Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1: Ngục giam nguy hiểm nhất thế giới
Vào giữa đêm, sa mạc Sahara.
Một chiếc trực thăng khoác lên mình ánh trăng lạnh lẽo bay về phía một kiến trúc đen nhánh.
Tòa kiến trúc được bao bọc chung quanh như một pháo đài trên mặt đất, đó là nhà tù bí ẩn nhất và nguy hiểm nhất trên thế giới.
Trong ngục giam có hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt nhất thế giới, có đến hàng ngàn cai ngục được trang bị vũ khí hạng nặng.
Thế nhưng phạm nhân bị nhốt ở đây lại không đến một trăm người.
Mấy phạm nhân tại nơi này đều là những người nguy hiểm nhất nhì trên tinh cầu này.
Không lâu sau chiếc trực thăng đáp trên sân thượng nhà tù.
Một người phụ nữ có mái tóc dài thướt tha, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp, dáng người sexy bước xuống khỏi trực thăng.
Vóc người cô gái cao cáo, trên người mặc một bộ bodysuit màu đen làm nổi bật tối đa vóc dáng nóng bỏng của cô ta, chân mang đi đôi giày cao gót màu đen, mỗi bước đi thì đường cong quyến rũ và đôi chân dài đều toát ra sức cám dỗ vô tận.
Mười binh sĩ phương Tây cầm súng đi lên sân thượng.
Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn, gương mặt lạnh lùng.
“Chào cô Lý, tôi là giám thị Saul!”, giám thị giơ tay ra chào người phụ nữ mặc đồ đen xinh đẹp.
Người phụ nữ phớt lờ bàn tay giơ ra của Saul, chỉ lạnh nhạt nói: “Dẫn tôi đi tìm anh ta ngay lập tức! Tôi không có thời gian”.
Giám thị nhíu mày, cảm thấy cực kỳ không vui.
Nhưng nếu người phụ nữ này đã có thể khiến cấp trên của gã gọi điện đến thì chắc lai lịch không nhỏ, không phải là người gã có thể chọc vào.
“Đi theo tôi!”
Giám thị kiềm chế sự khó chịu, dẫn người phụ nữ xinh đẹp đi vào trong nhà lao.
Một nhóm người đi qua từng song sắt được canh giữ rất nghiêm ngặt, cuối cùng dừng lại trước một xà lim.
Giám thị mở cửa phòng.
Trong buồng giam không có cửa sổ, chỉ có một chiếc giường và một bồn cầu, không gian cực kỳ chật hẹp tạo cảm giác u uất.
Có một thanh niên mang vẻ ngoài của người phương Đông đang ngồi tựa vào đầu giường, bắt chéo hai chân nhắm mắt ngủ gật, trông anh khá thoải mái trong môi trường như vậy.
Nếu không phải tay và chân người này còn đeo xiềng xích kim loại màu trắng bạc thì mọi người sẽ hiểu lầm anh đến đây để thư giãn nghỉ ngơi.
Vẻ ngoài người đàn ông rất anh tuấn, râu được chưa cạo, đầu tóc bù xù, có thể thấy được rằng đã lâu không chăm chút tử tế, hiện tại hệt như một ông chú trung niên sa đọa và sa sút.
Thế nhưng ngón tay người này lại rất mảnh khảnh, sạch sẽ, móng tay cũng được cắt tỉa rất gọn gàng, toàn thân khá luộm thuộm mà ngón tay sạch sẽ như vậy, khó mà không thu hút sự chú ý.
“Diệp Tuân, xem ra anh ở đây cũng thoải mái quá nhỉ!”, người phụ nữ xinh đẹp nói.
Bất chợt nghe thấy được giọng nói quen thuộc, Diệp Tuân hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người phụ nữ đồ đen, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, im lặng một lúc mới nói: “Phi Phi, sao cô lại đến đây?”
“Tôi không đến thì anh định trốn ở đây cả đời không ra ngoài sao?”, Lý Phi Nhi nhíu mày hỏi.
Diệp Tuân sờ chòm râu ngắn ngủn dưới cằm, cười ngây ngốc nói: “Cái gì mà trốn ở đây? Chẳng phải tôi thất thủ nên mới bị bắt vào đây sao…”
Lý Phi Nhi hừ một tiếng: “Anh còn dám lôi một cái cớ vô lý như vậy trước mặt tôi à? Anh ở đây nghỉ ngơi ba tháng rồi, hẳn đã nghỉ đủ rồi nhỉ? Bây giờ lập tức đứng dậy đi theo tôi”.
Nghỉ ngơi?
Giám thị Saul và binh sĩ ở bên cạnh cũng rất ngạc nhiên khi nghe đến từ này.
Phạm nhân trong căn phòng này lại xem nhà tù đáng sợ nhất thế giới này thành nơi nghỉ dưỡng?
Ánh mắt Saul lóe lên tia không vui: “Cô Lý, nhà tù Mocca North có hệ thống quản lý chặt chẽ, nghiêm ngặt nhất trên thế giới…”
Trong mắt Lý Phi Nhi hiện lên tia khinh thường.
Một Minh Vương làm chấn động các khu vực nguy hiểm như Trung Đông, Nam Phi, Bắc Mỹ, căn địa quân sự của nước Mễ cũng không làm gì được anh thì một nhà giam nhỏ bé sao có thể trói chân anh được?
Thấy vẻ khinh thường của Lý Phi Nhi, Saul nổi giận nói: “Một đám người Hoa Hạ không biết trời cao đất dày…”
“Diệp Tuân!”, ánh mắt Lý Phi Nhi trở nên lạnh lùng.
Bình thường, khi cô ấy muốn Diệp Tuân “dạy dỗ” người khác thì đều dùng giọng điệu này.
Chương 2: Nhiệm vụ cuối cùng
Diệp Tuân bất lực lắc đầu, cũng không thấy anh có động tác gì đặc biệt rõ ràng, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng rắc, dây xích trói chặt tay chân anh lập tức nổ tung. Ngay sau đó Diệp Tuân vốn dĩ còn đang ở cách ba mét đột nhiên xuất hiện trước mặt giám thị Saul.
Saul sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng là đã nhìn thấy nắm đấm phóng to ra trước mặt mình.
Saul hét lên, xương sống mũi bị đánh gãy, sau đó hai chân gã nhấc lên cao, nửa người trên đều nghiêng về phía sau.
Diệp Tuân nắm lấy cổ đối phương khiến Saul đang đà bay ra ngoài đột ngột dừng lại, sau đó một tay Diệp Tuân bóp lấy cổ của người đàn ông cao hai mét, từ từ nhấc bổng lên không trung.
Tay áo trượt xuống cánh tay để lộ ra cơ bắp như sắt thép của Diệp Tuân.
Cơ bắp của anh không cuồn cuộn nhưng lại tràn đầy sức mạnh.
So với Saul, vóc người Diệp Tuân có vẻ vô cùng yếu ớt, nhưng lúc này Saul lại rơi vào tay Diệp Tuân, trông gã lại giống một chú gà con, sự tương phản rõ rệt như vậy khiến những cai ngục xung quanh đều sững sờ.
Diệp Tuân hơi ngẩng đầu lên, nhìn Saul mặt đang đỏ bừng vì khó thở, cười nói: “Tôi vốn dĩ muốn là gặp nhau vui vẻ, chia tay êm thấm nhưng ông lại nhất quyết chọc tức Phi Phi? Ông có biết, ngay cả tôi cũng không dám chọc giận cô ấy, thế mà ông còn muốn tìm phiền phức cho mình”.
“Buông… buông tôi ra!”, Saul khó khăn nói, hai tay nắm lấy ngón tay Diệp Tuân muốn vùng ra nhưng phát hiện ngón tay mảnh khảnh của Diệp Tuân cứng như kìm sắt, gã không thể giãy giụa.
“Buông tay!”
Lúc này các binh sĩ xung quanh mới phản ứng lại, tức giận quát lớn Diệp Tuân.
Trong phòng giam nhỏ hẹp liên tiếp vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết, sau đó yên lặng hoàn toàn.
Mấy binh sĩ đó đều ngã xuống đất, có người ngất xỉu, có người ôm lấy chỗ bị Diệp Tuân đánh trúng, đau đớn cuộn người dưới đất rên rỉ.
Diệp Tuân đi đến bên cạnh Lý Phi Nhi, khẽ cười ôm lấy eo cô ấy rồi nói: “Hết giận rồi chứ? Chúng ta đi thôi”.
“Buông móng vuốt của anh ra, nếu không, cẩn thận tôi cắt cụt đấy!”, Lý Phi Nhi nhíu mày nói.
Diệp Tuân bật cười, thuận tay sờ lên mông cô ấy một cái, sau đó đẩy cửa, sải bước đi ra ngoài.
…
Trên trực thăng.
“Phi Phi, nếu các cô đã biết tôi cố ý trốn ở đây thì chắc hẳn cũng biết tôi không muốn về rồi. Tôi đã chán ngấy việc tàn sát, chỉ muốn sống cuộc đời bình thường”, Diệp Tuân lười biếng dựa người vào trên ghế, hai tay để ra sau đầu, nhìn góc nghiêng gương mặt xinh đẹp của Lý Phi Nhi mà nói.
Lý Phi Nhi gật đầu nhẹ, lấy một túi hồ sơ ra rồi đưa cho Diệp Tuân: “Đương nhiên tôi biết anh nghĩ gì. Lão K nói lòng của anh đã không còn ở đây, ép buộc anh ở lại tổ chức cũng vô ích, anh muốn rút khỏi cũng được nhưng cần hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng”.
Diệp Tuân nhíu mày: “Bây giờ tôi rất phiền khi nghe đến hai chữ nhiệm vụ…”
Lý Phi Nhi nói: “Nhiệm vụ lần này khác trước, không cần anh ra sinh vào tử, rất đơn giản thôi, anh cứ xem xong rồi bàn tiếp”.
Diệp Tuân ngờ vực mở túi hồ sơ, một tấm ảnh rơi ra, trong ảnh là một người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp như họa, phong thái tao nhã.
Dù Diệp Tuân đã đi khắp thế giới nhiều năm, quen với việc chạm mặt nhiều người đẹp đến từ các quốc gia và khu vực khác nhau nhưng không thể không nói rằng người phụ nữ trong ảnh cũng là một mỹ nhân hàng đầu thế giới.
Sau đó Diệp Tuân nhìn thông tin trong túi hồ sơ.
“Làm tài xế?”, Diệp Tuân nhướng mày nói: “Lão K đúng là… biết chăm sóc người khác đấy”.
“Thật ra là làm vệ sĩ”, Lý Phi Nhi nói.
“Vệ sĩ?”, Diệp Tuân ngạc nhiên hỏi.
Những người anh từng bảo vệ đều là những nhân vật chính trị của các quốc gia hoặc những đại gia kinh doanh nổi tiếng thế giới.
Chỉ là sếp của một công ty tập đoàn cấp thành mà cũng đáng được Minh Vương bảo vệ?
Lý Phi Nhi giải thích: “Cô gái trong ảnh là Lê Tuyết Vi, là con riêng mà lão K có khi còn trẻ. Nhiều năm như vậy, lão K chưa từng liên lạc với bọn họ, cũng không tiết lộ bất cứ thông tin gì, ông ta cảm thấy mình mắc nợ hai mẹ con họ. Dạo gần đây, công ty của cô gái này gặp chút rắc rối, dù sao anh cũng không có việc gì làm, đi giúp một tay đi”.
Diệp Tuân hỏi: “Nhiệm vụ kéo dài trong bao lâu?”
Chương 3: Vì đó là người bạn duy nhất của tôi
Lý Phi Nhi nói: "Anh giải quyết xong rắc rối của công ty cô ta là tự do rồi".
Diệp Tuân gật đầu hỏi: "Rắc rối gì vậy?"
"Gần đây, công ty quốc tế Toàn Cầu và tập đoàn bất động sản lâu đời ở thành phố Giang Hải là Hoa Nhuận có tranh nhau một miếng đất. Chủ tịch tập đoàn Hoa Nhuận Đường Khánh Minh xuất thân lùm cỏ, trước đây lăn lộn trong chốn xã hội đen, giờ vẫn còn dính dáng đến. Một cô gái tốt nghiệp đại học như Lê Tuyết Vi gặp phải ông ta thì thật sự rất nguy hiểm".
"Giết chẳng phải là xong chuyện?", Diệp Tuân lười biếng, chẳng có tý hứng thú nào nói.
Lý Phi Nhi cau mày nói: "Anh hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng gì hết".
Diệp Tuân khó hiểu: "Chuẩn bị cái gì?"
"Anh nói muốn sống như một người bình thường, nhưng người thường nào hở tý là muốn giết người? Anh vẫn còn giữ cái bản tính của trước đây thì sao mà hòa nhập vào xã hội được?", Lý Phi Nhi nói.
"Cô nói đúng", Diệp Tuân trầm ngâm một chút, ánh mắt lơ đãng ngó đến tấm hình kia, đánh giá cô gái xinh đẹp trong tấm hình bỗng cười nói: "Thực ra, với cô ta thì Đường Khánh Minh hoàn toàn chẳng được xem là phần tử nguy hiểm gì. Một cô gái xinh đẹp như vậy, gặp phải tôi mới nguy hiểm. Lão K không sợ tôi ăn cô ta luôn hả?"
Trên mặt Lý Phi Nhi chợt toát ra vẻ bực bội, lạnh lùng nói: "Sớm biết rằng anh sẽ nói thế. Tầm mắt của Lê Tuyết Vi rất cao, chưa chắc sẽ để ý đến anh. Với lại, lão K còn bảo tôi mang cho anh một câu, ông ấy cảm thấy anh làm con rể mình cũng khá ổn, hy vọng anh có thể cố gắng biểu hiện".
"Ồ? Thế hả?", Diệp Tuân cười ha ha nói: "Vậy cô nhất định phải cảm ơn lão K giúp tôi nhé".
Lý Phi Nhi không đáp, nghiêng đầu đi nhìn cảnh đêm đen như mực ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Diệp Tuân nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Một lúc lâu sau, máy bay trực thăng bắt đầu hạ xuống, Lý Phi Nhi bỗng mở miệng hỏi: "Loại người nhìn quen sống chết như anh, chỉ là một thành viên chết thôi đã khiến cho đường đường là Minh Vương nản lòng thoái chí, trụy lạc buông thả? Anh có biết là lão K và tôi thấy anh như vậy đều cảm thấy đáng tiếc và đau lòng thế nào không?"
Diệp Tuân vẫn nhắm mắt, không biết là có nghe hay không.
Sau khi máy bay trực thăng hạ xuống, Diệp Tuân bèn nhảy ra khỏi khoang điều khiển, đi về phía trước mấy bước mới nghe thấy anh trầm giọng mở miệng: "Đó là người bạn duy nhất của tôi... trên thế giới này".
Lý Phi Nhi sửng sốt, ngơ ngác nhìn bóng lưng đi xa của anh.
Diệp Tuân đi rất thong dong nhưng Lý Phi Nhi lại cảm thấy bóng lưng của anh cực kỳ cô đơn.
Hai ngày sau.
Tại thành phố Giang Hải.
Trước cửa tập đoàn quốc tế Toàn Cầu.
Diệp Tuân híp mắt hút thuốc, nhìn những anh tài ra ra vào vào trước cửa.
Nghe nói tổng giám đốc Lê Tuyết Vi của tập đoàn quốc tế Toàn Cầu sẽ đến công ty lúc 9 giờ nên anh bèn đứng chờ ở cửa.
Một lát sau, một chiếc Bentley màu xám bạc chậm rãi chạy đến rời dừng lại ở bãi đậu xe.
Nhìn biển số thì đúng là xe của tổng giám đốc công ty quốc tế Toàn Cầu.
Một anh tài xế vạm vỡ khá trẻ buớc xuống, bước nhanh đến ghế sau, kính cẩn mở cửa xe ra.
Một cái đùi thon thả mang giày cao gót màu đen chậm rãi bước xuống, cẳng chân không đeo tất kia có đường cong mỹ miều, làn da mịn màng sáng bóng như trứng gà bóc.
Diệp Tuân sáng mắt, cặp giò đẹp như vậy đủ để hạ gục hết những cặp chân người mẫu mà anh từng gặp.
Sau đó, một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc bước xuống xe.
Cô có gương mặt cực kỳ xinh đẹp, mái tóc đen nhánh như thác xõa ngang vai, mặc một bộ váy công sở màu đen hoàn toàn tôn lên dáng người ma mị, tỏa ra một sự quyến rũ chết người.
Có điều, vẻ mặt lạnh lẽo như băng và khí chất kiêu ngạo khó gần trời sinh đủ để lập tức hạ gục vô số nỗi lòng xao xuyến của cánh đàn ông.
Cô chính là tổng giám đốc xinh đẹp nổi tiếng của tập đoàn quốc tế Toàn Cầu, Lê Tuyết Vi.
"Người thật còn đẹp hơn trên ảnh ba phần nữa...", Diệp Tuân cong môi cười.
Sau đó, anh dụi tắt tàn thuốc, rảo bước đi về phía Lê Tuyết Vi.
"Làm gì thế? Đứng lại!"
Ngay khi Diệp Tuân đi đến gần chiếc Bentley đã có hai vệ sĩ áo đen ngăn anh lại.
"Tôi là nhận lời mời đến tìm tổng giám đốc của mấy người", Diệp Tuân nói.
"Nhận lời mời thì anh nên đến bộ phận nhân sự mới đúng!", một vệ sĩ nói.
Giọng điệu của anh ta rất nghiêm khắc, vẻ mặt cũng dữ dằn. Đành vậy chứ biết sao, tổng giám đốc Lê chọc phải Đường Khánh Minh, ai mà không biết ông ta tàn nhẫn độc ác, có thù tất báo? Đang trong giai đoạn nhạy cảm nên đành phải cẩn thận chút.
Chương 4: Mới gặp
Diệp Tuân không để ý đến vẻ đề phòng của vệ sĩ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lê Tuyết Vi cười nói: "Tổng giám đốc Lê, chắc bác Hứa đã nhắc đến tôi với cô rồi. Tôi là Diệp Tuân".
"Anh chính là Diệp Tuân?", Lê Tuyết Vi đánh giá Diệp Tuân một lượt mới lạnh nhạt nói: "Theo tôi lên lầu đi".
Cô nói xong bèn xoay người rời đi.
Cô nàng này cũng khá chảnh đó chứ.
Diệp Tuân nghẹn họng, hoàng tử Ả Rập thấy anh còn phải khách sáo, không ngờ hôm nay lại bị một cô gái nhỏ làm lơ.
Cảm giác này khiến Diệp Tuân thấy có chút kỳ diệu.
Có lẽ, đây là tình huống khi người thường gặp phải phú bà sang chảnh xinh đẹp?
Đúng là một trải nghiệm đặc biệt, thú vị thật.
Diệp Tuân mỉm cười đi theo Lê Tuyết Vi lên lầu.
Hai vệ sĩ bảo vệ cả đường, kính cẩn mở cửa xong bèn đứng trông chừng chờ tổng giám đốc và Diệp Tuân đi ra.
Vừa vào cửa, Diệp Tuân đã lười biếng dựa vào sô pha đối diện bàn làm việc, tiện thể móc ra một hộp thuốc lá.
Lê Tuyết Vi gần như là cau mày lại theo bản năng, không hề chần chờ toát ra vẻ ghét bỏ: "Không được hút thuốc trong phòng làm việc của tôi".
"Xin lỗi", Diệp Tuân miệng nói xin lỗi nhưng sau đó lại lấy hộp quẹt, tách một tiếng châm thuốc, rít một hơi rồi phun ra một ngụm khói mới nói: "Ban nãy cô nói gì? Tôi không nghe rõ".
Khuôn mặt Lê Tuyết Vi lập tức trở nên buốt giá.
Ở thành phố Giang Hải, Lê Tuyết Vi là một cô nàng tổng giám đốc xinh đẹp không ai không biết.
Cô là nữ thần trong lòng rất nhiều đàn ông, những người khác dù là thanh niên tài tuấn, cậu chủ tập đoàn hay ông chủ thị trường chứng khoán thì đều cố gắng biểu hiện ra mặt tốt nhất của mình ở trước mặt cô.
Đây là lần đâu tiên Lê Tuyết Vi thấy một người bất lịch sự như Diệp Tuân.
Cô lạnh lùng nói: "Diệp Tuân, tuy mẹ tôi có nói, nhưng đó không phải lý do để anh có thể ngang ngược như vậy!"
"Từ lúc tôi nhậm chức đến nay, đã sa thải hơn 30 công nhân, trong đó gồm 5 tên quản lý cấp cao! Về mặt này, có 3 người có ô dù rất mạnh nhưng vẫn bị đuổi. Anh hiểu ý tôi không?"
Diệp Tuân chân thành cười đáp: "Không hiểu".
Một cơn tức bùng lên trong lồng ngực Lê Tuyết Vi, cô ráng nhịn xuống, lạnh lùng nói: "Mời anh ra ngoài".
"Tôi là đến nhận lời làm tài xế, chưa tìm được việc thì sao đi được?"
"Công nhân như anh, công ty chúng tôi không dám dùng! Mời anh rời lập tức rời khỏi đây ngay!", Lê Tuyết Vi cao giọng nói, hiển nhiên đã sắp nổi giận.
"Xin lỗi nhé, không làm tài xế thì tôi sẽ không đi. Từ nhỏ, sư phụ đã dạy tôi, chưa đạt được mục đích thì thề không bỏ qua", Diệp Tuân thành khẩn nói.
"Anh...", Lê Tuyết Vi nghiến răng, tức giận trừng Diệp Tuân.
Cô thật sự không hiểu tại sao mẹ lại sắp xếp người như vậy làm tài xế cho mình.
Nghe nói anh ta là một cao thủ, nhưng trông dáng vẻ mong manh, cà lơ phất phơ kia thì làm gì có phong độ của một cao thủ?
Giữ tên khốn như vậy lại để bảo vệ sự an toàn của mình?
Chưa biết chừng, mình chưa bị đối thủ cạnh tranh hại chết đã bị anh ta tức chết!
Trông Lê Tuyết Vi không có chút nào giống lão K, nhưng tích cách lại hơi giống. Đặc biệt là lúc lạnh mặt, khí thế quả thật lạnh thấu xương.
Có điều, Diệp Tuân cả lão K còn không sợ, càng đừng nói đến người có khí thế yếu hơn như Lê Tuyết Vi.
Anh hờ hững hút thuốc, còn khá thích thú đánh giá dáng người và khuôn mặt của cô.
Đương nhiên là Diệp Tuân biết giờ Lê Tuyết Vi đang rất tức giận.
Nhưng cô càng giận, anh lại càng muốn chọc cô. Diệp Tuân rất muốn xem thử người đẹp băng tuyết một khi tức giận sẽ có dáng vẻ thế nào.
Bộ váy công sở ôm trọn lấy cơ thể mềm mại của Lê Tuyết Vi, khiến bộ ngực phập phồng vì tức giận của cô càng thêm tròn trịa và bắt mắt.
"Chắc phải 36C, cũng không biết cảm giác thế nào, nhất định phải tìm một cơ hội thử mới được", Diệp Tuân nghĩ bụng.
Lê Tuyết Vi cảm giác được tầm mắt của Diệp Tuân thì khuôn mặt xinh đẹp càng trở nên âm trầm. Cô nghiến răng, gằn từng tiếng một: "Mắt chó của anh đang nhìn ở đâu đó?"
Chương 5: Anh muốn làm tài xế chứ gì?
Diệp Tuân nói: "Cô trông đẹp như vậy, không cho đàn ông nhìn thì đáng tiếc".
"Cút ngay cho tôi!", cuối cùng Lê Tuyết Vi cũng không nhịn được mà nổi giận, vỗ mạnh lên bàn quát.
"Cút là không thể cút rồi đó. Song, nếu giờ cô đồng ý để tôi làm tài xế của mình và trả cho tôi một tháng tiền lương thì tôi có thể đi ngay. Nhận tiền mà khỏi làm, sướng biết mấy", Diệp Tuân hoàn toàn không định đi, còn vắt chân nhìn ngó khắp nơi!
"Tôi đã có hai tài xế rồi, không cần nữa!", Lê Tuyết Vi cả giận nói.
"Vậy à, hay là để tôi làm thư ký cho cô nhé?", Diệp Tuân cười: "Tuy tôi chưa từng học thư ký, nhưng vẻ ngoài cũng không tệ, người lại thông minh, chắc chắn có thể nhanh chóng thích ứng công việc. Dù thư ký rất vất vả, ban ngày có việc thư ký làm, đến tối không việc gì cũng thư ký. Nhưng tôi không phải loại người hay tính toán chi li, chịu thiệt chút cũng không sao".
Lê Tuyết Vi gần như giận điên người, tên khốn vô liêm sỉ này!
"Tôi cảnh cáo anh, mau cút cho tôi! Không thì tôi sẽ gọi bảo vệ đó!", Lê Tuyết Vi tức giận đứng dậy, chống hai tay lên bàn, nghiến răng nghiến lợi quát.
"Cô có gọi ông trời đến cũng vô dụng thôi", Diệp Tuân chẳng thèm để ý nói.
Lê Tuyết Vi quyết định gọi bảo vệ, giơ tay ấn chuông cảnh báo trên bàn làm việc. Nhưng ngay sau đó, điện thoại của cô bỗng đổ chuông.
Số điện thoại hiển thị người gọi đến là mẹ.
Lê Tuyết Vi hít sâu một hơi, ráng làm cho mình bình tĩnh lại rồi bắt máy.
"Tuyết Vi, cậu Diệp đã đến chưa?", Hứa Tư ở đầu bên kia điện thoại hỏi.
"Mẹ, anh ta đến rồi, nhưng người này rõ ràng là một tên vô liêm sỉ".
"Có phải có gì hiểu lầm rồi không?", Hứa Tư khó hiểu hỏi.
Hứa Tư cực kỳ tin tưởng lão K, tuy đã không gặp nhau cả mười năm, nhưng bà ấy vẫn độc thân và yêu ông ấy. Một thanh niên mà cả lão K cũng khen nức nở thì đương nhiên sẽ không kém.
"Không phải hiểu lầm. Mẹ, mẹ mà gặp thì cũng sẽ biết anh ta là loại người nào thôi", Lê Tuyết Vi bực bội nói.
Hứa Tư chần chờ nói: "Cậu Diệp là người mà mẹ mất rất nhiều công sức mới mời đến được. Một cao thủ như cậu ấy chịu hạ mình đến đã rất tốt rồi. Tuyết Vi, con đừng bướng bỉnh nữa".
Lê Tuyết Vi vội nói: "Con không cần anh ta bảo vệ mình, con thật sự không cần loại người như vậy đến bảo vệ con. Con có thể bỏ một số tiền lớn mời vệ sĩ nổi tiếng ở nước ngoài về..."
Hứa Tư nghiêm khắc bảo: "Tuyết Vi, ngoan, nghe lời! Không thì mẹ sẽ giận đó".
"Nhưng mà... mẹ, mẹ nghe con nói đã..."
Lê Tuyết Vi còn định nói gì đó, nhưng Hứa Tư chỉ nghiêm khắc răn dạy một câu rồi trực tiếp cúp điện thoại, hoàn toàn không cho cô cơ hội giải thích.
Lê Tuyết Vi ngây người nhìn điện thoại trong tay một lúc lâu.
Mẹ là một người dịu dàng, hiền lành và thấu tình đạt lý nên vẫn chưa đối xử với mình như vậy bao giờ. Nhưng hôm nay, thế mà lại vì một tên vô liêm sỉ nổi giận với mình?
Đều là tại tên khốn kia hết!
Lê Tuyết Vi quay đầu lại bực tức trừng Diệp Tuân.
Diệp Tuân cười tủm tỉm nhìn cô, mặt mày đầy hài hước: "Sao, bị mắng hả? Tuyệt đối đừng có khóc nhè đó".
Khóc cái đầu nhà anh! Cái tên khốn kiếp!
Lê Tuyết Vi vươn tay đè lên ngực, thầm nói không nên tức giận, đừng vì loại người đó mà tức ra bệnh.
Một lát sau, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Anh muốn nhận lời mời làm tài xế đúng không?"
"Đúng thế".
"Được rồi, anh đến chỗ trưởng phòng Tào của phòng bảo vệ báo tên đi".
Diệp Tuân buồn bực hỏi: "Tại sao phải đến phòng bảo vệ báo tên?"
Lê Tuyết Vi cố nhịn nói: "Tài xế của công ty chúng tôi đều là vệ sĩ. Thế nên, tài xế cũng là một phần của phòng bảo vệ, hiểu chưa?"
"Sao không nói sớm", Diệp Tuân nói xong bèn đứng dậy, chẳng thèm chào hỏi đã nghênh ngang rời đi.
Chỉ còn lại Lê Tuyết Vi ở trong văn phong tức muốn chết.
...
Diệp Tuân đi đến văn phòng của đội bảo vệ, tìm trưởng phòng Tào.
Trưởng phòng Tào Cương là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, có khuôn mặt ngăm đen, nghiêm túc ít nói.
Cũng không biết Lê Tuyết Vi đã nói gì với Tào Cương, thái độ của ông ta rất chung chung.
"Lát nữa sẽ bảo đội trưởng Cao dẫn cậu đến chỗ nhân sự làm thủ tục rồi đi nhận đồng phục. Sau đó, đến cổng đứng gác", Tào Cương nói.
Diệp Tuân hỏi: "Tài xế cũng phải gác hả?"
Vào giữa đêm, sa mạc Sahara.
Một chiếc trực thăng khoác lên mình ánh trăng lạnh lẽo bay về phía một kiến trúc đen nhánh.
Tòa kiến trúc được bao bọc chung quanh như một pháo đài trên mặt đất, đó là nhà tù bí ẩn nhất và nguy hiểm nhất trên thế giới.
Trong ngục giam có hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt nhất thế giới, có đến hàng ngàn cai ngục được trang bị vũ khí hạng nặng.
Thế nhưng phạm nhân bị nhốt ở đây lại không đến một trăm người.
Mấy phạm nhân tại nơi này đều là những người nguy hiểm nhất nhì trên tinh cầu này.
Không lâu sau chiếc trực thăng đáp trên sân thượng nhà tù.
Một người phụ nữ có mái tóc dài thướt tha, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp, dáng người sexy bước xuống khỏi trực thăng.
Vóc người cô gái cao cáo, trên người mặc một bộ bodysuit màu đen làm nổi bật tối đa vóc dáng nóng bỏng của cô ta, chân mang đi đôi giày cao gót màu đen, mỗi bước đi thì đường cong quyến rũ và đôi chân dài đều toát ra sức cám dỗ vô tận.
Mười binh sĩ phương Tây cầm súng đi lên sân thượng.
Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn, gương mặt lạnh lùng.
“Chào cô Lý, tôi là giám thị Saul!”, giám thị giơ tay ra chào người phụ nữ mặc đồ đen xinh đẹp.
Người phụ nữ phớt lờ bàn tay giơ ra của Saul, chỉ lạnh nhạt nói: “Dẫn tôi đi tìm anh ta ngay lập tức! Tôi không có thời gian”.
Giám thị nhíu mày, cảm thấy cực kỳ không vui.
Nhưng nếu người phụ nữ này đã có thể khiến cấp trên của gã gọi điện đến thì chắc lai lịch không nhỏ, không phải là người gã có thể chọc vào.
“Đi theo tôi!”
Giám thị kiềm chế sự khó chịu, dẫn người phụ nữ xinh đẹp đi vào trong nhà lao.
Một nhóm người đi qua từng song sắt được canh giữ rất nghiêm ngặt, cuối cùng dừng lại trước một xà lim.
Giám thị mở cửa phòng.
Trong buồng giam không có cửa sổ, chỉ có một chiếc giường và một bồn cầu, không gian cực kỳ chật hẹp tạo cảm giác u uất.
Có một thanh niên mang vẻ ngoài của người phương Đông đang ngồi tựa vào đầu giường, bắt chéo hai chân nhắm mắt ngủ gật, trông anh khá thoải mái trong môi trường như vậy.
Nếu không phải tay và chân người này còn đeo xiềng xích kim loại màu trắng bạc thì mọi người sẽ hiểu lầm anh đến đây để thư giãn nghỉ ngơi.
Vẻ ngoài người đàn ông rất anh tuấn, râu được chưa cạo, đầu tóc bù xù, có thể thấy được rằng đã lâu không chăm chút tử tế, hiện tại hệt như một ông chú trung niên sa đọa và sa sút.
Thế nhưng ngón tay người này lại rất mảnh khảnh, sạch sẽ, móng tay cũng được cắt tỉa rất gọn gàng, toàn thân khá luộm thuộm mà ngón tay sạch sẽ như vậy, khó mà không thu hút sự chú ý.
“Diệp Tuân, xem ra anh ở đây cũng thoải mái quá nhỉ!”, người phụ nữ xinh đẹp nói.
Bất chợt nghe thấy được giọng nói quen thuộc, Diệp Tuân hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người phụ nữ đồ đen, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, im lặng một lúc mới nói: “Phi Phi, sao cô lại đến đây?”
“Tôi không đến thì anh định trốn ở đây cả đời không ra ngoài sao?”, Lý Phi Nhi nhíu mày hỏi.
Diệp Tuân sờ chòm râu ngắn ngủn dưới cằm, cười ngây ngốc nói: “Cái gì mà trốn ở đây? Chẳng phải tôi thất thủ nên mới bị bắt vào đây sao…”
Lý Phi Nhi hừ một tiếng: “Anh còn dám lôi một cái cớ vô lý như vậy trước mặt tôi à? Anh ở đây nghỉ ngơi ba tháng rồi, hẳn đã nghỉ đủ rồi nhỉ? Bây giờ lập tức đứng dậy đi theo tôi”.
Nghỉ ngơi?
Giám thị Saul và binh sĩ ở bên cạnh cũng rất ngạc nhiên khi nghe đến từ này.
Phạm nhân trong căn phòng này lại xem nhà tù đáng sợ nhất thế giới này thành nơi nghỉ dưỡng?
Ánh mắt Saul lóe lên tia không vui: “Cô Lý, nhà tù Mocca North có hệ thống quản lý chặt chẽ, nghiêm ngặt nhất trên thế giới…”
Trong mắt Lý Phi Nhi hiện lên tia khinh thường.
Một Minh Vương làm chấn động các khu vực nguy hiểm như Trung Đông, Nam Phi, Bắc Mỹ, căn địa quân sự của nước Mễ cũng không làm gì được anh thì một nhà giam nhỏ bé sao có thể trói chân anh được?
Thấy vẻ khinh thường của Lý Phi Nhi, Saul nổi giận nói: “Một đám người Hoa Hạ không biết trời cao đất dày…”
“Diệp Tuân!”, ánh mắt Lý Phi Nhi trở nên lạnh lùng.
Bình thường, khi cô ấy muốn Diệp Tuân “dạy dỗ” người khác thì đều dùng giọng điệu này.
Chương 2: Nhiệm vụ cuối cùng
Diệp Tuân bất lực lắc đầu, cũng không thấy anh có động tác gì đặc biệt rõ ràng, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng rắc, dây xích trói chặt tay chân anh lập tức nổ tung. Ngay sau đó Diệp Tuân vốn dĩ còn đang ở cách ba mét đột nhiên xuất hiện trước mặt giám thị Saul.
Saul sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng là đã nhìn thấy nắm đấm phóng to ra trước mặt mình.
Saul hét lên, xương sống mũi bị đánh gãy, sau đó hai chân gã nhấc lên cao, nửa người trên đều nghiêng về phía sau.
Diệp Tuân nắm lấy cổ đối phương khiến Saul đang đà bay ra ngoài đột ngột dừng lại, sau đó một tay Diệp Tuân bóp lấy cổ của người đàn ông cao hai mét, từ từ nhấc bổng lên không trung.
Tay áo trượt xuống cánh tay để lộ ra cơ bắp như sắt thép của Diệp Tuân.
Cơ bắp của anh không cuồn cuộn nhưng lại tràn đầy sức mạnh.
So với Saul, vóc người Diệp Tuân có vẻ vô cùng yếu ớt, nhưng lúc này Saul lại rơi vào tay Diệp Tuân, trông gã lại giống một chú gà con, sự tương phản rõ rệt như vậy khiến những cai ngục xung quanh đều sững sờ.
Diệp Tuân hơi ngẩng đầu lên, nhìn Saul mặt đang đỏ bừng vì khó thở, cười nói: “Tôi vốn dĩ muốn là gặp nhau vui vẻ, chia tay êm thấm nhưng ông lại nhất quyết chọc tức Phi Phi? Ông có biết, ngay cả tôi cũng không dám chọc giận cô ấy, thế mà ông còn muốn tìm phiền phức cho mình”.
“Buông… buông tôi ra!”, Saul khó khăn nói, hai tay nắm lấy ngón tay Diệp Tuân muốn vùng ra nhưng phát hiện ngón tay mảnh khảnh của Diệp Tuân cứng như kìm sắt, gã không thể giãy giụa.
“Buông tay!”
Lúc này các binh sĩ xung quanh mới phản ứng lại, tức giận quát lớn Diệp Tuân.
Trong phòng giam nhỏ hẹp liên tiếp vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết, sau đó yên lặng hoàn toàn.
Mấy binh sĩ đó đều ngã xuống đất, có người ngất xỉu, có người ôm lấy chỗ bị Diệp Tuân đánh trúng, đau đớn cuộn người dưới đất rên rỉ.
Diệp Tuân đi đến bên cạnh Lý Phi Nhi, khẽ cười ôm lấy eo cô ấy rồi nói: “Hết giận rồi chứ? Chúng ta đi thôi”.
“Buông móng vuốt của anh ra, nếu không, cẩn thận tôi cắt cụt đấy!”, Lý Phi Nhi nhíu mày nói.
Diệp Tuân bật cười, thuận tay sờ lên mông cô ấy một cái, sau đó đẩy cửa, sải bước đi ra ngoài.
…
Trên trực thăng.
“Phi Phi, nếu các cô đã biết tôi cố ý trốn ở đây thì chắc hẳn cũng biết tôi không muốn về rồi. Tôi đã chán ngấy việc tàn sát, chỉ muốn sống cuộc đời bình thường”, Diệp Tuân lười biếng dựa người vào trên ghế, hai tay để ra sau đầu, nhìn góc nghiêng gương mặt xinh đẹp của Lý Phi Nhi mà nói.
Lý Phi Nhi gật đầu nhẹ, lấy một túi hồ sơ ra rồi đưa cho Diệp Tuân: “Đương nhiên tôi biết anh nghĩ gì. Lão K nói lòng của anh đã không còn ở đây, ép buộc anh ở lại tổ chức cũng vô ích, anh muốn rút khỏi cũng được nhưng cần hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng”.
Diệp Tuân nhíu mày: “Bây giờ tôi rất phiền khi nghe đến hai chữ nhiệm vụ…”
Lý Phi Nhi nói: “Nhiệm vụ lần này khác trước, không cần anh ra sinh vào tử, rất đơn giản thôi, anh cứ xem xong rồi bàn tiếp”.
Diệp Tuân ngờ vực mở túi hồ sơ, một tấm ảnh rơi ra, trong ảnh là một người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp như họa, phong thái tao nhã.
Dù Diệp Tuân đã đi khắp thế giới nhiều năm, quen với việc chạm mặt nhiều người đẹp đến từ các quốc gia và khu vực khác nhau nhưng không thể không nói rằng người phụ nữ trong ảnh cũng là một mỹ nhân hàng đầu thế giới.
Sau đó Diệp Tuân nhìn thông tin trong túi hồ sơ.
“Làm tài xế?”, Diệp Tuân nhướng mày nói: “Lão K đúng là… biết chăm sóc người khác đấy”.
“Thật ra là làm vệ sĩ”, Lý Phi Nhi nói.
“Vệ sĩ?”, Diệp Tuân ngạc nhiên hỏi.
Những người anh từng bảo vệ đều là những nhân vật chính trị của các quốc gia hoặc những đại gia kinh doanh nổi tiếng thế giới.
Chỉ là sếp của một công ty tập đoàn cấp thành mà cũng đáng được Minh Vương bảo vệ?
Lý Phi Nhi giải thích: “Cô gái trong ảnh là Lê Tuyết Vi, là con riêng mà lão K có khi còn trẻ. Nhiều năm như vậy, lão K chưa từng liên lạc với bọn họ, cũng không tiết lộ bất cứ thông tin gì, ông ta cảm thấy mình mắc nợ hai mẹ con họ. Dạo gần đây, công ty của cô gái này gặp chút rắc rối, dù sao anh cũng không có việc gì làm, đi giúp một tay đi”.
Diệp Tuân hỏi: “Nhiệm vụ kéo dài trong bao lâu?”
Chương 3: Vì đó là người bạn duy nhất của tôi
Lý Phi Nhi nói: "Anh giải quyết xong rắc rối của công ty cô ta là tự do rồi".
Diệp Tuân gật đầu hỏi: "Rắc rối gì vậy?"
"Gần đây, công ty quốc tế Toàn Cầu và tập đoàn bất động sản lâu đời ở thành phố Giang Hải là Hoa Nhuận có tranh nhau một miếng đất. Chủ tịch tập đoàn Hoa Nhuận Đường Khánh Minh xuất thân lùm cỏ, trước đây lăn lộn trong chốn xã hội đen, giờ vẫn còn dính dáng đến. Một cô gái tốt nghiệp đại học như Lê Tuyết Vi gặp phải ông ta thì thật sự rất nguy hiểm".
"Giết chẳng phải là xong chuyện?", Diệp Tuân lười biếng, chẳng có tý hứng thú nào nói.
Lý Phi Nhi cau mày nói: "Anh hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng gì hết".
Diệp Tuân khó hiểu: "Chuẩn bị cái gì?"
"Anh nói muốn sống như một người bình thường, nhưng người thường nào hở tý là muốn giết người? Anh vẫn còn giữ cái bản tính của trước đây thì sao mà hòa nhập vào xã hội được?", Lý Phi Nhi nói.
"Cô nói đúng", Diệp Tuân trầm ngâm một chút, ánh mắt lơ đãng ngó đến tấm hình kia, đánh giá cô gái xinh đẹp trong tấm hình bỗng cười nói: "Thực ra, với cô ta thì Đường Khánh Minh hoàn toàn chẳng được xem là phần tử nguy hiểm gì. Một cô gái xinh đẹp như vậy, gặp phải tôi mới nguy hiểm. Lão K không sợ tôi ăn cô ta luôn hả?"
Trên mặt Lý Phi Nhi chợt toát ra vẻ bực bội, lạnh lùng nói: "Sớm biết rằng anh sẽ nói thế. Tầm mắt của Lê Tuyết Vi rất cao, chưa chắc sẽ để ý đến anh. Với lại, lão K còn bảo tôi mang cho anh một câu, ông ấy cảm thấy anh làm con rể mình cũng khá ổn, hy vọng anh có thể cố gắng biểu hiện".
"Ồ? Thế hả?", Diệp Tuân cười ha ha nói: "Vậy cô nhất định phải cảm ơn lão K giúp tôi nhé".
Lý Phi Nhi không đáp, nghiêng đầu đi nhìn cảnh đêm đen như mực ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Diệp Tuân nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Một lúc lâu sau, máy bay trực thăng bắt đầu hạ xuống, Lý Phi Nhi bỗng mở miệng hỏi: "Loại người nhìn quen sống chết như anh, chỉ là một thành viên chết thôi đã khiến cho đường đường là Minh Vương nản lòng thoái chí, trụy lạc buông thả? Anh có biết là lão K và tôi thấy anh như vậy đều cảm thấy đáng tiếc và đau lòng thế nào không?"
Diệp Tuân vẫn nhắm mắt, không biết là có nghe hay không.
Sau khi máy bay trực thăng hạ xuống, Diệp Tuân bèn nhảy ra khỏi khoang điều khiển, đi về phía trước mấy bước mới nghe thấy anh trầm giọng mở miệng: "Đó là người bạn duy nhất của tôi... trên thế giới này".
Lý Phi Nhi sửng sốt, ngơ ngác nhìn bóng lưng đi xa của anh.
Diệp Tuân đi rất thong dong nhưng Lý Phi Nhi lại cảm thấy bóng lưng của anh cực kỳ cô đơn.
Hai ngày sau.
Tại thành phố Giang Hải.
Trước cửa tập đoàn quốc tế Toàn Cầu.
Diệp Tuân híp mắt hút thuốc, nhìn những anh tài ra ra vào vào trước cửa.
Nghe nói tổng giám đốc Lê Tuyết Vi của tập đoàn quốc tế Toàn Cầu sẽ đến công ty lúc 9 giờ nên anh bèn đứng chờ ở cửa.
Một lát sau, một chiếc Bentley màu xám bạc chậm rãi chạy đến rời dừng lại ở bãi đậu xe.
Nhìn biển số thì đúng là xe của tổng giám đốc công ty quốc tế Toàn Cầu.
Một anh tài xế vạm vỡ khá trẻ buớc xuống, bước nhanh đến ghế sau, kính cẩn mở cửa xe ra.
Một cái đùi thon thả mang giày cao gót màu đen chậm rãi bước xuống, cẳng chân không đeo tất kia có đường cong mỹ miều, làn da mịn màng sáng bóng như trứng gà bóc.
Diệp Tuân sáng mắt, cặp giò đẹp như vậy đủ để hạ gục hết những cặp chân người mẫu mà anh từng gặp.
Sau đó, một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc bước xuống xe.
Cô có gương mặt cực kỳ xinh đẹp, mái tóc đen nhánh như thác xõa ngang vai, mặc một bộ váy công sở màu đen hoàn toàn tôn lên dáng người ma mị, tỏa ra một sự quyến rũ chết người.
Có điều, vẻ mặt lạnh lẽo như băng và khí chất kiêu ngạo khó gần trời sinh đủ để lập tức hạ gục vô số nỗi lòng xao xuyến của cánh đàn ông.
Cô chính là tổng giám đốc xinh đẹp nổi tiếng của tập đoàn quốc tế Toàn Cầu, Lê Tuyết Vi.
"Người thật còn đẹp hơn trên ảnh ba phần nữa...", Diệp Tuân cong môi cười.
Sau đó, anh dụi tắt tàn thuốc, rảo bước đi về phía Lê Tuyết Vi.
"Làm gì thế? Đứng lại!"
Ngay khi Diệp Tuân đi đến gần chiếc Bentley đã có hai vệ sĩ áo đen ngăn anh lại.
"Tôi là nhận lời mời đến tìm tổng giám đốc của mấy người", Diệp Tuân nói.
"Nhận lời mời thì anh nên đến bộ phận nhân sự mới đúng!", một vệ sĩ nói.
Giọng điệu của anh ta rất nghiêm khắc, vẻ mặt cũng dữ dằn. Đành vậy chứ biết sao, tổng giám đốc Lê chọc phải Đường Khánh Minh, ai mà không biết ông ta tàn nhẫn độc ác, có thù tất báo? Đang trong giai đoạn nhạy cảm nên đành phải cẩn thận chút.
Chương 4: Mới gặp
Diệp Tuân không để ý đến vẻ đề phòng của vệ sĩ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lê Tuyết Vi cười nói: "Tổng giám đốc Lê, chắc bác Hứa đã nhắc đến tôi với cô rồi. Tôi là Diệp Tuân".
"Anh chính là Diệp Tuân?", Lê Tuyết Vi đánh giá Diệp Tuân một lượt mới lạnh nhạt nói: "Theo tôi lên lầu đi".
Cô nói xong bèn xoay người rời đi.
Cô nàng này cũng khá chảnh đó chứ.
Diệp Tuân nghẹn họng, hoàng tử Ả Rập thấy anh còn phải khách sáo, không ngờ hôm nay lại bị một cô gái nhỏ làm lơ.
Cảm giác này khiến Diệp Tuân thấy có chút kỳ diệu.
Có lẽ, đây là tình huống khi người thường gặp phải phú bà sang chảnh xinh đẹp?
Đúng là một trải nghiệm đặc biệt, thú vị thật.
Diệp Tuân mỉm cười đi theo Lê Tuyết Vi lên lầu.
Hai vệ sĩ bảo vệ cả đường, kính cẩn mở cửa xong bèn đứng trông chừng chờ tổng giám đốc và Diệp Tuân đi ra.
Vừa vào cửa, Diệp Tuân đã lười biếng dựa vào sô pha đối diện bàn làm việc, tiện thể móc ra một hộp thuốc lá.
Lê Tuyết Vi gần như là cau mày lại theo bản năng, không hề chần chờ toát ra vẻ ghét bỏ: "Không được hút thuốc trong phòng làm việc của tôi".
"Xin lỗi", Diệp Tuân miệng nói xin lỗi nhưng sau đó lại lấy hộp quẹt, tách một tiếng châm thuốc, rít một hơi rồi phun ra một ngụm khói mới nói: "Ban nãy cô nói gì? Tôi không nghe rõ".
Khuôn mặt Lê Tuyết Vi lập tức trở nên buốt giá.
Ở thành phố Giang Hải, Lê Tuyết Vi là một cô nàng tổng giám đốc xinh đẹp không ai không biết.
Cô là nữ thần trong lòng rất nhiều đàn ông, những người khác dù là thanh niên tài tuấn, cậu chủ tập đoàn hay ông chủ thị trường chứng khoán thì đều cố gắng biểu hiện ra mặt tốt nhất của mình ở trước mặt cô.
Đây là lần đâu tiên Lê Tuyết Vi thấy một người bất lịch sự như Diệp Tuân.
Cô lạnh lùng nói: "Diệp Tuân, tuy mẹ tôi có nói, nhưng đó không phải lý do để anh có thể ngang ngược như vậy!"
"Từ lúc tôi nhậm chức đến nay, đã sa thải hơn 30 công nhân, trong đó gồm 5 tên quản lý cấp cao! Về mặt này, có 3 người có ô dù rất mạnh nhưng vẫn bị đuổi. Anh hiểu ý tôi không?"
Diệp Tuân chân thành cười đáp: "Không hiểu".
Một cơn tức bùng lên trong lồng ngực Lê Tuyết Vi, cô ráng nhịn xuống, lạnh lùng nói: "Mời anh ra ngoài".
"Tôi là đến nhận lời làm tài xế, chưa tìm được việc thì sao đi được?"
"Công nhân như anh, công ty chúng tôi không dám dùng! Mời anh rời lập tức rời khỏi đây ngay!", Lê Tuyết Vi cao giọng nói, hiển nhiên đã sắp nổi giận.
"Xin lỗi nhé, không làm tài xế thì tôi sẽ không đi. Từ nhỏ, sư phụ đã dạy tôi, chưa đạt được mục đích thì thề không bỏ qua", Diệp Tuân thành khẩn nói.
"Anh...", Lê Tuyết Vi nghiến răng, tức giận trừng Diệp Tuân.
Cô thật sự không hiểu tại sao mẹ lại sắp xếp người như vậy làm tài xế cho mình.
Nghe nói anh ta là một cao thủ, nhưng trông dáng vẻ mong manh, cà lơ phất phơ kia thì làm gì có phong độ của một cao thủ?
Giữ tên khốn như vậy lại để bảo vệ sự an toàn của mình?
Chưa biết chừng, mình chưa bị đối thủ cạnh tranh hại chết đã bị anh ta tức chết!
Trông Lê Tuyết Vi không có chút nào giống lão K, nhưng tích cách lại hơi giống. Đặc biệt là lúc lạnh mặt, khí thế quả thật lạnh thấu xương.
Có điều, Diệp Tuân cả lão K còn không sợ, càng đừng nói đến người có khí thế yếu hơn như Lê Tuyết Vi.
Anh hờ hững hút thuốc, còn khá thích thú đánh giá dáng người và khuôn mặt của cô.
Đương nhiên là Diệp Tuân biết giờ Lê Tuyết Vi đang rất tức giận.
Nhưng cô càng giận, anh lại càng muốn chọc cô. Diệp Tuân rất muốn xem thử người đẹp băng tuyết một khi tức giận sẽ có dáng vẻ thế nào.
Bộ váy công sở ôm trọn lấy cơ thể mềm mại của Lê Tuyết Vi, khiến bộ ngực phập phồng vì tức giận của cô càng thêm tròn trịa và bắt mắt.
"Chắc phải 36C, cũng không biết cảm giác thế nào, nhất định phải tìm một cơ hội thử mới được", Diệp Tuân nghĩ bụng.
Lê Tuyết Vi cảm giác được tầm mắt của Diệp Tuân thì khuôn mặt xinh đẹp càng trở nên âm trầm. Cô nghiến răng, gằn từng tiếng một: "Mắt chó của anh đang nhìn ở đâu đó?"
Chương 5: Anh muốn làm tài xế chứ gì?
Diệp Tuân nói: "Cô trông đẹp như vậy, không cho đàn ông nhìn thì đáng tiếc".
"Cút ngay cho tôi!", cuối cùng Lê Tuyết Vi cũng không nhịn được mà nổi giận, vỗ mạnh lên bàn quát.
"Cút là không thể cút rồi đó. Song, nếu giờ cô đồng ý để tôi làm tài xế của mình và trả cho tôi một tháng tiền lương thì tôi có thể đi ngay. Nhận tiền mà khỏi làm, sướng biết mấy", Diệp Tuân hoàn toàn không định đi, còn vắt chân nhìn ngó khắp nơi!
"Tôi đã có hai tài xế rồi, không cần nữa!", Lê Tuyết Vi cả giận nói.
"Vậy à, hay là để tôi làm thư ký cho cô nhé?", Diệp Tuân cười: "Tuy tôi chưa từng học thư ký, nhưng vẻ ngoài cũng không tệ, người lại thông minh, chắc chắn có thể nhanh chóng thích ứng công việc. Dù thư ký rất vất vả, ban ngày có việc thư ký làm, đến tối không việc gì cũng thư ký. Nhưng tôi không phải loại người hay tính toán chi li, chịu thiệt chút cũng không sao".
Lê Tuyết Vi gần như giận điên người, tên khốn vô liêm sỉ này!
"Tôi cảnh cáo anh, mau cút cho tôi! Không thì tôi sẽ gọi bảo vệ đó!", Lê Tuyết Vi tức giận đứng dậy, chống hai tay lên bàn, nghiến răng nghiến lợi quát.
"Cô có gọi ông trời đến cũng vô dụng thôi", Diệp Tuân chẳng thèm để ý nói.
Lê Tuyết Vi quyết định gọi bảo vệ, giơ tay ấn chuông cảnh báo trên bàn làm việc. Nhưng ngay sau đó, điện thoại của cô bỗng đổ chuông.
Số điện thoại hiển thị người gọi đến là mẹ.
Lê Tuyết Vi hít sâu một hơi, ráng làm cho mình bình tĩnh lại rồi bắt máy.
"Tuyết Vi, cậu Diệp đã đến chưa?", Hứa Tư ở đầu bên kia điện thoại hỏi.
"Mẹ, anh ta đến rồi, nhưng người này rõ ràng là một tên vô liêm sỉ".
"Có phải có gì hiểu lầm rồi không?", Hứa Tư khó hiểu hỏi.
Hứa Tư cực kỳ tin tưởng lão K, tuy đã không gặp nhau cả mười năm, nhưng bà ấy vẫn độc thân và yêu ông ấy. Một thanh niên mà cả lão K cũng khen nức nở thì đương nhiên sẽ không kém.
"Không phải hiểu lầm. Mẹ, mẹ mà gặp thì cũng sẽ biết anh ta là loại người nào thôi", Lê Tuyết Vi bực bội nói.
Hứa Tư chần chờ nói: "Cậu Diệp là người mà mẹ mất rất nhiều công sức mới mời đến được. Một cao thủ như cậu ấy chịu hạ mình đến đã rất tốt rồi. Tuyết Vi, con đừng bướng bỉnh nữa".
Lê Tuyết Vi vội nói: "Con không cần anh ta bảo vệ mình, con thật sự không cần loại người như vậy đến bảo vệ con. Con có thể bỏ một số tiền lớn mời vệ sĩ nổi tiếng ở nước ngoài về..."
Hứa Tư nghiêm khắc bảo: "Tuyết Vi, ngoan, nghe lời! Không thì mẹ sẽ giận đó".
"Nhưng mà... mẹ, mẹ nghe con nói đã..."
Lê Tuyết Vi còn định nói gì đó, nhưng Hứa Tư chỉ nghiêm khắc răn dạy một câu rồi trực tiếp cúp điện thoại, hoàn toàn không cho cô cơ hội giải thích.
Lê Tuyết Vi ngây người nhìn điện thoại trong tay một lúc lâu.
Mẹ là một người dịu dàng, hiền lành và thấu tình đạt lý nên vẫn chưa đối xử với mình như vậy bao giờ. Nhưng hôm nay, thế mà lại vì một tên vô liêm sỉ nổi giận với mình?
Đều là tại tên khốn kia hết!
Lê Tuyết Vi quay đầu lại bực tức trừng Diệp Tuân.
Diệp Tuân cười tủm tỉm nhìn cô, mặt mày đầy hài hước: "Sao, bị mắng hả? Tuyệt đối đừng có khóc nhè đó".
Khóc cái đầu nhà anh! Cái tên khốn kiếp!
Lê Tuyết Vi vươn tay đè lên ngực, thầm nói không nên tức giận, đừng vì loại người đó mà tức ra bệnh.
Một lát sau, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Anh muốn nhận lời mời làm tài xế đúng không?"
"Đúng thế".
"Được rồi, anh đến chỗ trưởng phòng Tào của phòng bảo vệ báo tên đi".
Diệp Tuân buồn bực hỏi: "Tại sao phải đến phòng bảo vệ báo tên?"
Lê Tuyết Vi cố nhịn nói: "Tài xế của công ty chúng tôi đều là vệ sĩ. Thế nên, tài xế cũng là một phần của phòng bảo vệ, hiểu chưa?"
"Sao không nói sớm", Diệp Tuân nói xong bèn đứng dậy, chẳng thèm chào hỏi đã nghênh ngang rời đi.
Chỉ còn lại Lê Tuyết Vi ở trong văn phong tức muốn chết.
...
Diệp Tuân đi đến văn phòng của đội bảo vệ, tìm trưởng phòng Tào.
Trưởng phòng Tào Cương là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, có khuôn mặt ngăm đen, nghiêm túc ít nói.
Cũng không biết Lê Tuyết Vi đã nói gì với Tào Cương, thái độ của ông ta rất chung chung.
"Lát nữa sẽ bảo đội trưởng Cao dẫn cậu đến chỗ nhân sự làm thủ tục rồi đi nhận đồng phục. Sau đó, đến cổng đứng gác", Tào Cương nói.
Diệp Tuân hỏi: "Tài xế cũng phải gác hả?"
Bình luận facebook