Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-64
Chương 64: Sống lại
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Đây là việc học tập bắt buộc mang tính tạm thời của Tổ chức Tinh năng thế giới...” Giọng Bạch Mặc trầm thấp, hai tay siết chặt.
“Cho nên em vẫn luôn không để lộ dị năng là vì không muốn rời xa Tô Linh?” Ánh mắt chị Pattaya trông khá cảm động, giọng nói càng thêm dịu dàng.
Chị ta dịu dàng nhìn Bạch Mặc, Bạch Mặc cúi đầu gật khẽ.
Từ đầu tới cuối tôi vẫn ngồi im lặng, cảm nhận cơ thể Bạch Mặc đang dựa khe khẽ vào cánh tay tôi.
Dáng vẻ “đáng thương” này của Bạch Mặc, không biết lại sắp lừa được bao nhiêu người nữa đây.
Chị Pattaya và thầy hiệu trưởng Âu Hạc nhìn nhau, rồi lại nhìn sang tỏi: “Tô Linh, bến chị đã hiểu phần nào tình huống của hai em...” Hai tay chị Pattaya đặt trên mặt bàn phía trước tối.
Đột nhiên, trên mặt bàn xuất hiện hồ sơ của tôi và Bạch Mặc, hóa ra mặt bàn này cũng là một màn hình cảm ứng.
Từng tấm ảnh hiện ra trong màn hình, đều là những sự kiện nhỏ nhặt trong cuộc sống của tôi và Bạch Mặc.
“Sau Đại chiến dị năng thế giới lần thứ nhất, Bạch Mặc mất cha mẹ...” Giọng chị Pattaya trở nên nhẹ bẫng, hơi khăn.
Trên mặt bàn là hình ảnh một nhà ba người của Bạch Mặc.
Bạch Mặc bé nhỏ, hơi ngượng ngùng đứng giữa cha mẹ.
Từ nhỏ Bạch Mặc đã có phần hướng nội.
Cho dù chúng tôi sống cùng nhau từ nhỏ nhưng lúc đó, hễ cậu ta nhìn thấy tôi là lại trốn mất tiêu, cho nên vẫn luôn bị tôi kéo đi chơi bằng được.
Khi đó, cậu ta như chú mèo con bỗng nhiên lạc mất cha mẹ, khóc lóc, kêu la đòi mẹ, đòi về nhà, và trông càng giống như bị tôi bắt nạt vậy.
Nhìn những bức ảnh này, trong đầu tôi đột nhiên hiện ra rất nhiều kỷ niệm.
Cảm giác bịn rịn khi sắp phải chia ly mà tôi khó khăn lắm mới kìm nén được lại bị khơi ra, nỗi chua xót lấp đầy lồng ngực.
Tối nghiêng mặt đi, cố gắng kìm nén nước mắt đã chực trào.
“Năm đó, em và Bạch Mặc chỉ mới sáu tuổi nhỉ.
Hai đứa là hàng xóm với nhau từ nhỏ.
Sau khi Bạch Mặc mất cha mẹ thì được bà nội của em ấy chăm sóc, và bố mẹ em cũng coi Bạch Mặc như con đẻ của mình.” Trên mặt bàn đổi sang từng tấm ảnh một nhà “bốn người” chúng tôi.
Tuy cha mẹ Bạch Mặc đã mất trong Đại chiến dị năng lần thứ nhất, nhưng cậu ta chưa từng hận người dị năng.
Vì hôm đó, người cứu chúng tôi chính là một người dị năng.
Ông ấy đứng trước mặt chúng tôi, ngăn chặn ngọn lửa không ngừng giáng xuống từ trên trời, tạo nên một khoảng trời an toàn cho chúng tôi bằng chính cơ thể ông.
Khi đó, ông ấy chính là siêu nhân, là anh hùng của chúng tôi.
Cho nên sau này Bạch Mặc cũng muốn trở thành một Tinh Tộc, dùng năng lực của mình để bảo vệ thế giới, đối đầu với đám người dị năng tà ác luôn tìm cách phá hoại thế giới này, trở thành một anh hùng của thời đại.
“Hai năm trước, bà nội của Bạch Mặc cũng qua đời...” Giọng nói trầm ấm của chị Pattaya từ từ kéo tôi ra khỏi hồi ức, “Cho nên, đối với Bạch Mặc, em giống như người thân vậy.
Chị biết, tình cảm giữa hai em rất sâu sắc.
Nhưng Bạch Mặc đã xuất hiện tinh năng, vậy em ấy phải vào Học viện Tĩnh năng học tập.
Điều này sẽ chỉ có lợi cho em ấy...” Giọng chị Pattaya bỗng chốc nghiêm túc hẳn lên.
Chị ta luôn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, như thể chỉ đợi sự đồng ý của tôi, “Một khi Bạch Mặc bước vào học viện thì các em sẽ không thể gặp mặt được nữa, nhưng mà có thể gọi video...
Vả lại, việc học tập bắt buộc này chỉ là mang tính tạm thời thôi.
Chỉ cần Bạch Mặc thông qua được đánh giá kiểm soát tinh năng là có thể rời khỏi Học viện Tinh năng.
Tô Linh, chị mong em hiểu được rằng, bọn chị chỉ muốn hướng dẫn Bạch Mặc, để em ấy có thể càng hiểu hơn về dị năng, phát huy và kiểm soát được tốt hơn năng lực của mình, mà không phải nhốt em ấy lại.” Sau cùng giọng chị Pattaya giống như đang trêu đùa.
Tôi hiểu, chị ta muốn làm cho bầu không khí thoải mái hơn.
Tôi cũng hiểu, người dị năng vẫn nên vào Học viện Tĩnh năng để được đào tạo sẽ tốt hơn, bởi vì có rất nhiều Tinh Tộc không thực sự thấu hiểu tinh năng của bản thân.
Ví dụ như mặt ngoài thì có vẻ giống năng lực khống chế lửa, nhưng thực ra lại là khả năng kiểm soát vật liệu dễ cháy.
Cũng có rất nhiều người vào lúc tinh năng của mình thức tỉnh lần đầu đã bị luống cuống, sợ hãi, hoảng hốt, thậm chí mất khống chế năng lực của mình, để rồi tạo thành hậu quả khôn lường.
Ví dụ như từng có bé trai ở một khu dân cư đột nhiên nổ tung, nổ tung theo đúng nghĩa đen, dẫn đến hỏa hoạn cho cả khu dân cư, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ to lớn và khủng khiếp.
Sau vụ việc đó, ngày ngày người dân ở khu dân cư ấy đều ném đá vào nhà cậu bé ấy, còn giơ biểu ngữ yêu cầu cả nhà cậu bé phải dọn khỏi đó ngay lập tức, đồng thời kháng nghị việc để người dị năng sống chung với người thường.
Mà khi đó, nghe nói cậu bé kia chỉ mới sáu tuổi, nhưng ngày ngày đều phải chịu cảnh bị mắng chửi, bị xua đuổi rất gay gắt.
“Tiểu Linh.” Đột nhiên Bạch Mặc gọi tôi, thò tay khẽ kéo lấy ngón tay út của tôi.
Tôi lập tức đứng dậy, giật ngón út ra khỏi tay cậu ta rồi đập thẳng tay xuống bàn, nhăn mày quyết định: “Bạch Mặc, cậu đến Học viện Tinh năng học hành cho tử tế! Đây là lệnh của tớ!” Tôi nói xong thì xoay người bước thẳng về phía cửa chính phòng hội nghị.
Cửa tự động mở ra ngay khi tôi đến gần, có một cảnh sát dị năng đang đứng bên ngoài.
Tôi bước đi thẳng mà không quay đầu lại, sau đó cũng chỉ nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng.
Lồng ngực như bị hòn đá ngàn cân đè xuống, khiến tôi không thở nổi, thật sự không thở nổi.
Tôi rất ghét cái tên như keo dán ấy, nhưng, bỗng chốc mất đi cậu ta, chắc chắn là tôi cũng không nỡ.
Suy cho cùng, chúng tôi đã sống cùng nhau...
nhiều năm đến thế...
Dù có thể gọi video nhưng cảm giác ấy đã không còn gần gũi.
Mối liên hệ giữa chúng tôi sẽ ngày càng vơi bớt theo thời gian, giống như quan hệ giữa cha mẹ và con cái trong mấy bộ phim cũng ngày càng nhạt dần.
Nhưng chẳng phải khi kỳ thi đại học kết thúc, chúng tôi cũng sẽ như thế này sao? Mỗi người sẽ đến trường đại học mà mình đã chọn, sau này chỉ có thể liên lạc thông qua video.
Cho nên, tôi vẫn thấy vui mừng cho Bạch Mặc.
Nguyện vọng đầu tiên trong giấc mơ của Bạch Mặc vẫn luôn là Học viện Tinh năng, trong đó cũng có khoa Luật.
Như thế này, cũng có thể gọi là hoàn hảo đối với cậu.
Ôi...
Phiền quá đi! Tên Bạch Ngốc này đúng là luôn khiến người ta nhọc lòng nhất mà! Tôi muốn nhanh chóng quay về, nhanh chóng thi đại học, nhanh chóng bước vào trường đại học của tôi, sau đó cùng chơi, cùng xem phim, cùng ăn snack khoai tây với các chị em trong ký túc xá.
Từ từ tôi cũng sẽ thích nghi với những ngày không có tên dính người kia bên cạnh thôi.
Viên cảnh sát dị năng dẫn tôi đến một sảnh lớn.
Âm nhạc không ngừng vọng ra từ trong đó, là bài hát mới của FANS.
Tôi vừa bước vào đã sững sờ.
Bài hát tôi nghe thấy không phải phát từ máy phát nhạc của ai, mà thật sự chính là XXX-FANS đang biểu diễn trên sân khấu! Ôi chà?! Còn có phúc lợi này nữa hả?!!! Phải biết rằng, vé biểu diễn trực tiếp của nhóm nhạc nam này thật sự rất khó mua được! Vé fan meeting còn hết veo chỉ trong ba nốt nhạc! Vé chợ đen thì bị hét giá lên đến 5000 tệ! “Em có thể thưởng thức buffet ở đây!” Viên cảnh sát cười nói.
Tôi nhìn sang, thì ra trong sảnh còn bày biện sẵn một bữa buffet ngon miệng.
Nhưng nó không được ai để ý đến, rất rõ ràng là đã bị năm chàng đẹp trai của FANS giành mất spotlight.
Tôi cẩn thận quan sát sàn nhà: “Sàn nhà...
sẽ không rơi nữa chứ.” Viên cảnh sát dị năng cười bảo: “Em yên tâm thưởng thức đi, động đất có tới cũng sẽ không rơi.” Nói rồi, anh ta rời đi, ngoài hành lang không còn một bóng cảnh sát dị năng nào canh gác.
Không có cảnh sát ở đây, trong lòng tôi lại thấy hơi bất an.
Do ở khu nghỉ ngơi vừa rồi cũng không có cảnh sát dị năng thể này, nhưng ở những chỗ khác, bất kể bạn đi tới đâu, thậm chí là hành lang dẫn đến nhà vệ sinh thì cũng sẽ luôn thấy bóng dáng đứng nghiêm của cảnh sát dị năng.
Việc cảnh sát dị năng đi mất làm tôi luôn có linh cảm không lành.
Chẳng lẽ sắp có kiểm tra gì đó dành cho người dị năng nữa hả?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Cho nên em vẫn luôn không để lộ dị năng là vì không muốn rời xa Tô Linh?” Ánh mắt chị Pattaya trông khá cảm động, giọng nói càng thêm dịu dàng.
Chị ta dịu dàng nhìn Bạch Mặc, Bạch Mặc cúi đầu gật khẽ.
Từ đầu tới cuối tôi vẫn ngồi im lặng, cảm nhận cơ thể Bạch Mặc đang dựa khe khẽ vào cánh tay tôi.
Dáng vẻ “đáng thương” này của Bạch Mặc, không biết lại sắp lừa được bao nhiêu người nữa đây.
Chị Pattaya và thầy hiệu trưởng Âu Hạc nhìn nhau, rồi lại nhìn sang tỏi: “Tô Linh, bến chị đã hiểu phần nào tình huống của hai em...” Hai tay chị Pattaya đặt trên mặt bàn phía trước tối.
Đột nhiên, trên mặt bàn xuất hiện hồ sơ của tôi và Bạch Mặc, hóa ra mặt bàn này cũng là một màn hình cảm ứng.
Từng tấm ảnh hiện ra trong màn hình, đều là những sự kiện nhỏ nhặt trong cuộc sống của tôi và Bạch Mặc.
“Sau Đại chiến dị năng thế giới lần thứ nhất, Bạch Mặc mất cha mẹ...” Giọng chị Pattaya trở nên nhẹ bẫng, hơi khăn.
Trên mặt bàn là hình ảnh một nhà ba người của Bạch Mặc.
Bạch Mặc bé nhỏ, hơi ngượng ngùng đứng giữa cha mẹ.
Từ nhỏ Bạch Mặc đã có phần hướng nội.
Cho dù chúng tôi sống cùng nhau từ nhỏ nhưng lúc đó, hễ cậu ta nhìn thấy tôi là lại trốn mất tiêu, cho nên vẫn luôn bị tôi kéo đi chơi bằng được.
Khi đó, cậu ta như chú mèo con bỗng nhiên lạc mất cha mẹ, khóc lóc, kêu la đòi mẹ, đòi về nhà, và trông càng giống như bị tôi bắt nạt vậy.
Nhìn những bức ảnh này, trong đầu tôi đột nhiên hiện ra rất nhiều kỷ niệm.
Cảm giác bịn rịn khi sắp phải chia ly mà tôi khó khăn lắm mới kìm nén được lại bị khơi ra, nỗi chua xót lấp đầy lồng ngực.
Tối nghiêng mặt đi, cố gắng kìm nén nước mắt đã chực trào.
“Năm đó, em và Bạch Mặc chỉ mới sáu tuổi nhỉ.
Hai đứa là hàng xóm với nhau từ nhỏ.
Sau khi Bạch Mặc mất cha mẹ thì được bà nội của em ấy chăm sóc, và bố mẹ em cũng coi Bạch Mặc như con đẻ của mình.” Trên mặt bàn đổi sang từng tấm ảnh một nhà “bốn người” chúng tôi.
Tuy cha mẹ Bạch Mặc đã mất trong Đại chiến dị năng lần thứ nhất, nhưng cậu ta chưa từng hận người dị năng.
Vì hôm đó, người cứu chúng tôi chính là một người dị năng.
Ông ấy đứng trước mặt chúng tôi, ngăn chặn ngọn lửa không ngừng giáng xuống từ trên trời, tạo nên một khoảng trời an toàn cho chúng tôi bằng chính cơ thể ông.
Khi đó, ông ấy chính là siêu nhân, là anh hùng của chúng tôi.
Cho nên sau này Bạch Mặc cũng muốn trở thành một Tinh Tộc, dùng năng lực của mình để bảo vệ thế giới, đối đầu với đám người dị năng tà ác luôn tìm cách phá hoại thế giới này, trở thành một anh hùng của thời đại.
“Hai năm trước, bà nội của Bạch Mặc cũng qua đời...” Giọng nói trầm ấm của chị Pattaya từ từ kéo tôi ra khỏi hồi ức, “Cho nên, đối với Bạch Mặc, em giống như người thân vậy.
Chị biết, tình cảm giữa hai em rất sâu sắc.
Nhưng Bạch Mặc đã xuất hiện tinh năng, vậy em ấy phải vào Học viện Tĩnh năng học tập.
Điều này sẽ chỉ có lợi cho em ấy...” Giọng chị Pattaya bỗng chốc nghiêm túc hẳn lên.
Chị ta luôn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, như thể chỉ đợi sự đồng ý của tôi, “Một khi Bạch Mặc bước vào học viện thì các em sẽ không thể gặp mặt được nữa, nhưng mà có thể gọi video...
Vả lại, việc học tập bắt buộc này chỉ là mang tính tạm thời thôi.
Chỉ cần Bạch Mặc thông qua được đánh giá kiểm soát tinh năng là có thể rời khỏi Học viện Tinh năng.
Tô Linh, chị mong em hiểu được rằng, bọn chị chỉ muốn hướng dẫn Bạch Mặc, để em ấy có thể càng hiểu hơn về dị năng, phát huy và kiểm soát được tốt hơn năng lực của mình, mà không phải nhốt em ấy lại.” Sau cùng giọng chị Pattaya giống như đang trêu đùa.
Tôi hiểu, chị ta muốn làm cho bầu không khí thoải mái hơn.
Tôi cũng hiểu, người dị năng vẫn nên vào Học viện Tĩnh năng để được đào tạo sẽ tốt hơn, bởi vì có rất nhiều Tinh Tộc không thực sự thấu hiểu tinh năng của bản thân.
Ví dụ như mặt ngoài thì có vẻ giống năng lực khống chế lửa, nhưng thực ra lại là khả năng kiểm soát vật liệu dễ cháy.
Cũng có rất nhiều người vào lúc tinh năng của mình thức tỉnh lần đầu đã bị luống cuống, sợ hãi, hoảng hốt, thậm chí mất khống chế năng lực của mình, để rồi tạo thành hậu quả khôn lường.
Ví dụ như từng có bé trai ở một khu dân cư đột nhiên nổ tung, nổ tung theo đúng nghĩa đen, dẫn đến hỏa hoạn cho cả khu dân cư, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ to lớn và khủng khiếp.
Sau vụ việc đó, ngày ngày người dân ở khu dân cư ấy đều ném đá vào nhà cậu bé ấy, còn giơ biểu ngữ yêu cầu cả nhà cậu bé phải dọn khỏi đó ngay lập tức, đồng thời kháng nghị việc để người dị năng sống chung với người thường.
Mà khi đó, nghe nói cậu bé kia chỉ mới sáu tuổi, nhưng ngày ngày đều phải chịu cảnh bị mắng chửi, bị xua đuổi rất gay gắt.
“Tiểu Linh.” Đột nhiên Bạch Mặc gọi tôi, thò tay khẽ kéo lấy ngón tay út của tôi.
Tôi lập tức đứng dậy, giật ngón út ra khỏi tay cậu ta rồi đập thẳng tay xuống bàn, nhăn mày quyết định: “Bạch Mặc, cậu đến Học viện Tinh năng học hành cho tử tế! Đây là lệnh của tớ!” Tôi nói xong thì xoay người bước thẳng về phía cửa chính phòng hội nghị.
Cửa tự động mở ra ngay khi tôi đến gần, có một cảnh sát dị năng đang đứng bên ngoài.
Tôi bước đi thẳng mà không quay đầu lại, sau đó cũng chỉ nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng.
Lồng ngực như bị hòn đá ngàn cân đè xuống, khiến tôi không thở nổi, thật sự không thở nổi.
Tôi rất ghét cái tên như keo dán ấy, nhưng, bỗng chốc mất đi cậu ta, chắc chắn là tôi cũng không nỡ.
Suy cho cùng, chúng tôi đã sống cùng nhau...
nhiều năm đến thế...
Dù có thể gọi video nhưng cảm giác ấy đã không còn gần gũi.
Mối liên hệ giữa chúng tôi sẽ ngày càng vơi bớt theo thời gian, giống như quan hệ giữa cha mẹ và con cái trong mấy bộ phim cũng ngày càng nhạt dần.
Nhưng chẳng phải khi kỳ thi đại học kết thúc, chúng tôi cũng sẽ như thế này sao? Mỗi người sẽ đến trường đại học mà mình đã chọn, sau này chỉ có thể liên lạc thông qua video.
Cho nên, tôi vẫn thấy vui mừng cho Bạch Mặc.
Nguyện vọng đầu tiên trong giấc mơ của Bạch Mặc vẫn luôn là Học viện Tinh năng, trong đó cũng có khoa Luật.
Như thế này, cũng có thể gọi là hoàn hảo đối với cậu.
Ôi...
Phiền quá đi! Tên Bạch Ngốc này đúng là luôn khiến người ta nhọc lòng nhất mà! Tôi muốn nhanh chóng quay về, nhanh chóng thi đại học, nhanh chóng bước vào trường đại học của tôi, sau đó cùng chơi, cùng xem phim, cùng ăn snack khoai tây với các chị em trong ký túc xá.
Từ từ tôi cũng sẽ thích nghi với những ngày không có tên dính người kia bên cạnh thôi.
Viên cảnh sát dị năng dẫn tôi đến một sảnh lớn.
Âm nhạc không ngừng vọng ra từ trong đó, là bài hát mới của FANS.
Tôi vừa bước vào đã sững sờ.
Bài hát tôi nghe thấy không phải phát từ máy phát nhạc của ai, mà thật sự chính là XXX-FANS đang biểu diễn trên sân khấu! Ôi chà?! Còn có phúc lợi này nữa hả?!!! Phải biết rằng, vé biểu diễn trực tiếp của nhóm nhạc nam này thật sự rất khó mua được! Vé fan meeting còn hết veo chỉ trong ba nốt nhạc! Vé chợ đen thì bị hét giá lên đến 5000 tệ! “Em có thể thưởng thức buffet ở đây!” Viên cảnh sát cười nói.
Tôi nhìn sang, thì ra trong sảnh còn bày biện sẵn một bữa buffet ngon miệng.
Nhưng nó không được ai để ý đến, rất rõ ràng là đã bị năm chàng đẹp trai của FANS giành mất spotlight.
Tôi cẩn thận quan sát sàn nhà: “Sàn nhà...
sẽ không rơi nữa chứ.” Viên cảnh sát dị năng cười bảo: “Em yên tâm thưởng thức đi, động đất có tới cũng sẽ không rơi.” Nói rồi, anh ta rời đi, ngoài hành lang không còn một bóng cảnh sát dị năng nào canh gác.
Không có cảnh sát ở đây, trong lòng tôi lại thấy hơi bất an.
Do ở khu nghỉ ngơi vừa rồi cũng không có cảnh sát dị năng thể này, nhưng ở những chỗ khác, bất kể bạn đi tới đâu, thậm chí là hành lang dẫn đến nhà vệ sinh thì cũng sẽ luôn thấy bóng dáng đứng nghiêm của cảnh sát dị năng.
Việc cảnh sát dị năng đi mất làm tôi luôn có linh cảm không lành.
Chẳng lẽ sắp có kiểm tra gì đó dành cho người dị năng nữa hả?
Bình luận facebook