Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-78
Chương 78: Tiểu mặc giỏi giang
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cuối cùng thì tôi cũng đã biết thân thể nhanh nhẹn của đám Kình Thiên, Hải Cơ đến từ đâu rồi.
Các cuộc huấn luyện thể lực cường độ cao khiển năng lực của bọn họ càng mạnh mẽ hơn.
Mà Tinh Thánh nói đó chỉ là cuộc kiểm tra thể lực đầu vào để gia nhập Doanh trại đặc nhiệm thôi.
Vậy có phải sau khi gia nhập doanh trại sẽ cần tiến hành những cuộc huấn luyện thể lực đáng sợ hơn nữa hay không? Mỗi ngày bọn họ đều phải tham gia Y huấn luyện với cường độ cao như vậy sao? Quả nhiên không phải ai cũng có thể làm anh hùng.
Vậy có phải mấy cô gái như Hải Cơ...
Cũng có cơ bắp đầy người không? Bỗng nhiên tôi rất muốn nhìn rãnh bụng của mấy cô ấy.
Tôi cảm thấy nữ sinh có rãnh bụng cũng rất gợi cảm, hơn nữa còn kéo rốn hẹp lại.
“Sau đó là bơi ba ngàn mét có mang theo phụ trọng...” Tình Thánh nói xong câu cuối cùng thì trưng ra vẻ mặt không thiết tha gì trên đời này nữa, dường như đã nói ra nguyên nhân mà anh ta không vào Doanh trại đặc nhiệm Tinh năng.
“Vậy nếu Doanh trại đặc nhiệm nhất định bắt anh đi thì sao?” Tôi đã nghe thấy Tư Dạ nói, Doanh trại đặc nhiệm có đặc quyền chọn đội viên.
Tình Thánh nhìn về phía tôi, cười khổ: “Vậy cậu chuẩn bị đi chết đi.
Ha...” Tối ôm mặt.
Tôi không muốn chay ba ki lô mét, hít đất một trăm cái, còn phải bơi ba ngàn mét có mang phụ trọng đâu! Lúc trước khi nghe thấy Tư Dạ nói rất có thể tôi sẽ được tuyển thẳng vào Doanh trại đặc nhiệm, trong lòng tôi còn cảm thấy rất đắc ý.
Thế nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy sợ.
Bạn có thể bắt tôi làm bài tập và học thuộc lòng cả ngày cả đêm, thế nhưng chạy bộ, bơi, hít đất sao, tôi thật sự không muốn làm mấy việc đó.
So sánh như vậy, dường như tôi thích hợp với Viện Nghiên cứu hơn nhiều.
“Còn có một cách.” Tình Thánh giơ một ngón tay: “Đó là tìm một người hướng dẫn, trở thành học sinh của người này, khiến cậu trở thành người kế thừa không thể thiếu trong một lĩnh vực nào đó.
Giống Bạch Mặc vậy, cậu ấy trở thành học sinh của giáo sư luật học Lãnh Gia.
Tương lai cậu ấy sẽ tiến vào Tòa án Tinh năng, trở thành nhân tài dự bị của giới pháp luật, vậy cho nên Doanh trại đặc nhiệm sẽ không thể ép buộc cậu ấy vào nơi đó.” Giọng điệu của Tình Thánh trở nên ngạo mạn: “Nói đến cùng thì Doanh trại đặc nhiệm cũng chỉ làm mấy việc vặt.
Hừ, một đám người tự cho là lợi hại.” Tinh Thánh không ngừng lắc đầu.
“Anh thì lợi hại lắm!” Nhan Lăng lại bắt đầu xỉa xói Tình Thánh: “Chỉ biết trốn trong Học viện Tinh năng, lầy lội không chịu ra trường để...
tán gái, hừ.” Tình Thánh không nói gì, chỉ có điều miệng lại nhếch lên một nụ cười trào phúng.
“Vậy sao anh không đi?” Tôi khó hiểu nhìn Tình Thánh: “Không phải anh đã thông qua cuộc kiểm tra của Doanh trại đặc nhiệm sao?”
“Anh ta đương nhiên không cần đi...” Nhan Lăng lại dùng giọng điệu nhanh chua để nói: “Bố anh ta là một trong những nhà đầu tư ở đây...
Sao bố anh ta có thể để anh ta vào Doanh trại đặc nhiệm chịu khổ chứ...
Thật ra anh họ Luân Hải chính là vua của chỗ này...
Đúng không? Anh Luân Hải? Chẳng qua anh Luân Hải nhà chúng ta khá khiêm tốn...
Học sáu năm đại học vẫn không ra trường, chỉ vì muốn nâng cao kinh nghiệm yêu đương cho các đàn em, có phải không...” Khi Nhan Lăng nói xong, Hàn và anh Béo đã trợn mắt há mồm, ngây ngốc nhìn Tình Thánh Luân Hải.
Luân Hải đang ăn bít tết chỉ cười khẽ, thế nhưng trong nụ cười đó lại có mấy phần cay đắng.
Đó là nỗi cay đắng vì những người xung quanh chẳng thể nào hiểu được mình.
“Học viện này do nhà anh mở?” Hàn giật mình nhìn Luân Hải.
Luân Hải vẫn im lặng, chỉ hơi nhíu mày, nhổ miếng thịt bò trong miệng ra: “Đúng là không thể thiếu vang đỏ, tôi đi khui một chai đã.” Nói xong, anh ta rời khỏi bàn ăn luôn.
“Doanh trại đặc nhiệm Tinh năng, Viện Nghiên cứu Tinh năng cũng do nhà họ đầu tư.” Bạch Mặc bỗng nhiên từ tốn nói với khuôn mặt không cảm xúc: “Nhà họ không chỉ là nhà đầu tư, còn là một trong những thành viên sáng lập.” “Oa...” Anh Béo chớp mắt: “Khó trách các nữ sinh đều thích tiếp cận anh ta.
Tattoo Girl, có phải năm đó Tâm Nghiên cũng biết thân phận thực sự của anh họ cậu không?” Nhan Lăng buồn bã ăn thịt bò: “Ừm...” “...” Vẻ mặt của Hàn và anh Béo ra chiều đã ngộ ra điều gì đó.
Ổ cái gì mà ồ!” Nhan Lăng tức giận ném dao nĩa: “Tấm Nghiên không phải là người như các cậu nghĩ! Không phải tất cả các nữ sinh đều hư vinh hám của, nhìn thấy người có tiền là sán lại gần! Các cậu nhìn Tô Linh đi, cậu ấy sẽ vì thân phận của anh họ tớ mà bỏ Bạch Mặc, đi quyến rũ anh họ tớ sao?” Tôi đỡ trán.
Đừng dùng tôi để làm phép so sánh được chứ, cảm giác là lạ sao đó, hơn nữa Bạch Ngốc nhà tôi còn ở đây này.
“Cho dù Tô Linh muốn ở bên tôi, tôi cũng không thèm.” Luân Hải cầm ly rượu vang, vừa lắc vừa đi ra, trên mặt là nụ cười bỡn cợt.
Anh ta thình lình đưa tay ra ôm lấy vai Bạch Ngốc nhà tôi: “Bởi vì...
Tôi nhìn trúng người đàn ông của cô ấy, phải không? Tiểu Bạch.” “Anh buông tay ra cho tôi!” Tôi lập tức quăng dao nĩa, đứng phắt dậy.
Tôi không quan tâm anh ta có năng lực gì.
Cho dù có mạnh đến mấy, chỉ cần có ý định đụng vào Bạch Ngốc nhà tôi thì bà đây tuyệt đối sẽ liều mạng với anh ta! “Ha ha ha..” Luân Hải cầm rượu vang mà cười to, chỉ có Bạch Mặc vẫn bình tĩnh ăn thịt bò, sau đó cậu ấy lại giơ ngón cái lên với Tỉnh Thánh.
“Bạch Ngốc, cậu đang làm gì thế hả!” Tôi đè ngón tay cái của Bạch Mặc xuống, cậu ấy lại càng cười tươi hơn.
Tôi rất hiếm khi nhìn thấy Bạch Ngốc cười, thế nhưng hôm nay nụ cười trên mặt cậu ấy lại có vẻ hơi nham hiểm.
“Tình Thánh, anh là thần tượng của chúng tôi!” Anh Béo và Hàn khoa trương vái lạy bên bàn ăn: “Vừa cao vừa đẹp trai, năng lực lại mạnh mẽ, còn biết nấu ăn! Lại còn là người thừa kế của nhà đầu tư ở đây, quả thực là hoàn mỹ!” “Có gì đặc biệt hơn người chứ!” Nhan Lăng vỗ bàn: “Cả quần đảo tinh năng có mấy chục gia tộc cùng đầu tư vào, nhà anh ta chỉ là một trong những nhà đầu tư thôi! Hừ.” Tiếng hừ cuối cùng của Nhan Lăng cực kỳ vang dội.
Tôi lắc đầu, đúng lúc đã ăn xong nên đứng lên: “Ai, Tattoo Girl, cậu ghét Luân Hải như vậy, còn cho anh ta ở đây làm gì chứ? Mỗi ngày cãi nhau, tự chuốc bực vào người à.” Nhan Lăng ngẩn người, mặt nghệt ra.
Hàn và anh Béo cũng dè dặt nhìn cô ấy.
“Bốp! Bốp! Bốp!” Luân Hải vỗ tay, lượn đến bên cạnh Nhan Lăng rồi ôm cổ kề sát vào mặt cô ấy một cách thân thiết: “Em họ yêu dấu của anh, anh đến đây để ngược em đấy.
Hì hì hì.
Em có thích bị anh ngược thân ngược tâm không
nào!”
“A!” Nhan Lăng hét to một tiếng, đẩy Luân Hải ra rồi tông cửa xông ra ngoài.
Luân Hải nhún vai, cười xấu xa vì đã đạt được mục đích.
Hàn và anh Béo ở một bên đồng thời vái lạy anh ta lần nữa.
Đúng là không chịu nổi mấy con người này.
Tôi lại lắc đầu, sau đó xoay người đuổi theo Nhan Lăng.
Rốt cuộc chuyện năm đó thế nào, tôi thật sự không rõ lắm.
Những gì tôi nghe được đều chỉ là lời nói từ một phía.
Rốt cuộc Tâm Nghiên là người thế nào, tôi cũng không biết.
Tuy nhiên, chuyện đó đã gây nên sự tổn thương gián tiếp cho Nhan Lăng, qua nhiều năm như vậy nhưng vẫn chẳng thể xóa nhòa.
Nhan Lăng đang ném đá để trút giận ở bờ biển.
Dăm ba cặp tình nhân tay trong tay bước qua, nơi đây thực sự là thiên đường để hẹn hò yêu đương.
“Thật không công bằng!” Khi tôi đến bên cạnh Nhan Lăng, cô ấy đang gào thét với biển rộng, sau đó quay mặt nhìn về phía tối: “Tớ và cái tên cặn bã Luân Hải kia là họ hàng, thế nhưng thứ mà nhà họ có, nhà tớ đều không có! Có phải rất không công bằng hay không! Lúc ông trời sắp xếp vận mệnh cho người ta, có phải cùng xem mặt không?” “Hì hì.” Tôi không nên được mà bật cười.
Cô ấy thở phì phò ném cục đá trong tay đi: “Năm nay tớ sẽ hoàn thành chương trình học, sau đó rời khỏi nơi này rồi mở một tiệm xăm, sẽ không ở lại đây nữa.
Tớ ngốc thật, cần gì phải ở lại đây để cả ngày nhìn thấy anh ta rồi tức giận chứ?”
“Cậu, cậu sắp tốt nghiệp?” Tôi chợt cảm thấy không nỡ.
Mặc dù tôi biết Nhan Lăng lớn tuổi hơn mình, nhất định sẽ rời khỏi đây sớm hơn tôi, thế nhưng nhanh như vậy thì tôi thực sự cảm thấy không quen.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Các cuộc huấn luyện thể lực cường độ cao khiển năng lực của bọn họ càng mạnh mẽ hơn.
Mà Tinh Thánh nói đó chỉ là cuộc kiểm tra thể lực đầu vào để gia nhập Doanh trại đặc nhiệm thôi.
Vậy có phải sau khi gia nhập doanh trại sẽ cần tiến hành những cuộc huấn luyện thể lực đáng sợ hơn nữa hay không? Mỗi ngày bọn họ đều phải tham gia Y huấn luyện với cường độ cao như vậy sao? Quả nhiên không phải ai cũng có thể làm anh hùng.
Vậy có phải mấy cô gái như Hải Cơ...
Cũng có cơ bắp đầy người không? Bỗng nhiên tôi rất muốn nhìn rãnh bụng của mấy cô ấy.
Tôi cảm thấy nữ sinh có rãnh bụng cũng rất gợi cảm, hơn nữa còn kéo rốn hẹp lại.
“Sau đó là bơi ba ngàn mét có mang theo phụ trọng...” Tình Thánh nói xong câu cuối cùng thì trưng ra vẻ mặt không thiết tha gì trên đời này nữa, dường như đã nói ra nguyên nhân mà anh ta không vào Doanh trại đặc nhiệm Tinh năng.
“Vậy nếu Doanh trại đặc nhiệm nhất định bắt anh đi thì sao?” Tôi đã nghe thấy Tư Dạ nói, Doanh trại đặc nhiệm có đặc quyền chọn đội viên.
Tình Thánh nhìn về phía tôi, cười khổ: “Vậy cậu chuẩn bị đi chết đi.
Ha...” Tối ôm mặt.
Tôi không muốn chay ba ki lô mét, hít đất một trăm cái, còn phải bơi ba ngàn mét có mang phụ trọng đâu! Lúc trước khi nghe thấy Tư Dạ nói rất có thể tôi sẽ được tuyển thẳng vào Doanh trại đặc nhiệm, trong lòng tôi còn cảm thấy rất đắc ý.
Thế nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy sợ.
Bạn có thể bắt tôi làm bài tập và học thuộc lòng cả ngày cả đêm, thế nhưng chạy bộ, bơi, hít đất sao, tôi thật sự không muốn làm mấy việc đó.
So sánh như vậy, dường như tôi thích hợp với Viện Nghiên cứu hơn nhiều.
“Còn có một cách.” Tình Thánh giơ một ngón tay: “Đó là tìm một người hướng dẫn, trở thành học sinh của người này, khiến cậu trở thành người kế thừa không thể thiếu trong một lĩnh vực nào đó.
Giống Bạch Mặc vậy, cậu ấy trở thành học sinh của giáo sư luật học Lãnh Gia.
Tương lai cậu ấy sẽ tiến vào Tòa án Tinh năng, trở thành nhân tài dự bị của giới pháp luật, vậy cho nên Doanh trại đặc nhiệm sẽ không thể ép buộc cậu ấy vào nơi đó.” Giọng điệu của Tình Thánh trở nên ngạo mạn: “Nói đến cùng thì Doanh trại đặc nhiệm cũng chỉ làm mấy việc vặt.
Hừ, một đám người tự cho là lợi hại.” Tinh Thánh không ngừng lắc đầu.
“Anh thì lợi hại lắm!” Nhan Lăng lại bắt đầu xỉa xói Tình Thánh: “Chỉ biết trốn trong Học viện Tinh năng, lầy lội không chịu ra trường để...
tán gái, hừ.” Tình Thánh không nói gì, chỉ có điều miệng lại nhếch lên một nụ cười trào phúng.
“Vậy sao anh không đi?” Tôi khó hiểu nhìn Tình Thánh: “Không phải anh đã thông qua cuộc kiểm tra của Doanh trại đặc nhiệm sao?”
“Anh ta đương nhiên không cần đi...” Nhan Lăng lại dùng giọng điệu nhanh chua để nói: “Bố anh ta là một trong những nhà đầu tư ở đây...
Sao bố anh ta có thể để anh ta vào Doanh trại đặc nhiệm chịu khổ chứ...
Thật ra anh họ Luân Hải chính là vua của chỗ này...
Đúng không? Anh Luân Hải? Chẳng qua anh Luân Hải nhà chúng ta khá khiêm tốn...
Học sáu năm đại học vẫn không ra trường, chỉ vì muốn nâng cao kinh nghiệm yêu đương cho các đàn em, có phải không...” Khi Nhan Lăng nói xong, Hàn và anh Béo đã trợn mắt há mồm, ngây ngốc nhìn Tình Thánh Luân Hải.
Luân Hải đang ăn bít tết chỉ cười khẽ, thế nhưng trong nụ cười đó lại có mấy phần cay đắng.
Đó là nỗi cay đắng vì những người xung quanh chẳng thể nào hiểu được mình.
“Học viện này do nhà anh mở?” Hàn giật mình nhìn Luân Hải.
Luân Hải vẫn im lặng, chỉ hơi nhíu mày, nhổ miếng thịt bò trong miệng ra: “Đúng là không thể thiếu vang đỏ, tôi đi khui một chai đã.” Nói xong, anh ta rời khỏi bàn ăn luôn.
“Doanh trại đặc nhiệm Tinh năng, Viện Nghiên cứu Tinh năng cũng do nhà họ đầu tư.” Bạch Mặc bỗng nhiên từ tốn nói với khuôn mặt không cảm xúc: “Nhà họ không chỉ là nhà đầu tư, còn là một trong những thành viên sáng lập.” “Oa...” Anh Béo chớp mắt: “Khó trách các nữ sinh đều thích tiếp cận anh ta.
Tattoo Girl, có phải năm đó Tâm Nghiên cũng biết thân phận thực sự của anh họ cậu không?” Nhan Lăng buồn bã ăn thịt bò: “Ừm...” “...” Vẻ mặt của Hàn và anh Béo ra chiều đã ngộ ra điều gì đó.
Ổ cái gì mà ồ!” Nhan Lăng tức giận ném dao nĩa: “Tấm Nghiên không phải là người như các cậu nghĩ! Không phải tất cả các nữ sinh đều hư vinh hám của, nhìn thấy người có tiền là sán lại gần! Các cậu nhìn Tô Linh đi, cậu ấy sẽ vì thân phận của anh họ tớ mà bỏ Bạch Mặc, đi quyến rũ anh họ tớ sao?” Tôi đỡ trán.
Đừng dùng tôi để làm phép so sánh được chứ, cảm giác là lạ sao đó, hơn nữa Bạch Ngốc nhà tôi còn ở đây này.
“Cho dù Tô Linh muốn ở bên tôi, tôi cũng không thèm.” Luân Hải cầm ly rượu vang, vừa lắc vừa đi ra, trên mặt là nụ cười bỡn cợt.
Anh ta thình lình đưa tay ra ôm lấy vai Bạch Ngốc nhà tôi: “Bởi vì...
Tôi nhìn trúng người đàn ông của cô ấy, phải không? Tiểu Bạch.” “Anh buông tay ra cho tôi!” Tôi lập tức quăng dao nĩa, đứng phắt dậy.
Tôi không quan tâm anh ta có năng lực gì.
Cho dù có mạnh đến mấy, chỉ cần có ý định đụng vào Bạch Ngốc nhà tôi thì bà đây tuyệt đối sẽ liều mạng với anh ta! “Ha ha ha..” Luân Hải cầm rượu vang mà cười to, chỉ có Bạch Mặc vẫn bình tĩnh ăn thịt bò, sau đó cậu ấy lại giơ ngón cái lên với Tỉnh Thánh.
“Bạch Ngốc, cậu đang làm gì thế hả!” Tôi đè ngón tay cái của Bạch Mặc xuống, cậu ấy lại càng cười tươi hơn.
Tôi rất hiếm khi nhìn thấy Bạch Ngốc cười, thế nhưng hôm nay nụ cười trên mặt cậu ấy lại có vẻ hơi nham hiểm.
“Tình Thánh, anh là thần tượng của chúng tôi!” Anh Béo và Hàn khoa trương vái lạy bên bàn ăn: “Vừa cao vừa đẹp trai, năng lực lại mạnh mẽ, còn biết nấu ăn! Lại còn là người thừa kế của nhà đầu tư ở đây, quả thực là hoàn mỹ!” “Có gì đặc biệt hơn người chứ!” Nhan Lăng vỗ bàn: “Cả quần đảo tinh năng có mấy chục gia tộc cùng đầu tư vào, nhà anh ta chỉ là một trong những nhà đầu tư thôi! Hừ.” Tiếng hừ cuối cùng của Nhan Lăng cực kỳ vang dội.
Tôi lắc đầu, đúng lúc đã ăn xong nên đứng lên: “Ai, Tattoo Girl, cậu ghét Luân Hải như vậy, còn cho anh ta ở đây làm gì chứ? Mỗi ngày cãi nhau, tự chuốc bực vào người à.” Nhan Lăng ngẩn người, mặt nghệt ra.
Hàn và anh Béo cũng dè dặt nhìn cô ấy.
“Bốp! Bốp! Bốp!” Luân Hải vỗ tay, lượn đến bên cạnh Nhan Lăng rồi ôm cổ kề sát vào mặt cô ấy một cách thân thiết: “Em họ yêu dấu của anh, anh đến đây để ngược em đấy.
Hì hì hì.
Em có thích bị anh ngược thân ngược tâm không
nào!”
“A!” Nhan Lăng hét to một tiếng, đẩy Luân Hải ra rồi tông cửa xông ra ngoài.
Luân Hải nhún vai, cười xấu xa vì đã đạt được mục đích.
Hàn và anh Béo ở một bên đồng thời vái lạy anh ta lần nữa.
Đúng là không chịu nổi mấy con người này.
Tôi lại lắc đầu, sau đó xoay người đuổi theo Nhan Lăng.
Rốt cuộc chuyện năm đó thế nào, tôi thật sự không rõ lắm.
Những gì tôi nghe được đều chỉ là lời nói từ một phía.
Rốt cuộc Tâm Nghiên là người thế nào, tôi cũng không biết.
Tuy nhiên, chuyện đó đã gây nên sự tổn thương gián tiếp cho Nhan Lăng, qua nhiều năm như vậy nhưng vẫn chẳng thể xóa nhòa.
Nhan Lăng đang ném đá để trút giận ở bờ biển.
Dăm ba cặp tình nhân tay trong tay bước qua, nơi đây thực sự là thiên đường để hẹn hò yêu đương.
“Thật không công bằng!” Khi tôi đến bên cạnh Nhan Lăng, cô ấy đang gào thét với biển rộng, sau đó quay mặt nhìn về phía tối: “Tớ và cái tên cặn bã Luân Hải kia là họ hàng, thế nhưng thứ mà nhà họ có, nhà tớ đều không có! Có phải rất không công bằng hay không! Lúc ông trời sắp xếp vận mệnh cho người ta, có phải cùng xem mặt không?” “Hì hì.” Tôi không nên được mà bật cười.
Cô ấy thở phì phò ném cục đá trong tay đi: “Năm nay tớ sẽ hoàn thành chương trình học, sau đó rời khỏi nơi này rồi mở một tiệm xăm, sẽ không ở lại đây nữa.
Tớ ngốc thật, cần gì phải ở lại đây để cả ngày nhìn thấy anh ta rồi tức giận chứ?”
“Cậu, cậu sắp tốt nghiệp?” Tôi chợt cảm thấy không nỡ.
Mặc dù tôi biết Nhan Lăng lớn tuổi hơn mình, nhất định sẽ rời khỏi đây sớm hơn tôi, thế nhưng nhanh như vậy thì tôi thực sự cảm thấy không quen.
Bình luận facebook