Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1817
Chương 1817
Dư Khiết: “Hừ.”
“Trước đây có rất nhiều cô gái theo đuổi tôi, từ năm mười mấy tuổi cho đến khi 35 tuổi, lúc nào cũng có người tỏ tình với tôi. Sự ngưỡng mộ bọn họ dành cho tôi khiến tôi có một suy nghĩ sai lầm rằng mình có thể tùy ý lựa chọn người bạn đời của mình. Cả mấy người bạn gái trước đây của tôi, tôi cũng nhìn bọn họ bằng ánh mắt vô cùng kén chọn. Nhưng đến khi gặp được em, tôi mới biết, mình đã không còn tư cách để kén chọn nữa. Bây giờ tôi là người mong chờ được chọn nhưng tôi không cảm thấy tức giận mà ngược lại còn cảm thấy vui mừng. Bởi vì được em lựa chọn nghĩa là tôi có cơ hội, còn những người không được lựa chọn là hoàn toàn không có cơ hội.”
“Tôi biết có rất nhiều người đàn ông thích em. Tôi không dám nói mình là người tốt nhất, dù sao chủ tịch Doãn của tập đoàn Doãn Thị và chủ tịch Mặc của tập đoàn Mặc Thị cũng là hai ngọn núi đứng sừng sững trước mặt tất cả những đàn ông khác, muốn lật đổ cũng không thể được. Nhưng tôi dám khẳng định tôi là người phù hợp với em nhất. Năm nay tôi đã ba mươi lăm tuổi, không còn trẻ nữa, những gai nhọn trên người tôi đã bị mài nhẵn, tôi cũng biết thu lại mũi dùi chĩa về phía người khác, học được cách khiêm tốn khi đánh giá bản thân mình. Tôi sẽ không để em phải chịu bất kỳ ấm ức nào, nếu em muốn sinh con thì có thể sinh, nếu không sinh cũng không làm sao cả. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu em cũng yên tâm, mẹ tôi là một người rất dễ sống chung. Nếu hai người có mâu thuẫn gì với nhau, tôi sẽ là người đứng lên giải quyết. Tôi là người thừa kế của công ty nên tương lai của tôi nhất định gắn chặt vào với công ty. Tôi không ép em về nhà làm nội trợ, cũng không ép em phải về giúp đỡ tôi. Thậm chí tôi sẵn sàng lo cho tương lai của em, cho dù em không cần đến những điều đó.”
“Tôi mong rằng trong những năm tháng về sau, sẽ có người bằng lòng để đèn đợi tôi về. Lúc ăn cơm, sẽ có người anh cùng một bát cháo với tôi. Đến khi trời lạnh, trong tủ quần áo của tôi cũng có những món đồ mới của cô ấy. Tôi hy vọng màu áo vest, màu chiếc khăn trên đó sẽ là màu váy dạ hội của cô ấy.” Tống Sĩ Triết nhìn Dư Khiết vô cùng nghiêm túc: “Tôi hoàn toàn nghiêm túc, tôi sẽ dùng quãng thời gian mấy chục năm tới để bảo vệ thật tốt tình cảm này. Dư Khiết nếu như em không ghét tôi thì có thể có thể chấp nhận làm người yêu của tôi thử xem sao. Nếu như em chắc chắn không có cách nào để yêu tôi thì tôi cũng không cố tình quấn lấy em nữa. Nếu như em không hài lòng với tôi ở điểm nào thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng trò chuyện lại với em và sẽ thay đổi. Nếu em đồng ý sinh con, tôi sẽ cố gắng là một người bố và người chồng đạt tiêu chuẩn. Nếu như em không đồng ý có con, tôi có thể coi con em như con của mình, cho dù bọn trẻ không đồng ý nhận người bố dượng này. Tôi là một người đàn ông trưởng thành, tôi biết mình đang nói những gì. Tôi cũng biết hậu quả sau khi tôi nói ra những điều này là gì, nhưng tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
Nói xong, Tống Sĩ Triết cúi đầu nhìn Dư Khiết và chờ đợi câu trả lời của cô.
Dư Khiết mỉm cười rồi nói: “Anh nói nhiều như vậy rồi thì cũng nghe thử tôi nói một chút nhỉ.”
Dư Khiết nhìn vào ghế rồi nói: “Hay chúng ta ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện?”
“Được…” Tống Sĩ Triết bất lực gật đầu.
Anh đã trở nên kích động như vậy mà cô vẫn bình tĩnh được.
Thôi cũng được, Dư Khiết chính là Dư Khiết, cô khác với những người phụ nữ khác ở bên ngoài.
Dư Khiết mở túi rồi bày từng món đồ ăn ra: “Bữa trưa đi dã ngoại cũng nên giống bình thường một chút, cho dù nói chuyện cũng nên như vậy.”
Dư Khiết hít một hơi thật sâu rồi nói với Tống Sĩ Triết: “Nếu anh đã biết chuyện của tôi thì tôi cũng có mấy câu muốn nói.”
“Thực ra lúc đầu tôi rất bài trừ hôn nhân. Anh cũng biết hoàn cảnh của bố mẹ tôi, chính chuyện đó làm tôi rất thất vọng vào hôn nhân. Tôi cảm thấy tình yêu trên thế giới này là một trò đùa, là một công cụ để đánh lừa người khác. Vậy nên anh từ khi học đại học, tôi đã rất bài trừ cảm giác này. Đúng vậy, lúc tôi học đại học, đúng là có một bạn học theo đuổi tôi. Thậm chí khi tôi là sinh viên trao đổi ở Mỹ, cũng gặp được một lưu học sinh người Pháp rất cuồng nhiệt. Anh ta đem lại cho tôi cảm giác được theo đuổi có vẻ như rất lãng mạn, nhưng tôi chỉ cảm thấy bi kịch.”
“Tôi tận mắt chứng kiến cuộc hôn nhân bi kịch của bố mẹ tôi nên làm sao tôi có thể dễ dàng tin tưởng tình cảm của người khác? Vậy nên tôi từ chối không do dự. Lúc đó tôi chỉ muốn học hành chăm chỉ, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi bắt đầu đi làm nhưng lại là một trải nghiệm tồi tệ khác. Tôi thấy quá nhiều gia đình tan vỡ, nhìn thấy quá nhiều hỉ nộ ái ố. Lúc đó tôi nghĩ con người sống bình thường thôi không tốt sao? Tại sao lại phải kết hôn? Đến mấy năm trước tôi vẫn còn có suy nghĩ như vậy, mãi cho đến khi tôi gặp Cố Hề Hề, bà chủ chủ tịch tập đoàn Doãn Thị.”
Dư Khiết: “Hừ.”
“Trước đây có rất nhiều cô gái theo đuổi tôi, từ năm mười mấy tuổi cho đến khi 35 tuổi, lúc nào cũng có người tỏ tình với tôi. Sự ngưỡng mộ bọn họ dành cho tôi khiến tôi có một suy nghĩ sai lầm rằng mình có thể tùy ý lựa chọn người bạn đời của mình. Cả mấy người bạn gái trước đây của tôi, tôi cũng nhìn bọn họ bằng ánh mắt vô cùng kén chọn. Nhưng đến khi gặp được em, tôi mới biết, mình đã không còn tư cách để kén chọn nữa. Bây giờ tôi là người mong chờ được chọn nhưng tôi không cảm thấy tức giận mà ngược lại còn cảm thấy vui mừng. Bởi vì được em lựa chọn nghĩa là tôi có cơ hội, còn những người không được lựa chọn là hoàn toàn không có cơ hội.”
“Tôi biết có rất nhiều người đàn ông thích em. Tôi không dám nói mình là người tốt nhất, dù sao chủ tịch Doãn của tập đoàn Doãn Thị và chủ tịch Mặc của tập đoàn Mặc Thị cũng là hai ngọn núi đứng sừng sững trước mặt tất cả những đàn ông khác, muốn lật đổ cũng không thể được. Nhưng tôi dám khẳng định tôi là người phù hợp với em nhất. Năm nay tôi đã ba mươi lăm tuổi, không còn trẻ nữa, những gai nhọn trên người tôi đã bị mài nhẵn, tôi cũng biết thu lại mũi dùi chĩa về phía người khác, học được cách khiêm tốn khi đánh giá bản thân mình. Tôi sẽ không để em phải chịu bất kỳ ấm ức nào, nếu em muốn sinh con thì có thể sinh, nếu không sinh cũng không làm sao cả. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu em cũng yên tâm, mẹ tôi là một người rất dễ sống chung. Nếu hai người có mâu thuẫn gì với nhau, tôi sẽ là người đứng lên giải quyết. Tôi là người thừa kế của công ty nên tương lai của tôi nhất định gắn chặt vào với công ty. Tôi không ép em về nhà làm nội trợ, cũng không ép em phải về giúp đỡ tôi. Thậm chí tôi sẵn sàng lo cho tương lai của em, cho dù em không cần đến những điều đó.”
“Tôi mong rằng trong những năm tháng về sau, sẽ có người bằng lòng để đèn đợi tôi về. Lúc ăn cơm, sẽ có người anh cùng một bát cháo với tôi. Đến khi trời lạnh, trong tủ quần áo của tôi cũng có những món đồ mới của cô ấy. Tôi hy vọng màu áo vest, màu chiếc khăn trên đó sẽ là màu váy dạ hội của cô ấy.” Tống Sĩ Triết nhìn Dư Khiết vô cùng nghiêm túc: “Tôi hoàn toàn nghiêm túc, tôi sẽ dùng quãng thời gian mấy chục năm tới để bảo vệ thật tốt tình cảm này. Dư Khiết nếu như em không ghét tôi thì có thể có thể chấp nhận làm người yêu của tôi thử xem sao. Nếu như em chắc chắn không có cách nào để yêu tôi thì tôi cũng không cố tình quấn lấy em nữa. Nếu như em không hài lòng với tôi ở điểm nào thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng trò chuyện lại với em và sẽ thay đổi. Nếu em đồng ý sinh con, tôi sẽ cố gắng là một người bố và người chồng đạt tiêu chuẩn. Nếu như em không đồng ý có con, tôi có thể coi con em như con của mình, cho dù bọn trẻ không đồng ý nhận người bố dượng này. Tôi là một người đàn ông trưởng thành, tôi biết mình đang nói những gì. Tôi cũng biết hậu quả sau khi tôi nói ra những điều này là gì, nhưng tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
Nói xong, Tống Sĩ Triết cúi đầu nhìn Dư Khiết và chờ đợi câu trả lời của cô.
Dư Khiết mỉm cười rồi nói: “Anh nói nhiều như vậy rồi thì cũng nghe thử tôi nói một chút nhỉ.”
Dư Khiết nhìn vào ghế rồi nói: “Hay chúng ta ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện?”
“Được…” Tống Sĩ Triết bất lực gật đầu.
Anh đã trở nên kích động như vậy mà cô vẫn bình tĩnh được.
Thôi cũng được, Dư Khiết chính là Dư Khiết, cô khác với những người phụ nữ khác ở bên ngoài.
Dư Khiết mở túi rồi bày từng món đồ ăn ra: “Bữa trưa đi dã ngoại cũng nên giống bình thường một chút, cho dù nói chuyện cũng nên như vậy.”
Dư Khiết hít một hơi thật sâu rồi nói với Tống Sĩ Triết: “Nếu anh đã biết chuyện của tôi thì tôi cũng có mấy câu muốn nói.”
“Thực ra lúc đầu tôi rất bài trừ hôn nhân. Anh cũng biết hoàn cảnh của bố mẹ tôi, chính chuyện đó làm tôi rất thất vọng vào hôn nhân. Tôi cảm thấy tình yêu trên thế giới này là một trò đùa, là một công cụ để đánh lừa người khác. Vậy nên anh từ khi học đại học, tôi đã rất bài trừ cảm giác này. Đúng vậy, lúc tôi học đại học, đúng là có một bạn học theo đuổi tôi. Thậm chí khi tôi là sinh viên trao đổi ở Mỹ, cũng gặp được một lưu học sinh người Pháp rất cuồng nhiệt. Anh ta đem lại cho tôi cảm giác được theo đuổi có vẻ như rất lãng mạn, nhưng tôi chỉ cảm thấy bi kịch.”
“Tôi tận mắt chứng kiến cuộc hôn nhân bi kịch của bố mẹ tôi nên làm sao tôi có thể dễ dàng tin tưởng tình cảm của người khác? Vậy nên tôi từ chối không do dự. Lúc đó tôi chỉ muốn học hành chăm chỉ, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi bắt đầu đi làm nhưng lại là một trải nghiệm tồi tệ khác. Tôi thấy quá nhiều gia đình tan vỡ, nhìn thấy quá nhiều hỉ nộ ái ố. Lúc đó tôi nghĩ con người sống bình thường thôi không tốt sao? Tại sao lại phải kết hôn? Đến mấy năm trước tôi vẫn còn có suy nghĩ như vậy, mãi cho đến khi tôi gặp Cố Hề Hề, bà chủ chủ tịch tập đoàn Doãn Thị.”
Bình luận facebook