Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 264
Chương 264
Vào cung điện xoa hoa, Tô Tú Song từ xa nhìn thấy một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi ngồi trên sô pha.
Hoắc Dung Thành đi tới trước, lạnh nhạt ôm chào nữ vương.
Thấy nữ vương nhìn sang mình, Tô Tú Song nhớ tới lời Cố Hàn nói trên xe, vội vàng quỳ xuống làm lễ.
Thái độ của nữ vương tương đối ôn hòa, mỉm cười bắt tay với cô.
Sau đó lại quay sang bắt đầu trò chuyện với Hoắc Dung Thành.
Hai người nói chuyện bằng tiếng Anh, tiếng Anh của Tô Tú Song không tệ, có thể nghe hiểu được.
Đại khái là thăm hỏi khách sáo vài câu, còn nói tối mai có tiệc, bảo Hoắc Dung Thành nhớ đến đúng giờ tham gia.
Hai người nói chuyện không lâu, chỉ khoảng ba mươi phút là kết thúc.
Nói chuyện xong liên có người hầu đến dẫn đường, đưa hai người đến phòng chuẩn bị sẵn.
Phòng rất lớn, rất xa hoa, nhưng…chỉ có một.
“Sao lại chỉ có một phòng? Không phải hai phòng à?” Tô Tú Song cau mày, ở cùng anh trong một phòng có chút áp lực.
“Em đi mà hỏi…” Hoắc Dung Thành lạnh nhạt liếc cô nói.
Tô Tú Song hắng giọng: “Chỗ Cố Hàn cũng có phòng mà.”
“Thì sao?” Hoắc Dung Thành khoanh †ay trước ngực, nhìn cô từ trên cao xuống: “Em muốn đi ngủ cùng phòng với Cố Hàn à? Hay muốn tôi đi?”
Thật ra anh và Cố Hàn rất xứng, ngủ cùng một phòng cũng được.
Câu này cô chỉ dám nghĩ trong lòng thôi.
Tô Tú Song nhìn quanh một vòng, lại phát hiện căn phòng xa hoa rộng rãi này không có sô pha!
Nghĩa là cô với Hoắc Dung Thành phải ngủ chung giường!
Cô cau mày, vô cùng phiên muộn với phát hiện này.
“Tối mai có dạ tiệc, chuẩn bị lễ phục cho tốt.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Tú Song cau mày chặt hơn: “Tôi không có lễ phục.”
“Mua.” Hoắc Dung Thành trâm giọng nói, anh không thích trói buộc nên tùy ý cởi cúc áo gần cổ áo ra.
“Không có tiền.” Cô đáp rất lưu loát.
Hoắc Dung Thành nhướng mày nhìn “Đây là tiệc của anh, muốn tôi tham gia thì anh phải chuẩn bị lễ phục chứ!
Sao lại là tôi chuẩn bị?” Tô Tú Song thẳng lưng, đáy mắt trong trẻo, không hề lúng túng nói ra lời này.
Cô không cảm thấy xấu hổ hay mất mặt gì, có là có, không có là không có.
Hoắc Dung Thành nâng tay nhìn đồng hồ, bốn giờ chiều. Anh sải bước đi ra bên ngoài.
Tô Tú Song đứng yên không nhúc nhích.
“Theo kịp.” Anh lên tiếng.
Tô Tú Song nhướng mày, ngồi máy bay lâu như vậy cô đã mệt lắm rồi.
Nhưng không có biện pháp nào, vẫn phải vội vã theo sau.
Xe đi thẳng tới trung tâm thương mại lớn nhất ở đây.
Tô Tú Song chớp chớp mắt, lúc này mới phản ứng lại. Anh muốn mua lễ phục cho cô à?
Cô không đoán sai, Hoắc Dung Thành vừa xuống tới liền lên thẳng tầng bốn, khu thời trang nữ.
Vào cung điện xoa hoa, Tô Tú Song từ xa nhìn thấy một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi ngồi trên sô pha.
Hoắc Dung Thành đi tới trước, lạnh nhạt ôm chào nữ vương.
Thấy nữ vương nhìn sang mình, Tô Tú Song nhớ tới lời Cố Hàn nói trên xe, vội vàng quỳ xuống làm lễ.
Thái độ của nữ vương tương đối ôn hòa, mỉm cười bắt tay với cô.
Sau đó lại quay sang bắt đầu trò chuyện với Hoắc Dung Thành.
Hai người nói chuyện bằng tiếng Anh, tiếng Anh của Tô Tú Song không tệ, có thể nghe hiểu được.
Đại khái là thăm hỏi khách sáo vài câu, còn nói tối mai có tiệc, bảo Hoắc Dung Thành nhớ đến đúng giờ tham gia.
Hai người nói chuyện không lâu, chỉ khoảng ba mươi phút là kết thúc.
Nói chuyện xong liên có người hầu đến dẫn đường, đưa hai người đến phòng chuẩn bị sẵn.
Phòng rất lớn, rất xa hoa, nhưng…chỉ có một.
“Sao lại chỉ có một phòng? Không phải hai phòng à?” Tô Tú Song cau mày, ở cùng anh trong một phòng có chút áp lực.
“Em đi mà hỏi…” Hoắc Dung Thành lạnh nhạt liếc cô nói.
Tô Tú Song hắng giọng: “Chỗ Cố Hàn cũng có phòng mà.”
“Thì sao?” Hoắc Dung Thành khoanh †ay trước ngực, nhìn cô từ trên cao xuống: “Em muốn đi ngủ cùng phòng với Cố Hàn à? Hay muốn tôi đi?”
Thật ra anh và Cố Hàn rất xứng, ngủ cùng một phòng cũng được.
Câu này cô chỉ dám nghĩ trong lòng thôi.
Tô Tú Song nhìn quanh một vòng, lại phát hiện căn phòng xa hoa rộng rãi này không có sô pha!
Nghĩa là cô với Hoắc Dung Thành phải ngủ chung giường!
Cô cau mày, vô cùng phiên muộn với phát hiện này.
“Tối mai có dạ tiệc, chuẩn bị lễ phục cho tốt.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Tú Song cau mày chặt hơn: “Tôi không có lễ phục.”
“Mua.” Hoắc Dung Thành trâm giọng nói, anh không thích trói buộc nên tùy ý cởi cúc áo gần cổ áo ra.
“Không có tiền.” Cô đáp rất lưu loát.
Hoắc Dung Thành nhướng mày nhìn “Đây là tiệc của anh, muốn tôi tham gia thì anh phải chuẩn bị lễ phục chứ!
Sao lại là tôi chuẩn bị?” Tô Tú Song thẳng lưng, đáy mắt trong trẻo, không hề lúng túng nói ra lời này.
Cô không cảm thấy xấu hổ hay mất mặt gì, có là có, không có là không có.
Hoắc Dung Thành nâng tay nhìn đồng hồ, bốn giờ chiều. Anh sải bước đi ra bên ngoài.
Tô Tú Song đứng yên không nhúc nhích.
“Theo kịp.” Anh lên tiếng.
Tô Tú Song nhướng mày, ngồi máy bay lâu như vậy cô đã mệt lắm rồi.
Nhưng không có biện pháp nào, vẫn phải vội vã theo sau.
Xe đi thẳng tới trung tâm thương mại lớn nhất ở đây.
Tô Tú Song chớp chớp mắt, lúc này mới phản ứng lại. Anh muốn mua lễ phục cho cô à?
Cô không đoán sai, Hoắc Dung Thành vừa xuống tới liền lên thẳng tầng bốn, khu thời trang nữ.
Bình luận facebook