• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cô Vợ Nhặt Của Chu Tổng (1 Viewer)

  • Chương 52: Lời nói dối của cô bị vạch trần

"Giám đốc Giang, cậu không thành thật chút nào, quen được người đẹp như vậy ở tập đoàn Chu Thị mà không giới thiệu cho chúng tôi", tổng giám đốc Trương đùa Giang Doãn Hâm một câu.

Giang Doãn Hâm vội vàng giải thích: "Tổng giám đốc Trương, chẳng phải như vậy là quen rồi sao, hơn nữa ngày thường cô ấy rất bận, đến tôi còn không hẹn được cô ấy".

"Tôi đành tin câu này của cậu vậy, lần này tôi tha cho cậu nhé, lần sau có cơ hội nhớ hẹn cô An đi ăn cơm”.

"Vâng vâng", Giang Doãn Hâm mỉm cười.

Tổng giám đốc Trương không trêu Giang Doãn Hâm nữa, vội vàng nhìn về phía Claire: "Cậu Claire, đừng đứng ở đây nữa, chúng ta vào văn phòng của tôi ngồi đi, ở đó có trà ngon, tôi muốn mời cậu nếm thử phong vị đặc biệt của nước Hoa xem có khác gì so với nước Mễ không?", vừa nói, ông ta vừa đưa Claire và An Mạc Hạ vào trong tập đoàn.

Tổng giám đốc Trương của tập đoàn An Vân đúng là người lợi hại, mượn việc uống trà để kéo chân Claire, để cho Giang Doãn Hâm và giám đốc nữ Tô Nghệ Lâm nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện, mặc dù hơi vội, nhưng ít nhất có thể khiến Claire không tìm được thiếu sót gì trong tập đoàn.

Mà An Mạc Hạ cũng mượn thời cơ thông báo cho Lục Hiểu Như, may mà Lục Hiểu Như không trách cô thông báo quá trễ, chỉ dặn dò cô phục vụ anh Claire cho tốt.

An Mạc Hạ và Claire ngồi ở tập đoàn An Vân đến tận chiều tối, cuối cùng tổng giám Trương đề nghị đưa Claire đi trải nghiệm văn hóa về đêm của thành phố An Lâm, An Mạc Hạ cũng đoán được ý của ông ta, liền bảo mình có việc phải đi trước.

Lúc này An Mạc Hạ đang đứng trước cổng của tập đoàn An Vân, bối rối nhớ đến mọi chuyện xảy ra hôm nay, cùng với tâm trạng khi cô gặp Giang Doãn Hâm.

Nỗi đau trong tim vẫn còn đó, nhưng không còn đau như trước.

An Mạc Hạ hít sâu một hơi, khi đang chuẩn bị duỗi đôi chân dài tiến lên trước, đằng sau vang lên giọng nói chua ngoa: "An Mạc Hạ, sao cô lại ở đây!"

Vừa dứt lời, An Mạc Hạ đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy ngắn bó ngực vô cùng sexy đi về phía cô.

Người phụ nữ này đi đôi giày cao gót màu trắng mười lăm centimet, bởi vì đi khá nhanh, nên khi đi hoàn toàn mất đi vẻ ưu nhã, bước chân cũng không vững, mỗi bước đi đều vang lên tiếng "cộp cộp cộp” điếc tai, nó vang vọng khắp màn đêm yên tĩnh.

An Mạc Hạ bất giác nhíu mày, cho đến khi người phụ nữ ấy đi đến trước mặt cô, trong mắt không hề có độ ấm, khóe miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười khinh bỉ, rõ ràng là vẻ mặt khiến người khác khó chịu, nhưng nằm trên khuôn mặt của cô lại rất hài hòa, khiến người ta cảm thấy cô là người có khí chất lạnh lùng.

"Bạch Tô Nghi, hóa ra là cô", An Mạc Hạ lạnh lùng nói.

"Là tôi thì sao?", Bạch Tô Nghi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của An Mạc Hạ, tức không chịu được, giọng nói cao thêm mấy phần: "Tôi muốn xem xem, sao cô có thể đứng trước cổng công ty của Doãn Hâm, cô đừng có nói cô vẫn chưa buông bỏ được anh ấy, nên cứ không biết xấu hổ mà quyến rũ anh ấy!"

An Mạc Hạ nghe thấy lời chỉ trích của Bạch Tô Nghi, chỉ cảm thấy vừa tức vừa nực cười, cô mà lại không biết xấu hổ đi quyến rũ Giang Doãn Hâm sao? Lúc trước rõ ràng không biết là ai biết Giang Doãn Hâm đã có bạn gái mà còn đi quyến rũ anh ta!

"Bạch Tô Nghi, xin cô chú ý lời nói của mình", mặc dù bình thường An Mạc Hạ khá tốt tính, nhưng nó không có nghĩa đứng trước mặt kẻ thù cô sẽ không tức giận, vậy nên cô không khách khí đáp lại.

"Sao vậy? Bị tôi nói trúng rồi sao?", Bạch Tô Nghi lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi khuyên cô nên sớm từ bỏ đi, cho dù cô trở nên xinh đẹp thì sao, Doãn Hâm sẽ không quay đầu thích loại đĩ điếm như cô đâu!"

"Cô nói vậy là có ý gì?", An Mạc Hạ nổi giận nhíu mày, hiểu lầm việc cô đến quyến rũ Giang Doãn Hâm thì còn hiểu được, nhưng sao cô ta dám bảo cô là đĩ? Cô không muốn bị người ta mắng oan như vậy đâu!

"Bạch Tô Nghi, tốt nhất là cô nói rõ cho tôi".

"Cô bớt giả bộ thuần khiết đi, An Mạc Hạ, trò hề của cô qua được mắt người khác nhưng không lừa được tôi đâu", Bạch Tô Nghi đắc ý mỉm cười, trong mắt tràn ngập vẻ độc ác: "Sáng hôm sau buổi họp lớp lần trước, tôi đã nhờ người quen đến tập đoàn tài chính Chu Thị để điều tra, nhưng không tìm được nhân viên nào như cô! Cô mạo danh nhân viên của Chu Thị giống ấy nhỉ, ngay cả thẻ nhân viên cũng làm giả được! Nếu cô không phải người của Chu Thị sao cô có nhiều tiền như vậy được, tùy tiện dùng mười nghìn tệ mua một chiếc váy, vậy không phải là bị người ta bao nuôi thì là sao?"

Nghe thấy Bạch Tô Nghi nói vậy, An Mạc Hạ kinh ngạc há hốc miệng, Bạch Tô Nghi vì để khiến cô xấu mặt mà liều mạng nhỉ, tra cả dữ liệu của nhân viên tập đoàn tài chính Chu Thị, không sai, lúc đó cô chưa phải nhân viên của Chu Thị, nhưng bây giờ...

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ từ từ nhếch khóe miệng, mỉm cười cao ngạo.

Bạch Tô Nghi nhìn thấy dáng vẻ này của An Mạc Hạ, nụ cười đắc ý liền biến mất, cô ta hung ác nhìn An Mạc Hạ: "An Mạc Hạ, bị người ta vạch trần lời nói dối mà cô còn dám cười như vậy, lúc trước tôi không nhận ra da mặt cô dày như vậy đó, quả nhiên bị người ta bao nuôi liền khác, tôi mà là cô thì đã sớm tìm cái lỗ nào để chui vào rồi, ồ, không, không đúng, tôi chết luôn cho nhanh",

"Xin lỗi, tôi sẽ không tùy tiện lấy tính mạng ra đùa đâu", An Mạc Hạ nhìn ánh mắt hung ác của Bạch Tô Nghi, chẳng thèm quan tâm nhún vai: "Tôi không biết cô tìm ai điều tra dữ liệu nhân viên, nhưng tôi nhắc nhở cô một câu, người đó sai rồi, bởi vì tôi..."

An Mạc Hạ ép sát Bạch Tô Nghi, cao ngạo nhìn cô ta: "Thực sự là nhân viên của Chu Thị".

Bạch Tô Nghi bị khí thế của An Mạc Hạ làm cho khiếp sợ, khi phản ứng lại mặt tức đến đỏ ửng lên, cô ta cười khẩy nói: "An Mạc Hạ, chuyện đã đến nước này rồi mà cô còn dám mạo danh là người của Chu Thị, cô không cảm thấy nực cười sao?"

"Kẻ nực cười là cô đó, tốn một đống thời gian nhờ người ta, kết quả điều tra sai, tôi thấy buồn cho cô đó", An Mạc Hạ không chịu yếu thế phản bác lại: "Hay là tôi giới thiệu cô với một nhân viên của Chu Thị, để anh ta nói xem tôi rốt cuộc có phải người của Chu Thị không nhé?"

"Cô đúng là đồ không biết xấu hổ, dám nói như vậy hả?"

"Tôi có gì không dám nói, vàng thật không sợ lửa".

Bạch Tô Nghi bị An Mạc Hạ chọc giận đến mức toàn thân run rẩy, giơ tay lên đánh vào khuôn mặt trắng nõn của An Mạc Hạ, nhưng tay còn chưa hạ xuống, đột nhiên bị một cánh tay to lớn tóm lấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom