• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (2 Viewers)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-69

Chương 69: Đến thăm kinh thiên




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
86523.png

Xem ảnh 2
86523_2.png
“Nhưng nếu có người có thể phân tách chúng ra, hoàn toàn phân giải chúng và biến chứng về lại trạng thái nguyên tử thì sao?” Tay tôi gạt sang hai bên.



Ngay lập tức, sự kết nối trong tất cả các hợp chất đều bị cắt đứt, chúng trở về trạng thái nguyên tử rồi chậm rãi tách rời trên màn hình ở mặt bàn trước mặt chúng tôi: “Vào lúc này, nếu hung thủ có năng lực tổ hợp lại các nguyên tử, đồng thời người này còn có carbon và nitơ, sau đó liên kết chúng lại với nhau...” Tôi chỉ vào nguyên tử cacbon và nguyên tử nitơ, từ từ kéo chúng lại gần nhau.



Giữa chúng hình thành một liên kết mới, biến thành cyano: “Một khi cyano được hình thành...” “Sẽ có xyanua...”Hải Cơ và Thần Ấn giật mình nhìn hình ảnh phân tử cyano và các nguyên tử natri, kali, lưu huỳnh đang tồn tại tự do xung quanh hiện ra trên mặt bàn! “F*ck!” Kinh Không kinh ngạc thốt lên rồi đứng bật dậy khiến cái ghế đang ngồi bị đẩy ra sau! Vào lúc này, cho dù kéo một nguyên tử natri hay là kali, thậm chí là một nguyên tử nào khác tới, đều có thể hình thành chất độc trí mạng là xyanua! Bởi vậy, đây chính là lý do tại sao cứ phải là xyanua.



Nếu chúng ta sở hữu năng lực tổ hợp lại nguyên tử, vậy xyanua có thể coi là hợp chất có độc dễ tổ hợp nhất trong tầm hiểu biết của chúng ta.



Giống như xếp gỗ vậy, chỉ cần xếp khối cacbon và khối nitơ lại với nhau là được.



Mà trong các nguyên tố hóa học thực và cũng là nguyên tố đơn giản và dễ nhớ nhất.



Nếu bảo bạn tạo ra chất độc phức tạp hơn, có lẽ bạn cũng không biết nó có kết cấu thế nào.



“Lúc trước, đội trưởng nói bất kỳ chuyện gì nhìn có vẻ bình thường mà liên quan tới Tinh Tộc thì đều sẽ trở nên không bình thường.



Vì vậy, tôi nghĩ chuyện này.” Tôi vừa suy nghĩ vừa nói một cách đứt quãng: “Có thể nghĩ theo hướng ngược lại.



Ở trong thế giới bình thường, trở nên đơn giản, ba nạn nhân, đều bởi bị tiêm xyanua nên mới chết.



Thế nhưng trong thuốc tiêm không có xyanua.



Có điều, nếu hung thủ có năng lực phân giải và tổ hợp nguyên tử, vậy thì những loại thuốc này đã cung cấp cho gã tất cả các nguyên tử cần thiết để tổ hợp nên xyanua.” Tôi nhìn mọi người.



Kinh Không giật mình im lặng, cậu ta chậm rãi ngồi lại xuống ghế, sau đó nhìn về phía Đình Thiên.



Kình Thiên nhìn các nguyên tử tự do đang hiện ra trên mặt bàn thật lâu.



Trong hoàn cảnh bình thường, những hợp chất này vốn không thể có phản ứng gì với nhau được.



Thế nhưng ở trong thế giới Tinh Tộc thì chưa chắc.



Năng lực của Tinh Tộc được căn cứ vào khoa học đã biết, thế nhưng lại vượt qua khoa học mà mọi người đã biết.



Hải Cơ, Thần Ấn và Thù Lị không hẹn mà cùng nhìn về phía Đình Thiên.



“Đội trưởng, em cảm thấy rất có khả năng đó.” Thủ tị nói khe khẽ.



Từ đầu đến cuối Hải Cơ đều im lặng không nói gì, dường như cô ấy đang chờ chỉ thị kế tiếp của Kinh Thiên.



Kình Thiên chậm rãi ngồi thẳng dậy, bàn tay đang chống má cũng đặt xuống mặt bàn, đầu ngón tay chấm nhẹ: “Nếu quả thực là Tinh Tộc, vậy lúc chuyển đổi thì người này chắc chắn phải ở chỗ nhìn thấy được thuốc tiêm, bởi năng lực chỉ có thể sử dụng được trong một phạm vi nhất định.



Trước tiên chúng ta kiểm tra rồi loại trừ dần những người nằm trong bán kính năm mét, tính từ vị trí y tá tiêm thuốc cho người chết.



Nếu không tìm được kẻ tình nghi thì tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm.” “Rõ!” Ngay lập tức, mọi người bắt đầu hành động.



Mặt bàn lại được chia ra, mọi người còn nhiệt tình hơn lúc nãy! Bởi vì mọi người đã có một phạm vi cụ thể, bây giờ chỉ cần tìm kiếm kẻ bị tình nghi trong bán kính năm mét quanh y tả mà thôi.



Chỉ cần có người phù hợp với điều kiện xuất hiện vào ngày mùng 3 mỗi tháng, thêm nữa là trong quá khứ người đó đã gặp chuyện liên quan đến ngày mùng 3, vậy thì người này vô cùng có khả năng chính là...



hung thủ! “Gà mờ!” Kình Thiên chợt liếc mắt nhìn tôi: “Nếu hung thủ không phải Tinh Tộc, cô hại bọn tôi lãng phí nhiều thời gian như vậy, định tạ tội thế nào đây?” Kinh Thiên cong khóe môi, nhìn tôi với vẻ hơi ngạo mạn.



Tôi chớp mắt, lập tức nói: “Á! Tôi quên lấy cà phê đã pha cho mọi người rồi, tôi đi lấy ngay đây!” Tôi vội vàng chuồn khỏi đó, đằng sau là tiếng cười khẽ của Kinh Thiên: “Xì.” Lúc tôi quay lại phòng nghỉ, cả căn phòng đã ngập tràn mùi cà phê.



Đắm chìm trong mùi thơm đặc biệt mang theo chút vị khét của cà phê, trong lòng tôi cũng dâng lên một chút vui sướng.



Suy đoán của tôi được mọi người tiếp nhận, được đội trưởng Kinh Thiên khẳng định, điều này khiến tôi cảm thấy rốt cuộc mình cũng đã góp được một phần sức.



Tôi nằm trên ghế trong phòng nghỉ, lẳng lặng nghe tiếng khuấy “ục...



ục...” trong bình cà phê.



Trong lúc làm việc, Kinh Thiên chẳng hề có tí lưu manh nào, nếu lúc bình thường anh ta cũng có thể như vậy thì tốt biết mấy...



Trong vô thức, tôi nhắm mắt lại giữa tiếng khuấy nhẹ nhàng có quy luật của bình cà phê.



Sau khi giật mình tỉnh khỏi cơn ngủ gà ngủ gật, tôi nhận ra phòng nghỉ yên tĩnh đến lạ, không biết máy pha cà phê đã ngừng lại từ lúc nào.



Nguy rồi, cà phê! Tôi vừa nghĩ đến chuyện đó thì lại nhận ra trên người mình có thêm một cái chăn lông.



Tôi nhìn xung quanh, chắc là đã có người qua đây.



Tôi nhìn cái chăn lông mềm mại đang đắp trên người mình, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.



Ai tốt với tôi như vậy nhỉ? Đúng rồi, mấy giờ rồi? Tôi đã ngủ bao lâu? “Tiểu Ngộ Không, mấy giờ rồi?” Tôi vội vã hỏi.



Tiểu Ngộ Không xuất hiện bên cạnh ghế dài của tôi: “Ba giờ sáng.



Chị Tô Linh, chị ngủ được bốn tiếng rồi đó.” Bốn tiếng? Không ngờ tôi lại ngủ thật luôn! Mọi người thì đang bận rộn, tôi lại lén ngủ một mình ở trong này, mất mặt quá! Tôi ôm chăn rồi đứng bật dậy, lúc định đi rồi lại cuống quýt kiểm tra lại chiếc ghế, xem mình có để lại dấu vết khả nghi nào không.



Sau đó tôi đỏ mặt nhìn vào cái bóng phản chiếu trên vách tường thủy tinh trong suốt, xem trên váy mình có dấu vết gì không.



Sau khi thấy không có gì, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn đây đã là mấy ngày cuối cùng.



Tôi gấp chăn cẩn thận rồi bỏ vào trong ngăn kéo: “Tiểu Ngộ Không, ai đắp chăn cho chị vậy?” Tôi hỏi Tiểu Ngộ Không, chắc chắn không phải là cậu bé đắp cho tôi.



Tiểu Ngộ Không lại cười một cách tự hào: “Chị ngủ mất tiêu, em sợ chị bị lạnh nên đã lén thông báo cho anh Kình Thiên, để anh ấy đắp chăn cho chị đó.



Có phải em rất giỏi không!” Cậu bé tự tặng cho mình một ngón cái.



Tôi không nhịn được mà cười: “Ừ! Rất giỏi!” Tôi cúi người xuống, hôn lên cái trán của cậu bé, dù rằng nó chỉ là một hình chiếu: “Tiểu Ngộ Không tuyệt nhất! Tốt với chị nhất!” Tiểu Ngộ Không cũng cười vui vẻ.



Xoa đầu Tiểu Ngộ Không xong, tôi vội chạy về phòng.



Lần này thế nào tôi cũng sẽ bị Kinh Thiên cười nhạo, hơn nữa tôi còn cảm thấy rất có lỗi với mọi người.



Nói pha cà phê cho bọn họ, nào ngờ tôi lại ngủ quên mất tiêu.



Lúc tôi chạy đến cửa phòng họp thì không khỏi bước chậm lại, chột dạ cúi thấp đầu rồi lén bước vào phòng.



Thế nhưng tường phòng họp trong suốt nên bọn họ đã nhìn thấy tôi từ sớm.



Kình Thiên ngồi trên chiếc ghế xoay, quay người về hẳn một bên, tay trái thì đặt trên bàn, chầm chậm gõ lên đó, hình như đang suy nghĩ điều gì đó, bởi vậy cũng không hề để ý tới tôi.



Còn Kinh Không thì toét miệng cười hì hì nhìn tôi, điều kỳ lạ là lúc cậu ta nhìn tôi lại còn lén lút liếc về phía Kinh Thiên.



Ánh mắt đó trông...



hơi bỉ ổi.



Hải Cơ lập tức quăng một ánh mắt ghét bỏ qua.



Nhìn thấy cô nàng ghét bỏ tôi, thật ra tôi còn hơi vui vẻ, bởi vì điều này chứng minh Hải Cơ đã xem tôi là một thành viên của bọn họ, nhìn cô ấy ghét bỏ mọi người là biết rồi.



“Ai...



Có người nói đi lấy cà phê cho chúng ta, kết quả lại lén lút ngủ mất..” Thù Lịcười đáng yêu: “Ngủ có ngon không vậy.” Cô ấy giơ cốc cà phê lên và lắc khẽ, cười híp mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom