Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc - Chương 78: Tớ chỉ muốn một cuộc sống thật bình yên
Mấy ngày nay cũng không biết vì sao mà trời cứ đổ mưa liên tục.
Khi Hà Hiểu Hiểu mang theo hộp cơm cách nhiệt đến phòng bệnh thì tay áo của cô ấy đã bị ướt một nửa.
Cô ấy đặt hộp cơm lên bàn, lấy ra mấy tờ khăn giấy lau những giọt nước trên người rồi than thở: “Có phải ông trời này đang cày phim Hàn không mà ngày nào cũng khóc vậy nè, nếu còn tiếp tục như vậy thì thành phố H sẽ bị ngập lụt mất.”
Tô Cẩm Tinh thấy cô ấy không có đủ khăn giấy nên rút thêm vài tờ đưa qua: “Tớ đã bảo cậu đừng đến đây nữa mà. Trong bệnh viện cũng có căn tin.”
“Nhưng cơm trong bệnh viện không ngon.” Hà Hiểu Hiểu chỉ chỉ vào hộp đựng thức ăn trên bàn rồi cười hì hì nháy mắt với cô: “Cậu đoán xem đồ ăn hôm nay là do ai làm nè?”
Tô Cẩm Tinh chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ là cậu làm sao? Tớ nhớ không lầm thì cô cả nhà họ Hà chính là một đầu bếp vụng về mà. Mấy ngày nay tất cả đồ ăn đều do bác gái làm giúp. Chẳng lẽ hôm nay là do tự tay cậu nấu sao?”
Hà Hiểu Hiểu chu chu môi: “Này, cậu đừng coi thường tớ được không? Chẳng qua là do tớ không thích học thôi. Nếu tớ thực sự muốn học thì nhất định sẽ làm thật tốt.”
Tô Cẩm Tinh khẽ cười: “Được rồi, đợi tớ xuất viện thì cậu hãy theo tớ học nghề nha.”
“Ồ, tớ nhớ rõ trước đây cậu là một cô gái với mười đầu ngón tay không dính một giọt nước đấy. Tài nghệ nấu nướng của cậu chắc cũng không hơn tớ bao nhiêu đâu, đúng không? Tớ còn nhớ rõ trước kia tên Tiêu xấu xa trốn học trèo tường ra ngoài mua mực nướng cay cho cậu mà. Chậc chậc chậc, thật là cảm động. Nước mắt không chịu nổi mà chảy ra rồi này.”
Phía sau trường trung học của họ có một con phố bán đồ ăn vặt.
Đồ bán ở đó đều là thức ăn nhanh, vừa rẻ vừa ngon. Mặc dù điều kiện vệ sinh không tốt lắm nhưng mỗi ngày đều tấp nập khách ra vào.
Khi đó mẹ cô quản lý rất nghiêm khắc, không cho cô ăn gì bậy bạ ở bên ngoài. Có điều cô lại rất thèm ăn món mực nướng cay. Mấy ngày cứ nhắc đi nhắc lại mãi, cuối cùng Tiêu Cận Ngôn cảm thấy thương cô nên đã trèo tường ra ngoài mua giúp cô, rồi kéo cô ra góc rừng cây nhỏ ở sân trường để ăn.
Tiêu Cận Ngôn còn sợ bị người khác phát hiện nên đã kéo áo đồng phục che cho cô.
Chờ đến khi cô ăn xong mấy con mực nướng khiến cô cầm lòng không được đó thì đã thấy nhiều người vây lại xung quanh tạo thành một vòng tròn.
Lúc đó người bạn thân của Tiêu Cận Ngôn là Lộ Tư Niên ôm bụng cười lớn: “Cận Ngôn, áo của cậu đã bị vợ cậu quệt thành bản đồ rồi kìa.”
Tô Cẩm Tinh nghe cậu ta nói như vậy thì mới nhận ra rằng lúc nãy cô sợ bị mẹ phát hiện khi về nhà nên chỉ mới vung tay một cái thì tất cả nước sốt đã văng hết lên chiếc áo sơ mi trắng của Tiêu Cận Ngôn.
Cô hối hận vô cùng, không ngờ Tiêu Cận Ngôn lập tức cởϊ áσ sơ mi ra trước mặt mọi người rồi ném vào thùng rác, chỉ mặc chiếc áo đồng phục nhỏ bên trong, kéo tay cô bước qua đám người.
Khi đi ngang qua Lộ Tư Niên, anh còn nói khe khẽ: “Ngày mai tớ sẽ không mặc đồng phục nữa. Nếu lại bị quệt dính lên người thì tớ sẽ để cô ấy… sạch sẽ.”
“Cái gì? Cái gì sạch sẽ chứ?”
Âm thanh của từ ở giữa quá nhỏ nên Lộ Tư Niên không thể nghe rõ.
Nhưng Tô Cẩm Tinh thì lại nghe rõ mồn một.
Từ mà anh nói chính là… liếm.
Đó là lần đầu tiên cô nghe thấy anh nói những lời thô tục như vậy. Trước kia cô vẫn tưởng rằng Tiêu Cận Ngôn đối xử với cô rất dịu dàng chiều chuộng, bất cứ lúc nào cô tức giận khóc lóc om sòm thì anh cũng chỉ nhẹ nhàng ôm cô và khẽ nói lí lẽ với cô để xoa dịu cơn giận dữ của cô.
Nhưng vào ngày hôm đó, cô mới thực sự nhận ra dù sao Tiêu Cận Ngôn mười tám tuổi cũng vẫn là một người đàn ông.
Sau đó, tình cảm của họ càng ngày càng thắm thiết. Cũng có những lúc họ kìm lòng không nổi nhưng cuối cùng Tiêu Cận Ngôn cũng dừng cương trước bờ vực thẳm kịp lúc. Anh nói: “Tiểu Tinh Tinh, càng thích em, anh lại càng cảm thấy rằng nếu dễ dàng chiếm lấy em như vậy thì anh thật sự vô trách nhiệm với em.”
Là trước kia thôi.
Bây giờ cô thật sự hối hận vì những việc trong quá khứ.
“Cẩm Tinh, cậu đang nghĩ gì vậy?” Hà Hiểu Hiểu đưa tay ra quơ quơ trước mắt cô.
Tô Cẩm Tinh định thần lại và nói: “Tài nghệ nấu nướng của tớ khá tốt đó. Mặc dù không thể so sánh với đầu bếp năm sao, nhưng mùi vị cũng tạm được.”
Hà Hiểu Hiểu trợn to hai mắt: “Thật hay giả vậy?”
“Tớ lừa cậu làm gì chứ? Nếu không tin thì hãy chờ tớ xuất viện, tớ sẽ làm cho cậu ăn.”
Hà Hiểu Hiểu bật cười ha ha: “Được, coi như đã hẹn rồi nha. Cẩm Tinh à, cậu không biết khi cậu được cấp cứu bên trong thì bác sĩ đã nói những điều khủng khiếp như thế nào đâu. Tớ nghe mà sợ đến mức hai chân bủn rủn luôn. Nói thật, đây là lần đầu tiên tớ tiếp xúc với căn bệnh ung thư, hơn nữa cậu lại còn trẻ như vậy…”
Tô Cẩm Tinh gật gù, nói chung cô cũng đoán được hôm đó bác sĩ đã nói gì.
Cô đã giấu giếm lâu như vậy, thế mà bây giờ lại bị công bố ra ngoài, nhưng thật ra trong lòng cô cũng không tức giận lắm mà ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Biết thì cũng đã biết rồi, còn có thể làm thế nào nữa đây?
Cô bị ung thư mà, cũng không phải bệnh truyền nhiễm.
“Nhưng mà Cẩm Tinh à, tớ thấy mấy hôm nay sắc mặt của cậu đã tốt hơn nhiều rồi, tinh thần cũng khá hơn. Điều đó có phải chứng minh rằng chỉ cần cắt bỏ khối u thì sẽ không có chuyện gì không?”
Tô Cẩm Tinh gượng cười: “Tớ cũng không biết.”
“Đúng vậy, ngày hôm đó bác sĩ cũng đã nói rồi. Có thể cả đời này sẽ không tái phát hoặc là có thể tái phát ngay trong giây tiếp theo.” Hà Hiểu Hiểu hơi ủ rũ, nắm lấy tay cô nói: “Cẩm Tinh, sao tớ cứ có cảm giác như trên người cậu có quả bom hẹn giờ vậy, không biết khi nào sẽ phát nổ nữa.”
Sự so sánh này thật chuẩn xác.
“Vậy thì hy vọng thời gian đếm ngược này có thể kéo dài lâu một chút. Ít nhất… đến lúc tớ đưa con gái trở về.”
Nói đến đây, Hà Hiểu Hiểu cắn môi. Cô ấy chần chờ định nói gì đó rồi lại thôi.
“Có chuyện gì vậy?” Tô Cẩm Tinh hỏi.
“Cẩm Tinh.” Hà Hiểu Hiểu thở dài, nói: “Tiêu Cận Ngôn đã đợi cậu ở dưới lầu mười mấy ngày rồi. Trời mưa không ngớt bao nhiêu lâu thì anh ta đã đợi cậu dưới mưa bấy nhiêu lâu. Mỗi ngày tớ đến đưa cơm cho cậu đều gặp anh ta dưới lầu, anh ta hỏi cậu có khỏe không.”
Trên mặt Tô Cẩm Tinh không có biểu cảm gì, vẫn thản nhiên như cũ, nhưng ánh mắt lại trùng xuống: “Vậy cậu nói thế nào?”
“Tớ rất giận anh ta, nếu không phải tại anh ta thì cậu sẽ không bị đưa đến bệnh viện. Cho nên tớ đã nói thẳng với anh ta là chỉ cần thấy tớ đến đưa đồ ăn có nghĩa là cậu vẫn chưa chết, bảo anh ta sau này đừng hỏi thêm câu nào nữa.”
“Ừ…” Tô Cẩm Tinh khẽ gật đầu.
Hà Hiểu Hiểu nói: “Cậu không nhìn thấy thôi. Bây giờ anh ta gầy còm như que củi, mới nhìn thấy thì thật đáng thương. Nhưng khi nghĩ đến những điều khốn nạn mà anh ta đã làm với cậu trước đây thì tớ lại tức giận. Ngày nào cũng nhảy qua nhảy lại giữa hai loại cảm xúc này khiến tớ bực bội quá.”
Tô Cẩm Tinh khẽ thở dài: “Lát nữa cậu đi về thì nói với anh ta rằng hãy sống thật tốt, đừng đến đây nữa.”
“Tớ đã nói với anh ta rồi nhưng anh ta không nghe, cứ nhất định phải đứng ngoài đợi.” Hà Hiểu Hiểu hừ một tiếng: “Thôi kệ đi, anh ta muốn đợi thì cứ để cho anh ta đợi. Cứ coi như chuộc tội cho cậu.”
Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng nói: “Nhưng điều mà tớ muốn bây giờ không phải là sự chuộc tội của anh ta, tớ chỉ muốn một cuộc sống bình yên mà thôi.”
Reng reng reng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tô Cẩm Tinh nhìn thoáng qua thì thấy đó là số của Diệp Lăng Phong.
Cô bấm phím nghe: “Tổng giám đốc Diệp?”
“Giọng nói nghe rất có sức sống rồi đó, có vẻ như cô đang bình phục rất tốt. Mấy ngày nay Tiểu Dương cứ luôn hỏi tôi khi nào có thể gọi điện thoại cho cô. Thế nào, hôm nay được không?”
Tô Cẩm Tinh hỏi: “Anh vẫn còn ở nước M à?”
“Không phải tôi sẽ giúp cô làm thủ tục ly hôn sao, tôi đã về nước rồi.”
“Vậy Tiểu Dương…”
Diệp Lăng Phong thở dài: “Nhóc con này, còn nhỏ nhưng ma lanh lắm. Thằng bé đoán được tôi về nước chắc chắn sẽ đến gặp cô nên bất luận thế nào cũng phải theo tôi về. Thằng bé còn lẻn vào trong vali ký gửi để được vận chuyển về. Cũng may là tôi phát hiện ra sớm, nếu không thì vẫn còn chưa biết nhóc con này sẽ nghĩ ra cách thức gì nữa.”
Diệp Lăng Phong ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe được, hỏi: “Ghi âm? Ghi âm cái gì vậy?”
Tô Cẩm Tinh nghi ngờ hỏi: “Tôi đã ghi âm lại cho Tiểu Dương, lưu vào USB rồi gửi qua cho hai người. Anh không nhận được sao?”
Diệp Lăng Phong trầm giọng: “… Tôi chưa hề nhận được…”
Khi Hà Hiểu Hiểu mang theo hộp cơm cách nhiệt đến phòng bệnh thì tay áo của cô ấy đã bị ướt một nửa.
Cô ấy đặt hộp cơm lên bàn, lấy ra mấy tờ khăn giấy lau những giọt nước trên người rồi than thở: “Có phải ông trời này đang cày phim Hàn không mà ngày nào cũng khóc vậy nè, nếu còn tiếp tục như vậy thì thành phố H sẽ bị ngập lụt mất.”
Tô Cẩm Tinh thấy cô ấy không có đủ khăn giấy nên rút thêm vài tờ đưa qua: “Tớ đã bảo cậu đừng đến đây nữa mà. Trong bệnh viện cũng có căn tin.”
“Nhưng cơm trong bệnh viện không ngon.” Hà Hiểu Hiểu chỉ chỉ vào hộp đựng thức ăn trên bàn rồi cười hì hì nháy mắt với cô: “Cậu đoán xem đồ ăn hôm nay là do ai làm nè?”
Tô Cẩm Tinh chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ là cậu làm sao? Tớ nhớ không lầm thì cô cả nhà họ Hà chính là một đầu bếp vụng về mà. Mấy ngày nay tất cả đồ ăn đều do bác gái làm giúp. Chẳng lẽ hôm nay là do tự tay cậu nấu sao?”
Hà Hiểu Hiểu chu chu môi: “Này, cậu đừng coi thường tớ được không? Chẳng qua là do tớ không thích học thôi. Nếu tớ thực sự muốn học thì nhất định sẽ làm thật tốt.”
Tô Cẩm Tinh khẽ cười: “Được rồi, đợi tớ xuất viện thì cậu hãy theo tớ học nghề nha.”
“Ồ, tớ nhớ rõ trước đây cậu là một cô gái với mười đầu ngón tay không dính một giọt nước đấy. Tài nghệ nấu nướng của cậu chắc cũng không hơn tớ bao nhiêu đâu, đúng không? Tớ còn nhớ rõ trước kia tên Tiêu xấu xa trốn học trèo tường ra ngoài mua mực nướng cay cho cậu mà. Chậc chậc chậc, thật là cảm động. Nước mắt không chịu nổi mà chảy ra rồi này.”
Phía sau trường trung học của họ có một con phố bán đồ ăn vặt.
Đồ bán ở đó đều là thức ăn nhanh, vừa rẻ vừa ngon. Mặc dù điều kiện vệ sinh không tốt lắm nhưng mỗi ngày đều tấp nập khách ra vào.
Khi đó mẹ cô quản lý rất nghiêm khắc, không cho cô ăn gì bậy bạ ở bên ngoài. Có điều cô lại rất thèm ăn món mực nướng cay. Mấy ngày cứ nhắc đi nhắc lại mãi, cuối cùng Tiêu Cận Ngôn cảm thấy thương cô nên đã trèo tường ra ngoài mua giúp cô, rồi kéo cô ra góc rừng cây nhỏ ở sân trường để ăn.
Tiêu Cận Ngôn còn sợ bị người khác phát hiện nên đã kéo áo đồng phục che cho cô.
Chờ đến khi cô ăn xong mấy con mực nướng khiến cô cầm lòng không được đó thì đã thấy nhiều người vây lại xung quanh tạo thành một vòng tròn.
Lúc đó người bạn thân của Tiêu Cận Ngôn là Lộ Tư Niên ôm bụng cười lớn: “Cận Ngôn, áo của cậu đã bị vợ cậu quệt thành bản đồ rồi kìa.”
Tô Cẩm Tinh nghe cậu ta nói như vậy thì mới nhận ra rằng lúc nãy cô sợ bị mẹ phát hiện khi về nhà nên chỉ mới vung tay một cái thì tất cả nước sốt đã văng hết lên chiếc áo sơ mi trắng của Tiêu Cận Ngôn.
Cô hối hận vô cùng, không ngờ Tiêu Cận Ngôn lập tức cởϊ áσ sơ mi ra trước mặt mọi người rồi ném vào thùng rác, chỉ mặc chiếc áo đồng phục nhỏ bên trong, kéo tay cô bước qua đám người.
Khi đi ngang qua Lộ Tư Niên, anh còn nói khe khẽ: “Ngày mai tớ sẽ không mặc đồng phục nữa. Nếu lại bị quệt dính lên người thì tớ sẽ để cô ấy… sạch sẽ.”
“Cái gì? Cái gì sạch sẽ chứ?”
Âm thanh của từ ở giữa quá nhỏ nên Lộ Tư Niên không thể nghe rõ.
Nhưng Tô Cẩm Tinh thì lại nghe rõ mồn một.
Từ mà anh nói chính là… liếm.
Đó là lần đầu tiên cô nghe thấy anh nói những lời thô tục như vậy. Trước kia cô vẫn tưởng rằng Tiêu Cận Ngôn đối xử với cô rất dịu dàng chiều chuộng, bất cứ lúc nào cô tức giận khóc lóc om sòm thì anh cũng chỉ nhẹ nhàng ôm cô và khẽ nói lí lẽ với cô để xoa dịu cơn giận dữ của cô.
Nhưng vào ngày hôm đó, cô mới thực sự nhận ra dù sao Tiêu Cận Ngôn mười tám tuổi cũng vẫn là một người đàn ông.
Sau đó, tình cảm của họ càng ngày càng thắm thiết. Cũng có những lúc họ kìm lòng không nổi nhưng cuối cùng Tiêu Cận Ngôn cũng dừng cương trước bờ vực thẳm kịp lúc. Anh nói: “Tiểu Tinh Tinh, càng thích em, anh lại càng cảm thấy rằng nếu dễ dàng chiếm lấy em như vậy thì anh thật sự vô trách nhiệm với em.”
Là trước kia thôi.
Bây giờ cô thật sự hối hận vì những việc trong quá khứ.
“Cẩm Tinh, cậu đang nghĩ gì vậy?” Hà Hiểu Hiểu đưa tay ra quơ quơ trước mắt cô.
Tô Cẩm Tinh định thần lại và nói: “Tài nghệ nấu nướng của tớ khá tốt đó. Mặc dù không thể so sánh với đầu bếp năm sao, nhưng mùi vị cũng tạm được.”
Hà Hiểu Hiểu trợn to hai mắt: “Thật hay giả vậy?”
“Tớ lừa cậu làm gì chứ? Nếu không tin thì hãy chờ tớ xuất viện, tớ sẽ làm cho cậu ăn.”
Hà Hiểu Hiểu bật cười ha ha: “Được, coi như đã hẹn rồi nha. Cẩm Tinh à, cậu không biết khi cậu được cấp cứu bên trong thì bác sĩ đã nói những điều khủng khiếp như thế nào đâu. Tớ nghe mà sợ đến mức hai chân bủn rủn luôn. Nói thật, đây là lần đầu tiên tớ tiếp xúc với căn bệnh ung thư, hơn nữa cậu lại còn trẻ như vậy…”
Tô Cẩm Tinh gật gù, nói chung cô cũng đoán được hôm đó bác sĩ đã nói gì.
Cô đã giấu giếm lâu như vậy, thế mà bây giờ lại bị công bố ra ngoài, nhưng thật ra trong lòng cô cũng không tức giận lắm mà ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Biết thì cũng đã biết rồi, còn có thể làm thế nào nữa đây?
Cô bị ung thư mà, cũng không phải bệnh truyền nhiễm.
“Nhưng mà Cẩm Tinh à, tớ thấy mấy hôm nay sắc mặt của cậu đã tốt hơn nhiều rồi, tinh thần cũng khá hơn. Điều đó có phải chứng minh rằng chỉ cần cắt bỏ khối u thì sẽ không có chuyện gì không?”
Tô Cẩm Tinh gượng cười: “Tớ cũng không biết.”
“Đúng vậy, ngày hôm đó bác sĩ cũng đã nói rồi. Có thể cả đời này sẽ không tái phát hoặc là có thể tái phát ngay trong giây tiếp theo.” Hà Hiểu Hiểu hơi ủ rũ, nắm lấy tay cô nói: “Cẩm Tinh, sao tớ cứ có cảm giác như trên người cậu có quả bom hẹn giờ vậy, không biết khi nào sẽ phát nổ nữa.”
Sự so sánh này thật chuẩn xác.
“Vậy thì hy vọng thời gian đếm ngược này có thể kéo dài lâu một chút. Ít nhất… đến lúc tớ đưa con gái trở về.”
Nói đến đây, Hà Hiểu Hiểu cắn môi. Cô ấy chần chờ định nói gì đó rồi lại thôi.
“Có chuyện gì vậy?” Tô Cẩm Tinh hỏi.
“Cẩm Tinh.” Hà Hiểu Hiểu thở dài, nói: “Tiêu Cận Ngôn đã đợi cậu ở dưới lầu mười mấy ngày rồi. Trời mưa không ngớt bao nhiêu lâu thì anh ta đã đợi cậu dưới mưa bấy nhiêu lâu. Mỗi ngày tớ đến đưa cơm cho cậu đều gặp anh ta dưới lầu, anh ta hỏi cậu có khỏe không.”
Trên mặt Tô Cẩm Tinh không có biểu cảm gì, vẫn thản nhiên như cũ, nhưng ánh mắt lại trùng xuống: “Vậy cậu nói thế nào?”
“Tớ rất giận anh ta, nếu không phải tại anh ta thì cậu sẽ không bị đưa đến bệnh viện. Cho nên tớ đã nói thẳng với anh ta là chỉ cần thấy tớ đến đưa đồ ăn có nghĩa là cậu vẫn chưa chết, bảo anh ta sau này đừng hỏi thêm câu nào nữa.”
“Ừ…” Tô Cẩm Tinh khẽ gật đầu.
Hà Hiểu Hiểu nói: “Cậu không nhìn thấy thôi. Bây giờ anh ta gầy còm như que củi, mới nhìn thấy thì thật đáng thương. Nhưng khi nghĩ đến những điều khốn nạn mà anh ta đã làm với cậu trước đây thì tớ lại tức giận. Ngày nào cũng nhảy qua nhảy lại giữa hai loại cảm xúc này khiến tớ bực bội quá.”
Tô Cẩm Tinh khẽ thở dài: “Lát nữa cậu đi về thì nói với anh ta rằng hãy sống thật tốt, đừng đến đây nữa.”
“Tớ đã nói với anh ta rồi nhưng anh ta không nghe, cứ nhất định phải đứng ngoài đợi.” Hà Hiểu Hiểu hừ một tiếng: “Thôi kệ đi, anh ta muốn đợi thì cứ để cho anh ta đợi. Cứ coi như chuộc tội cho cậu.”
Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng nói: “Nhưng điều mà tớ muốn bây giờ không phải là sự chuộc tội của anh ta, tớ chỉ muốn một cuộc sống bình yên mà thôi.”
Reng reng reng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tô Cẩm Tinh nhìn thoáng qua thì thấy đó là số của Diệp Lăng Phong.
Cô bấm phím nghe: “Tổng giám đốc Diệp?”
“Giọng nói nghe rất có sức sống rồi đó, có vẻ như cô đang bình phục rất tốt. Mấy ngày nay Tiểu Dương cứ luôn hỏi tôi khi nào có thể gọi điện thoại cho cô. Thế nào, hôm nay được không?”
Tô Cẩm Tinh hỏi: “Anh vẫn còn ở nước M à?”
“Không phải tôi sẽ giúp cô làm thủ tục ly hôn sao, tôi đã về nước rồi.”
“Vậy Tiểu Dương…”
Diệp Lăng Phong thở dài: “Nhóc con này, còn nhỏ nhưng ma lanh lắm. Thằng bé đoán được tôi về nước chắc chắn sẽ đến gặp cô nên bất luận thế nào cũng phải theo tôi về. Thằng bé còn lẻn vào trong vali ký gửi để được vận chuyển về. Cũng may là tôi phát hiện ra sớm, nếu không thì vẫn còn chưa biết nhóc con này sẽ nghĩ ra cách thức gì nữa.”
Diệp Lăng Phong ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe được, hỏi: “Ghi âm? Ghi âm cái gì vậy?”
Tô Cẩm Tinh nghi ngờ hỏi: “Tôi đã ghi âm lại cho Tiểu Dương, lưu vào USB rồi gửi qua cho hai người. Anh không nhận được sao?”
Diệp Lăng Phong trầm giọng: “… Tôi chưa hề nhận được…”
Bình luận facebook