Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1820
Chương 1820
Tống Sĩ Triết bình tĩnh rút tay ra, giữ khoảng cách với Hỏa Đào.
Bạn gái của anh ở ngay bên cạnh, anh vẫn chưa muốn chết.
Nhất là vừa nãy là bạn gái anh còn cảnh báo xung quanh anh không được có người phụ nữ khác.
Khụ khụ khụ.
“Mọi người cứ chơi vui vẻ đi, chúng tôi không tham gia đâu.” Tống Sĩ Triết bình tĩnh đáp: “Hơn nữa cô cô nên gọi tôi là chú. Tôi lớn hơn cô những mười bảy, mười tám tuổi.”
“Anh, trông anh không già chút nào, giống như anh trai của em vậy.” Hỏa Đào nhìn Dư Khiết đầy khiêu khích: “Cô à, cô nói có phải không?”
Cô ta gọi Tống Sĩ Triết là anh, nhưng lại gọi Dư Khiết là cô.
Sự thù địch thể hiện quá rõ ràng.
Dư Khiết không muốn đấu với cô gái nhỏ này, cô lắc đầu chán nản rồi nói với Tống Sĩ Triết: “Chúng ta về đi.”
“Được.” Tống Sĩ Triết về nhà cùng Dư Khiết.
Vừa bước tới cửa, hai người vừa quẹt thẻ chưa kịp vào trong thì Hỏa Đào đã đột nhiên xông tới trước mặt: “Tôi coi như hai người đã đồng ý rồi đấy. Tám giờ tối nay nhé, chúng ta không gặp không về. Trừ khi hai người không có gan đến! Đừng để tôi xem thường hai người!”
Nói xong, Hỏa Đào tung tăng bỏ đi.
Dư Khiết nói với Tống Sĩ Triết: “Anh thấy sao? Anh thấy vẻ ác ý hiện rõ trên mặt cô ta không? Anh không hề thích hợp với cô ta nhưng để chứng minh sự hấp dẫn của mình nên cô ta mới ra tay với anh. Không hiểu nhà họ Hỏa giáo dục con gái kiểu gì mà khiến cô ta trở nên như vậy?”
Tống Sĩ Triết tỏ vẻ ngượng ngùng: “Anh hoàn toàn không có chút hứng thú nào với cô ta.”
“Em biết.” Dư Khiết cười và nói: “Em cũng tin tưởng vào thẩm mỹ của anh.”
Có những lúc không phải cứ trẻ là thắng.
Cũng không phải cứ già hơn là sẽ thua.
Lý Tư trẻ hơn Cố Hề Hề rất nhiều nhưng cô ta chưa bao giờ thắng được Cố Hề Hề.
Trong lòng của Mặc Tử Hân, cho dù Cố Hề Hề có 80 tuổi thì vẫn là cô gái quyến rũ và đáng yêu nhất trong trái tim anh.
Dư Khiết hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Ở bên kia, Hỏa Đào tức giận quay trở lại căn nhà gỗ, cô ta đạp cửa thật mạnh rồi hằn học nói: “Người phụ nữ già kia giữ chặt người đàn ông kia như vậy, đúng là không biết xấu hổ!”
Cậu trai bao Kerry đứng bên cạnh nói: “Chị Đào, chị yên tâtm đi, chị cứ giao người phụ nữ đó cho em là được. Tối nay em nhất định khiến cô ta cam tâm tình nguyện thích em.”
Hỏa Đào nghe vậy cười hài lòng: “Kerry, chỉ cần mày làm tốt được chuyện này, chị sẽ không để mày chịu thiệt đâu.”
“Chị Đào, chị cứ chờ tin vui của em.” Kerry cười tự tin.
Kerry đúng là rất đẹp trai, nếu không cậu ta nhất định không thể tự tin như vậy.
Buổi tối, Dư Khiết và Tống Sĩ Triết ăn ý không nhắc gì tới chuyện đi dự tiệc.
Cả hai đều đã chán ngán với cảnh một đám trẻ con chơi đùa ồn ào với nhau, bây giờ hai người chỉ muốn dính chặt lấy nhau.
Tống Sĩ Triết bình tĩnh rút tay ra, giữ khoảng cách với Hỏa Đào.
Bạn gái của anh ở ngay bên cạnh, anh vẫn chưa muốn chết.
Nhất là vừa nãy là bạn gái anh còn cảnh báo xung quanh anh không được có người phụ nữ khác.
Khụ khụ khụ.
“Mọi người cứ chơi vui vẻ đi, chúng tôi không tham gia đâu.” Tống Sĩ Triết bình tĩnh đáp: “Hơn nữa cô cô nên gọi tôi là chú. Tôi lớn hơn cô những mười bảy, mười tám tuổi.”
“Anh, trông anh không già chút nào, giống như anh trai của em vậy.” Hỏa Đào nhìn Dư Khiết đầy khiêu khích: “Cô à, cô nói có phải không?”
Cô ta gọi Tống Sĩ Triết là anh, nhưng lại gọi Dư Khiết là cô.
Sự thù địch thể hiện quá rõ ràng.
Dư Khiết không muốn đấu với cô gái nhỏ này, cô lắc đầu chán nản rồi nói với Tống Sĩ Triết: “Chúng ta về đi.”
“Được.” Tống Sĩ Triết về nhà cùng Dư Khiết.
Vừa bước tới cửa, hai người vừa quẹt thẻ chưa kịp vào trong thì Hỏa Đào đã đột nhiên xông tới trước mặt: “Tôi coi như hai người đã đồng ý rồi đấy. Tám giờ tối nay nhé, chúng ta không gặp không về. Trừ khi hai người không có gan đến! Đừng để tôi xem thường hai người!”
Nói xong, Hỏa Đào tung tăng bỏ đi.
Dư Khiết nói với Tống Sĩ Triết: “Anh thấy sao? Anh thấy vẻ ác ý hiện rõ trên mặt cô ta không? Anh không hề thích hợp với cô ta nhưng để chứng minh sự hấp dẫn của mình nên cô ta mới ra tay với anh. Không hiểu nhà họ Hỏa giáo dục con gái kiểu gì mà khiến cô ta trở nên như vậy?”
Tống Sĩ Triết tỏ vẻ ngượng ngùng: “Anh hoàn toàn không có chút hứng thú nào với cô ta.”
“Em biết.” Dư Khiết cười và nói: “Em cũng tin tưởng vào thẩm mỹ của anh.”
Có những lúc không phải cứ trẻ là thắng.
Cũng không phải cứ già hơn là sẽ thua.
Lý Tư trẻ hơn Cố Hề Hề rất nhiều nhưng cô ta chưa bao giờ thắng được Cố Hề Hề.
Trong lòng của Mặc Tử Hân, cho dù Cố Hề Hề có 80 tuổi thì vẫn là cô gái quyến rũ và đáng yêu nhất trong trái tim anh.
Dư Khiết hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Ở bên kia, Hỏa Đào tức giận quay trở lại căn nhà gỗ, cô ta đạp cửa thật mạnh rồi hằn học nói: “Người phụ nữ già kia giữ chặt người đàn ông kia như vậy, đúng là không biết xấu hổ!”
Cậu trai bao Kerry đứng bên cạnh nói: “Chị Đào, chị yên tâtm đi, chị cứ giao người phụ nữ đó cho em là được. Tối nay em nhất định khiến cô ta cam tâm tình nguyện thích em.”
Hỏa Đào nghe vậy cười hài lòng: “Kerry, chỉ cần mày làm tốt được chuyện này, chị sẽ không để mày chịu thiệt đâu.”
“Chị Đào, chị cứ chờ tin vui của em.” Kerry cười tự tin.
Kerry đúng là rất đẹp trai, nếu không cậu ta nhất định không thể tự tin như vậy.
Buổi tối, Dư Khiết và Tống Sĩ Triết ăn ý không nhắc gì tới chuyện đi dự tiệc.
Cả hai đều đã chán ngán với cảnh một đám trẻ con chơi đùa ồn ào với nhau, bây giờ hai người chỉ muốn dính chặt lấy nhau.
Bình luận facebook