• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cô Vợ Nhặt Của Chu Tổng (6 Viewers)

  • Chương 71-75

Chương 71: Em căng thẳng cái gì, tôi cũng đâu có...

An Mạc Hạ bị giọng điệu khẳng định của Chu Dịch Phong làm cho á khẩu, một lúc sau mới tức giận nói: "Đương nhiên là không, Chu Dịch Phong, hai chúng ta đâu phải vợ chồng thật sự! Sao có thể...", khi nói đến đây, mặt An Mạc Hạ đỏ bừng lên, đôi mắt xinh đẹp lóng lánh, trông có vẻ vừa giận vừa xấu hổ: "Sao có thể ngủ chung giường được!"

Chu Dịch Phong yên lặng nhìn người phụ nữ trước mặt, lập tức cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, An Mạc Hạ sao có thể tính toán như vậy?

Anh ngẩng đầu nhìn cánh tay phải bị thương của mình, quyết định dùng khổ nhục kế vậy.

"An Mạc Hạ, đương nhiên tôi sẽ không để em ngủ dưới đất, dẫu sao tôi cũng là đàn ông, dù có là vợ chồng thật hay không, tôi cũng không để phụ nữ phải ngủ dưới đất, nếu em không muốn, tối nay tôi sẽ ngủ dưới đất", vừa nói, Chu Dịch Phong vừa vén chiếc chăn mỏng trên người ra, ngồi dậy.

Thấy Chu Dịch Phong định ngủ dưới đất thật, An Mạc Hạ vội vàng ngăn cản nói: "Vậy thì sao được, anh bị thương, sao tôi có thể để bệnh nhân ngủ dưới đất".

"Không sao đâu, ngủ dưới đất cũng đâu phải vấn đề gì lớn, em cứ ngủ trên giường đi", trong lúc nói, Chu Dịch Phong đã vượt qua cánh tay đang ngăn cản bản thân của An Mạc Hạ, cầm chăn lên trải xuống đất.

An Mạc Hạ đứng bên bối rối vô cùng, cánh tay Chu Dịch Phong còn đang băng bó, vậy nên khi anh trải chăn ra có hơi chậm, mà ánh đèn bên cạnh chiếu lên mặt anh, trông có vẻ tái nhợt, An Mạc Hạ nhìn mà chột dạ.

An Mạc Hạ mím môi, cuối cùng không đủ nhẫn tâm bắt Chu Dịch Phong ngủ dưới đất, vội vàng nói: "À, hay là anh ngủ trên giường đi".

Nghe thấy vậy, mắt Chu Dịch Phong lóe lên sự giảo hoạt, nhưng khi nhìn về phía An Mạc Hạ lại ra vẻ đứng đắn: "Không được, tôi không thể để em ngủ dưới đất được".

"Tôi... tôi ngủ cùng anh trên giường", An Mạc Hạ cảm thấy đây là câu nói xấu hổ nhất đời mình, cho dù lúc trước yêu đương với Giang Doãn Hâm, bọn họ cũng chưa từng chung chăn chung gối. Mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai, cơ thể cũng nóng bừng lên.

"Thật sao?", Chu Dịch Phong nhìn người phụ nữ thẹn thùng trước mắt, trong lòng cảm thấy rung động, thật ra anh rất muốn "ăn" sạch người phụ nữ này, nhưng bây giờ không được vội vàng, nếu An Mạc Hạ đã có chút tình cảm với anh, anh sẽ có cách bắt cô phải mở lòng ra.

An Mạc Hạ dùng giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ "ừ" một tiếng, cô không nhìn Chu Dịch Phong lấy một cái, cướp lấy cái chăn trong tay anh, sau đó trải lên giường, rồi lại trải cái chăn của mình ra, rồi nhìn Chu Dịch Phong, giả bộ không có chuyện gì: "Mau ngủ đi, không còn sớm nữa, anh cần nghỉ ngơi sớm".

Chu Dịch Phong liên tục gật đầu, nghe lời nằm xuống giường.

Còn An Mạc Hạ nghiến chặt răng, nhanh chóng chui vào chăn, đầu cô chúi xuống, sắp chạm vào đầu gối đến nơi.

"À, tắt điện đi", cô khẽ nói một tiếng, chỉ vào chiếc đèn ở đầu giường cạnh tay Chu Dịch Phong.

"Ừ", Chu Dịch Phong khẽ đáp, cùng lúc đó, một tiếng "tách" vang lên, căn phòng vốn được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp giờ chìm trong màn đêm.

An Mạc Hạ nằm trên giường, cố gắng nằm sát mép giường, bên tai cô vang lên tiếng quần áo ma sát với ga giường, sau đó chỉ thấy chiếc giường lõm xuống, Chu Dịch Phong đã nằm xuống rồi.

Cô lớn thế này rồi, ngoại trừ bố mẹ ra, đây là lần đầu tiên cô chung chăn chung gối với người đàn ông khác, tim cô đập thình thịch, dường như sắp vọt lên cổ họng đến nơi, mỗi tấc da thịt đều nóng bỏng dị thường, như có thể bốc khói, may mà bị màn đêm bao phủ, nên dáng vẻ xấu hổ này của cô có thể giấu được trong màn đêm.

"Ngủ chưa?", khi An Mạc Hạ đang nghĩ linh tinh, bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm ấm ưu nhã của Chu Dịch Phong, nó xuyên qua màn đêm lọt vào tai cô, mang theo mê hoặc trước nay chưa từng có.

An Mạc Hạ cảm thấy căng thẳng, vốn muốn giả vờ ngủ không đáp, nhưng nghĩ mình mới nằm được chưa đến hai phút, giả bộ ngủ có hơi giả trân, chỉ có thể đáp: "Chưa".

Cảm nhận được cô đang căng thẳng, Chu Dịch Phong mỉm cười: "Mạc Hạ, em căng thẳng thế làm gì, tôi cũng đâu có làm gì em, em yên tâm ngủ đi".

"Tôi đâu có sợ, nếu không phải anh đột nhiên gọi tôi, tôi ngủ lâu rồi", bị người ta vạch trần, An Mạc Hạ không cam lòng lầm bầm, nhưng cô không biết giọng mình cao vun vút, nghe càng giấu đầu hở đuôi.

Chu Dịch Phong mỉm cười lắc đầu, không vạch trần lời nói dối của cô nữa, mỉm cười nói: "Thế là được rồi, em ngủ tiếp đi, ngủ ngon nhé".

"Ngủ, ngủ ngon", An Mạc Hạ lắp bắp đáp, sau khi xác nhận Chu Dịch Phong ngủ cạnh mình đã thở đều, cô mới khẽ thở phào, trái tim đập loạn cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Bên cạnh tự nhiên có một người đàn ông, An Mạc Hạ không thể ngủ nổi, hơn nữa cô sợ làm phiền đến Chu Dịch Phong, nên chỉ có thể nằm thẳng trên giường không nhúc nhích, như vậy cô càng khó chịu hơn, chỉ có thể ngẩn người nhìn trần nhà tối đen.

Không biết bao lâu đã trôi qua, có thể do bầu không khí trong phòng quá yên tĩnh, hoặc là do hôm nay quá mệt mỏi, cùng với tiếng hít thở theo tiết tấu của anh, mí mắt An Mạc Hạ trùng cuối, cô chìm trong mộng đẹp tự lúc nào không biết.

Trong giấc mộng, An Mạc Hạ cứ cảm giác có một luồng nhiệt ngày càng lại gần mình, cô thậm chí còn mơ thấy mình đang đứng bên miệng núi lửa, dung nham bên cạnh không ngừng sôi trào cuồn cuộn, cuối cùng khi đến sát đỉnh núi, dung nham nóng bỏng lao đến chỗ cô, khiến cô sợ mở mắt.

Trước mắt vẫn tối đen như mực, An Mạc Hạ chợt thở phào, hóa ra mình chỉ nằm mơ thôi, nhưng mới thả lỏng được có mấy giây, cơ thể An Mạc Hạ lại cứng đờ, vì cô phát hiện ra mình không như ban nãy, nằm sát mép giường, mà đang nằm giữa giường, hơn nữa còn có cánh tay cường tráng đang vắt qua hông cô.

Cô chui vào lồng ngực của anh lúc nào vậy?

An Mạc Hạ lập tức cảm thấy mặt mình nóng lên, hóa ra ngọn núi lửa trong mộng chính là nhiệt độ của cơ thể anh, anh dán chặt lấy cô, chẳng khác nào ngọn núi lửa.

Không biết do cô chủ động chui vào ngực anh hay do tên này làm!

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ tức giận tóm lấy cánh tay của Chu Dịch Phong, nhất định phải tách cánh tay trên hông mình ra, cô đột nhiên phát hiện ra có gì đó không đúng.

Nhiệt độ trên người Chu Dịch Phong nóng bỏng, không giống nhiệt độ của người bình thường.
Chương 72: Người bị bệnh là lớn nhất

Cảm giác được Chu Dịch Phong không ổn, An Mạc Hạ giật mình, động tác vốn thô lỗ trở nên cẩn thận.

Cô nhẹ nhàng để cái tay đang ôm lấy hông mình sang một bên, sau đó lại dùng tay sờ trán anh, quả nhiên trán Chu Dịch Phong nóng như lửa.

Anh sốt rồi!

An Mạc Hạ nhíu mày, sau đó nương theo ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ nhìn ngắn khuôn mặt tuyệt đẹp của Chu Dịch Phong.

Chu Dịch Phong lúc này nhắm chặt hai mặt, nhưng anh ngủ không quá yên tĩnh, đôi lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt đỏ rực bất thường, trông có vẻ vô cùng đau đớn.

An Mạc Hạ vỗ vai Chu Dịch Phong, nhẹ nhàng nói: "Chu Dịch Phong, anh dậy đi, nếu không cảm thấy khỏe, tôi đưa anh đi viện".

Một lúc sau, Chu Dịch Phong mới mê man mở mắt, giống như phản ứng lại, mãi sau đó mới mỉm cười: "Tôi không sao, ngủ một lúc là khỏe thôi", nói xong, Chu Dịch Phong thử kéo tay An Mạc Hạ, muốn ôm cô vào lòng, nhưng sức lực không đủ, còn chưa chạm lấy tay cô cánh tay đã vô lực hạ xuống.

Nhìn thấy Chu Dịch Phong như này, trái tim An Mạc Hạ giật lên, không đợi Chu Dịch Phong phản đối, cô lấy nhiệt kế trong hòm thuốc ra, đo nhiệt độ cơ thể cho Chu Dịch Phong.

Ba mươi tám độ tám.

"Chu Dịch Phong, nếu như anh đi lại được, tốt nhất chúng ta nên đến viện, có thể vết thương của anh bị viêm nên mới sốt", An Mạc Hạ đặt nhiệt kế sang một bên, quan tâm nhìn người đàn ông hơi nhắm mắt nằm trên giường.

Chu Dịch Phong nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, mặc dù bị bệnh rất khó chịu, nhưng vẫn vui vẻ mỉm cười: "Không cần phải lo lắng như vậy, bị sốt là chuyện bình thường, ngủ một giấc là khỏi thôi, nếu em không yên tâm, đưa cho tôi hai viên thuốc hạ sốt là được".

Anh không nỡ để An Mạc Hạ đưa anh đi viện giữa lúc nửa đêm canh ba thế này.

An Mạc Hạ nhíu mày, há miệng muốn phản bác, nhưng Chu Dịch Phong trông có vẻ quyết tâm không chịu đi viện, kiên quyết nói: "Tôi không muốn đi viện, tối nay cứ vậy đã nếu như mai nhiệt độ chưa giảm, thì đành phiền vợ yêu đưa tôi đến viện vậy", đã là lúc nào rồi mà Chu Dịch Phong còn không quên trêu chọc An Mạc Hạ.

An Mạc Hạ bất lực xoa trán, nhưng nể tình anh là người bệnh, cô không cãi nhau với anh làm gì, vẫn nghe lời anh đến chỗ hòm thuốc lấy hai viên thuốc hạ sốt, lại đến phòng bếp rót cốc nước ấm, sau đó đỡ Chu Dịch Phong dậy, bảo anh uống thuốc.

Để phòng ngừa, An Mạc Hạ dán miếng dán hạ sốt lên trán anh, như vậy mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Trong cả quá trình, Chu Dịch Phong ngoan ngoãn phối hợp, chỉ là đôi mắt nóng bỏng không ngừng dán sát lên người An Mạc Hạ, An Mạc Hạ cảm thấy mình sắp bị ánh mắt này làm nóng chảy rồi, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh, ép mình mặc kệ ánh mắt này.

"Mạc Hạ, đừng bận rộn nữa, em nằm xuống đi", Chu Dịch Phong nhìn An Mạc Hạ vẫn đang tìm cách để giúp anh hạ sốt, anh cảm thấy ấm áp, giọng nói dịu dàng vô cùng, nhưng cổ họng chợt nóng ran, khiến giọng anh khàn khàn.

"Dùng cồn lau lòng bàn tay bàn chân có thể giúp hạ sốt, nhưng trong nhà không có cồn, hay tôi ra ngoài xem sao, chắc có mấy tiệm thuốc vẫn mở", An Mạc Hạ đột nhiên nhớ đến khi còn nhỏ, mẹ dùng cách này giúp cô hạ sốt, cô vui vẻ đi ra cửa, nhưng còn chưa đi được mấy bước, Chu Dịch Phong đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy kéo cô lại.

Chu Dịch Phong đang bệnh không biết lấy đâu ra nhiều sức lực đến vậy, có thể kéo An Mạc Hạ ngồi xuống giường, anh nói: "Mạc Hạ, tôi nói rồi, đừng bận rộn nữa, bây giờ nằm xuống nghỉ ngơi đi, nếu không tôi cũng không nghỉ ngơi nổi", giọng điệu của anh xen lẫn sự tức giận, còn cả cảm giác mạnh mẽ không thể bỏ qua.

Khiến An Mạc Hạ ngồi trên giường không dám phản bác, chỉ có thể lặng lẽ nhìn anh.

Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, Chu Dịch Phong hài lòng mỉm cười, ngay giây sau liền ấn An Mạc Hạ xuống giường, nằm sát bên người cô, giống như ban nãy, ôm chặt lấy eo cô.

"Mạc Hạ, ngủ đi, sáng mai dậy tôi sẽ khỏe thôi".

Tiếng hô hấp nhẹ nhàng của anh vang lên bên tai cô, khiến An Mạc Hạ đang giật mình chợt hoàn hồn: "Liệu anh có khỏe lên thật không đó?", An Mạc Hạ thử giãy khỏi cánh tay anh, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi thăm.

Một tiếng "ừ" khẽ vang lên trong không trung, Chu Dịch Phong lại ôm chặt lấy cô: "Ngủ đi".

Vậy nên An Mạc Hạ không nói gì nhiều nữa, ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng anh như một chú mèo nhỏ, vì trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện Chu Dịch Phong bị bệnh, nên cô không nghĩ đến tư thế của cả hai mập mờ thế nào, cứ để kệ anh ôm lấy cô.

Nhưng dù sao bị một nguồn nhiệt lớn dính sát đến người mình như vậy khiến trái tim cô treo lửng lơ, lần này cô không ngủ nổi, chỉ nằm nghe tiếng hít thở của Chu Dịch Phong, cho đến khi ánh sáng ban mai chiếu vào từ cửa sổ.

Lúc này An Mạc Hạ mới cẩn thận cử động, nhìn Chu Dịch Phong không có phản ứng gì, cô mới to gan rời khỏi lồng ngực anh, sau đó việc đầu tiên cô làm chính là cầm nhiệt kế trên tủ đầu giường lên đo nhiệt độ cơ thể anh.

Nhiệt độ cơ thể anh cuối cùng cũng bình thường rồi.

An Mạc Hạ như trút bỏ được gánh nặng, cô nhếch khóe miệng, sau đó xuống giường, còn giúp Chu Dịch Phong đang ngủ say vén kín chăn, sau đó nhón chân đi ra khỏi phòng, chuẩn bị món cháo thanh đạm cho anh.

Khi nấu xong cháo quay về phòng, Chu Dịch Phong đã tỉnh rồi.

Anh nằm dựa trên chiếc gối đằng sau lưng, nhìn An Mạc Hạ tiến vào, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười ấm áp, ánh mắt như có lửa, muốn thiêu đốt cô.

An Mạc Hạ bị ánh mắt của anh làm cho đỏ mặt, vội vàng bưng bát cháo lên đi đến trước mặt anh, khẽ nói: "Anh đói chưa? Bị bệnh phải ăn đồ thanh đạm, tôi vừa nấu cho anh bát cháo trắng".

"Được", Chu Dịch Phong thoải mái đáp, sau đó tự nhiên há miệng, đợi người khác đút cho.

An Mạc Hạ cạn lời trừng mắt nhìn anh, nhưng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn làm theo.

Hết cách rồi, ai bảo người bệnh là to nhất chứ.
Chương 73: Đồng ý với tôi một điều kiện tôi mới ăn

Có điều ăn được nửa bát cháo, Chu Dịch Phong không chịu ăn nữa, mặc kệ An Mạc Hạ dù dỗ thế nào cũng không chịu.

"Chu Dịch Phong, anh lớn từng này rồi mà giống hệt đứa bé không chịu ăn cơm, không ăn thì sao có sức?", An Mạc Hạ buồn cười nhìn người đàn ông trước mặt.

Trước kia Chu Dịch Phong dù trông có vẻ bất cần đời, nhưng khí thế mạnh mẽ luôn bao quanh người khiến người ta không thể khinh thường anh, An Mạc Hạ vậy mà có cơ hội nhìn thấy mặt trẻ con của anh, không khỏi cảm thấy cạn lời, hóa ra Chu Dịch Phong không như cô tưởng tượng.

"Nào, ăn thêm một miếng", vừa nói, An Mạc Hạ vừa múc một thìa cháo đưa Chu Dịch Phong ăn.

"Tôi không muốn ăn, trừ phi...", Chu Dịch Phong không khách khí quay mặt đi, trên mặt nở nụ cười xấu xa, ánh mắt khi nhìn An Mạc Hạ thâm sâu khó dò.

An Mạc Hạ nghi ngờ nghiêng đầu, hoàn toàn không ý thức được, mình đang bị người ta tính kế.

"Trừ phi gì? Nói ra, nếu làm được tôi sẽ làm", để bắt "tên trẻ con" này ăn hết cơm, An Mạc Hạ quyết định chiều lòng anh chút.

"Thật sự có thể làm sao?', ánh mắt Chu Dịch Phong sáng lên, người đang nửa nằm trên giường bỗng duỗi thẳng lưng lên.

An Mạc Hạ nghi ngờ nhìn Chu Dịch Phong, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều đã gật đầu với anh.

Ngay giâu sau, An Mạc Hạ cảm thấy môi mình nóng lên, Chu Dịch Phong đột nhiên áp sát, hôn lên môi cô, cô ngửi thấy mùi vị mát lạnh dễ chịu.

Cơ thể cô lập tức cứng ngắc, hai mắt trừng lớn, mặt mày kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.

"Tốt lắm, tôi sẽ ăn hết chỗ cháo còn lại", Chu Dịch Phong hài lòng nhìn An Mạc Hạ đang sững sờ cùng khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên của cô, miệng mỉm cười vui vẻ.

An Mạc Hạ giờ mới hoàn hồn, vừa tức vừa xấu hổ hét lớn: "Chu Dịch Phong, anh..."

Nhưng "anh" một lúc, An Mạc Hạ vẫn không biết phải mắng cái gì.

Cô và Chu Dịch Phong không chỉ có hành động thân mật này một hai lần, ít nhất cô không hiểu anh đang nghĩ gì, nhưng từ hôm Chu Dịch Phong tỏ tình với cô, An Mạc Hạ liền hiểu ý anh, mặc dù An Mạc Hạ không phải không có hảo cảm với anh, nhưng do giữa họ có Sở Mạn Doanh, khiến cô không thể nào chấp nhận mối tình này.

Cứ tưởng hôm đó sau khi mình từ chối Chu Dịch Phong, anh đã từ bỏ rồi, bây giờ có vẻ như anh vẫn chưa chết tâm.

An Mạc Hạ há miệng, muốn nói rõ với Chu Dịch Phong, nhưng nhìn người đàn ông với gương mặt tái nhợt kia, những lời cô muốn nói ra đến cổ họng lại quay lại, cuối cùng bị cô nuốt vào bụng.

Thôi vậy, đợi Chu Dịch Phong khỏi bệnh nói tiếp cũng không muộn.

Nhưng bây giờ bầu không khí trong phòng bệnh thực sự lúng túng, vậy nên An Mạc Hạ vội vàng đút hết chỗ cháo trắng còn lại cho anh, sau đó chạy khỏi căn phòng.

Sau khi An Mạc Hạ cố gắng bình tĩnh lại, cô mới quay lại căn phòng, lúc này Chu Dịch Phong đã nằm trên giường bệnh ngủ rồi, có thể do sau khi bị bệnh nặng, cơ thể không khỏe, trán anh hơi nhăn lại.

An Mạc Hạ bất giác muốn duỗi tay ra xoa vết nhăn trên trán anh, nhưng khi tay vừa chạm vào da anh, lập tức như bị điện giật, giật nảy lên.

Bây giờ cô càng ngày càng không hiểu bản thân nữa, rõ ràng người bảo phải giữ khoảng cách là cô, tại sao bây giờ cô lại quan tâm tới anh đến vậy.

An Mạc Hạ hít sâu một hơi, cô vén kín chăn cho Chu Dịch Phong, sau đó nhón chân đi ra khỏi phòng.

May mà hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm vậy nên An Mạc Hạ không cần vội, dọn dẹp lại nhà, sau đó chuẩn bị đi chợ mua ít thức ăn, để nấu bữa trưa thanh đạm cho Chu Dịch Phong.

An Mạc Hạ vốn muốn chào Chu Dịch Phong một tiếng rồi mới đi, nhưng thấy anh đang ngủ say, quyết định không làm phiền anh nữa, nhưng lại sợ Chu Dịch Phong tỉnh dậy không tìm thấy mình liền để lại tờ giấy xuống đầu giường.

Chu Dịch Phong, tôi ra ngoài mua thức ăn, tí nữa sẽ về, trong bình giữ nhiệt ở đầu giường có nước ấm, khát thì uống chút nhé.

Sau khi cẩn thận để tờ giấy xuống bình giữ nhiệt, An Mạc Hạ mới yên tâm đi ra ngoài.

Nhưng An Mạc Hạ chưa đi được bao lâu, từ sau cái cây phía sau ở không xa đột xuất hiện hai bóng người cao to, tham lam nhìn vào cơ thể mảnh khảnh duyên dáng của cô.

"Là cô ta sao?", một giọng nói tục tằng vang lên.

Người bị hỏi lập tức lấy điện thoại ra xem ảnh, nhìn kỹ rồi so sánh: "Không sai, còn đẹp hơn trong ảnh, chậc chậc, anh Ngưu, không tệ đâu".

Người đàn ông được gọi là anh Ngưu cười "hi hi" hai tiếng, nhưng sau đó lại nghĩ gì đó, đột nhiên hỏi: "Tiểu Vĩ, mày đã xác nhận thân phận của cô ta chưa, có thể động vào chứ?"

"Em xác nhận rồi, người phụ nữ tìm em là một người rất quyền lực, lời cô ta nói rất đáng tin, hơn nữa...", Tiểu Vĩ vừa nói vừa đắc ý vỗ vào túi quần mình: "Cái giá họ đưa ra rất đáng để chúng ta mạo hiểm một lần".

Tầm nhìn của anh Ngưu hướng về phía tay Tiểu Vĩ, sau đó lại nhìn lên túi gã, gã đồng ý gật đầu: "Mày nói không sai, chỗ tiền đó đủ để chúng ta sống nửa đời".

Mà ở bên kia, An Mạc Hạ đã đi vào chợ, không hề nhận ra nguy hiểm đang đến gần, cô vẫn đang chọn những loại thức ăn phù hợp để bồi bổ sức khỏe người mới bị bệnh nặng.

"Ông chủ, đậu hà lan bán thế nào?", An Mạc Hạ vén ống tay áo lên, ra vẻ chuẩn bị trả giá, ông chủ thì đang trố mắt, cô gái ăn mặc đẹp thế này, xinh đẹp thế này trông không hề hợp với khu chợ, thế mà cô đang đứng trước mặt ông.

Ông chủ sững sờ một lúc mới lắp bắp nói: "Mười, mười bốn tệ một cân, mỹ nữ, ngày thường tôi bán mười sáu tệ, thấy cô xinh đẹp, nên tôi bán rẻ chút".

Nhưng An Mạc Hạ không hài lòng nhíu mày: "Mười hai tệ được không, tiệm phía trước bán có mười hai tệ thôi, tôi thấy tiệm ông rau tươi nên mới mua, không thì tôi ra tiệm đó vậy".

"Đừng đừng đừng, haizz, thôi vậy, cô trả mười hai tệ là được, nhưng cô không được nói cho người khác đâu", ông chủ ra vẻ bị làm khó.

An Mạc Hạ đã quen với những mánh khóe của mấy tiểu thương rồi, cho nên chỉ qua loa gật đầu nói: "Yên tâm đi, lần sau tôi còn ghé ủng hộ tiếp".

"Ái ôi, mỹ nữ thật biết cách nói chuyện".

Ông chủ mỉm cười, bốc một nắm đậu hà lan cho vào túi, giúp An Mạc Hạ cân một cân, cuối cùng còn không quên "chậc chậc" hai tiếng nói: "Bây giờ mấy cô gái thời thượng như cô đi chợ đúng là hiếm thấy, sau này ai lấy được cô đúng là phúc tổ ba đời".

An Mạc Hạ vốn lạnh lùng, nghe thấy ông chủ nói vậy liền đỏ mặt, đầu hiện lên suy nghĩ kỳ quái, không biết Chu Dịch Phong lấy được cô có thực sự cảm thấy may mắn không?

Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, lập tức bị An Mạc Hạ thổi bay, cô đang nghĩ cái quái gì vậy?
Chương 74: Cô ấy gặp nguy hiểm rồi

Qua một lúc, An Mạc Hạ mới thu lại suy nghĩ, trái tim rối bời dần trở nên bình tĩnh lại, cô đi lượn vài vòng quanh chợ, rồi bước ra khỏi chợ với túi lới túi nhỏ trong tay.

Mặc dù cảm thấy thời gian ở chợ không quá lâu, nhưng đã hơn hai tiếng, An Mạc Hạ thực sự không yên tâm về Chu Dịch Phong, nghĩ chắc anh cũng đã tỉnh rồi, vì vậy vừa đi vừa lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Chu Dịch Phong.

Mà lúc này, đám anh Ngưu và Tiểu Vĩ vẫn luôn theo dõi An Mạc Hạ lúc này đi ra khỏi ẩn náu, bọn chúng thấy xung quanh không có người, liền nhanh chóng đuổi kịp bước chân của An Mạc Hạ, nhân lúc người phụ nữ không chú ý, dùng khăn tay có tẩm thuốc đã chuẩn bị từ trước nhanh chóng bịt miệng và mũi của An Mạc Hạ.

Cảm nhận được cơn choáng váng và cảm giác ngột ngạt bỗng ập tới, An Mạc Hạ trợn trừng hai mắt, đầu óc nổ bùm một tiếng.

Chuyện gì đây? Lẽ nào cô gặp phải bọn bắt cóc sao?

Khoảnh khắc trước khi sắp ngất đi, An Mạc Hạ đã vô thức cất chiếc điện thoại còn chưa kết nối được vào túi quần, thầm cầu nguyện rằng Chu Dịch Phong có thể nghe điện thoại, biết rằng cô đang gặp nguy hiểm.

Lúc này.

Chu Dịch Phong mơ hồ mở mắt ra, cổ họng cảm thấy khát nước đến khó chịu, vừa định xuống giường rót nước, liền nhìn thấy bình giữ nhiệt và một tờ giấy mà An Mạc Hạ để bên cạnh giường.

Người đàn ông đứng dậy vươn vai một cái, đầu tiên cầm tờ giấy lên đọc, trên đó viết một dòng chữ nắn nót: Chu Dịch Phong, tôi ra ngoài mua đồ, sẽ về nhanh thôi, trong bình giữ nhiệt cạnh giường có nước ấm, khát thì hãy uống nhé.

Chạm vào tờ giấy như vẫn còn vương hơi ấm của người phụ nữ, Chu Dịch Phong nhếch khóe miệng mãn nguyện, một góc nào đó tận sâu trong đáy lòng cũng cảm thấy ấm áp lạ thường, đột nhiên cảm thấy tình cờ mà mình lại lấy đúng người, cảm giác hạnh phúc chưa từng có lan tỏa trong tim.

Chu Dịch Phong nhìn tờ giấy trong tay hồi lâu mới đặt lại xuống bàn, sau đó cầm cốc giữ nhiệt trên đầu giường lên, mở ra, uống vài ngụm nước.

Ngay lập tức, cơn khát trong cổ họng được giải tỏa, cảm giác khó chịu trong người cũng đỡ hơn một nửa.

Chu Dịch Phong vươn người một chút, sau đó đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa phòng, hiện tại anh không muốn nằm ở trên giường, chỉ muốn ngồi ở cửa chờ, chờ người phụ nữ này quay về, anh sẽ lập tức ôm chặt lấy cô.

Nhưng Chu Dịch Phong còn chưa đi được mấy bước, hồi chuông điện thoại gấp gáp nhanh chóng lọt vào tai anh.

Chu Dịch Phong cau mày, cho rằng điện thoại từ công ty giục anh họp, ban đầu anh định không quan tâm, nhưng người gọi có vẻ rất kiên trì, nhạc chuông nhức tai vang lên không ngừng.

Khó khăn lắm mới đi đến cửa, anh lại đành xoay người đi về phía chiếc điện thoại di động nằm trên giường, hậm hực cầm lên.

Nhưng cái tên hiển thị trên màn hình lại là An Mạc Hạ.

Đường nét trên khuôn mặt Chu Dịch Phong lập tức dịu đi, khoảnh khắc một giây trước khi cuộc gọi ngắt anh đã kịp ấn nghe.

“Mạc Hạ, em về rồi à?”, Chu Dịch Phong dịu dàng hỏi, đôi mắt đẹp cũng cong thành hình trăng khuyết.

Nhưng đầu bên kia điện thoại không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng rè rè yếu ớt.

Chu Dịch Phong cho rằng An Mạc Hạ vẫn còn ngượng ngùng về chuyện nụ hôn buổi sáng, vì vậy mới không lên tiếng, sau đó lại tiếp tục kiên nhẫn lặp lại: “Mạc Hạ, em về rồi à?”

Vẫn không có bất kỳ một âm thanh nào như trước, tuy nhiên khi nghe kỹ, ngoài âm thanh rè rè, dường như còn có những âm thanh khác xen vào, giống như một người đàn ông đang nói chuyện, nhưng Chu Dịch Phong lại không thể nào nghe rõ người này đang nói gì.

Trái tim của Chu Dịch Phong thắt lại một cách khó hiểu, trong lòng đột nhiên dâng lên một linh cảm xấu, với những gì anh biết về An Mạc Hạ, cô không thể ngại ngùng với anh lâu như vậy được, hơn nữa bây giờ anh còn là người bệnh, cô sẽ không khiến anh phải khó xử đâu.

Lẽ nào An Mạc Hạ xảy ra chuyện rồi?

Suy nghĩ này nhanh chóng lướt qua trong đầu Chu Dịch Phong, vì điều này mà sắc mặt người đàn ông trở nên vô cùng lạnh lùng, giây tiếp theo, anh liền dùng một chiếc điện thoại khác gọi cho trợ lý Trương Dương, bảo anh ấy lập tức tìm người có chuyên môn tới giúp anh xác định vị trí điện thoại của An Mạc Hạ.



Mặt khác, An Mạc Hạ - người đang choáng váng vì thuốc mê lúc này đã được anh Ngưu và tiểu Vĩ đưa tới một nhà nghỉ bình dân, vì hai người họ là khách quen của nhà nghỉ này nên ông chủ khi nhìn thấy bọn họ bế một người phụ nữ tới cũng không nói gì, phất tay, ý bảo họ đi vào.

Anh Ngưu và Tiểu Vĩ lập tức đưa An Mạc Hạ vào một căn phòng mười mét vuông trên lầu hai, ném cô lên giường lớn.

“Tiểu Vĩ, cô ta bảo chúng ta chuẩn bị một cái máy quay đúng không?”, anh Ngưu nhìn Tiểu Vĩ, vẻ mặt không vui nói: “Chết tiệt, ông đây chơi phụ nữ mà lại bị quay lại à”.

“Anh Ngưu, anh kích động làm gì, đâu có bảo chúng ta lộ mặt đâu, chỉ cần người phụ nữ này lộ mặt là được rồi”, Tiểu Vĩ hờ hững nhún vai, sau đó lấy ra một chiếc máy quay phim nhỏ từ trong cặp sách phía sau, sau khi điều chỉnh một chút, tìm một góc thích hợp để quay video và đặt máy xuống, khi ngẩng đầu lên, nhìn anh Ngưu bằng ánh mắt không thể tục tĩu hơn được nữa.

“Anh Ngưu, em tôn trọng gọi anh một tiếng đại ca, người phụ nữ này để anh hưởng thụ trước, em sẽ đợi ở phía sau, anh xong việc thì gọi em”.

Anh Ngưu nghe vậy thì nhếch khóe miệng hài lòng.

“Nhớ khi nào bắt đầu thì bật máy quay lên”, trước khi ra ngoài, Tiểu Vĩ lại dặn dò một câu.

Anh Ngưu nóng lòng muốn thử mùi vị của An Mạc Hạ, gã sốt ruột xua tay, ý bảo Tiểu Ngưu mau ra ngoài đi. Nhìn thấy Tiểu Ngưu rời đi, anh Ngưu mới bạo dạn nhìn người phụ nữ nhỏ đang nằm trên giường.

Người phụ nữ có dáng người tuyệt vời. Một chiếc áo phông trắng mỏng ôm sát lấy thân trên, tuy ăn mặc rất đơn giản và gọn gàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy thêm phần gợi cảm và hấp dẫn. Phần thân dưới là một chiếc quần đùi rộng rãi, để lộ đôi chân dài như ngọc lúc này xếp vào nhau tạo thành vòng cung quyến rũ.

Ngoài ra cô còn có gương mặt xinh đẹp tinh tế, không giống như những người phụ nữ khác trang điểm đậm mỗi khi ra đường, An Mạc Hạ không hề thoa phấn khiến cho gương mặt thêm phần thanh khiết.

Quả thực là một cực phẩm.

Anh Ngưu không khỏi nuốt nước miếng, trong mắt lộ ra vẻ tham lam, gã đảo mắt, lấy trong túi ra một lọ "thuốc".

Đây là do gã giấu Tiểu Vĩ chuẩn bị, gần đây gã có hơi thèm, đã lâu rồi chưa đụng vào phụ nữ. Bây giờ có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy dâng đến tận miệng, đương nhiên là gã muốn có một khoảng thời gian thật đã rồi.

Vì vậy anh Ngưu vội vã bước tới chỗ người phụ nữ đang ngủ say, đổ thuốc trên tay vào miệng người phụ nữ một cách không thương tiếc.

Thấy người phụ nữ nuốt thuốc theo phản xạ, anh Ngưu cười đắc ý, ném chai thuốc đã cạn trong tay sang một bên rồi đứng dậy đi vào phòng tắm, nghĩ về khoảnh khắc khi quay lại chắc chắn gã sẽ được sướng điên lên.
Chương 75: Kịp thời cứu cô khỏi hiểm nguy

Lúc này, người có chuyên môn mà Trương Dương mời đến đã tới nhà Chu Dịch Phong, lúc này đang tập trung định vị vị trí điện thoại của An Mạc Hạ.

Chu Dịch Phong ngồi ở bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng tràn đầy lo lắng cùng không vui.

“Đã định vị được chưa?”, Chu Dịch Phong ghé sát đầu vào màn hình máy tính của người đó, nhìn thấy trên màn hình có một chấm đỏ không ngừng di chuyển, sau đó đứng im ở một vị trí không nhúc nhích nữa.

“Anh Phong, định vị được rồi!”, trán của người này đầy mồ hôi, anh ấy làm việc này nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên trở nên căng thẳng như vậy. Rõ ràng Chu Dịch Phong ở bên cạnh không làm gì anh ấy, nhưng anh ấy lại bị sự lạnh lùng băng giá toát ra từ người đàn ông này làm cho sợ hãi. Bây giờ hoàn thành được nhiệm vụ, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Ở đâu?”, nghe vậy, hai mắt Chu Dịch Phong sáng lên, căng thẳng hỏi.

“Trong một nhà nghỉ trên đường An Lạc”.

“Nhà nghỉ?”

Nghe thấy hai từ ‘nhà nghỉ’, trái tim Chu Dịch Phong thắt lại, anh lạnh lùng nói: “Nhanh đưa địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi phải lập tức tới đó ngay!”



An Mạc Hạ nằm trên giường trong trạng thái uể oải, vốn dĩ cô chỉ cảm thấy nhức đầu, nhưng không biết sau khi ai cho mình uống gì đó, cơ thể cô bắt đầu có cảm giác lạ.

Một sự nóng bức khó chịu vừa quen thuộc và xa lạ lan tỏa khắp cơ thể cô.

Trong cơn mê, An Mạc Hạ nhíu mày, vô thức dùng tay xé quần áo của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn như vừa bước ra từ phòng tắm hơi, đỏ như trái hồng chín mọng, như thể chỉ cần nhéo một chút là có thể để lộ ra tia máu.

“Nóng…”, sau đó, một âm thanh quyến rũ phát ra từ miệng của An Mạc Hạ.

Còn anh Ngưu vừa tắm xong đi ra thì đã nhìn thấy cảnh đẹp này.

Người phụ nữ nhắm chặt mắt, bức bối không ngừng kéo cổ áo của mình, thỉnh thoảng để lộ ra bờ vai tròn trịa, hai đôi chân ngọc ngà của cô cứ chốc chốc lại cọ vào nhau, mang lại cảm giác vô cùng quyến rũ.

Cơ thể anh Ngưu lập tức bùng lên khoái cảm, cho dù nhiệt độ điều hòa trong phòng cực thấp cũng không thể dập tắt ngọn lửa bùng cháy trong lòng gã. Gã nổi cơn dâm đãng, giống như một con sói bị bỏ đói lâu ngày, vồ vập lao tới chỗ An Mạc Hạ. Nhưng còn chưa kịp húp được gì, gã đột nhiên nhớ ra chưa bật máy quay trên bàn, mặc dù không muốn rời khỏi cơ thể người phụ nữ này, nhưng cuối cùng vẫn phải chửi vào câu rồi xuống giường, đi bật máy quay.

Cùng lúc đó, Chu Dịch Phong cũng nhanh chóng phi xe tới cửa nhà nghỉ, anh nhìn thấy nhà nghỉ bẩn thỉu dột nát này, sự lo lắng và cáu kỉnh trong lòng lập tức tràn ngập trong cơ thể giống như vòi nước vừa được bật, khiến cho Chu Dịch Phong bức bối đá mạnh vào cửa kính của khách sạn, vang lên một tiếng đinh tai nhức óc, khiến cho người đàn ông đang xem điện thoại ở quầy lễ tân giật mình.

“Mày là ai, xông vào cửa nhà tao làm gì! Mẹ kiếp nữa…”, gã đàn ông ở quầy lễ tân gầm lên, nhưng nhìn người đàn ông lạnh lùng như tới từ địa ngục trước mặt, gã liền nuốt hết những lời chửi rủa tục tĩu đang định nói ra vào bụng.

“Vừa rồi có một cô gái rất xinh đẹp tới khách sạn, cô ấy để tóc dài, bên dưới hơi xoăn, ăn mặc giống như học sinh”, ánh mắt nghiêm nghị của Chu Dịch Phong nhìn thẳng vào người đàn ông ở quầy lễ tân, giọng nói cũng giống như biểu cảm của anh, lạnh lùng đến cực điểm: “Mau nói cho tôi biết bây giờ cô ấy đang ở phòng nào!”

Nói xong, Chu Dịch Phong nắm lấy cổ áo của người đàn ông ở quầy lễ tân, gần như bóp cổ gã chết đến nơi.

Người đàn ông ở quầy lễ tân trợn trừng mắt vì sợ hãi, cô gái xinh đẹp giống như học sinh?

Gã cố gắng tìm kiếm trong đầu sự xuất hiện của những khách hàng đã đến nhà nghỉ từ sáng nay đến giờ, dường như không có ai giống như lời người đàn ông này nói, hầu hết phụ nữ đến đây đều trang điểm đậm và ăn mặc bụi bặm, nếu như có người phụ nữ nào giống như lời người đàn ông này nói, gã không thể không có ấn tượng được.

Chu Dịch Phong nhìn gã đàn ông trước mặt mãi không chịu lên tiếng, hai mắt đỏ au vì tức giận, anh lại dùng sức khống chế gã, kéo mạnh gã ra khỏi quầy lễ tân.

Gã đàn ông ở quầy lễ tân sợ hãi kêu lên, lập tức khóc lóc van xin: “Trời ơi, đại ca xin tha mạng, tôi thực sự không nhìn thấy ai như lời anh kể, tuy nhiên có một người phụ nữ tôi không nhìn rõ, cô ấy bị hai người đàn ông khiêng vào, nói không chừng chính là người mà anh đang tìm”.

“Ông nói cái gì? Bị hai người đàn ông khiêng vào?”, giọng điệu của Chu Dịch Phong vẫn luôn bao trùm bởi sự tức giận, nhưng rõ ràng có hơi run run, một sự sợ hãi chưa từng có chảy trong cơ thể anh: “Mau nói nhanh, phòng nào!”

“Ở, ở phòng 206…”

Ngay khi gã đàn ông ở quầy lễ tân nói xong, chỉ cảm thấy lực ở cổ mình giãn ra, người đàn ông trước mặt đã lao thẳng về phía cầu thang tầng hai.

Trong phòng 206, anh Ngưu sốt ruột bật camera lên, sau khi đảm bảo rằng vị trí của camera sẽ không quay được mặt mình, gã tràn đầy khí thế lao về phía người phụ nữ trên giường.

Lúc này An Mạc Hạ mơ hồ mở mắt ra, nhưng ý thức vẫn còn mờ mịt, hơi nóng khô khốc trên người khiến cô vô cùng bức bối, cô ước mình có thể lập tức nhảy xuống hồ băng để giải tỏa cơn khó chịu này.

Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy trên người có một lực nặng nề, một người đàn ông vạm vỡ đang đè lên trên người cô, khuôn mặt của người đàn ông rất lạ lẫm, tràn đầy vẻ dâm đãng và tục tĩu.

Cơ thể đang nóng hừng hực của An Mạc Hạ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trong đầu cô thoáng hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, người đàn ông xa lạ này sẽ làm hại cô! Hơn nữa cảm giác nóng bỏng quen thuộc trên người cũng khiến cô hoàn toàn có thể nghĩ được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo. .

“Đừng mà!”, một tiếng hét sợ hãi vang lên từ miệng An Mạc Hạ, sau đó cô bắt đầu vùng vẫy một cách tuyệt vọng dưới thân người đàn ông

Nhưng sức lực ít ỏi này chẳng có tác dụng gì với người đàn ông vạm vỡ đang đè lên người cô, ngược lại càng khơi dậy dục vọng của gã.

Chỉ nghe thấy ‘roẹt’ một tiếng, chiếc áo của An Mạc Hạ bị người đàn ông thô bạo xé làm đôi, lộ ra nội y xinh đẹp nửa thân trên.

Trái tim An Mạc Hạ lập tức lạnh đi một nửa, trong lòng tràn đầy cảm giác tuyệt vọng, lẽ nào cuộc đời cô hôm nay thực sự bị hủy rồi sao?

Khuôn mặt tuấn tú của Chu Dịch Phong bất giác hiện lên trong tâm trí cô, khóe mắt hiện lên một vệt nước mắt.

“Bụp” một tiếng, trong lúc An Mạc Hạ tưởng rằng mình đã xong đời rồi, cửa phòng đột nhiên bị một đôi chân dài dùng lực đạp mạnh ra, sau đó lực đè lên người An Mạc Hạ cũng lập tức nhẹ đi. Gã đàn ông vạm vỡ vừa rồi đã bị người đột ngột xông vào phòng hất ra ngoài, đập mạnh vào tường.

Anh Ngưu kêu oai oái, ánh mắt hằn học nhìn kẻ đã phá hỏng chuyện tốt của mình, mở miệng định thốt ra những câu chửi thề, nhưng chưa kịp thốt ra tiếng nào đã bị Chu Dịch Phong đánh cho một trận tơi bời, kéo ra khỏi phòng.

“Mày và đồng bọn tốt nhất là nên chuẩn bị tâm lý đi, tao sẽ không tha cho bọn mày đâu, bây giờ lập tức cút ngay!”

Tiểu Vĩ đứng đợi ngoài cửa cũng sớm đã bị Chu Dịch Phong đánh cho bầm dập mặt mũi, cùng với ‘anh em vào sinh ra tử’ anh Ngưu của mình ngoan ngoãn ‘cút’ khỏi đây.

Thế giới trở nên yên tĩnh trở lại, cơ thể cứng ngắc của Chu Dịch Phong cuối cùng cũng giãn ra, sau đó anh quay lại nhìn An Mạc Hạ khuôn mặt đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng trên giường.

Trái tim anh lập tức thắt lại, Chu Dịch Phong lập tức bước nhanh đến bên giường, dùng chăn quấn lấy An Mạc Hạ đang quần áo không chỉnh tề, sau đó mới cực kỳ cẩn thận ôm chặt lấy cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom