tuân vài lần.
Diệp Tuân nhìn anh Tề một cái, trong lòng có chút kinh ngạc.
Nội kình tiểu thành sao, không ngờ ở thành phố Giang Hải nhỏ bé này còn có cao thủ như vậy.
“Mẹ nó! Rốt cuộc hôm qua thằng ôn nào động tay! Dám làm không dám nhận à! Mau đứng ra, đừng để liên lụy người khác!”, sau khi hỏi nhiều lần mà không có kết quả, đội trưởng Cao giận tới mức la hét.
“Là tôi!”, Diệp Tuân nhả ra một vòng khói, hờ hững lên tiếng.
Đội trưởng Cao lập tức nhìn về phía Diệp Tuân, hung hăng trừng anh như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, lại là tên này!
“Mẹ nó, cậu đúng là to gan lớn mật!”, đội trưởng Cao tức tối mắng: “Dám đụng vào đàn em của anh Tề và anh Hổ nữa chứ? Cậu chán sống rồi sao! Mau khấu đầu xin lỗi anh Hổ đi!”
“Khấu đầu xin lỗi! Không bao giờ xảy ra chuyện đó đâu!”, Diệp Tuân nhìn đội trưởng Cao, trào phúng: “Đương nhiên nếu ông muốn thì tôi cũng chẳng ngăn cản”.
“Diệp Tuân! Cậu đừng ngông cuồng!”, đội trưởng Cao tức giận: “Cậu có biết đắc tội anh Tề và anh Hổ là chuyện đáng sợ thế nào không?”
Anh Hổ đứng cạnh cũng mất kiên nhẫn: “Câm mồm hết đi!”
Gã chỉ tay về phía Diệp Tuân, quát với mấy tên cường tráng khác: “Còn ngẩn người làm gì? Đánh, đánh đến chết! Chết rồi tao chịu cho!”
Bảy, tám người đàn ông lực lưỡng thét lớn rồi lao về phía Diệp Tuân.
Đám đông như sói như hổ này phóng vào trong đám người.
Đội trưởng Cao sợ tới run lẩy bẩy, vội chạy sang một bên, lo mình sẽ bị liên lụy.
Những bảo vệ khác có chút do dự, muốn hỗ trợ nhưng lại không dám đắc tội anh Tề. Thế lực của anh Tề quá khổng lồ, dân thường như họ sao dám trêu vào?
Tưởng Chính Đức nóng lòng như bị lửa đốt, bảy, tám tên vạm vỡ này là đàn em tinh nhuệ dưới trướng anh Tề, hoàn toàn không phải là cấp bậc mà mấy tên tôm tép lông vàng hôm qua so được.
Tưởng Chính Đức cũng không quá đánh giá cao Diệp Tuân, anh ta bị hai đấm của anh Tề đánh cho mềm xương, giờ đứng cũng là gắng gượng, hoàn toàn không thể giúp được gì, chỉ có thể nôn nóng hét lên: “Anh Diệp, cẩn thận!”
Mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi, không phải là hương nước hoa, hẳn là mùi cơ thể phụ nữ. Cả căn phòng đều là màu hồng nhạt, có rất nhiều đồ vật nho nhỏ đáng yêu, tinh xảo, mơ mộng và mang chút ấu trĩ giống nơi ở của công chúa trong truyện cổ tích.
Nếu Diệp Tuân đoán không lầm thì đây chắc là phòng ngủ của Lê Tuyết Vi.
Khuê phòng của thiếu nữ luôn có sức hấp dẫn bí ẩn với mỗi người đàn ông.
Diệp Tuân vô cùng hứng thú nhìn cách bày trí bên trong, lúc này, cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, một người phụ nữ xinh đẹp quấn khăn tắm bước ra từ bên trong.
Chiếc khăn tắm màu trắng không thể che được hết toàn bộ cơ thể, dáng người yêu kiều thoáng ẩn thoáng hiện, cần cổ xinh đẹp, xương quai xanh tinh xảo, hai cánh tay tựa búp sen non, đôi chân thon dài lộ ra bên ngoài, làn da trắng như sữa, cả người toát ra sự quyến rũ.
Lê Tuyết Vi sửng sốt khi nhìn thấy một người đàn ông đứng trong phòng ngủ của mình.
Ngay sau đó, cô lập tức lấy tay che trước ngực, thất thanh kêu lên: “Diệp Tuân, cái tên lưu manh xấu xa! Sao anh lại ở đây? Mau ra ngoài cho tôi”.
“Này, cho xin đấy…”, Diệp Tuân cũng giật mình bởi tiếng hét của cô, dở khóc dở cười nói: “Đến nỗi phải hét lớn tiếng thế sao? Cô chẳng thục nữ chút nào”.
“Đừng nhiều lời! Anh ra ngoài trước cho tôi!”, Lê Tuyết Vi tức giận nhìn Diệp Tuân.
Thục nữ?
Không đánh cho tên khốn tự ý xông vào phòng ngủ của người khác ra ngoài đã là tốt lắm rồi, cái tên vô lại này còn không biết ngượng mà bảo mình không thục nữ?
Diệp Tuân khẽ cười, đi ra khỏi phòng ngủ, tiện thể đóng cửa phòng lại.
Lê Tuyết Vi lo lắng nãy giờ vừa mới thở phào thì lại thấy Diệp Tuân đẩy cửa ra, thò đầu vào, híp mắt nhìn mình nói: “Quên nhắc cô, bắt đầu từ hôm nay, trong căn biệt thự này có thêm một người đàn ông, sau này tốt nhất là nên khóa cửa phòng đi, nếu không tôi mà bất cẩn đi nhầm phòng là hỏng bét đấy”.
“Khốn nạn!”, Lê Tuyết Vi nổi giận túm lấy một con gấu bông ném sang.
Diệp Tuân nhanh chóng khóa cửa lại, gấu bông đập vào cánh cửa.
Lê Tuyết Vi còn chưa hết giận, đi đến nhặt gấu bông lên, đồng thời khóa trái cửa.
Cô vừa thay đồ vừa suy nghĩ, sao tên khốn Diệp Tuân này vào được chứ?
Không lâu sau Lê Tuyết Vi đã nghĩ ra câu trả lời.
Dì Trần có thể cho tên này vào nhà chứng tỏ đã được mẹ đồng ý, nếu không bà ấy sẽ không cho Diệp Tuân vào nhà khi chưa được mình cho phép.
Bình thường, sau khi tắm rửa xong, Lê Tuyết Vi sẽ thay một bộ đồ ngủ hoặc váy ngủ thoải mái, nhưng vì nhà có thêm một tên vô lại, cô chỉ đành thay áo rộng và quần dài che đi thân hình tuyệt mỹ của mình.
Lê Tuyết Vi nhanh chóng xuống lầu đến phòng bếp tìm dì Trần, hỏi thăm tình huống cụ thể một hồi, quả nhiên là ý của mẹ!
“Mẹ cũng thật là…”, Lê Tuyết Vi cực kỳ bất lực, vừa nghĩ đến sau này sống cùng với tên khốn Diệp Tuân dưới một mái nhà, cô lại cảm thấy buồn bực.
Lê Tuyết Vi sầm mặt xoay người đi, dì Trần hỏi: “Cô chủ, cô đi đâu? Sắp đến giờ cơm rồi”.
“Dì Trần, cháu không muốn ăn!”, Lê Tuyết Vi tức giận nói.
Nhìn thấy tên khốn Diệp Tuân là tức no rồi, nào còn tâm trạng ăn cơm.
“Không ăn thì không tốt cho sức khỏe, ít nhiều gì cô cũng nên ăn một chút chứ…”, dì Trần khuyên.
Lê Tuyết Vi vẫn lắc đầu rồi đi ra khỏi phòng bếp, cô thấy Diệp Tuân đang ngồi trên sofa trong phòng khách, bắt chéo hai chân xem tivi.
“Này, anh sang đây với tôi một chút”, Lê Tuyết Vi lạnh lùng nói, hai tay khoanh trước ngực, kiêu ngạo nhìn Diệp Tuân.
Diệp Tuân làm như không nghe thấy, ngồi yên bất động.
“Này! Tôi nói chuyện với anh đấy, anh có nghe không?”, Lê Tuyết Vi cau mày, cao giọng gọi.
Diệp Tuân vẫn không phản ứng.
“Diệp Tuân!”, Lê Tuyết Vi nổi giận.
Lúc này Diệp Tuân mới quay đầu sang nhìn Lê Tuyết Vi, cười nói: “Hóa ra cô biết tên tôi là Diệp Tuân chứ không phải là này kia à?”
“Anh…”, Lê Tuyết Vi bị chặn họng không nói được gì.
Diệp Tuân mặc kệ sắc mặt khó coi của Lê Tuyết Vi, quay đầu lại tiếp tục xem tivi: “Có việc gì cứ nói, không có thì đi chỗ khác, đừng làm phiền tôi xem tivi”.
Chương 17: Không cho anh ăn
Lê Tuyết Vi cảm thấy ngực nghẹn như sắp bùng nổ, bàn tay nhỏ của cô xoa ngực, cố gắng làm mình bình tĩnh.
Qua một lúc sau, cô mới nói: “Anh vào đây sống thì tôi phải đặt ra ba điều quy định với anh”.
“Dì Trần vất vả nấu cơm tối cho cô, cô nói không ăn là không ăn, cũng quá tùy hứng đấy! Ăn cơm trước, có việc gì ăn xong hẵng nói”, Diệp Tuân lạnh nhạt nói, lúc nói anh vẫn nhìn vào tivi.
Sắc mặt Lê Tuyết Vi thay đổi: “Anh đang dạy dỗ tôi đấy à? Anh dựa vào đâu mà dạy dỗ tôi?”
Diệp Tuân khẽ cười không nói gì.
Anh và lão K vừa là thầy trò vừa là bạn, bình thường đều xưng anh em, nói ra thì cũng xem là cùng vai vế, bề trên dạy dỗ con cháu không được à?
Nhìn Diệp Tuân nở nụ cười như thể khinh thường mình khiến Lê Tuyết Vi rất khó chịu.
Đồng thời cô cũng cảm thấy khó hiểu, nhà bếp và phòng khách cách nhau một khoảng xa, làm sao anh ta mà nghe được cuộc trò chuyện giữa mình và dì Trần?
Im lặng một lúc, Lê Tuyết Vi mới tìm được cách cãi lại Diệp Tuân, cô bình tĩnh nói: “Diệp Tuân, mặc dù mẹ tôi rất xem trọng anh nhưng bản thân anh phải biết rõ mình chẳng qua chỉ là tài xế của tôi thôi. Tôi muốn nhắc nhở anh, nếu anh không muốn bị đuổi việc thì hãy tôn trọng chế độ của công ty, tôn trọng vị sếp là tôi đây, nếu không tôi chỉ có thể mời anh đi”.
Diệp Tuân lười nhác nhìn tivi, dáng vẻ không thèm để tâm đến những lời Lê Tuyết Vi nói, thậm chí không nghe lọt vào tai.
“Anh có nghe thấy tôi đang nói chuyện không, anh không biết ừ hử một tiếng sao?”, thấy thái độ đó của Diệp Tuân, gương mặt xinh đẹp của Lê Tuyết Vi hiện lên vẻ tức giận, cô gần như sắp không nhịn được nữa.
“Ừ”.
Diệp Tuân quả nhiên ừ một tiếng.
Lê Tuyết Vi cảm thấy cả người vô lực.
Gặp phải một tên như vậy, cô đúng là bó tay hết cách.
Diệp Tuân mặt không đổi sắc bưng tách trà Bích Loa Xuân mà dì Trần pha cho mình lên uống một hớp, lúc này mới chậm rãi nói: “Tôi thấy sắc mặt cô không tốt, chắc là quá mệt mỏi đó, thế nên tôi khuyên cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn, cười nhiều chút, nếu không rất dễ già đó”.
“Diệp Tuân, còn không phải vì anh à? Tôi đang bị anh chọc tức đấy”, Lê Tuyết Vi nghiến răng nói.
Diệp Tuân rất bình tĩnh nói: “Tức giận hại gan, không có sức, không ăn cơm được, thế nên cô nên ăn nhiều rau và trái cây vào. Mấy món hôm nay dì Trần nấu đều rất thanh đạm, hợp với cô đấy”.
“Diệp Tuân! Tôi có ăn hay không không cần anh quan tâm”.
Lê Tuyết Vi tức giận chỉ vào Diệp Tuân, trợn mắt nói: “Kiên nhẫn của con người có giới hạn, đừng nghĩ tôi không thể làm gì được anh, cùng lắm…”
Diệp Tuân cười ẩn ý ngắt lời: “Cùng lắm cô đi tìm bác Hứa để nói lý đi, nhưng bác Hứa sẽ đứng về phía tôi thôi, cô cảm thấy mình cãi nhau với mẹ vì tôi là đáng sao?”
Lê Tuyết Vi nghẹn lời.
Nghe thấy động tĩnh bên này, dì Trần mỉm cười đi đến hòa giải, dịu giọng dỗ dành: “Cô chủ, tôi nấu món hạt sen ngân nhĩ mà cô thích nhất, nếu không muốn ăn cơm thì ăn món này được không?”
Nhìn thấy dì Trần nuôi mình từ nhỏ đến lớn, Lê Tuyết Vi rất muốn khóc lóc kể lể trước mặt bà ấy về nỗi oan khuất của mình, thế nhưng dù sao cô cũng đã không còn là trẻ con nữa, cô là sếp của một tập đoàn quốc tế toàn cầu.
Lê Tuyết Vi bình tĩnh lại, dịu giọng nói: “Được ạ, làm phiền dì rồi”.
Dì Trần mỉm cười gật đầu, nhìn Diệp Tuân: “Cậu Diệp, cậu có muốn một bát luôn không?”
“Được ạ”, Diệp Tuân khẽ cười gật đầu.
Lê Tuyết Vi hừ một tiếng, khoác cánh tay dì Trần nũng nĩu nói: “Không cho anh ta ăn, đây là món dì Trần nấu cho cháu, tại sao anh ta được ăn?”
Dì Trần bật cười: “Cháu đó”.
“Nhỏ mọn thế?”, Diệp Tuân cười trêu chọc cô.
“Hừ!”, Lê Tuyết Vi không thèm nhìn anh nói: “Cứ không cho anh đấy! Đây là của tôi”.
Diệp Tuân mỉm cười, không ngờ cô gái tính tình không tốt này cũng có một mặt đáng yêu như vậy.
Chương 18: Con rể tương lai
Nếu để cho nhân viên trong công ty nhìn thấy cảnh sếp tổng luôn lạnh lùng bá đạo thường ngày còn có một mặt này thì chắc tất cả sẽ ngỡ ngàng há hốc tới mức không ngậm được mồm.
Dì Trần bưng hai chén canh hạt sen ngon lành thanh mát tới, sau khi uống canh hạt sen, Lê Tuyết Vi bắt đầu thèm ăn, chủ động vào nhà bếp dùng cơm.
Hai mắt dì Trần ngậm cười nhìn Lê Tuyết Vi ăn cơm. Một lát sau, bà ấy mới có chút thì giờ đi tới cạnh Diệp Tuân, do dự một lát rồi thấp giọng nói: “Cậu Diệp, tôi có đôi lời muốn nói với cậu!”
Diệp Tuân nói: “Dì Trần cứ nói đi!”
“Tôi cảm thấy cậu là người tốt!”
Diệp Tuân cảm thấy được trong lời dì Trần còn có ý khác nên cười bảo: “Dì Trần có chuyện thì cứ nói thẳng đi ạ!”
Dì Trần nói thành khẩn: “Cô chủ nhà tôi là một cô gái lương thiện, với người làm kẻ dưới như tôi, cô ấy chưa bao giờ xem thường, còn coi tôi như người nhà. Từ nhỏ cô ấy không có bố, mợ chủ lại rất áy náy nên không bao giờ nặng lời với con gái. Hơn nữa cô chủ lại xinh đẹp, giỏi giang, tốt nghiệp từ trường kinh doanh Harvard nữa, một người ưu tú như thế thì đanh đá một chút âu cũng là điều dễ hiểu, cậu Diệp thấy đúng không?”
“Đúng, dì Trần nói không sai!”, Diệp Tuân gật đầu.
Dì Trần tiếp tục: “Tôi từng gặp qua không ít cô chiêu giàu có, được nuông chiều từ bé, thấy ai cũng là kiểu hất cằm tới tận trời. Cô chủ tôi có chút nóng nảy như thế cũng chẳng là gì so với những người kia. Đương nhiên, cậu Diệp còn trẻ thế này, không biết thương hoa tiếc ngọc cũng là lẽ thường nhưng nam nhường nữ một chút cũng không phải chuyện xấu, đúng không cậu Diệp?”
Diệp Tuân càng nghe càng cảm giác sai sai nha, anh không khỏi hỏi: “Dì Trần, có phải dì hiểu lầm gì rồi không? Tôi chỉ là tài xế của cô Lê, là cấp dưới thôi. Sao dì lại nói mấy lời này với tôi?”
“Cái gì?”, dì Trần hơi kinh ngạc, có chút không rõ lắm tình hình: “Nhưng mợ chủ tôi nói cậu là con rể tương lai của nhà này mà!”
Con rể tương lai?
Đến lượt Diệp Tuân sững người.
Chả lẽ lão K thật sự muốn gả con gái cho mình?
Ban đầu, trên máy bay, Diệp Tuân nghe Lý Phi Nhi nhắc tới việc này thì cho rằng chỉ là nói đùa.
Đùa giỡn cũng không phải thật, cười ha ha rồi cho qua thôi.
Nhưng gả cưới là chuyện quan trọng trong đời người... tạm thời Diệp Tuân cũng không có ý định kết hôn.
Dì Trần thấy biểu cảm Diệp Tuân thì trong lòng bắt đầu hoài nghi, băn khoăn có nên đi tìm mợ chủ để hỏi một chút không.
...
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tuân ăn bữa sáng do dì Trần nấu, rồi lái xe chở Lê Tuyết Vi tới công ty.
Trên đường, Lê Tuyết Vi không nói câu nào, cả hành trình đều lạnh mặt, coi Diệp Tuân như không khí.
Diệp Tuân cũng không để bụng, nhàn nhã lái xe tới cổng lớn công ty.
Lê Tuyết Vi tự mình mở cửa xuống xe, tài xế trước đây rất tự giác trong chuyện mở cửa xe giúp cô nhưng Lê Tuyết Vi biết Diệp Tuân tuyệt đối sẽ không làm điều này cũng lười mở miệng.
Đợi Lê Tuyết Vi xuống xe, Diệp Tuân cũng lái xe vào tầng hầm.
Đậu xe vào chỗ, anh chuẩn bị đi thay đồng phục bảo an thì một chiếc BMW màu trắng chạy tới, dừng ở đối diện xe anh.
Từ trên BMW, một người đẹp mặc đồ công sở màu trắng bước xuống, đánh giá Diệp Tuân một cái, hơi chần chờ một chút rồi vẫn lịch sự nở nụ cười: “Chào anh, xin hỏi anh có phải Diệp Tuân không?”
Giọng nói thanh thúy như tiếng chuông ngân, rất bắt tai.
“Là tôi, chào cô, trưởng phòng Quan!”, ngày đầu tiên Diệp Tuân đi làm, anh có ấn tượng đậm nét đối với trưởng phòng xinh đẹp của bộ phận PR này, vừa nhìn là đã nhận ra ngay.
Quan Đình đi tới trước mặt Diệp Tuân: “Anh biết tôi sao?”
Khi tới gần nhau, Diệp Tuân ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng tỏa ra từ người đối phương, cũng thấy rõ ràng gương mặt nõn nà của cô ta, trắng mịn không hề có tì vết.
Ấn tượng đầu tiên của Diệp Tuân đối với Quan Đình không tệ, một lãnh đạo cấp cao mà lại lịch sự với một bảo an tầng chót thế này thì hàm dưỡng gia giáo vô cùng tốt.
Diệp Tuân cười đáp: “Tất nhiên là biết. Tôi nghĩ là nhân viên của cả công ty đều biết cô gái xinh đẹp như trưởng phòng Quan đây!”
Quan Đình có chút sửng sốt.
Một bảo vệ lại dám trêu ghẹo một lãnh đạo cấp cao, tình huống thế này, Quan Đình cũng chỉ mới gặp lần đầu.
Chương 19: Tai vạ
Mặc dù trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng Quan Đình vẫn giữ lễ phép, dịu dàng nói: “Tôi có chút việc tìm anh, nơi này không tiện nói chuyện, anh có thể đi đến văn phòng tôi một chuyến không?”
“Đương nhiên có thể”, Diệp Tuân gật đầu.
Diệp Tuân đi theo Quan Đình vào thang máy lên tầng, sau đó đi đến văn phòng của cô ta.
Khi đi ngang qua khu làm việc của phòng PR, Diệp Tuân liếc nhìn vài lần, phát hiện hầu hết người ngồi bên trong đều là phụ nữ, hơn nữa nhân viên nữ xinh đẹp nhất công ty đều tập trung ở nơi này, vô cùng thích mắt.
Tiến vào văn phòng, sau khi mời Diệp Tuân ngồi xuống, Quan Đình điềm đạm hỏi: “Muốn uống chút gì không?”
“Không cần”. Diệp Tuân lắc đầu, ngồi xuống hỏi: “Không biết trưởng phòng Quan có việc gì?”
“Tôi muốn nói tiếng cảm ơn với anh”, Quan Đình dịu dàng nói.
Diệp Tuân hơi suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Là bởi vì chuyện của Triệu Phong hôm qua?”
Quan Đình khẽ gật đầu, trong mắt lóe vẻ bất đắc dĩ và mệt mỏi, sau đó xốc tinh thần nói: “Bởi vì chuyện riêng của tôi mà quấy nhiễu tới trật tự của công ty hết lần này đến lần khác, trong lòng tôi luôn thấp thỏm không yên. Triệu Phong kia…”
Nói đến đây, Quan Đình dừng lại, dù sao cô ta và Diệp Tuân cũng không thân quen, không tiện nói quá nhiều. Cô ta nhìn Diệp Tuân nhắc nhở: “Triệu Phong không phải người tốt lành gì, tôi lo lắng anh sẽ gặp phiền phức”.
“Nào có phiền phức gì!”, Diệp Tuân không để bụng mỉm cười.
Quan Đình nói không sai, tối qua thằng nhãi Triệu Phong kia đã nhờ anh Tề gì đó phái người tìm anh gây sự, nhưng mà trong mắt Diệp Tuân, chuyện kia căn bản không được coi là phiền phức gì.
Thấy Diệp Tuân không để ý đến nhắc nhở của mình, Quan Đình đành phải trịnh trọng nhắc nhở lần nữa: “Diệp Tuân, mấy ngày nay anh nhất định phải cẩn thận chút. Lỡ như gặp phải chuyện gì, lập tức gọi điện thoại cho các đồng nghiệp. Tôi đã có lời với trưởng phòng Tào, anh ta sẽ giúp đỡ”.
Tào Cương sẽ giúp đỡ?
Diệp Tuân đoán chừng cũng chỉ là bằng mặt mà không bằng lòng, nhưng đây là lòng tốt của Quan Đình, anh cũng không thể nói toẹt ra, chỉ mỉm cười gật đầu. Lúc này, điện thoại di động của Diệp Tuân bỗng nhiên vang lên.
Diệp Tuân nhận điện thoại, là đồng nghiệp lão Lý gọi tới, chỉ nghe thấy lão Lý lo lắng nói: “Tiểu Diệp, mau chóng ra ngoài cửa, xảy ra chuyện rồi!”
“Được, tôi ra ngay đây”. Diệp Tuân đứng dậy, nói với Quan Đình: “Trưởng phòng Quan, bên dưới có chút việc, tôi đi xử lý đã”.
“Vậy anh đi làm việc đi”, Quan Đình gật đầu.
Diệp Tuân nhanh chóng xuống tầng, vừa ra đến đại sảnh đã nhìn thấy năm, sáu người đàn ông cường tráng đứng ở trạm gác bên kia, bọn họ hung hăng hùng hổ vây quanh mấy bảo vệ, chửi mát kháy khịa.
Diệp Tuân đến gần xem xét, sau đó khẽ nhíu mày lại.
Chỉ thấy lão Lý và hai bảo vệ nơm nớp lo sợ ngồi xổm trên mặt đất.
Mấy người đàn ông kia có khuôn mặt hung ác, thoạt nhìn cũng không phải hạng dễ chọc gì, tay ai nấy đều cầm ống thép hoặc gậy bóng chày, diễu võ giương oai.
Diệp Tuân châm thuốc, chậm rãi đi tới, thản nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Mấy người đàn ông kia trông thấy dáng vẻ Diệp Tuân rất gì và này nọ nên đoán chừng cũng là lãnh đạo nhỏ gì đó, một tên mặt sẹo trong đó nhìn Diệp Tuân nói: “Hôm qua anh em của tao bị bảo vệ nơi này của bọn mày đánh bị thương, bọn tao tới nơi này chính là muốn một lời giải thích rõ ràng”.
Diệp Tuân bình tĩnh hỏi: “Anh muốn lời giải thích như thế nào?”
Mặt sẹo nói: “Giao tên đánh người kia ra, quỳ xuống dập đầu ba cái. Mặt khác, bồi thường hai trăm ngàn tệ tiền thuốc men”.
Hai trăm ngàn?!
Lão Lý và những đồng nghiệp khác đều sợ choáng váng.
Đây là tới bắt vạ đó à?
“Nếu như tôi nói không thì sao?”, Diệp Tuân cười híp mắt hỏi.
Mặt sẹo sững sờ, sau đó lộ vẻ âm u nói ra: “Vậy tất cả đám bọn mày, có người nào tính người đó, ai cũng sẽ bị đánh gãy một cánh tay!”
“Mạnh miệng lắm!”, Diệp Tuân khẽ cười một tiếng.
Lúc này, ba người đàn ông từ trong hẻm nhỏ bên cạnh đi ra.
Dẫn đầu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tóc kiểu húi cua, khuôn mặt âm tàn lạnh lẽo.
Theo sau hắn ta là hai người đàn ông cường tráng, mặc áo sát nách, cánh tay và lồng ngực đều có hình xăm.
Hai người đàn ông cường tráng kéo theo một người, cả mặt cả đầu người kia đều là máu, mặc đồng phục bảo vệ, chính là Tưởng Chính Đức.
Nhìn thấy người đàn ông dẫn đầu kia, mặt sẹo và mấy người đàn ông cường tráng lập tức đồng thanh hô lên: “Anh Tề”.
Anh Tề khẽ gật đầu, tiếp tục đi về phía cửa.
Mặt sẹo chỉ vào Tưởng Chính Đức mà cười khẩy: “Thấy rồi chứ? Đây chính là kết cục của việc dám to gan phản kháng!”
Diệp Tuân khẽ nheo mắt lại, lửa giận trong lòng anh bùng cháy dữ dội.
Hôm qua, người dạy dỗ Triệu Phong và thuộc hạ của anh Tề chính là Diệp Tuân anh, nhưng hôm nay lại liên lụy khiến Tưởng Chính Đức gặp tai vạ.
Chương 20: Nhận tội
Khi mất đi người bạn tốt nhất trên đời của mình, Diệp Tuân đã thề là sau này sẽ không để ai chịu liên lụy vì mình. Nhưng hôm nay, Tưởng Chính Đức lại bị đánh thành thế này do anh.
Nghĩ như thế, một cỗ sát khí mạnh mẽ dâng lên trong lòng Diệp Tuân, nhưng biểu cảm ngoài mặt của anh vẫn bình thản, không nhìn ra cảm xúc.
Lúc này, đội trưởng Cao dẫn theo những đồng nghiệp khác vội vàng chạy tới.
Công ty quốc tế Hoàn Cầu phát triển thịnh viện, chỉ đội bảo vệ thôi đã có mấy chục người. Đội trưởng Cao nghe nói tình hình dưới lầu không ổn thì nhanh chóng xuống dưới, triệu tập thêm mười mấy người.
Nhưng khi thấy mặt sẹo và anh Tề đứng phía sau gã, đội trưởng Cao lập tức há hốc miệng.
“Anh Hổ, anh Tề, có gì từ từ nói!”, đội trưởng Cao lớn gan khuyên nhủ.
Mặt sẹo liếc đội trưởng Cao một cái, vẻ mặt ngạo mạn: “Mày là ai? Quen tao à?”
Đội trưởng Cao cười nịnh nói: “Tôi là Cao Minh - đội trưởng bảo vệ, kiếm cơm ở đây thì sao có thể không biết anh Tề và anh Hổ chứ ạ!”
Cao Minh từng nghe nói về anh Hổ nhưng anh Hổ này hiển nhiên không biết ông ta, thái độ vẫn rất hống hách: “Hôm qua thằng nào đánh bị thương sếp Triệu và anh em của tao? Giao người ra đây!”
“Cái gì? Còn xảy ra chuyện như thế sao?”, đội trưởng Cao hoảng hốt, liên tục xin lỗi: “Anh Hổ, vô cùng xin lỗi! Tôi lập tức đi điều tra việc này, nếu để tôi biết tên nào có mắt như mù dám đụng sếp Triệu và anh em của anh Hổ, tôi chắc chắn sẽ đuổi cổ tên đó!”
Anh Hổ hừ lạnh: “Mày cho rằng đuổi cổ là xong à! Nào dễ ăn vậy hả! Không chỉ giao người ra bắt dập đầu xin lỗi mà còn phải bồi thường hai trăm ngàn tiền thuốc men nữa đấy!”
Hai trăm ngàn đâu phải con số nhỏ, đội trưởng Cao sửng sốt một chút rồi lại cười nịnh: “Phải rồi, phải rồi! Anh Hổ, anh nghỉ ngơi một chút, tôi đi điều tra ngay!”
Đội trưởng Cao vội đi hỏi các nhân viên an ninh xem có ai biết chuyện hôm qua không.
Nhưng người biết chuyện là Tưởng Chính Đức lại câm như hến, không chịu nói gì.
Một chứng nhân khác là lão Lý thì sợ tới mức cả người run rẩy, ông ta sợ anh Tề nhưng cũng biết Diệp Tuân không phải loại dễ chọc vào. Ông ta cực kỳ rối rắm, lén đánh giá Diệp Tuân nhưng không dám mở miệng.
Còn một kẻ khác đang đánh giá Diệp Tuân, là anh Tề.
Anh Tề đứng phía sau đám người hút thuốc, hoàn toàn không nhúng tay vào việc giao tiếp giữa đàn em và đội trưởng Cao, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo âm tà nhìn Diệp Tuân vài lần.
Diệp Tuân nhìn anh Tề một cái, trong lòng có chút kinh ngạc.
Nội kình tiểu thành sao, không ngờ ở thành phố Giang Hải nhỏ bé này còn có cao thủ như vậy.
“Mẹ nó! Rốt cuộc hôm qua thằng ôn nào động tay! Dám làm không dám nhận à! Mau đứng ra, đừng để liên lụy người khác!”, sau khi hỏi nhiều lần mà không có kết quả, đội trưởng Cao giận tới mức la hét.
“Là tôi!”, Diệp Tuân nhả ra một vòng khói, hờ hững lên tiếng.
Đội trưởng Cao lập tức nhìn về phía Diệp Tuân, hung hăng trừng anh như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, lại là tên này!
“Mẹ nó, cậu đúng là to gan lớn mật!”, đội trưởng Cao tức tối mắng: “Dám đụng vào đàn em của anh Tề và anh Hổ nữa chứ? Cậu chán sống rồi sao! Mau khấu đầu xin lỗi anh Hổ đi!”
“Khấu đầu xin lỗi! Không bao giờ xảy ra chuyện đó đâu!”, Diệp Tuân nhìn đội trưởng Cao, trào phúng: “Đương nhiên nếu ông muốn thì tôi cũng chẳng ngăn cản”.
“Diệp Tuân! Cậu đừng ngông cuồng!”, đội trưởng Cao tức giận: “Cậu có biết đắc tội anh Tề và anh Hổ là chuyện đáng sợ thế nào không?”
Anh Hổ đứng cạnh cũng mất kiên nhẫn: “Câm mồm hết đi!”
Gã chỉ tay về phía Diệp Tuân, quát với mấy tên cường tráng khác: “Còn ngẩn người làm gì? Đánh, đánh đến chết! Chết rồi tao chịu cho!”
Bảy, tám người đàn ông lực lưỡng thét lớn rồi lao về phía Diệp Tuân.
Đám đông như sói như hổ này phóng vào trong đám người.
Đội trưởng Cao sợ tới run lẩy bẩy, vội chạy sang một bên, lo mình sẽ bị liên lụy.
Những bảo vệ khác có chút do dự, muốn hỗ trợ nhưng lại không dám đắc tội anh Tề. Thế lực của anh Tề quá khổng lồ, dân thường như họ sao dám trêu vào?
Tưởng Chính Đức nóng lòng như bị lửa đốt, bảy, tám tên vạm vỡ này là đàn em tinh nhuệ dưới trướng anh Tề, hoàn toàn không phải là cấp bậc mà mấy tên tôm tép lông vàng hôm qua so được.
Tưởng Chính Đức cũng không quá đánh giá cao Diệp Tuân, anh ta bị hai đấm của anh Tề đánh cho mềm xương, giờ đứng cũng là gắng gượng, hoàn toàn không thể giúp được gì, chỉ có thể nôn nóng hét lên: “Anh Diệp, cẩn thận!”