Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-75
Chương 75: Quá khứ của tình thánh
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Vốn dĩ tớ ở lại đây là vì muốn nhìn ông anh họ bị người ta đá.
Thế nhưng bây giờ xem ra, chuyện này không có khả năng cho lắm, bảo anh ta bỏ người khác còn dễ hơn.” Nhan Lăng nói rất không cam tâm: “Lần này
bỗng nhiên anh ta dính lấy Bạch Mặc nhà cậu đã là rất không bình thường, cậu phải cẩn thận chút.
Tuy rằng anh ta chưa bao giờ đụng vào phụ nữ của anh em, thế nhưng tình huống lần này quá bất thường.
Đừng thấy anh ta luôn miệng bảo coi trọng Bạch Mặc nhà cậu mà buông lỏng để phòng, không, đời, nào! Đã là cún thì không đổi được thói ăn phấn đấu, hơn nữa rõ ràng là Bạch Mặc nhà cậu có tình cảm rất tốt với anh ta.
Không biết cái tên cặn bã ấy lại đang tính toán cái quái gì nữa.” Tôi nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Rốt cuộc Luân Hải và Bạch Ngốc nhà tôi đang chơi trò gì.
Chẳng qua, có một vài điểm ở Luân Hải khiến tôi cảm thấy rất lạ: “Nếu anh họ cậu không muốn vào Doanh trại đặc nhiệm, tại sao anh ta còn tham gia cuộc sát hạch đó chứ?” “Anh ta muốn đi.” Nhan Lăng tức giận nói.
Cô ấy đá làn sóng nhỏ đang tấp vào bờ, vẻ mặt có phần đố kỵ.
Tôi hơi kinh ngạc nhìn Nhan Lăng, bởi vì từ vẻ mặt như tro tàn và giọng điệu chẳng thiết tha gì của Luân Hải, dường như anh ta hoàn toàn không muốn vào Doanh trại đặc nhiệm.
“Thế mới làm cho người ta tức giận!” Nhan Lăng tức đến giậm chân, nói đúng hơn là đố kỵ đến phát điện: “Đẹp trai, có tiền, nhiều người thích, mợ nó năng lực còn mạnh nữa chứ! Nếu tớ có năng lực mạnh như vậy, bây giờ tớ nhất định phải làm cho nước biển trào dâng!” Nhan Lăng buồn bực khua tay, giống như một ma pháp sư ảo tưởng sức mạnh đang khống chế biến rộng: “Ô! Ha! A.” Nhưng mà, nước biển trước mặt vẫn chẳng hề nhúc nhích, vẫn bình tĩnh đập vô bờ rồi lại dạt ra.
“Phù!” Cô ấy thở phào nhẹ nhõm giống đã tự ảo tưởng ra cảnh sóng thần dâng lên ngút trời: “Tuy rằng anh họ của tớ là cặn bã, thế nhưng năm đó đúng là rất lợi hại.
Luân Hải và Kình Thiên là đối thủ cạnh tranh.
Khi đó anh ta và Kình Thiên cùng tham gia sát hạch, thế nhưng Kinh Thiên được tuyển, anh ta lại bị từ chối.
Nguyên nhân là do bố anh ta không cho đi.
Chủ yếu là vì nhiệm vụ của đội đặc nhiệm quá nguy hiểm, anh ta lại là người thừa kế duy nhất của gia tộc bọn tớ, không thể chết được.
Nếu không thì bây giờ anh ta đã là một đội trưởng trong Doanh trại đặc nhiệm Tinh năng, lãnh đạo một đội ngũ, cũng sẽ không xảy ra chuyện Tâm Nghiên sau đó.
Ai...
Người ta có cả một để quốc đang chờ kể thừa kia kìa...” Vì vậy, Luân Hải muốn vào Doanh trại đặc nhiệm, bây giờ anh ta chỉ đang giả vờ không để ý đến nơi đó thôi.
Ái chà, chẳng trách lúc nãy anh ta còn bảo Doanh trại đặc nhiệm chỉ làm mấy việc vặt vãnh, giọng điệu còn chua loét, hóa ra là đang ghen tị.
Hơn nữa, Nhan Lăng cũng nói năm đó Luân Hải và Kình Thiên là đối thủ cạnh tranh, cuối cùng anh ta lại thua Kình Thiên vì gia tộc, trong lòng Luân Hải chắc chắn rất không cam tâm.
“Cậu tính sau này đi đâu?” Nhan Lăng hỏi tôi: “Xem tình hình này, rất có thể cậu sẽ được tuyển vào Doanh trại đặc nhiệm Tinh năng.” Tôi chớp mắt: “...” “A!” Nhan Lăng đột nhiên giật mình hét lên: “Hôm nay là ngày công bố giải thưởng! Sắp công bố rồi...” Nhan Lăng giữ lấy vai tôi rồi lắc mạnh: “Sắp công bố rồi.” Cô ấy vừa hét vừa lao nhanh về ký túc xá.
Hôm nay là ngày công bố kết quả xổ số sao? Căn bản không phải! Mà hôm nay là ngày công bố giải thưởng dự đoán năng lực của tôi và Bạch Mặc! Còn người công bố đương nhiên là Tiểu Ngộ Không, bởi vì năng lực của tôi và Bạch Mặc tạm thời được bảo mật với bên ngoài, vì vậy nên Tiểu Ngộ Không chỉ công bố giải thưởng.
Nhan Lăng, Hàn và anh Béo đều cầm điện thoại di động, căng thẳng nhìn chăm chú vào đó để đợi tin giải thưởng.
Bây giờ họ giống như người mua vé xổ số vậy.
Nhưng mà, cuối cùng người đoạt giải thưởng lớn lại khiến cho mọi người hơi bất ngờ, có điều lại nằm trong dự đoán của tôi và Bạch Mặc.
Giải thưởng lớn cuối cùng thuộc về Một Mắt! Chỉ có Một Mắt chọn năng lực mới, mục mà cậu ta chọn xem như gần với đáp án nhất.
Bởi vì năng lực của tôi và Bạch Mặc quả thực không thuộc về bất cứ loại lớn nào hiện có cả.
Thế nhưng, sự lựa chọn này cũng dấy lên càng nhiều suy đoán, bởi vì ba chữ “năng lực mới” này làm cho mọi người cảm thấy hiếu kỳ hơn.
Buổi tối, Bạch Mặc đàng hoàng chui vào trong hộp của mình.
Bộ đồ da gấu đang treo ngoài ban công bay phất phơ theo gió.
Nửa đêm nửa hôm, trông cũng khiếp người, giống như có một con quỷ treo cổ đang mắc trên ban công của chúng tôi.
Tôi nằm trên giường, cậu ấy thì ngủ dưới nền, giống như khi còn ở nhà tôi.
Ánh trăng chiếu vào giường tôi, trên sàn nhà và căn phòng nhỏ màu hồng phấn của Bạch Mặc.
Ánh trăng mờ nhạt còn chiếu lên cái đầu của con gấu trắng lớn kia nữa.
“Mấy ngày nữa Phương Năng sẽ bị áp giải đến Nhà tù Tinh năng, cậu có muốn đi không?” Bạch Mặc đột nhiên hỏi như vậy.
Tôi đáp không chút do dự: “Đi! Sao không đi chứ, tớ còn chưa kịp mắng cậu ta một trận!” “Ừ.” Bạch Mặc ừ một tiếng trầm thấp.
“Nhưng mà tớ được đi sao?” Tôi quay người nhìn về phía cậu ấy, đầu của cậu ấy vừa vặn ngang tầm nhìn ở chỗ ô cửa nhỏ của chiếc hộp màu hồng.
“Được.” Bạch Mặc cũng quay người về phía tôi, ánh trăng bàng bạc khiến đôi mắt đen của cậu ấy lóe sáng như vì sao đêm: “Bởi vì cậu là đương sự, cậu có quyền nói chuyện với cậu ta.” “Tốt quá!” Tôi nắm chặt tay.
Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cái tên Phương Năng này! “Rốt cuộc ở trung tâm quần đảo Tinh năng có gì, chẳng mấy chốc sẽ biết ngay thôi.” Tiếng nói trầm thấp của Bạch Mặc để lộ ra cả nét thâm trầm.
Điều ấy khiến tôi chợt cảm thấy bất an.
Tôi cũng không biết nỗi bất an này đến từ đâu.
Nhưng mà chẳng biết tại sao từ sau khi tiến vào Học viện Tinh năng, thỉnh thoảng Bạch Mặc sẽ trở nên rất xa lạ...
Kể từ hôm nay, Tình Thánh Luân Hải thật sự ăn vạ trong ký túc xá của chúng tôi.
Mỗi ngày đều bắt đầu từ việc Nhan Lăng và anh ta trách móc lẫn nhau, sau đó lại kết thúc bằng việc hai người họ mỉa mai nhau.
Sau khi Một Mắt lấy được giải thưởng lớn, cậu ta lập tức trở thành người giàu có.
Trong lớp gen, mỗi người đều nhận được quà của Một Mắt.
Nam thống nhất là giày hàng hiệu, nữ thống nhất là túi xách hàng hiệu.
Không thể không nói Một Mắt thật sự rất hào phóng, còn rất biết mua hàng nữa.
Rất nhiều người nhận giải xong đều biến mất ngay ngày hôm sau.
Hơn nữa, giày mà Một Mắt mua cho đám con trai đểu vừa chân.
Đúng rồi, tôi quên mất năng lực của cậu ta, chắc chắn cậu ta đã dùng con mắt Xquang của mình để “chụp” X quang chân đám con trai.
Sau khi thấy Tư Dạ tỏ ý muốn tôi trở thành học sinh của thầy, tôi đã nhận được đặc quyền có thể vào trong phòng thí nghiệm của thầy.
Mỗi ngày tôi đều có thể vào trong đó để xem thầy Tư Dạ làm thí nghiệm!
Cân nhắc đến việc sau khi huấn luyện thì có thể tôi sẽ khá mệt, vì vậy thời gian huấn luyện được đẩy về phía sau.
Tôi sẽ đến phòng thí nghiệm làm trợ thủ cho thầy Tư Dạ trước.
Nói là trợ thủ chứ thật ra tôi chỉ quét tước dọn dẹp phòng thí nghiệm, đưa công cụ thí nghiệm cho thấy, còn đâu vẫn chưa tham gia vào thí nghiệm thực tế, thế nhưng tôi đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Muốn tham gia vào thí nghiệm, phải bắt đầu bằng việc nhận biết dụng cụ thí nghiệm trước đã.
Bởi vì chuyện này, mỗi ngày Bạch Mặc đều ghen lồng ghen lộn.
Trong giờ học cậu ấy luôn nhìn chòng chọc vào thầy Tư Dạ.
Nếu không phải buổi chiều cậu ấy còn có tiết học và buổi huấn luyện thì chắc chắn cậu ấy sẽ cùng đến phòng thí nghiệm với tôi.
Quả thực Bạch Mặc chỉ hận không thể biến thành một miếng giấy dán dính chặt vào người tôi luôn thôi.
“Bạch Mặc...
Có phải là bạn trai em không?” Thầy Tư Dạ cầm ống nghiệm, ngờ vực nhìn về phía tôi.
Tôi sững sờ nhìn thấy, mặt hơi đỏ lên: “Vâng.” Thầy Tư Dạ phản ứng chậm quá đấy! Cả trường ai mà chẳng biết Bạch Mặc là bạn trai của tôi, ngay cả thầy hiệu trưởng còn biết nữa là.
“Thế à, đối với những việc này thì thấy luôn chậm tiêu lắm.” Thầy Tư Dạ cười nhẹ, sau đó bỏ ống nghiệm vào trong máy ly hợp: “Gần đây ở trên lớp cậu ta đều nhìn chằm chằm vào thấy, sát khí còn rất nồng nặc.” Xấu hổ quá trời ơi...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thế nhưng bây giờ xem ra, chuyện này không có khả năng cho lắm, bảo anh ta bỏ người khác còn dễ hơn.” Nhan Lăng nói rất không cam tâm: “Lần này
bỗng nhiên anh ta dính lấy Bạch Mặc nhà cậu đã là rất không bình thường, cậu phải cẩn thận chút.
Tuy rằng anh ta chưa bao giờ đụng vào phụ nữ của anh em, thế nhưng tình huống lần này quá bất thường.
Đừng thấy anh ta luôn miệng bảo coi trọng Bạch Mặc nhà cậu mà buông lỏng để phòng, không, đời, nào! Đã là cún thì không đổi được thói ăn phấn đấu, hơn nữa rõ ràng là Bạch Mặc nhà cậu có tình cảm rất tốt với anh ta.
Không biết cái tên cặn bã ấy lại đang tính toán cái quái gì nữa.” Tôi nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Rốt cuộc Luân Hải và Bạch Ngốc nhà tôi đang chơi trò gì.
Chẳng qua, có một vài điểm ở Luân Hải khiến tôi cảm thấy rất lạ: “Nếu anh họ cậu không muốn vào Doanh trại đặc nhiệm, tại sao anh ta còn tham gia cuộc sát hạch đó chứ?” “Anh ta muốn đi.” Nhan Lăng tức giận nói.
Cô ấy đá làn sóng nhỏ đang tấp vào bờ, vẻ mặt có phần đố kỵ.
Tôi hơi kinh ngạc nhìn Nhan Lăng, bởi vì từ vẻ mặt như tro tàn và giọng điệu chẳng thiết tha gì của Luân Hải, dường như anh ta hoàn toàn không muốn vào Doanh trại đặc nhiệm.
“Thế mới làm cho người ta tức giận!” Nhan Lăng tức đến giậm chân, nói đúng hơn là đố kỵ đến phát điện: “Đẹp trai, có tiền, nhiều người thích, mợ nó năng lực còn mạnh nữa chứ! Nếu tớ có năng lực mạnh như vậy, bây giờ tớ nhất định phải làm cho nước biển trào dâng!” Nhan Lăng buồn bực khua tay, giống như một ma pháp sư ảo tưởng sức mạnh đang khống chế biến rộng: “Ô! Ha! A.” Nhưng mà, nước biển trước mặt vẫn chẳng hề nhúc nhích, vẫn bình tĩnh đập vô bờ rồi lại dạt ra.
“Phù!” Cô ấy thở phào nhẹ nhõm giống đã tự ảo tưởng ra cảnh sóng thần dâng lên ngút trời: “Tuy rằng anh họ của tớ là cặn bã, thế nhưng năm đó đúng là rất lợi hại.
Luân Hải và Kình Thiên là đối thủ cạnh tranh.
Khi đó anh ta và Kình Thiên cùng tham gia sát hạch, thế nhưng Kinh Thiên được tuyển, anh ta lại bị từ chối.
Nguyên nhân là do bố anh ta không cho đi.
Chủ yếu là vì nhiệm vụ của đội đặc nhiệm quá nguy hiểm, anh ta lại là người thừa kế duy nhất của gia tộc bọn tớ, không thể chết được.
Nếu không thì bây giờ anh ta đã là một đội trưởng trong Doanh trại đặc nhiệm Tinh năng, lãnh đạo một đội ngũ, cũng sẽ không xảy ra chuyện Tâm Nghiên sau đó.
Ai...
Người ta có cả một để quốc đang chờ kể thừa kia kìa...” Vì vậy, Luân Hải muốn vào Doanh trại đặc nhiệm, bây giờ anh ta chỉ đang giả vờ không để ý đến nơi đó thôi.
Ái chà, chẳng trách lúc nãy anh ta còn bảo Doanh trại đặc nhiệm chỉ làm mấy việc vặt vãnh, giọng điệu còn chua loét, hóa ra là đang ghen tị.
Hơn nữa, Nhan Lăng cũng nói năm đó Luân Hải và Kình Thiên là đối thủ cạnh tranh, cuối cùng anh ta lại thua Kình Thiên vì gia tộc, trong lòng Luân Hải chắc chắn rất không cam tâm.
“Cậu tính sau này đi đâu?” Nhan Lăng hỏi tôi: “Xem tình hình này, rất có thể cậu sẽ được tuyển vào Doanh trại đặc nhiệm Tinh năng.” Tôi chớp mắt: “...” “A!” Nhan Lăng đột nhiên giật mình hét lên: “Hôm nay là ngày công bố giải thưởng! Sắp công bố rồi...” Nhan Lăng giữ lấy vai tôi rồi lắc mạnh: “Sắp công bố rồi.” Cô ấy vừa hét vừa lao nhanh về ký túc xá.
Hôm nay là ngày công bố kết quả xổ số sao? Căn bản không phải! Mà hôm nay là ngày công bố giải thưởng dự đoán năng lực của tôi và Bạch Mặc! Còn người công bố đương nhiên là Tiểu Ngộ Không, bởi vì năng lực của tôi và Bạch Mặc tạm thời được bảo mật với bên ngoài, vì vậy nên Tiểu Ngộ Không chỉ công bố giải thưởng.
Nhan Lăng, Hàn và anh Béo đều cầm điện thoại di động, căng thẳng nhìn chăm chú vào đó để đợi tin giải thưởng.
Bây giờ họ giống như người mua vé xổ số vậy.
Nhưng mà, cuối cùng người đoạt giải thưởng lớn lại khiến cho mọi người hơi bất ngờ, có điều lại nằm trong dự đoán của tôi và Bạch Mặc.
Giải thưởng lớn cuối cùng thuộc về Một Mắt! Chỉ có Một Mắt chọn năng lực mới, mục mà cậu ta chọn xem như gần với đáp án nhất.
Bởi vì năng lực của tôi và Bạch Mặc quả thực không thuộc về bất cứ loại lớn nào hiện có cả.
Thế nhưng, sự lựa chọn này cũng dấy lên càng nhiều suy đoán, bởi vì ba chữ “năng lực mới” này làm cho mọi người cảm thấy hiếu kỳ hơn.
Buổi tối, Bạch Mặc đàng hoàng chui vào trong hộp của mình.
Bộ đồ da gấu đang treo ngoài ban công bay phất phơ theo gió.
Nửa đêm nửa hôm, trông cũng khiếp người, giống như có một con quỷ treo cổ đang mắc trên ban công của chúng tôi.
Tôi nằm trên giường, cậu ấy thì ngủ dưới nền, giống như khi còn ở nhà tôi.
Ánh trăng chiếu vào giường tôi, trên sàn nhà và căn phòng nhỏ màu hồng phấn của Bạch Mặc.
Ánh trăng mờ nhạt còn chiếu lên cái đầu của con gấu trắng lớn kia nữa.
“Mấy ngày nữa Phương Năng sẽ bị áp giải đến Nhà tù Tinh năng, cậu có muốn đi không?” Bạch Mặc đột nhiên hỏi như vậy.
Tôi đáp không chút do dự: “Đi! Sao không đi chứ, tớ còn chưa kịp mắng cậu ta một trận!” “Ừ.” Bạch Mặc ừ một tiếng trầm thấp.
“Nhưng mà tớ được đi sao?” Tôi quay người nhìn về phía cậu ấy, đầu của cậu ấy vừa vặn ngang tầm nhìn ở chỗ ô cửa nhỏ của chiếc hộp màu hồng.
“Được.” Bạch Mặc cũng quay người về phía tôi, ánh trăng bàng bạc khiến đôi mắt đen của cậu ấy lóe sáng như vì sao đêm: “Bởi vì cậu là đương sự, cậu có quyền nói chuyện với cậu ta.” “Tốt quá!” Tôi nắm chặt tay.
Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cái tên Phương Năng này! “Rốt cuộc ở trung tâm quần đảo Tinh năng có gì, chẳng mấy chốc sẽ biết ngay thôi.” Tiếng nói trầm thấp của Bạch Mặc để lộ ra cả nét thâm trầm.
Điều ấy khiến tôi chợt cảm thấy bất an.
Tôi cũng không biết nỗi bất an này đến từ đâu.
Nhưng mà chẳng biết tại sao từ sau khi tiến vào Học viện Tinh năng, thỉnh thoảng Bạch Mặc sẽ trở nên rất xa lạ...
Kể từ hôm nay, Tình Thánh Luân Hải thật sự ăn vạ trong ký túc xá của chúng tôi.
Mỗi ngày đều bắt đầu từ việc Nhan Lăng và anh ta trách móc lẫn nhau, sau đó lại kết thúc bằng việc hai người họ mỉa mai nhau.
Sau khi Một Mắt lấy được giải thưởng lớn, cậu ta lập tức trở thành người giàu có.
Trong lớp gen, mỗi người đều nhận được quà của Một Mắt.
Nam thống nhất là giày hàng hiệu, nữ thống nhất là túi xách hàng hiệu.
Không thể không nói Một Mắt thật sự rất hào phóng, còn rất biết mua hàng nữa.
Rất nhiều người nhận giải xong đều biến mất ngay ngày hôm sau.
Hơn nữa, giày mà Một Mắt mua cho đám con trai đểu vừa chân.
Đúng rồi, tôi quên mất năng lực của cậu ta, chắc chắn cậu ta đã dùng con mắt Xquang của mình để “chụp” X quang chân đám con trai.
Sau khi thấy Tư Dạ tỏ ý muốn tôi trở thành học sinh của thầy, tôi đã nhận được đặc quyền có thể vào trong phòng thí nghiệm của thầy.
Mỗi ngày tôi đều có thể vào trong đó để xem thầy Tư Dạ làm thí nghiệm!
Cân nhắc đến việc sau khi huấn luyện thì có thể tôi sẽ khá mệt, vì vậy thời gian huấn luyện được đẩy về phía sau.
Tôi sẽ đến phòng thí nghiệm làm trợ thủ cho thầy Tư Dạ trước.
Nói là trợ thủ chứ thật ra tôi chỉ quét tước dọn dẹp phòng thí nghiệm, đưa công cụ thí nghiệm cho thấy, còn đâu vẫn chưa tham gia vào thí nghiệm thực tế, thế nhưng tôi đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Muốn tham gia vào thí nghiệm, phải bắt đầu bằng việc nhận biết dụng cụ thí nghiệm trước đã.
Bởi vì chuyện này, mỗi ngày Bạch Mặc đều ghen lồng ghen lộn.
Trong giờ học cậu ấy luôn nhìn chòng chọc vào thầy Tư Dạ.
Nếu không phải buổi chiều cậu ấy còn có tiết học và buổi huấn luyện thì chắc chắn cậu ấy sẽ cùng đến phòng thí nghiệm với tôi.
Quả thực Bạch Mặc chỉ hận không thể biến thành một miếng giấy dán dính chặt vào người tôi luôn thôi.
“Bạch Mặc...
Có phải là bạn trai em không?” Thầy Tư Dạ cầm ống nghiệm, ngờ vực nhìn về phía tôi.
Tôi sững sờ nhìn thấy, mặt hơi đỏ lên: “Vâng.” Thầy Tư Dạ phản ứng chậm quá đấy! Cả trường ai mà chẳng biết Bạch Mặc là bạn trai của tôi, ngay cả thầy hiệu trưởng còn biết nữa là.
“Thế à, đối với những việc này thì thấy luôn chậm tiêu lắm.” Thầy Tư Dạ cười nhẹ, sau đó bỏ ống nghiệm vào trong máy ly hợp: “Gần đây ở trên lớp cậu ta đều nhìn chằm chằm vào thấy, sát khí còn rất nồng nặc.” Xấu hổ quá trời ơi...
Bình luận facebook