• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi (2 Viewers)

  • Chương 134-135

Chương 134: Người đàn ông tóc bạc bí ẩn, cho cậu chết tâm phục khẩu phục!

"Tên nhóc này điên rồi, hắn tấn công hoàn toàn dựa vào bản năng, rõ ràng không có quy tắc gì cả".

Nhìn thấy Bạch Hổ bị Giang Vũ đè xuống đánh, Kỷ Thường Viễn cả kinh không nhẹ, đồng thời nheo mắt quan sát cẩn thận.

"Giang Vũ bây giờ đã rơi vào trạng thái không còn ý thức".

Sau khi quan sát một chút, Kỷ Thường Viễn càng khiếp sợ hơn: “Ở trong trạng thái không có ý thức mà hắn có thể đánh Bạch Hổ đến mức không thể chống trả!”

"Vậy nếu như hắn tỉnh táo, phối hợp với nguồn năng lượng đáng sợ này, cho dù cả mình và Bạch Hổ liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, nhất định phải tìm cơ hội giết chết hắn".

"Em trai, em nhìn thấy chưa? Đây chính là thực lực thật sự của Giang Vũ".

Trên tường, Ngô Khai Thiên sợ hãi nhắc nhở: "Mình thật sự của Giang Vũ. Hiện tại hắn đang ở trong trạng thái mất ý thức nhưng vẫn có thể khiến cho một đại tông sư không thể chống trả được".

"Không hổ là người mười năm trước có thể bạo ngược anh, thực lực thật đáng sợ!"

Ngô Khai Sơn liên tục gật đầu, lo lắng không yên nói: "Cũng không biết cuối cùng kết quả của trận chiến này sẽ như thế nào, bởi vì 2 vị đại tông sư kia cũng không phải người thường".

"Hừ! Nếu như Giang Vũ ở trong thái tỉnh táo, thì với thực lực như vậy tuyệt đối có thể dễ dàng giải quyết hai đại tông sư kia!"

Ngô Khai Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó lại lo lắng nói: "Nhưng hiện tại... kết cục khó lường!"

Trong sân!

Bạch Hổ cố gắng duy trì cương khí hộ thể, không biết đã phải chống đỡ bao nhiêu đòn tấn công của Giang Vũ, anh ta chỉ cảm thấy nội lực trong cơ thể mình đang bị tiêu hao với tốc độ không thể tưởng tượng được, sức tấn công của Giang Vũ quá đáng sợ.

"Răng rắc!"

Không biết qua bao lâu, cương khí hộ thể của Bạch Hổ cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, đầu tiên xuất hiện những vết nứt, sau đó liền ầm ầm sụp đổ.

"Phụt!"

Cương khí hộ thể bị công phá, trong lúc nhất thời khí huyết của Bạch Hổ đảo ngược, anh ta không khống chế được mà phun ra một ngụm máu.

Đúng lúc này, Giang Vũ đột nhiên xuất hiện trước mặt Bạch Hổ, tung nắm đấm hung mãnh đánh mạnh vào đầu Bạch Hổ.

"Tiêu rồi!"

Bạch Hổ theo bản năng đưa hai tay lên trên đầu, nhưng do khí huyết bị đảo ngược nên không thể triệu tập nội kình, không thể đỡ được nắm đấm khủng bố của Giang Vũ.

"Chính là lúc này!"

Khi khuôn mặt của Bạch Hổ bị thương bởi nắm đấm của Giang Vũ, khi anh ta đang nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết, thì Kỷ Thường Viễn đã ra tay.

Trong khi Giang Vũ tập trung toàn bộ sự chú ý vào Bạch Hổ, Kỷ Thường Viễn chớp lấy cơ hội nhảy đến trước mặt Giang Vũ, tóm lấy cổ Giang Vũ và vật mạnh anh xuống đất.

“Ầm!”, một tiếng nổ lớn vang lên.

Kỷ Thường Viễn dùng tay phải mạnh mẽ ghì lấy cổ của Giang Vũ, vật anh xuống đất khiến cho mặt đất bị khoét ra một cái hố to, nhưng vẫn không thể bẻ gãy cổ của Giang Vũ.

Trong hố sâu, chân trái của Kỷ Thường Viễn nghiến lên chân Giang Vũ, chân phải nghiến lên cánh tay phải của Giang Vũ, tay trái khóa chặt cánh tay trái của Giang Vũ, hoàn toàn khống chế cơ thể của Giang Vũ.

"Khí lực của tên nhóc này thật lớn!"

Sắc mặt Kỷ Thường Viễn không chút thay đổi khi nhìn Giang Vũ đang giãy giụa, ông ấy quát lớn: "Bạch Hổ, mau tới đây, kết liễu mạng sống của tên nhóc này".

"Tôi đến đây!"

Bạch Hổ nhanh chóng ổn định lại khí huyết đảo ngược, sau đó vọt tới đỉnh đầu Giang Vũ, tung quyền đấm mạnh vào đầu Giang Vũ: "Giang Vũ, dừng ở đây thôi, đi chết đi!"

"Vô sỉ!"

Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô Khai Thiên trên tường liền mắng: "Hai đại tông sư liên thủ ức hiếp một thanh niên, đã vậy còn chơi trò đánh lén, đúng là cực kỳ vô sỉ!"

"Cho dù bọn họ vô sỉ thì cuối cùng Giang Vũ vẫn gặp phiền toái".

Ngô Khai Thiên buồn bã lắc đầu: “Đáng tiếc Giang Vũ còn chưa khôi phục lại ý thức, nếu không với thực lực của hắn thì hoàn toàn có thể giải quyết nhanh gọn hai đại tông sư này".

"Anh rất muốn giúp Giang Vũ, nhưng đáng tiếc thực lực của mình không đủ!"

Ngô Khai Thiên siết chặt nắm đấm, nhưng anh ta không dám ra tay với đại tông sư.

"Ôi! Cơ duyên của anh em ta đã không còn nữa rồi", Ngô Khai Sơn bất lực thở dài.

Cho dù anh em nhà họ Ngô có ra tay thì cũng không thể cứu được Giang Vũ khỏi tay hai vị tông sư.

Hơn nữa, Giang Vũ hiện tại đã không còn ý thức, không ai có thể bảo đảm Giang Vũ sẽ không làm gì anh em họ.

Ngay cả đại tông sư như Bạch Hổ cũng suýt bị Giang Vũ giết chết, nếu anh em của họ đối mặt với Giang Vũ thì chắc chắn họ sẽ bị giết chết chỉ trong vài phút.

"Buông cậu ta ra, nếu không các người sẽ chết!"

Khi Bạch Hổ tập trung toàn lực chuẩn bị đánh vào đầu Giang Vũ, một âm thanh tựa như sấm sét vang lên trong tai Bạch Hổ và Kỷ Thường Viễn.

"Không tốt, mau lui lại!"

Nghe được thanh âm này, sắc mặt Kỷ Thường Viễn thay đổi lớn, ông ấy không để ý đến Giang Vũ nữa mà quả quyết nhảy lùi lại.

Bạch Hổ cũng cảm giác được nguy cơ trước nay chưa từng có, cho nên lập tức thu hồi nắm đấm, lăn về phía sau.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Anh em nhà họ Ngô vốn tưởng rằng Giang Vũ nhất định phải chết, lúc này ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không nghe thấy thanh âm, cũng không hiểu Kỷ Thường Viễn và Bạch Hổ vì sao đột nhiên dừng lại?

Ngay khi Kỷ Thường Viễn và Bạch Hổ rút lui, Giang Vũ nhảy lên từ mặt đất, bốn đồng tử quỷ dị chuyển động, sau đó anh gầm lên rồi xông về phía Kỷ Thường Viễn và Bạch Hổ.

Đúng lúc này, một người đàn ông bí ẩn mặc quần áo màu xanh, có mái tóc bạc dài đến thắt lưng, từ trên trời đáp xuống bên cạnh Giang Vũ.

Đối mặt với vị khách không mời mà đến này, Giang Vũ đã mất trí vẫn theo bản năng tấn công ông ta.

"Đủ rồi!"

Người đàn ông tóc bạc khẽ quát lên, giơ tay phải lên giữ đầu Giang Vũ.

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Giang Vũ bị ấn đầu đến mức quỳ thẳng xuống đất, đầu gối tạo ra hai hố sâu trên mặt đất, anh đã bị đối phương khống chế hoàn toàn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những người có mặt đều trợn tròn mắt.

Giang Vũ điên cuồng suýt chút nữa đã giết chết Bạch Hổ, Kỷ Thường Viễn phải đánh lén mới miễn cưỡng khống chế được anh.

Mà người đàn ông bí ẩn trước mặt chỉ cần một tay liền có thể khống chế Giang Vũ, sức mạnh này thật đáng sợ.

"Ông là ai?"

Nhận ra người đến không có ý tốt, sắc mặt Kỷ Thường Viễn nghiêm trọng hỏi.

Mặt khác, Bạch Hổ cũng đang điên cuồng vận công triệu hồi cương khí hộ thể một lần nữa, sẵn sàng tung đòn sấm sét vào đối thủ bất cứ lúc nào.

"Hai vị đại tông sư ức hiếp một tên nhóc cảnh giới nội kình đại sư".

Người đàn ông tóc bạc không trả lời ngay, chỉ điều khiển một luồng ánh sáng vàng kỳ lạ dọc theo cánh tay phải của mình rồi truyền vào đầu Giang Vũ, lạnh lùng nói: "Các người đúng là không biết xấu hổ!"

"Làm càn! Ông là ai mà dám xen vào chuyện của nhà họ Kỷ?"

Nghe thấy đối phương ăn nói không khách khí như vậy, Bạch Hổ liền tức giận hỏi.

"Cậu không xứng để biết tôi là ai!"

Người đàn ông tóc bạc liếc nhìn Bạch Hổ, lạnh lùng nói: “Hôm nay cậu nhất định sẽ chết, nhưng tôi cũng sẽ cho cậu một cơ hội. Trước khi chết, cậu có thể toàn lực tấn công tôi, tôi sẽ để cho cậu được chết tâm phục khẩu phục".

"Ông thật quá cuồng vọng!"

Nghe người đàn ông tóc bạc nói lại lời trước đó mình từng nói với Giang Vũ, Bạch Hổ tức giận nói: "Tôi mặc kệ ông là ai, nếu ông đã dám xen vào chuyện của người khác thì cũng đừng trách tôi không khách khí ra tay giết ông!"

Vừa dứt lời, Bạch Hổ liền điên cuồng vận công, sau khi vận chuyển nội kình tối đa, anh ta hung hãn xông về phía người đàn ông tóc bạc.

Kỷ Thường Viễn mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

Ông ấy vốn muốn nhắc nhở Bạch Hổ đừng hành động thiếu suy nghĩ, nhưng lại cũng muốn thử xem người đàn ông tóc bạc này lợi hại đến cỡ nào, cho nên cũng không hề ngăn cản.

"Tiếp chiêu!"

Xông tới trước mặt người đàn ông tóc bạc, Bạch Hổ giận dữ gầm lên rồi tung quyền đấm thật mạnh về phía lồng ngực của ông ta.

"Đòn tấn công mạnh nhất của cậu chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi!"

Đối mặt với đường quyền hung hãn gần như bóp méo không khí của Bạch Hổ, người đàn ông tóc bạc chỉ nhếch môi khinh thường, tiếp tục dùng tay phải truyền ánh sáng vàng vào Giang Vũ, còn tay trái duỗi một ngón tay chỉ vào nắm đấm của Bạch Hổ.

"Chết tiệt, đúng là quá coi thường người khác!"

Nhìn thấy đối phương muốn dùng một ngón tay chặn nắm đấm của mình, Bạch Hổ thân là đại tông sư liền cảm thấy bị xúc phạm, vừa xấu hổ vừa tức giận gầm lên, tập trung toàn bộ nội kình vào nắm đấm. Kết quả…
Chương 135: Bạch Hổ ngã xuống, Kỷ Thường Viễn nhận ra

"Ầm!"

Khi nắm đấm của Bạch Hổ va chạm với đầu ngón tay của người đàn ông tóc bạc, một luồng âm thanh vù vù quỷ dị được tạo ra, nắm đấm của Bạch Hổ không thể tiến về phía trước được nữa.

Người đàn ông tóc bạc thực sự đã chặn cú đấm toàn lực của Bạch Hổ chỉ bằng một ngón tay.

"Điều này là không thể!"

Nhìn thấy đối phương dùng một ngón tay chặn nắm đấm của mình, mặt Bạch Hổ đỏ bừng, không thể tin được hét lên.

"Bây giờ cậu đi chết được rồi!"

Người đàn ông tóc bạc vô cảm nhìn Bạch Hổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy về phía trước.

"Răng rắc!"

Cương khí hộ thể trên người Bạch Hổ lập tức sụp đổ, sau đó trên nắm đấm của anh ta bị ngón tay của đối phương khoét ra một lỗ máu.

Bạch Hổ còn chưa kịp phản ứng, thì trên ngón tay của người đàn ông tóc bạc đã bắn ra vô số lưỡi dao năng lượng sắc bén, chém nát nắm đấm của Bạch Hổ thành từng mảnh, còn chém dọc theo cánh tay chém vào người anh ta.

"Á!"

Nhìn thấy nắm đấm, cánh tay và vai của mình bị chém nát thành từng mảnh như thể vừa bị nhấn vào máy xay thịt, Bạch Hổ liền kêu gào thảm thiết.

"Bạch Hổ, cẩn thận! Xin hãy thủ hạ lưu tình!"

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Kỷ Thường Viễn thay đổi lớn, triệu hồi ra cương khí hộ thể xông lên, muốn cứu Bạch Hổ.

Ngay sau đó, Kỷ Thường Viễn đụng phải một bức tường năng lượng vô hình, cương khí hộ thể trong nháy mắt sụp đổ, thân thể cũng bị đánh bay.

Trong chớp mắt, cơ thể Bạch Hổ bị vô số lưỡi kiếm khí quỷ dị cắt thành từng mảnh, thậm chí không còn sót lại một mảnh xương nào nguyên vẹn.

Bạch Hổ, một đại tông sư, đã chết.

Anh em nhà họ Ngô nằm trên tường dùng sức bịt miệng nhau lại, rất sợ gây ra tiếng động thì sẽ bị người bên trong phát hiện.

Bọn họ bị dọa đến lạnh run, suýt nữa thì không khống chế được cơ thể.

Tuy bọn họ không biết người đàn ông tóc bạc này là ai, nhưng ông ta có thể giết chết một đại tông sư chỉ bằng một ngón tay, thực lực này đã cường đại đến mức vượt qua sự hiểu biết của bọn họ.

"Tên khốn, rốt cuộc ông là ai?"

Nhìn thấy Bạch Hổ chết thảm, Kỷ Thường Viễn ổn định thân thể, sắc mặt tái mét nhìn chằm chằm người đàn ông tóc bạc: "Ông dám can thiệp vào chuyện của nhà họ Kỷ, lại giết người của nhà họ Kỷ một cách tàn nhẫn như vậy, thực sự nghĩ nhà họ Kỷ dễ ức hiếp hay sao?"

"Ức hiếp?"

Người đàn ông tóc bạc lạnh lùng nhìn Kỷ Thường Viễn: “Hai đại tông sư các người lại nhất quyết muốn giết một tên nhóc cảnh giới nội kình đại sư, chẳng lẽ không phải các người đang ức hiếp người khác sao?”

"Giang Vũ chẳng qua chỉ là một dân đen, sao có thể đánh đồng với nhà họ Kỷ..."

“Mạng sống của Giang Vũ trong mắt anh không có giá trị gì, mà mạng sống của nhà họ Kỷ các người trong mắt tôi cũng chẳng khác gì mạng sống của con kiến”.

Người đàn ông tóc bạc dùng giọng điệu bình thản cắt ngang lời Kỷ Thường Viễn, nheo mắt nói: “Chỉ cần tôi muốn, tôi còn có thể giết anh ngay bây giờ!”

Kỷ Thường Viễn nghe xong liền tỉnh táo lại, xét thấy đối phương có thể dễ dàng khống chế Giang Vũ, tùy tiện giết chết Bạch Hổ như vậy thì chắc chắn ông ta không phải là đối thủ.

Bất quá Kỷ Thường Viễn vẫn hoàn toàn tin tưởng vào nhà họ Kỷ, ông ấy liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi là gia chủ nhà họ Kỷ, tôi không tin ông dám giết tôi!"

"Vậy sao?"

Khóe miệng người đàn ông tóc bạc hơi nhếch lên, tay trái nắm thành kiếm chỉ, từ trên không bổ về phía Kỷ Thường Viễn.

Không ngờ đối phương nói động thủ liền động thủ, sắc mặt Kỷ Thường Viễn khẽ biến nhưng không thể tránh né, theo bản năng nhắm mắt lại chờ chết.

Mấy giây sau, Kỷ Thường Viễn mở mắt ra nhưng lại không có cảm giác khó chịu chỗ nào, ông ấy thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh nói: "Ông thật sự không dám giết… á!"

Mới nói được một nửa thì Kỷ Thường Viễn đã cảm thấy bả vai phải đau nhói, cúi đầu nhìn thì thấy cánh tay phải của mình đã bị chém đứt ngang vai, rơi xuống đất.

"Á!"

Đến khi miệng vết thương phun máu, Kỷ Thường Viễn mới phản ứng lại, ôm vai ngồi xổm trên mặt đất kêu gào thảm thiết.

Kiếm khí của người đàn ông tóc bạc quá nhanh, cũng quá sắc bén, sau khi chặt đứt cánh tay của Kỷ Thường Viễn cũng không khiến cho ông ấy cảm thấy đau đớn, cánh tay bị chém cũng không rời khỏi cơ thể ngay.

Kỷ Thường Viễn không hề cảm thấy đau đớn cho đến khi cánh tay bị đứt lìa rơi ra, vết thương phun máu thì mới cảm giác được đau đớn.

Bởi vậy có thể thấy được thủ đoạn của đối phương đáng sợ đến mức nào.

"Anh còn cho rằng tôi không dám giết anh sao?"

Người đàn ông tóc bạc lạnh lùng hỏi Kỷ Thường Viễn.

"Ông, ông..."

Sắc mặt Kỷ Thường Viễn tái nhợt, tay ôm vết thương, trong mắt tràn đầy sợ hãi, đối phương đã dám chặt đứt một cánh tay của mình thì chắc chắn không quan tâm đến nhà họ Kỷ, hoàn toàn có thể giết chết ông ấy ngay lúc này.

"Vì tình yêu của Giang Vũ dành cho con gái anh và nể tình rằng tương lai anh có thể trở thành bố vợ của Giang Vũ, cho nên hôm nay tôi mới tha cho anh một mạng, chỉ chặt một cánh tay".

Người đàn ông tóc bạc cúi đầu nhìn thoáng qua Giang Vũ, lạnh lùng nói: “Nhưng nhớ kỹ, không phải tôi không dám giết anh, mà là tôi không muốn giết anh. Bằng không, cho dù là Kỷ Chấn Hoa chọc tới tôi thì tôi cũng sẽ giết không nương tay".

"Ông, ông rốt cuộc là ai?"

Nghe thấy tên Kỷ Chấn Hoa, sắc mặt Kỷ Thường Viễn thay đổi lớn, kinh ngạc hỏi: “Ông có quan hệ gì với Giang Vũ?”

Kỷ Chấn Hoa là ông cụ nhà họ Kỷ, Vua Đông Nam danh chấn thiên hạ.

Nghe đối phương nói cho dù ông cụ Kỷ ra mặt thì cũng sẽ bị giết, Kỷ Thường Viễn cuối cùng cũng ý thức được, người đàn ông tóc bạc này có thể là người mà ngay cả nhà họ Kỷ cũng không thể đắc tội.

Lúc này Kỷ Thường Viễn chỉ muốn biết thân phận cụ thể của đối phương và mối quan hệ của ông ta với Giang Vũ.

Tuy rằng sau khi xuất hiện, người đàn ông tóc bạc không hề thể hiện ra bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào đối với Giang Vũ, nhưng Kỷ Thường Viễn có thể thấy từ lời nói và hành động giết Bạch Hổ cùng chặt đứt cánh tay của ông ấy mà kết luận rằng người đàn ông này có quan hệ không bình thường với Giang Vũ.

"Anh còn không có tư cách biết tôi là ai chứ đừng nói đến quan hệ giữa tôi và Giang Vũ".

"May mắn anh còn có một đứa con gái tốt, nếu không bây giờ anh đã trở thành người chết rồi".

"Việc Giang Vũ có thể ở bên con gái anh chính là một điều may mắn đối với nhà họ Kỷ của các người, anh nên biết trân trọng điều đó đi".

Người đàn ông tóc bạc không hề nể mặt, cảnh cáo nói: "Chỉ có điều nay tôi đã hiện thân thì tôi cũng sẽ cho anh một lời khuyên".

“Nếu Giang Vũ chết trong tay nhà họ Kỷ, tôi sẽ khiến cả nhà họ Kỷ phải chôn cùng".

"Tại sao?"

Kỷ Thường Viễn khó hiểu hét lên, căn cứ theo tư liệu điều tra, Giang Vũ chỉ là một dân đen, sao có thể có cường giả như vậy đến bảo vệ hắn?

Hơn nữa vì sao ông ta lại nói Kỷ Tuyết Tình ở bên cạnh Giang Vũ chính là một điều may mắn đối với nhà họ Kỷ?

"Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích bất cứ điều gì với anh".

"Anh không được nhắc lại chuyện hôm nay với Giang Vũ hay với bất kỳ ai khác, nếu không tôi sẽ giết anh".

Người đàn ông tóc bạc cảnh cáo, không kiên nhẫn xua đuổi: "Bây giờ anh có thể cút rồi!"

Kỷ Thường Viễn mấp máy môi, muốn nói lại thôi, sau đó cầm lấy cánh tay bị chặt đứt, bước ra ngoài mà không quay đầu lại.

Địa vị của người đàn ông tóc bạc cao đến mức Kỷ Thường Viễn thậm chí không dám nghĩ tới việc trả thù hay để lại một lời cay nghiệt nào.

Trước mặt thực lực tuyệt đối, dù có nói thế nào cũng là vô nghĩa.

Lúc này, ruột gan của Kỷ Thường Viễn quặn lại.

Sớm biết như thế, có đánh chết ông ta cũng sẽ không tới giết Giang Vũ, Bạch Hổ cũng sẽ không chết, mà bản thân ông ấy cũng sẽ không mất một cánh tay.

Nhưng ai có thể ngờ rằng một người bình thường như Giang Vũ lại có thể che giấu nhiều bí mật như vậy?

Có một cường giả siêu cấp đang bảo vệ Giang Vũ, tại sao trước đó anh lại đến nhà họ Triệu ở rể chứ?

Khi Giang Vũ bị vợ cũ cắm sừng và suýt bị đánh chết cũng không có cường giả nào xuất hiện để đứng ra đứng ra bênh vực anh, không phải như vậy hay sao?

Tuy rằng trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng Kỷ Thường Viễn biết hôm nay tuy mình đã chịu tổn thất lớn nhưng cũng không phải là không thu hoạch được gì.

Đúng như người đàn ông tóc bạc đã nói, người mà Giang Vũ yêu chính là Kỷ Tuyết Tình, cho nên tai họa này về sau có thể sẽ chuyển hóa thành cơ duyên.

Nói tóm lại, Kỷ Thường Viễn không còn muốn giết Giang Vũ nữa, cũng sẽ không ngăn cản Kỷ Tuyết Tình ở bên cạnh Giang Vũ.

Điều duy nhất Kỷ Thường Viễn cảm thấy nghẹn khuất chính là vì đứa con rể Giang Vũ này mà ông ấy đã mất đi một cánh tay, đồng thời còn mất đi một đại tướng là Bạch Hổ, đúng là quá đau đớn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom