• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc (2 Viewers)

  • Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc - Chương 41: Người của ngài ấy mắc nợ ai thì ngài ấy sẽ trả cho người đó

Tô Cẩm Tinh kinh ngạc, lúc này cô không biết nên giải thích mối quan hệ giữa cô và tiên sinh với Hà Hiểu Hiểu như thế nào.



Nếu nói là quan hệ chủ tớ thì hình như cũng không giống lắm.



Tiên sinh thật sự xem cô như người phụ nữ mình yêu, chú ý đến từng hành động nhỏ của cô và luôn xuất hiện vào những lúc cô cần nhất.



Tiền viện phí lần trước của mẹ cô là anh cho và lần này đến nhà họ Thì cũng là anh giúp.



Thậm chí…



Đêm nào họ cũng ngủ cùng nhau mặc dù thật sự không làm gì cả.



“Cô Tô, lên xe đi.” Tài xế thúc giục nói.



Hà Hiểu Hiểu là người tính cách thẳng thắn và dễ nói chuyện, cô ấy nghe vậy cũng không nói gì nữa, chỉ cầm tay cô ân cần dặn dò: “Phồn Tinh, rất nhiều chuyện vẫn còn cách giải quyết khác. Cậu thiếu bao nhiêu tiền tớ có thể cho cậu mượn trước nhưng cậu đừng cặp với mấy ông già đấy nhé.”



Tô Cẩm Tinh cười dịu dàng, cầm ngược lại tay cô ấy nói: “Tiên sinh không phải ông già mà là một người đàn ông trẻ tuổi.”



“Đàn ông trẻ tuổi ư?” Hà Hiểu Hiểu nghi ngờ hỏi lại: “Thật hay giả vậy?”



“Thật mà!” Tô Cẩm Tinh nói: “Hiểu Hiểu, hôm nay thật sự cảm ơn cậu nhưng bây giờ tớ phải đi về trước đây. Chuyện công việc vẫn phải nhờ vả cậu…”



Hà Hiểu Hiểu vỗ ngực tự tin nói: "Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tớ.”



“Vậy cậu về bằng cách nào?”



“Bố tớ đang ở đây mà! Cậu yên tâm đi.”



Tô Cẩm Tinh gật đầu, xoay người lên xe và tạm biệt Hà Hiểu Hiểu.



Mãi đến khi xe đi rất xa và không còn nhìn thấy bóng dáng Hà Hiểu Hiểu nữa thì cô mới thu hồi tầm mắt.



Ting ting…



[Quan hệ giữa em và cô chủ Thẩm tốt chứ?]



Tin nhắn của tiên sinh lại đến.



Cô đáp: [Bọn tôi là bạn học mười mấy năm, nhưng… Giữa bọn tôi có xảy ra một số chuyện nên cắt đứt liên lạc. Gần đây bọn tôi mới liên lạc lại với nhau. Cô ấy là một cô gái tốt bụng và rất nghĩa khí.]



[Gần đây nhà họ Thẩm đang xảy ra vài vấn đề về tài chính. Hôm nay bố con họ đến đây là muốn hợp tác với Lưu Phấn mong lấy được một số vốn giúp công ty họ sống lại.]



Tô Cẩm Tinh lo lắng, hôm nay Hiểu Hiểu đã làm mất lòng cậu cô vì ra tay giúp cô nên chắc chắn cậu cô sẽ không giúp đỡ nhà họ Thẩm rồi!



Cô đã hại Hiểu Hiểu và nhà họ Thẩm rồi sao?



Tô Cẩm Tinh rất buồn phiền, nói: “Anh tài xế, phiền anh quay xe lại ở phía trước giúp tôi. Tôi muốn quay lại đó.”



Tài xế ngạc nhiên hỏi: “Cô Tô, tiên sinh đang chờ cô ở khách sạn Vinh Thành. Cô quên gì sao? Cô cứ nói cho tôi biết. Tôi sẽ cho người quay lại lấy về giúp cô.”



“Không phải, tôi có vài lời muốn nói với cậu tôi.”



Tài xế nghe vậy, chỉ có thể đỗ xe ở chỗ sang đường và chuẩn bị quay đầu.



Điện thoại tài xế bỗng vang lên, anh ta dừng xe lại nghe máy: “Tiên sinh… Vâng, tôi đã đón được cô Tô rồi… Đúng vậy không sai… À vâng… Vâng tôi biết rồi.”



Cúp máy xong tài xế quay đầu nói với cô: “Cô Tô, vừa rồi tiên sinh gọi điện cho tôi nói nếu cô bảo tôi quay xe lại thì tôi không cần nghe lời cô, cứ đưa cô về thẳng khách sạn Vinh Thành.”



“Cái gì?”



“Tiên sinh còn nói với tính cách không muốn mắc nợ ai của cô, nếu nhà họ Thẩm mất đi mối làm ăn này vì cô thì chắc chắn cô sẽ áy náy tự trách, thậm chí còn quay lại khép nép cầu xin Lưu Phấn để ông ta giúp đỡ nhà họ Thẩm.”



Tô Cẩm Tinh cắn môi.



Tiên sinh biết đọc suy nghĩ người khác sao?



Hay anh thực sự hiểu rõ cô một cách sâu sắc như lời anh nói?



“Cô Tô, tiên sinh nhờ tôi chuyển lời đến cô rằng anh ấy sẽ giải quyết vấn đề tài chính nhà họ Thẩm. Mong cô hãy yên tâm.”



Tô Cẩm Tinh đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi lại: “Tiên sinh nói vậy thật sao?”



“Vâng, tiên sinh nói hôm nay cô Thẩm đã liều mình giúp cô nên cô ấy xứng đáng được như vậy.”



“Nhưng mà tôi…”



“Tiên sinh còn nói bây giờ cô là người của ngài ấy, người của ngài ấy mắc nợ ai thì ngài ấy sẽ trả người đó.”



“…”



“Cô Tô, vậy bây giờ chúng ta cứ quay về khách sạn Vinh Thành như kế hoạch ban đầu nhé.”



Tô Cẩm Tinh mở miệng nói: “À, được.”



Tài xế chậm rãi khởi động xe tiếp tục chạy về phía trước.



Về đến khách sạn Vinh Thành đúng vào giờ trà chiều.



Cô đẩy cửa ra, trong phòng vẫn không bật đèn, rèm cửa bị kéo lại rất kín, là bóng tối vô cùng quen thuộc với cô.



“Về rồi sao?” Giọng tiên sinh phát ra từ nhà ăn.



Sau một lúc thích ứng, cuối cùng mắt cô mới nhìn thấy bóng dáng tiên sinh đang tao nhã uống một ly cà phê trong nhà ăn.



Trong không khí dập dờn hương vị cà phê Blue Mountain.



“Ừm, tôi về rồi.”



“Qua đây đi.”



Tô Cẩm Tinh hít sâu một hơi, đi đến nhà ăn và ngồi đối diện vị trí của tiên sinh.



“Uống cà phê không?”



Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Không cần, tôi không uống được đồ nóng.”



Người đàn ông khẽ cười một tiếng rồi nói: “Em đúng là kỳ lạ! Tôi chỉ nghe mấy cô nữ sinh nói không uống được lạnh, còn em thì lại không uống được nóng.”



Tô Cẩm Tinh không nói gì.



Từ sau khi cô bị ung thư phổi đã không thể uống nóng, sau khi phẫu thuật xong lại càng không thể, vừa uống nóng vào sẽ đau đớn thấu tim.



Cô không còn nhiều thuốc giảm đau nữa nên cô phải tiết kiệm một chút.



“Tiên sinh, chuyện nhà họ Thẩm…”



“Em muốn nói gì?”



Tô Cẩm Tinh thở dài nói: “Công ty nhà họ Thẩm không phải nhỏ và cũng không khác công ty nhà họ Thì là mấy. Nguồn vốn một công ty lớn như vậy cần chắc chắn là một con số khổng lồ. Tôi đã lấy của anh ba triệu tệ và con số lỗ vốn của nhà họ Thẩm chắc chắn cũng không ít hơn ba triệu tệ. Tôi không biết trên người tôi còn gì để có thể trao đổi với anh. Tôi không thể gánh nổi món nợ này.”



Người đàn ông chăm chú nhìn cô một lúc lâu sau mới nói: “Em có đấy.”



Tô Cẩm Tinh im lặng suy nghĩ, sau đó cô nói ra suy đoán trong lòng mình: “Tiên sinh, anh nói muốn tôi làm một người thế thân… Có phải anh cần nội tạng của tôi không?”



Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ được khả năng này thôi.



Bạn cũ của tiên sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn hoặc là bệnh nặng cần phải thay nội tạng và đúng lúc nội tạng của cô lại phù hợp.



Vì thế tiên sinh tìm cô, cho cô tiền và giải quyết mọi rắc rối giúp cô với mong muốn sau khi cô chết có thể hiến nội tạng của mình để cứu người trong lòng anh.



Nếu là như vậy thì…



“Tôi có thể…” Cô kiên định nói: “Nhưng tôi từng bị bệnh, không biết người bạn cũ của anh cần bộ phận nào? Chỉ cần bộ phận ấy của tôi còn có thể dùng được thì tôi có thể hiến.”



“Tô Cẩm Tinh.”



“Tôi ở đây. Tiên sinh cứ nói đi.”



Người đàn ông khẽ cười một tiếng rồi nói: “Sức tưởng tượng của em thật sự quá phong phú! Rất thích hợp làm công việc thiết kế đấy!”



Tô Cẩm Tinh chưa hiểu ra: “Cái gì?”



“Hiến nội tạng? Vậy mà em cũng nghĩ ra được!” Người đàn ông phì cười: “Yên tâm đi! Tôi không cần nội tạng của em, cũng không cần em trả lại tiền.”



Tô Cẩm Tinh khó hiểu hỏi: “Vậy tại sao chứ? Tiên sinh, chỉ vì tôi có điểm giống với người bạn cũ của anh sao?”



“Bởi vì tôi có lỗi với cô ấy.”



Tô Cẩm Tinh sửng sốt.



“Vì tôi xấu hổ với cô ấy. Tôi đã làm những việc rất có lỗi và tổn thương đến cô ấy. Tôi không còn mặt mũi nào đi gặp cô ấy nữa! Cả đời này tôi cũng không dám đối mặt với cô ấy cho nên chỉ có thể dùng cách này để bù đắp.”



“Nhưng tiên sinh à, nếu anh làm sai chuyện gì thì nên xin lỗi cô ấy để mong cô ấy tha thứ mới đúng chứ? Sao anh lại dồn hết những áy náy để bồi thường cho một người xa lạ như tôi, vậy có đáng không?”



Người đàn ông nhíu mày: “Sao hả? Em không muốn giúp nhà họ Thẩm nữa à?”



Cô lắc đầu: “Muốn chứ.”



“Muốn giúp thì đừng có nói nhảm nữa! Tô Cẩm Tinh, chưa ai có thể thay đổi được chuyện tôi muốn làm đâu, hiểu chưa?”



Cô chỉ có thể gật đầu: “… Hiểu rồi.”



“Còn nữa hôm nay em đã uống thuốc gì ở bên ngoài biệt thự Thế Giới?”



Tô Cẩm Tinh hoảng sợ, tay nắm chặt lấy túi xách, đáp: “Thuốc gì chứ? Tiên sinh anh đang nói gì vậy gì?”



“Em đừng giả vờ. Tài xế đã thấy và nói lại với tôi. Tô Cẩm Tinh, em còn có chuyện gì gạt tôi? Sức khỏe em có vấn đề gì?”



“Tôi không sao…” Tô Cẩm Tinh lúng túng run run khóe miệng: “Tôi rất khỏe. Chỉ là đợt trước từng phẫu thuật viêm ruột thừa, tôi rất sợ đau nên có nhờ bác sĩ kê cho ít thuốc giảm đau.”



“Đúng vậy!”



“Bây giờ phẫu thuật viêm ruột thừa đều là xâm lấn tối thiểu, lại còn sợ đau vậy sao?”



Tô Cẩm Tinh nhẹ gật đầu: “Không phải tất cả đều như vậy! Vết rạch lúc tôi sinh con gái vẫn chưa lành hẳn, lúc đau rất khó chịu. Tôi còn phải chăm sóc mẹ nên chỉ có thể uống thuốc giảm đau thôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom