• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cố thiếu gia, đừng giả vờ nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật (2 Viewers)

  • Chương 32-38

“Quân Thục Anh... Quân Thục Anh”.

Trương Như Ngọc lẩm bẩm một mình. Quân Tú Anh thấy vậy thì lay lay bà ta.


“Mẹ nói linh tinh gì vậy, con tên là Quân Tú Anh cơ mà, chẳng lẽ mẹ nghĩ nhiều quá bị tẩu hỏa nhập ma rồi?”

“Tẩu hỏa nhập ma cái đầu con, con nghe xem, Quân Thục Anh, Quận Tú Anh, có gần giống nhau không?”

Cô ta bĩu môi, chớp mắt. “Cũng hơi giống, nhưng liên quan gì con chứ?”

Trương Như Ngọc lập tức xoay người về phía Quân Tú Anh, vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép ngay lập tức.


“Lần sau gặp lại con phải bảo con là Quận Thục Anh, lần đó con sợ bị lừa nên mới nói tên chị gái con, là đại thiếu phu nhân nhà họ Cố ra để dọa người ta một chút thôi. Con là em gái của Quân Tú Anh, tên Quân Thục Anh”.

Quân Tú Anh mất vài giây suy nghĩ, sau đó lập tức gật đầu.

“Mẹ, hay quá, như vậy con có thể đường đường chính chính vào nhà họ Cố rồi, giấy tờ mẹ lo cho con

nhé.”

“Yên tâm, lần này mẹ sẽ làm cẩn thận, không sở sài như làm cho con nhỏ Quân Dao kia đâu.”

“Mẹ là tốt nhất?

“Dĩ nhiên.”

Hai mẹ con Trương Như Ngọc đang hỉ hả bàn mưu tính kế với nhau, còn ở nơi khác, cuối cùng Cố Khang Dật cũng đã điều tra được thông tin. Anh ta hơi bất ngờ, vì nhà họ Quân lại che giấu sở sài như vậy, trong khi đó mẹ anh ta thì lại cũng chỉ điều tra qua loa.

Nhớ lại chuyện buổi sáng hôm nay, anh ta chợt ngộ ra. Thì ra mẹ anh ta đã sớm muốn tìm một lá chắn, cho nên cũng chẳng quan trọng gì xuất thân, chỉ cần thầy bói toán gì đó nói hợp tuổi là được.

Cố Khang Dật Cong khóe môi cười nhạt, người mẹ của anh ta đúng là không làm anh ta thất vọng, rất có trí.

Có điều người chị dâu bị đánh tráo này của anh ta cũng có nhiều điều thú vị để anh ta tìm hiểu lắm. Cố Khang Dật lật giở mấy tờ tài liệu cấp dưới vừa đưa lên, là tài liệu về một cô gái tên “Quân Dao”.

Ảnh trong đó đúng là khuôn mặt mà anh ta quen biết mấy tháng nay, nhưng đường nét có vẻ bầu bĩnh, ngây thơ hơn.

“Ở tù?”.

Cố Khang Dật kinh ngạc đến mức thốt ra thành tiếng. Sao có thể như thế được? Càng đọc, Cố Khang Dật càng kinh ngạc không thôi. Theo tài liệu này thì Quân Dao bị đi tù là do cố ý hành hung Doãn thiếu gia và gây tai nạn khiến Cố Tư Bạch bị thương nghiêm trọng.

Sau khi đọc hết một lượt số tài liệu kia, Cố Khang Dật trầm ngâm ngồi suy nghĩ, ngón tay thon dài gõ gõ xuống mặt bàn gỗ.

“Đây rốt cuộc là vô tình hay có gì ẩn khuất đằng sau?”

Ở Dao Uyển, xe chở Cố Tư Bạch và Quân Dao cũng đã tới từ lâu, mặc dù Cố Tư Bạch không ở đây nhưng biệt thự vẫn có rất nhiều người làm, nhà cửa được lau dọn hàng ngày, cây cối hoa cỏ cũng được chăm sóc thường xuyên.

Quân Dao nhìn hàng trúc được trồng thẳng tắp bên lối đi rải sỏi, trông vô cùng thích mắt. Biệt thự lấy hai tông màu trắng - xanh làm chủ. Cây cối xanh mát mắt, tường sơn màu trắng, nhìn vào có cảm giác tao nhã, dễ chịu.
Trong vườn còn có định viện để nghỉ chân khi đi dạo, trong định viện có bày cả trà bánh, những bộ đồ sứ pha trà nhìn vô cùng thích mắt.

Biệt thự thiết kế tao nhã, không lộng lẫy dát vàng như biệt thự Cố gia mà theo phong cách hiện đại, đơn giản hơn, cấu trúc và đồ vật đều kiểu trơn, tối giản, gam màu nhạt.


Quân Dao cảm thấy rất thích phong cách thiết kế cũng như cách bài trí ở đây, có cảm giác giống một nơi bình yên để trở về, còn biệt thự Cố gia quá xa hoa, quá áp lực, sống ở đó khiến cô cảm thấy hơi ngột ngạt.

Một người giúp việc tiến lên, đỡ lấy vali hành lí cho Quân Dao, Cố Tư Bạch vẫn ngồi xe lăn, để Quần Dao đẩy vào. Trước đây anh ở lầu hai, nhưng vì hiện giờ sử dụng xe lăn, đi lại hơi bất tiện nên đã bảo giúp việc dọn căn phòng ở dưới lầu một. Biệt thự lớn nên có tới mười mấy phòng ngủ và các phòng chức năng khác.

Quân Dao đẩy Cố Tư Bạch vào phòng, cô nhìn quanh, thiết kế tông màu trắng và xanh dương, nhìn yên bình như bầu trời. Nhưng không phải mấy người như anh hay thích mấy tông màu như trắng, đen, xám hay sao?

“Em thích không?”

Cố Tư Bạch đột nhiên lên tiếng hỏi, Quân Dao gật đầu theo bản năng.

“Nhưng tôi cảm thấy bài trí này hơi không hợp với anh.”

Cô vẫn thấy căn phòng với tông màu xám ở biệt thự Cố gia hợp với anh hơn. Cố Tư Bạch nghe vậy thì mỉm cười. “Chỉ cần em thích là được”

Quân Dao gãi gãi đầu, không hiểu gì, nhưng cô cũng không bận tâm nhiều, đẩy xe lăn đưa anh đi vào sau đó hỏi, “Tôi có thể giúp gì được anh nữa không?”

Cố Tư Bạch lắc đầu,

“Không cần tôi có thể tự làm được. Em đi tắm rồi nghỉ ngơi đi”.

“Vậy tôi ở phòng nào?”

“Dĩ nhiên là phòng này rồi.”

Quân Dao trừng mắt kinh ngạc.

“Anh cũng khỏe rồi, huống hồ nơi này rộng như vậy, tại sao tôi không có phòng riêng chứ?”

Cố Tư Bạch lắc đầu, dáng vẻ như đang giảng giải cho trẻ nhỏ.

“Mặc dù đây là biệt thự riêng của tôi, người làm hay vệ sĩ cũng do tôi tuyển chọn gắt gao, nhưng không gì có

thể đảm bảo 100% tất cả bọn họ đều trung thành tuyệt đối, không vì tiền mà bán tôi đi. Huống hồ còn có nguy cơ có kẻ lẻn vào ám sát. Em nói xem, nguy hiểm như thế, nếu để em sống một mình chẳng may có chuyện gì thì sao?”.

Quân Dao hơi luống cuống, muốn nói nhưng lại không biết phải nói lại làm sao. .

“Chúng ta cũng đã sống chung ba tháng rồi, đâu có xảy ra chuyện gì. Huống hồ... em còn là vợ tôi”.
Wnsp7NK.png

Quân Dao gật đầu, cô xếp quần áo từ vali vào tủ, xếp sách lên bàn, sắp xếp mất chừng nửa tiếng, Cố Tư Bạch sau khi về phòng riêng thì vùi mình bên bàn làm việc, anh vô cùng tập trung, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng bàn phím lạch cạch hoặc tiếng mở giấy loạt soạt.


Sau khi sắp xếp xong căn phòng, cô cảm thấy nếu kéo rèm, đón ánh nắng bên ngoài vào phòng, rồi đặt thêm một ít cây xanh nhỏ, bình hoa vào trong phòng thì chắc chắn rất đẹp. Khóe môi Quân Dao bất giác cong lên, mấy ngày nay luôn thấp thỏm đề phòng Trương Tuyết

Thanh, bây giờ được tháo xuống phòng bị, cảm giác thật tuyệt.

Lăn lộn cả ngày, giờ người cô đã đầy mồ hôi rồi, Quân Dao liền lấy quần áo, đi vào nhà tắm.




Phòng tắm rất lớn, có cả bồn tắm to đùng. Quân Dao cầm các chai lọ bày đầy trên giá lên, có rất nhiều loại, từ sữa tắm, dầu gội đầu, tinh dầu, sữa rửa mặt, mặt nạ... bày cả một giá đầy, cô hơi kinh ngạc, không ngờ phòng tắm của Cố Tư Bạch lại nhiều đồ hơn cả con gái như thế, mà cả cái giá lớn này toàn loại dành cho phụ nữ. Đến sữa tắm cũng có mấy chai của mấy hãng, mấy mùi khác nhau. Cô nhủ thầm, đúng là xa xỉ.

Quân Dao nào biết tất cả những thứ này đều là CỐ Tư Bạch tỉ mỉ sắp xếp cho cô. Nếu anh biết được giờ phút này cô gái nhỏ của anh đang trong phòng tắm mắng anh xa xỉ, biến thái thì không biết sẽ có biểu cảm gi?

Xả đầy bồn nước ấm, Quân Dao đổ thêm tinh dầu hoa hồng vào bồn rồi ngâm mình thư giãn, cảm giác thật dễ chịu. Cô dường như thấy mọi mệt mỏi đều trôi đi, cả người nhẹ dần, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Lúc Cố Tư Bạch làm xong việc, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy căn phòng trống trơn, anh nghĩ Quân Dao ở trong phòng chán nên đã ra ngoài đi dạo rồi, liền mở cửa phòng bước ra.

“Tiểu Thúy, thiếu phu nhân đầu.” Tiểu Thúy là giúp việc ở đây, cô ấy lập tức chạy đến.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân vẫn ở trong phòng, chưa ra ngoài ạ.”

Cố Tư Bạch hơi nhăn mày, anh đi ngược vào phòng,

nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, có cảm giác bất an nổi lên nơi đáy lòng, Cố Tư Bạch lập tức sải bước, đẩy cửa. Cánh cửa đã khóa trái bên trong, anh không có chìa khóa.

Cố Tư Bạch đập tay lên cửa, gọi. “Quân Dao, Quần Dao?”

Nhưng người nào đó cả tuần nay ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng phấp phỏng lo sợ nên bây giờ đã ngủ say như heo, căn bản không nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.

Cố Tư Bạch sốt ruột, lập tức chạy ra, gọi quản gia mang chìa khóa phòng tắm đến. Sau khi cầm chìa khóa anh đi vào một mình, cô đang tắm, anh không muốn ai nhìn thấy cảnh này.

Vừa mở cửa, đập vào mắt anh là hình ảnh cô gái xinh đẹp da trắng chân dài đang nằm ngâm mình trong bồn nước. Cô nghiêng đầu tựa vào thành bồn ngủ say sửa, không chút phòng bị. Tất cả sắc xuân đều phơi bày khi ẩn khi hiện dưới làn nước.


CỐ Tư Bạch đi đến, chạm tay vào nước, nước đã lạnh ngắt, không biết cô đã ngủ bao lâu rồi. Thực ra loại bồn này được thiết kế thông minh, có tính năng làm ấm lại nước khi nước lạnh đi. Nhưng Quân Dao không biết bật tính năng này nên mới dẫn đến việc ngủ quên trong bồn nước lạnh ngắt.
Không nghĩ ngợi nhiều, Cố Tư Bạch với tay lấy chiếc khăn tắm khổ lớn, rồi bế xốc Quân Dao lên, choàng khăn tắm quanh người cô.

Quân Dao đang ngủ ngon, chỉ thấy hơi hẫng một cái,


cô liền trở mình, tìm kiếm cảm giác thoải mái, dựa đầu vào lồng ngực vững chãi của Cố Tư Bạch, chép miệng, tiếp tục ngủ ngon lành.

CỐ Tư Bạch bế cô đặt xuống giường, đi vào nhà tắm lấy máy sấy, bắt đầu sấy tóc cho cô. Mất khoảng mười phút mái tóc dài đen óng của Quân Dao mới được sấy khô.Anh cúi người, luồn tay vào mái tóc, cảm giác mềm mại, mượt mà cùng hương thơm dìu dịu tỏa ra từ người cô khiến người ta lưu luyến không nỡ rời.

Anh nghiêng người nằm xuống, ôm Quần Dao vào lòng, cô gái nhỏ lập tức có người rúc vào lòng anh, ôm chặt cứng.


Bàn tay nhỏ bé của cô ôm ngang hông anh, chân thì gác lên chân anh. Làn da mềm mại, xúc cảm ấm nóng, cả mùi hương trên người có, tất cả kích thích mọi giác quan của Cố Tư Bạch, khiến máu trong người anh dần nóng lên, cổ họng cũng khô khốc.

Anh đã phải kìm chế vô số lần trước đây, chỉ im lặng hôn cô, vậy mà bây giờ cô nhóc này lại nằm đây quyến rũ anh, thật là đáng chết mà.

Cố Tư Bạch đưa tay sờ lên gò má trắng nõn của cô, ngón tay thon dài chạm vào đôi môi đỏ mọng như trái cherry, tim anh rung lên từng hồi.

Lần đầu gặp cô bé Quân Dao xinh xắn, đáng yêu anh đã rung động rồi. Cũng vì anh mà cô phải chịu khổ mấy năm trong tù.Anh thầm tự trách bản thân, tự hứa nhất định đời này sẽ phải bảo vệ cô thật tốt, không để kẻ nào đến ức hiếp cô nữa.

Cố Tư Bạch cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô. Cảm giác

mềm mại, ngọt ngào ấy đúng là khiến người ta lưu luyến không thể rời.Anh chìm đắm trong nụ hôn, đôi tay cũng bắt đầu không an phận, xoa nhẹ lên vòng eo thon nhỏ của cô.

Quân Dao đang ngủ say, chỉ cảm thấy vừa khó thở vừa ngứa ngáy, muốn quay người tránh né nhưng cả người đều bị ghim chặt khiến cô hơi mơ màng tỉnh giấc. Vừa lim dim mở mắt, đập vào mắt cô là khuôn mặt Phóng to của ai đó.

“A!"

Quân Dao đẩy anh ra, hét lên. Cố Tư Bạch hơi giật mình, cô nhóc này vừa rồi còn ngủ say như thế, sao đúng lúc quan trọng lại tỉnh ngủ thế này.Vòng tay mạnh mẽ của anh vẫn ôm cô.

“Tỉnh rồi.”

Nhìn khuôn mặt đẹp đến yêu nghiệt áp sát mặt mình, ngửi rõ mùi hương trên người anh cùng hơi thở nam tính ấm nóng phả vào người, Quân Dao đỏ mặt đẩy anh ra.

“Anh... anh làm gì vậy hả? Chẳng phải nói sẽ đợi tôi sẵn sàng sao?”

“Dĩ nhiên sẽ đợi em, anh chỉ nhận trước chút phúc lợi của người làm chồng thôi.”

Cô xấu hổ, gắng sức đẩy anh ra, Cố Tư Bạch cũng nới lỏng tay, thế là cô thoát được, chạy vội xuống giường. Nhưng hình như bật dậy quá gấp, cô thấy hơi chóng mặt, suýt chút nữa lào đảo ngã. CỐ Tư Bạch nhanh tay lẹ mắt ôm ngang người đỡ cô.

“Sao thế?”

Quân Dao lắc đầu.

“Không sao, chắc dậy gấp nên hơi chóng mặt một chút”

“Ừm.” Cố Tư Bạch còn cố tình chiếm chút tiện nghi, hôn lên tóc cô một cái rồi mới buông tay ra.
Quân Dao xấu hổ đỏ mặt chạy ra phòng khách. Cô thầm nhủ, cái gì mà ở cùng để bảo vệ cô chứ, có mà lấy cớ chiếm tiện nghi của cô thì có. Nhưng... hình như cô cũng hơi thích anh rồi. Mặc dù mới tiếp xúc vài ngày, cô luôn có cảm giác rất thân thiết, gần gũi với Cố Tư Bạch, dường như đã quen biết từ lâu.


Chưa kể anh cũng rất ân cần, chu đáo. Nên trái tim thiếu nữ rung động là điều không tránh khỏi.

Mặc dù Quân gia không được liệt vào giới hào môn, nhưng cũng là gia đình giàu có ở Giang Thành, từ nhỏ cô đã biết đến thứ gọi là hôn nhân thương mại, nhưng cô chỉ không ngờ nó lại rơi lên người mình mà thôi. Bởi cô luôn nghĩ, cha cô và Trương Như Ngọc đều yêu thương, cưng chiều Quân Tú Anh, nâng cô ta như nâng trứng mỏng, chắc chắn sẽ tìm gia đình tốt nhất, giàu nhất có thể để gả cô ta vào. Từ nhỏ Quân Tú Anh cũng đã được dạy phải biết làm đẹp, chăm sóc nhan sắc và một số lễ nghi cơ bản, chuẩn bị để thành phu nhân hào môn.

Còn cô chỉ là cô bé hoang dã tự lớn lên, tự tìm niềm vui cho bản thân, chưa từng được học mấy thứ lễ nghi rườm rà đó, cô cũng không có hứng thú học.


Năm mười tám tuổi, cô thi đỗ đại học hàng đầu trong nước, vốn nghĩ sẽ cố gắng học tập thật tốt, tự gây dựng sự nghiệp riêng rồi tách khỏi Quân gia, đến lúc đó

cô có thể tự chủ cuộc sống của mình, yêu và cưới người mà cô thấy rung động.

Nhưng thật trớ trêu, cô còn chưa kịp học xong năm nhất thì tai họa đó đã ập xuống. Ba năm trong tù là cơn ác mộng kinh khủng nhất cuộc đời cô. Bị đi tù ba năm, chịu biết bao hành hạ, đánh đập khổ sở. Cũng lỡ dở quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất.

Bây giờ mặc dù đã được ra tù, nhưng cô phải sống dưới thân phận Quận Tú Anh. Cô vẫn muốn chăm chỉ học hành, vài năm nữa sẽ được tự do, có lẽ cô sẽ đổi tên, lấy lại họ của mẹ cô để làm lại cuộc đời.

Vừa đi tha thẩn trong vườn hoa Quân Dao vừa miên man suy nghĩ, bất chợt cô nghe thấy âm thanh róc rách của nước chảy.

Quân Dao tò mò đi theo âm thanh ấy, đến một dòng suối trong vắt. Cô kinh ngạc mở to mắt nhìn, không thể tin nổi, trong khuôn viên biệt thự còn có một dòng suối nước nóng. Bên ngoài trồng trúc xanh ngắt, đi thêm một quãng con đường rải sỏi trắng muốt liền đến suối nước nóng. Hơi nước bốc lên cao, tạo thành lớp sương mù mờ ảo, khung cảnh đẹp như lạc vào cõi tiên.

Quân Dao còn tinh mắt nhìn thấy xung quanh còn có mấy cây đào, nhưng mùa này chỉ có lá đào xanh tốt, chưa có hoa. Nếu mùa xuân hoa đào nở, ngâm mình trong dòng suối nước nóng này chẳng phải là hưởng thụ tốt nhất sao? Nơi này đúng là đào nguyên giữa thế tục.

Cô không ngừng xuýt xoa tán thưởng. Quân Dao ngồi xổm xuống, lấy tay nghịch nghịch làn nước ấm.

“Thích không?”

Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng khiến Quân Dao giật mình, suýt ngã thẳng xuống suối nước nóng. Cô quay đầu, thấy Cố Tư Bạch đang ung dung đứng phía sau mình. Hình như đây là lần thứ hai anh hỏi cô có “thích không” kể từ lúc đến Dao Uyển này.

Quân Dao gật đầu, cô đứng dậy, vẫn hơi xấu hổ, cũng không dám đến gần anh quá.

“Đây là suối nước nóng tự nhiên, thân thể em không khỏe, khi nào rảnh có thể ra đây ngâm suối nước nóng, rất tốt cho cơ thể.”
Cố Tư Bạch lên tiếng. Trong lòng Quân Dao như có cái gì đó cọ vào, xôn xao, tại sao anh lại ấm áp, quan tâm cô tới vậy? Trước giờ chưa từng có ai hỏi cô có thích không? Có vì cô mà làm chuyện gì đó không?

Ở Quân gia, mọi thứ được sắp xếp theo sở thích của Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh, ở Cố gia thì càng không phải nói. Quân Dao rưng rưng xúc động, một lúc sau mới thốt lên được một câu.


“Cảm ơn anh”

“Không cần cảm ơn, chỉ cần em vui là được. Đi, dẫn em đi xem cái này”

Vừa nói CỐ Tư Bạch vừa rất tự nhiên nắm lấy tay Quân Dao, dắt cô đi. Quân Dao xấu hổ cúi đầu, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền qua tay cô khiến trái tim cô run lên nhè nhẹ.


Chương 28: Đều dành cho em

Cố Tư Bạch dẫn cô đi trên con đường rải sỏi, qua những luống hoa đủ màu sắc, rồi dừng lại trước khu nhà kính. Quân Dao tròn mắt kinh ngạc, không thể tin nổi. Bên trong nhà kính có vô số con bướm đủ màu sắc sặc SỠ đang bay lượn. Quân Dao thích thú chạy tới, dán sát mặt vào cửa kính. Khóe môi cô cong lên, nụ cười tươi vô tư vô lo không nhiễm chút bụi trần.

“Đẹp quá!”

Quân Dao đưa tay ra, muốn chạm vào những con bướm sặc sỡ nhưng lại bị ngăn lại bởi lớp kính.

“Mặc cái này vào rồi tôi dẫn em vào trong đó.”

Quân Dao đón lấy bộ đồ bảo hộ từ tay Cố Tư Bạch. “Sao phải mặc cái này?”

“Trong kia có rất nhiều loài bướm, phấn của bươm bướm có thể khiến em bị dị ứng, cũng có loài có độc nhẹ. Ngoài ra mặc đồ bảo hộ không chỉ bảo vệ con người mà còn bảo vệ các loài bướm sặc sỡ trong kia nữa. Để chúng không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ, mùi hương hoặc các mầm bệnh trên người chúng ta”.

Nghe CỐ Tư Bạch giải thích xong, Quân Dao lập tức mặc bộ đồ bảo hộ lên người, sau đó theo chân Cố Tư Bạch, cẩn thận đi vào nhà kính.

Trong nhà kính trồng những luống hoa đủ màu sắc khác nhau, đây là nguồn thức ăn cũng như nơi ở cho lũ bướm. Quân Dao rụt rè đưa tay chạm vào một con bướm nhỏ xíu có màu vàng rực như nắng.

“Đẹp quá!”

Cô thì thầm, say mê ngắm nhìn khung cảnh thần tiên trước mặt. Nơi đây đúng là một thiên đường mà. Từ bé cô đã thích loài vật mang nhiều màu sắc sặc sỡ nhất thế giới này, nhưng loài bướm rất khó nuôi, cần có môi trường và sự chăm sóc đặc biệt. Cô không có điều kiện nuôi, cũng không muốn ép khô những con bướm thành tiêu bản treo trong phòng, cô không muốn chỉ vì sở thích cá nhân mà cướp đi sinh mạng đáng quý của một sinh vật khác.

Không ngờ Cố Tư Bạch lại có sở thích giống với cô. Có điều anh có nhiều tiền hơn nên mới có thể làm cả một nhà kính lớn như này chăm sóc đàn bướm cả hàng ngàn, hàng vạn con thế này.

“Nhìn xem, con kia đẹp quá!”

Quần Dao reo lên như một đứa trẻ, vui vẻ chạy nhảy trong nhà kính. Cố Tư Bạch từ tốn đi chậm rãi sau lưng cô. Chỉ cần cô vui anh cũng sẽ vui. Dao Uyển này chuẩn bị cho cô, tất cả mọi thứ ở đây đều được anh tìm hiểu, thiết kế tỉ mỉ theo sở thích của cô.
snI67BD.png

Tiểu Hoa đi theo anh nhiều năm, trung thành, cẩn thận, khác xa vẻ ngoài ngây ngô, đơn thuần vẫn để lộ ra

với bên ngoài.


Đến tận khi bên ngoài đã chập choạng tối, đèn trong nhà kính cũng đã được bật lên, Cố Tư Bạch mới kéo tay Quần Dao.

“Muộn rồi, về thôi, cho những con bướm này còn đi

ngủ.”

Quân Dao lưu luyến không rời, cô vừa cởi bộ đồ bảo hộ treo lên mắc, vừa rụt rè hỏi.


“Cố thiếu gia, có thể cho tôi thi thoảng tới đây chơi được không?”.

Cố Tư Bạch nhẹ lắc đầu. Lập tức, khuôn mặt tràn đầy ý cười của Quân Dao thoáng ngơ ngác, rồi nỗi buồn dần xâm chiếm đôi mắt trong veo. Đúng vậy, có lẽ anh cũng có sở thích giống cô, đều yêu quý loài vật sặc sỡ này. Nếu là cô, cô cũng không thích có người lạ thường xuyên ra vào, chẳng may làm ảnh hưởng tới lũ bướm thì sao?

“Cố thiếu gia dĩ nhiên không đồng ý, nhưng chồng em thì có thể

Mất vài giây Quân Dao mới hiểu ý tứ trong lời nói của anh. Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, lí nhí nói.

“Chồng... lần sau cho em tới đây nhé” .

“Hả? Em vừa nói gì cơ, nói nhỏ quá tôi nghe không rõ.”

Quân Dao càng xấu hổ đến mặt đỏ tía tai. “Chồng!” .

Khóe môi Cố Tư Bạch cong lên, anh hơi nghiêng người, đưa má đến gần cô, ý tứ vô cùng rõ ràng. Quân Dao nhắm tịt mắt, kiễng chân đưa môi đến gần. Đúng lúc

này Cố Tư Bạch nghiêng đầu, môi cô vừa đúng lúc chạm vào môi anh..

Cảm giác mềm mại chết tiệt này!

Cô là điều duy nhất trên đời khiến anh không thể kìm chế nổi, cánh tay mạnh mẽ lập tức vòng ra sau, kéo chiếc eo thon nhỏ lại. Anh cúi đầu, tham lam hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Quân Dao muốn đẩy anh ra, nhưng nụ hôn của anh khi dịu dàng, lúc lại mạnh mẽ như sóng VỖ, khiến toàn thân cô mềm nhũn, cảm giác vô cùng lạ lùng. Chẳng biết từ lúc nào

Q u ân Dao đã không còn cố đẩy anh ra mà hòa theo nhịp điệu của Cố Tư Bạch.

Nụ hôn thật lâu, dường như không muốn dời. Rất lâu sau Cố Tư Bạch mới buông cô ra, anh ghé sát tai cô, thì thầm, giọng nói trầm khàn vô cùng quyến rũ.

“Thật muốn ăn em ở ngay đây”.

Quân Dao đẩy anh ra, chạy nhanh về phía trước. Không ngờ người đàn ông bình thường điềm đạm, nhã nhặn như vậy mà cũng có lúc biến thái đến thế. Nhìn cô gái nhỏ xấu hổ, Cố Tư Bạch mỉm cười. Cả người nóng rực, nơi nào đó cũng đang nhiệt liệt biểu tình, anh phải nhịn bao nhiêu năm nay, đóng vai một người đàn ông không gần nữ sắc chỉ để chờ cô gái nhỏ này.Vậy mà bây giờ người đã ở trong tay lại không thể làm gì ngoài ôm ôm hôn hôn, thật đúng là bức chết người ta mà.

Chẳng mấy chốc đã tới bữa tối, Quân Dao hơi ngạc nhiên khi bàn ăn ở đây khá nhỏ. Cô cứ tưởng bàn ăn của nhà giàu đều cực kì rộng, mọi người ngồi đầu bàn này muốn nói chuyện với người đầu bàn kia phải lớn giọng

một chút. Không ngờ Cố Tư Bạch lại chọn loại bàn ăn hình chữ nhật nhỏ xíu thế này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom