• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi (2 Viewers)

  • Chương 136-138

Chương 136: Gặp mặt Kiếm Thần Thanh Phong, tiền bối Cửu Huyền Thiên Long Môn.

"Hai con chuột trên tường kia, còn định trốn thêm bao lâu?"

Sau khi Kỷ Thường Viễn rời đi, người đàn ông tóc bạc mới nhìn lên nơi anh em nhà họ Ngô đang ẩn náu.

Nghe vậy, anh em nhà họ Ngô không dám do dự, lập tức nhảy vào sân chạy về phía người đàn ông tóc bạc.

"Vãn bối là Ngô Khai Thiên, đệ tử phái Tuyên Đức, xin bái kiến tiền bối Kiếm Thần Thanh Phong".

Ngô Khai Thiên chạy đến chỗ người đàn ông tóc bạc, quyết đoán quỳ xuống hành lễ.

"Anh à, anh có chắc đây chính là..."

Ngô Khai Sơn kinh ngạc trợn to hai mắt, tuy vẫn chưa hiểu rõ tình hình nhưng cũng đã nhanh chóng quỳ xuống.

Ngô Khai Thiên không để ý đến Ngô Khai Sơn, trán anh ta ấn chặt xuống đất, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Kỳ thật anh ta cũng không chắc chắn người đàn ông tóc bạc này có phải là Kiếm Thần Thanh Phong hay không, dù sao cũng không có bao nhiêu người được tận mắt nhìn thấy Kiếm Thần.

Nhưng anh ta nhìn thấy đối phương có thể dễ dàng giết chết một đại tông sư, còn chặt đứt cánh tay của Kỷ Thường Viễn, thậm chí còn không quan tâm đến thế lực nhà họ Kỷ, hơn nữa còn có mối quan hệ đặc biệt với Giang Vũ.

Theo hiểu biết của Ngô Khai Thiên, chỉ có người từng được các trưởng bối trong giáo phái nhắc đến là “người đứng đầu thiên hạ, thanh phong một kiếm xé ngang trời” trong truyền thuyết thì mới có thực lực cùng sự quyết đoán như vậy.

Vì vậy Ngô Khai Thiên mới to gan đánh cược rằng người đàn ông tóc bạc này chính là Kiếm Thần Thanh Phong trong truyền thuyết.

"Thú vị lắm!"

Im lặng một lúc, người đàn ông tóc bạc mới chậm rãi nói: "Ngay cả chưởng môn phái Tuyên Đức cũng chưa từng gặp mặt tôi. Một tiểu bối như cậu làm sao có thể biết tôi?"

Người này chính là Kiếm Thần Thanh Phong trong truyền thuyết, người đã có thể tự mình hủy diệt một quốc gia trong thời chiến quốc, tuy bề ngoài trông như một thanh niên nhưng thực chất chính là một lão quái vật.

"Vãn bối chỉ đoán thôi!"

Ngô Khai Thiên vui mừng khôn xiết khi nghe câu trả lời của đối phương, liền giải thích: "Vãn bối đã từng gặp Giang Vũ mười năm trước, lúc đó các trưởng bối trong sư môn đã từng nhắc đến đại danh của tiền bối".

"Bây giờ nhìn thấy tiền bối có bản lĩnh thông thiên, lại bảo vệ Giang Vũ, cho nên tôi mới đoán ông chính là Kiếm Thần".

Ngô Khai Sơn kích động đến mức toàn thân run rẩy, được nhìn thấy Kiếm thần Thanh Phong, cơ duyên này đúng là có thể khoe khoang cả đời.

"Giang Vũ mười năm trước còn chưa bị phong ấn, hẳn là cậu đã bị nó ức hiếp nhiều lắm!"

Kiếm Thần Thanh Phong sờ sờ cằm, tán thưởng nói: "Cậu cũng khá thông minh, từ nay trở đi, cậu cứ đi theo Giang Vũ, bảo vệ cậu ta an toàn đi".

"Vãn bối tuân lệnh!"

Ngô Khai Thiên liên tục gật đầu, sau đó lại nghi hoặc hỏi: “Đã có tiền bối bảo vệ Giang Vũ, trên đời này làm gì có ai dám động vào anh ấy?”

"Tôi sẽ không dễ dàng xuất hiện để bảo vệ Giang Vũ. Lần này tôi ra tay vì tôi cảm nhận được phong ấn trên cơ thể cậu ta đã bị nới lỏng cho nên mới có thể ra tay".

Kiếm Thần Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Cậu không được phép tiết lộ bất cứ điều gì về tôi cho Giang Vũ hoặc bất kỳ ai khác biết, cứ để Giang Vũ phát triển một cách tự nhiên”.

"Ở bên cạnh Giang Vũ là cơ duyên mà cả đời này cậu cũng không cầu được, nên hãy biết trân trọng đi!"

"Vãn bối nhất định dùng toàn lực bảo vệ Giang Vũ, có chết cũng không từ".

Ngô Khai Thiên hưng phấn gật đầu, mặc dù không biết bảo vệ Giang Vũ có ích lợi cụ thể gì, nhưng Kiếm Thần Thanh Phong đã nói lời vàng ngọc rằng đây chính là cơ duyên của bọn họ, như vậy nhất định sẽ không sai.

“Tiền bối đã dặn dò, anh em chúng tôi có bổn phận phải làm theo, nhưng chúng tôi phải giấu chuyện của tiền bối như thế nào đầy?”

Ngô Khai Sơn nhìn khoảng sân hỗn độn rồi hỏi: “Chuyện hôm nay không phải rất khó để giải thích rõ ràng sao?”

"Đó là việc của các cậu. Tôi chỉ quan tâm đến kết quả thôi".

Kiếm Thần Thanh Phong nhún vai: “Tóm lại không được để cậu ta biết gì về tôi”.

Vừa dứt lời, Kiếm Thần Thanh Phong không để ý đến anh em nhà họ Ngô nữa mà nhìn xuống Giang Vũ.

Sau khi được Kiếm Thần Thanh Phong rót một lượng lớn ánh sáng vàng vào cơ thể, song đồng màu đỏ của Giang Vũ lại ẩn đi, đồng thời vết thương trên cơ thể anh cũng đang lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Khi song đồng trong mắt anh biến mất hoàn toàn, Giang Vũ đã hôn mê bất tỉnh.

“Phong ấn bị nới lỏng là bởi vì đầu của cậu ta bị nội kình của đại tông sư xâm nhập, đồng thời bởi vì ý nghĩ không bao giờ để thua ai nữa đã xâm nhập vào tiềm thức”.

Kiếm Thần Thanh Phong thu tay, nhìn Giang Vũ ngã xuống đất bất tỉnh, lẩm bẩm nói: "cũng may lỗ mũi trâu đã tính toán được bên này sẽ xảy ra chuyện cho nên mình mới có thể đuổi tới đúng lúc, kịp thời sửa chữa phong ấn, nếu không hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được!"

"Trước kia cậu buổi sáng luyện khí, chạng vạng liền đột phá Tiên Thiên, bây giờ lại phải dùng thân xác phàm nhân để tu luyện một lần nữa".

Làm xong tất cả những chuyện này, Kiếm Thần Thanh Phong lau máu trên mặt Giang Vũ, đau lòng nói: "Cực khổ cho cậu rồi!"

Nhìn thấy Kiếm Thần Thanh Phong lẩm bẩm, anh em nhà họ Ngô cũng không dám quấy rầy, trong lòng vừa khiếp sợ vừa khâm phục.

Qua mấy câu nói, anh em nhà họ Ngô mới biết được, Giang Vũ trước kia buổi sáng luyện khí, buổi chiều liền đột phá Tiên Thiên, một ngày tu luyện có thể vượt qua một cấp độ, đúng là không thể tin được!

"Chuyện còn lại giao cho các người".

Sau khi lau Giang Vũ sạch sẽ, Kiếm Thần Thanh Phong đứng dậy nhìn anh em nhà họ Ngô: "Đưa Giang Vũ về phòng trước đi!"

"Vâng!"

Anh em nhà họ Ngô không dám hỏi thêm nữa, cẩn thận bế Giang Vũ đang bất tỉnh nhân sự đi về phía biệt thự.

"Anh à, chuyện này chúng ta phải giải thích thế nào đây?"

Ngô Khai Sơn vừa đi vừa lo lắng hỏi Ngô Khai Thiên.

"Cái gì cần giấu thì giấu, cần nói dối thì nói dối. Đây là nhiệm vụ tiền bối giao phó cho chúng ta, dù có khó khăn đến đâu chúng ta cũng phải hoàn thành".

Ngô Khai Thiên sợ hãi liếc nhìn bóng lưng Kiếm Thần Thanh Phong, kiên định nói: "Tiền bối sẽ không lừa gạt chúng ta. Bảo vệ Giang Vũ là cơ duyên của anh và em, chúng ta phải trân trọng nó".

Sau khi anh em nhà họ Ngô vác Giang Vũ vào biệt thự, Kiếm Thần Thanh Phong búng ngón tay, truyền một luồng năng lượng vào Hoàng Long đang bất tỉnh.

"Đầu tôi đau quá!"

Sau một khắc, Hoàng Long xoa đầu tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc xa lạ, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Ông là ai? Ông đã làm gì Giang Vũ?"

"Đừng hoảng sợ. Giang Vũ không sao cả. Cậu ta đã vào nghỉ ngơi rồi".

Kiếm Thần Thanh Phong rất hài lòng với phản ứng của Hoàng Long, cảm khái nói: "Quả nhiên là người được Thông Thiên đạo nhân lựa chọn, lòng trung thành của cậu đối với Giang Vũ vượt xa người mà chúng tôi đã chọn để bồi dưỡng!"

"Cậu Giang không có việc gì là tốt rồi!"

Hoàng Long thở dài một hơi, sau đó sắc mặt hơi thay đổi, cảnh giác nhìn chằm chằm Kiếm Thần Thanh Phong: "Ông là ai? Sao ông lại biết được tục danh của đạo trưởng?"

“Cậu có nhận ra thứ này không?”

Kiếm Thần Thanh Phong không trả lời thẳng mà chậm rãi giơ tay phải lên, trên ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn cổ chạm khắc hình rồng màu đen đơn giản.

"Cửu Huyền Thiên Long Lệnh, ông cũng là người của Cửu Huyền Thiên Long Môn!"

Nhìn chiếc nhẫn giống hệt chiếc nhẫn trong tay Giang Vũ, sắc mặt Hoàng Long thay đổi lớn, nhanh chóng quỳ xuống: "Tôi là Hoàng Long, xin chào ông lớn!"

"Không cần khách khí, cậu đã làm rất tốt".

Kiếm Thần Thanh Phong nhàn nhạt cười khen ngợi: "Tuy rằng cậu yếu đuối, thế lực ít ỏi, nhưng cậu chính là người thích hợp cùng Giang Vũ trưởng thành nhất".

"Không thể không nói, lão già lỗ mũi trâu đó đúng là tính toán cao tay hơn tôi một bậc!"

"Bản thân tôi ngu dốt, không hiểu ông lớn đang nói cái gì?"

Hoàng Long lo lắng nhìn Kiếm Thần Thanh Phong, kiên định nói: "Nhưng ghi nhớ mệnh lệnh của đạo trưởng năm xưa, tôi nhất định phải trung thành tuyệt đối với những người nắm giữ Cửu Huyền Thiên Long Lệnh".

"Hay cho câu trung thành tuyệt đối, được, từ nay về sau cậu cứ tiếp tục trợ giúp Giang Vũ đi!"

Kiếm Thần Thanh Phong hài lòng gật đầu, hứa hẹn nói: "Chỉ cần cậu có thể sát cánh bên cạnh Giang Vũ thì tương lai nhất định còn đạt được thành tựu lớn hơn các đệ tử chính thức của Cửu Huyền Thiên Long Môn".

"Cám ơn ông lớn đã chỉ điểm, tôi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của ông", Hoàng Long hưng phấn gật đầu.

"Tôi đã xử lý những người muốn làm hại Giang Vũ. Cậu không được phép tiết lộ bất cứ điều gì về tôi cho Giang Vũ biết".

"Về việc xảy ra ngày hôm nay, hai anh em bên trong sẽ giải thích cho Giang Vũ, các người chỉ cần phối hợp là được".

Vừa dứt lời, Kiếm Thần Thanh Phong đã hóa thành một ảo ảnh rời khỏi sân.

"Tôi đã hiểu, giống như đạo trưởng năm xưa không cho tôi nhắc tới với ai... người đâu rồi?"

Nói được nửa chừng, Hoàng Long mới phát hiện Kiếm Thần Thanh Phong đã rời đi, lập tức giật mình toát mồ hôi lạnh: "Quả nhiên là tiền bối của Cửu Huyền Thiên Long Môn, quá mạnh mẽ!"
Chương 137: Đều là công lao của cô Kỷ

Sở dĩ Hoàng Long trung thành và tôn kính đối với Giang Vũ như vậy là bởi vì ông ta đã từng chứng kiến những người nắm giữ Cửu Huyền Thiên Long Lệnh có thể đáng sợ đến mức nào.

Ví dụ như vị đạo trưởng bí ẩn đã đề bạt ông ta ngày xưa, cũng như người đàn ông tóc bạc bí ẩn mà ông ta vừa gặp, đều đã thể hiện sức mạnh vượt xa người phàm.

"Vừa rồi ông lớn nói người muốn giết Giang Vũ đã bị giải quyết là có ý gì?"

Hoàng Long chống người lên, bối rối nhìn khoảng sân hỗn độn, kinh hãi nói: "Chẳng lẽ gia chủ nhà họ Kỷ và vệ sĩ đại tông sư của ông ta đều đã bị vị tiền bối đó giết chết sao?"

Nghĩ tới đây, Hoàng Long càng thêm kính sợ Cửu Huyền Thiên Long Môn, sau đó lại lao vào biệt thự, sợ Giang Vũ xảy ra chuyện không hay.

Khi Giang Vũ mở mắt ra lần nữa, anh thấy mình đang nằm trên giường, không những không có cảm giác đau đớn trên cơ thể mà còn cảm thấy sảng khoái lạ thường.

"Cậu Giang, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!"

Giang Vũ chưa kịp phản ứng thì anh em nhà họ Ngô và Hoàng Long đã lao tới trước mặt anh và đồng thanh kêu lên.

"Sao các người lại ở đây?"

Nhìn thấy anh em nhà họ Ngô, Giang Vũ theo bản năng cảnh giác nói: "Ông Kỷ và Bạch Hổ đâu?"

"Đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ác ý!"

Anh em nhà họ Ngô lo lắng nhìn Giang Vũ, chân tay luống cuống muốn giải thích.

Có thể thấy, sau khi chứng kiến trạng thái hung hãn kinh hoàng của Giang Vũ và xác định được hắn là người được Thanh Phong Kiếm Thần che chở, anh em họ Ngô đã căng thẳng đến mức không nói nên lời.

"Cậu không cần lo lắng, nhờ có anh em nhà họ Ngô mà lần này cậu mới có thể giữ được mạng sống".

Hoàng Long, người đã ở bên cạnh Giang Vũ từ lâu, liền giới thiệu: "Là anh em họ đã ra tay ngăn cản người của nhà họ Kỷ, nếu không thì cậu đã bị giết rồi".

"Đúng, đúng, đúng!"

Anh em nhà họ Ngô liên tục gật đầu, phụ họa nói: “Chúng tôi đã cứu mạng anh khỏi tay người nhà họ Kỷ”.

Trong lúc Giang Vũ hôn mê, anh em nhà họ Ngô và Hoàng Long đã bàn bạc nên giải thích thế nào với Giang Vũ.

Đương nhiên, anh em nhà họ Ngô chỉ biết Giang Vũ có quan hệ với Kiếm Thần Thanh Phong, nhưng lại không biết về sự tồn tại của Cửu Huyền Thiên Long Môn, Hoàng Long cũng không giải thích những chuyện này cho bọn họ biết.

"Tại sao các người lại cứu tôi?"

Giang Vũ bối rối nhìn anh em nhà họ Ngô: "Hơn nữa, các người chỉ là tông sư, làm sao có thể ngăn cản đại tông sư giết tôi?"

"Haiz! Chuyện đã đến nước này chúng tôi cũng không muốn giấu cậu nữa!"

Ngô Khai Thiên thở dài, nghiêm túc nói: “Kỳ thật sau khi cô Kỷ ngăn cản chúng tôi giúp nhà họ Lăng đối phó với cậu lần trước, cô ấy cũng đã ủy thác cho chúng tôi bảo vệ an nguy của cậu”.

“Chúng tôi thậm chí còn không biết người mà Vương Hạo muốn đối phó hôm nay chính là cậu, nếu không chúng tôi đã không đứng về phía hắn”.

Ngô Khai Sơn cũng lên tiếng nói lại: “Bởi vì có hiểu lầm nên chúng tôi muốn đến xin lỗi, vô tình gặp chuyện ông Kỷ muốn giết cậu sau lưng cô Kỷ”.

"Chúng tôi đã được cô Kỷ ủy thác phải bảo vệ cậu, đương nhiên không thể bỏ mặc cậu được".

"Mặc dù so thực lực thì chúng tôi không thể ngăn cản đại tông sư, nhưng sau lưng chúng tôi còn có tông môn!"

Nhìn thấy Giang Vũ còn nghi hoặc, Ngô Khai Thiên vội vàng giải thích: “Anh em chúng tôi dọa chết không ngừng, cho dù là nhà họ Kỷ thì cũng phải nể nang phái Tuyên Đức. Hơn nữa, nhờ có cô Kỷ mà mạng sống của cậu mới giữ được”.

"Chính là như vậy, tôi có thể chứng minh", Hoàng Long nghiêm túc nói.

“Thì ra là vậy. Tôi đúng là vẫn còn dựa vào sự che chở của Tuyết Tình để sống sót”.

Nhìn thấy Hoàng Long, người mà anh tin tưởng nhất, đã đứng ra làm chứng, Giang Vũ cũng không còn nghi ngờ gì nữa.

Nhưng nghĩ đến Kỷ Tuyết Tình lại giúp mình, Giang Vũ lại cảm thấy tràn ngập cay đắng và hổ thẹn.

Nhìn thấy Giang Vũ cuối cùng cũng tin tưởng, Hoàng Long và anh em nhà họ Ngô đồng thời thở phào nhẹ nhõm, may mắn còn có Kỷ Tuyết Tình ở đó, nếu không bọn họ cũng không có cách nào giải thích tất cả những chuyện này cho Giang Vũ.

"Mặc dù các người vì Tuyết Tình mới bảo vệ tôi, nhưng Giang Vũ tôi vẫn rất cảm kích ơn cứu mạng của hai người".

Sau khi bình tĩnh lại, Giang Vũ đứng dậy quỳ xuống trước mặt anh em nhà họ Ngô: "Xin hai người nhận của tôi một lạy".

"Cậu Giang, cậu không được làm vậy!"

Anh em nhà họ Ngô nhanh chóng kéo Giang Vũ lại, sợ hãi đến mức suýt tè cả ra quần.

Cho dù bọn họ phải quỳ lạy Giang Vũ thì họ cũng không cảm thấy gánh nặng gì, nhưng bọn họ không nhận nổi một lạy này của Giang Vũ.

“Ân cứu mạng lớn như trời…”, Giang Vũ giãy dụa muốn bày tỏ lòng biết ơn.

"Nếu như cậu còn như vậy nữa thì chúng tôi sẽ tức giận đó".

Ngô Khai Thiên trợn mắt, giả vờ tức giận nói: "Chúng ta đều là người nhà, sao phải khách khí như vậy, nếu như cậu không ngại thì sau này chúng ta sẽ trở thành anh em của nhau".

"Chúng ta hãy trở thành anh em kết nghĩa!"

Hai mắt Ngô Khai Sơn sáng lên, hưng phấn nói: “Nếu như cậu Giang không chê thì chúng tôi còn có thể nhận cậu làm anh cả”.

"Khụ!"

Nghe vậy, Hoàng Long suýt chút nữa sặc nước miếng, cảm thấy anh em nhà họ Ngô quá vô sỉ.

Lợi dụng tình trạng mất trí nhớ của Giang Vũ để lừa anh trở thành anh em kết nghĩa, sau này khi Giang Vũ lấy lại được trí nhớ, anh em nhà họ Ngô liền một bước lên trời!

"Chuyện này không tốt đâu. Cho dù chúng ta có trở thành anh em kết nghĩa thì tôi chỉ có thể làm em trai của hai người thôi”.

Giang Vũ cũng có chút bối rối, dù sao anh em nhà họ Ngô cũng là tông sư cường giả, cho dù bọn họ có được Kỷ Tuyết Tình thuê thì cũng không nên khách khí tới mức đó!

“Trên giang hồ không câu nệ tiểu tiết, hai chúng tôi ngày nào cũng gọi nhau là anh em cũng đã chán rồi!”

Ngô Khai Thiên muốn rèn sắt khi còn nóng, vừa kéo Giang Vũ ra ngoài vừa tự tin nói: “Vậy là ba chúng ta sẽ thành anh em kết nghĩa, cậu làm lớn, chúng tôi làm nhỏ”.

"Cậu không được từ chối, nếu không sau này chúng tôi cũng không dám gọi cô Kỷ là em dâu".

Không cho Giang Vũ cơ hội từ chối, Ngô Khai Sơn trực tiếp đẩy Kỷ Tuyết Tình ra ngoài: “Nhưng cậu trở thành anh cả của chúng tôi thì chúng tôi có thể công khai gọi cô Kỷ là chị dâu”.

Đi vào khoảng sân đã được dọn dẹp sạch sẽ, anh em nhà họ Ngô ôm lấy Giang Vũ vẫn còn hơi choáng váng, lạy trời đất, trở thành anh em kết nghĩa.

Là người làm chứng, Hoàng Long khinh thường anh em nhà họ Ngô, đồng thời cũng ghen tị với bọn họ.

Đáng tiếc thân phận của ông ta không cho phép ông ta trở thành anh em kết nghĩa với Giang Vũ, bất kể tuổi tác hay thực lực thì ông ta cũng không đủ tư cách làm anh em kết nghĩa với Giang Vũ và anh em nhà họ Ngô.

"Chào anh cả!"

Sau khi kết bái xong, anh em nhà họ Ngô hào hứng chào Giang Vũ.

Lúc này anh em nhà họ Ngô đã cảm thấy lòng như muốn nở hoa.

Mặc dù bọn họ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng bây giờ Giang Vũ đã mất trí nhớ, dù thế nào đi nữa thì bọn họ cũng đã buộc chặt được với Giang Vũ.

Giang Vũ có chút ngơ ngác, lắp bắp nói: "Xin chào, hai… em trai!"

"Từ nay anh sẽ là anh hai của em!"

Ngô Khai Sơn nghiêm túc hành lễ với Ngô Khai Thiên.

"Từ giờ trở đi, em là em ba của anh!"

Ngô Khai Thiên mỉm cười đáp lại: “Mau đưa lễ vật chúng ta đã chuẩn bị trước đó cho anh cả!”

Ngô Khai Sơn chạy ra khỏi sân, khi quay lại trên tay đã cầm hai hộp quà tinh xảo: “Anh cả, đây là hai cây nhân sâm 70 năm tuổi, coi như quà gặp mặt chúng tôi tặng anh”.

"Không! Hai người đã cứu mạng tôi và bảo vệ tôi. Tôi không thể nhận món quà quý giá như vậy nữa".

Giang Vũ vội vàng xua tay, đầu óc không nghĩ được gì hợp lý.

Anh em nhà họ Ngô đã cứu anh, chính anh là người mắc nợ, tại sao đối phương lại tặng anh một món quà quý giá như vậy?

Bị Giang Vũ từ chối, Ngô Khai Sơn muốn nói với Giang Vũ rằng nhân sâm là bọn họ lấy được của nhà họ Lăng: "Anh cả, không có gì phải ngại, hai cây nhân sâm này là..."

"Anh cả! Anh nhất định phải nhận hai cây nhân sâm này".

Ngô Khai Thiên ngắt lời Ngô Khai Sơn, nghiêm trang nói: “Bởi vì đây là cô Kỷ nhờ chúng tôi đưa cho anh!”

"Lại là Tuyết Tình?", Giang Vũ khẽ cau mày.

"Đúng đúng đúng! Đây là nhân sâm cô Kỷ nhờ chúng tôi đưa cho anh".

Ngô Khai Sơn phản ứng lại, giải thích: "Cô Kỷ bảo chúng tôi không cho anh biết việc cô ấy thuê chúng tôi và gửi nhân sâm cho anh, nhưng bây giờ chúng ta đã trở thành anh em kết nghĩa, chúng tôi cũng không muốn giấu anh nữa".

"Anh cả, anh đừng bán đứng chúng tôi mà nói cho cô Kỷ biết nhé, anh biết những chuyện này đều do cô Kỷ làm là được rồi".

Ngô Khai Thiên nghiêm túc nhìn Giang Vũ: "Nếu không thì uy tín của anh em tôi sẽ bị hủy hoại đó".

"Đừng lo! Tôi sẽ không bán đứng hai người!"

Sắc mặt Giang Vũ phức tạp nhìn về phương xa, trong lòng tràn đầy cảm động: "Tuyết Tình vì mình mà đã làm rất nhiều chuyện, nhưng cô ấy lại không muốn mình biết. Giang Vũ đời này kiếp này dù có thịt nát xương tan cũng không phụ lòng cô ấy".
Chương 138: Kim Tái An cũng là một tông sư cường giả

“Như vậy thì tôi cũng không khách khí nữa!”

Nghe nói Kỷ Tuyết Tình đã yêu cầu anh em nhà họ Ngô giao dược liệu cho mình, Giang Vũ cũng không từ chối nữa mà nhận lấy hộp quà, nói: “Làm phiền hai người bảo vệ tôi, tôi phải luyện chế dược liệu trong tay mình thành đan dược sau đó chia sẻ với mọi người, xem như là quà đáp lễ của tôi".

"Chúng tôi cam đoan sẽ không để bất cứ ai quấy rầy việc luyện đan của anh", anh em nhà họ Ngô kiên quyết nói.

Việc đã đến nước này, cho dù thực sự có cường địch đến cửa thì bọn họ cũng sẽ liều mạng chiến đấu đến cùng.

Nghĩ đến Kỷ Tuyết Tình, Giang Vũ lại nóng lòng muốn gia tăng thực lực của mình.

Dưới sự bảo vệ của hai tông sư cường giả, Giang Vũ cũng không vội vàng bố trí phòng thủ ở thiên cung Vân Đỉnh, xoay người liền quay trở lại biệt thự để bắt đầu luyện chế đan dược.

Giang Vũ vừa đóng cửa lại thì anh em nhà họ Ngô đã ôm nhau phấn khích.

Nếu không phải lo lắng bị Giang Vũ phát hiện thì bọn họ đã ngửa mặt lên trời hét lớn rồi!

Nhất là Ngô Khai Thiên, bởi vì đắc tội Giang Vũ, không những bị tông môn bỏ rơi nhiều năm mà đạo tâm cũng bị tổn thương, tu vi tăng lên cực kỳ chậm chạp.

Ngô Khai Thiên đã đột phá cảnh giới tông sư từ mười năm trước nhưng bây giờ chỉ ở giai đoạn tông sư trung kỳ, suýt chút nữa đã bị em trai tu luyện sau đuổi kịp.

Bây giờ anh ta và Giang Vũ đã trở thành anh em kết nghĩa, không chỉ có thể tháo gỡ khúc mắc mà còn có thể ôm đùi Giang Vũ, Ngô Khai Thiên cảm thấy cuộc đời mình cuối cùng cũng đã chờ được đến lúc đón ánh rạng đông.

Ngô Khai Sơn cũng hưng phấn không kém.

Anh cả Ngô Khai Thiên đã phải trả giá một ngón tay, Kỷ Thường Viễn mất đi vệ sĩ và một cánh tay, lúc này anh ta mới nhận ra sự khủng khiếp của Giang Vũ.

Nhưng hiện tại anh ta có thể gọi thẳng Giang Vũ là anh em, có được cơ duyên này quả thực là quá tốt!

Lúc chạng vạng.

Trong khách sạn năm sao ở tỉnh lỵ, Kỷ Tuyết Tình tức giận phát hỏa với Thanh Long: "Đã nói hôm nay gặp nhau chúng ta sẽ trở về Kim Lăng, cha tôi đâu?"

"Cô chủ đừng vội, chỉ là tạm thời tôi chưa thể liên lạc được với gia chủ".

Thanh Long bị thúc giục không ngừng gọi điện thoại, nhưng mãi không liên lạc được với Bạch Hổ và Kỷ Thường Viễn.

“Nếu biết như vậy thì tôi đã ở cùng Giang Vũ thêm một ngày nữa”, Kỷ Tuyết Tình khó chịu, nén giận nói.

"Con gái ngoan của bố, đừng tức giận!"

Lúc này, thanh âm của Kỷ Thường Viễn vang lên.

"Con có thể không tức giận sao? Đã nói là..."

Kỷ Tuyết Tình đã muốn mất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy cánh tay trái của Kỷ Thường Viễn bó bột điệu ở trước ngực, sắc mặt của cô đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Bố, sao bố lại bị thương?”

"Đừng nói nữa. Bố đã bị phục kích khi đang điều tra dư nghiệt của Hắc Vu giáo ở đây".

Sắc mặt Kỷ Thường Viễn không thay đổi, lại nói: “Bạch Hổ đã chết trận, bố cũng bị thương ở cánh tay”.

Sau khi rời khỏi thiên cung Vân Đỉnh, Kỷ Thường Viễn lập tức đến bệnh viện Giang Châu chữa trị cánh tay bị chém đứt, đến lúc này mới có thể chạy về tỉnh lỵ.

"Dư nghiệt của Hắc Vu giáo mạnh đến mức có thể giết chết Bạch Hổ và còn làm bố bị thương như thế này?"

Kỷ Tuyết Tình lập tức chạy tới trước mặt Kỷ Thường Viễn, quan tâm hỏi: "Bố, bố bị thương có nghiêm trọng không?"

"Không sao. Chỉ là vết thương nhẹ thôi".

Kỷ Thường Viễn cười, vẻ mặt phức tạp nhìn Kỷ Tuyết Tình, trong lòng nghẹn khuất đến mức muốn hộc máu.

Lúc này Kỷ Thường Viễn cũng rất ngưỡng mộ ánh mắt sắc bén của con gái mình.

Kỷ Thường Viễn vốn cho rằng Giang Vũ, người mà con gái mình quan tâm, chẳng qua chỉ là một dân đen vô dụng, nhưng không ngờ Giang Vũ lại có một chỗ dựa vững chắc và đáng sợ như vậy.

Mà bản thân Giang Vũ cũng tự lộ ra sự quỷ dị, sau khi nổi điên thì ngay cả tông sư cũng không phải đối thủ của Giang Vũ, rõ ràng người này còn có tiềm lực vô hạn!

"Dư nghiệt của Hắc Vu giáo chết tiệt, lại dám làm càn như vậy".

Kỷ Tuyết Tình đau lòng nhìn Kỷ Thường Viễn, mắng: “Đợi con về Kim Lăng thì con sẽ nói ông nội giết sạch bọn chúng”.

"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

Thanh Long đứng ở một bên sắc mặt tái nhợt, không thể tin được nhìn chằm chằm vào cánh tay của Kỷ Thường Viễn: “Gia chủ cùng Bạch Hổ đi giết Giang Vũ, sao lại nhận lấy kết cục một chết một bị thương thế này?”

Kỷ Tuyết Tình không biết chân tướng, nhưng Thanh Long biết Kỷ Thường Viễn cùng Bạch Hổ muốn giết Giang Vũ!

Thanh Long biết rất rõ thực lực của Giang Vũ, nhưng anh ta thực sự không thể hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?

"Là do sự bất cẩn của bố đã hại Bạch Hổ, bố cũng phải nhận được trừng phạt xứng đáng".

Nhìn thấy con gái cảm thấy đau lòng thay cho mình, Kỷ Thường Viễn mới an ủi nói: "Đi thôi! Bố đã bị thương đến mức này, chúng ta chỉ có thể đi xe về Kim Lăng".

"Bố! Bố đang bị thương nặng, nên ở đây nghỉ ngơi một thời gian rồi mới về!"

Kỷ Tuyết Tình lo lắng nhìn Kỷ Thường Viễn.

"Không được! Dư nghiệt của Hắc Vu giáo còn chưa dọn dẹp xong, nếu bọn chúng tìm được chúng ta thì sẽ rất phiền phức, hơn nữa bố cũng cần phải về Kim Lăng chữa trị vết thương".

Kỷ Thường Viễn vội vàng lắc đầu, kiên định nói: "Lập tức xuất phát".

Kỷ Thường Viễn ngoài miệng nói là dư nghiệt của Hắc Vu giáo, nhưng thực chất chính là bị người đàn ông tóc bạc dọa sợ mất mật.

Trước mắt ông ấy cũng không biết Giang Vũ còn sống hay đã chết?

Nếu Giang Vũ xảy ra chuyện gì và người đàn ông tóc bạc truy đuổi đến đây thì họ nhất định sẽ chết!

Ngay lập tức đoàn tùy tùng nhà họ Kỷ lái xe trở về Kim Lăng ngay trong đêm.

Trên đường đi, Thanh Long hỏi Kỷ Thường Viễn chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng Kỷ Thường Viễn vẫn im lặng không nói gì.

Một mặt là vì chuyện hai đại tông sư vây sát một nội kình đại sư cuối cùng lại thua thê thảm, chuyện này thật sự quá dọa người.

Mặt khác, người đàn ông tóc bạc đã cảnh cáo Kỷ Thường Viễn không được đề cập đến chuyện đã xảy ra với bất kỳ ai, nếu không sẽ bị giết chết.

Nếu là người khác uy hiếp như vậy thì Kỷ Thường Viễn chắc chắn sẽ không để trong lòng.

Nhưng sau khi nhìn thấy thủ đoạn của đối phương, Kỷ Thường Viễn thật sự không dám nói lung tung, nếu không thì cho dù ông ấy có trở về nhà họ Kỷ cũng không thể ngăn cản nổi sự truy giết của đối phương.

Tại trang viên nhà họ Kim ở thành phố Ngô, trong biệt thự của Kim Tái An.

"Đi rồi, đi rồi, Kỷ Tuyết Tình cuối cùng cũng đi rồi!"

Ngay khi đoàn người nhà họ Kỷ lên đường, Kim Tái An nhận được tin tức, liền hưng phấn uống một ly rượu vang đỏ lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không có Kỷ Tuyết Tình và nhà họ Kỷ làm chỗ dựa, để tôi xem tên khốn Giang Vũ kia còn dám kiêu ngạo như thế nào!"

"Theo điều tra của chúng tôi, cô Kỷ có vẻ rất coi trọng Giang Vũ".

Người hầu báo cáo tình hình cho Kim Tái An nhắc nhở: "Nếu chúng ta động vào Giang Vũ, liệu sau này cô Kỷ có gây rắc rối cho chúng ta không?"

"Sợ cái gì? Nhà họ Kỷ sẽ không bao giờ chấp nhận một kẻ vô dụng từng có vợ trước trở thành hôn phu của Kỷ Tuyết Tình".

Kim Tái An bĩu môi, chế nhạo: "Nếu không thì nhà họ Kỷ cũng sẽ không phái người đi bắt Kỷ Tuyết Tình về. Nói cách khác, nếu chúng ta giết Giang Vũ, nhà họ Kỷ không những không trách chúng ta mà có khi còn cảm ơn chúng ta nữa!"

"Nhưng…"

"Không có gì phải lo lắng. Ngày mai tôi sẽ đến Giang Châu lấy lại cây Thái Tuế trăm năm, sau đó băm tên khốn Giang Vũ đó thành ngàn mảnh để trả thù cho chú Long".

Kim Tái An sốt ruột ngắt lời người hầu, trên người anh ta đột nhiên xuất hiện một tầng cương khí hộ thể, lạnh lùng nói: “Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình có nằm mơ cũng không ngờ được mình cũng là một tông sư cường giả, cây Thái Tuế trăm năm đó là vật cần thiết để cho mình dùng tăng thực lực từ tông sư sơ kỳ lên trung kỳ!”

Không nhiều người biết rằng bản thân Kim Tái An cũng là một tông sư, thậm chí còn mạnh hơn Kim Chiêm Long một chút.

Chẳng qua, Kim Tái An co được dãn được, khi nhìn thấy Kim Chiêm Long bị Thanh Long giết chết chỉ bằng một đòn và biết đối thủ là đại tông sư, anh ta lập tức nhượng bộ, thậm chí còn tình nguyện quỳ lạy Kỷ Tuyết Tình trước mặt mọi người chứ không bộc lộ sức mạnh thực sự của mình.

Nhưng hiện tại Kỷ Tuyết Tình không còn ở đây, cường giả nhà họ Kỷ cũng không có, Kim Tái An không hề coi trọng thực lực của Giang Vũ, một mình anh ta cũng đã đủ san bằng cả Giang Châu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom