Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 266
Chương 266
Lần này Hoắc Dung Thành thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, vừa lật xem tạp chí vừa nói: “Thay tiếp đi”
Không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa!
Cô mím chặt môi, tái mặt chất vấn: “Sao vẫn phải thay nữa? Cần cho tôi một lý do chứ?”
“Xấu, lý do này đủ chưa?”
Hoắc Dung Thành thẳng lưng nheo mắt nhìn cô.
Tô Tú Song không nói gì.
Anh đang nói tiếng người đấy à?
Bởi vì tức giận nên cô thở gấp, ngực cũng cao thấp rung động, hai tay rũ hai bên hông nắm thành nắm đấm.
Cô hít sâu vài hơi, còn hung hăng lườm anh vài lần.
“Xin cô chờ một lát, trong tiệm còn một bộ lễ phục mới đưa tới, để tôi lấy cho cô thử”
Tô Tú Song cảm kích cười: “Cảm ơn”
Năm phút sau, cô nhân viên này câm một chiếc váy dài màu hồng phấn quay lại.
Tô Tú Song đổi váy, đẩy cửa phòng thay đồ ra đứng trước gương xem thử.
Làn váy là voan mỏng xếp lớp, rất bồng, nhưng vì thắt eo nên càng tôn dáng, chân dài eo thon như có thể nắm gọn trong một bàn tay vậy.
Vai và ngực váy cũng là voan mỏng, ẩn hiện lộ ra cánh tay thanh mảnh và làn da trắng noãn.
Hoắc Dung Thành ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp cảnh này.
Ánh đèn trong tiệm rọi lên người cô tôn lên làn da trắng mềm mại, chiếc váy hồng nhạt như tôn lên cô, khiến cô càng thêm dịu dàng, trong trắng lộ hồng tựa như một quả đào mật.
Vừa trong sáng lại tiên khí, còn thoáng lộ vài phần gợi cảm.
Vừa thanh thuần vừa quyến rũ.
Ánh mắt Hoắc Dung Thành tối đi vài phần, hầu kết lăn lộn.
Tô Tú Song cảm thấy rất hài lòng, xoay người hỏi anh: “Bộ này thế nào?”
Hoắc Dung Thành hoàn hồn, thấp giọng nói: “Miễn cưỡng có thể chấp nhận được.”
“Phù… Tô Tú Song nhẹ nhõm thở phào.
Có thể nghe được ba chữ “Chấp nhận được” của anh quá gian nan!
Lúc quay lại cung điện đã là tám giờ tối, người hầu đã sắp bàn ăn xong, đứng bên cạnh phục vụ hai người ăn cơm.
Tô Tú Song hơi đói, ăn khá ngon miệng.
Hoắc Dung Thành chỉ ăn hai miếng, sau đó nhận được một cuộc điện thoại thì trở nên nặng nề, không ăn tiếp mà cầm điện thoại rời đi.
Tô Tú Song ăn xong bước tối thì về phòng một mình.
Cô thở mạnh một tiếng, nhả ra uất ức trong lòng, sau đó kiệt sức ngã lên giường lớn xa hoa, nhìn trần nhà ngẩn Rốt cuộc quyền thế nhà họ Hoắc sâu cỡ nào? Vậy mà có thể có liên hệ với vương thất nước Anh.
Thật là đáng sợ.
Nghĩ ngợi miên man một lát, cơn buồn ngủ kéo đến, Tô Tú Song không nín nổi, duy trì tư thế xiên xẹo ngủ thiếp đi.
Lần này Hoắc Dung Thành thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, vừa lật xem tạp chí vừa nói: “Thay tiếp đi”
Không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa!
Cô mím chặt môi, tái mặt chất vấn: “Sao vẫn phải thay nữa? Cần cho tôi một lý do chứ?”
“Xấu, lý do này đủ chưa?”
Hoắc Dung Thành thẳng lưng nheo mắt nhìn cô.
Tô Tú Song không nói gì.
Anh đang nói tiếng người đấy à?
Bởi vì tức giận nên cô thở gấp, ngực cũng cao thấp rung động, hai tay rũ hai bên hông nắm thành nắm đấm.
Cô hít sâu vài hơi, còn hung hăng lườm anh vài lần.
“Xin cô chờ một lát, trong tiệm còn một bộ lễ phục mới đưa tới, để tôi lấy cho cô thử”
Tô Tú Song cảm kích cười: “Cảm ơn”
Năm phút sau, cô nhân viên này câm một chiếc váy dài màu hồng phấn quay lại.
Tô Tú Song đổi váy, đẩy cửa phòng thay đồ ra đứng trước gương xem thử.
Làn váy là voan mỏng xếp lớp, rất bồng, nhưng vì thắt eo nên càng tôn dáng, chân dài eo thon như có thể nắm gọn trong một bàn tay vậy.
Vai và ngực váy cũng là voan mỏng, ẩn hiện lộ ra cánh tay thanh mảnh và làn da trắng noãn.
Hoắc Dung Thành ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp cảnh này.
Ánh đèn trong tiệm rọi lên người cô tôn lên làn da trắng mềm mại, chiếc váy hồng nhạt như tôn lên cô, khiến cô càng thêm dịu dàng, trong trắng lộ hồng tựa như một quả đào mật.
Vừa trong sáng lại tiên khí, còn thoáng lộ vài phần gợi cảm.
Vừa thanh thuần vừa quyến rũ.
Ánh mắt Hoắc Dung Thành tối đi vài phần, hầu kết lăn lộn.
Tô Tú Song cảm thấy rất hài lòng, xoay người hỏi anh: “Bộ này thế nào?”
Hoắc Dung Thành hoàn hồn, thấp giọng nói: “Miễn cưỡng có thể chấp nhận được.”
“Phù… Tô Tú Song nhẹ nhõm thở phào.
Có thể nghe được ba chữ “Chấp nhận được” của anh quá gian nan!
Lúc quay lại cung điện đã là tám giờ tối, người hầu đã sắp bàn ăn xong, đứng bên cạnh phục vụ hai người ăn cơm.
Tô Tú Song hơi đói, ăn khá ngon miệng.
Hoắc Dung Thành chỉ ăn hai miếng, sau đó nhận được một cuộc điện thoại thì trở nên nặng nề, không ăn tiếp mà cầm điện thoại rời đi.
Tô Tú Song ăn xong bước tối thì về phòng một mình.
Cô thở mạnh một tiếng, nhả ra uất ức trong lòng, sau đó kiệt sức ngã lên giường lớn xa hoa, nhìn trần nhà ngẩn Rốt cuộc quyền thế nhà họ Hoắc sâu cỡ nào? Vậy mà có thể có liên hệ với vương thất nước Anh.
Thật là đáng sợ.
Nghĩ ngợi miên man một lát, cơn buồn ngủ kéo đến, Tô Tú Song không nín nổi, duy trì tư thế xiên xẹo ngủ thiếp đi.
Bình luận facebook