Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-70
Chương 70: Phòng tạm giam thật xa hoa
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cả khuôn mặt tôi tức thì đỏ bừng.
Tôi đá một củ vào cái bụng mà cậu ấy đã vạch ra: “Cậu làm gì vậy?”
Bạch Mặc thả tay xuống, nhìn tôi với vẻ vô tội và khó hiểu: “Cho cậu đó, cậu nói cậu muốn tớ.” Cậu ấy nói hết sức vô tội, còn giống như một cô vợ nhỏ đang ỡm ờ, nhìn tôi với dáng vẻ vừa e lệ vừa hơi tủi thân.
Hả? Tôi muốn cậu ấy? Cố gắng nhớ lại.
Cậu ấy hỏi tôi có muốn cậu ấy hay không.
Sau đó tôi nói tôi muốn cậu ấy.
Có gì sai ấy nhỉ?
Aaaa!
Sai hết rồi sai hết rồi! Tôi lại bị cậu ấy gài bẫy! Lại bị cậu ấy trêu chọc! Tên khốn Bạch Mặc này! “Cậu lại chơi tớ!” Tôi tức lên, cái chân đá vào bụng Bạch Mặc lại càng dùng sức hơn.
Bạch Mặc đột nhiên nắm chặt cái chân ấy, cúi người xuống dí sát tới trước mặt tôi, một tay giữ lấy mặt tôi còn đôi môi thì kề sát tới.
Tim của tôi lập tức như ngừng đập, ngây ngốc nhìn khuôn mặt đang dần trong gang tấc và đôi mắt sâu lắng như cả vũ trụ kia.
Có một chuyện tớ không đùa cậu...” Khi giọng nói trầm khàn mềm nhẹ của cậu ấy phát ra, cánh môi của cậu ấy cũng lướt qua bên mặt tôi, dán sát đến tai tôi: “Linh, tớ muốn làm người đàn ông của cậu...” Vào lúc tiếng thì thầm khàn khàn tiến vào tai trái của tôi, đầu óc của tôi giống như bị hơi thở của cậu ấy lấp kín, hoàn toàn trở nên trống rỗng.
Một nụ hôn khẽ khàng rơi lên môi tối, một nụ hôn mềm nhẹ và dài lâu.
Cậu ấy dần thò tay luồn vào áo của tôi, thế nhưng tôi chẳng hề có chút phản ứng nào, giống như đã hoàn toàn mất hết khả năng chống cự.
Tôi chỉ nghe được nhịp tim dồn dập của mình, chỉ cảm nhận được cái nóng ướt từ nụ hôn của cậu ấy, chỉ nghe được tiếng hít thở dần trở nên dồn dập của cậu ấy, chỉ nếm được vị ngọt ngào có mùi bạc hà từ đầu lưỡi của cậu ấy.
“Chị Tô Linh, anh Bạch Mặc.” Tiếng nói của Tiểu Ngộ Không bỗng nhiên truyền đến, bàn tay của Bạch Mặc lập tức khựng lại dưới áo của tôi.
“Chỗ này là phòng chăm sóc đặc biệt nên có camera, hai người có cần em làm mờ không?” Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên lạnh lẽo.
Tôi lập tức quay mặt đi.
Không biết tại sao thân thể của tôi lại nóng lên dưới bàn tay nóng bỏng của cậu ấy nữa.
“Bây giờ...
cậu đã thỏa mãn chưa?” Tôi đỏ mặt lầm bầm, túm lấy bàn tay Bạch Mặc đang đặt dưới áo tôi.
“Ừ.” Bạch Mặc trầm ngâm đáp một tiếng, từ từ rút tay ra rồi cài nút áo đầu tiên trên bộ quần áo bệnh nhân của tôi lại: “Tớ muốn ngủ bên cạnh cậu.”
Bạch Mặc nằm bên trái tội, cánh tay đặt dưới cổ tôi để tôi dựa vào người cậu ấy.
Một cánh tay khác lại vắt qua người của tôi, vuốt ve cánh tay đã bị bó thạch cao một cách dịu dàng.
Lâu thật lâu, chúng tôi đều không nói gì với nhau, chỉ nằm bên nhau như vậy, nghe tiếng hít thở của nhau và cảm nhận nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống.
Đầu óc của tôi còn đang trống rỗng.
Lúc đó tôi...
thật sự...
chẳng hề suy nghĩ gì cả.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra một cách tự nhiên đến vậy.
“Vết thương của cậu vẫn chưa khỏi.” Cậu ấy gác cằm trên đỉnh đầu của tôi mà lẩm bẩm: “Tớ sẽ không làm gì cậu thật.” “Câm miệng!” Vất vả lắm nhịp tim của tôi mới đập lại bình thường, thế mà lại bị một câu nói của cậu ấy làm cho rối loạn.
Cơn nóng chảy trên mặt cũng bốc lên lần nữa: “Sau này đừng có ghen tuông lung tung nữa.
Sớm muộn gì tới cũng phải đi làm, bên cạnh tớ có đồng nghiệp năm thì phải làm sao hả? “Tớ nuôi cậu, cậu chỉ cần ở nhà cho tớ ôm là được...” Bạch Mặc nói chuyện như một đứa trẻ vậy.
Cậu ấy ôm chặt tối: “Cậu là của tớ.
Tớ không thích nam sinh khác nhìn cậu, càng không thể chịu đựng việc người đàn ông khác chạm vào cậu, hôn cậu.” “Đã nói rồi mà! Đó là cứu người.
Sao cậu lại hẹp hòi như vậy.” “Tớ hẹp hòi như vậy đấy.” Bạch Mặc lẩm bẩm: “Tớ còn chưa sờ cậu, lại bị tên khốn kia sờ trước...” Cậu ấy nói đến cuối câu thì giọng điệu đã trở nên tắc nghẹn.
Giống như món ăn mà mình yêu thích không nỡ cắn miếng nào, lại bị người khác căn hết chỉ trong hai ba miệng.
“Cậu đủ rồi nha!” Tôi thực sự không chịu nổi dáng vẻ hẹp hòi này của cậu ấy.
“Quả nhiên là do tớ ra tay chậm quá!” Bạch Mặc bỗng nhiên nói với giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi, sau đó đưa tay ra từ từ sờ mó dưới gối của tôi.
“Rốt cuộc cậu đang tìm cái gì? Cậu giấu vàng dưới gối tớ hả!” Bạch Mặc không nói một lời mà cứ tiếp tục mò như vậy, giống như đang cố tình mò thật chậm.
Cậu ấy lần mò rất lâu, còn hơi nhíu mày rồi méo miệng.
Sau đó, cậu ấy mò được cái gì đó, mở lòng bàn tay ra rồi đưa đến trước mặt tôi, | thở dài khe khẽ: “Ai...
Lại uống công chuẩn bị...”
Giây đầu tiên tôi nhìn thấy thứ trong lòng bàn tay của Bạch Mặc thì lập tức túm lấy nó rồi quăng đi.
Không ngờ cái tên ngốc này lại giấu bao cao su ở dưới gối của tôi! Chỗ giấu đồ của cậu ta quả thật là càng ngày càng nhiều! “Cậu còn giấu ở đâu nữa hả?” Tôi quát lên chói tai.
Bạch Mặc trốn sau lưng tôi không dám nói gì.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn Bạch Mặc, cậu ấy chột dạ ngoảnh mặt sang chỗ khác, nhìn sang mấy bình hoa.
Tôi chợt cảm thấy mình vẫn hôn mê tiếp thì tốt hơn.
Lúc cậu ấy bị phân thân ở thế giới 2d nhập thể, không ai có thể địch nổi sự đê tiện ấy! “Anh ta hôn cậu lâu như vậy.” Cậu ấy lại tiếp tục nữa rồi! Tôi cạn lời mà lườm Bạch Mặc một cái.
“Còn sờ lâu như vậy.” Tôi cầm ngay lấy tay Bạch Mặc đặt lên ngực mình, cả người cậu ấy lập tức cứng đờ.
“Đừng lộn xộn thì cho cậu để suốt luôn!” Tôi đỏ mặt rồi nói đầy buồn bực.
Thật lâu sau, Bạch Mặc chẳng hề phát ra tiếng nào.
Rốt cuộc thì cậu ấy cũng ngậm miệng lại.
Hành động của tôi đã điểm trúng huyệt cậu ấy.
“Thình thịch thình thịch thình thịch” Cuối cùng tôi đã nghe được nhịp tim rối loạn của cậu ấy.
“Khụ, hình như điều hòa không đủ mát.” Nói xong, Bạch Mặc “chuồn” khỏi sau lưng tôi.
Tôi không nhịn được mà cười trộm.
Bạch Mặc không đến gần cái điều hòa, mà lại bước đến kéo mở cửa sổ ra.
Ngay lập tức, cơn gió biển mạnh mẽ thổi bay rèm cửa sổ, cũng thổi tan nhiệt độ không bình thường trong căn phòng bệnh này.
Bạch Mặc vừa chống hai tay lên khung cửa sổ vừa không ngừng hít sâu: “Phù...
phù...” Cậu ấy kéo mở cổ áo của mình ra để cho gió mát thổi vào trong đó, xua tan cơn nóng cháy trong cơ thể.
Trong công cuộc “đối kháng lực lượng đen tối” với phần thân 2d của cậu ấy, ít khi tôi thắng được.
Lần này, tôi cảm thấy mừng thầm vì trận thắng nho nhỏ của mình.
Nhìn dáng vẻ kia của cậu ấy, chắc hẳn còn phải mất rất lâu để bình tĩnh lại.
Tôi vẫn luôn bị Bạch Mặc “dằn vặt”, lần này cậu ấy lại bị tôi dằn vặt ngược lại, tôi bỗng cảm thấy thoải mái vô cớ.
“Tiểu Bạch, cậu có tin trên đời này có linh hồn không?” Tôi nhìn Bạch Ngốc vẫn đang đứng “hóng gió” bên cửa sổ.
Bạch Mặc tiếp tục đứng cạnh cửa sổ, tùy tiện đáp lời: “Chắc là có đó, phù..” Cậu ấy hơi nhắm mắt lại, vẻ mặt dần trở nên bình tĩnh giữa gió biển.
Tôi nhìn khuôn mặt của cậu ấy một hồi: “Thật ra...
vào lúc tớ chết đã xảy ra một chuyện rất kỳ lạ...” Cậu ấy hơi ngẩn ra, quay mặt nhìn về phía tôi, ánh mắt lẳng lặng dừng trên khuôn mặt tôi.
Tôi nhớ kỹ lại: “Thật sự rất kỳ lạ.
Tớ...
rời khỏi cơ thể của mình, sau đó nhìn thấy đám Kinh Thiên, Kinh Không chạy tới...” “Ảo giác sau khi chết là chuyện mà giới khoa học vẫn luôn tranh luận.” Cuối cùng Bạch Mặc cũng khôi phục được sự bình tĩnh, cậu ấy quay trở lại giường của tôi: “Vào lúc dấu hiệu sinh tồn của cơ thể dừng lại, thật ra đại não vẫn chưa hoàn toàn ngừng hoạt động.
Cho nên lúc đó hẳn là ảo giác của đại não.” “Nhưng cầu giải thích sao về việc chính tớ nhìn thấy Kinh Thiên và Kinh Không cứu mình?” Tôi nhìn về phía Bạch Mặc, đôi mắt đen của cậu ấy lóe lên trong thoáng chốc.
Tôi nhìn sang chỗ khác rồi lâm vào trầm tư: “Chưa có ai nói với tớ rằng Kinh Thiên đã từng làm hô hấp nhân tạo cho tớ đúng không.” Vẻ mặt của Bạch Mặc lập tức cứng đờ.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tôi đá một củ vào cái bụng mà cậu ấy đã vạch ra: “Cậu làm gì vậy?”
Bạch Mặc thả tay xuống, nhìn tôi với vẻ vô tội và khó hiểu: “Cho cậu đó, cậu nói cậu muốn tớ.” Cậu ấy nói hết sức vô tội, còn giống như một cô vợ nhỏ đang ỡm ờ, nhìn tôi với dáng vẻ vừa e lệ vừa hơi tủi thân.
Hả? Tôi muốn cậu ấy? Cố gắng nhớ lại.
Cậu ấy hỏi tôi có muốn cậu ấy hay không.
Sau đó tôi nói tôi muốn cậu ấy.
Có gì sai ấy nhỉ?
Aaaa!
Sai hết rồi sai hết rồi! Tôi lại bị cậu ấy gài bẫy! Lại bị cậu ấy trêu chọc! Tên khốn Bạch Mặc này! “Cậu lại chơi tớ!” Tôi tức lên, cái chân đá vào bụng Bạch Mặc lại càng dùng sức hơn.
Bạch Mặc đột nhiên nắm chặt cái chân ấy, cúi người xuống dí sát tới trước mặt tôi, một tay giữ lấy mặt tôi còn đôi môi thì kề sát tới.
Tim của tôi lập tức như ngừng đập, ngây ngốc nhìn khuôn mặt đang dần trong gang tấc và đôi mắt sâu lắng như cả vũ trụ kia.
Có một chuyện tớ không đùa cậu...” Khi giọng nói trầm khàn mềm nhẹ của cậu ấy phát ra, cánh môi của cậu ấy cũng lướt qua bên mặt tôi, dán sát đến tai tôi: “Linh, tớ muốn làm người đàn ông của cậu...” Vào lúc tiếng thì thầm khàn khàn tiến vào tai trái của tôi, đầu óc của tôi giống như bị hơi thở của cậu ấy lấp kín, hoàn toàn trở nên trống rỗng.
Một nụ hôn khẽ khàng rơi lên môi tối, một nụ hôn mềm nhẹ và dài lâu.
Cậu ấy dần thò tay luồn vào áo của tôi, thế nhưng tôi chẳng hề có chút phản ứng nào, giống như đã hoàn toàn mất hết khả năng chống cự.
Tôi chỉ nghe được nhịp tim dồn dập của mình, chỉ cảm nhận được cái nóng ướt từ nụ hôn của cậu ấy, chỉ nghe được tiếng hít thở dần trở nên dồn dập của cậu ấy, chỉ nếm được vị ngọt ngào có mùi bạc hà từ đầu lưỡi của cậu ấy.
“Chị Tô Linh, anh Bạch Mặc.” Tiếng nói của Tiểu Ngộ Không bỗng nhiên truyền đến, bàn tay của Bạch Mặc lập tức khựng lại dưới áo của tôi.
“Chỗ này là phòng chăm sóc đặc biệt nên có camera, hai người có cần em làm mờ không?” Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên lạnh lẽo.
Tôi lập tức quay mặt đi.
Không biết tại sao thân thể của tôi lại nóng lên dưới bàn tay nóng bỏng của cậu ấy nữa.
“Bây giờ...
cậu đã thỏa mãn chưa?” Tôi đỏ mặt lầm bầm, túm lấy bàn tay Bạch Mặc đang đặt dưới áo tôi.
“Ừ.” Bạch Mặc trầm ngâm đáp một tiếng, từ từ rút tay ra rồi cài nút áo đầu tiên trên bộ quần áo bệnh nhân của tôi lại: “Tớ muốn ngủ bên cạnh cậu.”
Bạch Mặc nằm bên trái tội, cánh tay đặt dưới cổ tôi để tôi dựa vào người cậu ấy.
Một cánh tay khác lại vắt qua người của tôi, vuốt ve cánh tay đã bị bó thạch cao một cách dịu dàng.
Lâu thật lâu, chúng tôi đều không nói gì với nhau, chỉ nằm bên nhau như vậy, nghe tiếng hít thở của nhau và cảm nhận nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống.
Đầu óc của tôi còn đang trống rỗng.
Lúc đó tôi...
thật sự...
chẳng hề suy nghĩ gì cả.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra một cách tự nhiên đến vậy.
“Vết thương của cậu vẫn chưa khỏi.” Cậu ấy gác cằm trên đỉnh đầu của tôi mà lẩm bẩm: “Tớ sẽ không làm gì cậu thật.” “Câm miệng!” Vất vả lắm nhịp tim của tôi mới đập lại bình thường, thế mà lại bị một câu nói của cậu ấy làm cho rối loạn.
Cơn nóng chảy trên mặt cũng bốc lên lần nữa: “Sau này đừng có ghen tuông lung tung nữa.
Sớm muộn gì tới cũng phải đi làm, bên cạnh tớ có đồng nghiệp năm thì phải làm sao hả? “Tớ nuôi cậu, cậu chỉ cần ở nhà cho tớ ôm là được...” Bạch Mặc nói chuyện như một đứa trẻ vậy.
Cậu ấy ôm chặt tối: “Cậu là của tớ.
Tớ không thích nam sinh khác nhìn cậu, càng không thể chịu đựng việc người đàn ông khác chạm vào cậu, hôn cậu.” “Đã nói rồi mà! Đó là cứu người.
Sao cậu lại hẹp hòi như vậy.” “Tớ hẹp hòi như vậy đấy.” Bạch Mặc lẩm bẩm: “Tớ còn chưa sờ cậu, lại bị tên khốn kia sờ trước...” Cậu ấy nói đến cuối câu thì giọng điệu đã trở nên tắc nghẹn.
Giống như món ăn mà mình yêu thích không nỡ cắn miếng nào, lại bị người khác căn hết chỉ trong hai ba miệng.
“Cậu đủ rồi nha!” Tôi thực sự không chịu nổi dáng vẻ hẹp hòi này của cậu ấy.
“Quả nhiên là do tớ ra tay chậm quá!” Bạch Mặc bỗng nhiên nói với giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi, sau đó đưa tay ra từ từ sờ mó dưới gối của tôi.
“Rốt cuộc cậu đang tìm cái gì? Cậu giấu vàng dưới gối tớ hả!” Bạch Mặc không nói một lời mà cứ tiếp tục mò như vậy, giống như đang cố tình mò thật chậm.
Cậu ấy lần mò rất lâu, còn hơi nhíu mày rồi méo miệng.
Sau đó, cậu ấy mò được cái gì đó, mở lòng bàn tay ra rồi đưa đến trước mặt tôi, | thở dài khe khẽ: “Ai...
Lại uống công chuẩn bị...”
Giây đầu tiên tôi nhìn thấy thứ trong lòng bàn tay của Bạch Mặc thì lập tức túm lấy nó rồi quăng đi.
Không ngờ cái tên ngốc này lại giấu bao cao su ở dưới gối của tôi! Chỗ giấu đồ của cậu ta quả thật là càng ngày càng nhiều! “Cậu còn giấu ở đâu nữa hả?” Tôi quát lên chói tai.
Bạch Mặc trốn sau lưng tôi không dám nói gì.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn Bạch Mặc, cậu ấy chột dạ ngoảnh mặt sang chỗ khác, nhìn sang mấy bình hoa.
Tôi chợt cảm thấy mình vẫn hôn mê tiếp thì tốt hơn.
Lúc cậu ấy bị phân thân ở thế giới 2d nhập thể, không ai có thể địch nổi sự đê tiện ấy! “Anh ta hôn cậu lâu như vậy.” Cậu ấy lại tiếp tục nữa rồi! Tôi cạn lời mà lườm Bạch Mặc một cái.
“Còn sờ lâu như vậy.” Tôi cầm ngay lấy tay Bạch Mặc đặt lên ngực mình, cả người cậu ấy lập tức cứng đờ.
“Đừng lộn xộn thì cho cậu để suốt luôn!” Tôi đỏ mặt rồi nói đầy buồn bực.
Thật lâu sau, Bạch Mặc chẳng hề phát ra tiếng nào.
Rốt cuộc thì cậu ấy cũng ngậm miệng lại.
Hành động của tôi đã điểm trúng huyệt cậu ấy.
“Thình thịch thình thịch thình thịch” Cuối cùng tôi đã nghe được nhịp tim rối loạn của cậu ấy.
“Khụ, hình như điều hòa không đủ mát.” Nói xong, Bạch Mặc “chuồn” khỏi sau lưng tôi.
Tôi không nhịn được mà cười trộm.
Bạch Mặc không đến gần cái điều hòa, mà lại bước đến kéo mở cửa sổ ra.
Ngay lập tức, cơn gió biển mạnh mẽ thổi bay rèm cửa sổ, cũng thổi tan nhiệt độ không bình thường trong căn phòng bệnh này.
Bạch Mặc vừa chống hai tay lên khung cửa sổ vừa không ngừng hít sâu: “Phù...
phù...” Cậu ấy kéo mở cổ áo của mình ra để cho gió mát thổi vào trong đó, xua tan cơn nóng cháy trong cơ thể.
Trong công cuộc “đối kháng lực lượng đen tối” với phần thân 2d của cậu ấy, ít khi tôi thắng được.
Lần này, tôi cảm thấy mừng thầm vì trận thắng nho nhỏ của mình.
Nhìn dáng vẻ kia của cậu ấy, chắc hẳn còn phải mất rất lâu để bình tĩnh lại.
Tôi vẫn luôn bị Bạch Mặc “dằn vặt”, lần này cậu ấy lại bị tôi dằn vặt ngược lại, tôi bỗng cảm thấy thoải mái vô cớ.
“Tiểu Bạch, cậu có tin trên đời này có linh hồn không?” Tôi nhìn Bạch Ngốc vẫn đang đứng “hóng gió” bên cửa sổ.
Bạch Mặc tiếp tục đứng cạnh cửa sổ, tùy tiện đáp lời: “Chắc là có đó, phù..” Cậu ấy hơi nhắm mắt lại, vẻ mặt dần trở nên bình tĩnh giữa gió biển.
Tôi nhìn khuôn mặt của cậu ấy một hồi: “Thật ra...
vào lúc tớ chết đã xảy ra một chuyện rất kỳ lạ...” Cậu ấy hơi ngẩn ra, quay mặt nhìn về phía tôi, ánh mắt lẳng lặng dừng trên khuôn mặt tôi.
Tôi nhớ kỹ lại: “Thật sự rất kỳ lạ.
Tớ...
rời khỏi cơ thể của mình, sau đó nhìn thấy đám Kinh Thiên, Kinh Không chạy tới...” “Ảo giác sau khi chết là chuyện mà giới khoa học vẫn luôn tranh luận.” Cuối cùng Bạch Mặc cũng khôi phục được sự bình tĩnh, cậu ấy quay trở lại giường của tôi: “Vào lúc dấu hiệu sinh tồn của cơ thể dừng lại, thật ra đại não vẫn chưa hoàn toàn ngừng hoạt động.
Cho nên lúc đó hẳn là ảo giác của đại não.” “Nhưng cầu giải thích sao về việc chính tớ nhìn thấy Kinh Thiên và Kinh Không cứu mình?” Tôi nhìn về phía Bạch Mặc, đôi mắt đen của cậu ấy lóe lên trong thoáng chốc.
Tôi nhìn sang chỗ khác rồi lâm vào trầm tư: “Chưa có ai nói với tớ rằng Kinh Thiên đã từng làm hô hấp nhân tạo cho tớ đúng không.” Vẻ mặt của Bạch Mặc lập tức cứng đờ.