Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 263
Chương 263
Máy bay bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ. Tô Tú Song ăn cơm, xem tivi, xem tạp chí, mà người ngồi bên cạnh vẫn chưa tỉnh lại lần nào.
Nếu không phải anh vẫn thở đều, ngực cũng phập phồng có tiết tấu thì cô sẽ tường người bên cạnh chết rồi.
Cuối cùng, máy bay cũng hạ cánh.
Hoắc Dung Thành mở mắt, đôi mắt hoàn toàn tỉnh táo bình tĩnh, không hề mông lung như khi vừa ngủ dậy.
Cố Hàn xách vali theo sau hai người.
Vừa ra tới nơi, một chiếc Rolls Royce đã chạy tới, ba người ngồi vào trong xe, xe chạy thẳng về phía trước.
Tô Tú Song tò mò đánh giá cảnh vật xung quanh dần trôi qua ngoài cửa kính.
Nơi này có vẻ lạc hậu hơn trong nước nhiều, nhưng hoàn cảnh lại rất thanh bình, phong cảnh cũng đẹp.
“Mợ Hai, có vài hạng mục cần chú ý, xin cô nhớ cho.” Cố Hàn lên tiếng.
Tô Tú Song gật đầu.
“Người chúng ta sắp đi gặp có thân phận vô cùng cao quý. Cô phải nhớ kĩ.
Thứ nhất, trừ bỏ bắt tay chính thức, cô không được ôm hoặc tiếp xúc trực tiếp với người ta. Thứ hai, không được chỉ dùng một tay đáp lễ. Thứ ba, khi đứng phải duy trì tư thế nghiêm, sau khi người ấy ngồi xuống cô mới được ngồi theo.
Thứ tư, phải cúi chào hoặc quỳ gối…”
Cố Hàn liệt kê đều là trọng điểm, vừa lên tiếng đã một tràng dài.
“Người nào mà cao quý đến mức ấy?
Bây giờ có phải thời cổ đại đâu? Cũng không phải đi gặp vua, sao long trọng vậy?” Tô Tú Song hơi tức giận.
“Là nữ vương” Cố Hàn cắt lời cô.
“Hả?” Tô Tú Song cau mày, cảm thấy mình nghe nhầm.
“Người chúng ta sắp gặp là nữ vương của nước Anh”
… Tô Tú Song bị chính lời của mình phản ngược.
Mà cô cũng khẩn trương lên, mặt tái nhợt.
Hoắc Dung Thành nấy giờ im lặng quay sang nhìn cô: “Đi theo tôi là được.”
“Vâng.’ Tô Tú Song gật đầu. “Đến lúc ấy tôi sẽ theo anh một tấc không rời, anh làm thế nào tôi làm thế ấy: Hoắc Dung Thành nhướng mày: “Thật ra em rất biết nhìn mặt đoán ý đấy chứ.”
Đúng vậy, cô rất thành thạo nhìn mặt đoán ý.
Tô Tú Song không phản bác, chỉ méo miệng cười gượng.
Xe dừng lại trước một cung điện vô cùng tráng lệ.
Cố Hàn xuống xe trước, cung kính mờ cửa xe chờ đợi.
Tô Tú Song theo sát cạnh Hoắc Dung Thành, anh đi mấy bước cô liền theo bằng ấy bước.
Cung điện kiểu châu u này chiếm diện tích rất lớn, cây cối được chăm cao lớn sinh động, suối phun lấp loáng, khắp nơi đều bày đầy hoa tươi và tượng tạc, còn có thể thấy vệ sĩ đi lại khắp nơi.
Máy bay bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ. Tô Tú Song ăn cơm, xem tivi, xem tạp chí, mà người ngồi bên cạnh vẫn chưa tỉnh lại lần nào.
Nếu không phải anh vẫn thở đều, ngực cũng phập phồng có tiết tấu thì cô sẽ tường người bên cạnh chết rồi.
Cuối cùng, máy bay cũng hạ cánh.
Hoắc Dung Thành mở mắt, đôi mắt hoàn toàn tỉnh táo bình tĩnh, không hề mông lung như khi vừa ngủ dậy.
Cố Hàn xách vali theo sau hai người.
Vừa ra tới nơi, một chiếc Rolls Royce đã chạy tới, ba người ngồi vào trong xe, xe chạy thẳng về phía trước.
Tô Tú Song tò mò đánh giá cảnh vật xung quanh dần trôi qua ngoài cửa kính.
Nơi này có vẻ lạc hậu hơn trong nước nhiều, nhưng hoàn cảnh lại rất thanh bình, phong cảnh cũng đẹp.
“Mợ Hai, có vài hạng mục cần chú ý, xin cô nhớ cho.” Cố Hàn lên tiếng.
Tô Tú Song gật đầu.
“Người chúng ta sắp đi gặp có thân phận vô cùng cao quý. Cô phải nhớ kĩ.
Thứ nhất, trừ bỏ bắt tay chính thức, cô không được ôm hoặc tiếp xúc trực tiếp với người ta. Thứ hai, không được chỉ dùng một tay đáp lễ. Thứ ba, khi đứng phải duy trì tư thế nghiêm, sau khi người ấy ngồi xuống cô mới được ngồi theo.
Thứ tư, phải cúi chào hoặc quỳ gối…”
Cố Hàn liệt kê đều là trọng điểm, vừa lên tiếng đã một tràng dài.
“Người nào mà cao quý đến mức ấy?
Bây giờ có phải thời cổ đại đâu? Cũng không phải đi gặp vua, sao long trọng vậy?” Tô Tú Song hơi tức giận.
“Là nữ vương” Cố Hàn cắt lời cô.
“Hả?” Tô Tú Song cau mày, cảm thấy mình nghe nhầm.
“Người chúng ta sắp gặp là nữ vương của nước Anh”
… Tô Tú Song bị chính lời của mình phản ngược.
Mà cô cũng khẩn trương lên, mặt tái nhợt.
Hoắc Dung Thành nấy giờ im lặng quay sang nhìn cô: “Đi theo tôi là được.”
“Vâng.’ Tô Tú Song gật đầu. “Đến lúc ấy tôi sẽ theo anh một tấc không rời, anh làm thế nào tôi làm thế ấy: Hoắc Dung Thành nhướng mày: “Thật ra em rất biết nhìn mặt đoán ý đấy chứ.”
Đúng vậy, cô rất thành thạo nhìn mặt đoán ý.
Tô Tú Song không phản bác, chỉ méo miệng cười gượng.
Xe dừng lại trước một cung điện vô cùng tráng lệ.
Cố Hàn xuống xe trước, cung kính mờ cửa xe chờ đợi.
Tô Tú Song theo sát cạnh Hoắc Dung Thành, anh đi mấy bước cô liền theo bằng ấy bước.
Cung điện kiểu châu u này chiếm diện tích rất lớn, cây cối được chăm cao lớn sinh động, suối phun lấp loáng, khắp nơi đều bày đầy hoa tươi và tượng tạc, còn có thể thấy vệ sĩ đi lại khắp nơi.
Bình luận facebook