Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-89
Chương 89: Gấu từ đâu đến?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Thầy Tư Dạ...
Em xin lỗi...” Tôi nói lời xin lỗi, mặt bắt đầu đỏ lên: “Bạch Mặc cậu ấy...”
Phải giải thích chuyện này sao đây? Nói Bạch Ngốc nhà tôi hay ghen? Thế thì ngượng lắm.
“Ai! Cậu ấy chính là một kẻ ngốc, thầy đừng để ý” “Ha, không sao, đây là lần đầu tiên có nam sinh nhìn chằm chằm vào thấy như nhìn tình địch đấy, ha ha.” Thầy Tư Dạ lại cười.
Dưới ánh đèn của phòng thí nghiệm, nụ cười này có thêm một chút ấm áp.
Rất hiếm khi tôi thấy thầy Tư Dạ cười.
Không phải thầy ấy không thích cười giống như Bạch Mặc, mà là do phần lớn thời gian chúng tôi gặp thầy thì đều ở trên lớp.
Ở trên lớp, thầy Tư Dạ vô cùng nghiêm túc, cẩn trọng, mà lúc làm thí nghiệm thì thấy ấy còn cẩn thận tỉ mỉ hơn.
Hôm nay có thể nhìn thấy nụ cười của thầy ấy, tôi có cảm giác như trúng thưởng vậy.
Thầy Tư Dạ cười...
Lại càng đẹp hơn.
Khiến thầy có vẻ thân thiện, dễ gần hơn hẳn, giống như một người anh trai ấm áp.
Thầy đút một tay trong túi áo blouse trắng, một tay chống lên bàn thí nghiệm, không ngừng cười: “Điều này làm cho thấy cảm thấy mình lại giống như một người đàn ông.” (Thầy Tự Da.” Không hiểu sao câu nói này của thầy Tự Da lại có chút thể lượng, giống như lúc bình thường thấy ấy đều bị người ta xem là phụ nữ.
Thế nhưng chỉ cần thấy mặc đồ nam thì sẽ không còn những hiểu lầm như vậy nữa.
Tôi định mở miệng nói thấy có thể mặc đồ nam, thế nhưng lại cảm thấy mình hơi bất lịch sự.
Đó là sở thích cá nhân của thầy ấy, tôi không nên lo chuyện không dấu.
“Mỗi một tân sinh khi nhìn thấy thầy mặc đồ nữ đều cảm thấy tò mò và khó hiểu..” Thầy Tư Dạ nhìn cái váy ở dưới áo blouse trắng của mình: “Đại đa số các em đều cho rằng thầy là người thích mặc trang phục khác giới nhỉ” Thầy Tư Dạ hơi quay mặt về phía tôi, thế nhưng ánh mắt của thầy ấy lại không dám nhìn tôi.
“Không, không phải.
Thầy Tư Dạ, mỗi người đều bình đẳng, sở thích cũng bình đẳng.
Trên đời này có phụ nữ thích mặc đồ nam, vậy thì tại sao đàn ông lại không được thích mặc đồ nữ? Vì vậy...
Vì vậy...” Nguy rồi, tôi cảm thấy cuộc trò chuyện giữa chúng tôi sắp rơi vào tình huống khó xử.
“Ha..” Thầy Tư Dạ cúi mặt cười, làn tóc rủ xuống bên mặt của thầy, thoáng che khuất gò má không hề góc cạnh của thầy.
Phía sau những lọn tóc ấy, vẻ mặt thầy ấy dần trở nên lơ đãng.
Nhất định là thầy Tư Dạ đang nghĩ đến chuyện cũ nào đó khiến thầy phiền muộn.
Đám Nhan Lăng đã nói, nghe bảo lúc trước thầy Tư Dạ không hề mặc đồ nữ.
Mà lúc nãy thầy ấy cũng nói, mỗi một tân sinh đều cho rằng thầy ấy là người thích mặc trang phục khác giới.
Nói như vậy...
có lẽ chuyện Thủy Tư Dạ mặc đồ nữ không phải vì thấy ấy thích mặc trang phục khác giới, mà là có ấn tình.
Làm sao bây giờ? Cứ đứng ở đây mãi thì nhất định sẽ rơi vào tình huống lúng túng cho xem.
Tôi nhìn đồng hồ, đã đến giờ huấn luyện rồi: “Thầy Tư Dạ, em đi huấn luyện nhé.” “Ừ.” Thầy hoàn hồn lại, khẽ gật đầu, nhìn về phía tôi, ánh mắt lấp lánh sau những sợi tóc: “Em đã quyết định chưa? Vào Doanh trại đặc nhiệm hay là theo thầy?” Tôi lập tức nghiêm túc nói: “Thầy Tư Dạ, em đã suy nghĩ kỹ rồi, năng lực của em hơi vô dụng trong chiến đấu thực tế.
Em hy vọng mình có thể cùng thầy và tất cả các nhà khoa học ở đây, trở thành hậu phương vững chắc cho những anh hùng nơi tiền tuyến!” Tôi siết chặt tay, không dám thừa nhận rằng mình không chịu nổi cái khổ, sợ những buổi huấn luyện thể lực nặng nề quá đáng kia.
Đôi mắt thầy Tư Dạ lóe sáng.
Thầy quay lại, mỉm cười gật đầu.
“Thưa thầy nhưng mà, lỡ như doanh trưởng của Doanh trại đặc nhiệm bắt em đi thì làm sao đây?” “Em cứ tìm thấy.” Thầy Tư Dạ lập tức trở nên nghiêm túc, mặt cũng sầm xuống: “Không cần sợ, để thấy đi nói.” Vào giây phút thầy Tư Dạ ngẩng lên nhìn tôi, trồng thầy ấy vô cùng nam tính, có chỗ nào giống phụ nữ đâu? Rõ ràng là một người đàn ông chân chính đang bảo vệ tôn nghiêm của bản thân.
Thầy Tư Dạ thật là tốt, ở thầy có cái loại khí phách rằng ai muốn cướp người của tôi thì cứ lao đến đây.
Bạch Mặc nói đúng, thầy Tư Dạ là hình mẫu yêu thích của tôi.
Một người đàn ông đẹp theo phong cách cổ điển, dịu dàng, nét đẹp không phân giới tính.
Một người đàn ông có thể mặc đồ nữ mà vẫn đẹp mắt thì chắc chắn khi mặc đồ nam sẽ vô cùng tuấn tú.
Tôi thật sự rất muốn nhìn thấy thầy Tư Dạ mặc đồ nam.
Không biết chuyện gì đã khiến thầy Tư Dạ biến thành dáng vẻ bây giờ.
Có lẽ...
Sau này trong lúc theo học thầy, tôi sẽ có thể từng bước gỡ bỏ được những bí ẩn đó? Chẳng mấy chốc, tôi đã đến phòng huấn luyện của mình.
Mấy ngày nay, tôi đã tham gia thêm một số huấn luyện thể năng cấp độ nhẹ, ví dụ như gập bụng.
Dường như biết kiểu học sinh tay trói gà không chặt như tôi nếu huấn luyện thân thể với cường độ mạnh ngay từ đầu thì sẽ bị sốc, thế nên mãi cho đến bây giờ vẫn tôi vẫn chỉ làm mấy bài vận động để cơ thể thích ứng.
Haizz...
Thật ra thể lực của tôi cũng không tệ lắm, ít nhất là trước cấp ba.
Khi đó tôi còn là thành viên trong đội bóng rổ nữ của trường.
Thế nhưng từ sau khi lên cấp ba, các hoạt động thể thao bắt đầu giảm thiểu.
Khi học lớp 11 còn có lúc chơi bóng rổ được.
Nhưng đến lớp 12, đừng nói là chơi bóng rổ, ngay cả tiết thể dục cũng biến thành Ngữ văn và Toán học.
Cơ thể này đã trở nên tệ hại từ lúc đó.
Nếu nhất định bắt tôi tham gia vào Doanh trại đặc nhiệm, tôi cũng có thể chịu đựng được những cuộc huấn luyện thể lực kia.
Thế nhưng nói sao nhỉ? Hơi giống như có lòng mà không có sức.
Muốn chạy năm ngàn mét vào ngày nắng to hay là làm thí nghiệm trong căn phòng có điều hòa 24/24? Người bình thường đều sẽ chọn cái thứ hai.
Sau khi thay đồ huấn luyện xong, tôi vừa điều chỉnh vòng tay vừa đi vào chính giữa sân huấn luyện: “Ngộ Không, chuẩn bị dụng cụ huấn luyện.” “Hôm nay sẽ huấn luyện kiểu khác” Bỗng nhiên giọng nói của Kình Thiên vang lên! Tôi kinh ngạc nhìn xung quanh thì thấy Kinh Thiện ung dung đi vào từ cửa.
Anh ta mặc một bộ đồ huấn luyện màu đen, gọn gàng và đẹp trai, mái tóc dài được búi ra sau đầu một cách tùy tiện.
Kình Thiên vừa kéo chặt cổ tay áo vừa bước vào phòng huấn luyện, vừa vặn ở hướng bên cạnh tôi.
Anh ta hơi quay nghiêng mặt về phía tôi, có lẽ là đang liếc người ta qua khóe mắt.
Kình Thiên cong môi, liếc thoáng qua tôi rồi tiếp tục siết chặt đồ chiến đấu của mình: “Sao hả? Nhìn thấy tôi vui quá nên không nói được lời nào à?” “Đội trưởng, không phải anh còn đang bị giam sao?” Tôi kinh ngạc nhìn anh ta.
Kinh Thiên đã sửa soạn xong xuôi, xoay người chính thức đối diện với tôi, híp mắt cười khẽ: “Người như tối mà bị nhốt là lãng phí tài nguyên, vậy nên bọn họ cho tôi đến đây huấn luyện thể lực giúp cô.” Nói xong, anh ta còn hất cằm lên đây vẻ tự đặc, tái hiện hoàn chỉnh cái dáng vẻ kiêu ngạo và ngông cuồng của bản thân trước giờ.
“Đừng mà!” Không biết tại sao tôi lại hồ lên, giống như đang làm theo bản năng.
Tôi sững sờ, Kinh Thiên cũng sững sờ, tại sao tôi lại hô như vậy? Thế nhưng tôi đã nói ra rồi.
“Đừng?” Anh ta nhướng mày rồi lập tức căng cứng khớp hàm, mặt cũng sầm xuống, vẻ không vui hiện rõ ra mặt: “Được đấy!” Anh ta gào lên với tôi, gần như là quát chói tai: “Cô có biết thời gian của tôi quý giá cỡ nào không?” Tôi vội vàng cúi mặt, không dám nói một lời.
“Từ lúc Doanh trại đặc nhiệm Tinh năng được thành lập cho tới nay, chưa bao giờ có chuyện phái đội trưởng đi huấn luyện gà mờ cả, chưa bao giờ!” Tiếng nói của anh ta cao vút và đanh thép, uy nghiêm giống như huấn luyện viên, không cho phép trái ý.
“Tôi đến huấn luyện cô mà cô còn không muốn? Lập tức hít đất năm mươi cái cho tôi!” Tiếng quát chói tai của anh ta vang vọng khắp phòng huấn luyện.
Năm, năm mươi cái! Một câu nói bỗng nhiên lướt qua đầu tôi, là câu mà đêm đó Luân Hải đã nói với Nhan Lăng: Anh đến để ngược tâm ngược thân em đó.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Em xin lỗi...” Tôi nói lời xin lỗi, mặt bắt đầu đỏ lên: “Bạch Mặc cậu ấy...”
Phải giải thích chuyện này sao đây? Nói Bạch Ngốc nhà tôi hay ghen? Thế thì ngượng lắm.
“Ai! Cậu ấy chính là một kẻ ngốc, thầy đừng để ý” “Ha, không sao, đây là lần đầu tiên có nam sinh nhìn chằm chằm vào thấy như nhìn tình địch đấy, ha ha.” Thầy Tư Dạ lại cười.
Dưới ánh đèn của phòng thí nghiệm, nụ cười này có thêm một chút ấm áp.
Rất hiếm khi tôi thấy thầy Tư Dạ cười.
Không phải thầy ấy không thích cười giống như Bạch Mặc, mà là do phần lớn thời gian chúng tôi gặp thầy thì đều ở trên lớp.
Ở trên lớp, thầy Tư Dạ vô cùng nghiêm túc, cẩn trọng, mà lúc làm thí nghiệm thì thấy ấy còn cẩn thận tỉ mỉ hơn.
Hôm nay có thể nhìn thấy nụ cười của thầy ấy, tôi có cảm giác như trúng thưởng vậy.
Thầy Tư Dạ cười...
Lại càng đẹp hơn.
Khiến thầy có vẻ thân thiện, dễ gần hơn hẳn, giống như một người anh trai ấm áp.
Thầy đút một tay trong túi áo blouse trắng, một tay chống lên bàn thí nghiệm, không ngừng cười: “Điều này làm cho thấy cảm thấy mình lại giống như một người đàn ông.” (Thầy Tự Da.” Không hiểu sao câu nói này của thầy Tự Da lại có chút thể lượng, giống như lúc bình thường thấy ấy đều bị người ta xem là phụ nữ.
Thế nhưng chỉ cần thấy mặc đồ nam thì sẽ không còn những hiểu lầm như vậy nữa.
Tôi định mở miệng nói thấy có thể mặc đồ nam, thế nhưng lại cảm thấy mình hơi bất lịch sự.
Đó là sở thích cá nhân của thầy ấy, tôi không nên lo chuyện không dấu.
“Mỗi một tân sinh khi nhìn thấy thầy mặc đồ nữ đều cảm thấy tò mò và khó hiểu..” Thầy Tư Dạ nhìn cái váy ở dưới áo blouse trắng của mình: “Đại đa số các em đều cho rằng thầy là người thích mặc trang phục khác giới nhỉ” Thầy Tư Dạ hơi quay mặt về phía tôi, thế nhưng ánh mắt của thầy ấy lại không dám nhìn tôi.
“Không, không phải.
Thầy Tư Dạ, mỗi người đều bình đẳng, sở thích cũng bình đẳng.
Trên đời này có phụ nữ thích mặc đồ nam, vậy thì tại sao đàn ông lại không được thích mặc đồ nữ? Vì vậy...
Vì vậy...” Nguy rồi, tôi cảm thấy cuộc trò chuyện giữa chúng tôi sắp rơi vào tình huống khó xử.
“Ha..” Thầy Tư Dạ cúi mặt cười, làn tóc rủ xuống bên mặt của thầy, thoáng che khuất gò má không hề góc cạnh của thầy.
Phía sau những lọn tóc ấy, vẻ mặt thầy ấy dần trở nên lơ đãng.
Nhất định là thầy Tư Dạ đang nghĩ đến chuyện cũ nào đó khiến thầy phiền muộn.
Đám Nhan Lăng đã nói, nghe bảo lúc trước thầy Tư Dạ không hề mặc đồ nữ.
Mà lúc nãy thầy ấy cũng nói, mỗi một tân sinh đều cho rằng thầy ấy là người thích mặc trang phục khác giới.
Nói như vậy...
có lẽ chuyện Thủy Tư Dạ mặc đồ nữ không phải vì thấy ấy thích mặc trang phục khác giới, mà là có ấn tình.
Làm sao bây giờ? Cứ đứng ở đây mãi thì nhất định sẽ rơi vào tình huống lúng túng cho xem.
Tôi nhìn đồng hồ, đã đến giờ huấn luyện rồi: “Thầy Tư Dạ, em đi huấn luyện nhé.” “Ừ.” Thầy hoàn hồn lại, khẽ gật đầu, nhìn về phía tôi, ánh mắt lấp lánh sau những sợi tóc: “Em đã quyết định chưa? Vào Doanh trại đặc nhiệm hay là theo thầy?” Tôi lập tức nghiêm túc nói: “Thầy Tư Dạ, em đã suy nghĩ kỹ rồi, năng lực của em hơi vô dụng trong chiến đấu thực tế.
Em hy vọng mình có thể cùng thầy và tất cả các nhà khoa học ở đây, trở thành hậu phương vững chắc cho những anh hùng nơi tiền tuyến!” Tôi siết chặt tay, không dám thừa nhận rằng mình không chịu nổi cái khổ, sợ những buổi huấn luyện thể lực nặng nề quá đáng kia.
Đôi mắt thầy Tư Dạ lóe sáng.
Thầy quay lại, mỉm cười gật đầu.
“Thưa thầy nhưng mà, lỡ như doanh trưởng của Doanh trại đặc nhiệm bắt em đi thì làm sao đây?” “Em cứ tìm thấy.” Thầy Tư Dạ lập tức trở nên nghiêm túc, mặt cũng sầm xuống: “Không cần sợ, để thấy đi nói.” Vào giây phút thầy Tư Dạ ngẩng lên nhìn tôi, trồng thầy ấy vô cùng nam tính, có chỗ nào giống phụ nữ đâu? Rõ ràng là một người đàn ông chân chính đang bảo vệ tôn nghiêm của bản thân.
Thầy Tư Dạ thật là tốt, ở thầy có cái loại khí phách rằng ai muốn cướp người của tôi thì cứ lao đến đây.
Bạch Mặc nói đúng, thầy Tư Dạ là hình mẫu yêu thích của tôi.
Một người đàn ông đẹp theo phong cách cổ điển, dịu dàng, nét đẹp không phân giới tính.
Một người đàn ông có thể mặc đồ nữ mà vẫn đẹp mắt thì chắc chắn khi mặc đồ nam sẽ vô cùng tuấn tú.
Tôi thật sự rất muốn nhìn thấy thầy Tư Dạ mặc đồ nam.
Không biết chuyện gì đã khiến thầy Tư Dạ biến thành dáng vẻ bây giờ.
Có lẽ...
Sau này trong lúc theo học thầy, tôi sẽ có thể từng bước gỡ bỏ được những bí ẩn đó? Chẳng mấy chốc, tôi đã đến phòng huấn luyện của mình.
Mấy ngày nay, tôi đã tham gia thêm một số huấn luyện thể năng cấp độ nhẹ, ví dụ như gập bụng.
Dường như biết kiểu học sinh tay trói gà không chặt như tôi nếu huấn luyện thân thể với cường độ mạnh ngay từ đầu thì sẽ bị sốc, thế nên mãi cho đến bây giờ vẫn tôi vẫn chỉ làm mấy bài vận động để cơ thể thích ứng.
Haizz...
Thật ra thể lực của tôi cũng không tệ lắm, ít nhất là trước cấp ba.
Khi đó tôi còn là thành viên trong đội bóng rổ nữ của trường.
Thế nhưng từ sau khi lên cấp ba, các hoạt động thể thao bắt đầu giảm thiểu.
Khi học lớp 11 còn có lúc chơi bóng rổ được.
Nhưng đến lớp 12, đừng nói là chơi bóng rổ, ngay cả tiết thể dục cũng biến thành Ngữ văn và Toán học.
Cơ thể này đã trở nên tệ hại từ lúc đó.
Nếu nhất định bắt tôi tham gia vào Doanh trại đặc nhiệm, tôi cũng có thể chịu đựng được những cuộc huấn luyện thể lực kia.
Thế nhưng nói sao nhỉ? Hơi giống như có lòng mà không có sức.
Muốn chạy năm ngàn mét vào ngày nắng to hay là làm thí nghiệm trong căn phòng có điều hòa 24/24? Người bình thường đều sẽ chọn cái thứ hai.
Sau khi thay đồ huấn luyện xong, tôi vừa điều chỉnh vòng tay vừa đi vào chính giữa sân huấn luyện: “Ngộ Không, chuẩn bị dụng cụ huấn luyện.” “Hôm nay sẽ huấn luyện kiểu khác” Bỗng nhiên giọng nói của Kình Thiên vang lên! Tôi kinh ngạc nhìn xung quanh thì thấy Kinh Thiện ung dung đi vào từ cửa.
Anh ta mặc một bộ đồ huấn luyện màu đen, gọn gàng và đẹp trai, mái tóc dài được búi ra sau đầu một cách tùy tiện.
Kình Thiên vừa kéo chặt cổ tay áo vừa bước vào phòng huấn luyện, vừa vặn ở hướng bên cạnh tôi.
Anh ta hơi quay nghiêng mặt về phía tôi, có lẽ là đang liếc người ta qua khóe mắt.
Kình Thiên cong môi, liếc thoáng qua tôi rồi tiếp tục siết chặt đồ chiến đấu của mình: “Sao hả? Nhìn thấy tôi vui quá nên không nói được lời nào à?” “Đội trưởng, không phải anh còn đang bị giam sao?” Tôi kinh ngạc nhìn anh ta.
Kinh Thiên đã sửa soạn xong xuôi, xoay người chính thức đối diện với tôi, híp mắt cười khẽ: “Người như tối mà bị nhốt là lãng phí tài nguyên, vậy nên bọn họ cho tôi đến đây huấn luyện thể lực giúp cô.” Nói xong, anh ta còn hất cằm lên đây vẻ tự đặc, tái hiện hoàn chỉnh cái dáng vẻ kiêu ngạo và ngông cuồng của bản thân trước giờ.
“Đừng mà!” Không biết tại sao tôi lại hồ lên, giống như đang làm theo bản năng.
Tôi sững sờ, Kinh Thiên cũng sững sờ, tại sao tôi lại hô như vậy? Thế nhưng tôi đã nói ra rồi.
“Đừng?” Anh ta nhướng mày rồi lập tức căng cứng khớp hàm, mặt cũng sầm xuống, vẻ không vui hiện rõ ra mặt: “Được đấy!” Anh ta gào lên với tôi, gần như là quát chói tai: “Cô có biết thời gian của tôi quý giá cỡ nào không?” Tôi vội vàng cúi mặt, không dám nói một lời.
“Từ lúc Doanh trại đặc nhiệm Tinh năng được thành lập cho tới nay, chưa bao giờ có chuyện phái đội trưởng đi huấn luyện gà mờ cả, chưa bao giờ!” Tiếng nói của anh ta cao vút và đanh thép, uy nghiêm giống như huấn luyện viên, không cho phép trái ý.
“Tôi đến huấn luyện cô mà cô còn không muốn? Lập tức hít đất năm mươi cái cho tôi!” Tiếng quát chói tai của anh ta vang vọng khắp phòng huấn luyện.
Năm, năm mươi cái! Một câu nói bỗng nhiên lướt qua đầu tôi, là câu mà đêm đó Luân Hải đã nói với Nhan Lăng: Anh đến để ngược tâm ngược thân em đó.