Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206-209
Anh xả nước cũ đi, mở thêm một bồn tắm nước ấm mới, rồi đặt cô ngồi vào. Quân Dao vừa mệt vừa buồn ngủ, cả đêm qua thấp thỏm lo lắng cho anh nên cô cũng chẳng chợp mắt được chút nào, bây giờ dựa người vào thành bồn tắm, ngủ say sưa.
Anh tắm rửa giúp cô, sau đó bọc cô vào chiếc khăn tắm lớn, ôm đặt lên giường. Cô gái nhỏ mềm mại như viên kẹo ngọt bây giờ đã không còn lo sợ hoảng hốt, yên tâm ngủ một giấc thật ngon.
CỐ Tư Bạch ôm cô vào trong lòng, anh cũng rất mệt, vì vậy cũng chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Nhưng vì còn nhiều việc phải giải quyết nên anh chỉ ngủ một giấc chừng ba tiếng, sau đó tự động tỉnh dậy, nhẹ nhàng rời phòng ngủ.
Quân Dao vì quá mệt nên hoàn toàn không hay biết gì, cô ngủ tới tận khi bụng réo lên dữ dội mới mơ màng tỉnh dậy. Sờ tay sang bên cạnh không thấy anh đầu, Quân Dao giật mình ngồi bật dậy. Lúc này mới định thần lại mọi chuyện, anh đã an toàn trở về nhà, có lẽ bây giờ đang ở công ty rồi.
Thở phào nhẹ nhõm, Quân Dao lại để người rơi tự do xuống chiếc giường mềm mại, cuộn
tròn người trong chăn không muốn dậy chút nào. Nhưng bụng cứ sôi lên, đói da bụng muốn dính vào da lưng, Quân Dao đành bò dậy, với tay tìm điện thoại, nhìn giờ xong cô tỉnh cả ngủ, không ngờ cô đã hơn ba giờ chiều.
Quân Dao đành rời giường, lấy một bộ quần áo mặc vào người rồi đi ra ngoài. Cô giúp việc thấy Quân Dao đi vào bếp thì vui vẻ mỉm cười.
“Thiếu phu nhân muốn ăn gì?”.
Cô ngó vào bếp thấy đồ đã được sơ chế sẵn, chỉ chờ cô nói muốn ăn gì là nấu. Cô áy náy nói, “Ngại quá, để cô phải chờ ạ, cô cứ làm cho cháu món gì đơn giản thôi ạ”.
“Đâu có, thiếu phu nhân, đây là việc của tôi mà, cả ngày tôi cũng chẳng làm gì. Thiếu phu nhân đợi chút nhé”
Quân Dao gật đầu, cô đi ra bàn ăn vừa ngồi đợi vừa mở điện thoại xem tin tức. Những tin tức về ảnh nóng đều đã được dìm xuống hết, nhưng bây giờ lại nổi lên tin tức Quân Tú Anh đã bị buộc dừng hợp tác, phải đền tiền hợp đồng rất nhiều, hình ảnh cũng bị hủy hoại trong mắt công chúng. Cô lướt qua mấy tin giải trí này, dù sao cô và Quân Tú Anh cũng chẳng liên quan gì nhau nữa.
Cô đang đọc tin tức về kinh tế thì điện thoại rung lên, trên màn hình hiển thị tên người gọi. Quân Dao hơi chần chừ, bởi người gọi đến chính là bố cô, Quân Khải.
Bây giờ tình hình Quân Tú Anh tồi tệ như thế, liệu có phải ông ấy lại muốn thay cô ta xin cô giúp
Với thế lực của Cố Tư Bạch, dĩ nhiên có thể giúp một diễn viên nho nhỏ như Quân Tú Anh dep Scandal, sau này cũng có thể cho cô ta thêm nhiều tài nguyên.
Nhưng Quân Dao không phải thánh nữ, cô chưa bao giờ quên sự độc ác của Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh đối với cô.
Huống hồ lần. này còn liên quan Hoắc Thiên Phong, cô vẫn cảm thấy rất khó hiểu đối với hành động lần này của Hoắc Thiên Phong, hắn nhắm vào cô là chắc chắn, nhưng dường như ẩn giấu sau đó vẫn còn là một điều cô chưa hiểu rõ, chỉ mơ hồ cảm nhận được.
Chần chừ một lúc, Quân Dao cuối cùng vẫn ấn nút nghe.
“Bố à, con nghe đây” Cô nói. “Dao Dao, con đang làm gì thế?”
“Con không làm gì cả, bố dạo này khỏe không?”
“Dao Dao, bố xin lỗi, lần trước khiến con tức giận.” Đầu dây bên kia, Quân Khải ngập ngừng lên tiếng.
“Không sao đâu bố, con quên chuyện đó rồi.” “Cảm ơn con.” Quân Khải thở dài rồi im lặng.
Quân Dao phía bên này biết ông ấy muốn nói chuyện gì, nhưng có lẽ ngại nên không thể mở miệng, cô đành phải nói trước.
“Bố, nếu là chuyện của bố thì con sẵn sàng giúp, nhưng là chuyện của Quân Tú Anh thì con xin lỗi, con không thể. Dù sao những chuyện này cũng đều do cô ta tự gây ra, không thể bắt con đứng ra giải quyết thay được.”
“Bố biết.” Quân Khải lại thở dài, “Bố biết không nên làm khó con, bố cũng chỉ muốn hỏi thăm con thôi.”
“Dạo này bố còn tiền chi tiêu không? Để lát nữa con chuyển khoản thêm nhé” .
“Bố... vẫn còn.” Quân Khải ngập ngừng, “Con đừng lo.”
“Bọn họ lại lấy hết tiền của bố rồi à?” Quân Dao hơi tức giận.
Quân Khải thở dài, quả thực ông ấy đã hết sạch tiền mấy ngày nay rồi. Tấm thẻ Quân Dao đưa cho ông ấy lúc ông ấy rời khỏi Giang Thành đã bị Quân Tú Anh và Trương Như Ngọc lấy mất đem đi đầu tư cho sự nghiệp của Quân Tú Anh.
Lúc bọn họ làm ra tiền thì lo ăn tiêu hưởng thụ, không hề trả lại cho ông ấy. Ông ấy già rồi, không có tiền, chỉ có thể đi làm bảo vệ kiếm chút tiền sống qua ngày.
Bây giờ Quân Tú Anh gặp họa, phải đền tiền hợp đồng, nếu không đền có nguy Cơ lớn phải ngồi tù, cô ta lo sợ cuống quýt bán căn nhà bọn họ mới mua để đến một phần hợp đồng. Bây giờ tiền không có, sự nghiệp chao đảo, cô ta như phát điện, hết năn nỉ lại gào hét dọa dẫm bắt ông ấy gọi điện cho Quân Dao cầu xin giúp cô ta.
“Hay bố qua sống cùng con đi, dù sao ở đây cũng rất rộng, bố ở một phòng, Quân Tú Anh cũng không làm phiền được bố”
Quân Dao thực sự hết cách với mấy người Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh rồi, bọn họ vừa mặt dày vừa độc ác, cô không biết làm sao được nữa.
“Bố vẫn ổn, vẫn đủ sống, con cứ yên tâm.Vậy bố cúp máy nhé”.
Quân Dao còn chưa kịp nói gì bên kia đã vang lên tiếng gào thét của Quân Tú Anh vọng vào, “Bố điên à, sao lại đòi cúp máy, mau nói đi, bảo chị ta cứu Con đi, nếu không con nhảy lầu chết ngay bây giờ cho bố xem”.
“Dao Dao...” Tiếng Quân Khải đã nghẹn ngào như sắp khóc.
Vừa thoải mái một chút bây giờ đầu cô lại đau như búa bổ, dây thần kinh căng thẳng, cô day day huyệt thái dương, nói.
Bỏ điện thoại xuống bàn, cô day day đầu, hít thở sau vài lần cho ổn định lại tâm trạng. Lúc này cô giúp việc cũng đã nấu xong, bưng đồ ăn ra.
“Thiếu phu nhân không khỏe à?”
Cô giúp việc quan tâm hỏi.
Quân Dao lắc đầu, “Không sao ạ.”
Cô ấy cũng không dám nhiều chuyện, sau khi bưng đồ ăn lên liền lui xuống. Mặc dù đồ ăn thơm phức, màu sắc bắt mắt, bụng Quân Dao cũng đói nhũn rồi, nhưng tâm trạng không tốt, cô cũng chỉ ăn một chút rồi buông đũa.
Tiểu Hoa đi vào phòng, khuôn mặt hồng hào, rạng rỡ, mặc một chiếc áo khoác da rộng che đi cánh tay bị thương đang được quấn băng.
“Thiếu phu nhân!” Cô ấy chào. “Tiểu Hoa, cô ăn chưa, ăn cùng tôi luôn” “Tôi ăn rồi, giờ thiếu phu nhân mới ăn trưa ư?"
Quân Dao nghĩ đến việc lúc sáng đột nhiên hai má đỏ bừng, hắng giọng, tìm cách đổi chủ đề.
“Ừm... sáng nay cô nói tối nay tổ chức tiệc ấy, là thế nào”.
“À, buổi tiệc nhỏ thôi, chủ yếu anh em muốn
xõa một chút, bình thường thiếu gia sẽ cùng tham gia, nhưng hôm nay thiếu gia bận, thiếu phu nhân nếu đi được thi đi cùng cho vui.”
“Được thôi, tôi cũng chưa được gặp mọi người bao giờ? Quân Dao gật đầu. À mà nên ăn mặc như thế nào cho phù hợp?”
Cô chưa gặp hết mọi người trong tổ chức bao giờ, cũng chưa đi đến nơi như thế lần nào nên hơi bối rối.
“Anh em chúng tôi đều là mấy người thô lỗ cả, thiếu phu nhân cứ ăn mặc đơn giản, thoải mái là được”
Quân Dao gật đầu, “Vậy mấy giờ bắt đầu.”
“Tám giờ tối, khoảng bảy giờ tôi sẽ quay về đón thiếu phu nhân nhé, bây giờ tôi đi có chút việc”
“Cái gì, cô đang bị thương mà, còn không nghỉ ngơi cho tất đã làm việc rồi.” Quân Dao lo lắng nói.
“Tôi không sao, xước da thôi ấy mà.”
Tiểu Hoa xua tay. “Thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi, tôi đi đây”
“Ừm, nhớ giữ vết thương đấy”
Tiểu Hoa cười cười rồi chạy ù đi như một Cơn gió. Quân Dao đứng dậy, đi về phòng, nhớ chuyện tối qua lo lắng, cô quyết định dù sao cũng nên đi thử xem.
Sau khi thay quần áo, cô mang theo vài vệ sĩ đến bệnh viện.
Đứng trước cửa phòng khám, Quân Dao hít sâu một hơi, cố gắng bình thản đi vào.
Bác sĩ hỏi thăm tình hình, cho cô làm một loạt xét nghiệm sau đó bảo bây giờ đã muộn, sợ không kịp có kết quả, ngày mai quay lại lấy kết quả sau.
Quân Dao gật đầu đồng ý rồi rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài đã tắt nắng, vầng mặt trời đỏ ối đang chìm về phía trời tây, không gian đỏ rực lên lần cuối trước khi chìm vào bóng đêm. Quân Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng càng nặng nề.
Trở về Uyển Dao, cũng đã gần bảy giờ, cô đi vào phòng thay đồ, nhìn một lượt.
Quân Dao chọn trang điểm đơn giản, điểm
nhấn là đôi mắt màu xám khói và đường eyeliner tỉ mỉ. Tô thêm chút son màu đỏ rượu, Quân Dao nhìn mình trong gương, cô cảm thấy khá hài lòng. Bộ đồ này vừa kín đáo, lịch sự nhưng cũng đủ trang trọng.
“Thiếu phu nhân xong chưa, chúng ta đi thôi.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa và giọng nói của Tiểu Hoa.
Quân Dao liền bỏ điện thoại và thẻ ngân hàng vào ví, rồi mở cửa bước ra, mỉm cười nói, “Tôi xong rồi.”
Tiểu Hoa hơi ngây người vài giây, sau đó gật đầu đầy tán thưởng.
“Hôm nay thiếu phu nhân trông lạ quá.”
“Không đẹp à?” Quân Dao hơi hồi hộp.
Tiểu Hoa lập tức lắc đầu, “Không phải là đẹp mà là quá đẹp! Thiếu phu nhân như này nhìn khí chất ngút ngàn, khác hẳn vẻ dịu dàng ngày thường. Ngầu!” Tiểu Hoa giơ ngón cái, nháy mắt.
“Chúng ta đi thôi” Quân Dao lên tiếng.
“Thiếu phu nhân, tôi thật ghen tị với thiếu gia” Tiểu Hoa chậc lưỡi, nói.
“Hả? Có chuyện gì sao?” Quân Dao lấy làm lạ.
“Còn không phải vì thiếu gia có một người vợ xinh đẹp lại tuyệt vời như thiếu phu nhân sao”
Nghĩ đến câu nói sáng nay của anh, khi ở trong phòng tắm, mặc dù lúc ấy cả người cô đã mềm
nhũn, chân cũng không đứng vững nữa rồi nhưng vẫn nghe rõ câu “Vợ anh tuyệt vời quá!” của anh. Bây giờ mặc dù câu nói của Tiểu Hoa vô cùng trong sáng nhưng cũng khiến cô đỏ mặt, vội đi nhanh chân hơn, không trả lời.
Tiểu Hoa cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi theo, mở cửa xe cho cô.
“Thiếu phu nhân, anh em chúng tôi hơi rừng rú, mặc dù thô lỗ nhưng đều tất cả, thiếu phu nhân đừng hoảng sợ nhé”
Quân Dao mỉm cười lắc đầu, “Không đâu!”
Anh tắm rửa giúp cô, sau đó bọc cô vào chiếc khăn tắm lớn, ôm đặt lên giường. Cô gái nhỏ mềm mại như viên kẹo ngọt bây giờ đã không còn lo sợ hoảng hốt, yên tâm ngủ một giấc thật ngon.
CỐ Tư Bạch ôm cô vào trong lòng, anh cũng rất mệt, vì vậy cũng chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Nhưng vì còn nhiều việc phải giải quyết nên anh chỉ ngủ một giấc chừng ba tiếng, sau đó tự động tỉnh dậy, nhẹ nhàng rời phòng ngủ.
Quân Dao vì quá mệt nên hoàn toàn không hay biết gì, cô ngủ tới tận khi bụng réo lên dữ dội mới mơ màng tỉnh dậy. Sờ tay sang bên cạnh không thấy anh đầu, Quân Dao giật mình ngồi bật dậy. Lúc này mới định thần lại mọi chuyện, anh đã an toàn trở về nhà, có lẽ bây giờ đang ở công ty rồi.
Thở phào nhẹ nhõm, Quân Dao lại để người rơi tự do xuống chiếc giường mềm mại, cuộn
tròn người trong chăn không muốn dậy chút nào. Nhưng bụng cứ sôi lên, đói da bụng muốn dính vào da lưng, Quân Dao đành bò dậy, với tay tìm điện thoại, nhìn giờ xong cô tỉnh cả ngủ, không ngờ cô đã hơn ba giờ chiều.
Quân Dao đành rời giường, lấy một bộ quần áo mặc vào người rồi đi ra ngoài. Cô giúp việc thấy Quân Dao đi vào bếp thì vui vẻ mỉm cười.
“Thiếu phu nhân muốn ăn gì?”.
Cô ngó vào bếp thấy đồ đã được sơ chế sẵn, chỉ chờ cô nói muốn ăn gì là nấu. Cô áy náy nói, “Ngại quá, để cô phải chờ ạ, cô cứ làm cho cháu món gì đơn giản thôi ạ”.
“Đâu có, thiếu phu nhân, đây là việc của tôi mà, cả ngày tôi cũng chẳng làm gì. Thiếu phu nhân đợi chút nhé”
Quân Dao gật đầu, cô đi ra bàn ăn vừa ngồi đợi vừa mở điện thoại xem tin tức. Những tin tức về ảnh nóng đều đã được dìm xuống hết, nhưng bây giờ lại nổi lên tin tức Quân Tú Anh đã bị buộc dừng hợp tác, phải đền tiền hợp đồng rất nhiều, hình ảnh cũng bị hủy hoại trong mắt công chúng. Cô lướt qua mấy tin giải trí này, dù sao cô và Quân Tú Anh cũng chẳng liên quan gì nhau nữa.
Cô đang đọc tin tức về kinh tế thì điện thoại rung lên, trên màn hình hiển thị tên người gọi. Quân Dao hơi chần chừ, bởi người gọi đến chính là bố cô, Quân Khải.
Bây giờ tình hình Quân Tú Anh tồi tệ như thế, liệu có phải ông ấy lại muốn thay cô ta xin cô giúp
Với thế lực của Cố Tư Bạch, dĩ nhiên có thể giúp một diễn viên nho nhỏ như Quân Tú Anh dep Scandal, sau này cũng có thể cho cô ta thêm nhiều tài nguyên.
Nhưng Quân Dao không phải thánh nữ, cô chưa bao giờ quên sự độc ác của Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh đối với cô.
Huống hồ lần. này còn liên quan Hoắc Thiên Phong, cô vẫn cảm thấy rất khó hiểu đối với hành động lần này của Hoắc Thiên Phong, hắn nhắm vào cô là chắc chắn, nhưng dường như ẩn giấu sau đó vẫn còn là một điều cô chưa hiểu rõ, chỉ mơ hồ cảm nhận được.
Chần chừ một lúc, Quân Dao cuối cùng vẫn ấn nút nghe.
“Bố à, con nghe đây” Cô nói. “Dao Dao, con đang làm gì thế?”
“Con không làm gì cả, bố dạo này khỏe không?”
“Dao Dao, bố xin lỗi, lần trước khiến con tức giận.” Đầu dây bên kia, Quân Khải ngập ngừng lên tiếng.
“Không sao đâu bố, con quên chuyện đó rồi.” “Cảm ơn con.” Quân Khải thở dài rồi im lặng.
Quân Dao phía bên này biết ông ấy muốn nói chuyện gì, nhưng có lẽ ngại nên không thể mở miệng, cô đành phải nói trước.
“Bố, nếu là chuyện của bố thì con sẵn sàng giúp, nhưng là chuyện của Quân Tú Anh thì con xin lỗi, con không thể. Dù sao những chuyện này cũng đều do cô ta tự gây ra, không thể bắt con đứng ra giải quyết thay được.”
“Bố biết.” Quân Khải lại thở dài, “Bố biết không nên làm khó con, bố cũng chỉ muốn hỏi thăm con thôi.”
“Dạo này bố còn tiền chi tiêu không? Để lát nữa con chuyển khoản thêm nhé” .
“Bố... vẫn còn.” Quân Khải ngập ngừng, “Con đừng lo.”
“Bọn họ lại lấy hết tiền của bố rồi à?” Quân Dao hơi tức giận.
Quân Khải thở dài, quả thực ông ấy đã hết sạch tiền mấy ngày nay rồi. Tấm thẻ Quân Dao đưa cho ông ấy lúc ông ấy rời khỏi Giang Thành đã bị Quân Tú Anh và Trương Như Ngọc lấy mất đem đi đầu tư cho sự nghiệp của Quân Tú Anh.
Lúc bọn họ làm ra tiền thì lo ăn tiêu hưởng thụ, không hề trả lại cho ông ấy. Ông ấy già rồi, không có tiền, chỉ có thể đi làm bảo vệ kiếm chút tiền sống qua ngày.
Bây giờ Quân Tú Anh gặp họa, phải đền tiền hợp đồng, nếu không đền có nguy Cơ lớn phải ngồi tù, cô ta lo sợ cuống quýt bán căn nhà bọn họ mới mua để đến một phần hợp đồng. Bây giờ tiền không có, sự nghiệp chao đảo, cô ta như phát điện, hết năn nỉ lại gào hét dọa dẫm bắt ông ấy gọi điện cho Quân Dao cầu xin giúp cô ta.
“Hay bố qua sống cùng con đi, dù sao ở đây cũng rất rộng, bố ở một phòng, Quân Tú Anh cũng không làm phiền được bố”
Quân Dao thực sự hết cách với mấy người Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh rồi, bọn họ vừa mặt dày vừa độc ác, cô không biết làm sao được nữa.
“Bố vẫn ổn, vẫn đủ sống, con cứ yên tâm.Vậy bố cúp máy nhé”.
Quân Dao còn chưa kịp nói gì bên kia đã vang lên tiếng gào thét của Quân Tú Anh vọng vào, “Bố điên à, sao lại đòi cúp máy, mau nói đi, bảo chị ta cứu Con đi, nếu không con nhảy lầu chết ngay bây giờ cho bố xem”.
“Dao Dao...” Tiếng Quân Khải đã nghẹn ngào như sắp khóc.
Vừa thoải mái một chút bây giờ đầu cô lại đau như búa bổ, dây thần kinh căng thẳng, cô day day huyệt thái dương, nói.
Bỏ điện thoại xuống bàn, cô day day đầu, hít thở sau vài lần cho ổn định lại tâm trạng. Lúc này cô giúp việc cũng đã nấu xong, bưng đồ ăn ra.
“Thiếu phu nhân không khỏe à?”
Cô giúp việc quan tâm hỏi.
Quân Dao lắc đầu, “Không sao ạ.”
Cô ấy cũng không dám nhiều chuyện, sau khi bưng đồ ăn lên liền lui xuống. Mặc dù đồ ăn thơm phức, màu sắc bắt mắt, bụng Quân Dao cũng đói nhũn rồi, nhưng tâm trạng không tốt, cô cũng chỉ ăn một chút rồi buông đũa.
Tiểu Hoa đi vào phòng, khuôn mặt hồng hào, rạng rỡ, mặc một chiếc áo khoác da rộng che đi cánh tay bị thương đang được quấn băng.
“Thiếu phu nhân!” Cô ấy chào. “Tiểu Hoa, cô ăn chưa, ăn cùng tôi luôn” “Tôi ăn rồi, giờ thiếu phu nhân mới ăn trưa ư?"
Quân Dao nghĩ đến việc lúc sáng đột nhiên hai má đỏ bừng, hắng giọng, tìm cách đổi chủ đề.
“Ừm... sáng nay cô nói tối nay tổ chức tiệc ấy, là thế nào”.
“À, buổi tiệc nhỏ thôi, chủ yếu anh em muốn
xõa một chút, bình thường thiếu gia sẽ cùng tham gia, nhưng hôm nay thiếu gia bận, thiếu phu nhân nếu đi được thi đi cùng cho vui.”
“Được thôi, tôi cũng chưa được gặp mọi người bao giờ? Quân Dao gật đầu. À mà nên ăn mặc như thế nào cho phù hợp?”
Cô chưa gặp hết mọi người trong tổ chức bao giờ, cũng chưa đi đến nơi như thế lần nào nên hơi bối rối.
“Anh em chúng tôi đều là mấy người thô lỗ cả, thiếu phu nhân cứ ăn mặc đơn giản, thoải mái là được”
Quân Dao gật đầu, “Vậy mấy giờ bắt đầu.”
“Tám giờ tối, khoảng bảy giờ tôi sẽ quay về đón thiếu phu nhân nhé, bây giờ tôi đi có chút việc”
“Cái gì, cô đang bị thương mà, còn không nghỉ ngơi cho tất đã làm việc rồi.” Quân Dao lo lắng nói.
“Tôi không sao, xước da thôi ấy mà.”
Tiểu Hoa xua tay. “Thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi, tôi đi đây”
“Ừm, nhớ giữ vết thương đấy”
Tiểu Hoa cười cười rồi chạy ù đi như một Cơn gió. Quân Dao đứng dậy, đi về phòng, nhớ chuyện tối qua lo lắng, cô quyết định dù sao cũng nên đi thử xem.
Sau khi thay quần áo, cô mang theo vài vệ sĩ đến bệnh viện.
Đứng trước cửa phòng khám, Quân Dao hít sâu một hơi, cố gắng bình thản đi vào.
Bác sĩ hỏi thăm tình hình, cho cô làm một loạt xét nghiệm sau đó bảo bây giờ đã muộn, sợ không kịp có kết quả, ngày mai quay lại lấy kết quả sau.
Quân Dao gật đầu đồng ý rồi rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài đã tắt nắng, vầng mặt trời đỏ ối đang chìm về phía trời tây, không gian đỏ rực lên lần cuối trước khi chìm vào bóng đêm. Quân Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng càng nặng nề.
Trở về Uyển Dao, cũng đã gần bảy giờ, cô đi vào phòng thay đồ, nhìn một lượt.
Quân Dao chọn trang điểm đơn giản, điểm
nhấn là đôi mắt màu xám khói và đường eyeliner tỉ mỉ. Tô thêm chút son màu đỏ rượu, Quân Dao nhìn mình trong gương, cô cảm thấy khá hài lòng. Bộ đồ này vừa kín đáo, lịch sự nhưng cũng đủ trang trọng.
“Thiếu phu nhân xong chưa, chúng ta đi thôi.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa và giọng nói của Tiểu Hoa.
Quân Dao liền bỏ điện thoại và thẻ ngân hàng vào ví, rồi mở cửa bước ra, mỉm cười nói, “Tôi xong rồi.”
Tiểu Hoa hơi ngây người vài giây, sau đó gật đầu đầy tán thưởng.
“Hôm nay thiếu phu nhân trông lạ quá.”
“Không đẹp à?” Quân Dao hơi hồi hộp.
Tiểu Hoa lập tức lắc đầu, “Không phải là đẹp mà là quá đẹp! Thiếu phu nhân như này nhìn khí chất ngút ngàn, khác hẳn vẻ dịu dàng ngày thường. Ngầu!” Tiểu Hoa giơ ngón cái, nháy mắt.
“Chúng ta đi thôi” Quân Dao lên tiếng.
“Thiếu phu nhân, tôi thật ghen tị với thiếu gia” Tiểu Hoa chậc lưỡi, nói.
“Hả? Có chuyện gì sao?” Quân Dao lấy làm lạ.
“Còn không phải vì thiếu gia có một người vợ xinh đẹp lại tuyệt vời như thiếu phu nhân sao”
Nghĩ đến câu nói sáng nay của anh, khi ở trong phòng tắm, mặc dù lúc ấy cả người cô đã mềm
nhũn, chân cũng không đứng vững nữa rồi nhưng vẫn nghe rõ câu “Vợ anh tuyệt vời quá!” của anh. Bây giờ mặc dù câu nói của Tiểu Hoa vô cùng trong sáng nhưng cũng khiến cô đỏ mặt, vội đi nhanh chân hơn, không trả lời.
Tiểu Hoa cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi theo, mở cửa xe cho cô.
“Thiếu phu nhân, anh em chúng tôi hơi rừng rú, mặc dù thô lỗ nhưng đều tất cả, thiếu phu nhân đừng hoảng sợ nhé”
Quân Dao mỉm cười lắc đầu, “Không đâu!”