Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26-30
Chương 26:Hóa ra anh ta là một cao thủ
Trưởng phòng Tào gật đầu, lộ vẻ mặt khó xử: “Phải, sếp Lê. Diệp Tuân kia là một cao thủ lợi hại nên... việc cô dặn dò có chút khó làm”.
“Hóa ra anh ta thật sự là một cao thủ”, Lê Tuyết Vi suy ngẫm một hồi, biểu cảm cũng không có gì thay đổi.
Cô đã nghe mẹ nói Diệp Tuân là một cao thủ, giờ lại nghe trưởng phòng Tào kể lại, đây cũng chỉ là xác minh sự thật nên cô cũng không quá kinh ngạc.
Một lát sau, Lê Tuyết Vi mới nói: “Dù anh ta là một cao thủ thì cũng không thể ở lại lâu. Anh ta vừa tới công ty hai ngày, ở cổng công ty đã xảy ra hai vụ xô xát, ảnh hưởng ác liệt. Hiển nhiên tên này là một tai họa”.
Trưởng phòng Tào khó xử: “Tôi sợ chọc giận cậu ta sẽ có nguy hiểm!”
Lê Tuyết Vi cười nhạo một tiếng: “Trưởng phòng Tào, ông đừng lo, hiện tại là xã hội pháp trị văn minh, tôi tin Diệp Tuân kia không dám làm bậy đâu”.
Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát đậu ở cổng công ty.
Có hai cảnh sát xuống xe, đi thẳng tới chỗ bảo vệ, xụ mặt nhìn mấy bảo vệ đầy nghiêm khắc: “Ai là Diệp Tuân?”
Thấy cảnh sát tới, mấy bảo vệ bắt đầu lo lắng cho Diệp Tuân.
Họ đoán là mấy cảnh sát này tới vì vụ ẩu đả. Nhưng suy cho cùng, nguyên nhân do mấy người anh Tề tới kiếm chuyện, hơn nữa đối phương ra tay trước, Diệp Tuân chỉ là người bị ép phải phản kháng thôi, chắc sẽ không phải bị tội gì nặng đâu.
“Là tôi!”, Diệp Tuân lên tiếng.
Một cảnh sát mặt nhìn chằm chằm Diệp Tuân, lấy ra thẻ của mình, nghiêm túc nói: “Tôi là Dương Kiệt thuộc đồn cảnh sát thành Tây, có người gọi cảnh sát nói anh đánh nhau cố tình làm bị thương người khác, bây giờ mời anh theo tôi về đồn một chuyến!”
Diệp Tuân đã hiểu, anh biết, nếu không phải anh Tề thì cũng chính là cái tên Triệu Phong ăn hại kia xúi giục cảnh sát tới đây.
Diệp Tuân còn chưa nói gì, đồng nghiệp bên cạnh đã sốt ruột, vội tiến lên giải thích: “Đồng chí cảnh sát, vừa rồi là do anh Tề dẫn người tới gậy sự, còn đánh bị thương một đồng nghiệp của chúng tôi trước, Diệp Tuân chỉ là không nhịn nổi mới ra tay đánh trả, sao các anh lại bắt anh ấy?”
“Chuyện thực hư thế nào, chúng tôi cũng không thể nghe theo lời một bên, tất nhiên sẽ phải điều tra rõ ràng. Đừng lảm nhảm nữa, dẫn người đi trước đi!”, Dương Kiệt xụ mặt, vung tay ý bảo đồng nghiệp phía sau tiến lên bắt Diệp Tuân.
Diệp Tuân cũng muốn xem thử đối phương định giở trò gì nên ngoan ngoãn nghe lời lên xe cảnh sát.
Thấy Diệp Tuân bị mang đi, mấy nhân viên bảo vệ đều rất nôn nóng sốt ruột.
Mà đội trưởng Cao trốn trong công ty thấy tình hình như vậy thì lộ ra nụ cười phấn khởi.
“Tốt quá, cái tên chết bầm kia bị tóm rồi!”, đội trưởng Cao vui vẻ giơ nắm đấm.
Cao Minh biết năng lực của anh Tề, Diệp Tuân chắc chắn là bị anh Tề nhờ người gô cổ, không biết sẽ bị nhốt bao lâu. Dù được thả, Diệp Tuân cũng đã có tiền án, muốn trở về đi làm? Đúng là mơ giữa ban ngày!
Nghĩ thế, đội trưởng Cao không kiềm được niềm vui, vội báo tin mừng cho trưởng phòng Tào.
Trưởng phòng Tào vừa nhận được điện thoại của đội trưởng Cao, ngẫm nghĩ một chút rồi gọi ông ta tới văn phòng tổng giám đốc báo cáo chi tiết sự việc.
“Sếp Lê, trưởng phòng Tào, bảo vệ Diệp Tuân của công ty chúng ta có hiềm nghi đánh nhau đả thương người khác, bị cảnh sát mang đi rồi!”, đội trưởng Cao báo cáo.
Lê Tuyết Vi gật đầu, nhìn Tào Cương nói: “Trưởng phòng Tào, tôi đã nói với ông rồi, bây giờ là xã hội pháp luật thượng tôn, ông nhìn đi, tên Diệp Tuân ỷ mạnh gây chuyện đánh nhau, chẳng phải đã bị bắt rồi sao?”
“Sếp Lê sáng suốt! Công nhân viên như thế thì chúng ta nên sa thải phải không ạ?”, trưởng phòng Tào thở phào nhẹ nhõm.
Tổng giám đốc Lê và đội trưởng Cao chỉ là người thường, không biết việc Diệp Tuân có thể đánh bại anh Tề là chuyện đáng sợ cỡ nào. Nhưng ông ta là người luyện võ, có cảm giác rất rõ.
Nếu bắt Tào Cương trực diện đối đầu Diệp Tuân, ông ta không quá muốn. May mà tên đáng sợ kia đã bị cảnh sát bắt, dù giá trị vũ lực cá nhân cao cỡ nào thì vẫn không thể chống lại lực lượng của cơ quan nhà nước.
Nghe thấy Tào Cương hỏi như thế, Lê Tuyết Vi luôn quyết đoán trước giờ lại không lập tức đưa ra quyết định. Cô ta chuyển động bút trong tay, trầm tư.
Công ty lớn nào sẽ chịu giữ lại một nhân viên có tiền án chứ? Nếu dùng lý do này để nói với mẹ, dù bà ấy thiên vị Diệp Tuân thế nào thì chắc cũng không thể phản bác.
Xem ra Diệp Tuân chắc chắn sẽ bị đuổi cổ nhưng không biết tại sao Lê Tuyết Vi không vui vẻ như mình tưởng.
: Bị bắt
Chương 26: Bảo lãnh hay không?
Quan Đình bước ra khỏi sảnh công ty, chuẩn bị gặp khách hàng. Từ xa cô ta bỗng nhìn thấy một nhân viên bảo vệ được đưa vào xe cảnh sát, hình như là Diệp Tuân, vì vậy cô ta liền dừng lại để hỏi nhân viên bảo vệ ở cửa: "Có chuyện gì vậy?"
“Trưởng phòng Quan, là như vầy”, các đồng nghiệp lập tức xúm lại một chỗ kể lại chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe xong, Quan Đình cau mày.
Quan Đình biết rất rõ Triệu Phong là người như thế nào, cô ta cũng biết rằng Triệu Phong có mối quan hệ tốt với Dương Kiệt ở phân cục ngoại ô phía Tây.
Rõ ràng, Diệp Tuân đã bị cảnh sát bắt đi vì anh đánh Triệu Phong. Dựa vào mối quan hệ giữa Triệu Phong và Dương Kiệt, Diệp Tuân đã bị đưa đến đồn cảnh sát, cũng không biết anh ta sắp phải chịu đựng những chuyện gì.
Chuyện này đều là do cô ta, cô ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Trưởng phòng Quan, cô có biện pháp gì không? Diệp Tuân bị oan", lão Lý lo lắng nói.
Quan Đình gật đầu, suy nghĩ một chút nói rồi nói: "Để tôi nghĩ cách".
Sau khi nói xong, Quan Đình quay trở lại công ty, đi thẳng lên lầu tìm tổng giám đốc.
Cô ta gõ cửa văn phòng, mới phát hiện trưởng phòng Tào cùng đội trưởng Cao cũng đang ở bên trong.
“Đình Đình, có chuyện gì vậy?”, thấy Quan Đình đi vào, Lê Tuyết Vi nhẹ nhàng hỏi.
Quan Đình không chỉ là trợ lý đáng tin cậy nhất của Lê Tuyết Vi mà còn là một trong số ít những người bạn của Lê Tuyết Vi. Vì vậy bình thường Lê Tuyết Vi rất thân thiết với cô ta.
Quan Đình do dự một lúc rồi nói: "Sếp Lê, một đồng nghiệp ở bộ phận an ninh đã bị cảnh sát bắt đi. Anh ấy đã bị oan. Tôi muốn nhờ luật sư Trần bảo lãnh cho anh ấy".
"Ý của cô là Diệp Tuân? Cô quen anh ta sao?", Lê Tuyết Vi hơi sửng sốt, cô không ngờ Quan Đình sẽ đến tìm sự giúp đỡ cho tên khốn đó.
"Đúng vậy", Quan Đình nói xong còn liếc mắt nhìn trưởng phòng Tào cùng đội trưởng Cao.
Hai người bọn họ biết rằng trưởng phòng Quan muốn nói chuyện riêng với tổng giám đốc Lê cho nên hai người đã tự giác rời khỏi văn phòng.
"Cô làm như vậy nhất định là có lý do gì đó phải không?", Lê Tuyết Vi kỳ quái nhìn Quan Đình hỏi.
"Là do anh ta bị tôi liên lụy", Quan Đình khẽ thở dài nói: "Tổng giám đốc Lê, cô cũng biết gã bạn trai cũ Triệu Phong của tôi vẫn đang dây dưa không ngớt..."
Quan Đình giải thích chi tiết nguyên nhân và hậu quả của sự việc.
Nghe Quan Đình thuật lại, đôi lông mày của Lê Tuyết Vi càng lúc càng nhăn lại.
Hóa ra Triệu Phong cùng đám xã hội đen dám đến công ty cô gây hấn, còn đánh bị thương nhân viên bảo vệ, Diệp Tuân tức giận mới ra tay bảo vệ đồng nghiệp trong công ty.
Anh làm như vậy chẳng qua cũng là thực hiện đúng chức trách bảo an của mình trong công ty.
Quan Đình nói rằng một nhân viên bảo vệ tên là Tưởng Chính Đức đã bị đánh đến mức bê bết máu, còn các đồng nghiệp khác thì không dám chống cự vì thủ đoạn tàn nhẫn của đối phương, chỉ có Diệp Tuân đứng lên và một mình đối mặt với bảy tám tên xã hội đen.
Nghe vậy, Lê Tuyết Vi cũng có chút xúc động.
Lần đầu tiên cô mới phát hiện ra điểm sáng ở Diệp Tuân, anh dũng cảm, không sợ hãi và có trách nhiệm. Không thể phủ nhận rằng Diệp Tuân đúng là một người đàn ông thực thụ.
"Sếp Lê, Triệu Phong có quan hệ tốt với sở cảnh sát, chỉ cần hắn ta lên tiếng thì Diệp Tuân chắc chắn sẽ phải chịu khổ sở rất nhiều", Quan Đình khẽ nói: "Thật ra mà nói, chuyện hôm nay đều là do tôi, nếu như chuyện này liên lụy đến Diệp Tuân thì lương tâm của tôi sẽ rất cắn rứt".
"Tôi hiểu", Lê Tuyết Vi trầm ngâm, không nói thêm gì.
Mặc dù bây giờ cô đã biết rằng hai vụ đánh nhau bên ngoài công ty không phải là lỗi của Diệp Tuân.
Tuy nhiên anh chàng này lại có thái độ làm việc không tốt, không biết tôn trọng lãnh đạo và luôn khiến cô rất tức giận.
Sa thải hay không sa thải đây?
Nên gọi luật sư Trần bảo lãnh cho anh hay là để cho anh tự sinh tự diệt?
Trong một thời gian, Lê Tuyết Vi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
...
Phân cục ngoại ô phía Tây.
Một chiếc Land Rover màu đen đỗ trước cửa, trong dàn âm thanh xe hơi đang phát một bản nhạc nhẹ du dương.
Ở ghế phó lái là một thiếu phụ xinh đẹp với mái tóc xoăn, khuôn mặt tỏa nắng, khí chất tao nhã. Cô ta khẽ nheo mắt, những ngón tay thon dài trắng như tuyết đang thong thả gõ nhịp theo điệu nhạc.
Chương 27: Lại gặp nhau rồi
Một người đàn ông cường tráng cao hơn hai mét, vóc dáng đồ sộ như núi bước ra khỏi đồn cảnh sát, vội vàng mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Người đàn ông lực lưỡng có cái đầu bóng lưỡng, trên đỉnh đầu trọc có xăm một hình hoa sen đơn giản mà tao nhã, không hề phù hợp với vóc dáng bá đạo của anh ta.
Chiếc áo sơ mi và chiếc quần dài quá khổ vẫn bị cơ bắp cuồn cuộn của anh ta siết chặt khiến cho người ta bất giác lo lắng chiếc quần sẽ bị rách nếu như anh ta tùy tiện cử động tay chân.
“Cô chủ, tiểu Vương lập tức sẽ được thả ra”, người đàn ông lực lưỡng nhìn thiếu phụ xinh đẹp cười nói cộc lốc, khi nói chuyện, thanh âm ồm ồm của anh ta như đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Thiếu phụ xinh đẹp khẽ nheo mắt, vẫn nhịp tay theo điệu nhạc du dương, không biết có nghe hay không.
Người đàn ông cường tráng khởi động xe, tò mò hỏi: "Cô chủ, lai lịch của Tiểu Vương là gì vậy? Mấy chuyện ẩu đả tầm thường này mà cũng đáng để cô chủ đích thân đến đây một chuyến hay sao?"
Thiếu phụ xinh đẹp mở to đôi mắt phượng xinh đẹp mê người, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, cô ta cười lạnh nói: “Đó là họ hàng xa của nhà họ Đường, mấy vị lão nhân Đường gia van xin tôi tìm cho anh ta một công việc tốt... ai biết được đống bùn dơ này lại chẳng đỡ nổi tường cao. Tiểu Mông, mang Tiểu Vương rời khỏi tỉnh Tương Nam ngay lập tức, tôi cảm thấy rất khó chịu".
Người đàn ông cường tráng nói mình đã hiểu, sau đó thở dài nói: "Anh Đường là anh hùng hào kiệt, tại sao đám họ hàng thân thích đều vô dụng thế này? Ba năm qua chúng ta đã cho họ biết bao nhiêu tiền? Giúp biết bao nhiêu chuyện? Đám người đó một chút cũng không biết ơn, ngược lại còn..."
“Đừng nói nữa”, thiếu phụ xinh đẹp xua tay, người đàn ông cường tráng uy vũ vậy mà đã ngay lập tức im bặt không nói thêm lời nào.
Lúc này, một chiếc xe cảnh sát chạy ngang qua chiếc Land Rover rồi lái vào đồn cảnh sát.
Sau đó, hai cảnh sát đã giữ Diệp Tuân đẩy ra khỏi xe.
"Hửm?"
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, thiếu phụ xinh đẹp hơi kinh ngạc, sau khi đợi nhìn rõ mặt Diệp Tuân, đôi môi căng mọng gợi cảm của cô ta không khỏi nở một nụ cười quyến rũ.
"Thật sự là anh ta".
"Đó là ai? Cô chủ quen biết anh ta sao?", người đàn ông cường tráng liếc nhìn Diệp Tuân rồi hỏi.
Thiếu nữ xinh đẹp không biết trong đầu hiện ra cái gì thú vị, cười kiều mị nói: "Mạnh Trọng, tên nhóc này đã thẳng thừng nói với tôi là muốn lên giường với tôi".
Nghe điều này, Mông Trọng trợn mắt há hốc mồm.
Anh ta hung hăng xoa xoa cái đầu trọc của mình, một lúc sau mới kìm lại được mà nói một câu: "Mẹ nó thằng này mạnh đấy!"
“Đúng là một người trẻ tuổi thú vị”, Nạp Lan Uyển Thanh khẽ cười nói: “Đi hỏi xem anh ta đã phạm tội gì”.
“Được”, Mông Trọng gật đầu dứt khoát.
...
Khi Diệp Tuân đến đồn cảnh sát, anh bị đưa thẳng vào phòng thẩm vấn.
Phòng thẩm vấn nhỏ hẹp và tối tăm, chỉ có một ngọn đèn ở bên cạnh bàn làm việc, khiến mọi người cảm thấy rất áp lực và đáng sợ.
Ngồi sau chiếc bàn là Dương Kiệt cùng hai đồng nghiệp mà hắn ta gọi vào.
Ba người đều có sắc mặt âm trầm, hung ác nhìn chằm chằm Diệp Tuân.
Đối mặt với hoàn cảnh như vậy, người nào có tâm lý không vững nhất định sẽ bị căng thẳng và dễ dàng bị cảnh sát chọc thủng phòng tuyến tâm lý.
Tuy nhiên, trong mắt Diệp Tuân, một người đã trải qua muôn vàn sóng gió, thì áp lực tâm lý cố ý tác động lên người ta còn không bằng một cơn mưa bụi.
Thấy Diệp Tuân nhìn chung quanh đánh giá, Dương Kiệt cười lạnh một tiếng rồi nói: "Ha ha, trông anh rất là thoải mái đó".
Diệp Tuân mặc kệ, cũng không thèm trả lời.
Một trong những cảnh sát cao gầy bắt đầu hỏi Diệp Tuân những thông tin cơ bản như tên, tuổi và nguyên quán.
"Tên?"
"Diệp Tuân".
"Giới tính?"
Diệp Tuân cười nói: "Chỉ cần liếc nhìn không phải đã biết rồi sao? Tôi cũng chẳng phải loại ẻo lả".
“Nói!”, viên cảnh sát cao gầy lớn tiếng răn đe.
“Nam”, Diệp Tuân cười khẽ một tiếng rồi đáp.
Một cảnh sát khác chỉ vào Diệp Tuân cảnh cáo: "Nghiêm túc! Không được cợt nhả".
Diệp Tuân ngoáy lỗ tai, bình tĩnh hỏi: "Xin hỏi có luật nào quy định không được cười ở đây không?"
Dương Khiết đập bàn quát: "Đừng nói nhảm, tuổi?"
“24 tuổi”, Diệp Tuân lười biếng nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi cũng không thích nói nhảm, anh có thể vào thẳng vấn đề được không?”
Chương 28: Nữ cảnh sát xinh đẹp
"Anh mới là người đang nói nhảm đó!", viên cảnh sát cao gầy cau mày hỏi: "Hôm qua anh đánh bị thương năm người ở cổng công ty quốc tế Toàn Cầu, hôm nay cậu lại ở chỗ đó và đánh bị thương nặng thêm bảy người. Có chuyện như vậy không?"
Diệp Tuân thản nhiên nói: "Chuyện không phải như các người vừa nói. Là do bọn họ ra tay với đồng nghiệp của tôi trước. Tôi chỉ thực hiện đúng chức trách bảo vệ của mình mà thôi".
"Thực hiện chức trách của mình mà đánh người ta đến gãy hết xương cốt? Anh không biết những người bị anh đánh đều bị thương rất nặng hay sao? Tội này phải đi tù mọt gông", Dương Kiệt cười nham hiểm nói.
"Đúng. Phạt tù không dưới ba năm, nhưng cũng không quá mười năm", Diệp Tuân vẫn bình tĩnh gật đầu: "Nhưng kỳ thật tôi ra tay rất nhẹ, là do bọn họ yếu quá thôi".
Diệp Tuân đúng là đã thủ hạ lưu tình.
Cũng nhờ có Lý Phi Nhi nhắc nhở anh bình thường tuyệt đối không được tùy tiện giết người, chứ nếu như Triệu Phong cùng anh Tề gặp Diệp Tuân của trước kia thì đã phải chết từ lâu rồi.
“Một tên bảo vệ rách mà còn biết luật”, viên cảnh sát cao gầy khinh bỉ lầm bầm, rồi lấy ra một bản biên bản đã được chuẩn bị sẵn ném cho Diệp Tuân, nói: “Ký tên ở cột chữ ký đi!"
Diệp Tuân liếc nhìn, không khỏi bật cười nói: "Bảo tôi nhận tội? Bảo tôi bồi thường? Các người mơ đẹp đấy".
Dương Kiệt đập bàn giận dữ nói: "Nói năng cẩn thận, anh có biết đây là nơi nào không!"
Hai cảnh sát còn lại sốt sắng đứng lên xoa xoa tay, xem ra là muốn xử lý Diệp Tuân ở đây.
Diệp Tuân không thèm nhìn đám người này, chỉ quay đầu liếc nhìn màn hình ở góc trần nhà.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, máy quay đó chắc chắn sẽ chỉ quay lại những hình ảnh bất lợi cho anh, chắc chắn sẽ không quay đầy đủ những chuyện đã xảy ra trong phòng thẩm vấn này, trong nhiều trường hợp sẽ là chuyện máy giám sát bị hỏng hoặc là đĩa cứng bị phá hủy.
Diệp Tuân vẫn bình tĩnh, anh lặng lẽ lấy ra một viên kim cương nhỏ trên khóa thắt lưng, tay phải nhẹ nhàng bắn ra, viên kim cương nhỏ bay ra ngoài cực nhanh.
Chỉ với một cái búng nhẹ, camera giám sát ngay lập tức bị đập nát.
Đám người Dương Kiệt kinh hãi nhìn xung quanh, nhưng ánh sáng trong phòng thẩm vấn rất mờ nên họ không phát hiện điều gì.
"Tiếng gì vậy...", viên cảnh sát cao gầy lẩm bẩm, sau đó kinh ngạc mở to hai mắt!
Chỉ thấy trong chớp mắt thì Diệp Tuân đã nhảy khỏi ghế, gần như ngay lập tức nhảy lên bàn và đấm vào đầu Dương Kiệt.
Đầu Dương Kiệt như vừa bị một cây búa lớn đập vào, hắn ta ngã sang một bên, loạng choạng đập đầu xuống đất rồi nằm trên mặt đất không ngừng co giật.
Một cảnh sát khác theo bản năng chạm vào thắt lưng của mình, nhưng khi tay anh ta vừa chạm vào báng súng thì chân của Diệp Tuân đã vung lên đá mạnh vào ngực anh ta!
Người đàn ông bị đá bay ngay lập tức, anh ta đâm sầm vào cánh cổng sắt phía sau rồi ngất xỉu tại chỗ, thân thể trượt theo cánh cổng sắt ngã xuống đất.
Chỉ còn lại viên cảnh sát cao gầy đang sững sờ, miệng há to kinh ngạc, hồi lâu cũng không ngậm lại được!
Ôi trời! Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Trên đời này có người mạnh đến như vậy sao?
Diệp Tuân nhảy khỏi bàn với nụ cười trên môi, đi về phía viên cảnh sát cao gầy.
Thấy anh ta đứng ngây ngốc tại chỗ như vậy, Diệp Tuân cũng không có hứng thú ra tay, chỉ là phất tay trước mắt anh ta nói: "Làm gì mà ngẩn người thế?"
Viên cảnh sát cao gầy đột nhiên hoàn hồn, kinh hãi hét lên: "Dừng lại, không... không được ra tay! Tôi chỉ là một công chức bàn giấy, đừng đánh tôi..."
“Công chức bàn giấy, khó trách anh lại nói nhiều như vậy”, Diệp Tuân bật cười, thấy người này rụt rè nên anh cũng không thèm để ý, chỉ cúi người nhặt viên kim cương nhỏ rơi ở chân bàn rồi đặt nó trở lại vào khóa thắt lưng.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Lúc này, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy mở ra, một nữ cảnh sát xinh đẹp hiên ngang xông vào.
Diệp Tuân quay đầu lại nhìn thì có chút kinh ngạc, nữ cảnh sát xinh đẹp này chẳng phải chính là mỹ nhân ngực khủng lần trước định bắt anh nhưng lại bị anh sờ soạng đó hay sao? Không ngờ đã tới đây rồi mà vẫn phải gặp người quen.
Chương 29: Cảm giác tuyệt quá!
Nhìn thấy hai đồng nghiệp nằm lăn quay trên mặt đất, Lý Tâm Khiết khẽ biến sắc, khi vừa nhìn thấy Diệp Tuân thì cô ấy lại lập tức cau mày.
Diệp Tuân vẫn còn nhớ cô ấy, cô ấy thậm chí còn có ấn tượng sâu sắc với Diệp Tuân hơn.
"Là anh? Anh không nhớ tôi đã bảo anh phải làm công dân tuân thủ pháp luật hay sao? Hôm nay anh bị bắt vì tội gì?", Lý Tâm Khiết trừng mắt hỏi.
“Tôi không làm gì sai, là tôi bị oan”, Diệp Tuân thoải mái nói.
Nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Diệp Tuân khi bị bắt, Lý Tâm Khiết đã rất tức giận. Cô ấy lạnh lùng mắng: "Là anh đã đánh đồng nghiệp của tôi ngã xuống đất sao? Anh có gan dám đánh cảnh sát sao?"
“Không phải do tôi làm”, Diệp Tuân ra vẻ thành khẩn nói.
Tội hành hung cảnh sát không hề nhỏ, Diệp Tuân không ngu ngốc đến mức tự thừa nhận điều đó.
"Anh nói không phải thì là không phải sao? Tôi còn không rõ anh quá hay sao? Mau ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu!", Lý Tâm Khiết quát.
"Không phải là cô quá vô lý rồi hay sao?"
Lý Tâm Khiết cũng lười nói nhảm với anh, cô ấy nhanh chóng rút súng ra chỉ vào Diệp Tuân rồi hét lớn: "Ngồi xổm xuống!"
Diệp Tuân bất đắc dĩ nói: "Đâu đến nỗi mỗi lần nhìn thấy tôi là cô lại rút súng ra thế?"
"Ôm đầu ngồi xổm xuống!"
Diệp Tuân nhún vai, anh trở lại ghế ngồi xuống, lười biếng gác hai chân lên bàn.
Lý Tâm Khiết thấy thái độ của Diệp Tuân thì liền cau mày thật chặt, hùng hổ nói: "Bỏ chân xuống cho tôi!"
Diệp Tuân không để ý tới cô ấy, anh chỉ đốt một điếu thuốc rồi nhìn sang Lý Tâm Khiết đang tức giận, nhếch miệng cười nói: "Cảnh sát, những thứ cần hỏi đều đã hỏi xong hết rồi, tôi có thể đi được chưa?"
"Còn muốn chạy? Anh đã dám hành hung cảnh sát..."
Diệp Tuân trưng ra vẻ mặt vô tội nói: "Ai nói tôi hành hung cảnh sát? Hai người bọn họ vì tranh giành cô mà đánh nhau, liên quan gì đến tôi?"
Lý Tâm Khiết sửng sốt.
Cô ấy biết rằng vẻ ngoài của mình thực sự có thể thu hút nhiều đàn ông, nhưng đám người Dương Kiệt này chắc cũng không điên đến nỗi kéo vào đánh nhau ở đây chứ?
“Nếu không tin thì cô có thể hỏi viên cảnh sát này”, Diệp Tuân cười rồi liếc nhìn viên cảnh sát cao gầy nói: “Những gì tôi nói là thật đúng không?”
Mặc dù Diệp Tuân đang nở nụ cười ấm áp nhưng viên cảnh sát cao gầy vẫn rùng mình sợ hãi, anh ta lập tức gật đầu nói: "Vâng, đúng vậy".
Lý Tâm Khiết cau mày hỏi: "Anh ta đã phạm tội gì?"
Viên cảnh sát cao gầy rõ ràng không dám hó hé, thế là anh ta nảy ra một ý, anh ta giả vờ đau đớn ôm bụng rồi vội vàng nói: “Đội trưởng Lý, biên bản ở bên kia, cô đọc trước đi. Tôi đau bụng nên phải đi vệ sinh trước”.
Nói xong viên cảnh sát cao gầy vội vàng chạy ra ngoài như muốn chạy trốn.
Lý Tâm Khiết nhờ đồng nghiệp khiêng đám người Dương Kiệt ra ngoài, sau đó cầm biên bản lên đọc. Cô ngồi ở phía sau văn phòng, lạnh lùng hỏi: "Anh bị bắt vì tội cố ý gây thương tích? Anh có tiền án gì không?"
“Không, tôi là một công dân tốt”, Diệp Tuân cười nói.
"Dối trá!", Lý Tâm Khiết nổi giận: "Anh dám ngồi như vậy ở trong phòng thẩm vấn, nhất định là đang mồm mép. Tôi cảnh cáo anh, ngươi tốt nhất nên thành thật!"
"Lúc cô tức giận trông thật đáng yêu", Diệp Tuân nhìn chằm chằm Lý Tâm Khiết, thấy cô ấy tức giận phập phồng bộ ngực mà chân thành nói.
"Anh đang nhìn cái gì?", Lý Tâm Khiết nghiến răng nói.
Diệp Tuân nói, "Tôi đang nhìn bộ ngực của cô. Nói thật, bộ ngực của cô là bộ ngực lớn nhất mà tôi từng thấy".
“Anh muốn chết!”, Lý Tâm Khiết tức giận đập bàn, cô ấy nhào về phía Diệp Tuân, tựa hồ sắp mất bình tĩnh.
"Này, đừng đánh tôi chứ. Cô không phải cần tự rước lấy nhục", Diệp Tuân ân cần nhắc nhở.
"Muốn chết!"
Lý Tâm Khiết giơ chân lên hung hăng đá Diệp Tuân một cước.
Đường cong của đôi chân đẹp dưới bộ đồng phục trông vô cùng quyến rũ.
Một cước này trông vô cùng sinh động, khiến cho người khác cảm thấy hết sức kinh diễm.
Cú đá của cô ấy không chỉ đẹp mắt mà còn vô cùng uy lực, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ cú đá này đánh gục xuống đất.
Nhưng Diệp Tuân hiển nhiên không phải người bình thường.
Anh thản nhiên đưa tay ra tóm lấy bắp chân cô ấy.
Dù chỉ cách nhau một lớp vải mỏng nhưng Diệp Tuân vẫn cảm nhận được sự đụng chạm tuyệt vời và mềm mại từ làn da của cô ấy đang toát ra.
“Cảm giác tuyệt quá”, Diệp Tuân khen ngợi từ tận đáy lòng.
Chương 30: Có lai lịch lớn
"Tên khốn! Buông tay ra!", Lý Tâm Khiết vừa thẹn vừa giận, cô ấy dùng sức giãy dụa, lại phát hiện bản thân không thể giãy nổi ra khỏi tay của Diệp Tuân. Rơi vào đường cùng, cô ấy không thể không sờ vào bán súng bên hông lần nữa, lạnh lùng nói: "Mau buông tay ra!"
Diệp Tuân thở dài nói: "Hình như tôi đã nói với cô rằng tôi ghét nhất bị người khác chĩa súng vào người. Sao cô mau quên quá vậy? Hết lần này đến lần khác cô thử thách sự kiên nhẫn của tôi, cô cho rằng tôi không thể trị được cô hay sao?"
Nghĩ đến nụ cười khát máu lần trước của Diệp Tuân, Lý Tâm Khiết bất giác hoảng sợ, ngoài mạnh trong yếu nói: "Anh muốn làm gì?"
Diệp Tuân khinh thường cười, không hề để ý tới họng súng màu đen, anh chỉ vươn tay nhanh như chớp, năm ngón tay lướt qua nòng súng.
Không đến ba giây, bỗng có một tiếng cách vang lên, các bộ phận của khẩu súng lục liền rơi xuống đất.
Chuyện này…
Sao có thể nhanh như vậy?
Anh ta đã làm như thế nào?
Lý Tâm Khiết kinh ngạc đến há miệng, trong ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ. Kỹ năng tháo súng của Diệp Tuân thậm chí còn nhanh hơn cả nhà vô địch tháo súng của giải đấu hệ thống cảnh sát tỉnh Tương Nam! Thật khiến cho người ta không thể tin được!
Lúc này Diệp Tuân đột nhiên đứng lên, Lý Tâm Khiết kêu lên một tiếng, chân của cô ấy đang bị Diệp Tuân nắm lấy, Diệp Tuân đứng lên cho nên cô ấy cũng không tự chủ được mà ngã về phía sau.
Nhưng Lý Tâm Khiết còn chưa kịp ngã xuống thì bàn tay đang nắm bắp chân cô ấy của Diệp Tuân đã nhẹ nhàng di chuyển đến bên hông và kéo Lý Tâm Khiết đến trước mắt mình.
"Xem đi, súng lục của cô không thể uy hiếp được tôi, bây giờ cô lấy gì để hung dữ với tôi nữa?", Diệp Tuân đưa một ngón tay ra từ từ nâng cằm Lý Tâm Khiết lên rồi cười hỏi.
Tên khốn chết tiệt! Lý Tâm Khiết cảm thấy rất xấu hổ và khó chịu, cô ấy đột nhiên cảm thấy nụ cười của Diệp Tuân trông vừa đáng giận vừa tà mị, không biết tại sao mà trái tim của cô ấy lại nhảy loạn lên.
Ầm! Ầm!
Bỗng lại có tiếng đập cửa phòng thẩm vấn.
Viên cảnh sát cao gầy quay lại, vừa ló đầu ra nhìn thì liền chạy nhanh tới nói: "Đội trưởng Lý, cục trưởng Cung tìm cô, cô ra ngoài chút đi".
“Buông ra!”, Lý Tâm Khiết tức giận trừng mắt nhìn Diệp Tuân.
Diệp Tuân nhếch miệng cười rồi buông tay ra, Lý Tâm Khiết hung hăng trừng anh thêm một cái, sau đó mới chỉnh trang lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Lý Tâm Khiết đi qua hành lang thì nhìn thấy cục trưởng Cung, đó là một người đàn ông vạm vỡ đang đợi cô ấy ở bên kia.
Người đàn ông vạm vỡ trông rất nổi bật.
Ông ta không chỉ có dáng người cao lớn uy nghiêm mà thứ nổi bật nhất chính là trên cái đầu trơn láng của ông ta có xăm hình một đóa hoa sen.
"Cục trưởng Cung, ông tìm tôi có việc gì?", Lý Tâm Khiết hỏi.
Cục trưởng Cung khẽ gật đầu chào cô ấy rồi nói: "Tiểu Lý, tôi nghe nói có một người họ Diệp đã bị bắt. Đó là một sự hiểu lầm. Cô mau thả anh ta ra đi".
“Hiểu lầm?”, Lý Tâm Khiết sửng sốt.
Cục trưởng Cung nghiêm túc nói: "Đúng vậy. Đó thực sự là một sự hiểu lầm. Những kẻ bị anh Diệp đánh bị thương là Tề Vĩ và thuộc hạ của hắn ta. Hẳn cô cũng biết rõ rằng đám người đó là cặn bã của xã hội, anh Diệp chỉ tự vệ chính đáng mà thôi”.
Lý Tâm Khiết cắn môi gật đầu: "Tôi hiểu, cục trưởng Cung".
Cục trưởng Cung nhìn người đàn ông cao lớn khác ở bên cạnh mình rồi mỉm cười nói: "Thật ngại quá anh Mông, cấp dưới của tôi đã bắt người bừa bãi. Trở lại tôi nhất định sẽ chú ý kỷ luật và chấn chỉnh tác phong làm việc của cấp dưới".
Mông Trọng hàm hậu cười nói: "Làm phiền ông quá".
Cục trưởng Cung cười nói: "Anh Mông khách sáo quá rồi".
Một lúc sau, Lý Tâm Khiết nghiêm túc trở lại phòng thẩm vấn, liếc nhìn Diệp Tuân lạnh lùng nói: "Anh có thể đi rồi".
Diệp Tuân có chút nghi hoặc.
Là ai bảo lãnh mình ra ngoài vậy?
"Đi đây", anh mỉm cười vẫy tay với Lý Tâm Khiết sau đó sải bước đi.
Lý Tâm Khiết căm hận nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Tuân sau đó cầm biên bản trên bàn lên xem.
Đám người Dương Khiết thẩm vấn anh rất lâu nhưng ngay cả những thông tin cơ bản nhất cũng không hỏi ra, có thể thấy Diệp Tuân gian xảo đến cỡ nào. Hơn nữa anh còn có thể khiến cho đích thân cục trưởng Cung ra mặt bảo thả mình, rõ ràng là anh ta cũng có lai lịch rất lớn.
Lý Tâm Khiết nghiến răng nghiến lợi thầm nhủ: "Gã họ Diệp kia, tôi không tin mình không tra ra được lai lịch của anh!"
Khi Diệp Tuân bước ra khỏi đồn cảnh sát, anh đã nhìn thấy Mông Trọng ngay lập tức. Thật khó để một người cao lớn như vậy không thu hút sự chú ý của người khác.
Thấy Mông Trọng đang nhìn về phía bên này rồi nở nụ cười hàm hậu, Diệp Tuân liền đi tới, cũng nở nụ cười chào hỏi: "Anh bạn, là anh đã bảo lãnh tôi ra ngoài sao?"
Mông Trọng gật đầu, nhìn Diệp Tuân từ trên xuống dưới, rồi đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Anh bạn này, lá gan của anh thật sự rất lớn đó".
Trưởng phòng Tào gật đầu, lộ vẻ mặt khó xử: “Phải, sếp Lê. Diệp Tuân kia là một cao thủ lợi hại nên... việc cô dặn dò có chút khó làm”.
“Hóa ra anh ta thật sự là một cao thủ”, Lê Tuyết Vi suy ngẫm một hồi, biểu cảm cũng không có gì thay đổi.
Cô đã nghe mẹ nói Diệp Tuân là một cao thủ, giờ lại nghe trưởng phòng Tào kể lại, đây cũng chỉ là xác minh sự thật nên cô cũng không quá kinh ngạc.
Một lát sau, Lê Tuyết Vi mới nói: “Dù anh ta là một cao thủ thì cũng không thể ở lại lâu. Anh ta vừa tới công ty hai ngày, ở cổng công ty đã xảy ra hai vụ xô xát, ảnh hưởng ác liệt. Hiển nhiên tên này là một tai họa”.
Trưởng phòng Tào khó xử: “Tôi sợ chọc giận cậu ta sẽ có nguy hiểm!”
Lê Tuyết Vi cười nhạo một tiếng: “Trưởng phòng Tào, ông đừng lo, hiện tại là xã hội pháp trị văn minh, tôi tin Diệp Tuân kia không dám làm bậy đâu”.
Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát đậu ở cổng công ty.
Có hai cảnh sát xuống xe, đi thẳng tới chỗ bảo vệ, xụ mặt nhìn mấy bảo vệ đầy nghiêm khắc: “Ai là Diệp Tuân?”
Thấy cảnh sát tới, mấy bảo vệ bắt đầu lo lắng cho Diệp Tuân.
Họ đoán là mấy cảnh sát này tới vì vụ ẩu đả. Nhưng suy cho cùng, nguyên nhân do mấy người anh Tề tới kiếm chuyện, hơn nữa đối phương ra tay trước, Diệp Tuân chỉ là người bị ép phải phản kháng thôi, chắc sẽ không phải bị tội gì nặng đâu.
“Là tôi!”, Diệp Tuân lên tiếng.
Một cảnh sát mặt nhìn chằm chằm Diệp Tuân, lấy ra thẻ của mình, nghiêm túc nói: “Tôi là Dương Kiệt thuộc đồn cảnh sát thành Tây, có người gọi cảnh sát nói anh đánh nhau cố tình làm bị thương người khác, bây giờ mời anh theo tôi về đồn một chuyến!”
Diệp Tuân đã hiểu, anh biết, nếu không phải anh Tề thì cũng chính là cái tên Triệu Phong ăn hại kia xúi giục cảnh sát tới đây.
Diệp Tuân còn chưa nói gì, đồng nghiệp bên cạnh đã sốt ruột, vội tiến lên giải thích: “Đồng chí cảnh sát, vừa rồi là do anh Tề dẫn người tới gậy sự, còn đánh bị thương một đồng nghiệp của chúng tôi trước, Diệp Tuân chỉ là không nhịn nổi mới ra tay đánh trả, sao các anh lại bắt anh ấy?”
“Chuyện thực hư thế nào, chúng tôi cũng không thể nghe theo lời một bên, tất nhiên sẽ phải điều tra rõ ràng. Đừng lảm nhảm nữa, dẫn người đi trước đi!”, Dương Kiệt xụ mặt, vung tay ý bảo đồng nghiệp phía sau tiến lên bắt Diệp Tuân.
Diệp Tuân cũng muốn xem thử đối phương định giở trò gì nên ngoan ngoãn nghe lời lên xe cảnh sát.
Thấy Diệp Tuân bị mang đi, mấy nhân viên bảo vệ đều rất nôn nóng sốt ruột.
Mà đội trưởng Cao trốn trong công ty thấy tình hình như vậy thì lộ ra nụ cười phấn khởi.
“Tốt quá, cái tên chết bầm kia bị tóm rồi!”, đội trưởng Cao vui vẻ giơ nắm đấm.
Cao Minh biết năng lực của anh Tề, Diệp Tuân chắc chắn là bị anh Tề nhờ người gô cổ, không biết sẽ bị nhốt bao lâu. Dù được thả, Diệp Tuân cũng đã có tiền án, muốn trở về đi làm? Đúng là mơ giữa ban ngày!
Nghĩ thế, đội trưởng Cao không kiềm được niềm vui, vội báo tin mừng cho trưởng phòng Tào.
Trưởng phòng Tào vừa nhận được điện thoại của đội trưởng Cao, ngẫm nghĩ một chút rồi gọi ông ta tới văn phòng tổng giám đốc báo cáo chi tiết sự việc.
“Sếp Lê, trưởng phòng Tào, bảo vệ Diệp Tuân của công ty chúng ta có hiềm nghi đánh nhau đả thương người khác, bị cảnh sát mang đi rồi!”, đội trưởng Cao báo cáo.
Lê Tuyết Vi gật đầu, nhìn Tào Cương nói: “Trưởng phòng Tào, tôi đã nói với ông rồi, bây giờ là xã hội pháp luật thượng tôn, ông nhìn đi, tên Diệp Tuân ỷ mạnh gây chuyện đánh nhau, chẳng phải đã bị bắt rồi sao?”
“Sếp Lê sáng suốt! Công nhân viên như thế thì chúng ta nên sa thải phải không ạ?”, trưởng phòng Tào thở phào nhẹ nhõm.
Tổng giám đốc Lê và đội trưởng Cao chỉ là người thường, không biết việc Diệp Tuân có thể đánh bại anh Tề là chuyện đáng sợ cỡ nào. Nhưng ông ta là người luyện võ, có cảm giác rất rõ.
Nếu bắt Tào Cương trực diện đối đầu Diệp Tuân, ông ta không quá muốn. May mà tên đáng sợ kia đã bị cảnh sát bắt, dù giá trị vũ lực cá nhân cao cỡ nào thì vẫn không thể chống lại lực lượng của cơ quan nhà nước.
Nghe thấy Tào Cương hỏi như thế, Lê Tuyết Vi luôn quyết đoán trước giờ lại không lập tức đưa ra quyết định. Cô ta chuyển động bút trong tay, trầm tư.
Công ty lớn nào sẽ chịu giữ lại một nhân viên có tiền án chứ? Nếu dùng lý do này để nói với mẹ, dù bà ấy thiên vị Diệp Tuân thế nào thì chắc cũng không thể phản bác.
Xem ra Diệp Tuân chắc chắn sẽ bị đuổi cổ nhưng không biết tại sao Lê Tuyết Vi không vui vẻ như mình tưởng.
: Bị bắt
Chương 26: Bảo lãnh hay không?
Quan Đình bước ra khỏi sảnh công ty, chuẩn bị gặp khách hàng. Từ xa cô ta bỗng nhìn thấy một nhân viên bảo vệ được đưa vào xe cảnh sát, hình như là Diệp Tuân, vì vậy cô ta liền dừng lại để hỏi nhân viên bảo vệ ở cửa: "Có chuyện gì vậy?"
“Trưởng phòng Quan, là như vầy”, các đồng nghiệp lập tức xúm lại một chỗ kể lại chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe xong, Quan Đình cau mày.
Quan Đình biết rất rõ Triệu Phong là người như thế nào, cô ta cũng biết rằng Triệu Phong có mối quan hệ tốt với Dương Kiệt ở phân cục ngoại ô phía Tây.
Rõ ràng, Diệp Tuân đã bị cảnh sát bắt đi vì anh đánh Triệu Phong. Dựa vào mối quan hệ giữa Triệu Phong và Dương Kiệt, Diệp Tuân đã bị đưa đến đồn cảnh sát, cũng không biết anh ta sắp phải chịu đựng những chuyện gì.
Chuyện này đều là do cô ta, cô ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Trưởng phòng Quan, cô có biện pháp gì không? Diệp Tuân bị oan", lão Lý lo lắng nói.
Quan Đình gật đầu, suy nghĩ một chút nói rồi nói: "Để tôi nghĩ cách".
Sau khi nói xong, Quan Đình quay trở lại công ty, đi thẳng lên lầu tìm tổng giám đốc.
Cô ta gõ cửa văn phòng, mới phát hiện trưởng phòng Tào cùng đội trưởng Cao cũng đang ở bên trong.
“Đình Đình, có chuyện gì vậy?”, thấy Quan Đình đi vào, Lê Tuyết Vi nhẹ nhàng hỏi.
Quan Đình không chỉ là trợ lý đáng tin cậy nhất của Lê Tuyết Vi mà còn là một trong số ít những người bạn của Lê Tuyết Vi. Vì vậy bình thường Lê Tuyết Vi rất thân thiết với cô ta.
Quan Đình do dự một lúc rồi nói: "Sếp Lê, một đồng nghiệp ở bộ phận an ninh đã bị cảnh sát bắt đi. Anh ấy đã bị oan. Tôi muốn nhờ luật sư Trần bảo lãnh cho anh ấy".
"Ý của cô là Diệp Tuân? Cô quen anh ta sao?", Lê Tuyết Vi hơi sửng sốt, cô không ngờ Quan Đình sẽ đến tìm sự giúp đỡ cho tên khốn đó.
"Đúng vậy", Quan Đình nói xong còn liếc mắt nhìn trưởng phòng Tào cùng đội trưởng Cao.
Hai người bọn họ biết rằng trưởng phòng Quan muốn nói chuyện riêng với tổng giám đốc Lê cho nên hai người đã tự giác rời khỏi văn phòng.
"Cô làm như vậy nhất định là có lý do gì đó phải không?", Lê Tuyết Vi kỳ quái nhìn Quan Đình hỏi.
"Là do anh ta bị tôi liên lụy", Quan Đình khẽ thở dài nói: "Tổng giám đốc Lê, cô cũng biết gã bạn trai cũ Triệu Phong của tôi vẫn đang dây dưa không ngớt..."
Quan Đình giải thích chi tiết nguyên nhân và hậu quả của sự việc.
Nghe Quan Đình thuật lại, đôi lông mày của Lê Tuyết Vi càng lúc càng nhăn lại.
Hóa ra Triệu Phong cùng đám xã hội đen dám đến công ty cô gây hấn, còn đánh bị thương nhân viên bảo vệ, Diệp Tuân tức giận mới ra tay bảo vệ đồng nghiệp trong công ty.
Anh làm như vậy chẳng qua cũng là thực hiện đúng chức trách bảo an của mình trong công ty.
Quan Đình nói rằng một nhân viên bảo vệ tên là Tưởng Chính Đức đã bị đánh đến mức bê bết máu, còn các đồng nghiệp khác thì không dám chống cự vì thủ đoạn tàn nhẫn của đối phương, chỉ có Diệp Tuân đứng lên và một mình đối mặt với bảy tám tên xã hội đen.
Nghe vậy, Lê Tuyết Vi cũng có chút xúc động.
Lần đầu tiên cô mới phát hiện ra điểm sáng ở Diệp Tuân, anh dũng cảm, không sợ hãi và có trách nhiệm. Không thể phủ nhận rằng Diệp Tuân đúng là một người đàn ông thực thụ.
"Sếp Lê, Triệu Phong có quan hệ tốt với sở cảnh sát, chỉ cần hắn ta lên tiếng thì Diệp Tuân chắc chắn sẽ phải chịu khổ sở rất nhiều", Quan Đình khẽ nói: "Thật ra mà nói, chuyện hôm nay đều là do tôi, nếu như chuyện này liên lụy đến Diệp Tuân thì lương tâm của tôi sẽ rất cắn rứt".
"Tôi hiểu", Lê Tuyết Vi trầm ngâm, không nói thêm gì.
Mặc dù bây giờ cô đã biết rằng hai vụ đánh nhau bên ngoài công ty không phải là lỗi của Diệp Tuân.
Tuy nhiên anh chàng này lại có thái độ làm việc không tốt, không biết tôn trọng lãnh đạo và luôn khiến cô rất tức giận.
Sa thải hay không sa thải đây?
Nên gọi luật sư Trần bảo lãnh cho anh hay là để cho anh tự sinh tự diệt?
Trong một thời gian, Lê Tuyết Vi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
...
Phân cục ngoại ô phía Tây.
Một chiếc Land Rover màu đen đỗ trước cửa, trong dàn âm thanh xe hơi đang phát một bản nhạc nhẹ du dương.
Ở ghế phó lái là một thiếu phụ xinh đẹp với mái tóc xoăn, khuôn mặt tỏa nắng, khí chất tao nhã. Cô ta khẽ nheo mắt, những ngón tay thon dài trắng như tuyết đang thong thả gõ nhịp theo điệu nhạc.
Chương 27: Lại gặp nhau rồi
Một người đàn ông cường tráng cao hơn hai mét, vóc dáng đồ sộ như núi bước ra khỏi đồn cảnh sát, vội vàng mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Người đàn ông lực lưỡng có cái đầu bóng lưỡng, trên đỉnh đầu trọc có xăm một hình hoa sen đơn giản mà tao nhã, không hề phù hợp với vóc dáng bá đạo của anh ta.
Chiếc áo sơ mi và chiếc quần dài quá khổ vẫn bị cơ bắp cuồn cuộn của anh ta siết chặt khiến cho người ta bất giác lo lắng chiếc quần sẽ bị rách nếu như anh ta tùy tiện cử động tay chân.
“Cô chủ, tiểu Vương lập tức sẽ được thả ra”, người đàn ông lực lưỡng nhìn thiếu phụ xinh đẹp cười nói cộc lốc, khi nói chuyện, thanh âm ồm ồm của anh ta như đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Thiếu phụ xinh đẹp khẽ nheo mắt, vẫn nhịp tay theo điệu nhạc du dương, không biết có nghe hay không.
Người đàn ông cường tráng khởi động xe, tò mò hỏi: "Cô chủ, lai lịch của Tiểu Vương là gì vậy? Mấy chuyện ẩu đả tầm thường này mà cũng đáng để cô chủ đích thân đến đây một chuyến hay sao?"
Thiếu phụ xinh đẹp mở to đôi mắt phượng xinh đẹp mê người, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, cô ta cười lạnh nói: “Đó là họ hàng xa của nhà họ Đường, mấy vị lão nhân Đường gia van xin tôi tìm cho anh ta một công việc tốt... ai biết được đống bùn dơ này lại chẳng đỡ nổi tường cao. Tiểu Mông, mang Tiểu Vương rời khỏi tỉnh Tương Nam ngay lập tức, tôi cảm thấy rất khó chịu".
Người đàn ông cường tráng nói mình đã hiểu, sau đó thở dài nói: "Anh Đường là anh hùng hào kiệt, tại sao đám họ hàng thân thích đều vô dụng thế này? Ba năm qua chúng ta đã cho họ biết bao nhiêu tiền? Giúp biết bao nhiêu chuyện? Đám người đó một chút cũng không biết ơn, ngược lại còn..."
“Đừng nói nữa”, thiếu phụ xinh đẹp xua tay, người đàn ông cường tráng uy vũ vậy mà đã ngay lập tức im bặt không nói thêm lời nào.
Lúc này, một chiếc xe cảnh sát chạy ngang qua chiếc Land Rover rồi lái vào đồn cảnh sát.
Sau đó, hai cảnh sát đã giữ Diệp Tuân đẩy ra khỏi xe.
"Hửm?"
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, thiếu phụ xinh đẹp hơi kinh ngạc, sau khi đợi nhìn rõ mặt Diệp Tuân, đôi môi căng mọng gợi cảm của cô ta không khỏi nở một nụ cười quyến rũ.
"Thật sự là anh ta".
"Đó là ai? Cô chủ quen biết anh ta sao?", người đàn ông cường tráng liếc nhìn Diệp Tuân rồi hỏi.
Thiếu nữ xinh đẹp không biết trong đầu hiện ra cái gì thú vị, cười kiều mị nói: "Mạnh Trọng, tên nhóc này đã thẳng thừng nói với tôi là muốn lên giường với tôi".
Nghe điều này, Mông Trọng trợn mắt há hốc mồm.
Anh ta hung hăng xoa xoa cái đầu trọc của mình, một lúc sau mới kìm lại được mà nói một câu: "Mẹ nó thằng này mạnh đấy!"
“Đúng là một người trẻ tuổi thú vị”, Nạp Lan Uyển Thanh khẽ cười nói: “Đi hỏi xem anh ta đã phạm tội gì”.
“Được”, Mông Trọng gật đầu dứt khoát.
...
Khi Diệp Tuân đến đồn cảnh sát, anh bị đưa thẳng vào phòng thẩm vấn.
Phòng thẩm vấn nhỏ hẹp và tối tăm, chỉ có một ngọn đèn ở bên cạnh bàn làm việc, khiến mọi người cảm thấy rất áp lực và đáng sợ.
Ngồi sau chiếc bàn là Dương Kiệt cùng hai đồng nghiệp mà hắn ta gọi vào.
Ba người đều có sắc mặt âm trầm, hung ác nhìn chằm chằm Diệp Tuân.
Đối mặt với hoàn cảnh như vậy, người nào có tâm lý không vững nhất định sẽ bị căng thẳng và dễ dàng bị cảnh sát chọc thủng phòng tuyến tâm lý.
Tuy nhiên, trong mắt Diệp Tuân, một người đã trải qua muôn vàn sóng gió, thì áp lực tâm lý cố ý tác động lên người ta còn không bằng một cơn mưa bụi.
Thấy Diệp Tuân nhìn chung quanh đánh giá, Dương Kiệt cười lạnh một tiếng rồi nói: "Ha ha, trông anh rất là thoải mái đó".
Diệp Tuân mặc kệ, cũng không thèm trả lời.
Một trong những cảnh sát cao gầy bắt đầu hỏi Diệp Tuân những thông tin cơ bản như tên, tuổi và nguyên quán.
"Tên?"
"Diệp Tuân".
"Giới tính?"
Diệp Tuân cười nói: "Chỉ cần liếc nhìn không phải đã biết rồi sao? Tôi cũng chẳng phải loại ẻo lả".
“Nói!”, viên cảnh sát cao gầy lớn tiếng răn đe.
“Nam”, Diệp Tuân cười khẽ một tiếng rồi đáp.
Một cảnh sát khác chỉ vào Diệp Tuân cảnh cáo: "Nghiêm túc! Không được cợt nhả".
Diệp Tuân ngoáy lỗ tai, bình tĩnh hỏi: "Xin hỏi có luật nào quy định không được cười ở đây không?"
Dương Khiết đập bàn quát: "Đừng nói nhảm, tuổi?"
“24 tuổi”, Diệp Tuân lười biếng nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi cũng không thích nói nhảm, anh có thể vào thẳng vấn đề được không?”
Chương 28: Nữ cảnh sát xinh đẹp
"Anh mới là người đang nói nhảm đó!", viên cảnh sát cao gầy cau mày hỏi: "Hôm qua anh đánh bị thương năm người ở cổng công ty quốc tế Toàn Cầu, hôm nay cậu lại ở chỗ đó và đánh bị thương nặng thêm bảy người. Có chuyện như vậy không?"
Diệp Tuân thản nhiên nói: "Chuyện không phải như các người vừa nói. Là do bọn họ ra tay với đồng nghiệp của tôi trước. Tôi chỉ thực hiện đúng chức trách bảo vệ của mình mà thôi".
"Thực hiện chức trách của mình mà đánh người ta đến gãy hết xương cốt? Anh không biết những người bị anh đánh đều bị thương rất nặng hay sao? Tội này phải đi tù mọt gông", Dương Kiệt cười nham hiểm nói.
"Đúng. Phạt tù không dưới ba năm, nhưng cũng không quá mười năm", Diệp Tuân vẫn bình tĩnh gật đầu: "Nhưng kỳ thật tôi ra tay rất nhẹ, là do bọn họ yếu quá thôi".
Diệp Tuân đúng là đã thủ hạ lưu tình.
Cũng nhờ có Lý Phi Nhi nhắc nhở anh bình thường tuyệt đối không được tùy tiện giết người, chứ nếu như Triệu Phong cùng anh Tề gặp Diệp Tuân của trước kia thì đã phải chết từ lâu rồi.
“Một tên bảo vệ rách mà còn biết luật”, viên cảnh sát cao gầy khinh bỉ lầm bầm, rồi lấy ra một bản biên bản đã được chuẩn bị sẵn ném cho Diệp Tuân, nói: “Ký tên ở cột chữ ký đi!"
Diệp Tuân liếc nhìn, không khỏi bật cười nói: "Bảo tôi nhận tội? Bảo tôi bồi thường? Các người mơ đẹp đấy".
Dương Kiệt đập bàn giận dữ nói: "Nói năng cẩn thận, anh có biết đây là nơi nào không!"
Hai cảnh sát còn lại sốt sắng đứng lên xoa xoa tay, xem ra là muốn xử lý Diệp Tuân ở đây.
Diệp Tuân không thèm nhìn đám người này, chỉ quay đầu liếc nhìn màn hình ở góc trần nhà.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, máy quay đó chắc chắn sẽ chỉ quay lại những hình ảnh bất lợi cho anh, chắc chắn sẽ không quay đầy đủ những chuyện đã xảy ra trong phòng thẩm vấn này, trong nhiều trường hợp sẽ là chuyện máy giám sát bị hỏng hoặc là đĩa cứng bị phá hủy.
Diệp Tuân vẫn bình tĩnh, anh lặng lẽ lấy ra một viên kim cương nhỏ trên khóa thắt lưng, tay phải nhẹ nhàng bắn ra, viên kim cương nhỏ bay ra ngoài cực nhanh.
Chỉ với một cái búng nhẹ, camera giám sát ngay lập tức bị đập nát.
Đám người Dương Kiệt kinh hãi nhìn xung quanh, nhưng ánh sáng trong phòng thẩm vấn rất mờ nên họ không phát hiện điều gì.
"Tiếng gì vậy...", viên cảnh sát cao gầy lẩm bẩm, sau đó kinh ngạc mở to hai mắt!
Chỉ thấy trong chớp mắt thì Diệp Tuân đã nhảy khỏi ghế, gần như ngay lập tức nhảy lên bàn và đấm vào đầu Dương Kiệt.
Đầu Dương Kiệt như vừa bị một cây búa lớn đập vào, hắn ta ngã sang một bên, loạng choạng đập đầu xuống đất rồi nằm trên mặt đất không ngừng co giật.
Một cảnh sát khác theo bản năng chạm vào thắt lưng của mình, nhưng khi tay anh ta vừa chạm vào báng súng thì chân của Diệp Tuân đã vung lên đá mạnh vào ngực anh ta!
Người đàn ông bị đá bay ngay lập tức, anh ta đâm sầm vào cánh cổng sắt phía sau rồi ngất xỉu tại chỗ, thân thể trượt theo cánh cổng sắt ngã xuống đất.
Chỉ còn lại viên cảnh sát cao gầy đang sững sờ, miệng há to kinh ngạc, hồi lâu cũng không ngậm lại được!
Ôi trời! Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Trên đời này có người mạnh đến như vậy sao?
Diệp Tuân nhảy khỏi bàn với nụ cười trên môi, đi về phía viên cảnh sát cao gầy.
Thấy anh ta đứng ngây ngốc tại chỗ như vậy, Diệp Tuân cũng không có hứng thú ra tay, chỉ là phất tay trước mắt anh ta nói: "Làm gì mà ngẩn người thế?"
Viên cảnh sát cao gầy đột nhiên hoàn hồn, kinh hãi hét lên: "Dừng lại, không... không được ra tay! Tôi chỉ là một công chức bàn giấy, đừng đánh tôi..."
“Công chức bàn giấy, khó trách anh lại nói nhiều như vậy”, Diệp Tuân bật cười, thấy người này rụt rè nên anh cũng không thèm để ý, chỉ cúi người nhặt viên kim cương nhỏ rơi ở chân bàn rồi đặt nó trở lại vào khóa thắt lưng.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Lúc này, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy mở ra, một nữ cảnh sát xinh đẹp hiên ngang xông vào.
Diệp Tuân quay đầu lại nhìn thì có chút kinh ngạc, nữ cảnh sát xinh đẹp này chẳng phải chính là mỹ nhân ngực khủng lần trước định bắt anh nhưng lại bị anh sờ soạng đó hay sao? Không ngờ đã tới đây rồi mà vẫn phải gặp người quen.
Chương 29: Cảm giác tuyệt quá!
Nhìn thấy hai đồng nghiệp nằm lăn quay trên mặt đất, Lý Tâm Khiết khẽ biến sắc, khi vừa nhìn thấy Diệp Tuân thì cô ấy lại lập tức cau mày.
Diệp Tuân vẫn còn nhớ cô ấy, cô ấy thậm chí còn có ấn tượng sâu sắc với Diệp Tuân hơn.
"Là anh? Anh không nhớ tôi đã bảo anh phải làm công dân tuân thủ pháp luật hay sao? Hôm nay anh bị bắt vì tội gì?", Lý Tâm Khiết trừng mắt hỏi.
“Tôi không làm gì sai, là tôi bị oan”, Diệp Tuân thoải mái nói.
Nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Diệp Tuân khi bị bắt, Lý Tâm Khiết đã rất tức giận. Cô ấy lạnh lùng mắng: "Là anh đã đánh đồng nghiệp của tôi ngã xuống đất sao? Anh có gan dám đánh cảnh sát sao?"
“Không phải do tôi làm”, Diệp Tuân ra vẻ thành khẩn nói.
Tội hành hung cảnh sát không hề nhỏ, Diệp Tuân không ngu ngốc đến mức tự thừa nhận điều đó.
"Anh nói không phải thì là không phải sao? Tôi còn không rõ anh quá hay sao? Mau ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu!", Lý Tâm Khiết quát.
"Không phải là cô quá vô lý rồi hay sao?"
Lý Tâm Khiết cũng lười nói nhảm với anh, cô ấy nhanh chóng rút súng ra chỉ vào Diệp Tuân rồi hét lớn: "Ngồi xổm xuống!"
Diệp Tuân bất đắc dĩ nói: "Đâu đến nỗi mỗi lần nhìn thấy tôi là cô lại rút súng ra thế?"
"Ôm đầu ngồi xổm xuống!"
Diệp Tuân nhún vai, anh trở lại ghế ngồi xuống, lười biếng gác hai chân lên bàn.
Lý Tâm Khiết thấy thái độ của Diệp Tuân thì liền cau mày thật chặt, hùng hổ nói: "Bỏ chân xuống cho tôi!"
Diệp Tuân không để ý tới cô ấy, anh chỉ đốt một điếu thuốc rồi nhìn sang Lý Tâm Khiết đang tức giận, nhếch miệng cười nói: "Cảnh sát, những thứ cần hỏi đều đã hỏi xong hết rồi, tôi có thể đi được chưa?"
"Còn muốn chạy? Anh đã dám hành hung cảnh sát..."
Diệp Tuân trưng ra vẻ mặt vô tội nói: "Ai nói tôi hành hung cảnh sát? Hai người bọn họ vì tranh giành cô mà đánh nhau, liên quan gì đến tôi?"
Lý Tâm Khiết sửng sốt.
Cô ấy biết rằng vẻ ngoài của mình thực sự có thể thu hút nhiều đàn ông, nhưng đám người Dương Kiệt này chắc cũng không điên đến nỗi kéo vào đánh nhau ở đây chứ?
“Nếu không tin thì cô có thể hỏi viên cảnh sát này”, Diệp Tuân cười rồi liếc nhìn viên cảnh sát cao gầy nói: “Những gì tôi nói là thật đúng không?”
Mặc dù Diệp Tuân đang nở nụ cười ấm áp nhưng viên cảnh sát cao gầy vẫn rùng mình sợ hãi, anh ta lập tức gật đầu nói: "Vâng, đúng vậy".
Lý Tâm Khiết cau mày hỏi: "Anh ta đã phạm tội gì?"
Viên cảnh sát cao gầy rõ ràng không dám hó hé, thế là anh ta nảy ra một ý, anh ta giả vờ đau đớn ôm bụng rồi vội vàng nói: “Đội trưởng Lý, biên bản ở bên kia, cô đọc trước đi. Tôi đau bụng nên phải đi vệ sinh trước”.
Nói xong viên cảnh sát cao gầy vội vàng chạy ra ngoài như muốn chạy trốn.
Lý Tâm Khiết nhờ đồng nghiệp khiêng đám người Dương Kiệt ra ngoài, sau đó cầm biên bản lên đọc. Cô ngồi ở phía sau văn phòng, lạnh lùng hỏi: "Anh bị bắt vì tội cố ý gây thương tích? Anh có tiền án gì không?"
“Không, tôi là một công dân tốt”, Diệp Tuân cười nói.
"Dối trá!", Lý Tâm Khiết nổi giận: "Anh dám ngồi như vậy ở trong phòng thẩm vấn, nhất định là đang mồm mép. Tôi cảnh cáo anh, ngươi tốt nhất nên thành thật!"
"Lúc cô tức giận trông thật đáng yêu", Diệp Tuân nhìn chằm chằm Lý Tâm Khiết, thấy cô ấy tức giận phập phồng bộ ngực mà chân thành nói.
"Anh đang nhìn cái gì?", Lý Tâm Khiết nghiến răng nói.
Diệp Tuân nói, "Tôi đang nhìn bộ ngực của cô. Nói thật, bộ ngực của cô là bộ ngực lớn nhất mà tôi từng thấy".
“Anh muốn chết!”, Lý Tâm Khiết tức giận đập bàn, cô ấy nhào về phía Diệp Tuân, tựa hồ sắp mất bình tĩnh.
"Này, đừng đánh tôi chứ. Cô không phải cần tự rước lấy nhục", Diệp Tuân ân cần nhắc nhở.
"Muốn chết!"
Lý Tâm Khiết giơ chân lên hung hăng đá Diệp Tuân một cước.
Đường cong của đôi chân đẹp dưới bộ đồng phục trông vô cùng quyến rũ.
Một cước này trông vô cùng sinh động, khiến cho người khác cảm thấy hết sức kinh diễm.
Cú đá của cô ấy không chỉ đẹp mắt mà còn vô cùng uy lực, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ cú đá này đánh gục xuống đất.
Nhưng Diệp Tuân hiển nhiên không phải người bình thường.
Anh thản nhiên đưa tay ra tóm lấy bắp chân cô ấy.
Dù chỉ cách nhau một lớp vải mỏng nhưng Diệp Tuân vẫn cảm nhận được sự đụng chạm tuyệt vời và mềm mại từ làn da của cô ấy đang toát ra.
“Cảm giác tuyệt quá”, Diệp Tuân khen ngợi từ tận đáy lòng.
Chương 30: Có lai lịch lớn
"Tên khốn! Buông tay ra!", Lý Tâm Khiết vừa thẹn vừa giận, cô ấy dùng sức giãy dụa, lại phát hiện bản thân không thể giãy nổi ra khỏi tay của Diệp Tuân. Rơi vào đường cùng, cô ấy không thể không sờ vào bán súng bên hông lần nữa, lạnh lùng nói: "Mau buông tay ra!"
Diệp Tuân thở dài nói: "Hình như tôi đã nói với cô rằng tôi ghét nhất bị người khác chĩa súng vào người. Sao cô mau quên quá vậy? Hết lần này đến lần khác cô thử thách sự kiên nhẫn của tôi, cô cho rằng tôi không thể trị được cô hay sao?"
Nghĩ đến nụ cười khát máu lần trước của Diệp Tuân, Lý Tâm Khiết bất giác hoảng sợ, ngoài mạnh trong yếu nói: "Anh muốn làm gì?"
Diệp Tuân khinh thường cười, không hề để ý tới họng súng màu đen, anh chỉ vươn tay nhanh như chớp, năm ngón tay lướt qua nòng súng.
Không đến ba giây, bỗng có một tiếng cách vang lên, các bộ phận của khẩu súng lục liền rơi xuống đất.
Chuyện này…
Sao có thể nhanh như vậy?
Anh ta đã làm như thế nào?
Lý Tâm Khiết kinh ngạc đến há miệng, trong ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ. Kỹ năng tháo súng của Diệp Tuân thậm chí còn nhanh hơn cả nhà vô địch tháo súng của giải đấu hệ thống cảnh sát tỉnh Tương Nam! Thật khiến cho người ta không thể tin được!
Lúc này Diệp Tuân đột nhiên đứng lên, Lý Tâm Khiết kêu lên một tiếng, chân của cô ấy đang bị Diệp Tuân nắm lấy, Diệp Tuân đứng lên cho nên cô ấy cũng không tự chủ được mà ngã về phía sau.
Nhưng Lý Tâm Khiết còn chưa kịp ngã xuống thì bàn tay đang nắm bắp chân cô ấy của Diệp Tuân đã nhẹ nhàng di chuyển đến bên hông và kéo Lý Tâm Khiết đến trước mắt mình.
"Xem đi, súng lục của cô không thể uy hiếp được tôi, bây giờ cô lấy gì để hung dữ với tôi nữa?", Diệp Tuân đưa một ngón tay ra từ từ nâng cằm Lý Tâm Khiết lên rồi cười hỏi.
Tên khốn chết tiệt! Lý Tâm Khiết cảm thấy rất xấu hổ và khó chịu, cô ấy đột nhiên cảm thấy nụ cười của Diệp Tuân trông vừa đáng giận vừa tà mị, không biết tại sao mà trái tim của cô ấy lại nhảy loạn lên.
Ầm! Ầm!
Bỗng lại có tiếng đập cửa phòng thẩm vấn.
Viên cảnh sát cao gầy quay lại, vừa ló đầu ra nhìn thì liền chạy nhanh tới nói: "Đội trưởng Lý, cục trưởng Cung tìm cô, cô ra ngoài chút đi".
“Buông ra!”, Lý Tâm Khiết tức giận trừng mắt nhìn Diệp Tuân.
Diệp Tuân nhếch miệng cười rồi buông tay ra, Lý Tâm Khiết hung hăng trừng anh thêm một cái, sau đó mới chỉnh trang lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Lý Tâm Khiết đi qua hành lang thì nhìn thấy cục trưởng Cung, đó là một người đàn ông vạm vỡ đang đợi cô ấy ở bên kia.
Người đàn ông vạm vỡ trông rất nổi bật.
Ông ta không chỉ có dáng người cao lớn uy nghiêm mà thứ nổi bật nhất chính là trên cái đầu trơn láng của ông ta có xăm hình một đóa hoa sen.
"Cục trưởng Cung, ông tìm tôi có việc gì?", Lý Tâm Khiết hỏi.
Cục trưởng Cung khẽ gật đầu chào cô ấy rồi nói: "Tiểu Lý, tôi nghe nói có một người họ Diệp đã bị bắt. Đó là một sự hiểu lầm. Cô mau thả anh ta ra đi".
“Hiểu lầm?”, Lý Tâm Khiết sửng sốt.
Cục trưởng Cung nghiêm túc nói: "Đúng vậy. Đó thực sự là một sự hiểu lầm. Những kẻ bị anh Diệp đánh bị thương là Tề Vĩ và thuộc hạ của hắn ta. Hẳn cô cũng biết rõ rằng đám người đó là cặn bã của xã hội, anh Diệp chỉ tự vệ chính đáng mà thôi”.
Lý Tâm Khiết cắn môi gật đầu: "Tôi hiểu, cục trưởng Cung".
Cục trưởng Cung nhìn người đàn ông cao lớn khác ở bên cạnh mình rồi mỉm cười nói: "Thật ngại quá anh Mông, cấp dưới của tôi đã bắt người bừa bãi. Trở lại tôi nhất định sẽ chú ý kỷ luật và chấn chỉnh tác phong làm việc của cấp dưới".
Mông Trọng hàm hậu cười nói: "Làm phiền ông quá".
Cục trưởng Cung cười nói: "Anh Mông khách sáo quá rồi".
Một lúc sau, Lý Tâm Khiết nghiêm túc trở lại phòng thẩm vấn, liếc nhìn Diệp Tuân lạnh lùng nói: "Anh có thể đi rồi".
Diệp Tuân có chút nghi hoặc.
Là ai bảo lãnh mình ra ngoài vậy?
"Đi đây", anh mỉm cười vẫy tay với Lý Tâm Khiết sau đó sải bước đi.
Lý Tâm Khiết căm hận nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Tuân sau đó cầm biên bản trên bàn lên xem.
Đám người Dương Khiết thẩm vấn anh rất lâu nhưng ngay cả những thông tin cơ bản nhất cũng không hỏi ra, có thể thấy Diệp Tuân gian xảo đến cỡ nào. Hơn nữa anh còn có thể khiến cho đích thân cục trưởng Cung ra mặt bảo thả mình, rõ ràng là anh ta cũng có lai lịch rất lớn.
Lý Tâm Khiết nghiến răng nghiến lợi thầm nhủ: "Gã họ Diệp kia, tôi không tin mình không tra ra được lai lịch của anh!"
Khi Diệp Tuân bước ra khỏi đồn cảnh sát, anh đã nhìn thấy Mông Trọng ngay lập tức. Thật khó để một người cao lớn như vậy không thu hút sự chú ý của người khác.
Thấy Mông Trọng đang nhìn về phía bên này rồi nở nụ cười hàm hậu, Diệp Tuân liền đi tới, cũng nở nụ cười chào hỏi: "Anh bạn, là anh đã bảo lãnh tôi ra ngoài sao?"
Mông Trọng gật đầu, nhìn Diệp Tuân từ trên xuống dưới, rồi đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Anh bạn này, lá gan của anh thật sự rất lớn đó".
Bình luận facebook