• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc (2 Viewers)

  • Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc - Chương 157

“Em rất quan tâm đến bạn trai của mình nhỉ.”


Đây không phải là một câu hỏi mà là một câu khẳng định.


Nếu nó đã là một câu khẳng định thì cô không cần xác nhận lại, chỉ cần ngầm chấp nhận là được rồi.


Sau khi xe dừng lại ở ngã tư, Tô Cẩm Tinh nhanh chóng xuống xe, bỏ đi mà không thèm quay đầu lại nhìn.


Thậm chí cô còn không nhìn lại xem xe của anh còn ở đó không hay nó đã quay đầu và lái đi.


Cứ kết thúc như vậy đi. Có một số việc cô không muốn nhắc lại không có nghĩa là sẽ không làm tổn thương cô thêm lần nữa, mỗi lần tiếp xúc với Tiêu Cận Ngôn thì cô vẫn luôn cảm thấy đau lòng cho tuổi thanh xuân đã mất đi của mình.


“Cẩn thận!”


Bỗng nhiên cơ thể cô bị một lực cực lớn đánh tới, chiếc túi trong tay bị giật mất.


Tô Cẩm Tinh rất bất ngờ, cô muốn đuổi theo nhưng cơn đau quá lớn khiến cô không thể chạy được mấy bước, chỉ có thể ngồi xuống tại chỗ.


“Tiểu Tinh Tinh!” Tiêu Cận Ngôn vội vàng chạy tới: “Sao rồi?”


Ban nãy người kia đụng trúng cô vừa vặn đụng trúng vết thương giữa ngực và bụng.


Cơn đau ập đến như thủy triều dâng cao, gần như đánh bay sự tỉnh táo của cô.


“Túi… túi của tôi…”


Tiêu Cận Ngôn nhíu mày nói: “Đừng lo cho cái túi nữa, để anh đưa em đi bệnh viện trước…”


“Không được, trong túi… trong túi có…”


“Có cái gì?”


Có cà vạt của tiên sinh được cô gấp lại và để trong túi.


Tiêu Cận Ngôn hỏi: “Giấy tờ chứng nhận phải không? Những cái đó có thể cấp lại, Tiểu Tinh Tinh, em nghe anh, chúng ta đi bệnh viện trước đi.”


Cô chưa kịp nói thì Tiêu Cận Ngôn đã ôm cô trở lại xe, anh định đưa cô vào ghế phụ lái, nhưng nghĩ rằng dây an toàn có thể đụng tới miệng vết thương, vì vậy anh đã đổi thành đặt cô vào ghế sau của xe.


“Đi bệnh viện khác.” Tô Cẩm Tinh nói: “Tôi không muốn mẹ tôi biết.”


“…Ừ, được.”


Sau khi nghỉ ngơi một lúc thì cơn đau đã giảm bớt, phản ứng đầu tiên của cô là liên lạc với tiên sinh.


Tiên sinh biết rõ mọi động tĩnh của cô, nhất định anh sẽ gọi điện cho cô.


Nhưng chiếc điện thoại di động đã để trong túi và đã bị giật đi rồi.


“Tiêu Cận Ngôn…”


Vẻ mặt Tiêu Cận Ngôn rất căng thẳng, anh liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Em nói đi, anh nghe đây.”


“… Anh có thể cho tôi mượn điện thoại di động được không?”


“Được, em muốn gọi cho ai? Anh sẽ quay số giúp.”


Tô Cẩm Tinh khăng khăng nói: “Gọi cho bạn trai của tôi, anh cứ đưa cho tôi, tôi sẽ tự quay số.”


Ánh mắt Tiêu Cận Ngôn hơi né tránh khỏi tầm mắt của cô, tiếp tục chuyên tâm lái xe: “Đang lái xe, không có thời gian đưa cho em.”


Tô Cẩm Tinh nhíu mày: “Không phải vừa rồi chúng ta đã thỏa thuận dễ hợp dễ tan sao?”


“Dễ hợp dễ tan là trong cuộc hôn nhân của chúng ta, Tiểu Tinh Tinh, anh không muốn em dùng điện thoại của anh gọi cho người đàn ông khác.”


Tô Cẩm Tinh lắc đầu và từ từ dựa vào phía sau ghế: “Vậy thì thôi.”


“Không gọi nữa à?”


Tô Cẩm Tinh lạnh lùng nói: “Không có điện thoại di động thì tôi lấy gì mà gọi?”


Lập tức Tiêu Cận Ngôn á khẩu không trả lời được: “…”


Tô Cẩm Tinh nói thêm: “Cho dù tôi đang ở đâu và tôi đang làm gì thì anh ấy đều biết, thật ra có gọi cuộc điện thoại này cũng không có gì khác biệt.”


“Vậy sao vừa rồi còn mượn điện thoại di động của anh để liên lạc với anh ta?”


“Tôi chỉ là…” Tô Cẩm Tinh ngập ngừng: “Chỉ là thói quen thôi. Trước đây tôi đã quen phải chịu đựng mọi đau khổ một mình, bây giờ có anh ấy nên hơi ỷ lại. Tôi biết như vậy là không tốt nhưng lại không kiềm chế được chính mình.”


Tiêu Cận Ngôn hít sâu một hơi rồi thở dài: “Hai người… dự định kết hôn à?”


“Không biết, anh ấy vẫn còn việc phải làm, đến lúc đó mới biết. Hơn nữa, sức khỏe của tôi… không biết khi nào tế bào ung thư sẽ di căn. Dù kết hôn hay không thì cũng không có gì khác biệt.”


Tiêu Cận Ngôn dừng lại và nói một cách mơ hồ: “Có thể không kết hôn thì đừng kết hôn.”


“Tại sao?”


“Không tại sao cả, anh chỉ cảm thấy kết hôn thật phiền phức.”


Tô Cẩm Tinh hừ giọng: “Dương Tuyết Duyệt có yêu cầu rất cao đối với đám cưới à? Nhưng anh là Tiêu Cận Ngôn mà, Tiêu Cận Ngôn oai phong một cõi trong thành phố H, anh có thể làm mọi thứ cô ta muốn và anh cũng sẵn lòng làm điều đó cho cô ta thì có gì mà phiền phức chứ?”


“Anh không hề muốn chút nào.”


“… Anh nói gì?”


“Anh nói, anh không muốn, không muốn kết hôn với Dương Tuyết Duyệt, không muốn thỏa mãn yêu cầu của cô ta, em… có tin không?”


Tô Cẩm Tinh đã không còn quan tâm nữa: “Đây là chuyện giữa hai người, không liên quan gì đến tôi, tôi không muốn hỏi.”


“Tiểu Tinh Tinh, chúng ta… thật sự không thể quay về quá khứ ư? Ngay cả một chút khả năng cũng không thể sao?”


Tô Cẩm Tinh lắc đầu dứt khoát: “Không thể quay lại.”


“Nếu bạn… bạn trai của em không bao giờ xuất hiện, em có thể không?”


Tô Cẩm Tinh cười gượng: “Nếu anh ấy chưa từng xuất hiện thì Tô Cẩm Tinh đã chết từ lâu rồi, không sống được đến bây giờ.”


“…”


“Anh ấy đã cho tôi cuộc sống thứ hai, cũng là anh ấy đã cho tôi dũng khí để tiếp tục sống. Tiêu Cận Ngôn, tôi đã từng rất muốn sống nhưng anh đã ép tôi hết lần này đến lần khác. Nếu không có sự xuất hiện của anh ấy thì tôi, Tiểu Dương và Viên Nguyệt sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này.”


Tiêu Cận Ngôn thở dài, như là cam chịu số phận, lại cũng như là đã buông bỏ: “Vậy sống với anh ta, em sẽ hạnh phúc cả đời, đúng không?”


“… Ai biết được chuyện tương lai chứ?”


“Tiểu Tinh Tinh, nếu em cảm thấy em muốn sống với anh ta suốt quãng đời còn lại thì anh… sẽ biến mất khỏi cuộc đời của em.”


Trong xe chỉ còn lại sự im lặng.


Anh đang đợi câu trả lời của Tô Cẩm Tinh nhưng Tô Cẩm Tinh vẫn không nói gì.


Không biết đã qua bao lâu mới nghe thấy giọng nói nặng nề của cô vang lên từ băng ghế sau: “Như vậy thì thật sự rất tuyệt.”





“Mặc dù bị va chạm nhưng may mắn là vết thương về cơ bản đã lành, nhìn trong phim thì không thấy có vấn đề gì lớn cả, về nhà nghỉ ngơi cho tốt là được.”


Sau khi xem phim, bác sĩ kê cho cô một tờ đơn khác: “Cô Tô, tôi đã xem phim chụp X-quang phổi của cô. Trước đây nó đã được cắt bỏ, phải không?”


“Đúng, ung thư phổi, đã được cắt bỏ một phần.”


“Chắc là cũng đã một thời gian rồi, tốt hơn hết cô nên đi kiểm tra sức khỏe tổng thể xem có tế bào ung thư nào di căn không, sau này cũng phải kiểm tra định kỳ. Đây là đơn tôi kê cho cô, mau đi đi.”


Tô Cẩm Tinh không nhận.


Cô không dám.


Cô sợ rằng nếu phát hiện ra điều gì đó thì những ngày tốt đẹp phải khó khăn lắm mới có được sẽ kết thúc.


Bác sĩ cũng đã nhận ra, nhẹ nhàng trấn an: “Vẫn nên đi kiểm tra xem sao, có điều tôi thấy sắc mặt của cô cũng rất tốt nên sẽ không có vấn đề gì lớn đâu, đi kiểm tra vẫn tốt hơn.”


Cô vẫn không nhúc nhích.


Cuối cùng, Tiêu Cận Ngôn đã đưa tay lấy danh sách kiểm tra và đỡ cô ra ngoài.


“Tôi không muốn kiểm tra.” Tô Cẩm Tinh nói: “Tôi muốn về nhà, các con vẫn đang đợi tôi ở nhà.”


Tiêu Cận Ngôn đưa danh sách kiểm tra vào trong tay cô: “Tiểu Tinh Tinh, kiểm tra hay không kiểm tra sẽ do em quyết định.”


Cuối cùng cô vẫn quyết định không kiểm tra.


Nếu không kiểm tra thì sẽ không biết.


Nếu không biết thì có thể coi như không có.


Cô đang tự lừa mình dối người cũng được, nói cô nhát gan cũng không sao. Cô không để bất cứ chuyện gì đến quấy rối cuộc sống bình yên mà cô khó khăn lắm mới có được này.


Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô cũng không để Tiêu Cận Ngôn đưa về mà tự mình bắt taxi: “Bác tài, làm phiền đưa tôi về hoa viên Tường Vi.”


“Được.”


“Bác tài, có thể cho tôi mượn điện thoại của anh không? Túi của tôi đã bị giật mất rồi, tôi liên lạc với người nhà, khi đến nơi sẽ trả tiền cho anh.”


Lý do này khiến tài xế dù muốn từ chối cũng không được.


Anh ta chỉ có thể miễn cưỡng đưa điện thoại cho Tô Cẩm Tinh.


“Cảm ơn.”


Cô bấm dãy số quen thuộc và chờ đợi bên tai.


Tút tút tút.


Không có ai trả lời?


Sao không có ai trả lời vậy?


Tiên sinh luôn luôn ở đó mà, bất cứ khi nào cô liên lạc thì anh sẽ trả lời ngay.


Đang bận sao?


Hay vì đây là số lạ nên anh không thèm trả lời?


“Cô à, không phải là cô định đi nhờ xe đó chứ?”


Tô Cẩm Tinh vội vàng giải thích: “Xin lỗi bác tài, tôi sẽ thanh toán tiền xe. Hiện tại có thể anh ấy đang bận, tôi thử gọi lại xem.”


Tút tút tút.


Vẫn không có ai trả lời.


Sau khi gọi hai lần, tiên sinh cũng không trả lời cuộc gọi của cô, trong lòng của Tô Cẩm Tinh bắt đầu hoảng loạn.


Bác tài tràn đầy nghi ngờ: “Nếu không được thì cô đổi người khác đi. Chỉ cần có người trả tiền cho cô là được rồi.”


Đổi một người khác…


Cô gọi cho Hà Hiểu Hiểu.


Lần này rất nhanh đã có người nghe máy: “A lô.”


Đó là giọng của một người đàn ông.


Cô vội vàng xác nhận số điện thoại, đúng là số của Hiểu Hiểu.


“Xin hỏi đây có phải là số của Hà Hiểu Hiểu không?”


Dường như người đầu dây bên kia vẫn còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói hơi mơ màng, nghe thấy lời nói của cô mới từ từ trả lời: “Cô Tô?”


“Đúng vậy, tôi là Tô Cẩm Tinh, anh là… tổng giám đốc Lục?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom