Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-35
Chương 31: Hết người này đến người khác
Diệp Tuân tuy không hiểu nhưng vẫn mỉm cười gật đầu: "Lá gan của tôi đúng là không nhỏ, cảm ơn anh vì chuyện ngày hôm nay. Tôi mời anh một bữa cơm nhé?"
Mông Trọng cười nói: "Mời cơm thì không cần, hơn nữa anh cũng không cần phải cảm ơn tôi. Anh phải cảm ơn người bên kia kìa".
Nói xong, Mông Trọng chỉ vào chiếc Land Rover màu đen đang đỗ cách đó không xa.
Diệp Tuân nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc xe này, dù sao anh cũng chỉ mới nhìn thấy nó vào tối hôm qua.
Anh chậm rãi bước tới, nhìn vào bên trong ghế phó lái thì quả nhiên nhìn thấy người thiếu phụ xinh đẹp động lòng người mà anh vừa gặp đêm qua.
Diệp Tuân cười nói: "Thật sự là cô sao. Cảm ơn cô".
Nạp Lan Uyển Thanh khẽ mỉm cười nói: "Vừa nãy tôi đi ngang qua đây thì thấy anh bị bắt vào trong, cho nên mới tiện tay giúp đỡ mà thôi. Coi như là cảm ơn anh ngày hôm qua đã giúp tôi sửa xe".
Diệp Tuân chưa kịp nói gì thì Nạp Lan Uyển Thanh đã gọi Mông Trọng lên lái xe, sau đó cô ta đóng cửa kính xe, còn không thèm liếc mắt nhìn Diệp Tuân một cái.
Mông Trọng nhanh chóng khởi động xe rời khỏi.
"Lại vậy nữa, muốn đi nhờ xe cũng không được", Diệp Tuân lắc đầu, nhìn theo chiếc Land Rover đang rời đi, khẽ cười nói: "Tôi không tin, lên giường đã khó như vậy, chẳng lẽ muốn ngồi nhờ xe cũng khó như vậy sao?"
Diệp Tuân cảm thán một chút khi nhìn về phía chiếc Land Rover đang rời đi, ngay sau đó một chiếc Ford Sedan màu đen đã nhanh chóng dừng lại bên cạnh anh.
Cửa xe mở ra, Trương Hổ vội vàng chạy ra, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt, cúi đầu khom lưng nói: "Anh Diệp, anh Diệp!"
“Là anh sao, có mang tiền đến không?”, Diệp Tuân cười nói rồi lấy ra một điếu thuốc.
Trương Hổ lập tức lấy bật lửa ra giúp Diệp Tuân châm lửa rồi cung kính nói: "Vâng, anh Diệp quả nhiên tiên đoán như thần, anh Tề đã chuẩn bị ba triệu bồi thường chi phí chữa trị cho đồng nghiệp của anh. Tôi cầm tiền đến công ty tìm anh nhưng nghe nói anh đã tới đồn cảnh sát nên mới vội vàng chạy đến đây tìm".
“Nếu như tôi bị nhốt ở đây vài ngày thì chẳng phải anh phải chờ đợi công cốc rồi hay sao?”, Diệp Tuân cười hỏi.
Trương Hổ đi theo cười nói: "Chúng tôi cũng có chút quan hệ, chỉ có điều vừa mới điện thoại tới thì đã nghe nói anh được thả ra rồi".
Xem ra người đưa anh vào đồn cảnh sát không phải anh Tề mà là Triệu Phong.
Diệp Tuân nhìn Trương Hổ rồi hỏi: "Triệu Phong cũng có quan hệ với cảnh sát ở đây sao?"
"Đúng vậy, hắn ta có quan hệ rất tốt với một người tên là Dương Kiệt", Trương Hổ cung kính nói: "Anh Diệp, tiền ở trong xe, anh có muốn lên xe xem một chút không?"
Diệp Tuân gật đầu ngồi vào ghế sau, anh nhìn thấy trên ghế có một chiếc túi xách màu đen, anh mở khóa ra xem một chút, sau đó đóng khóa lại nói: "Anh Tề thật là có lòng".
"Anh không đếm sao?", Trương Hổ kinh ngạc hỏi.
“Không cần”, Diệp Tuân nói.
Ba triệu trong mắt Diệp Tuân chỉ là một số tiền nhỏ, anh cũng không có hứng thú đếm lại, anh chỉ nhìn Trương Hổ hỏi: "Anh có biết Triệu Phong ở đâu không?"
Trương Hổ vỗ ngực nói: "Mấy chuyện vặt vãnh này đâu cần đến anh Diệp phải ra tay. Về phần Triệu Phong chúng tôi tất nhiên sẽ xử lý ổn thỏa, anh Diệp cứ yên tâm".
"Rất tốt", Diệp Tuân tán thưởng, rồi lại cười nói: "Nhưng sao tôi có thể không biết xấu hổ vậy được?"
Trương Hổ vội vàng nói: "Sao vậy được, phục vụ anh Diệp chính là vinh hạnh của chúng tôi".
Diệp Tuân gật đầu: "Được, vậy tôi giao Triệu Phong cho các người, bây giờ hãy đưa tôi trở về công ty đi".
"Vâng".
Vài phút sau khi Trương Hổ lái xe đi, một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da và đeo kính gọng vàng đến đồn cảnh sát.
Ông ta nhìn thấy Lý Tâm Khiết ở trong sảnh liền bước tới lịch sự nói: "Xin chào đồng chí cảnh sát. Tôi là luật sư Trần Pháp Cách đến từ công ty luật Thành Tây. Tôi đến đây để nộp tiền bảo lãnh cho anh Diệp Tuân".
"Diệp Tuân? Anh ta đã đi rồi", Lý Tâm Khiết hết sức ngạc nhiên nhìn luật sư Trần.
Luật sư Trần là luật sư vàng trong ngành của thành phố Giang Hải, trình độ của ông ta vô cùng cao, người có thể thuê ông ta nhất định phải là nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Giang Hải. Làm sao Diệp Tuân có thể khiến ông ta làm việc cho mình chứ?
Chẳng lẽ là chủ tịch công ty bọn họ đích thân ra mặt?
Nhưng đối với một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi, chủ tịch công ty có thể thậm chí còn không biết tên của Diệp Tuân, vậy làm sao anh ta có thể yêu cầu luật sư Trần ra mặt thay anh ta chứ?
Chương 32: Thăm bệnh
Luật sư Trần cũng rất bất ngờ khi nghe được lời này của Lý Tâm Khiết, dò hỏi một lần nữa xác nhận Diệp Tuân đã thực sự rời khỏi mới nói lời tạm biệt với cô ta rồi gọi điện cho Lê Tuyết Vi.
“Tổng giám đốc Lê, khi tôi đến thì cậu Diệp đã rời đồn cảnh sát rồi”.
Lần này đến lượt Lê Tuyết Vi ngạc nhiên.
Diệp Tuân đã móc nối quan hệ thế nào để ra khỏi đồn cảnh sát?
Không lẽ xuất thân của tên này thuộc tầng lớp trâm anh thế phiệt?
Sự tò mò khiến Lê Tuyết Vi lập tức kêu mẹ mình gọi điện thoại nghe ngóng về chuyện của anh.
Nhưng Hứa Tư cũng không biết căn nguyên trong đó, thậm chí ngay cả sự việc của Lão K cũng không biết được bao nhiêu.
Mức độ bảo mật của tổ chức Lão K là tuyệt mật, đặc biệt đối với một nhân vật cấp bậc có chức danh như Diệp Tuân, tệp dữ liệu của anh thậm chí còn được đánh dấu ở cấp ‘SSS’.
Đừng nói đến Lý Tâm Khiết hoặc Lê Tuyết Vi, cho dù cục An ninh Quốc gia muốn điều tra thông tin về Diệp Tuân cũng là điều không thể.
Hoa Hạ rộng lớn như vậy cũng chỉ có một số đầu não tại thủ đô mới biết được nội tình của Minh Vương- Diệp Tuân.
Sau khi cúp máy, Lê Tuyết Vi- người luôn thông minh thanh khiết nay lại chống đôi má trắng như tuyết mà rơi vào trầm tư.
“Nghĩ không ra… mẹ còn không biết rõ lai lịch nguồn gốc của anh ta, vậy mà an tâm kêu anh ta tới bảo vệ mình… tên này rốt cuộc đã cho mẹ uống bùa mê thuốc lú gì đây?”
“Tên khốn kiếp đó rốt cuộc đến từ đâu?”
……
Bệnh viện Trung ương thành phố Giang Hải.
Diệp Tuân gặp được Tưởng Chính Đức trong một phòng bệnh, vết thương của anh ta đã được xử lý xong và đang nằm trên giường truyền dịch.
Tinh thần của anh ta xem ra không tệ, chỉ là đã bị cạo trọc, trên đầu và cánh tay quấn lớp băng gạc dày cộp, trông có vẻ hơi buồn cười.
“Người anh em, thấy thế nào?”, Diệp Tuân đi tới, cười hỏi.
“Anh Diệp, anh đến đấy à? Tôi không sao, bác sĩ nói rồi, thể trạng của tôi rất tốt, hai ngày nữa liền có thể xuất viện rồi”, thấy Diệp Tuân đến, Tưởng Chính Đức vui vẻ ngồi dậy.
“Không sao là tốt rồi”, Diệp Tuân cười xòa.
Lúc này Tưởng Chính Đức mới thấy sau lưng Diệp Tuân còn đi theo một người, vậy mà lại là Trương Hổ.
“Trương Hổ?”, Tưởng Chính Đức cau mày, sau đó đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Diệp Tuân, không hiểu vì sao Trương Hổ cũng tới đây.
“Anh Tưởng, anh gọi tôi Tiểu Hổ là được”, Trương Hổ tiến lên bày ra gương mặt tươi cười: “Những chuyện trước kia đều là hiểu lầm, anh Tưởng độ lượng chớ để trong lòng, sau này chúng ta chính là anh em rồi”.
Nghe được lời này Tưởng Chính Đức liền ngây người.
Tuy Trương Hổ chỉ là lâu la dưới trướng Tề Vĩ, nhưng trước mặt những người dân thường như họ cũng đã là một nhân vật không thể trêu chọc tới. Khi đó, ở cửa công ty một tiếng gầm của Trương Hổ cũng đủ để lão Lý và vài người đồng nghiệp phải ngoan ngoãn ngồi chồm hổm xuống đất, căn bản không dám phản kháng lại.
Tại sao một kẻ oai phong lẫm liệt như vậy lại khách sáo với bản thân đến thế? Còn cùng mình xưng anh gọi em?
Tưởng Chính Đức vô cùng bối rối, đè thấp giọng hỏi: “Anh Diệp, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Diệp Tuân thản nhiên đáp: “Bọn họ đều đã bị đánh tới tâm phục khẩu phục, các cụ có câu nói rất hay, chó dữ sợ gậy thô, lời thô lý không thô”.
“Anh Diệp anh cũng quá lợi hại rồi”, Tưởng Chính Đức cuối cùng cũng ngộ ra, khâm phục Diệp Tuân từ tận đáy lòng.
Tuy anh ta cảm thấy sự việc hẳn không đơn giản như vậy, đám người Trương Hổ đánh lộn còn không phải chuyện cơm bữa sao? Đánh nhiều rồi chắc chắn có thua có thắng, thua một ván làm sao có thể hoàn toàn phục tùng?
Nhưng nhìn tới dáng vẻ cúi đầu khom lưng trước mắt của Trương Hổ, Tưởng Chính Đức biết Diệp Tuân không nói dối.
Anh ta nghĩ không ra cũng không quấn quýt vấn đề này thêm nữa. Cho dù thế nào, Diệp Tuân có thể trừng trị đám người Tề Vĩ đến biết vâng lời là một điều đáng mừng.
“Đây là tiền viện phí mà mấy người Tề Vĩ bồi thường, anh cầm lấy đi, mật khẩu sẽ gửi cho anh sau”, Diệp Tuân đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Tưởng Chính Đức, nhân tiện trên đường đến đây anh đã gửi ba triệu kia vào ngân hàng.
“Bọn họ bồi thường bao nhiêu?”, Tưởng Chính Đức hỏi.
"Cũng không nhiều lắm, anh giữ lại đi”, Diệp Tuân cười đáp: “Tôi còn phải trở về làm việc nên phải đi trước đây”.
“Anh Diệp đợi đã”, Tưởng Chính Đức vội vàng gọi với theo.
“Anh Tưởng, tôi đưa anh Diệp về đi làm trước”, Trương Hổ ở bên cạnh cười nói.
Chương 33: Như vậy không tốt lắm đâu?
“Anh Hổ đi cẩn thận”, Tưởng Chính Đức gật đầu, thấy Trương Hổ khiêm nhường với mình như vậy, trong lòng không rõ lý do dâng lên chút sảng khoái. Trước hôm nay, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ tới phường giang hồ như Trương Hổ cũng sẽ cư xử khách sáo với bản thân đến vậy, chẳng cần nói, loại cảm giác này thực sự khá thoải mái.
Không lâu sau, Trương Hổ lái xe đưa Diệp Tuân đến cổng công ty quốc tế Toàn Cầu, xe dừng bánh anh bình tĩnh bước xuống như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục làm việc.
Thấy Diệp Tuân bình an trở về, các đồng nghiệp bảo vệ đều vô cùng mừng rỡ.
“Anh Diệp, anh không sao chứ?"
“Cảnh sát không làm khó anh chứ?”
Các đồng nghiệp đều vây quanh và quan tâm hỏi han, lúc này uy danh của Diệp Tuân trong lòng họ đã đủ đá bay đội trưởng Cao mười con phố.
“Không sao, không có chuyện gì cả. Đến đồn cảnh sát uống một chén trà liền được ra ngoài rồi”, Diệp Tuân cười ha hả châm thuốc cho từng đồng nghiệp.
Đội trưởng Cao nghe nói Diệp Tuân nguyên vẹn trở về thì lập tức rùng mình sợ hãi, ông ta lo lắng anh sẽ gây phiền phức với mình.
Nhưng trong mắt Diệp Tuân nào có sự tồn tại của ông ta?
Anh đứng ở cửa một lúc, Quan Đình mới đi xuống lầu kéo anh sang một bên, nhìn thẳng vào mắt anh chân thành nói: "Xin lỗi, đã liên lụy tới anh rồi”.
“Không có gì”, Diệp Tuân mỉm cười đáp: “Bạn trai cũ của cô sẽ không bao giờ tới quấy rầy cô nữa đâu”.
“Thật sao?”, Quan Đình vô cùng kinh ngạc, có chút hiếu kỳ nhìn Diệp Tuân, thấy biểu cảm của anh không giống như đang giả vờ khiến trong lòng cô ta tràn đầy tò mò.
Phải biết rằng Triệu Phong dây dưa với cô ta đã lâu, bản thân cũng đã thử rất nhiều cách để chấm dứt nhưng đều vô dụng. Mà Diệp Tuân tới công ty chưa tới hai ngày đã thay cô ta giải quyết được rắc rối khiến cô trăn trở bấy lâu nay.
Làm thế nào một nhân viên bảo vệ cỏn con lại có năng lực như vậy?
Quan Đình vuốt lọn tóc bên tai, nhìn Diệp Tuân nở nụ cười dịu dàng: “Anh Diệp, thực sự rất cảm ơn anh”.
Diệp Tuân cười đáp: “Trưởng phòng Quan, cô cười lên trông rất đẹp, không có việc gì thì nên cười nhiều một chút”.
Quan Đình nghe vậy mím môi cười, cô ta đã được chứng kiến sự táo bạo của Diệp Tuân khi ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, vì vậy bây giờ cũng không cảm thấy đặc biệt kỳ quái khi nghe anh nói điều đó.
Quan Đình sực nhớ tới một chuyện, nói: “Đúng rồi, anh bây giờ đưa tôi tới khách sạn Winston đi”.
“Tới khách sạn?”, Diệp Tuân có chút ngạc nhiên: “Như vậy không tốt lắm đâu? Chúng ta mới gặp mặt hai lần, tuy rằng tôi đã giúp đỡ cô chút việc vặt vãnh nhưng tiến triển cũng không nên nhanh như vậy chứ?”
Quan Đình hơi tức giận, đối với cô ta mà nói, câu nói đùa này của anh có phần hơi quá quắt.
Đôi mày cô ta khẽ cau lại gần như không thể phát giác ra, cố hết sức bình tĩnh nói: “Vốn là tôi hẹn khách hàng ở quán cà phê, nhưng vì anh bị cảnh sát bắt đi nên tôi không kịp thời gian đến buổi hẹn”.
"Khách hàng sẽ bay trở lại Hoa Kỳ vào tối nay, anh ta đang ở khách sạn thu dọn hành lý”.
"Tôi không muốn bỏ lỡ đơn hàng này nên đã gọi vài cuộc điện thoại cho khách hàng mới giành được cơ hội tiếp tục gặp mặt tại khách sạn này”.
“Tôi nói như vậy anh đã hiểu chưa?”
Mặc dù giọng điệu của Quan Đình rất nhẹ nhàng, nhưng lời lẽ trong câu hỏi vặn lại cuối cùng kia lại vô cùng sắc bén, không hổ là lãnh đạo cấp cao của công ty, vừa bộc lộ khí thế đã đủ khiến nhiều nhân viên khiếp sợ.
“Xin lỗi”, Diệp Tuân khoát khoát tay, “Vậy bây giờ tôi đi lấy xe, trưởng phòng Quan xin chờ một chút”.
Quan Đình gật đầu với gương mặt không cảm xúc.
……
Sau khi đến khách sạn Winston, Quan Đình bước thẳng vào thang máy lên tầng.
Diệp Tuân thì ngồi đợi trên ghế sofa ở sảnh lớn của khách sạn.
“Người đẹp vừa rồi có phải là tới tầng mười tám không?”
"Hình như là vậy, khi ra khỏi thang máy tôi thấy cô ấy ấn tầng mười tám”.
"Chậc chậc chậc, tên ngoại quốc đó đúng là lợi hại, đây đã là người thứ mấy rồi? Là thứ tư hay là thứ năm?”
“Là thứ năm! Anh ta mới ở chỗ này ba ngày mà thôi, năng lực trên phương diện đó đúng là tràn trề…”
Diệp Tuân, người đang nhàm chán lật giở tờ báo thì nghe thấy hai cô gái ở quầy lễ tân xì xào bàn tán.
Anh nhớ Quan Đình trước đó có nhắc tới vị khách hàng mà cô ta gặp mặt lần này là một người nước ngoài đến từ Hoa Kỳ.
“Xem ra vị khách hàng này cũng không phải là kẻ tốt lành gì…”, nghĩ tới đây, Diệp Tuân hơi nhíu mày, anh đặt tờ báo trong tay xuống rồi rảo bước đi về phía thang máy.
Trong phòng khách của phòng tổng thống trên tầng mười tám.
Quan Đình lịch sự cụng ly với khách hàng đối diện, nhấp xong một ngụm rượu vang đỏ liền bắt đầu trình bày về những lợi thế của công ty quốc tế Toàn Cầu bọn họ, và những lợi ích mang lại khi công ty của khách hàng và họ triển khai hợp tác.
Chương 34: Mắc bẫy
Khách hàng là một người đàn ông da trắng tên Nick, tầm ba mươi tuổi với thân hình cao to vạm vỡ, mặc vest và đi giày da trông rất ra dáng một tinh anh của giới kinh doanh.
Trong khi Quan Đình đang nghiêm túc trình bày, Nick lắc lắc ly rượu vang trong tay, tầm mắt thoáng đánh giá từ trên xuống dưới khuôn mặt xinh đẹp và thân hình nóng bỏng của cô ta, trên môi nở một nụ cười dâm đãng không dễ nhận ra.
“Anh Nick, anh nghĩ sao về hợp tác lần này của chúng ta?", Quan Đình lễ độ hỏi.
Nick cười lắc đầu: "Cô Quan xinh đẹp à, tôi đang vội bắt máy bay nên đành nói thẳng vậy. Lợi nhuận từ đơn hàng này quá nhỏ, tôi không có hứng thú”.
Quan Đình lập tức nói: "Chúng tôi có thể đưa ra những nhượng bộ thỏa đáng, anh Nick, lần hợp tác này của chúng ta nhất định sẽ là đôi bên cùng có lợi".
“No, no, no”, Nick liên tục lắc đầu, cười đáp: “Tôi nghĩ cô không hiểu ý của tôi rồi, đơn hàng này đối với tôi có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng đối với cô lại vô cùng quan trong. Vậy thì, tại sao tôi lại phải hợp tác với cô đây?”
Quan Đình hé miệng vừa định nói gì đó thì Nick đã thở dài cắt ngang cô ta: “Không lẽ cô thực sự không nhìn ra lý do tôi gọi cô đến khách sạn à?”
Quan Đình sửng sốt.
Nick chậm rãi đứng dậy, cười nói: "Tôi là một người rất thẳng thắn, cô Quan, xin hỏi là cô tự mình cởi quần áo hay để tôi làm thay cô?"
Khuôn mặt của Quan Đình thoắt cái đỏ bừng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy phẫn nộ.
“Anh Nick, xin anh hãy tự trọng, cũng mong anh hãy tôn trọng tôi”, Quan Đình kìm nén sự ngọn lửa giận trong lòng nói.
“Tức giận rồi? Rất tốt, tôi lại cứ thích hoa hồng có gai như cô, kỳ thực loại phụ nữ dễ dàng có được cũng không thú vị lắm”.
Hắn nhìn ra được sự tức giận từ trên gương mặt xinh xắn của Quan Đình, điều này ngược lại càng khiến hắn thêm vui vẻ mà cười hả hê: “Cô Quan, chỉ cần cô ngủ với tôi, tôi có thể đưa ra ưu đãi lớn nhất. Cô hãy cân nhắc thật kỹ, đây thế nhưng là đơn hàng lớn với lợi nhuận ít nhất trên hai mươi triệu đó!”
“Vô sỉ!”, Quan Đình căm giận trừng mắt nhìn Nick, sau đó cầm lấy túi xách, xoay người định rời đi.
Chỉ là mới đi được vài bước cô ta liền cảm thấy xây xẩm mặt mày, tầm nhìn trước mặt cũng trở nên mơ hồ khiến cô ta phải vội vàng tóm lấy lưng ghế ở bên cạnh mới không ngã sõng soài xuống đất.
“Thế nào, cô Quan Đình? Có phải bỗng nhiên cảm thấy thân thể mềm nhũn không thể di chuyển được không?”, Nick cười đắc ý, chậm rì rì đứng dậy.
“Anh đã bỏ gì vào ly rượu vang vừa rồi?”, Quan Đình gian nan ngoảnh đầu nhìn Nick, thấy vẻ mặt gian trá này của hắn mới bừng tỉnh.
“Thông minh”, Nick cởi cà vạt ném sang một bên rồi đi về phía Quan Đình, cười hả dạ: “Thuốc kích dục mới nhất của Mỹ có vị như nước chanh, người bình thường căn bản không thể phát hiện ra. Theo như sách hướng dẫn, cô hiện tại hẳn là đã cả người rạo rực rồi… cô Quan, có phải là rất muốn rồi không?”
“Đồ vô liêm sỉ hèn hạ!”, Quan Đình vô cùng căm hận rít ra mấy chữ này, đồng thời hung hăng ném chiếc túi xách về phía Nick.
Nick nghiêng đầu tránh thoát, bỉ ổi liếm môi mà nói: “Thật là một người phụ nữ cương liệt, tôi thích!”
Hắn một phát tóm chặt cánh tay Quan Đình, tay phải thì vươn tới thô bạo xé rách một phần lớn áo trên của cô ta, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm và một mảng lớn làn da trắng nõn.
“Á!”, Quan Đình kinh hãi thét lên một tiếng, vội vàng khoanh tay bảo vệ trước người, trong cô ta lúc này là sự đan xen giữa xấu hổ và giận dữ.
Nhìn thấy làn da tuyết trắng cùng vẻ mặt hoảng loạn của cô ta, ánh mắt của Nick càng thêm hưng phấn, hắn phá lên cười đầy khoái chí, vươn hai tay muốn ôm Quan Đình vào lòng.
Ầm!
Nhưng cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên bị người đạp một cước mà mở tung ra.
Sau đó, một bóng người mảnh khảnh bước lên tấm cửa ngã đổ trên nền đất rồi nhanh chóng lao vào.
“Ai?”, Nick giật mình kinh ngạc, nghiêm giọng quát một tiếng.
Đáp lại hắn là một cú đấm nặng nề từ Diệp Tuân.
Một quyền này đấm thẳng vào mặt khiến cả khuôn mặt hắn nở hoa, thân thể cường tráng đồng thời cũng bay khỏi mặt đất, cả người ngã về phía sau rồi nặng nề đập xuống sàn.
“Cô không sao chứ?”, Diệp Tuân nhìn Quan Đình, thấy quần áo cô ta xộc xệch thì lập tức cởi đồng phục khoác lên, ngón tay vô tình chạm vào làn da trên bờ vai thơm ngát của cô ta mới phát hiện ra cơ thể của cô ta lúc này đã nóng rực.
Chương 34: Anh đã làm gì tôi?
Thân thể yêu kiều của Quan Đình khẽ run rẩy, cô ta mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng chỉ bất lực phát ra tiếng thở dốc trầm thấp.
Nhìn dáng vẻ dường như đang rất khó chịu này của cô ta, Diệp Tuân tự hỏi không biết cô có phải bị sốt rồi hay không, anh cẩn thận quan sát Quan Đình lại thấy cô ta nhịp thở dồn dập với gương mặt ửng đỏ, ánh mắt mê li như làn thu thủy đang dập dờn.
Đây rõ ràng là dấu hiệu của động tình.
Diệp Tuân chớp mắt liền hiểu ra, anh đá một phát lên người Nick, cau mày hỏi: "Mày đã cho cô ấy uống thứ gì?”
Nick tức giận hét lên: "Mày dám đánh tao, chết tiệt, mày có biết tao là ai không?"
“Ông đây không quan tâm mày là ai!”, Diệp Tuân di chân giẫm lên ngón tay Nick.
Những ngón tay của hắn lập tức trở thành một đống máu thịt lẫn lộn, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết lập tức vang vọng cả căn phòng tổng thống.
Đợi hắn ngừng kêu la, Diệp Tuân lại hỏi một lần nữa, Nick lúc này đã thành thực hơn hơn chút, run run giọng trả lời: "Đó là loại thuốc kích dục mới nhất được sản xuất tại Hoa Kỳ tên là thiên thần sa ngã, còn chưa có trên thị trường..."
“Khốn kiếp, mày còn khá có năng lực đó chứ?”, Diệp Tuân phát cáu, dứt lời lại hung ác đạp lên đầu hắn.
Nick không hé răng phản kháng một lời bởi hắn đã hoàn toàn bất tỉnh.
Diệp Tuân chưa bao giờ sử dụng loại thuốc thiên thần sa ngã này nhưng anh biết sự ghê gớm của nó.
Loại thuốc kích dục mới nhất này vẫn chưa có thuốc đặc hiệu nào có thể giải trừ tác dụng của thuốc, chỉ có thể thông qua ‘vận động trên giường’ của nam nữ mới có thể giúp Quan Đình khôi phục tỉnh táo.
"Chuyện này có chút phiền toái đây…”, Diệp Tuân cau mày, quay đầu lại xem tình trạng của Quan Đình thì lập tức ngây người.
Chỉ thấy Quan Đình đã ném phăng chiếc áo anh khoác lên cho cô ta từ lúc nào, hai cánh tay đang vòng ra sau cởi khuy áo lót, cô ta tê liệt ngồi sụp xuống sàn, hai chân thon dài kẹp chặt, không ngừng uốn éo thân hình bốc lửa của mình.
Diệp Tuân biết cô đã đánh mất lí trí.
Quan Đình, người thường ngày vẫn luôn duy trì nét đoan trang tri thức lại thể hiện ra tư thái quyến rũ như vậy thực sự quá cuốn hút, cũng khơi gợi lên bồn chồn trong lòng Diệp Tuân.
Trong cơn mơ màng Quan Đình nhìn thấy Diệp Tuân, cô ta bỗng nhiên bò dậy bổ nhào vào lòng anh, chiếc miệng nhỏ mềm mại ngọt ngào thơm loạn lên mặt anh, hai tay rất không thành thật bắt đầu cởi bỏ quần áo của anh.
“Trưởng phòng Quan, cô hãy tỉnh táo chút”, Diệp Tuân đẩy thân hình nóng như lửa đốt của Quan Đình ra.
Tuy rằng anh rất hưởng thụ nhưng không muốn đục nước béo cò.
Quan Đình đương nhiên sẽ không vì một câu nói của anh mà thanh tỉnh lại, cùng với sự phát tác của thuốc, hơi thở của cô ta ngày càng nặng nề, ánh mắt cũng càng thêm mê man, biên độ động tác cũng càng lúc càng lớn, tựa hồ hận không thể hòa cả người vào trong thân thể Diệp Tuân.
Diệp Tuân một lần nữa đẩy cô ta ra, nhưng Quan Đình lại càng điên cuồng lao tới.
Nếu không thể phát tiết dục vọng cháy bỏng thì tác dụng thuốc bá đạo này sẽ làm tổn hại tới sức khỏe của cô ta.
“Nếu đã như vậy, cũng chỉ lấy làm tiếc rồi”.
Diệp Tuân bất lực lắc đầu, anh không thể không ôm lấy Quan Đình thả xuống chiếc giường lớn, đè lên thân thể mềm mại của cô.
……
Màn đêm buông xuống.
Đôi mày thanh tú của Quan Đình khẽ nhăn, chậm chạp nâng mí mắt.
“Híc! Đau quá. . ."
Sau khi tỉnh dậy, Quan Đình cảm thấy cả người đau nhức, giống như vừa bị người khác đánh qua một trận vậy.
Cô ta ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện bản thân vậy mà đang ngủ trong một căn phòng khách sạn, nhớ lại khuôn mặt xấu xí của Nick trước đó, Quan Đình lập tức kinh hãi ngồi bật dậy.
Nhưng cô ta không nhìn thấy tên lưu manh ghê tởm kia, toàn bộ căn phòng ngoại trừ cô ta cũng không còn bất kì ai khác.
Quan Đình sững lại hồi lâu.
Hơi lạnh từ máy điều hòa phả lên làn da để trần khiến cô ta không khỏi rùng mình, Quan Đình lúc này mới phát hiện ra bản thân đang lõa thể.
Cùng lúc đó từng đợt đau nhói từ phía dưới cũng truyền tới, cô ta vội vàng trốn vào trong chăn kiểm tra, sau đó bịt miệng phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
“Cô tỉnh rồi à?”
Nghe được động tĩnh, Diệp Tuân liền đứng dậy khỏi phòng khách đi đến cửa phòng.
“Sao lại là anh?”
Quan Đình chết lặng, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên nồng đậm phẫn uất, cắn răng nghiến lợi chất vấn: “Diệp Tuân, anh đã làm gì tôi!”
Diệp Tuân bất đắc dĩ đáp: “Cô nghĩ kĩ lại xem, rốt cuộc là tôi làm gì cô hay là cô làm gì tôi rồi?”
Quan Đình vừa xấu hổ vừa tức giận: “Anh đang nói bậy bạ gì đó?”
Diệp Tuân tuy không hiểu nhưng vẫn mỉm cười gật đầu: "Lá gan của tôi đúng là không nhỏ, cảm ơn anh vì chuyện ngày hôm nay. Tôi mời anh một bữa cơm nhé?"
Mông Trọng cười nói: "Mời cơm thì không cần, hơn nữa anh cũng không cần phải cảm ơn tôi. Anh phải cảm ơn người bên kia kìa".
Nói xong, Mông Trọng chỉ vào chiếc Land Rover màu đen đang đỗ cách đó không xa.
Diệp Tuân nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc xe này, dù sao anh cũng chỉ mới nhìn thấy nó vào tối hôm qua.
Anh chậm rãi bước tới, nhìn vào bên trong ghế phó lái thì quả nhiên nhìn thấy người thiếu phụ xinh đẹp động lòng người mà anh vừa gặp đêm qua.
Diệp Tuân cười nói: "Thật sự là cô sao. Cảm ơn cô".
Nạp Lan Uyển Thanh khẽ mỉm cười nói: "Vừa nãy tôi đi ngang qua đây thì thấy anh bị bắt vào trong, cho nên mới tiện tay giúp đỡ mà thôi. Coi như là cảm ơn anh ngày hôm qua đã giúp tôi sửa xe".
Diệp Tuân chưa kịp nói gì thì Nạp Lan Uyển Thanh đã gọi Mông Trọng lên lái xe, sau đó cô ta đóng cửa kính xe, còn không thèm liếc mắt nhìn Diệp Tuân một cái.
Mông Trọng nhanh chóng khởi động xe rời khỏi.
"Lại vậy nữa, muốn đi nhờ xe cũng không được", Diệp Tuân lắc đầu, nhìn theo chiếc Land Rover đang rời đi, khẽ cười nói: "Tôi không tin, lên giường đã khó như vậy, chẳng lẽ muốn ngồi nhờ xe cũng khó như vậy sao?"
Diệp Tuân cảm thán một chút khi nhìn về phía chiếc Land Rover đang rời đi, ngay sau đó một chiếc Ford Sedan màu đen đã nhanh chóng dừng lại bên cạnh anh.
Cửa xe mở ra, Trương Hổ vội vàng chạy ra, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt, cúi đầu khom lưng nói: "Anh Diệp, anh Diệp!"
“Là anh sao, có mang tiền đến không?”, Diệp Tuân cười nói rồi lấy ra một điếu thuốc.
Trương Hổ lập tức lấy bật lửa ra giúp Diệp Tuân châm lửa rồi cung kính nói: "Vâng, anh Diệp quả nhiên tiên đoán như thần, anh Tề đã chuẩn bị ba triệu bồi thường chi phí chữa trị cho đồng nghiệp của anh. Tôi cầm tiền đến công ty tìm anh nhưng nghe nói anh đã tới đồn cảnh sát nên mới vội vàng chạy đến đây tìm".
“Nếu như tôi bị nhốt ở đây vài ngày thì chẳng phải anh phải chờ đợi công cốc rồi hay sao?”, Diệp Tuân cười hỏi.
Trương Hổ đi theo cười nói: "Chúng tôi cũng có chút quan hệ, chỉ có điều vừa mới điện thoại tới thì đã nghe nói anh được thả ra rồi".
Xem ra người đưa anh vào đồn cảnh sát không phải anh Tề mà là Triệu Phong.
Diệp Tuân nhìn Trương Hổ rồi hỏi: "Triệu Phong cũng có quan hệ với cảnh sát ở đây sao?"
"Đúng vậy, hắn ta có quan hệ rất tốt với một người tên là Dương Kiệt", Trương Hổ cung kính nói: "Anh Diệp, tiền ở trong xe, anh có muốn lên xe xem một chút không?"
Diệp Tuân gật đầu ngồi vào ghế sau, anh nhìn thấy trên ghế có một chiếc túi xách màu đen, anh mở khóa ra xem một chút, sau đó đóng khóa lại nói: "Anh Tề thật là có lòng".
"Anh không đếm sao?", Trương Hổ kinh ngạc hỏi.
“Không cần”, Diệp Tuân nói.
Ba triệu trong mắt Diệp Tuân chỉ là một số tiền nhỏ, anh cũng không có hứng thú đếm lại, anh chỉ nhìn Trương Hổ hỏi: "Anh có biết Triệu Phong ở đâu không?"
Trương Hổ vỗ ngực nói: "Mấy chuyện vặt vãnh này đâu cần đến anh Diệp phải ra tay. Về phần Triệu Phong chúng tôi tất nhiên sẽ xử lý ổn thỏa, anh Diệp cứ yên tâm".
"Rất tốt", Diệp Tuân tán thưởng, rồi lại cười nói: "Nhưng sao tôi có thể không biết xấu hổ vậy được?"
Trương Hổ vội vàng nói: "Sao vậy được, phục vụ anh Diệp chính là vinh hạnh của chúng tôi".
Diệp Tuân gật đầu: "Được, vậy tôi giao Triệu Phong cho các người, bây giờ hãy đưa tôi trở về công ty đi".
"Vâng".
Vài phút sau khi Trương Hổ lái xe đi, một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da và đeo kính gọng vàng đến đồn cảnh sát.
Ông ta nhìn thấy Lý Tâm Khiết ở trong sảnh liền bước tới lịch sự nói: "Xin chào đồng chí cảnh sát. Tôi là luật sư Trần Pháp Cách đến từ công ty luật Thành Tây. Tôi đến đây để nộp tiền bảo lãnh cho anh Diệp Tuân".
"Diệp Tuân? Anh ta đã đi rồi", Lý Tâm Khiết hết sức ngạc nhiên nhìn luật sư Trần.
Luật sư Trần là luật sư vàng trong ngành của thành phố Giang Hải, trình độ của ông ta vô cùng cao, người có thể thuê ông ta nhất định phải là nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Giang Hải. Làm sao Diệp Tuân có thể khiến ông ta làm việc cho mình chứ?
Chẳng lẽ là chủ tịch công ty bọn họ đích thân ra mặt?
Nhưng đối với một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi, chủ tịch công ty có thể thậm chí còn không biết tên của Diệp Tuân, vậy làm sao anh ta có thể yêu cầu luật sư Trần ra mặt thay anh ta chứ?
Chương 32: Thăm bệnh
Luật sư Trần cũng rất bất ngờ khi nghe được lời này của Lý Tâm Khiết, dò hỏi một lần nữa xác nhận Diệp Tuân đã thực sự rời khỏi mới nói lời tạm biệt với cô ta rồi gọi điện cho Lê Tuyết Vi.
“Tổng giám đốc Lê, khi tôi đến thì cậu Diệp đã rời đồn cảnh sát rồi”.
Lần này đến lượt Lê Tuyết Vi ngạc nhiên.
Diệp Tuân đã móc nối quan hệ thế nào để ra khỏi đồn cảnh sát?
Không lẽ xuất thân của tên này thuộc tầng lớp trâm anh thế phiệt?
Sự tò mò khiến Lê Tuyết Vi lập tức kêu mẹ mình gọi điện thoại nghe ngóng về chuyện của anh.
Nhưng Hứa Tư cũng không biết căn nguyên trong đó, thậm chí ngay cả sự việc của Lão K cũng không biết được bao nhiêu.
Mức độ bảo mật của tổ chức Lão K là tuyệt mật, đặc biệt đối với một nhân vật cấp bậc có chức danh như Diệp Tuân, tệp dữ liệu của anh thậm chí còn được đánh dấu ở cấp ‘SSS’.
Đừng nói đến Lý Tâm Khiết hoặc Lê Tuyết Vi, cho dù cục An ninh Quốc gia muốn điều tra thông tin về Diệp Tuân cũng là điều không thể.
Hoa Hạ rộng lớn như vậy cũng chỉ có một số đầu não tại thủ đô mới biết được nội tình của Minh Vương- Diệp Tuân.
Sau khi cúp máy, Lê Tuyết Vi- người luôn thông minh thanh khiết nay lại chống đôi má trắng như tuyết mà rơi vào trầm tư.
“Nghĩ không ra… mẹ còn không biết rõ lai lịch nguồn gốc của anh ta, vậy mà an tâm kêu anh ta tới bảo vệ mình… tên này rốt cuộc đã cho mẹ uống bùa mê thuốc lú gì đây?”
“Tên khốn kiếp đó rốt cuộc đến từ đâu?”
……
Bệnh viện Trung ương thành phố Giang Hải.
Diệp Tuân gặp được Tưởng Chính Đức trong một phòng bệnh, vết thương của anh ta đã được xử lý xong và đang nằm trên giường truyền dịch.
Tinh thần của anh ta xem ra không tệ, chỉ là đã bị cạo trọc, trên đầu và cánh tay quấn lớp băng gạc dày cộp, trông có vẻ hơi buồn cười.
“Người anh em, thấy thế nào?”, Diệp Tuân đi tới, cười hỏi.
“Anh Diệp, anh đến đấy à? Tôi không sao, bác sĩ nói rồi, thể trạng của tôi rất tốt, hai ngày nữa liền có thể xuất viện rồi”, thấy Diệp Tuân đến, Tưởng Chính Đức vui vẻ ngồi dậy.
“Không sao là tốt rồi”, Diệp Tuân cười xòa.
Lúc này Tưởng Chính Đức mới thấy sau lưng Diệp Tuân còn đi theo một người, vậy mà lại là Trương Hổ.
“Trương Hổ?”, Tưởng Chính Đức cau mày, sau đó đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Diệp Tuân, không hiểu vì sao Trương Hổ cũng tới đây.
“Anh Tưởng, anh gọi tôi Tiểu Hổ là được”, Trương Hổ tiến lên bày ra gương mặt tươi cười: “Những chuyện trước kia đều là hiểu lầm, anh Tưởng độ lượng chớ để trong lòng, sau này chúng ta chính là anh em rồi”.
Nghe được lời này Tưởng Chính Đức liền ngây người.
Tuy Trương Hổ chỉ là lâu la dưới trướng Tề Vĩ, nhưng trước mặt những người dân thường như họ cũng đã là một nhân vật không thể trêu chọc tới. Khi đó, ở cửa công ty một tiếng gầm của Trương Hổ cũng đủ để lão Lý và vài người đồng nghiệp phải ngoan ngoãn ngồi chồm hổm xuống đất, căn bản không dám phản kháng lại.
Tại sao một kẻ oai phong lẫm liệt như vậy lại khách sáo với bản thân đến thế? Còn cùng mình xưng anh gọi em?
Tưởng Chính Đức vô cùng bối rối, đè thấp giọng hỏi: “Anh Diệp, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Diệp Tuân thản nhiên đáp: “Bọn họ đều đã bị đánh tới tâm phục khẩu phục, các cụ có câu nói rất hay, chó dữ sợ gậy thô, lời thô lý không thô”.
“Anh Diệp anh cũng quá lợi hại rồi”, Tưởng Chính Đức cuối cùng cũng ngộ ra, khâm phục Diệp Tuân từ tận đáy lòng.
Tuy anh ta cảm thấy sự việc hẳn không đơn giản như vậy, đám người Trương Hổ đánh lộn còn không phải chuyện cơm bữa sao? Đánh nhiều rồi chắc chắn có thua có thắng, thua một ván làm sao có thể hoàn toàn phục tùng?
Nhưng nhìn tới dáng vẻ cúi đầu khom lưng trước mắt của Trương Hổ, Tưởng Chính Đức biết Diệp Tuân không nói dối.
Anh ta nghĩ không ra cũng không quấn quýt vấn đề này thêm nữa. Cho dù thế nào, Diệp Tuân có thể trừng trị đám người Tề Vĩ đến biết vâng lời là một điều đáng mừng.
“Đây là tiền viện phí mà mấy người Tề Vĩ bồi thường, anh cầm lấy đi, mật khẩu sẽ gửi cho anh sau”, Diệp Tuân đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Tưởng Chính Đức, nhân tiện trên đường đến đây anh đã gửi ba triệu kia vào ngân hàng.
“Bọn họ bồi thường bao nhiêu?”, Tưởng Chính Đức hỏi.
"Cũng không nhiều lắm, anh giữ lại đi”, Diệp Tuân cười đáp: “Tôi còn phải trở về làm việc nên phải đi trước đây”.
“Anh Diệp đợi đã”, Tưởng Chính Đức vội vàng gọi với theo.
“Anh Tưởng, tôi đưa anh Diệp về đi làm trước”, Trương Hổ ở bên cạnh cười nói.
Chương 33: Như vậy không tốt lắm đâu?
“Anh Hổ đi cẩn thận”, Tưởng Chính Đức gật đầu, thấy Trương Hổ khiêm nhường với mình như vậy, trong lòng không rõ lý do dâng lên chút sảng khoái. Trước hôm nay, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ tới phường giang hồ như Trương Hổ cũng sẽ cư xử khách sáo với bản thân đến vậy, chẳng cần nói, loại cảm giác này thực sự khá thoải mái.
Không lâu sau, Trương Hổ lái xe đưa Diệp Tuân đến cổng công ty quốc tế Toàn Cầu, xe dừng bánh anh bình tĩnh bước xuống như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục làm việc.
Thấy Diệp Tuân bình an trở về, các đồng nghiệp bảo vệ đều vô cùng mừng rỡ.
“Anh Diệp, anh không sao chứ?"
“Cảnh sát không làm khó anh chứ?”
Các đồng nghiệp đều vây quanh và quan tâm hỏi han, lúc này uy danh của Diệp Tuân trong lòng họ đã đủ đá bay đội trưởng Cao mười con phố.
“Không sao, không có chuyện gì cả. Đến đồn cảnh sát uống một chén trà liền được ra ngoài rồi”, Diệp Tuân cười ha hả châm thuốc cho từng đồng nghiệp.
Đội trưởng Cao nghe nói Diệp Tuân nguyên vẹn trở về thì lập tức rùng mình sợ hãi, ông ta lo lắng anh sẽ gây phiền phức với mình.
Nhưng trong mắt Diệp Tuân nào có sự tồn tại của ông ta?
Anh đứng ở cửa một lúc, Quan Đình mới đi xuống lầu kéo anh sang một bên, nhìn thẳng vào mắt anh chân thành nói: "Xin lỗi, đã liên lụy tới anh rồi”.
“Không có gì”, Diệp Tuân mỉm cười đáp: “Bạn trai cũ của cô sẽ không bao giờ tới quấy rầy cô nữa đâu”.
“Thật sao?”, Quan Đình vô cùng kinh ngạc, có chút hiếu kỳ nhìn Diệp Tuân, thấy biểu cảm của anh không giống như đang giả vờ khiến trong lòng cô ta tràn đầy tò mò.
Phải biết rằng Triệu Phong dây dưa với cô ta đã lâu, bản thân cũng đã thử rất nhiều cách để chấm dứt nhưng đều vô dụng. Mà Diệp Tuân tới công ty chưa tới hai ngày đã thay cô ta giải quyết được rắc rối khiến cô trăn trở bấy lâu nay.
Làm thế nào một nhân viên bảo vệ cỏn con lại có năng lực như vậy?
Quan Đình vuốt lọn tóc bên tai, nhìn Diệp Tuân nở nụ cười dịu dàng: “Anh Diệp, thực sự rất cảm ơn anh”.
Diệp Tuân cười đáp: “Trưởng phòng Quan, cô cười lên trông rất đẹp, không có việc gì thì nên cười nhiều một chút”.
Quan Đình nghe vậy mím môi cười, cô ta đã được chứng kiến sự táo bạo của Diệp Tuân khi ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, vì vậy bây giờ cũng không cảm thấy đặc biệt kỳ quái khi nghe anh nói điều đó.
Quan Đình sực nhớ tới một chuyện, nói: “Đúng rồi, anh bây giờ đưa tôi tới khách sạn Winston đi”.
“Tới khách sạn?”, Diệp Tuân có chút ngạc nhiên: “Như vậy không tốt lắm đâu? Chúng ta mới gặp mặt hai lần, tuy rằng tôi đã giúp đỡ cô chút việc vặt vãnh nhưng tiến triển cũng không nên nhanh như vậy chứ?”
Quan Đình hơi tức giận, đối với cô ta mà nói, câu nói đùa này của anh có phần hơi quá quắt.
Đôi mày cô ta khẽ cau lại gần như không thể phát giác ra, cố hết sức bình tĩnh nói: “Vốn là tôi hẹn khách hàng ở quán cà phê, nhưng vì anh bị cảnh sát bắt đi nên tôi không kịp thời gian đến buổi hẹn”.
"Khách hàng sẽ bay trở lại Hoa Kỳ vào tối nay, anh ta đang ở khách sạn thu dọn hành lý”.
"Tôi không muốn bỏ lỡ đơn hàng này nên đã gọi vài cuộc điện thoại cho khách hàng mới giành được cơ hội tiếp tục gặp mặt tại khách sạn này”.
“Tôi nói như vậy anh đã hiểu chưa?”
Mặc dù giọng điệu của Quan Đình rất nhẹ nhàng, nhưng lời lẽ trong câu hỏi vặn lại cuối cùng kia lại vô cùng sắc bén, không hổ là lãnh đạo cấp cao của công ty, vừa bộc lộ khí thế đã đủ khiến nhiều nhân viên khiếp sợ.
“Xin lỗi”, Diệp Tuân khoát khoát tay, “Vậy bây giờ tôi đi lấy xe, trưởng phòng Quan xin chờ một chút”.
Quan Đình gật đầu với gương mặt không cảm xúc.
……
Sau khi đến khách sạn Winston, Quan Đình bước thẳng vào thang máy lên tầng.
Diệp Tuân thì ngồi đợi trên ghế sofa ở sảnh lớn của khách sạn.
“Người đẹp vừa rồi có phải là tới tầng mười tám không?”
"Hình như là vậy, khi ra khỏi thang máy tôi thấy cô ấy ấn tầng mười tám”.
"Chậc chậc chậc, tên ngoại quốc đó đúng là lợi hại, đây đã là người thứ mấy rồi? Là thứ tư hay là thứ năm?”
“Là thứ năm! Anh ta mới ở chỗ này ba ngày mà thôi, năng lực trên phương diện đó đúng là tràn trề…”
Diệp Tuân, người đang nhàm chán lật giở tờ báo thì nghe thấy hai cô gái ở quầy lễ tân xì xào bàn tán.
Anh nhớ Quan Đình trước đó có nhắc tới vị khách hàng mà cô ta gặp mặt lần này là một người nước ngoài đến từ Hoa Kỳ.
“Xem ra vị khách hàng này cũng không phải là kẻ tốt lành gì…”, nghĩ tới đây, Diệp Tuân hơi nhíu mày, anh đặt tờ báo trong tay xuống rồi rảo bước đi về phía thang máy.
Trong phòng khách của phòng tổng thống trên tầng mười tám.
Quan Đình lịch sự cụng ly với khách hàng đối diện, nhấp xong một ngụm rượu vang đỏ liền bắt đầu trình bày về những lợi thế của công ty quốc tế Toàn Cầu bọn họ, và những lợi ích mang lại khi công ty của khách hàng và họ triển khai hợp tác.
Chương 34: Mắc bẫy
Khách hàng là một người đàn ông da trắng tên Nick, tầm ba mươi tuổi với thân hình cao to vạm vỡ, mặc vest và đi giày da trông rất ra dáng một tinh anh của giới kinh doanh.
Trong khi Quan Đình đang nghiêm túc trình bày, Nick lắc lắc ly rượu vang trong tay, tầm mắt thoáng đánh giá từ trên xuống dưới khuôn mặt xinh đẹp và thân hình nóng bỏng của cô ta, trên môi nở một nụ cười dâm đãng không dễ nhận ra.
“Anh Nick, anh nghĩ sao về hợp tác lần này của chúng ta?", Quan Đình lễ độ hỏi.
Nick cười lắc đầu: "Cô Quan xinh đẹp à, tôi đang vội bắt máy bay nên đành nói thẳng vậy. Lợi nhuận từ đơn hàng này quá nhỏ, tôi không có hứng thú”.
Quan Đình lập tức nói: "Chúng tôi có thể đưa ra những nhượng bộ thỏa đáng, anh Nick, lần hợp tác này của chúng ta nhất định sẽ là đôi bên cùng có lợi".
“No, no, no”, Nick liên tục lắc đầu, cười đáp: “Tôi nghĩ cô không hiểu ý của tôi rồi, đơn hàng này đối với tôi có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng đối với cô lại vô cùng quan trong. Vậy thì, tại sao tôi lại phải hợp tác với cô đây?”
Quan Đình hé miệng vừa định nói gì đó thì Nick đã thở dài cắt ngang cô ta: “Không lẽ cô thực sự không nhìn ra lý do tôi gọi cô đến khách sạn à?”
Quan Đình sửng sốt.
Nick chậm rãi đứng dậy, cười nói: "Tôi là một người rất thẳng thắn, cô Quan, xin hỏi là cô tự mình cởi quần áo hay để tôi làm thay cô?"
Khuôn mặt của Quan Đình thoắt cái đỏ bừng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy phẫn nộ.
“Anh Nick, xin anh hãy tự trọng, cũng mong anh hãy tôn trọng tôi”, Quan Đình kìm nén sự ngọn lửa giận trong lòng nói.
“Tức giận rồi? Rất tốt, tôi lại cứ thích hoa hồng có gai như cô, kỳ thực loại phụ nữ dễ dàng có được cũng không thú vị lắm”.
Hắn nhìn ra được sự tức giận từ trên gương mặt xinh xắn của Quan Đình, điều này ngược lại càng khiến hắn thêm vui vẻ mà cười hả hê: “Cô Quan, chỉ cần cô ngủ với tôi, tôi có thể đưa ra ưu đãi lớn nhất. Cô hãy cân nhắc thật kỹ, đây thế nhưng là đơn hàng lớn với lợi nhuận ít nhất trên hai mươi triệu đó!”
“Vô sỉ!”, Quan Đình căm giận trừng mắt nhìn Nick, sau đó cầm lấy túi xách, xoay người định rời đi.
Chỉ là mới đi được vài bước cô ta liền cảm thấy xây xẩm mặt mày, tầm nhìn trước mặt cũng trở nên mơ hồ khiến cô ta phải vội vàng tóm lấy lưng ghế ở bên cạnh mới không ngã sõng soài xuống đất.
“Thế nào, cô Quan Đình? Có phải bỗng nhiên cảm thấy thân thể mềm nhũn không thể di chuyển được không?”, Nick cười đắc ý, chậm rì rì đứng dậy.
“Anh đã bỏ gì vào ly rượu vang vừa rồi?”, Quan Đình gian nan ngoảnh đầu nhìn Nick, thấy vẻ mặt gian trá này của hắn mới bừng tỉnh.
“Thông minh”, Nick cởi cà vạt ném sang một bên rồi đi về phía Quan Đình, cười hả dạ: “Thuốc kích dục mới nhất của Mỹ có vị như nước chanh, người bình thường căn bản không thể phát hiện ra. Theo như sách hướng dẫn, cô hiện tại hẳn là đã cả người rạo rực rồi… cô Quan, có phải là rất muốn rồi không?”
“Đồ vô liêm sỉ hèn hạ!”, Quan Đình vô cùng căm hận rít ra mấy chữ này, đồng thời hung hăng ném chiếc túi xách về phía Nick.
Nick nghiêng đầu tránh thoát, bỉ ổi liếm môi mà nói: “Thật là một người phụ nữ cương liệt, tôi thích!”
Hắn một phát tóm chặt cánh tay Quan Đình, tay phải thì vươn tới thô bạo xé rách một phần lớn áo trên của cô ta, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm và một mảng lớn làn da trắng nõn.
“Á!”, Quan Đình kinh hãi thét lên một tiếng, vội vàng khoanh tay bảo vệ trước người, trong cô ta lúc này là sự đan xen giữa xấu hổ và giận dữ.
Nhìn thấy làn da tuyết trắng cùng vẻ mặt hoảng loạn của cô ta, ánh mắt của Nick càng thêm hưng phấn, hắn phá lên cười đầy khoái chí, vươn hai tay muốn ôm Quan Đình vào lòng.
Ầm!
Nhưng cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên bị người đạp một cước mà mở tung ra.
Sau đó, một bóng người mảnh khảnh bước lên tấm cửa ngã đổ trên nền đất rồi nhanh chóng lao vào.
“Ai?”, Nick giật mình kinh ngạc, nghiêm giọng quát một tiếng.
Đáp lại hắn là một cú đấm nặng nề từ Diệp Tuân.
Một quyền này đấm thẳng vào mặt khiến cả khuôn mặt hắn nở hoa, thân thể cường tráng đồng thời cũng bay khỏi mặt đất, cả người ngã về phía sau rồi nặng nề đập xuống sàn.
“Cô không sao chứ?”, Diệp Tuân nhìn Quan Đình, thấy quần áo cô ta xộc xệch thì lập tức cởi đồng phục khoác lên, ngón tay vô tình chạm vào làn da trên bờ vai thơm ngát của cô ta mới phát hiện ra cơ thể của cô ta lúc này đã nóng rực.
Chương 34: Anh đã làm gì tôi?
Thân thể yêu kiều của Quan Đình khẽ run rẩy, cô ta mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng chỉ bất lực phát ra tiếng thở dốc trầm thấp.
Nhìn dáng vẻ dường như đang rất khó chịu này của cô ta, Diệp Tuân tự hỏi không biết cô có phải bị sốt rồi hay không, anh cẩn thận quan sát Quan Đình lại thấy cô ta nhịp thở dồn dập với gương mặt ửng đỏ, ánh mắt mê li như làn thu thủy đang dập dờn.
Đây rõ ràng là dấu hiệu của động tình.
Diệp Tuân chớp mắt liền hiểu ra, anh đá một phát lên người Nick, cau mày hỏi: "Mày đã cho cô ấy uống thứ gì?”
Nick tức giận hét lên: "Mày dám đánh tao, chết tiệt, mày có biết tao là ai không?"
“Ông đây không quan tâm mày là ai!”, Diệp Tuân di chân giẫm lên ngón tay Nick.
Những ngón tay của hắn lập tức trở thành một đống máu thịt lẫn lộn, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết lập tức vang vọng cả căn phòng tổng thống.
Đợi hắn ngừng kêu la, Diệp Tuân lại hỏi một lần nữa, Nick lúc này đã thành thực hơn hơn chút, run run giọng trả lời: "Đó là loại thuốc kích dục mới nhất được sản xuất tại Hoa Kỳ tên là thiên thần sa ngã, còn chưa có trên thị trường..."
“Khốn kiếp, mày còn khá có năng lực đó chứ?”, Diệp Tuân phát cáu, dứt lời lại hung ác đạp lên đầu hắn.
Nick không hé răng phản kháng một lời bởi hắn đã hoàn toàn bất tỉnh.
Diệp Tuân chưa bao giờ sử dụng loại thuốc thiên thần sa ngã này nhưng anh biết sự ghê gớm của nó.
Loại thuốc kích dục mới nhất này vẫn chưa có thuốc đặc hiệu nào có thể giải trừ tác dụng của thuốc, chỉ có thể thông qua ‘vận động trên giường’ của nam nữ mới có thể giúp Quan Đình khôi phục tỉnh táo.
"Chuyện này có chút phiền toái đây…”, Diệp Tuân cau mày, quay đầu lại xem tình trạng của Quan Đình thì lập tức ngây người.
Chỉ thấy Quan Đình đã ném phăng chiếc áo anh khoác lên cho cô ta từ lúc nào, hai cánh tay đang vòng ra sau cởi khuy áo lót, cô ta tê liệt ngồi sụp xuống sàn, hai chân thon dài kẹp chặt, không ngừng uốn éo thân hình bốc lửa của mình.
Diệp Tuân biết cô đã đánh mất lí trí.
Quan Đình, người thường ngày vẫn luôn duy trì nét đoan trang tri thức lại thể hiện ra tư thái quyến rũ như vậy thực sự quá cuốn hút, cũng khơi gợi lên bồn chồn trong lòng Diệp Tuân.
Trong cơn mơ màng Quan Đình nhìn thấy Diệp Tuân, cô ta bỗng nhiên bò dậy bổ nhào vào lòng anh, chiếc miệng nhỏ mềm mại ngọt ngào thơm loạn lên mặt anh, hai tay rất không thành thật bắt đầu cởi bỏ quần áo của anh.
“Trưởng phòng Quan, cô hãy tỉnh táo chút”, Diệp Tuân đẩy thân hình nóng như lửa đốt của Quan Đình ra.
Tuy rằng anh rất hưởng thụ nhưng không muốn đục nước béo cò.
Quan Đình đương nhiên sẽ không vì một câu nói của anh mà thanh tỉnh lại, cùng với sự phát tác của thuốc, hơi thở của cô ta ngày càng nặng nề, ánh mắt cũng càng thêm mê man, biên độ động tác cũng càng lúc càng lớn, tựa hồ hận không thể hòa cả người vào trong thân thể Diệp Tuân.
Diệp Tuân một lần nữa đẩy cô ta ra, nhưng Quan Đình lại càng điên cuồng lao tới.
Nếu không thể phát tiết dục vọng cháy bỏng thì tác dụng thuốc bá đạo này sẽ làm tổn hại tới sức khỏe của cô ta.
“Nếu đã như vậy, cũng chỉ lấy làm tiếc rồi”.
Diệp Tuân bất lực lắc đầu, anh không thể không ôm lấy Quan Đình thả xuống chiếc giường lớn, đè lên thân thể mềm mại của cô.
……
Màn đêm buông xuống.
Đôi mày thanh tú của Quan Đình khẽ nhăn, chậm chạp nâng mí mắt.
“Híc! Đau quá. . ."
Sau khi tỉnh dậy, Quan Đình cảm thấy cả người đau nhức, giống như vừa bị người khác đánh qua một trận vậy.
Cô ta ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện bản thân vậy mà đang ngủ trong một căn phòng khách sạn, nhớ lại khuôn mặt xấu xí của Nick trước đó, Quan Đình lập tức kinh hãi ngồi bật dậy.
Nhưng cô ta không nhìn thấy tên lưu manh ghê tởm kia, toàn bộ căn phòng ngoại trừ cô ta cũng không còn bất kì ai khác.
Quan Đình sững lại hồi lâu.
Hơi lạnh từ máy điều hòa phả lên làn da để trần khiến cô ta không khỏi rùng mình, Quan Đình lúc này mới phát hiện ra bản thân đang lõa thể.
Cùng lúc đó từng đợt đau nhói từ phía dưới cũng truyền tới, cô ta vội vàng trốn vào trong chăn kiểm tra, sau đó bịt miệng phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
“Cô tỉnh rồi à?”
Nghe được động tĩnh, Diệp Tuân liền đứng dậy khỏi phòng khách đi đến cửa phòng.
“Sao lại là anh?”
Quan Đình chết lặng, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên nồng đậm phẫn uất, cắn răng nghiến lợi chất vấn: “Diệp Tuân, anh đã làm gì tôi!”
Diệp Tuân bất đắc dĩ đáp: “Cô nghĩ kĩ lại xem, rốt cuộc là tôi làm gì cô hay là cô làm gì tôi rồi?”
Quan Đình vừa xấu hổ vừa tức giận: “Anh đang nói bậy bạ gì đó?”
Bình luận facebook