• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc (3 Viewers)

  • Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc - Chương 153

“Dựa vào cái quái gì hả? Tôi không phải ăn trộm, mấy người không có quyền giam giữ, ngăn cản sự tự do của tôi như vậy!”


Các nhân viên an ninh đứng đó cũng đau hết đầu, không biết nên xử lý vụ này thế nào cho phải.


Dù sao thì cũng chỉ là một người phụ nữ, chưa kể trên người cô ta cũng chỉ mặc mỗi bộ quần áo ngủ, ngoài cái điện thoại đang cầm trên tay thì trong người cũng chẳng có gì, mà trên người cô ta nhìn qua cũng biết là không có chỗ nào để giấu đồ.


“Hay là thế này đi, cô đi theo chúng tôi, kê khai một số thông tin cần thiết về danh tính thân phận được không? Để phòng trừ sau này anh Tiêu có hỏi, lỡ như trong nhà bị mất đồ gì chúng tôi còn biết đường giải thích.”


Nhưng Dương Tuyết Duyệt lại kiên quyết từ chối: “Tôi đã nói rồi, tôi đây chính là vợ hợp pháp của Tiêu Cận Ngôn, tôi sống ở đây là điều danh chính ngôn thuận.”


“Hừ…” Trong số những tên bảo vệ đứng ở đó, có một người hoài nghi sờ sờ cằm, nói: “Đúng là lúc nhìn cô tôi cũng thấy quen quen, giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi vậy, a, cô là… Tôi nhớ ra rồi! Cô chính là người xuất hiện trên bản tin, là người phụ nữ dan díu với vô số tên đàn ông giàu có!”


Nghe vậy, một tay bảo vệ khác cũng lập tức phản ứng lại: “Trời ơi, có phải cô ta là người bị chụp xuất hiện cùng anh Tiêu ở phòng thay đồ của trung tâm thương mại không…”


“Đúng vậy, chính là cô ta.”


Nhận ra thân phận của người phụ nữ, đám nhân viên bảo vệ lại càng khó xử hơn.


Người phụ này thật sự có chút quan hệ với cậu chủ Tiêu của bọn họ, dù gì cũng đã từng xuất hiện cùng nhau trên một bản tin, có điều… Anh Tiêu và vợ dường như vẫn chưa ly hôn mà, phải không?


“Thôi bỏ bỏ, đây không phải chuyện mà chúng ta có thể quản.”


“Thật chẳng hiểu nổi lối sống của những người có tiền mà. Cô Tiêu xinh đẹp dịu dàng như vậy cơ mà, thật không ngờ cuối cùng lại phải chịu thua một cái giày rách như này…”


“Nếu tôi mà có được người vợ giống như cô Tiêu, tôi thề ngay cả trong mơ tôi cũng có thể cười, chứ nói gì đến chuyện ra ngoài lăng nhăng làm loạn?”


“Đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa đi, nói không chừng trong chuyện này có uẩn khúc gì đó mà chúng ta không biết thì sao? Cậu không thấy vừa nãy anh Tiêu đối xử với người phụ nữ này rất lạnh nhạt hả?”


Bên phía biệt thự thì loạn như cào cào, còn bên khu chung cư nhỏ kia, trong hoa viên Tường Vi, không khí lại ấm áp đến lạ thường.


Tiểu Dương chăm chú nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đôi chân nhỏ thì không chịu nằm yên cứ đá đạp lung tung đủ kiểu, miệng nói: “Má Phúc, có phải người xấu hôm nay quá lợi hại và rất khó đối phó đúng không ạ? Sao lâu như vậy rồi mà bố cháu còn chưa về nữa?”


Tô Cẩm Tinh cười, cô đặt cái bát và cái muỗng nhỏ của cậu bé tới trước mặt cậu, nói: “Bố nói rồi, mười lăm phút nữa bố con sẽ về mà.”


“Nhưng mà giờ cũng đã gần năm mươi phút rồi mà mẹ…” Tiểu Dương có hơi mất hứng, cậu xệ mặt ghé lại gần bàn cơm, cả bàn đồ ăn đầy ắp giờ cậu cũng chẳng có hứng thú nữa rồi.


Về phía Tô Cẩm Tinh, thực sự thì cô không vội như cậu bé, mà cô lo lắng.


Sắc trời đã dần chuyển màu tối, cô đứng ngoài ban công nhìn xuống dưới lầu, Tiểu Dương cũng chạy lại rúc vào người cô, cậu bé muốn cùng cô đứng chờ.


“Bố kìa! Bố đã về rồi kìa!”


Tô Cẩm Tinh nhìn về hướng ngón tay béo mập mà cậu bé đang chỉ, quả nhiên, ở lối vào chung cư có một chiếc xe đang đi tới.


Có điều, ánh đèn buổi tối hơi mập mờ, cô chỉ có thể nhìn thấy cái bóng nhỏ nhỏ của chiếc xe hơi, chứ cũng không nhìn rõ được kích thước của nó, thậm chí đến màu sắc cũng không phân biệt nổi.


“Là anh ấy sao?”


Tiểu Dương gật đầu khẳng định: “Chắc chắn là bố, con và bố có thần giao cách cảm với nhau mà.”


Tô Cẩm Tinh khẽ cười, cô giơ tay vuốt ve mái tóc xù xù trên đỉnh đầu con trai, cậu nhóc này thật sự rất thích tiên sinh, tiếng gọi bố phát ra từ miệng cậu bé nghe cực kỳ dứt khoát. Vậy mà trước đó cô còn lo cậu bé không chấp nhận được, nhưng hiện tại thì có lẽ, cậu bé đã hoàn toàn thích ứng được rồi, mà còn vô cùng hài lòng với người bố này nữa.


Dường như con trai có sợi dây gắn bó đặc biệt với bố, dù cô đã cố gắng hết sức để chăm sóc cậu bé, nhưng xem ra, cô vẫn không thể nào thay thế được vị trí người bố trong lòng cậu.


Leng keng.


Tiếng chuông cửa vang lên.


“Tới đây!” Má Phúc vội vàng chạy ra mở cửa, mừng rỡ nói: “Tiên sinh! Cô Tô, tiên sinh về rồi.”


Tiểu Dương là người phản ứng nhanh nhất, cậu bé cầm tay Tô Cẩm Tinh kéo cô chạy về phía cửa.


Một cú nhảy cao bay thẳng vào lòng tiên sinh: “Bố ơi, con nhớ bố lắm.”


Tiên sinh vững vàng đỡ lấy cậu nhóc, nhưng dường như anh hơi nghiêng người qua một bên, rồi dang một tay ra đỡ cậu bé.


“Bố cũng nhớ con lắm, hôm nay đi thăm bà ngoại sao?”


“Dạ! Bố ơi, con cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất, có bố có mẹ, có cả má Phúc và em gái nữa. Giờ con còn có thêm bà ngoại và ông nữa!”


Giọng nói tiên sinh dịu dàng hơn rất nhiều, anh bổ sung thêm: “Còn cả bố ruột của con nữa.”


Tiểu Dương phồng má hỏi: “Bố, bố thật sự không phải bố ruột của con sao?”


“Bố…”


“Nhưng mà con cảm thấy bố đúng là bố ruột của con đó.” Tiểu Dương nói tiếp: “Bố đối xử với con tốt như vậy, đối xử với mẹ cũng tốt không kém luôn, bố nhất định là bố của con.”


Tô Cẩm Tinh tiến tới, cô bế con trai từ trên người anh xuống: “Thôi được rồi, bố con bận rộn cả một ngày rồi nên rất mệt, để mẹ bế con được không?”


“Không sao đâu, con không nặng.” Tiên sinh lại bế cậu bé lên lần nữa, còn làm động tác ước lượng cân nặng, kinh nhạc nói: “Uầy cậu nhóc này, lại nặng rồi.”


Tiểu Dương dẩu miệng nói: “Cũng tại má Phúc nấu đồ ăn quá ngon đó thôi! Cả mẹ cũng nấu ăn rất ngon nữa! Bố, hôm nay mẹ vì bố mà chuẩn bị bữa cơm này cả một buổi trưa đó, lúc bọn con từ nhà bà ngoại về đã đi mua đồ ăn luôn để chuẩn bị, hôm nay bố phải ăn nhiều nhiều một chút đó nha.”


Mặt Tô Cẩm Tinh bỗng đỏ lên: “… Không có, trước đây mẹ toàn làm những món không cay thôi, món cay Tứ Xuyên này mẹ vừa mới học được từ má Phúc đấy.”


“Không cay?”


“Ừm.” Tô Cẩm Tinh hơi ngượng ngùng, cười cười nói: “Dạ dày của Tiêu Cận Ngôn không được tốt, không thể ăn cay, vậy nên em đã nỗ lực học nấu rất nhiều món không cay, có điều, anh ấy chưa từng thử qua món này hết.”


“Cẩm Tinh…”


“Không sao đâu, mọi chuyện đều đã qua rồi mà.” Tô Cẩm Tinh mỉm cười thoải mái, nói tiếp: “Trước đây em làm những món đó đều là vì anh ấy, giờ em muốn được sống cho chính bản thân mình. Em thích ăn cay, Tiểu Dương cũng có thể ăn được cay, anh cũng có thể, mà má Phúc làm món cay Tứ Xuyên cực kỳ đỉnh, mấy món ăn hôm nay đều do má Phúc chỉ em làm, anh nếm thử xem sao?”


Tiên sinh nói: “Không cần vội, Cẩm Tinh, anh có đem đến cho em một món quà.”


“Quà sao? Hôm nay là ngày gì vậy?”


Tiên sinh nhướng mày: “Cứ coi như hôm nay là ngày anh đánh thắng một con quái thú đi, nên muốn chúc mừng được ckhông?”


Tô Cẩm Tinh chờ mong hỏi lại: “Ý anh là công việc thuận lợi sao?”


“Chuyện này không liên quan gì đến công việc hết, chỉ là anh có thứ này rất quý giá, cho nên… Anh vui lắm.”


“Vậy sao, đó là quà gì vậy?”


Tiên sinh nắm lấy tay cô, đẩy cửa lớn đi ra ngoài.


Chỉ thấy ở ven tường ngoài cửa có một cái lồng sắt vuông vức, bên trong là một cục trắng lông xù xù, nghe thấy có tiếng người lại gần, nó phe phẩy cái đuổi nhỏ, rầm rì làm nũng.


“Là chó con!” Tô Cẩm Tinh kinh ngạc hô lên, cả người như được cho thêm sức mạnh: “Là Samoyed sao?”


“Samoyed có tính cách dịu ngoan, hơn nữa, giá trị ngoại hình của nó cũng rất cao.”


Tô Cẩm Tinh ngồi lổm xổm bên cạnh cái lồng sắt, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng nghịch nghịch chú cún nhỏ trong lồng sắt, chú chó này thật sự rất đáng yêu, rất dịu dàng, nó nhẹ nhàng liếm liếm đầu ngón tay cô, nhìn cô le lưỡi cười ngây ngô.


Tiên sinh bế chú chó nhỏ từ lồng sắt ra, bỏ vào lồng ngực cô: “Cẩm Tinh, có thích không?”


“Ưm, rất thích!” Tô Cẩm Tinh cẩn thận bế chú cún con, nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông mềm mại của nó. Con cún nhỏ này chắc chỉ vừa mới sinh cách đây không lâu, hai bàn chân hồng và mềm mại, nó ngoan ngoãn ghé vào lồng ngực cô nằm, cảm giác rất thân thiết.


“Em thích là tốt rồi.”


Tô Cẩm Tinh ôm chú chó con quay về phòng, Tiểu Dương vừa nhìn thấy thì đã nhảy cao đến ba thước, cậu bé vui sướng chạy nhảy khắp nơi, miệng nói phải làm cho chú chó một cái nhà nhỏ.


Má Phúc tìm giúp cậu bé một cái thùng giấy, còn Tiểu Dương thì tình nguyện cống hiến áo ngủ của mình, đặt bên trong thùng giấy để làm đệm nằm cho chú chó.


“Mẹ ơi! Con có thể ôm nó không?”


Tô Cẩm Tinh khẽ gật đầu, cô cẩn thận đặt chú cún con vào lòng con trai, khẽ dặn dò cậu bé: “Chú chó này vẫn còn nhỏ, con phải cẩn thận nha.”


“Dạ dạ!”


Tiểu Dương bế chú cún nhỏ đặt trên sô pha, chú cún này thật ra rất hoạt bát, rất nhanh đã thích nghi được với hoàn cảnh mới, còn Tiểu Dương thì ngược lại, cậu bé giống như một bà mẹ lo lắng, sợ hãi chú cún sẽ bị ngã từ trên sô pha xuống.


Tô Cẩm Tinh bị biểu cảm của con trai chọc cười, cô quay đầu nói với tiên sinh: “Tính cách dịu dàng chu đáo này của Tiểu Dương, nếu không nói, em thật sự nghĩ rằng nó là con ruột của anh đấy.”


Tiêu Cận Ngôn há miệng thở dốc, cuối cùng lại buồn bã nói: “… Dù gì cũng có quan hệ huyết thống với nhau.”


“Ừm.”


“Tiên sinh, anh biết không, em vẫn luôn muốn có một chú chó nhỏ cho riêng mình như vậy, có điều em không có thời gian chăm sóc nó. Em muốn tới Milan học, sợ đưa nó theo sẽ không tốt, nên không dám nuôi. Anh biết không, lúc đấy em thật sự rất ấu trĩ, lúc nào cũng nghĩ phải kết hôn thật nhanh, kết hôn rồi thì có thể yên bề gia thất, như vậy mới nuôi chó được.”


Tiêu Cận Ngôn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo cô, cười nói: “Vậy ra nguyên nhân em muốn kết hôn là vì nuôi chó sao?”


“… Cũng không hẳn.” Tô Cẩm Tinh cúi đầu, cười khổ: “Chỉ là đơn giản muốn… Gả cho anh ấy mà thôi. Chẳng qua sự thật lại tàn khốc chứng minh, hai mươi tuổi là cái tuổi quá trẻ, dù có kết hôn cũng không nuôi được chó.”


Tiêu Cận Ngôn ôm cô chặt hơn: “Không sao hết, sau này chúng ta cùng nhau nuôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom