Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40-47
Quân Dao được đón về năm lên sáu tuổi, còn Quân Tú Anh mới lên bốn. Cô ta xinh xắn, được ăn diện như công chúa, có một món đồ chơi. Còn Quân Dao chỉ có con gấu bông cũ làm bạn. Cô nhớ bà ngoại, đêm nào cũng khóc đòi bà ngoại. Ban đầu Quân Khải còn dỗ dành,
nhưng sau đó lại để Trương Như Ngọc qua dỗ cô.
Dĩ nhiên cách dỗ của bà ta không dễ chịu chút nào. Một đứa bé mới lên sáu tuổi bị bà ta đánh không thương tiếc, từ đó Quân Dao không dám quấy khóc nữa. Cô im lặng lớn lên, cố gắng học tập để mong có thể sớm thoát khỏi căn nhà ấy.
Hồi đó cô còn nhỏ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Mãi sau này cô mới biết, mẹ cô khi ấy uống rượu say chạy đi, bị một đám đàn ông cưỡng bức, bà quá đau khổ và tuyệt vọng mà hóa điên. Sau đó, không chịu nổi sự giày vò, trong ít phút tỉnh táo, bà đã chọn kết liễu đời mình để thoát khỏi mọi đau đớn của thế gian.
Quân Dao không dám trở về nhà cũ, cô sợ nếu bước chân vào đó cô sẽ sụp đổ. Kí ức của cô về mẹ
mình đã quá mờ nhạt và ít ỏi, cô chỉ muốn cố gắng níu giữ nụ cười dịu dàng, hiền hậu của bà trong kí ức mình mà thôi.
Nhưng đêm nay, khi bị sốt cao, đột nhiên những hình ảnh năm đó lại ùa về, sống động như thật. Quân Dao như thấy mình là một đứa trẻ mới bốn, năm tuổi, lãn chùn chạy theo mẹ mình trong màn mưa, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mình, hoang mang, hoảng sợ. Lại nhìn thấy bà vừa khóc vừa cười vừa đập phá đồ đạc trong phòng.
“Mẹ, đừng đi, đừng bỏ con!”
Quân Dao cố hét lên, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. CỐ Tư Bạch đang ôm cô ngủ cũng giật mình tỉnh giấc, anh vội bật đèn phòng ngủ lên, thấy cô đang run lên, nước mắt không ngừng chảy.
Dĩ nhiên anh biết tất cả mọi chuyện của cô, cả quá khứ đau thương mà cô từng phải chịu đựng.
“Dao Dao... Dao Dao..."
Cố Tư Bạch lay vai cô, Quân Dao không còn run rẩy nữa. Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
“Không sao, có tôi ở đây rồi!”
Quân Dao mơ thấy ngày mình còn bé, nằm trong vòng tay của mẹ, mẹ cô ôm cô vào lòng, giọng bà rất hay, bà hát những bài hát ru, bài đồng dao giúp cô dễ ngủ hơn. Trái tim đang hoảng hốt của Quân Dao từ từ bình tĩnh lại, hơi ấm và vòng ôm kia khiến cô cảm thấy an toàn hơn, cô rúc người, cố gắng tìm kiếm thêm hơi ấm rồi ngủ thiếp đi.
CỐ Tư Bạch chỉnh lại chăn cho cô, cả đêm anh ngủ rất ít, thi thoảng lại tỉnh dậy xem cô đã hạ sốt chưa, xem cô có bất chăn ra không, có mơ thấy ác mộng không. Mãi tới khi trời tang tảng sáng trán cô đã mát hơn rất nhiều, Cố Tư Bạch mới yên tâm ngủ.
Hôm sau Quân Dao đã đỡ sốt, nhưng người vẫn rất mệt, cả người cô uể oải, không có chút sức lực. Cô được Cố Tư Bạch chăm sóc vô cùng cẩn thận, cả ngày anh loanh quanh ở bên cạnh, hết hỏi cô có muốn ăn gì không, rồi lại hỏi có muốn uống gì không, có còn mệt không
Lần đầu tiên trong đời Quân Dao được săn sóc đến vậy, vừa cảm động vừa thấy... hơi phiền.
Cũng may chỉ có một ngày là cô đã khỏe lại, lại vui vẻ như con sóc nhỏ, Cố Tư Bạch cũng không phải lo lắng nữa. Công việc của anh rất nhiều, mặc dù anh cố
gắng sắp xếp nhưng vẫn phải thường xuyên ra ngoài. Mỗi khi đi ra ngoài, anh đều cử vệ sĩ canh phòng nghiêm ngặt. Quân Dao cũng chỉ loanh quanh trong Dao Uyển, không cần đi đầu. Bởi ở đây thực sự là thế giới nhỏ của cô, càng ngày cô càng phát hiện ra những góc nhỏ vô cùng đáng yêu, cô chăm chút cây cối, hoa lá, học chăm sóc lũ bướm, rảnh rỗi thì học trà đạo, cắm hoa, học đàn tranh. Có vô số thứ thú vị cho cô làm.
Nếu hôm nào lười biếng, cô có thể lôi tấm thảm ra bãi cỏ, tập vài động tác yoga giãn cơ rồi nằm dài trên bãi cỏ, tận hưởng cảm giác yên bình, thư thái.
Hôm nay CỐ Tư Bạch đi làm về sớm hơn mọi ngày, anh thấy Quân Dao đang nằm dài trên bãi cỏ thì vẫy tay cho người lui hết xuống, đi về phía cô.
Nghe tiếng bước chân, Quân Dao ngẩng đầu nhìn, thấy là Cố Tư Bạch thì cô liền ngồi dậy, hơi bất ngờ.
“Sao hôm nay anh về sớm thế?” “Anh thu xếp xong công việc nên về sớm với vợ”
Quân Dao đỏ mặt, thi thoảng anh lại trêu đùa gọi cổ là vợ, khiến cô rất xấu hổ.
“Ngày kia là ngày họp gia tộc, em chuẩn bị một chút.”
Quân Dao hơi rụt người lại, việc bị Trương Tuyết Thanh tính kế khiến cô đến bây giờ vẫn còn sợ khi phải về đó.
“Em không đi có được không?
“Không cần sợ, có anh ở đó, không ai dám làm gì em đầu”
Mặc dù có lời nói của Cố Tư Bạch, nhưng cô vẫn lo lắng.
“Với cả chúng ta sẽ tới Châu An, nhà thờ tổ ở đó. Cố gia không chỉ ở Giang Thành, Cố gia ở Giang Thành chỉ là một nhánh thôi.”
Sau đó Cố Tư Bạch giảng giải cho cô nghe nguồn gốc cũng như lịch sử lâu đời của gia tộc. Quân Dao nghe nửa hiểu nửa không.
Cố Tư Bạch nói cô chuẩn bị, chiều mai đi làm về sẽ đưa cô đi. Cố Tư Bạch có máy bay riêng, nhưng lần này anh nói Châu An cách Giang Thành không xa, lái xe vài tiếng là tới nên không cần phiền phức.
Chiều hôm sau, Quân Dao cách một chiếc vali nhỏ, bước vào chiếc Maybach màu đen của Cố Tư Bạch.Anh vẫn như thế, bộ vest đen lịch lãm, anh cầm lái chứ không có tài xế đi cùng.
“Anh làm việc cả ngày mệt mỏi, sao không bảo tài xế lái, tranh thủ nghỉ ngơi” Quân Dao ngồi bên, quan tâm hỏi.
“Muốn có không gian riêng tư với em mà”.
Quân Dao cúi đầu, hơi cắn môi, Cố Tự Bạch đúng là rất biết cách lấy lòng người khác, lúc nào cũng dịu dàng, ngọt ngào như thế, cô không rung động sao cho được.
Lái xe khoảng hơn một tiếng, khi Quân Dao đang thiu thiu ngủ thì Cố Tư Bạch dừng xe, vỗ nhẹ lên vai cô. Quân Dao mở mắt, dụi dụi mắt.
Cô kinh ngạc nhìn phía trước.
Trước mặt cô là khung cảnh bãi biển đẹp như mơ. Biển xanh biếc, cát trắng, bầu trời đỏ rực ánh hoàng hôn. Lác đác có một vài người tắm biển phía xa xa.
“Đẹp quá!”
CỐ Tư Bạch mở cửa xe cho cô, rồi dẫn Quân Dao đi chân trần trên cát. Cảm giác mát lạnh, lạo xạo dưới chân khiến Quân Dao cười lên thích thú.
“Hoàng hôn trên biển, cảnh đẹp như mơ vậy!” “Em có muốn nhặt vỏ sò không?”
Quân Dao gật đầu ngay tắp lự, hai người cùng đi chân trần, chạy trên bãi cát. Quân Dao không mang đồ tắm, cô chỉ đứng ở mép bờ, để sóng biển rì rào VỖ vào chân, làm ướt một chút gấu váy. .
Cố Tư Bạch ngồi trên bãi cát, ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn rực rỡ và cô gái xinh đẹp đang nô đùa cùng sóng, ánh mắt anh tràn đầy âu yếm và yêu thương.
“Cho anh này”.
Quân Dao chạy đến, đưa cho Cố Tự Bạch một chiếc vỏ ốc. Cô áp nó vào tai anh, Cố Tư Bạch có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào trong chiếc vỏ ốc nhỏ xíu.
“Cảm ơn em”.
Cố Tư Bạch nhận lấy, như nhận một món quà quý gì. Quân Dao ngồi xuống bên cạnh anh, ngắm nhìn cảnh biển. Bóng tối dần nổi lên, xâm chiếm ánh sáng mặt trời, trời cũng đã tối rồi, Cố Tư Bạch dẫn cô tới nhà hàng gần đó.
Nhà hàng sát biển, đèn điện sáng trưng, anh đặt một căn phòng mở ra hướng biển, có thể vừa ăn vừa ngắm biển đêm. Cố Tư Bạch gọi rất nhiều hải sản, Quân Dao xuýt xoa, cô ăn đến no căng chiếc bụng nhỏ, xoa xoa bụng mỉm cười.
“Tình hình công việc của anh dạo này ổn không?” Cô tìm chủ đề để nói chuyện.
“Vẫn ổn. Đợi khi nào em học xong có thể về công ty của anh làm bà chủ.”
Quân Dao hơi bĩu môi, cô biết trình độ của mình đến đầu, bà chủ gì chứ, có khi còn không qua nỗi vòng sơ tuyển nhân viên bình thường.
“No quá, chúng ta đi dạo một lát cho tiêu cơm đi.”
Hai người đứng dậy, đi bộ trên bãi cát. Sóng đánh vào bàn chân trần, cảm giác cực kì thoải mái. Hai người đi song song nhau, thi thoảng hai bàn tay chạm vào nhau. Rất tự nhiên, Cố Tư Bạch lồng tay mình vào tay cô. Quân Dao hơi run lên, muốn rụt lại nhưng lại thôi.Anh đan tay vào tay cô, chầm chậm bước đi, không nói gì cả.
Quân Dao hơi cúi đầu, hai má đỏ ửng, hình như cô thực sự đã thích anh rồi. Cách anh nhẹ nhàng quan tâm, chăm sóc, biết được mọi sở thích của cô khiến cô thực sự rung động. Cô chỉ là một cô gái bình thường, không cần đao to búa lớn, không muốn phải trải qua ngàn vạn đau thương gì đó, chỉ muốn được bình yên, vui vẻ bên người mình yêu là đủ rồi.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Quân Dao bị kéo mạnh, ngã lăn xuống bãi cát, Cố Tư Bạch quàng tay kéo cô vào lòng che chắn, giọng anh gấp gáp.
“Cẩn thận.”
Một tiếng “vút” xé gió, rồi tiếng ầm rít lên, Quân Dao hoảng sợ nhìn quanh. Cố Tư Bạch ấn cô nằm sát xuống bãi cát, anh lăn người qua một bên, rút khẩu súng dắt bên hông ra, bắn về phía vừa rồi nổ súng.
Tiếng đạn ầm ào trên bãi cát vắng người, hình như phía nhà hàng nghe tiếng động, lập tức có vài người xông ra, chạy về phía này.
Quân Dao sợ hãi có người, ôm chặt tai. Cô biết cuộc sống của Cố Tư Bạch không dễ dàng gì, nhưng cô ngàn vạn lần không thể ngờ nổi xung quanh anh lại có nhiều nguy hiểm đến vậy, người ta có thể trắng trợn nổ súng muốn giết anh như thế.
Cô liếc nhìn qua, chỉ thấy Cố Tư Bạch đã cách mình một khoảng, anh nằm rạp xuống đất, giương sáng lên bắn.
Mấy người từ phía nhà hàng chạy tới cũng yểm trợ cho anh. Một loạt tiếng súng ầm ĩ vang lên, một hồi sau thì dừng lại, phía bên kia đã bỏ chạy rồi. Mấy người vệ sĩ đuổi theo.
Quân Dao bò dậy, chạy về phía Cố Tư Bạch, vừa sờ loạn trên người anh vừa cuống cuồng hỏi.
“Anh sao rồi, có sao không, có bị thương ở đầu không?
Anh đang định chạy qua xem cô có việc gì không thì đã bị cô như cơn lốc nhỏ trùm lấy, hỏi một loạt câu. Cố
Tư Bạch đứng dậy, phủi cát dính trên người, giọng nói trầm trầm mang theo ý cười.
“Em còn sợ nữa là có chuyện” thật đấy”
Quân Dao thấy anh khỏe mạnh không việc gì, lại còn có thể nói đùa như thế thì cô thở phào nhẹ nhõm.
“Bọn họ là ai vậy? Sao anh biết có người bắn lén mà kéo em tránh”.
Trên đường trở về khách sạn, Quân Dao không nhịn được tò mò, lên tiếng hỏi. Cố Tư Bạch lái xe, trả lời cô.
“Kẻ thù, nhưng anh cũng không biết chắc là ai. Trực giác thôi, lăn lộn nhiều tự khắc có linh cảm.”
“Anh nhiều kẻ thù tới vậy sao?” “Sao rồi?” Cố Tư Bạch quay qua nhìn cô.
Quân Dao rụt rè gật đầu.
“Hơi sợ, vừa rồi nguy hiểm quá. Có phải lần trước anh bị thương cũng vì như thế này”
“Đại khái là như thế, nhưng em yên tâm, sắp xong rồi, cho anh thêm thời gian giải quyết những rắc rối này, sau này em không cần phải lo lắng nữa”
Quân Dao gật đầu, nhưng lòng cô vẫn rối như tơ vò. Bà ngoại cô đã mất, cô chẳng còn người thân nào trên cõi đời này, vốn vừa gặp anh, vừa rung động trước anh, nếu mất đi anh, như vậy cô sẽ lại trở về cuộc sống cô đơn, bơ vơ không người thân thích.
“Anh phải chú ý đó.”
“Lo cho anh hả?”
Quân Dao mím môi, nhìn ra ngoài cửa sổ không lên tiếng. Cô sợ, thực sự rất sợ, cô đã phải tận mắt nhìn
người đàn ông cắn lưỡi tự vẫn ở Cố gia, lại chứng kiến cảnh đấu súng vừa rồi, càng nghĩ càng lo lắng bất an.
“Yên tâm, chồng của em bản lĩnh lắm, không dễ chết như vậy đâu.”
Cô bị câu nói đùa của anh làm cho phì cười. Hai người đã đến khách sạn. Đây là khách sạn 5 sao, hai người lên phòng tổng thống ở tầng cao nhất. Căn phòng này chỉ cần kéo rèm là có thể nhìn thấy cảnh biển đẹp mê hồn. Bây giờ đang là buổi tối nên chỉ thấy biển tối thẫm, hai bên đường lấp lánh đèn đường, phố xá vô cùng nhộn nhịp.
Điện thoại của Cố Tư Bạch đột nhiên reo lên, anh nhấc máy.
“Ừm, tôi biết rồi, tôi đến ngay”
Cúp máy xong, anh quay qua ôm vai cô.
“Anh đi cẩn thận, em chờ anh” Cố Tư Bạch kéo cô lại, hôn nhẹ lên tóc cô, sau đó
khoác áo, rời đi.”
Chỉ khoảng một phút sau có hai vệ sĩ đến, im lặng đứng bên ngoài phòng ngoài. Quân Dao vào phòng khách ngồi một mình. Cô bật tivi lên xem, nhưng chuyển kênh liên tục, nhìn hình ảnh nhảy múa trước mắt mà không cách nào có thể tập trung được.
Chỉ cần nghe thấy tiếng động, Quân Dao lại chạy ra xem, nhưng đều không phải anh về.
Đến tận gần 1 giờ sáng vẫn chưa thấy Cố Tư Bạch, Quân Dao dựa người vào giường, mệt mỏi nhìn chăm chăm ra bên ngoài cửa sổ, tiếng tivi vẫn phát đều đều, cô cũng không quan tâm đang có chương trình gì nữa.
Cố Tư Bạch trở về, nghĩ rằng Quân Dao đã ngủ rồi nên đi rất khẽ, cũng chỉ nhẹ nhàng vẫy tay ra dấu cho vệ sĩ lui ra.Anh mở cửa phòng, hơi bất ngờ khi thấy cô vẫn còn thức.
Nghe tiếng cửa mở, Quân Dao bật dậy, chạy ra ngoài, nhìn thấy Cố Tư Bạch cô liền ôm chầm lấy anh.
“Anh có sao không?”
Trái tim Cố Tư Bạch như được rót mật, trước giờ anh đều phải một mình lăn lộn, chịu đựng mọi thứ, những thuộc hạ của anh dù trung thành, quan tâm, nhưng cảm giác ấy rất khác. Bây giờ có một người phụ nữ lo lắng cho anh đến nỗi không ngủ nổi, chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì, trái tim rắn rỏi của Cố Tư Bạch cũng mềm đi.
Anh ôm cô vào lòng, vỗ về.
“Anh không sao, em xem, anh vẫn lành lặn khỏe mạnh đây”
Quân Dao nhìn anh từ đầu đến cuối, lúc này trái tim
thấp thỏm của cô mới bình tĩnh trở lại, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Để em đi pha nước tắm” .
Nói rồi bàn chân bé nhỏ chạy như bay vào nhà tắm. Anh phát hiện cô cũng chưa tắm, vẫn mặc chiếc váy dính đầy cát lúc tối. Cố Tư Bạch cởi áo vest, đứng trước cửa phòng tắm.
“Em cũng chưa tắm, hay chúng ta tắm chung đi.” Quân Dao đỏ mặt ném khăn tắm vào người anh. Cô xả nước vào bồn tắm, cắm cúi đổ thêm tinh dầu và cánh hoa cho nước tắm thơm hơn.
“Anh là đàn ông, có phải tiểu thư yếu ớt đâu mà em pha nước tắm cầu kì thế”
“Anh là công chúa của em!” Quân Dao le lưỡi, vô cùng đáng yêu.
Cố Tư Bạch nhịn không được, túm lấy cô vào lòng, anh nâng khuôn mặt bé nhỏ của cô, hôn nhẹ lên đôi môi anh đào. Quân Dao không kháng cự, cô im lặng để anh hôn mình. Nụ hôn dần nồng nàn hơn, dây dưa mãi không dứt, bàn tay Cố Tư Bạch cũng bắt đầu không an phận mà sờ lên bờ mông cổ.
Quân Dao đánh khẽ vào tay anh. Cố Tư Bạch rụt tay lại, nở nụ cười xấu xa.
“Em tắm trước đi, lát anh tắm. Ngoan” “Vậy anh mau ra ngoài đi”
Quân Dao đẩy Cố Tư Bạch ra, còn cố ý khóa trái cửa, khiến người nào đó vặn vặn tay nắm cửa không được chỉ đành ra phòng ngoài, rót cho mình một ly rượu vang.Anh cầm ly rượu, đứng bên cửa kính nhìn thành phố dưới chân.
Cuộc sống của anh vốn cô đơn, lạnh lẽo, nhờ có cô mà ấm áp hơn. Hai người, hai đứa trẻ bị cuộc đời vứt bỏ, dựa vào nhau mà sống, cùng mang lại hơi ấm cho nhau.
Quân Dao tắm rất nhanh, cô sợ anh phải đợi lâu nên chỉ tắm vài phút đã xong. Cố Tư Bạch có hơi bất ngờ.
“Sao nhanh vậy?”
“Em đang xả nước vào bồn đó, anh mau đi tắm đi, tắm nhanh nhé, kẻo không tốt cho sức khỏe đâu”.
Cố Tư Bạch bỏ ly rượu vang dở xuống bàn, đi vào phòng tắm. Quân Dao nhìn ly rượu, lâu lắm rồi cô không chạm vào thứ này. Trước đây thi thoảng cô vẫn lén lấy rượu trong nhà uống để quên đi nỗi buồn và cô đơn.
Cô đi đến quầy bar, rót cho mình một ly, nhấm nháp một ngụm, cảm giác chan chát, ngòn ngọt, rất tuyệt.
Đến khi Cố Tư Bạch tắm xong đi ra, Quân Dao đã uống đến ly thứ ba rồi.Anh tròn mắt kinh ngạc khi thấy chai rượu đã vơi đi không ít. Cô gái nhỏ này là uống rượu hay uống nước lọc mà uống từng ngụm lớn như
vậy.
Thấy anh đã đi ra, cô quay người, nâng li về phía anh. “Cạn ly nào!”
CỐ Tư Bạch cầm ly rượu dở trên bàn, chạm ly với cô, âm thanh thủy tinh chạm vào nhau leng keng rất vui tai. Cô uống một hơi cạn sạch ly rượu, còn định rót tiếp thì Cố Tư Bạch giữ lấy tay cô.
“Đừng uống nữa, kẻo say đấy”. Quân Dao ngoan ngoãn gật đầu, cô như con mèo
nhỏ nép vào lòng anh, gò má ửng hồng, đã hơi say rồi.
“Đi ngủ thôi.”
CỐ Tư Bạch cầm chiếc ly rỗng trong tay cô đặt xuống bàn, rồi bế cô vào phòng ngủ, đặt xuống giường. Anh cũng tắt đèn, nằm bên cạnh cô. Quân Dao rúc vào lòng anh, vòng tay ôm lấy anh.
Hơi thở cô nóng rực, mang theo hướng rượu vang ngòn ngọt, khiến cả người Cố Tư Bạch nóng bừng, cô giỏi nhất chính là khiến anh phát điên lên, còn mình thì vô tư ngủ say như heo.
Cố Tư Bạch cả người bứt rứt khó chịu, không cách nào ngủ nối, anh nhẹ nhàng đặt tay cô ra, muốn vào phòng tắm xối nước lạnh cho hạ hỏa, nhưng nào ngờ vừa ngồi dậy, cô đã ôm chặt lấy eo anh, dụi dụi đầu vào hông anh.
Cả người Cố Tư Bạch như bị lửa đốt, anh quay đầu, thấy bộ váy ngủ bằng lụa trắng của cô hơi xộc xệch, để lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết, còn thấp thoáng thấy nơi trùng điệp kia.
Cổ họng Cố Tư Bạch khô khốc, anh cúi đầu, hôn lên xương quai xanh mảnh mai xinh đẹp của cô, Quân Dao hơi run lên, cô lim dim mở mắt.
Cố Tư Bạch vẫn tỉ mỉ hôn từng tấc da thịt của cô, bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào đùi cô, lần tay lên, bàn tay ấm nóng chạm vào đầu, cả người cô như bị đốt lên đến đấy, nóng bỏng khao khát.
Quân Dao hơi ngọ nguậy, chiếc dây áo bị tuột xuống vai, để lộ một nửa khuôn ngực đầy đặn trắng như tuyết. Cố Tư Bạch cúi đầu, hôn lên đó, cảm giác vừa nhồn nhột
vừa như có luồng điện chạy qua khiến Quân Dao cong
mình, cô mơ màng mở mắt, hai tay đang đặt trên giường cũng đưa lên, ôm lấy cổ Cố Tư Bạch. Cô hơi cong người, kéo anh lên, rồi biến bị động thành chủ động, lật người đè lên anh. Cố Tư Bạch thoáng bất ngờ vì hành động này của cô, trước giờ cô luôn rất rụt rè, nhút nhát, có phải vì mấy ly rượu mà táo bạo thế này không?
Quân Dao cúi đầu, gặm cắn lung tung lên người Cố Tư Bạch khiến anh phì cười, cô nhóc này lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy, nhưng sự ngốc nghếch của cô lại khiến anh lưu luyến không thể rời.
Sau khi gặm cắn lung tung một hồi, cô nhóc nằm gục trên người anh, ngủ ngon lành. Cố Tư Bạch nhìn cô gái nhỏ bé ngọt ngào như cục kẹo trên người mình, khóc không ra nước mắt.
Đây có tính là ngược đãi không?
Cố tình đổ dầu, châm lửa xong rồi bỏ đó, bây giờ anh biết làm sao?
Anh không muốn chuyện này xảy ra khi cô đã say đến bất tỉnh như thế này. Cô là người anh yêu, là viên ngọc anh muốn nâng niu trong lòng bàn tay, sao nỡ để cô phải chịu thiệt thòi được.
Cố Tư Bạch bế Quân Dao đặt xuống giường, cô cuộn người ngủ ngon lành, như chưa hề có chuyện gì xảy ra trước đó. Cố Tư Bạch cười khổ, kéo chăn đắp kín người cho cô, phần vì sợ cô bị cảm lạnh, phần vì sợ chính anh không kìm chế nổi.
Sau khi đắp chăn cho cô, anh đi vào nhà tắm, ngâm mình trong nước lạnh rất lâu mới bình tĩnh lại. Tắm xong cũng đã tang tảng sáng, anh nằm xuống giường, ôm cô gái nhỏ ngủ một giấc ngắn khoảng hai tiếng thì tự động tỉnh dậy.
Anh lay lay vai Quân Dao. “Dao Dao, dậy thôi.”
Quân Dao đang ngủ ngon, cô quay qua quay lại, cố chui vào chăn như lạc đà rúc vào cát.
“Dậy thôi, chúng ta còn phải đến nhà tổ” Cố Tư Bạch rất kiên nhẫn gọi..
Một lúc sau Quân Dao mới lồm cồm bò dậy, cô dại dụi mắt, nhìn xung quanh vài giây mới nhớ lại mọi chuyện. Sau khi nhớ ra mình đang ở Châu An, chuẩn bị tham gia một buổi họp mặt quan trọng, cô vội bật dậy, chạy ngay vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt.
Quân Dao rửa mặt xong chạy ra thì Cố Tư Bạch đã mặc xong đồ, đứng bên cửa nhìn xuống Châu An.
“Đợi em năm phút thôi, em xong ngay đây”
Quân Dao cuống quýt lấy quần áo.
“Không cần gấp vậy đâu, em cứ bình tĩnh”
“Chưa muộn ạ?”
“Chưa đâu.”
Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, tối qua quá căng thẳng, sau khi Cố Tư Bạch trở về cô mới được thả lỏng tâm trạng, lại thêm uống vài ly rượu nên ngủ say như chết, giờ còn hơi biêng biêng.
Lúc mặc đồ xong, soi người trong gương, Quân Dao suýt chửi thề, vì trên cổ cô đầy vết đỏ đỏ đầy khả nghi. Cố Tư Bạch chết tiệt, dám lợi dụng lúc cô ngủ say sàm sỡ cô. Làm cô lại phải thay chiếc váy ra, chọn mặc quần jean và áo sơ mi để che đi những dấu vết kia.
Sau khi chuẩn bị xong, Cố Tư Bạch lái xe đưa cô đi. Quân Dao hơi hồi hộp, cô nắm chặt tay, nhìn chằm chằm về phía trước.
“Em không cần lo lắng, sẽ có rất nhiều người nên có lẽ không ai để ý đâu.”
Quân Dao gật đầu, nhưng cô vẫn thấy hơi hồi hộp, dù sao cô cũng chưa từng đến những nơi như thế này, từ nhỏ cũng không được học mấy thứ lễ nghi rườm rà của giới nhà giàu nên sợ cô làm gì thất thố sẽ ảnh hưởng tới Cố Tư Bạch.
Nhưng đúng như những gì anh nói, nhà tổ của Cố gia rất rộng lớn, có lẽ được xây dựng từ rất lâu rồi nên phong cách thiết kế kiểu cổ điển. CỐ Tư Bạch dẫn Quân Dao đi chào ông cụ CỐ.
Ông Cụ chỉ liếc thoáng qua Quân Dao, gật đầu rồi thôi. Mấy người xung quanh cũng chỉ nhìn qua cô một chút rồi thôi.
Thấy tình hình có vẻ dễ chịu ngoài sức tưởng tượng, Quân Dao thở phào nhẹ nhõm. Cố Tư Bạch nói buổi chiều có buổi họp quan trọng, chỉ những người nằm trong danh sách thừa kế dòng chính của Cố gia mới được tham dự.
Cố Tư Bạch là con trai trưởng của Cố Trường Khang nên cũng được tham dự, thậm chí có rất nhiều kẻ nhòm ngó tới khối tài sản và cổ phần của anh.
Cố Tư Bạch đã đi họp rồi, Quân Dao không biết làm gì, cô mở cửa phòng nghỉ, đi ra vườn dạo một chút.
Ngoài vườn có bày tiệc đứng, có đủ thứ đồ ăn và rượu ngon. Nhớ tới tối qua uống có mấy ly mà đã say bí tỉ, Quân Dao không dám uống nữa.
Cô đi đến, lấy một miếng bánh kem nhỏ, nhấm nháp.
Bỗng một người nào đó ngã vào vai cô, Quân Dao giật mình quay đầu lại. Nhìn thấy đối phương, cả hai đều giật mình kinh ngạc.
“Quân Tú Anh... sao em lại ở đây?” Quân Dao lên tiếng trước.
Nghe thấy Quân Dao gọi thẳng trên mình như thế, Quân Tú Anh sợ tái mặt, vội vàng kéo cô ra một góc khuất người, cô ta gằn giọng thì thầm.
“Chị điên à, sao lại gọi tên tôi như thế?
Trước giờ Quân Tú Anh đều không xem cô là chị, luôn coi thường có. Quân Dao cũng lười cãi nhau với cô ta.
“Được rồi, vậy chúng ta ai làm việc người ấy, không liên quan đến nhau.”
Quân Dao vừa dợm bước rời đi đã bị Quân Tú Anh kéo tay lôi lại, cô ta nhìn quanh, không có ai mới thấp giọng.
“Chị đứng lại đó cho tôi, chị phải nhớ chị là Quân Tú Anh, còn tôi là em gái chị, Quận Thục Anh, đi du học từ nhỏ mới về nước. Chị nhớ đó, nếu chị mà để lộ thì không chỉ chết tôi với chị đâu, mà là chết cả Quân gia đó."
Quân Dao thấy thật nực cười, cô em gái này của cô lúc nào cũng thế, luôn thích uy hiếp cô.
“Tôi biết rồi.”
“Chị nhớ đó.”
Nói rồi Quân Tú Dao xách tà váy dài màu đỏ, thướt tha đi ra ngoài. Nhiều lúc Quân Dao cũng ghét khuôn mặt của mình vì có nhiều nét giống Quân Tú Anh, bây giờ
cô còn phải mang cái tên của cô ta.
Quân Dao đi ra, tiếp tục ăn bánh kem của mình.
Nhưng đúng là trớ trêu, chỉ một miếng bánh kem mà cũng không thể yên ổn ăn. Quân Tú Anh vừa đi được một lát, đã có người đi tới. Mà người này không phải ai xa lạ, chính là Cố Khang Dật.
“Chị dâu!”
Anh ta lên tiếng gọi từ xa. Quân Dao trợn mắt, sao đi đâu cũng đụng mặt mấy người cô không muốn đụng nhất vậy.
“Chị dâu, tại sao thấy tôi lại muốn trốn thế.”
Quân Dao gượng gạo cười, chìa miếng bánh kem đang ăn dở ra.
“Tôi không để ý, tôi đang ăn đồ.”
Cố Tư Bạch mỉm cười tao nhã, nhấp một ngụm rượu vang.
“Anh trai dẫn chị đến đây à”
“Ừm.”
Anh ta đột nhiên nghiêng đầu, ghé đến sát gần Quân Dao.
“Chị dâu, lâu rồi không gặp, chị càng ngày càng đẹp ra, làm tôi nhớ đêm đó...”.
Quân Dao lập lùi về sau mấy bước, cảnh giác nhìn anh ta, đêm đó là đêm nào chứ? Cô cùng lắm cũng chỉ đi dự tiệc với anh ta một chút, hai người hoàn toàn trong sáng, nhưng qua miệng anh ta sao lại có cảm giác vô cùng mờ ám như thế chứ?
Nhìn dáng vẻ sợ sệt lo lắng của cô, Cố Khang Dật bật cười, nụ cười trầm khàn cực kì quyến rũ.
“Chị dâu, hôm nay tôi có quà tặng chị đấy” “Xin lỗi, tôi không cần gì cả”.
Cố Khang Dật vươn tay, vén lọn tóc của cô ra sau tai, hành động tùy ý mà vô cùng thân mật.
“Chị sẽ bất ngờ lắm đó.”
Nói rồi anh ta nâng ly rượu, hơi nhướng mày, cong khóe môi rồi uống cạn. Quân Dao vẫn nhìn chằm chằm anh ta, đầy vẻ cảnh giác.
nhưng sau đó lại để Trương Như Ngọc qua dỗ cô.
Dĩ nhiên cách dỗ của bà ta không dễ chịu chút nào. Một đứa bé mới lên sáu tuổi bị bà ta đánh không thương tiếc, từ đó Quân Dao không dám quấy khóc nữa. Cô im lặng lớn lên, cố gắng học tập để mong có thể sớm thoát khỏi căn nhà ấy.
Hồi đó cô còn nhỏ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Mãi sau này cô mới biết, mẹ cô khi ấy uống rượu say chạy đi, bị một đám đàn ông cưỡng bức, bà quá đau khổ và tuyệt vọng mà hóa điên. Sau đó, không chịu nổi sự giày vò, trong ít phút tỉnh táo, bà đã chọn kết liễu đời mình để thoát khỏi mọi đau đớn của thế gian.
Quân Dao không dám trở về nhà cũ, cô sợ nếu bước chân vào đó cô sẽ sụp đổ. Kí ức của cô về mẹ
mình đã quá mờ nhạt và ít ỏi, cô chỉ muốn cố gắng níu giữ nụ cười dịu dàng, hiền hậu của bà trong kí ức mình mà thôi.
Nhưng đêm nay, khi bị sốt cao, đột nhiên những hình ảnh năm đó lại ùa về, sống động như thật. Quân Dao như thấy mình là một đứa trẻ mới bốn, năm tuổi, lãn chùn chạy theo mẹ mình trong màn mưa, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mình, hoang mang, hoảng sợ. Lại nhìn thấy bà vừa khóc vừa cười vừa đập phá đồ đạc trong phòng.
“Mẹ, đừng đi, đừng bỏ con!”
Quân Dao cố hét lên, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. CỐ Tư Bạch đang ôm cô ngủ cũng giật mình tỉnh giấc, anh vội bật đèn phòng ngủ lên, thấy cô đang run lên, nước mắt không ngừng chảy.
Dĩ nhiên anh biết tất cả mọi chuyện của cô, cả quá khứ đau thương mà cô từng phải chịu đựng.
“Dao Dao... Dao Dao..."
Cố Tư Bạch lay vai cô, Quân Dao không còn run rẩy nữa. Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
“Không sao, có tôi ở đây rồi!”
Quân Dao mơ thấy ngày mình còn bé, nằm trong vòng tay của mẹ, mẹ cô ôm cô vào lòng, giọng bà rất hay, bà hát những bài hát ru, bài đồng dao giúp cô dễ ngủ hơn. Trái tim đang hoảng hốt của Quân Dao từ từ bình tĩnh lại, hơi ấm và vòng ôm kia khiến cô cảm thấy an toàn hơn, cô rúc người, cố gắng tìm kiếm thêm hơi ấm rồi ngủ thiếp đi.
CỐ Tư Bạch chỉnh lại chăn cho cô, cả đêm anh ngủ rất ít, thi thoảng lại tỉnh dậy xem cô đã hạ sốt chưa, xem cô có bất chăn ra không, có mơ thấy ác mộng không. Mãi tới khi trời tang tảng sáng trán cô đã mát hơn rất nhiều, Cố Tư Bạch mới yên tâm ngủ.
Hôm sau Quân Dao đã đỡ sốt, nhưng người vẫn rất mệt, cả người cô uể oải, không có chút sức lực. Cô được Cố Tư Bạch chăm sóc vô cùng cẩn thận, cả ngày anh loanh quanh ở bên cạnh, hết hỏi cô có muốn ăn gì không, rồi lại hỏi có muốn uống gì không, có còn mệt không
Lần đầu tiên trong đời Quân Dao được săn sóc đến vậy, vừa cảm động vừa thấy... hơi phiền.
Cũng may chỉ có một ngày là cô đã khỏe lại, lại vui vẻ như con sóc nhỏ, Cố Tư Bạch cũng không phải lo lắng nữa. Công việc của anh rất nhiều, mặc dù anh cố
gắng sắp xếp nhưng vẫn phải thường xuyên ra ngoài. Mỗi khi đi ra ngoài, anh đều cử vệ sĩ canh phòng nghiêm ngặt. Quân Dao cũng chỉ loanh quanh trong Dao Uyển, không cần đi đầu. Bởi ở đây thực sự là thế giới nhỏ của cô, càng ngày cô càng phát hiện ra những góc nhỏ vô cùng đáng yêu, cô chăm chút cây cối, hoa lá, học chăm sóc lũ bướm, rảnh rỗi thì học trà đạo, cắm hoa, học đàn tranh. Có vô số thứ thú vị cho cô làm.
Nếu hôm nào lười biếng, cô có thể lôi tấm thảm ra bãi cỏ, tập vài động tác yoga giãn cơ rồi nằm dài trên bãi cỏ, tận hưởng cảm giác yên bình, thư thái.
Hôm nay CỐ Tư Bạch đi làm về sớm hơn mọi ngày, anh thấy Quân Dao đang nằm dài trên bãi cỏ thì vẫy tay cho người lui hết xuống, đi về phía cô.
Nghe tiếng bước chân, Quân Dao ngẩng đầu nhìn, thấy là Cố Tư Bạch thì cô liền ngồi dậy, hơi bất ngờ.
“Sao hôm nay anh về sớm thế?” “Anh thu xếp xong công việc nên về sớm với vợ”
Quân Dao đỏ mặt, thi thoảng anh lại trêu đùa gọi cổ là vợ, khiến cô rất xấu hổ.
“Ngày kia là ngày họp gia tộc, em chuẩn bị một chút.”
Quân Dao hơi rụt người lại, việc bị Trương Tuyết Thanh tính kế khiến cô đến bây giờ vẫn còn sợ khi phải về đó.
“Em không đi có được không?
“Không cần sợ, có anh ở đó, không ai dám làm gì em đầu”
Mặc dù có lời nói của Cố Tư Bạch, nhưng cô vẫn lo lắng.
“Với cả chúng ta sẽ tới Châu An, nhà thờ tổ ở đó. Cố gia không chỉ ở Giang Thành, Cố gia ở Giang Thành chỉ là một nhánh thôi.”
Sau đó Cố Tư Bạch giảng giải cho cô nghe nguồn gốc cũng như lịch sử lâu đời của gia tộc. Quân Dao nghe nửa hiểu nửa không.
Cố Tư Bạch nói cô chuẩn bị, chiều mai đi làm về sẽ đưa cô đi. Cố Tư Bạch có máy bay riêng, nhưng lần này anh nói Châu An cách Giang Thành không xa, lái xe vài tiếng là tới nên không cần phiền phức.
Chiều hôm sau, Quân Dao cách một chiếc vali nhỏ, bước vào chiếc Maybach màu đen của Cố Tư Bạch.Anh vẫn như thế, bộ vest đen lịch lãm, anh cầm lái chứ không có tài xế đi cùng.
“Anh làm việc cả ngày mệt mỏi, sao không bảo tài xế lái, tranh thủ nghỉ ngơi” Quân Dao ngồi bên, quan tâm hỏi.
“Muốn có không gian riêng tư với em mà”.
Quân Dao cúi đầu, hơi cắn môi, Cố Tự Bạch đúng là rất biết cách lấy lòng người khác, lúc nào cũng dịu dàng, ngọt ngào như thế, cô không rung động sao cho được.
Lái xe khoảng hơn một tiếng, khi Quân Dao đang thiu thiu ngủ thì Cố Tư Bạch dừng xe, vỗ nhẹ lên vai cô. Quân Dao mở mắt, dụi dụi mắt.
Cô kinh ngạc nhìn phía trước.
Trước mặt cô là khung cảnh bãi biển đẹp như mơ. Biển xanh biếc, cát trắng, bầu trời đỏ rực ánh hoàng hôn. Lác đác có một vài người tắm biển phía xa xa.
“Đẹp quá!”
CỐ Tư Bạch mở cửa xe cho cô, rồi dẫn Quân Dao đi chân trần trên cát. Cảm giác mát lạnh, lạo xạo dưới chân khiến Quân Dao cười lên thích thú.
“Hoàng hôn trên biển, cảnh đẹp như mơ vậy!” “Em có muốn nhặt vỏ sò không?”
Quân Dao gật đầu ngay tắp lự, hai người cùng đi chân trần, chạy trên bãi cát. Quân Dao không mang đồ tắm, cô chỉ đứng ở mép bờ, để sóng biển rì rào VỖ vào chân, làm ướt một chút gấu váy. .
Cố Tư Bạch ngồi trên bãi cát, ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn rực rỡ và cô gái xinh đẹp đang nô đùa cùng sóng, ánh mắt anh tràn đầy âu yếm và yêu thương.
“Cho anh này”.
Quân Dao chạy đến, đưa cho Cố Tự Bạch một chiếc vỏ ốc. Cô áp nó vào tai anh, Cố Tư Bạch có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào trong chiếc vỏ ốc nhỏ xíu.
“Cảm ơn em”.
Cố Tư Bạch nhận lấy, như nhận một món quà quý gì. Quân Dao ngồi xuống bên cạnh anh, ngắm nhìn cảnh biển. Bóng tối dần nổi lên, xâm chiếm ánh sáng mặt trời, trời cũng đã tối rồi, Cố Tư Bạch dẫn cô tới nhà hàng gần đó.
Nhà hàng sát biển, đèn điện sáng trưng, anh đặt một căn phòng mở ra hướng biển, có thể vừa ăn vừa ngắm biển đêm. Cố Tư Bạch gọi rất nhiều hải sản, Quân Dao xuýt xoa, cô ăn đến no căng chiếc bụng nhỏ, xoa xoa bụng mỉm cười.
“Tình hình công việc của anh dạo này ổn không?” Cô tìm chủ đề để nói chuyện.
“Vẫn ổn. Đợi khi nào em học xong có thể về công ty của anh làm bà chủ.”
Quân Dao hơi bĩu môi, cô biết trình độ của mình đến đầu, bà chủ gì chứ, có khi còn không qua nỗi vòng sơ tuyển nhân viên bình thường.
“No quá, chúng ta đi dạo một lát cho tiêu cơm đi.”
Hai người đứng dậy, đi bộ trên bãi cát. Sóng đánh vào bàn chân trần, cảm giác cực kì thoải mái. Hai người đi song song nhau, thi thoảng hai bàn tay chạm vào nhau. Rất tự nhiên, Cố Tư Bạch lồng tay mình vào tay cô. Quân Dao hơi run lên, muốn rụt lại nhưng lại thôi.Anh đan tay vào tay cô, chầm chậm bước đi, không nói gì cả.
Quân Dao hơi cúi đầu, hai má đỏ ửng, hình như cô thực sự đã thích anh rồi. Cách anh nhẹ nhàng quan tâm, chăm sóc, biết được mọi sở thích của cô khiến cô thực sự rung động. Cô chỉ là một cô gái bình thường, không cần đao to búa lớn, không muốn phải trải qua ngàn vạn đau thương gì đó, chỉ muốn được bình yên, vui vẻ bên người mình yêu là đủ rồi.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Quân Dao bị kéo mạnh, ngã lăn xuống bãi cát, Cố Tư Bạch quàng tay kéo cô vào lòng che chắn, giọng anh gấp gáp.
“Cẩn thận.”
Một tiếng “vút” xé gió, rồi tiếng ầm rít lên, Quân Dao hoảng sợ nhìn quanh. Cố Tư Bạch ấn cô nằm sát xuống bãi cát, anh lăn người qua một bên, rút khẩu súng dắt bên hông ra, bắn về phía vừa rồi nổ súng.
Tiếng đạn ầm ào trên bãi cát vắng người, hình như phía nhà hàng nghe tiếng động, lập tức có vài người xông ra, chạy về phía này.
Quân Dao sợ hãi có người, ôm chặt tai. Cô biết cuộc sống của Cố Tư Bạch không dễ dàng gì, nhưng cô ngàn vạn lần không thể ngờ nổi xung quanh anh lại có nhiều nguy hiểm đến vậy, người ta có thể trắng trợn nổ súng muốn giết anh như thế.
Cô liếc nhìn qua, chỉ thấy Cố Tư Bạch đã cách mình một khoảng, anh nằm rạp xuống đất, giương sáng lên bắn.
Mấy người từ phía nhà hàng chạy tới cũng yểm trợ cho anh. Một loạt tiếng súng ầm ĩ vang lên, một hồi sau thì dừng lại, phía bên kia đã bỏ chạy rồi. Mấy người vệ sĩ đuổi theo.
Quân Dao bò dậy, chạy về phía Cố Tư Bạch, vừa sờ loạn trên người anh vừa cuống cuồng hỏi.
“Anh sao rồi, có sao không, có bị thương ở đầu không?
Anh đang định chạy qua xem cô có việc gì không thì đã bị cô như cơn lốc nhỏ trùm lấy, hỏi một loạt câu. Cố
Tư Bạch đứng dậy, phủi cát dính trên người, giọng nói trầm trầm mang theo ý cười.
“Em còn sợ nữa là có chuyện” thật đấy”
Quân Dao thấy anh khỏe mạnh không việc gì, lại còn có thể nói đùa như thế thì cô thở phào nhẹ nhõm.
“Bọn họ là ai vậy? Sao anh biết có người bắn lén mà kéo em tránh”.
Trên đường trở về khách sạn, Quân Dao không nhịn được tò mò, lên tiếng hỏi. Cố Tư Bạch lái xe, trả lời cô.
“Kẻ thù, nhưng anh cũng không biết chắc là ai. Trực giác thôi, lăn lộn nhiều tự khắc có linh cảm.”
“Anh nhiều kẻ thù tới vậy sao?” “Sao rồi?” Cố Tư Bạch quay qua nhìn cô.
Quân Dao rụt rè gật đầu.
“Hơi sợ, vừa rồi nguy hiểm quá. Có phải lần trước anh bị thương cũng vì như thế này”
“Đại khái là như thế, nhưng em yên tâm, sắp xong rồi, cho anh thêm thời gian giải quyết những rắc rối này, sau này em không cần phải lo lắng nữa”
Quân Dao gật đầu, nhưng lòng cô vẫn rối như tơ vò. Bà ngoại cô đã mất, cô chẳng còn người thân nào trên cõi đời này, vốn vừa gặp anh, vừa rung động trước anh, nếu mất đi anh, như vậy cô sẽ lại trở về cuộc sống cô đơn, bơ vơ không người thân thích.
“Anh phải chú ý đó.”
“Lo cho anh hả?”
Quân Dao mím môi, nhìn ra ngoài cửa sổ không lên tiếng. Cô sợ, thực sự rất sợ, cô đã phải tận mắt nhìn
người đàn ông cắn lưỡi tự vẫn ở Cố gia, lại chứng kiến cảnh đấu súng vừa rồi, càng nghĩ càng lo lắng bất an.
“Yên tâm, chồng của em bản lĩnh lắm, không dễ chết như vậy đâu.”
Cô bị câu nói đùa của anh làm cho phì cười. Hai người đã đến khách sạn. Đây là khách sạn 5 sao, hai người lên phòng tổng thống ở tầng cao nhất. Căn phòng này chỉ cần kéo rèm là có thể nhìn thấy cảnh biển đẹp mê hồn. Bây giờ đang là buổi tối nên chỉ thấy biển tối thẫm, hai bên đường lấp lánh đèn đường, phố xá vô cùng nhộn nhịp.
Điện thoại của Cố Tư Bạch đột nhiên reo lên, anh nhấc máy.
“Ừm, tôi biết rồi, tôi đến ngay”
Cúp máy xong, anh quay qua ôm vai cô.
“Anh đi cẩn thận, em chờ anh” Cố Tư Bạch kéo cô lại, hôn nhẹ lên tóc cô, sau đó
khoác áo, rời đi.”
Chỉ khoảng một phút sau có hai vệ sĩ đến, im lặng đứng bên ngoài phòng ngoài. Quân Dao vào phòng khách ngồi một mình. Cô bật tivi lên xem, nhưng chuyển kênh liên tục, nhìn hình ảnh nhảy múa trước mắt mà không cách nào có thể tập trung được.
Chỉ cần nghe thấy tiếng động, Quân Dao lại chạy ra xem, nhưng đều không phải anh về.
Đến tận gần 1 giờ sáng vẫn chưa thấy Cố Tư Bạch, Quân Dao dựa người vào giường, mệt mỏi nhìn chăm chăm ra bên ngoài cửa sổ, tiếng tivi vẫn phát đều đều, cô cũng không quan tâm đang có chương trình gì nữa.
Cố Tư Bạch trở về, nghĩ rằng Quân Dao đã ngủ rồi nên đi rất khẽ, cũng chỉ nhẹ nhàng vẫy tay ra dấu cho vệ sĩ lui ra.Anh mở cửa phòng, hơi bất ngờ khi thấy cô vẫn còn thức.
Nghe tiếng cửa mở, Quân Dao bật dậy, chạy ra ngoài, nhìn thấy Cố Tư Bạch cô liền ôm chầm lấy anh.
“Anh có sao không?”
Trái tim Cố Tư Bạch như được rót mật, trước giờ anh đều phải một mình lăn lộn, chịu đựng mọi thứ, những thuộc hạ của anh dù trung thành, quan tâm, nhưng cảm giác ấy rất khác. Bây giờ có một người phụ nữ lo lắng cho anh đến nỗi không ngủ nổi, chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì, trái tim rắn rỏi của Cố Tư Bạch cũng mềm đi.
Anh ôm cô vào lòng, vỗ về.
“Anh không sao, em xem, anh vẫn lành lặn khỏe mạnh đây”
Quân Dao nhìn anh từ đầu đến cuối, lúc này trái tim
thấp thỏm của cô mới bình tĩnh trở lại, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Để em đi pha nước tắm” .
Nói rồi bàn chân bé nhỏ chạy như bay vào nhà tắm. Anh phát hiện cô cũng chưa tắm, vẫn mặc chiếc váy dính đầy cát lúc tối. Cố Tư Bạch cởi áo vest, đứng trước cửa phòng tắm.
“Em cũng chưa tắm, hay chúng ta tắm chung đi.” Quân Dao đỏ mặt ném khăn tắm vào người anh. Cô xả nước vào bồn tắm, cắm cúi đổ thêm tinh dầu và cánh hoa cho nước tắm thơm hơn.
“Anh là đàn ông, có phải tiểu thư yếu ớt đâu mà em pha nước tắm cầu kì thế”
“Anh là công chúa của em!” Quân Dao le lưỡi, vô cùng đáng yêu.
Cố Tư Bạch nhịn không được, túm lấy cô vào lòng, anh nâng khuôn mặt bé nhỏ của cô, hôn nhẹ lên đôi môi anh đào. Quân Dao không kháng cự, cô im lặng để anh hôn mình. Nụ hôn dần nồng nàn hơn, dây dưa mãi không dứt, bàn tay Cố Tư Bạch cũng bắt đầu không an phận mà sờ lên bờ mông cổ.
Quân Dao đánh khẽ vào tay anh. Cố Tư Bạch rụt tay lại, nở nụ cười xấu xa.
“Em tắm trước đi, lát anh tắm. Ngoan” “Vậy anh mau ra ngoài đi”
Quân Dao đẩy Cố Tư Bạch ra, còn cố ý khóa trái cửa, khiến người nào đó vặn vặn tay nắm cửa không được chỉ đành ra phòng ngoài, rót cho mình một ly rượu vang.Anh cầm ly rượu, đứng bên cửa kính nhìn thành phố dưới chân.
Cuộc sống của anh vốn cô đơn, lạnh lẽo, nhờ có cô mà ấm áp hơn. Hai người, hai đứa trẻ bị cuộc đời vứt bỏ, dựa vào nhau mà sống, cùng mang lại hơi ấm cho nhau.
Quân Dao tắm rất nhanh, cô sợ anh phải đợi lâu nên chỉ tắm vài phút đã xong. Cố Tư Bạch có hơi bất ngờ.
“Sao nhanh vậy?”
“Em đang xả nước vào bồn đó, anh mau đi tắm đi, tắm nhanh nhé, kẻo không tốt cho sức khỏe đâu”.
Cố Tư Bạch bỏ ly rượu vang dở xuống bàn, đi vào phòng tắm. Quân Dao nhìn ly rượu, lâu lắm rồi cô không chạm vào thứ này. Trước đây thi thoảng cô vẫn lén lấy rượu trong nhà uống để quên đi nỗi buồn và cô đơn.
Cô đi đến quầy bar, rót cho mình một ly, nhấm nháp một ngụm, cảm giác chan chát, ngòn ngọt, rất tuyệt.
Đến khi Cố Tư Bạch tắm xong đi ra, Quân Dao đã uống đến ly thứ ba rồi.Anh tròn mắt kinh ngạc khi thấy chai rượu đã vơi đi không ít. Cô gái nhỏ này là uống rượu hay uống nước lọc mà uống từng ngụm lớn như
vậy.
Thấy anh đã đi ra, cô quay người, nâng li về phía anh. “Cạn ly nào!”
CỐ Tư Bạch cầm ly rượu dở trên bàn, chạm ly với cô, âm thanh thủy tinh chạm vào nhau leng keng rất vui tai. Cô uống một hơi cạn sạch ly rượu, còn định rót tiếp thì Cố Tư Bạch giữ lấy tay cô.
“Đừng uống nữa, kẻo say đấy”. Quân Dao ngoan ngoãn gật đầu, cô như con mèo
nhỏ nép vào lòng anh, gò má ửng hồng, đã hơi say rồi.
“Đi ngủ thôi.”
CỐ Tư Bạch cầm chiếc ly rỗng trong tay cô đặt xuống bàn, rồi bế cô vào phòng ngủ, đặt xuống giường. Anh cũng tắt đèn, nằm bên cạnh cô. Quân Dao rúc vào lòng anh, vòng tay ôm lấy anh.
Hơi thở cô nóng rực, mang theo hướng rượu vang ngòn ngọt, khiến cả người Cố Tư Bạch nóng bừng, cô giỏi nhất chính là khiến anh phát điên lên, còn mình thì vô tư ngủ say như heo.
Cố Tư Bạch cả người bứt rứt khó chịu, không cách nào ngủ nối, anh nhẹ nhàng đặt tay cô ra, muốn vào phòng tắm xối nước lạnh cho hạ hỏa, nhưng nào ngờ vừa ngồi dậy, cô đã ôm chặt lấy eo anh, dụi dụi đầu vào hông anh.
Cả người Cố Tư Bạch như bị lửa đốt, anh quay đầu, thấy bộ váy ngủ bằng lụa trắng của cô hơi xộc xệch, để lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết, còn thấp thoáng thấy nơi trùng điệp kia.
Cổ họng Cố Tư Bạch khô khốc, anh cúi đầu, hôn lên xương quai xanh mảnh mai xinh đẹp của cô, Quân Dao hơi run lên, cô lim dim mở mắt.
Cố Tư Bạch vẫn tỉ mỉ hôn từng tấc da thịt của cô, bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào đùi cô, lần tay lên, bàn tay ấm nóng chạm vào đầu, cả người cô như bị đốt lên đến đấy, nóng bỏng khao khát.
Quân Dao hơi ngọ nguậy, chiếc dây áo bị tuột xuống vai, để lộ một nửa khuôn ngực đầy đặn trắng như tuyết. Cố Tư Bạch cúi đầu, hôn lên đó, cảm giác vừa nhồn nhột
vừa như có luồng điện chạy qua khiến Quân Dao cong
mình, cô mơ màng mở mắt, hai tay đang đặt trên giường cũng đưa lên, ôm lấy cổ Cố Tư Bạch. Cô hơi cong người, kéo anh lên, rồi biến bị động thành chủ động, lật người đè lên anh. Cố Tư Bạch thoáng bất ngờ vì hành động này của cô, trước giờ cô luôn rất rụt rè, nhút nhát, có phải vì mấy ly rượu mà táo bạo thế này không?
Quân Dao cúi đầu, gặm cắn lung tung lên người Cố Tư Bạch khiến anh phì cười, cô nhóc này lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy, nhưng sự ngốc nghếch của cô lại khiến anh lưu luyến không thể rời.
Sau khi gặm cắn lung tung một hồi, cô nhóc nằm gục trên người anh, ngủ ngon lành. Cố Tư Bạch nhìn cô gái nhỏ bé ngọt ngào như cục kẹo trên người mình, khóc không ra nước mắt.
Đây có tính là ngược đãi không?
Cố tình đổ dầu, châm lửa xong rồi bỏ đó, bây giờ anh biết làm sao?
Anh không muốn chuyện này xảy ra khi cô đã say đến bất tỉnh như thế này. Cô là người anh yêu, là viên ngọc anh muốn nâng niu trong lòng bàn tay, sao nỡ để cô phải chịu thiệt thòi được.
Cố Tư Bạch bế Quân Dao đặt xuống giường, cô cuộn người ngủ ngon lành, như chưa hề có chuyện gì xảy ra trước đó. Cố Tư Bạch cười khổ, kéo chăn đắp kín người cho cô, phần vì sợ cô bị cảm lạnh, phần vì sợ chính anh không kìm chế nổi.
Sau khi đắp chăn cho cô, anh đi vào nhà tắm, ngâm mình trong nước lạnh rất lâu mới bình tĩnh lại. Tắm xong cũng đã tang tảng sáng, anh nằm xuống giường, ôm cô gái nhỏ ngủ một giấc ngắn khoảng hai tiếng thì tự động tỉnh dậy.
Anh lay lay vai Quân Dao. “Dao Dao, dậy thôi.”
Quân Dao đang ngủ ngon, cô quay qua quay lại, cố chui vào chăn như lạc đà rúc vào cát.
“Dậy thôi, chúng ta còn phải đến nhà tổ” Cố Tư Bạch rất kiên nhẫn gọi..
Một lúc sau Quân Dao mới lồm cồm bò dậy, cô dại dụi mắt, nhìn xung quanh vài giây mới nhớ lại mọi chuyện. Sau khi nhớ ra mình đang ở Châu An, chuẩn bị tham gia một buổi họp mặt quan trọng, cô vội bật dậy, chạy ngay vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt.
Quân Dao rửa mặt xong chạy ra thì Cố Tư Bạch đã mặc xong đồ, đứng bên cửa nhìn xuống Châu An.
“Đợi em năm phút thôi, em xong ngay đây”
Quân Dao cuống quýt lấy quần áo.
“Không cần gấp vậy đâu, em cứ bình tĩnh”
“Chưa muộn ạ?”
“Chưa đâu.”
Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, tối qua quá căng thẳng, sau khi Cố Tư Bạch trở về cô mới được thả lỏng tâm trạng, lại thêm uống vài ly rượu nên ngủ say như chết, giờ còn hơi biêng biêng.
Lúc mặc đồ xong, soi người trong gương, Quân Dao suýt chửi thề, vì trên cổ cô đầy vết đỏ đỏ đầy khả nghi. Cố Tư Bạch chết tiệt, dám lợi dụng lúc cô ngủ say sàm sỡ cô. Làm cô lại phải thay chiếc váy ra, chọn mặc quần jean và áo sơ mi để che đi những dấu vết kia.
Sau khi chuẩn bị xong, Cố Tư Bạch lái xe đưa cô đi. Quân Dao hơi hồi hộp, cô nắm chặt tay, nhìn chằm chằm về phía trước.
“Em không cần lo lắng, sẽ có rất nhiều người nên có lẽ không ai để ý đâu.”
Quân Dao gật đầu, nhưng cô vẫn thấy hơi hồi hộp, dù sao cô cũng chưa từng đến những nơi như thế này, từ nhỏ cũng không được học mấy thứ lễ nghi rườm rà của giới nhà giàu nên sợ cô làm gì thất thố sẽ ảnh hưởng tới Cố Tư Bạch.
Nhưng đúng như những gì anh nói, nhà tổ của Cố gia rất rộng lớn, có lẽ được xây dựng từ rất lâu rồi nên phong cách thiết kế kiểu cổ điển. CỐ Tư Bạch dẫn Quân Dao đi chào ông cụ CỐ.
Ông Cụ chỉ liếc thoáng qua Quân Dao, gật đầu rồi thôi. Mấy người xung quanh cũng chỉ nhìn qua cô một chút rồi thôi.
Thấy tình hình có vẻ dễ chịu ngoài sức tưởng tượng, Quân Dao thở phào nhẹ nhõm. Cố Tư Bạch nói buổi chiều có buổi họp quan trọng, chỉ những người nằm trong danh sách thừa kế dòng chính của Cố gia mới được tham dự.
Cố Tư Bạch là con trai trưởng của Cố Trường Khang nên cũng được tham dự, thậm chí có rất nhiều kẻ nhòm ngó tới khối tài sản và cổ phần của anh.
Cố Tư Bạch đã đi họp rồi, Quân Dao không biết làm gì, cô mở cửa phòng nghỉ, đi ra vườn dạo một chút.
Ngoài vườn có bày tiệc đứng, có đủ thứ đồ ăn và rượu ngon. Nhớ tới tối qua uống có mấy ly mà đã say bí tỉ, Quân Dao không dám uống nữa.
Cô đi đến, lấy một miếng bánh kem nhỏ, nhấm nháp.
Bỗng một người nào đó ngã vào vai cô, Quân Dao giật mình quay đầu lại. Nhìn thấy đối phương, cả hai đều giật mình kinh ngạc.
“Quân Tú Anh... sao em lại ở đây?” Quân Dao lên tiếng trước.
Nghe thấy Quân Dao gọi thẳng trên mình như thế, Quân Tú Anh sợ tái mặt, vội vàng kéo cô ra một góc khuất người, cô ta gằn giọng thì thầm.
“Chị điên à, sao lại gọi tên tôi như thế?
Trước giờ Quân Tú Anh đều không xem cô là chị, luôn coi thường có. Quân Dao cũng lười cãi nhau với cô ta.
“Được rồi, vậy chúng ta ai làm việc người ấy, không liên quan đến nhau.”
Quân Dao vừa dợm bước rời đi đã bị Quân Tú Anh kéo tay lôi lại, cô ta nhìn quanh, không có ai mới thấp giọng.
“Chị đứng lại đó cho tôi, chị phải nhớ chị là Quân Tú Anh, còn tôi là em gái chị, Quận Thục Anh, đi du học từ nhỏ mới về nước. Chị nhớ đó, nếu chị mà để lộ thì không chỉ chết tôi với chị đâu, mà là chết cả Quân gia đó."
Quân Dao thấy thật nực cười, cô em gái này của cô lúc nào cũng thế, luôn thích uy hiếp cô.
“Tôi biết rồi.”
“Chị nhớ đó.”
Nói rồi Quân Tú Dao xách tà váy dài màu đỏ, thướt tha đi ra ngoài. Nhiều lúc Quân Dao cũng ghét khuôn mặt của mình vì có nhiều nét giống Quân Tú Anh, bây giờ
cô còn phải mang cái tên của cô ta.
Quân Dao đi ra, tiếp tục ăn bánh kem của mình.
Nhưng đúng là trớ trêu, chỉ một miếng bánh kem mà cũng không thể yên ổn ăn. Quân Tú Anh vừa đi được một lát, đã có người đi tới. Mà người này không phải ai xa lạ, chính là Cố Khang Dật.
“Chị dâu!”
Anh ta lên tiếng gọi từ xa. Quân Dao trợn mắt, sao đi đâu cũng đụng mặt mấy người cô không muốn đụng nhất vậy.
“Chị dâu, tại sao thấy tôi lại muốn trốn thế.”
Quân Dao gượng gạo cười, chìa miếng bánh kem đang ăn dở ra.
“Tôi không để ý, tôi đang ăn đồ.”
Cố Tư Bạch mỉm cười tao nhã, nhấp một ngụm rượu vang.
“Anh trai dẫn chị đến đây à”
“Ừm.”
Anh ta đột nhiên nghiêng đầu, ghé đến sát gần Quân Dao.
“Chị dâu, lâu rồi không gặp, chị càng ngày càng đẹp ra, làm tôi nhớ đêm đó...”.
Quân Dao lập lùi về sau mấy bước, cảnh giác nhìn anh ta, đêm đó là đêm nào chứ? Cô cùng lắm cũng chỉ đi dự tiệc với anh ta một chút, hai người hoàn toàn trong sáng, nhưng qua miệng anh ta sao lại có cảm giác vô cùng mờ ám như thế chứ?
Nhìn dáng vẻ sợ sệt lo lắng của cô, Cố Khang Dật bật cười, nụ cười trầm khàn cực kì quyến rũ.
“Chị dâu, hôm nay tôi có quà tặng chị đấy” “Xin lỗi, tôi không cần gì cả”.
Cố Khang Dật vươn tay, vén lọn tóc của cô ra sau tai, hành động tùy ý mà vô cùng thân mật.
“Chị sẽ bất ngờ lắm đó.”
Nói rồi anh ta nâng ly rượu, hơi nhướng mày, cong khóe môi rồi uống cạn. Quân Dao vẫn nhìn chằm chằm anh ta, đầy vẻ cảnh giác.
Bình luận facebook