Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1819
Chương 1819
Bầu không khí trở nên ngọt ngào hơn rất nhiều, hai người càng hòa hợp hơn so với hôm qua.
Cuối cùng, lớp giấy ngăn cách giữa hai người cũng được xóa bỏ, hai người ở bên nhau rất tự nhiên.
Bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn nhưng có thể vì bầu không khí quá vui, phong cảnh quá đẹp nên hai người đã ăn hết tất cả.
Ăn uống xong, hai người lại tiếp tục đi dạo trên đỉnh núi.
Dư Khiết chụp ảnh liên tục nhưng cô lại không phát hiện ra Tống Sĩ Triết đang lén chụp ảnh mình.
Tống Sĩ Triết nhắn tin cho mẹ: “Mẹ, còn tìm được con dâu cho mẹ rồi.”
Bà Tống:…
Ngay sau đó, bà Tống gửi một tin nhắn khác đến: “Con trai, con bị người khác bắt đi rồi à?”
Tống Sĩ Triết dở khóc dở cười: “Mẹ, gần đây mẹ lại đọc loại sách linh tinh gì nữa vậy?”
“Sao con lại nói như vậy? Không phải con nói sẽ không kết hôn, không tìm bạn gái sao?” Tinh nhắn của bà Tống dồn dập gửi đến: “Con thật sự là con trai của mẹ sao?”
“Mẹ, con không lừa mẹ đâu. Con vừa tỏ tình thành công rồi.” Trong lòng Tống Sĩ Triết vô cùng ngọt ngào, anh không nhịn được khoe khoang: “Cô ấy rất tốt, mẹ nhất định sẽ thích cô ấy.”
Bà Tống cầm điện thoại mà trong lòng tiếc nuối.
Đứa con trai ngốc nghếch của bà sao đã tìm được người yêu rồi?
Không biết đó có phải là người hôm trước đột nhiên hủy hẹn không?
Hầy, trợ lý Dư kia tốt biết bao?
Đứa con trai ngốc của bà sao lại không biết nắm bắt cơ hội như vậy chứ?
Nếu trợ lý Dư làm con dâu của bà thì tốt biết bao?
Bà Tống trả lời lại không chút hứng thú: “Mẹ biết rồi, có rảnh thì đưa nó về nhà ăn cơm.”
Tống Sĩ Triết vui vẻ đáp lại, anh định cho bố mẹ một bất ngờ nên hoàn toàn bỏ qua thái độ không chút hào hứng của mẹ.
“Chúng ta nên quay về rồi.” Dư Khiết đứng từ xa, gọi một tiếng.
“Đây, anh đến đây.” Tống Sĩ Triết cất điện thoại rồi bước nhanh về phía cô, hai người vui vẻ đi về nhà.
Trên đường về Tống Sĩ Triết đã dám quang minh chính đại để nắm tay cô.
Dư Khiết không giằng ra, cô cứ để cho Tống Sĩ Triết nắm, hai người tình cảm nắm tay nhau trở về.
Không ngờ chưa về tới nhà mình, anh đã nhìn thấy Hỏa Đào cùng một đám thanh niên đang đứng ven đường, hình như đang đợi gì đó.
Ngay khi nhìn thấy hai người Dư Khiết về đến nơi, hai mắt của Hỏa Đào đã sáng rực lên, cô ta chạy tới: “Hai người đi đâu vậy? Sao cả ngày không có ở nhà?”
Dư Khiết bình thản đáp lại: “Chúng tôi đi dạo một chút, sao vậy, có chuyện gì sao?”
“Chị…” Hỏa Đào sắp phát điên, cô ta quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt rực rỡ của Tống Sĩ Triết trong lòng lập tức cảm thấy ngứa ngáy.
Tuy người đàn ông này không còn trẻ nhưng khí chất của anh ta tốt.
Nếu cô ta có được người đàn ông này, nói không chừng sẽ có được món lợi gì đó.
Hai mắt của Hỏa Đào đảo vòng quanh, cô ta nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tống Sĩ Triết. Cô ta đưa tay nắm lấy tay của anh, hành động có vẻ như rất quen thuộc: “Anh, em đến để đưa thiệp mời, mời hai người đến dự bữa tiệc tối nay ở nhà em.”
Dư Khiết nháy mắt với Tống Sĩ Triết như thế đang nói: Anh thấy chưa, em nói không sai chứ?
Bầu không khí trở nên ngọt ngào hơn rất nhiều, hai người càng hòa hợp hơn so với hôm qua.
Cuối cùng, lớp giấy ngăn cách giữa hai người cũng được xóa bỏ, hai người ở bên nhau rất tự nhiên.
Bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn nhưng có thể vì bầu không khí quá vui, phong cảnh quá đẹp nên hai người đã ăn hết tất cả.
Ăn uống xong, hai người lại tiếp tục đi dạo trên đỉnh núi.
Dư Khiết chụp ảnh liên tục nhưng cô lại không phát hiện ra Tống Sĩ Triết đang lén chụp ảnh mình.
Tống Sĩ Triết nhắn tin cho mẹ: “Mẹ, còn tìm được con dâu cho mẹ rồi.”
Bà Tống:…
Ngay sau đó, bà Tống gửi một tin nhắn khác đến: “Con trai, con bị người khác bắt đi rồi à?”
Tống Sĩ Triết dở khóc dở cười: “Mẹ, gần đây mẹ lại đọc loại sách linh tinh gì nữa vậy?”
“Sao con lại nói như vậy? Không phải con nói sẽ không kết hôn, không tìm bạn gái sao?” Tinh nhắn của bà Tống dồn dập gửi đến: “Con thật sự là con trai của mẹ sao?”
“Mẹ, con không lừa mẹ đâu. Con vừa tỏ tình thành công rồi.” Trong lòng Tống Sĩ Triết vô cùng ngọt ngào, anh không nhịn được khoe khoang: “Cô ấy rất tốt, mẹ nhất định sẽ thích cô ấy.”
Bà Tống cầm điện thoại mà trong lòng tiếc nuối.
Đứa con trai ngốc nghếch của bà sao đã tìm được người yêu rồi?
Không biết đó có phải là người hôm trước đột nhiên hủy hẹn không?
Hầy, trợ lý Dư kia tốt biết bao?
Đứa con trai ngốc của bà sao lại không biết nắm bắt cơ hội như vậy chứ?
Nếu trợ lý Dư làm con dâu của bà thì tốt biết bao?
Bà Tống trả lời lại không chút hứng thú: “Mẹ biết rồi, có rảnh thì đưa nó về nhà ăn cơm.”
Tống Sĩ Triết vui vẻ đáp lại, anh định cho bố mẹ một bất ngờ nên hoàn toàn bỏ qua thái độ không chút hào hứng của mẹ.
“Chúng ta nên quay về rồi.” Dư Khiết đứng từ xa, gọi một tiếng.
“Đây, anh đến đây.” Tống Sĩ Triết cất điện thoại rồi bước nhanh về phía cô, hai người vui vẻ đi về nhà.
Trên đường về Tống Sĩ Triết đã dám quang minh chính đại để nắm tay cô.
Dư Khiết không giằng ra, cô cứ để cho Tống Sĩ Triết nắm, hai người tình cảm nắm tay nhau trở về.
Không ngờ chưa về tới nhà mình, anh đã nhìn thấy Hỏa Đào cùng một đám thanh niên đang đứng ven đường, hình như đang đợi gì đó.
Ngay khi nhìn thấy hai người Dư Khiết về đến nơi, hai mắt của Hỏa Đào đã sáng rực lên, cô ta chạy tới: “Hai người đi đâu vậy? Sao cả ngày không có ở nhà?”
Dư Khiết bình thản đáp lại: “Chúng tôi đi dạo một chút, sao vậy, có chuyện gì sao?”
“Chị…” Hỏa Đào sắp phát điên, cô ta quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt rực rỡ của Tống Sĩ Triết trong lòng lập tức cảm thấy ngứa ngáy.
Tuy người đàn ông này không còn trẻ nhưng khí chất của anh ta tốt.
Nếu cô ta có được người đàn ông này, nói không chừng sẽ có được món lợi gì đó.
Hai mắt của Hỏa Đào đảo vòng quanh, cô ta nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tống Sĩ Triết. Cô ta đưa tay nắm lấy tay của anh, hành động có vẻ như rất quen thuộc: “Anh, em đến để đưa thiệp mời, mời hai người đến dự bữa tiệc tối nay ở nhà em.”
Dư Khiết nháy mắt với Tống Sĩ Triết như thế đang nói: Anh thấy chưa, em nói không sai chứ?
Bình luận facebook