Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69-70
Chương 69: Trừng trị Bạch Tô Nghi
“Anh, anh, anh bớt lo chuyện bao đồng đi, người phụ nữ này là loại bồ nhí không biết xấu hổ, tôi dạy dỗ cô ta một bài học là chuyện đương nhiên”, ngây ra một lúc, Bạch Tô Nghi cuối cùng cũng phản ứng lại, có chút lắp bắp nói.
“Giết người mà lại coi là chuyện đương nhiên?”, khuôn mặt Chu Dịch Phong lập tức sầm xuống, chỉ vào bậc thềm đá cẩm thạch dưới chân, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi nếu như không phải tôi tới kịp, nhìn chỗ mà An Mạc Hạ sẽ ngã xuống, cho dù cô ấy không chết thì cũng sẽ bị liệt nửa người”.
Bạch Tô Nghi nhìn bậc thềm mà Chu Dịch Phong đang chỉ, sắc mặt tái mét, chột dạ vội vàng quay mặt đi. Vừa rồi cô ta nhất thời tức giận mới kéo An Mạc Hạ như vậy, muốn dạy cho cô một bài học, hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, ai trong lúc tức giận còn quan tâm đến mấy chuyện này chứ!
“Làm gì khoa trương như anh nói, ngã một cái chết được chắc?”, Bạch Tô Nghi vẫn cố bao biện.
Chu Dịch Phong dường như sớm đã đoán được người phụ nữ này sẽ nói như vậy, không tức giận mà lại bật cười, chậm rãi nói: “Vậy à? Hay là tôi cũng kéo cô như vậy ở đúng vị trí đó thử xem cô có chết không nhé”.
Bạch Tô Nghi bị lời này của Chu Dịch Phong làm cho hóa đá tại chỗ, khuôn mặt không thể tin được nhìn người đàn ông giống như thần chết trước mặt này, cơ thể không khỏi lùi về sau hai bước: “Anh, anh, anh muốn làm gì, tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà làm bậy!”
“Bảo tôi không làm bậy cũng được, vậy thì chúng ta sẽ giải quyết vấn đề ở tòa án. Cửa tập đoàn Chu Thị có camera giám sát, tôi không ngại trích xuất camera, kiện cô tội cố ý giết người đâu”, Chu Dịch Phong chậm rãi nói, giọng điệu bình thản nhưng lại mang theo sự bá khí kinh người.
Bạch Tô Nghi lập tức bị dọa cho sợ hãi, mặt mày tái mét. Cô ta không ngờ rằng việc làm vô ý của mình lại có thể bị người đàn ông đáng sợ trước mặt phóng đại đến mức độ như vậy. Cả đời này của cô ta sẽ bị hủy hoại mất.
Vì vậy Bạch Tô Nghi vội vàng thu lại sự cao ngạo vừa rồi, sắc mặt tái nhợt cầu xin: “Xin anh, tôi thực sự không phải cố ý. Khi đó tôi kéo An Mạc Hạ không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là nhất thời nóng giận, cầu xin anh đừng kiện tôi, cầu xin anh...”
Nói xong, Bạch Tô Nghi lại xoay đầu nhìn An Mạc Hạ, tiếp tục nói: “Mạc, Mạc Hạ, anh này giúp cô như vậy, hai người nhất định là có quen biết đúng không? Cô giúp tôi cầu xin được không, dù sao chúng ta cũng từng là bạn thân, cô cũng không muốn nửa đời sau của tôi tiêu tùng đúng không”.
Nghe thấy hai từ ‘bạn thân’ từ miệng của Bạch Tô Nghi, An Mạc Hạ không kìm được mà cười khẩy một tiếng từ tận sâu thẳm trong đáy lòng. Khi có việc cần xin xỏ, cô ta mới nhớ rằng bọn họ từng là bạn thân. Khi đó làm bao nhiêu chuyện đâm sau lưng, chẳng nghe thấy cô ta nhắc tới hai từ ‘bạn thân’ bao giờ!
An Mạc Hạ thực sự rất muốn mặc kệ Bạch Tô Nghi, nhưng nhìn thấy bộ dạng khốn cùng của cô ta, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm được, ký ức tươi đẹp trước đây cùng với Bạch Tô Nghi đột nhiên xuất hiện trong đầu, khiến cho trái tim của An Mạc Hạ vốn đã hoàn toàn thất vọng về Bạch Tô Nghi, lúc này không khỏi nhói lên.
An Mạc Hạ quay đầu về phía Chu Dịch Phong, nói: “Hay là bỏ đi”.
Thấy An Mạc Hạ xin giúp mình, sắc mặt tái nhợt của Bạch Tô Nghi cuối cùng cũng hồng hào hơn chút, căng thẳng nhìn người đàn ông trước mặt, dường như đang chờ đợi quyết định của anh.
Chu Dịch Phong cau mày, có chút không đồng tình với suy nghĩ của An Mạc Hạ. Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của người phụ nữ trước mặt, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đáp một tiếng ‘ừ’.
Người phụ nữ này đúng là ngốc mà, rõ ràng có cơ hội để báo thù con nhỏ xấu xa này nhưng cô lại từ bỏ. Khi đó không biết là ai sau khi phải chịu đựng bao nhiêu uất ức, khóc lóc ầm ĩ đòi tự tay xử lý loại bồ nhí này.
Tuy nhiên…
Chu Dịch Phong nhướng mày, sự đơn thuần và lương thiện này của An Mạc Hạ dường như cũng không phải là sai.
Vì vậy, Chu Dịch Phong quay đầu nhìn Bạch Tô Nghi, sự dịu dàng chảy trong mắt anh lập tức hóa thành hư vô, lạnh lùng nói: “Nếu Mạc Hạ đã mở lời, tôi sẽ nể mặt cô ấy tha cho cô một lần. Tuy nhiên, lần sau nếu như cô còn dám làm ra chuyện gây bất lợi cho An Mạc Hạ, đến lúc đó cho dù là ai xin xỏ tôi cũng đều sẽ không tha cho cô đâu”.
Bạch Tô Nghi cắn môi, trong lòng mặc dù cực kỳ không cam tâm, nhưng vẫn gật đầu, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Vì sao An Mạc Hạ lại may mắn như vậy, lại có đàn ông đồng ý giúp cô! Bạch Tô Nghi thực sự không cam tâm, cho dù hôm nay An Mạc Hạ may mắn, có người giúp đỡ, nhưng cô ta không tin rằng lần nào cô ta cũng có thể may mắn như vậy!
An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong ở bên cạnh không buồn nhìn Bạch Tô Nghi thêm một cái, lướt qua vai cô ta rồi rời đi, để lại một người phụ nữ đang tràn đầy uất hận.
Sau khi đi xa khỏi Bạch Tô Nghi, An Mạc Hạ nghiêng đầu nhìn Chu Dịch Phong ở bên cạnh một cái, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi cảm ơn anh nhé, nếu anh không tới kịp, hậu quả đã không thể tưởng tượng được rồi”.
“Em không nên dễ dàng tha cho người phụ nữ đó như vậy”, Chu Dịch Phong nói, giọng điệu có chút không đồng tình, cứ nghĩ đến cảnh An Mạc Hạ suýt chút nữa ngã đập đầu xuống đất, trong lòng lại trào dâng lên cảm giác hối hận chưa từng có. Nếu như người phụ nữ này thực sự có chuyện gì, anh không biết nên đối mặt như thế nào.
An Mạc Hạ đương nhiên không biết những suy nghĩ của Chu Dịch Phong, vô thức giúp Bạch Tô Nghi nói một câu: “Cô ta quả thực không phải cố ý”.
Nghe thấy vậy, Chu Dịch Phong bất lực nhìn An Mạc Hạ, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Một lát sau, An Mạc Hạ nhìn cánh tay của Chu Dịch Phong được bọc trong lớp áo vest, thản nhiên hỏi: “Cánh tay của anh khỏi rồi à?”
Chu Dịch Phong nhếch khóe miệng, thực chất vết thương của anh vẫn chưa khỏi, bị thủy tinh đâm vào cánh tay, vết thương rất sâu, thậm chí tối qua còn sốt nhẹ. Theo ý kiến của bác sĩ thì muốn anh ở lại bệnh viện thêm vài ngày để theo dõi, nhưng anh không thể yên tâm để cô gái ngốc này ở nhà một mình được, nghĩ đến cảnh đôi mắt thâm quầng của An Mạc Hạ sáng nay, Chu Dịch Phong liền cảm thấy đau lòng. Mặc dù cô không thừa nhận, nhưng anh biết rằng cô vì lo lắng cho anh nên mới không ngủ được.
“Khỏi rồi, chỉ là bị thủy tinh đâm vào thôi, không phải vấn đề lớn gì”, Chu Dịch Phong nói một cách thản nhiên.
Vốn dĩ An Mạc Hạ không tin cho lắm, thủy tinh đâm vào xước da mà phải vào bệnh viện? Nhưng nhìn sắc mặt Chu Dịch Phong cũng khá tốt, vì vậy chỉ đành gật đầu, nửa tin nửa ngờ liếc nhìn cánh tay Chu Dịch Phong một cái.
Chu Dịch Phong đương nhiên nhìn ra được hành động nhỏ của An Mạc Hạ liền khéo léo chuyển chủ đề: “Em vừa ra khỏi công ty chắc vẫn chưa ăn tối đúng không? Vừa hay tôi cũng chưa ăn, cùng đi ăn đi”, nói xong, Chu Dịch Phong liền dắt An Mạc Hạ tới chỗ chiếc xe anh đậu ven đường, chuẩn bị đưa cô đến một nhà hàng mà anh thường hay tới.
An Mạc Hạ há hốc mồm, vốn dĩ định nói rằng sẽ quay về nấu cơm, nhưng Chu Dịch Phong vừa liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư cô, cười nói: “Bây giờ muộn vậy rồi, hay là ăn ở bên ngoài đi, em làm việc cả ngày cũng mệt rồi, đừng khiến bản thân mệt mỏi quá”.
Mặc dù Chu Dịch Phong chỉ nói một câu đơn giản nhưng lại khiến trái tim An Mạc Hạ trào dâng cảm giác ấm áp lạ thường, vì vậy cô cũng không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn gật đầu, không biết bắt đầu từ lúc nào, giữa cô và Chu Dịch Phong bắt đầu có sự ăn ý ngầm.
Chương 70: Buổi tối tôi cần người chăm sóc
Cùng Chu Dịch Phong ăn tối xong, quay về nhà đã là gần chín giờ rồi.
An Mạc Hạ thấy cánh tay của Chu Dịch Phong hành động vẫn có chút khó khăn, lo lắng hỏi: “Anh vừa ra viện, nếu không có việc gì thì nghỉ sớm đi. Hôm nay tôi có hơi mệt, cũng cần phải đi nghỉ sớm”.
Chu Dịch Phong hờ hững nhún vai, ánh mắt nhìn An Mạc Hạ mang theo ý cười: “Biết rồi”.
Nhưng mặc dù Chu Dịch Phong nói như vậy, cơ thể của anh vẫn ngồi bất động trên sofa, mỗi lần An Mạc Hạ đi ngang qua phòng khách cứ luôn cảm thấy hai ánh mắt nóng bỏng đang đổ dồn vào người mình.
Lần thứ ba đi qua sofa, An Mạc Hạ cuối cùng không nhịn được nữa liền hỏi: “Chu Dịch Phong, sao anh không về phòng nghỉ đi?”
Chu Dịch Phong dường như đang chờ câu nói này của An Mạ Hạ, trong đôi mắt sáng liền hiện lên chút ranh mãnh.
“Mạc Hạ, cô biết cánh tay của tôi không tiện cử động đúng không?”, Chu Dịch Phong giả bộ khó khăn hỏi.
An Mạc Hạ không chút nghi ngờ gật đầu, nhưng ngay sau đó trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, anh hỏi cô như vậy để làm gì? Không phải cánh tay của Chu Dịch Phong lại bị sao rồi chứ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt quan tâm của An Mạc Hạ lập tức đặt lên cánh tay của Chu Dịch Phong.
Chu Dịch Phong biết An Mạc Hạ hiểu nhầm ý mình, ho khẽ hai tiếng rồi nói tiếp: “Là như này, buổi tối tôi cần người chăm sóc, ví dụ nhưng bưng trà rót nước kiểu đấy, một mình ở trong phòng có chút bất tiện”.
“Ồ, đúng rồi, suýt nữa thì tôi quên mất”, nghe thấy Chu Dịch Phong nói như vậy, An Mạc Hạ lập tức nhận ra, vội gật đầu: “Vậy buổi tối nếu anh khát nước thì cứ gọi tôi, tôi rót nước cho anh. Bây giờ tôi xuống bếp đun chút nước nóng, phòng khi cần”, nói xong, An Mạc Hạ liền xoay người đi vào trong phòng bếp.
Nhưng còn chưa đi được hai bước thì đã bị Chu Dịch Phong gọi lại.
“Em không thấy cách giải quyết của mình có hơi phiền phức sao?”, Chu Dịch Phong kiên nhẫn hỏi.
“Không phiền phức, chăm sóc người bệnh thì nên như vậy, buổi tối vất vả một chút cũng là nên làm mà. Đến lúc đó anh cứ gọi tôi là được”, An Mạc Hạ rõ ràng là không thể hiểu được ý của Chu Dịch Phong, vẫn hồn nhiên nói.
“Nhưng tôi thấy rất phiền phức”, Chu Dịch Phong cảm thấy An Mạc Hạ này có lúc rất thông minh, nhưng có lúc lại ngốc nghếch một cách khó hiểu.
Anh thở dài một hơi, quyết định không vòng vo với An Mạc Hạ, trực tiếp đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt An Mạc Hạ, nói: “Tôi nghĩ cách giải quyết tốt nhất là tối nay tôi và em ở chung một phòng, như vậy nếu tôi có yêu cầu gì thì cũng không cần phải đi ra ngoài gọi em”.
Chu Dịch Phong hơi cúi đầu xuống, từ góc độ của An Mạc Hạ, vừa đúng có thể nhìn thấy chiếc cằm sắc sảo của người đàn ông, nước da trắng, những đường nét say đắm lòng người.
An Mạc Hạ lắc đầu, những lời đang định nói lập tức bị nuốt lại vào trong, không thể nói ra được nữa.
Mãi cho đến khi giọng nói như tiếng đàn cello của người đàn ông vang lên, ý thức của An Mạc Hạ mới được kéo lại từ trong mớ hỗn độn.
“Em nói xem có phải không, Mạc Hạ”, khóe miệng Chu Dịch Phong khẽ nhếch lên, nhìn cô gái nhỏ đang ngây người ra phía trước, lông mày cong lại.
Khuôn mặt trắng bóc của An Mạc Hạ lập tức ửng hồng, có chút khó xử nói: “À, mặc dù anh nói không sai, nhưng như vậy không hay lắm thì phải”.
“Có gì mà không hay chứ, nếu như bây giờ tôi ở trong bệnh viện, em ở lại chăm sóc tôi thì chẳng phải cũng ở chung một phòng sao”.
Chu Dịch Phong nói rất có lý, An Mạc Hạ không thể phản bác được, nhưng dù sao bệnh viện cũng là chỗ công cộng, còn ở nhà là một nơi rất riêng tư…
An Mạc Hạ do dự một chút, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt trong veo của người đàn ông, đột nhiên cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi, vì vậy không lảng tránh nữa liền gật đầu.
Thấy An Mạc Hạ đồng ý yêu cầu của mình, Chu Dịch Phong thoải mái vươn vai một cái, sau đó xoay người đi về phía cầu thang tầng hai, không quên hỏi người phụ nữ đang đứng sau anh một câu: “Vậy thì dùng phòng của tôi hay phòng của em?”
Đây rõ ràng là một câu hỏi bình thường nhưng lại khiến khuôn mặt vốn đã đỏ của An Mạc Hạ càng thêm đỏ, cô mở miệng định lên tiếng, người đàn ông ở đó lại tự mình đưa ra đáp án: “Hay là dùng phòng em đi, giường của em to, thoải mái hơn”, nói xong, Chu Dịch Phong nhanh chóng biến mất ở cuối cầu thang.
Nhìn bóng dáng người đàn ông biến mất, An Mạc Hạ có chút hối hận vì quyết định vừa rồi của mình, người đàn ông này có chỗ nào giống bệnh nhân chứ? Anh thực sự cần người chăm sóc vào ban đêm sao?
Hơn nữa…
Anh lại còn quan tâm chuyện phòng nào có giường to hơn, nằm thoải mái hơn sao?
Nhưng lời đã nói ra rồi, An Mạc Hạ chỉ đành hít sâu cam chịu, cùng lắm thì một đêm không ngủ là được, tránh người nào đó có ý đồ xấu xa.
An Mạc Hạ tắm rửa xong, vừa vào phòng liền nhìn thấy Chu Dịch Phong đang nằm tựa đầu trên chiếc giường lớn của mình, lúc này Chu Dịch Phong đã thay một bộ quần áo lụa tơ tằm kẻ sọc màu xanh lam rộng rãi, hai cúc đầu tiên không đóng, hờ hững để lộ ra vòng ngực rắn chắc của người đàn ông, dưới ánh đèn ngủ màu vàng mờ ảo, mang theo sự quyến rũ mê người.
An Mạc Hạ - người luôn tự hào rằng bản thân không phải là một người mê trai nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ‘tuyệt vời’ này vẫn không kìm được mà nuốt nước bọt, sống mũi nóng như lửa đốt.
An Mạc Hạ há hốc mồm ngạc nhiên, không phải chứ! Chẳng lẽ cô lại chảy máu mũi vì nhìn thấy trai đẹp sao?
Nhưng thật may điều đáng xấu hổ đã không xảy ra, An Mạc Hạ cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc kỳ lạ đang trào dâng trong lòng, cố gắng tỏ ra bình thản bước tới trước mặt Chu Dịch Phong.
Nghe thấy tiếng bước chân, Chu Dịch Phong hơi ngẩng đầu lên, đặt cuốn sách vừa rồi đang đọc lên đầu giường, bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt.
An Mạc Hạ cố gắng để tầm mắt của mình không rơi vào ngực Chu Dịch Phong, vì vậy nhìn chằm chằm khăn trải giường, không chớp mắt nói: “Chuyện đó, thôi đêm nay anh ngủ trên giường đi, tôi ngủ dưới đất, có cần gì thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào”, nói xong, An Mạc Hạ chuẩn bị vòng qua người Chu Dịch Phong, sang phía bên kia lấy gối và chăn.
Nhưng chưa kịp bước được hai bước, cổ tay đã bị một lực nắm lấy.
An Mạc Hạ giật mình, quay đầu nghi ngờ nhìn người đàn ông đang kéo mình.
Chu Dịch Phong có chút bất đắc dĩ, giọng điệu không vui hỏi: “Em muốn ngủ dưới đất?”
An Mạc Hạ gật đầu: “Đúng vậy, anh ngủ trên giường rồi thì đương nhiên tôi phải ngủ dưới đất rồi, lẽ nào ngủ cùng với anh sao?”, nói đến đây, An Mạc Hạ lập tức dừng lại, một ý nghĩ kỳ lạ bất ngờ xuất hiện trong đầu cô, Chu Dịch Phong không phải là nghĩ như thế chứ?
Quả nhiên hai giây sau cô đã nghe thấy giọng điệu chắc nịch của Chu Dịch Phong: “Lẽ nào không phải nên vậy sao?”
“Anh, anh, anh bớt lo chuyện bao đồng đi, người phụ nữ này là loại bồ nhí không biết xấu hổ, tôi dạy dỗ cô ta một bài học là chuyện đương nhiên”, ngây ra một lúc, Bạch Tô Nghi cuối cùng cũng phản ứng lại, có chút lắp bắp nói.
“Giết người mà lại coi là chuyện đương nhiên?”, khuôn mặt Chu Dịch Phong lập tức sầm xuống, chỉ vào bậc thềm đá cẩm thạch dưới chân, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi nếu như không phải tôi tới kịp, nhìn chỗ mà An Mạc Hạ sẽ ngã xuống, cho dù cô ấy không chết thì cũng sẽ bị liệt nửa người”.
Bạch Tô Nghi nhìn bậc thềm mà Chu Dịch Phong đang chỉ, sắc mặt tái mét, chột dạ vội vàng quay mặt đi. Vừa rồi cô ta nhất thời tức giận mới kéo An Mạc Hạ như vậy, muốn dạy cho cô một bài học, hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, ai trong lúc tức giận còn quan tâm đến mấy chuyện này chứ!
“Làm gì khoa trương như anh nói, ngã một cái chết được chắc?”, Bạch Tô Nghi vẫn cố bao biện.
Chu Dịch Phong dường như sớm đã đoán được người phụ nữ này sẽ nói như vậy, không tức giận mà lại bật cười, chậm rãi nói: “Vậy à? Hay là tôi cũng kéo cô như vậy ở đúng vị trí đó thử xem cô có chết không nhé”.
Bạch Tô Nghi bị lời này của Chu Dịch Phong làm cho hóa đá tại chỗ, khuôn mặt không thể tin được nhìn người đàn ông giống như thần chết trước mặt này, cơ thể không khỏi lùi về sau hai bước: “Anh, anh, anh muốn làm gì, tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà làm bậy!”
“Bảo tôi không làm bậy cũng được, vậy thì chúng ta sẽ giải quyết vấn đề ở tòa án. Cửa tập đoàn Chu Thị có camera giám sát, tôi không ngại trích xuất camera, kiện cô tội cố ý giết người đâu”, Chu Dịch Phong chậm rãi nói, giọng điệu bình thản nhưng lại mang theo sự bá khí kinh người.
Bạch Tô Nghi lập tức bị dọa cho sợ hãi, mặt mày tái mét. Cô ta không ngờ rằng việc làm vô ý của mình lại có thể bị người đàn ông đáng sợ trước mặt phóng đại đến mức độ như vậy. Cả đời này của cô ta sẽ bị hủy hoại mất.
Vì vậy Bạch Tô Nghi vội vàng thu lại sự cao ngạo vừa rồi, sắc mặt tái nhợt cầu xin: “Xin anh, tôi thực sự không phải cố ý. Khi đó tôi kéo An Mạc Hạ không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là nhất thời nóng giận, cầu xin anh đừng kiện tôi, cầu xin anh...”
Nói xong, Bạch Tô Nghi lại xoay đầu nhìn An Mạc Hạ, tiếp tục nói: “Mạc, Mạc Hạ, anh này giúp cô như vậy, hai người nhất định là có quen biết đúng không? Cô giúp tôi cầu xin được không, dù sao chúng ta cũng từng là bạn thân, cô cũng không muốn nửa đời sau của tôi tiêu tùng đúng không”.
Nghe thấy hai từ ‘bạn thân’ từ miệng của Bạch Tô Nghi, An Mạc Hạ không kìm được mà cười khẩy một tiếng từ tận sâu thẳm trong đáy lòng. Khi có việc cần xin xỏ, cô ta mới nhớ rằng bọn họ từng là bạn thân. Khi đó làm bao nhiêu chuyện đâm sau lưng, chẳng nghe thấy cô ta nhắc tới hai từ ‘bạn thân’ bao giờ!
An Mạc Hạ thực sự rất muốn mặc kệ Bạch Tô Nghi, nhưng nhìn thấy bộ dạng khốn cùng của cô ta, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm được, ký ức tươi đẹp trước đây cùng với Bạch Tô Nghi đột nhiên xuất hiện trong đầu, khiến cho trái tim của An Mạc Hạ vốn đã hoàn toàn thất vọng về Bạch Tô Nghi, lúc này không khỏi nhói lên.
An Mạc Hạ quay đầu về phía Chu Dịch Phong, nói: “Hay là bỏ đi”.
Thấy An Mạc Hạ xin giúp mình, sắc mặt tái nhợt của Bạch Tô Nghi cuối cùng cũng hồng hào hơn chút, căng thẳng nhìn người đàn ông trước mặt, dường như đang chờ đợi quyết định của anh.
Chu Dịch Phong cau mày, có chút không đồng tình với suy nghĩ của An Mạc Hạ. Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của người phụ nữ trước mặt, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đáp một tiếng ‘ừ’.
Người phụ nữ này đúng là ngốc mà, rõ ràng có cơ hội để báo thù con nhỏ xấu xa này nhưng cô lại từ bỏ. Khi đó không biết là ai sau khi phải chịu đựng bao nhiêu uất ức, khóc lóc ầm ĩ đòi tự tay xử lý loại bồ nhí này.
Tuy nhiên…
Chu Dịch Phong nhướng mày, sự đơn thuần và lương thiện này của An Mạc Hạ dường như cũng không phải là sai.
Vì vậy, Chu Dịch Phong quay đầu nhìn Bạch Tô Nghi, sự dịu dàng chảy trong mắt anh lập tức hóa thành hư vô, lạnh lùng nói: “Nếu Mạc Hạ đã mở lời, tôi sẽ nể mặt cô ấy tha cho cô một lần. Tuy nhiên, lần sau nếu như cô còn dám làm ra chuyện gây bất lợi cho An Mạc Hạ, đến lúc đó cho dù là ai xin xỏ tôi cũng đều sẽ không tha cho cô đâu”.
Bạch Tô Nghi cắn môi, trong lòng mặc dù cực kỳ không cam tâm, nhưng vẫn gật đầu, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Vì sao An Mạc Hạ lại may mắn như vậy, lại có đàn ông đồng ý giúp cô! Bạch Tô Nghi thực sự không cam tâm, cho dù hôm nay An Mạc Hạ may mắn, có người giúp đỡ, nhưng cô ta không tin rằng lần nào cô ta cũng có thể may mắn như vậy!
An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong ở bên cạnh không buồn nhìn Bạch Tô Nghi thêm một cái, lướt qua vai cô ta rồi rời đi, để lại một người phụ nữ đang tràn đầy uất hận.
Sau khi đi xa khỏi Bạch Tô Nghi, An Mạc Hạ nghiêng đầu nhìn Chu Dịch Phong ở bên cạnh một cái, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi cảm ơn anh nhé, nếu anh không tới kịp, hậu quả đã không thể tưởng tượng được rồi”.
“Em không nên dễ dàng tha cho người phụ nữ đó như vậy”, Chu Dịch Phong nói, giọng điệu có chút không đồng tình, cứ nghĩ đến cảnh An Mạc Hạ suýt chút nữa ngã đập đầu xuống đất, trong lòng lại trào dâng lên cảm giác hối hận chưa từng có. Nếu như người phụ nữ này thực sự có chuyện gì, anh không biết nên đối mặt như thế nào.
An Mạc Hạ đương nhiên không biết những suy nghĩ của Chu Dịch Phong, vô thức giúp Bạch Tô Nghi nói một câu: “Cô ta quả thực không phải cố ý”.
Nghe thấy vậy, Chu Dịch Phong bất lực nhìn An Mạc Hạ, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Một lát sau, An Mạc Hạ nhìn cánh tay của Chu Dịch Phong được bọc trong lớp áo vest, thản nhiên hỏi: “Cánh tay của anh khỏi rồi à?”
Chu Dịch Phong nhếch khóe miệng, thực chất vết thương của anh vẫn chưa khỏi, bị thủy tinh đâm vào cánh tay, vết thương rất sâu, thậm chí tối qua còn sốt nhẹ. Theo ý kiến của bác sĩ thì muốn anh ở lại bệnh viện thêm vài ngày để theo dõi, nhưng anh không thể yên tâm để cô gái ngốc này ở nhà một mình được, nghĩ đến cảnh đôi mắt thâm quầng của An Mạc Hạ sáng nay, Chu Dịch Phong liền cảm thấy đau lòng. Mặc dù cô không thừa nhận, nhưng anh biết rằng cô vì lo lắng cho anh nên mới không ngủ được.
“Khỏi rồi, chỉ là bị thủy tinh đâm vào thôi, không phải vấn đề lớn gì”, Chu Dịch Phong nói một cách thản nhiên.
Vốn dĩ An Mạc Hạ không tin cho lắm, thủy tinh đâm vào xước da mà phải vào bệnh viện? Nhưng nhìn sắc mặt Chu Dịch Phong cũng khá tốt, vì vậy chỉ đành gật đầu, nửa tin nửa ngờ liếc nhìn cánh tay Chu Dịch Phong một cái.
Chu Dịch Phong đương nhiên nhìn ra được hành động nhỏ của An Mạc Hạ liền khéo léo chuyển chủ đề: “Em vừa ra khỏi công ty chắc vẫn chưa ăn tối đúng không? Vừa hay tôi cũng chưa ăn, cùng đi ăn đi”, nói xong, Chu Dịch Phong liền dắt An Mạc Hạ tới chỗ chiếc xe anh đậu ven đường, chuẩn bị đưa cô đến một nhà hàng mà anh thường hay tới.
An Mạc Hạ há hốc mồm, vốn dĩ định nói rằng sẽ quay về nấu cơm, nhưng Chu Dịch Phong vừa liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư cô, cười nói: “Bây giờ muộn vậy rồi, hay là ăn ở bên ngoài đi, em làm việc cả ngày cũng mệt rồi, đừng khiến bản thân mệt mỏi quá”.
Mặc dù Chu Dịch Phong chỉ nói một câu đơn giản nhưng lại khiến trái tim An Mạc Hạ trào dâng cảm giác ấm áp lạ thường, vì vậy cô cũng không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn gật đầu, không biết bắt đầu từ lúc nào, giữa cô và Chu Dịch Phong bắt đầu có sự ăn ý ngầm.
Chương 70: Buổi tối tôi cần người chăm sóc
Cùng Chu Dịch Phong ăn tối xong, quay về nhà đã là gần chín giờ rồi.
An Mạc Hạ thấy cánh tay của Chu Dịch Phong hành động vẫn có chút khó khăn, lo lắng hỏi: “Anh vừa ra viện, nếu không có việc gì thì nghỉ sớm đi. Hôm nay tôi có hơi mệt, cũng cần phải đi nghỉ sớm”.
Chu Dịch Phong hờ hững nhún vai, ánh mắt nhìn An Mạc Hạ mang theo ý cười: “Biết rồi”.
Nhưng mặc dù Chu Dịch Phong nói như vậy, cơ thể của anh vẫn ngồi bất động trên sofa, mỗi lần An Mạc Hạ đi ngang qua phòng khách cứ luôn cảm thấy hai ánh mắt nóng bỏng đang đổ dồn vào người mình.
Lần thứ ba đi qua sofa, An Mạc Hạ cuối cùng không nhịn được nữa liền hỏi: “Chu Dịch Phong, sao anh không về phòng nghỉ đi?”
Chu Dịch Phong dường như đang chờ câu nói này của An Mạ Hạ, trong đôi mắt sáng liền hiện lên chút ranh mãnh.
“Mạc Hạ, cô biết cánh tay của tôi không tiện cử động đúng không?”, Chu Dịch Phong giả bộ khó khăn hỏi.
An Mạc Hạ không chút nghi ngờ gật đầu, nhưng ngay sau đó trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, anh hỏi cô như vậy để làm gì? Không phải cánh tay của Chu Dịch Phong lại bị sao rồi chứ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt quan tâm của An Mạc Hạ lập tức đặt lên cánh tay của Chu Dịch Phong.
Chu Dịch Phong biết An Mạc Hạ hiểu nhầm ý mình, ho khẽ hai tiếng rồi nói tiếp: “Là như này, buổi tối tôi cần người chăm sóc, ví dụ nhưng bưng trà rót nước kiểu đấy, một mình ở trong phòng có chút bất tiện”.
“Ồ, đúng rồi, suýt nữa thì tôi quên mất”, nghe thấy Chu Dịch Phong nói như vậy, An Mạc Hạ lập tức nhận ra, vội gật đầu: “Vậy buổi tối nếu anh khát nước thì cứ gọi tôi, tôi rót nước cho anh. Bây giờ tôi xuống bếp đun chút nước nóng, phòng khi cần”, nói xong, An Mạc Hạ liền xoay người đi vào trong phòng bếp.
Nhưng còn chưa đi được hai bước thì đã bị Chu Dịch Phong gọi lại.
“Em không thấy cách giải quyết của mình có hơi phiền phức sao?”, Chu Dịch Phong kiên nhẫn hỏi.
“Không phiền phức, chăm sóc người bệnh thì nên như vậy, buổi tối vất vả một chút cũng là nên làm mà. Đến lúc đó anh cứ gọi tôi là được”, An Mạc Hạ rõ ràng là không thể hiểu được ý của Chu Dịch Phong, vẫn hồn nhiên nói.
“Nhưng tôi thấy rất phiền phức”, Chu Dịch Phong cảm thấy An Mạc Hạ này có lúc rất thông minh, nhưng có lúc lại ngốc nghếch một cách khó hiểu.
Anh thở dài một hơi, quyết định không vòng vo với An Mạc Hạ, trực tiếp đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt An Mạc Hạ, nói: “Tôi nghĩ cách giải quyết tốt nhất là tối nay tôi và em ở chung một phòng, như vậy nếu tôi có yêu cầu gì thì cũng không cần phải đi ra ngoài gọi em”.
Chu Dịch Phong hơi cúi đầu xuống, từ góc độ của An Mạc Hạ, vừa đúng có thể nhìn thấy chiếc cằm sắc sảo của người đàn ông, nước da trắng, những đường nét say đắm lòng người.
An Mạc Hạ lắc đầu, những lời đang định nói lập tức bị nuốt lại vào trong, không thể nói ra được nữa.
Mãi cho đến khi giọng nói như tiếng đàn cello của người đàn ông vang lên, ý thức của An Mạc Hạ mới được kéo lại từ trong mớ hỗn độn.
“Em nói xem có phải không, Mạc Hạ”, khóe miệng Chu Dịch Phong khẽ nhếch lên, nhìn cô gái nhỏ đang ngây người ra phía trước, lông mày cong lại.
Khuôn mặt trắng bóc của An Mạc Hạ lập tức ửng hồng, có chút khó xử nói: “À, mặc dù anh nói không sai, nhưng như vậy không hay lắm thì phải”.
“Có gì mà không hay chứ, nếu như bây giờ tôi ở trong bệnh viện, em ở lại chăm sóc tôi thì chẳng phải cũng ở chung một phòng sao”.
Chu Dịch Phong nói rất có lý, An Mạc Hạ không thể phản bác được, nhưng dù sao bệnh viện cũng là chỗ công cộng, còn ở nhà là một nơi rất riêng tư…
An Mạc Hạ do dự một chút, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt trong veo của người đàn ông, đột nhiên cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi, vì vậy không lảng tránh nữa liền gật đầu.
Thấy An Mạc Hạ đồng ý yêu cầu của mình, Chu Dịch Phong thoải mái vươn vai một cái, sau đó xoay người đi về phía cầu thang tầng hai, không quên hỏi người phụ nữ đang đứng sau anh một câu: “Vậy thì dùng phòng của tôi hay phòng của em?”
Đây rõ ràng là một câu hỏi bình thường nhưng lại khiến khuôn mặt vốn đã đỏ của An Mạc Hạ càng thêm đỏ, cô mở miệng định lên tiếng, người đàn ông ở đó lại tự mình đưa ra đáp án: “Hay là dùng phòng em đi, giường của em to, thoải mái hơn”, nói xong, Chu Dịch Phong nhanh chóng biến mất ở cuối cầu thang.
Nhìn bóng dáng người đàn ông biến mất, An Mạc Hạ có chút hối hận vì quyết định vừa rồi của mình, người đàn ông này có chỗ nào giống bệnh nhân chứ? Anh thực sự cần người chăm sóc vào ban đêm sao?
Hơn nữa…
Anh lại còn quan tâm chuyện phòng nào có giường to hơn, nằm thoải mái hơn sao?
Nhưng lời đã nói ra rồi, An Mạc Hạ chỉ đành hít sâu cam chịu, cùng lắm thì một đêm không ngủ là được, tránh người nào đó có ý đồ xấu xa.
An Mạc Hạ tắm rửa xong, vừa vào phòng liền nhìn thấy Chu Dịch Phong đang nằm tựa đầu trên chiếc giường lớn của mình, lúc này Chu Dịch Phong đã thay một bộ quần áo lụa tơ tằm kẻ sọc màu xanh lam rộng rãi, hai cúc đầu tiên không đóng, hờ hững để lộ ra vòng ngực rắn chắc của người đàn ông, dưới ánh đèn ngủ màu vàng mờ ảo, mang theo sự quyến rũ mê người.
An Mạc Hạ - người luôn tự hào rằng bản thân không phải là một người mê trai nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ‘tuyệt vời’ này vẫn không kìm được mà nuốt nước bọt, sống mũi nóng như lửa đốt.
An Mạc Hạ há hốc mồm ngạc nhiên, không phải chứ! Chẳng lẽ cô lại chảy máu mũi vì nhìn thấy trai đẹp sao?
Nhưng thật may điều đáng xấu hổ đã không xảy ra, An Mạc Hạ cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc kỳ lạ đang trào dâng trong lòng, cố gắng tỏ ra bình thản bước tới trước mặt Chu Dịch Phong.
Nghe thấy tiếng bước chân, Chu Dịch Phong hơi ngẩng đầu lên, đặt cuốn sách vừa rồi đang đọc lên đầu giường, bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt.
An Mạc Hạ cố gắng để tầm mắt của mình không rơi vào ngực Chu Dịch Phong, vì vậy nhìn chằm chằm khăn trải giường, không chớp mắt nói: “Chuyện đó, thôi đêm nay anh ngủ trên giường đi, tôi ngủ dưới đất, có cần gì thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào”, nói xong, An Mạc Hạ chuẩn bị vòng qua người Chu Dịch Phong, sang phía bên kia lấy gối và chăn.
Nhưng chưa kịp bước được hai bước, cổ tay đã bị một lực nắm lấy.
An Mạc Hạ giật mình, quay đầu nghi ngờ nhìn người đàn ông đang kéo mình.
Chu Dịch Phong có chút bất đắc dĩ, giọng điệu không vui hỏi: “Em muốn ngủ dưới đất?”
An Mạc Hạ gật đầu: “Đúng vậy, anh ngủ trên giường rồi thì đương nhiên tôi phải ngủ dưới đất rồi, lẽ nào ngủ cùng với anh sao?”, nói đến đây, An Mạc Hạ lập tức dừng lại, một ý nghĩ kỳ lạ bất ngờ xuất hiện trong đầu cô, Chu Dịch Phong không phải là nghĩ như thế chứ?
Quả nhiên hai giây sau cô đã nghe thấy giọng điệu chắc nịch của Chu Dịch Phong: “Lẽ nào không phải nên vậy sao?”
Bình luận facebook