• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi (3 Viewers)

  • Chương 132-133

Chương 132: Giang Vũ lần này không sống nổi

"Vẫn còn sớm lắm!"

Biết thực lực võ đạo của mình không thể làm thương tổn Bạch Hổ, Giang Vũ nhanh chóng kết ấn, thi triển thủ quyết Chưởng Tâm Lôi đánh về phía Bạch Hổ.

"Đây chính là thuật pháp Thanh Long nhắc đến, hay lắm!"

Đối mặt với lôi điện do Giang Vũ triệu hoán, Bạch Hổ nhẹ nhàng vung tay đánh tan lôi điện, thất vọng nói: "Chẳng qua chỉ có thế, một chút lực sát thương cũng không có".

"Tôi liều mạng với anh!"

Giang Vũ giận dữ gầm lên một tiếng, điên cuồng tung chiêu về phía Bạch Hổ.

Bên ngoài thiên cung Vân Đỉnh!

"Năng lượng dao động dữ dội quá, chuyện gì đang xảy ra bên trong vậy?"

Xe mới vừa dừng lại thì Ngô Khai Sơn đã kinh ngạc nhìn về phía cổng sân đã đóng kín.

"Có người đang đánh nhau".

Ngô Khai Thiên nhíu mày: "Trong đó ngoài khí tức của Giang Vũ thì còn có khí tức của một cường giả đại tông sư!"

"Đại tông sư? Bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Sắc mặt Ngô Khai Sơn khẽ biến: "Với thực lực của chúng ta thì không thể nào đối phó được với đại tông sư, chúng ta đừng nhúng tay vào vũng bùn này".

"Chúng ta đúng là không đủ thực lực chiến đấu với đại tông sư, chỉ có điều…"

Ngô Khai Thiên nheo mắt lại, phân tích: "Dù sao trước đây anh cũng đã gặp Giang Vũ, hắn không dễ dàng ngã xuống đâu, chúng ta đi xem tình hình một chút".

"Chuyện này rất mạo hiểm, lỡ như bị phát hiện thì chúng ta sẽ chết… chờ đã!"

Không đợi Ngô Khai Sơn nói xong, Ngô Khai Thiên đã che giấu khí tức, leo lên tường sân phủ đầy cây cỏ.

Khi anh em nhà họ Ngô trèo lên tường và nhìn rõ cảnh tượng trong sân, họ không khỏi há hốc mồm.

Lúc này, toàn thân Giang Vũ trong sân đã đầy vết thương, nhuốm đầy máu tươi.

Thực lực của Giang Vũ cùng Bạch Hổ chênh lệch quá lớn, bất kể độc dược, trận pháp, thuật pháp, huyền thuật đều không thể gây ra bất kỳ tổn hại nào cho Bạch Hổ.

Mà Bạch Hỗ nãy giờ vẫn bị động phòng thủ, chỉ bằng lực phản chấn cũng đã khiến cho Giang Vũ thương tích đầy mình, nếu như anh ta chủ động ra tay thì Giang Vũ đã sớm mất mạng rồi.

Chỉ có điều cả Kỷ Thường Viễn lẫn Bạch Hổ đều quá xem nhẹ khả năng phục hồi của Giang Vũ, cho dù anh có bị Bạch Hổ đánh bị thương bao nhiêu lần thì Giang Vũ vẫn không gục ngã.

Cho dù bị Bạch Hổ làm bị thương đến mức nào thì mỗi lần Giang Vũ đều sẽ nghiến răng nghiến lợi đứng dậy tiếp tục chiến đấu.

"Giang Vũ điên rồi sao?"

Trên tường, Ngô Khai Sơn khiếp sợ địa nhìn trận ác chiến trong sân: "Nội kình đại sư muốn tử chiến với đại tông sư, đúng là không biết tự lượng sức!"

"Đúng là tự chuốc lấy khổ đau!"

Ngô Khai Thiên gật đầu đồng ý.

Nếu như bọn họ gặp phải đại tông sư thì tuyệt đối sẽ không tự chuốc lấy đau khổ như Giang Vũ, thà là từ bỏ phản kháng thì còn được chết một cách dễ dàng hơn.

"Nhìn tình huống này thì hôm nay chắc chắn Giang Vũ sẽ phải chết!"

Ngô Khai Sơn nghi hoặc hỏi: "Chúng ta có nên cứu hắn hay không?"

"Em điên rồi sao?"

Ngô Khai Thiên tức giận trợn mắt nhìn Ngô Khai Sơn: "Với thực lực của anh và em thì không thể nào cứu được người ở trong tay đại tông sư".

"Hơn nữa, ở đây cũng không chỉ có một đại tông sư, một khi chúng ta xuất đầu lộ diện thì chắc chắn sẽ bị giết chết".

"Ý của anh là người đàn ông trung niên kia cũng là một đại tông sư sao?"

Ngô Khai Sơn kinh ngạc nhìn Kỷ Thường Viễn đang đứng một bên theo dõi trận chiến.

"Đúng vậy! Người đàn ông trung niên đang đứng xem cuộc chiến kia thoạt nhìn thì bình thường nhưng anh có thể cảm ứng được ông ta cũng là đại tông sư".

Ngô Khai Thiên kiêng kị nói: "Hơn nữa, tu vi cùng thực lực của người này còn mạnh hơn người thanh niên đang chiến đấu với Giang Vũ gấp mấy lần, chỉ có điều ông ta che giấu rất tốt mà thôi".

"Bị hai đại tông sư bao vây, lần này Giang Vũ chết chắc rồi!", Ngô Khai Sơn đồng cảm thở dài.

"Cũng chưa chắc, anh luôn cảm thấy Giang Vũ nhất định còn có biến số nào đó, nếu như lúc này hắn khôi phục trí nhớ thì hai vị đại tông sư này chắc chắn sẽ gặp phiền toái".

Ngô Khai Thiên lắc đầu, là một người từng bị Giang Vũ đánh bại, anh ta đối với Giang Vũ luôn luôn tồn tại một cảm giác kiêng kị cùng sợ hãi.

Trong sân!

Giang Vũ toàn thân đầy máu tươi, thở hồng hộc quỳ xuống mặt đất, mà Bạch Hổ ở trước mặt còn không bị ảnh hưởng đến một cọng tóc, thậm chí ngay cả quần áo cũng không có một vết nhăn.

"Đây là tất cả bản lĩnh của anh hay sao?"

Bạch Hổ liếc nhìn Giang Vũ nói: "Nếu như chỉ có chút ít bản lĩnh như vậy thì đúng là khiến cho tôi thất vọng!"

"Anh không có tư cách khoác lác trước mặt tôi!"

Giang Vũ gian nan đứng lên, ngạo nghễ nói: "Nếu như tôi cũng được tu luyện từ nhỏ giống như anh thì anh chẳng là cái thá gì ở trước mặt tôi cả. Tôi chỉ mới tu luyện được mấy tháng mà đã có chiến lực mạnh mẽ, anh có thể làm được như vậy hay không?"

"Sắp chết còn cứng miệng!"

Bạch Hổ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Nếu như anh đã không còn thủ đoạn gì khác nữa thì tôi cũng sẽ không tiếp tục nương tay".

"Đến đi! Ông đây cũng không trông cậy vào việc anh thủ hạ lưu tình, cùng lắm thì chết mà thôi!"

Giang Vũ người đầy máu tươi, dữ tợn gầm lên, lại vung quyền về phía Bạch Hổ.

"Xem ra anh đã không còn thủ đoạn nào khác, vậy thì đi chết đi!"

Bạch Hổ khinh thường bĩu môi, né tránh đường quyền của Giang Vũ, ngược lại còn tung ra một chưởng đánh lên ngực Giang Vũ khiến cho anh bay ra xa.

Cảm thấy Giang Vũ không còn thủ đoạn nào khác, lần này Bạch Hồ không hề thủ hạ lưu tình, một chưởng này anh ta đã dùng lực đủ để giết chết Giang Vũ. Kết quả...

Giang Vũ nặng nề ngã xuống đất, nôn ra từng ngụm máu lớn, rồi lại cố gắng đứng dậy.

"Hửm?"

Bạch hổ khẽ nhíu mày, nghi hoặc nhìn thoáng qua tay phải của chính mình: "Khí huyết của tên này đúng là quá dày, nếu là nội kình đại sư bình thường thì đã chết dưới một chưởng này của mình rồi, thế mà anh ta lại không chết!"

"Có lẽ nên cho anh ta một cơ hội".

Nhìn thấy Giang Vũ sau khi trúng một chưởng của Bạch Hổ mà vẫn cố gắng đứng lên được, Kỷ Thường Viễn sờ sờ cằm nói: "Giang Vũ, nể tình cậu cũng là một nhân tài, tôi có thể tha cho cậu một mạng".

"Chỉ cần cậu bảo đảm với tôi từ nay về sau không liên lạc với Tuyết Tình nữa và hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của con bé thì tôi mới có thể tha mạng cho cậu".

"Không thể nào!"

Sau khi Giang Vũ đứng dậy, anh vừa hộc máu vừa lắc đầu nói: "Không ai có thể thay đổi tâm ý của tôi đối với Tuyết Tình. Cho dù tôi chết thì tôi cũng sẽ không bao giờ từ bỏ Tuyết Tình".

Kỷ Thường Viễn nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngày hôm nay cậu chỉ có 2 lựa chọn, hoặc là phân rõ giới hạn với Tuyết Tình hoặc là chết!"

"Ha ha ha! Tôi còn có lựa chọn thứ ba, chính là đánh bại các người!"

Giang Vũ cười điên cuồng, rồi lại xông về phía Bạch Hổ.

"Hừ! Không biết tự lượng sức".

Kỷ Thường Viễn chán ghét hừ lạnh nói: "Bạch Hổ, không cần phải tiếp tục nương tay nữa".

"Tuân mệnh!"

Bạch Hổ từ lâu đã không còn kiên nhẫn, vừa nghe thấy mệnh lệnh của Kỷ Thường Viễn thì đã ngay lập tức đánh một chưởng cực mạnh về phía đầu Giang Vũ.

"Xong rồi!"

Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô Khai Sơn trên tường không đành lòng nhắm mắt lại: "Uy lực một chưởng của đại tông sư cũng đủ để đánh bay đầu Giang Vũ, xong rồi!”

Ngô Khai Thiên không nói gì, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Vũ sắp bị đánh bay đầu, anh ta không tin Giang Vũ lại dễ dàng bị người khác giết chết như vậy.

Đáng tiếc, kỳ tích đã không xảy ra, một chưởng của Bạch Hổ đã đánh trúng đầu Giang Vũ.

"Hửm?"

Bạch Hổ hô lên một tiếng, thân thể của Giang Vũ lại bị đánh bay, nặng nề ngã trên mặt đất.

"Tên nhóc này đúng là cứng đầu!"

Bạch Hổ cau mày nhìn Giang Vũ ngã xuống đất, một chưởng này anh ta đã dùng hết sáu phần khí lực, đủ để đánh bay đầu Giang Vũ, nhưng đầu Giang Vũ vẫn còn nguyên.

"Cuối cùng cũng kết thúc!"

Kỷ Thường Viễn liếc nhìn Giang Vũ đang bất động, sải bước đi về phía cửa.

"Tôi sẽ không bao giờ thua bất cứ ai nữa!"

Lúc này, Giang Vũ đang nằm trên mặt đất cử động ngón tay trong miệng phát ra một âm thanh không rõ ràng.

Sau khi bị Bạch Hổ đánh vào đầu, Giang Vũ đã gần như bất tỉnh, nhưng anh vẫn nhớ lời thề mình đã lập với Kỷ Tuyết Tình: Sau này chỉ cần không chết thì anh tuyệt đối không thể thua.

"Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, bây giờ chúng ta đã ra tay thì không thể để cho hắn ta có cơ hội trở mình được nữa".

Kỷ Thường Viễn dừng bước, lạnh lùng nói: "Để tránh việc sau này hắn lại làm phiền Tuyết Tình nữa".

"Thuộc hạ đã hiểu!"

Một chưởng trước đó chưa thể đánh chết Giang Vũ đã khiến cho trong lòng Bạch Hổ tức giận như có lửa đốt.

Sau khi đáp lại một tiếng, Bạch Hổ liền lướt đến chỗ Giang Vũ, tập trung toàn bộ sức mạnh hung hăng đá vào đầu Giang Vũ.

Cho dù đầu của Giang Vũ có cứng cỡ nào thì một cước của đại tông sư nhất định cũng có thể đá vỡ nó.

Ngay khi chân của Bạch Hổ sắp đá trúng đầu Giang Vũ thì có một bàn tay đột nhiên tóm lấy cổ chân anh ta...
Chương 133: Khôi phục trí nhớ, thì ra hắn là song đồng giáng thế

"Tôi sẽ không bao giờ thua bất cứ ai nữa!"

Khi Bach Hổ dùng hết sức đá vào đầu Giang Vũ, Giang Vũ sắp hấp hối đột nhiên gầm lên rồi dùng cả hai tay nắm lấy mắt cá chân của Bach Hổ một cách chính xác, chặn một đòn chí mạng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những người có mặt ở đó đều trợn tròn mắt!

Anh em nhà họ Ngô trên tường suýt chút nữa đã hét lên.

Khi nhìn thấy Bach Hổ dùng toàn lực tấn công Giang Vũ, ngay cả Ngô Khai Thiên, người luôn kính sợ Giang Vũ, cũng đã nghĩ rằng lần này Giang Vũ chắc chắn sẽ phải chết.

Thật không ngờ Giang Vũ trước đó còn không đỡ được một đòn của Bạch Hổ, lúc này đang hấp hối lại có thể chặn được một cước toàn lực của Bạch Hổ.

Trong sân!

Kỷ Thường Viễn nghi hoặc hỏi: "Bạch Hổ, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Tôi cũng không biết!"

Bạch Hổ mới là người bị kinh ngạc và bối rối nhất ở đây.

Trước đó Giang Vũ thậm chí còn không thể cản được những lần tùy ý công kích của anh ta, lần này anh ta thật sự động sát tâm thì Giang Vũ lại có thể cản được.

"Thằng nhóc này đúng là lỳ đòn, nhưng cũng chỉ được đến đó mà thôi!"

Bị Giang Vũ tóm lấy mắt cá chân khi đang ở trên không, Bach Hổ vừa khống chế thăng bằng của cơ thể vừa vận công, định sẽ giẫm chết Giang Vũ ngay khi thoát ra.

"Ầm!"

Đúng lúc này, một nguồn năng lượng kinh khủng đột nhiên bộc phát từ trên người Giang Vũ, anh đột nhiên đứng dậy, hai tay nắm lấy mắt cá chân của Bạch Hổ, dùng sức vung mạnh, ném thẳng thân thể Bạch Hổ ra ngoài.

Không ngờ Giang Vũ đang bị thương nặng lại đột nhiên bộc phát sức mạnh đáng sợ như vậy, Bạch Hổ cố gắng ổn định cơ thể trên không trung, nhưng ngay cả với sức mạnh của mình thì anh ta cũng không thể khống chế thân thể.

“Ầm!”, một tiếng nổ lớn vang lên.

Bạch Hổ không khống chế được thân thể, đã bị ngã vào một hòn non bộ trong sân, toàn thân gần như bị chôn vùi trong đất đá của hòn non bộ.

"Tên khốn kiếp, tôi chưa xong việc với anh đâu!"

Bạch Hổ gầm lên giận dữ, chấn vỡ tảng đá trên người, nhảy dựng lên lạnh lùng nhìn Giang Vũ.

Sau khi ném Bạch Hổ đi, Giang Vũ cúi đầu đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai tay hạ xuống, trên người tản ra một luồng khí tức đáng sợ.

"Sao tên nhóc này lại đột nhiên bộc phát ra khí tức đáng sợ như vậy?"

Kỷ Thường Viễn nhíu mày nhìn chằm chằm Giang Vũ đang đứng bất động.

Việc một nội kình đại sư có thể chặn được đòn chí mạng của Bạch Hổ cũng đã rất vô lý rồi.

Bây giờ Giang Vũ vẫn còn sống, lại có thể toát ra khí tức khiến cho tim ông ấy đập nhanh, rất quỷ dị.

"Tên khốn, anh đã thành công chọc tức tôi rồi!"

Sau khi đứng dậy, Bach Hổ tức giận mắng một tiếng rồi sải bước tới chỗ Giang Vũ, ngưng tụ nội kình trên nắm tay, hung hăng tung quyền về phía đầu Giang Vũ.

Lúc này Giang Vũ đột nhiên giơ tay lên nắm lấy nắm đấm đáng sợ của Bạch Hổ.

"Anh…"

Nhìn thấy Giang Vũ một tay nắm chặt nắm đấm của mình, sắc mặt Bạch Hổ thay đổi lớn, đây là một quyền nghiêm túc của đại tông sư, cho dù là cảnh giới tông sư thì cũng không thể bắt được tùy ý như vậy.

Đặc biệt Bạch Hổ còn cảm giác được nội kình ngưng tụ trên nắm đấm của mình dường như đã phân tán hết trong tay của Giang Vũ, điều này đúng là vô lý.

Lúc này, Giang Vũ đột nhiên ngẩng đầu, đồng thời trong cơ thể lại tràn ra một luồng khí thế dạt dào.

Đối mặt với luồng khí thế đáng sợ bộc phát đột ngột của Giang Vũ, Bạch Hồ sững sờ, sau khi ánh mắt họ chạm nhau, sắc mặt Bạch Hổ thay đổi mạnh mẽ, lập tức bứt ra rút lui.

"Song đồng!"

Bạch Hổ ổn định thân thể, nhìn chằm chằm vào trong mắt của Giang Vũ, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi sợ hãi.

"Hóa ra tên nhóc này chính là song đồng giáng thế trong truyền thuyết!"

Kỷ Thường Viễn cũng chú ý tới sự biến hóa trong mắt của Giang Vũ, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, kinh hãi nói: “Lại còn là xích huyết song đồng chưa từng xuất hiện trước đây!”

Lúc này, mỗi bên mắt của Giang Vũ đều có hai đồng tử màu đỏ như máu, cộng thêm khí tức đáng sợ tỏa ra từ cơ thể anh, trông anh vô cùng đáng sợ.

"Là hắn, là hắn, chính là khí tức này".

Ngô Khai Thiên đang trốn trên tường run rẩy nhìn Giang Vũ: “Khí chất trên người hắn bây giờ giống hệt lúc hắn trấn áp anh, chỉ là lúc đó hắn đeo kính đen nên anh không nhìn thấy hắn có song đồng trong truyền thuyết!"

"Có phải Giang Vũ đã khôi phục được trí nhớ sau khi bị đánh mạnh vào đầu không? Điều này quá đáng sợ!"

Ngô Khai Sơn nuốt nước miếng, cuối cùng cũng hiểu tại sao anh trai mình lại sợ Giang Vũ như vậy.

Chỉ riêng khí tức trên người Giang Vũ lúc này cũng đã vô cùng cường đại, cộng thêm thân phận song đồng giáng thế, cho dù không có kiếm thần Thanh Phong hỗ trợ thì anh em bọn họ cũng không trêu vào nổi một sự tồn tại đáng sợ như vậy.

“Sách cổ của tông môn có ghi lại rằng những người có song đồng có thể phân biệt người ma, thông âm dương, mọc cánh thành tiên, sinh ra đã có thể sánh vai cùng nhị đế Viêm Hoàng".

Ngô Khai Thiên run run giải thích: “Truyền thuyết nói rằng trong lịch sử chỉ có năm người có song đồng là Thương Hiệt, Ngu Thuấn, Hạng Vũ, Lý Dục và Hoàng Thường. Thương Hiệt là thánh nhân; Ngu Thuấn là minh quân; Hạng Vũ là Tây Sở Bá Vương; Lý Dục là Nam Đường hậu chủ; Hoàng Thường là người đã thành tiên vào thời nhà Tống.

"Khó trách sau khi anh bị Giang Vũ ức hiếp, sư môn chẳng những không ra mặt thay cho anh mà còn chặt đứt một ngón tay của anh".

Nghe vậy, Ngô Khai Sơn lau mồ hôi lạnh, lẩm bẩm nói: "Thương Hiệt cùng Ngu Thuấn được thiên hạ ca tụng. Hạng Vũ và Lý Dục tuy chết oan chết uổng nhưng đều đã từng là những tồn tại tuyệt đỉnh đứng trên mọi người, còn Hoàng Thường thậm chí còn có thể đắc đạo thành tiên”.

"Là người thứ sáu có song đồng, Giang Vũ nhất định sẽ trở thành người đứng đầu trong thời đại này, thậm chí còn có thể đắc đạo thành tiên".

"Nếu hôm nay Giang Vũ không chết, vậy thì anh và em dù có phải trả giá thế nào cũng phải kết giao với hắn".

Ngô Khai Thiên bình tĩnh lại, kích động nói: “Mặc kệ Giang Vũ sau này thành tiên hay thành thánh, anh và em đều sẽ có được cơ duyên không thể tưởng tượng được”.

"Chỉ sợ hôm nay hắn không sống nổi!"

Ngô Khai Sơn lo lắng nhìn mọi người trong sân: “Có hai vị đại tông sư liên thủ, cho dù Giang Vũ có là song đồng giáng thế thì cũng khó có thể bình an vô sự”.

"Hắn bây giờ đã bộc phát ra được khí tức năm xưa thì rất có thể hắn đã khôi phục trí nhớ".

Ngô Khai Thiên tràn đầy tin tưởng vào Giang Vũ, mong đợi nói: "Nếu hắn thực sự khôi phục trí nhớ thì hai vị đại tông sư kia hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn".

"Không ngờ hắn lại chính là song đồng trong truyền thuyết".

Trong sân, sắc mặt Kỷ Thường Viễn nghiêm trọng nhìn chằm chằm Giang Vũ, giận dữ gầm lên: "Bạch Hổ, lập tức giết chết hắn!"

Kỷ Thường Viễn cũng biết truyền thuyết về song đồng, bây giờ ông ấy đã kết thù oán với Giang Vũ, nếu như hôm nay không giết được anh thì về sau sẽ vô cùng phiền toái.

Tuy rằng không phải người nào có song đồng cũng sẽ trở thành tiên thành thánh, ví dụ như Hạng Vũ cùng Lý Dục cuối cùng cũng bỏ mạng, nhưng những người có song đồng đều có thể trở thành sự tồn tại ảnh hưởng đến thời thế, Kỷ Thường Viễn không muốn để lại một tai họa ngầm cho nhà họ Kỷ.

"Giang Vũ, cho dù anh có song đồng thì hôm nay tôi cũng phải giết chết anh!"

Sau khi Bạch Hổ tỉnh táo lại, sát ý trong mắt dâng lên, anh ta điên cuồng vận công tập trung nội kình, kết quả...

"Tôi sẽ không bao giờ thua bất cứ ai!"

Trước khi Bach Hổ kịp ra tay, Giang Vũ đã gầm lên một tiếng khàn khàn, sau đó biến thành một ảo ảnh lao về phía Bach Hổ.

"Nhanh quá!"

Sắc mặt Bạch Hổ hơi thay đổi, chưa kịp phản ứng thì đã bị Giang Vũ đấm vào ngực, lần này anh ta không còn bình tĩnh như trước nữa, đã bị một quyền của Giang Vũ đánh văng ra xa hơn mười mét.

Sau cú đấm thành công, Giang Vũ không hề dừng lại mà lại lao về phía Bạch Hổ nhanh như một bóng ma.

"Tên khốn này sao đột nhiên lại trở nên mạnh như vậy?"

Bạch Hổ kinh ngạc hét lên, mới vừa triệu hồi ra cương khí hộ thể thì lại lãnh tiếp một cú đấm khác từ Giang Vũ.

Cũng may có cương khí hộ thể ngăn cản nắm đấm của Giang Vũ cho nên lần này Bạch Hổ không bị đánh văng.

Nhưng trước khi Bach Hổ kịp phản ứng, Giang Vũ đã hóa thành ảo ảnh đầy trời, nắm đấm như mưa giáng lên cương khí hộ thể của Bạch Hổ từ nhiều hướng.

"Thật mạnh, mạnh quá!"

Đối mặt với màn tấn công bạo liệt của Giang Vũ, Bach Hổ chỉ có thể bắt chéo tay trước ngực, bị động bị đánh, rõ ràng không có cơ hội chống trả.

Lúc này, đòn tấn công của Giang Vũ đã mạnh đến mức ngay cả Bạch Hổ cũng cảm thấy có chút không thể chống đỡ được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom