Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-61
Chương 61: Con người của kính thiên không tệ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Thầy Tư Dạ, thầy thiên vị các bạn nữ quá...”
“Đúng đó...
Thầy Tư Dạ, đây chính là phân biệt giới tính.” “Bọn em cũng là học trò của thầy mà, sao thấy chỉ thương các bạn nữ mà không thương bọn em chứ...” Thầy Tư Dạ chỉ tặng tôi một cái bánh ga tô mà đã dẫn tới một làn sóng phản đối của các nam sinh.
Thầy Tư Dạ không nói lời nào, chỉ lấy một cái túi giấy khác ra từ dưới gầm bàn.
Các nam sinh thấy vậy thì lập tức im bặt.
Thầy Tư Dạ mỉm cười nhìn bọn họ: “Tôi cũng rất thương các em.
Nhìn xem, ngay cả quần áo tôi cũng đã chuẩn bị cho các em rồi này.” Nhóm nam sinh không dám nói nữa, đám nữ sinh bọn tôi lại nhìn nhau cười trộm.
Nhìn đi, thầy Tư Dạ thương các cậu biết bao, ngày nào thấy cũng muốn mặc đồ đôi với các cấu kia kìa.
“Tô Linh, mấy hôm trước em không đi học, trở về rồi thì cố gắng học bù lại đấy.” Thầy Tự Da trở nên nghiêm túc, không còn dáng vẻ mất tự nhiên như lúc đưa bánh ga tô cho tôi nữa, “Bài giảng mỗi ngày đều được Ngộ Không quay lại, em về tự xem lại nhé.” Thầy nghiêm mặt dặn dò.
Thầy Tư Dạ đã trở nên nghiêm túc thì không dễ chọc chút nào.
“Dạ, em biết rồi.” Tôi cẩn thận cất bánh kem và những món quà trước mặt đi ngay.
Trong giờ học, thầy Tư Dạ không thích trên bàn có bất kỳ thứ gì khác ngoài máy tính và sách điện tử.
“Được rồi, chúng ta vào bài học.” Chỉ cần vừa vào bài giảng, cả người thầy Tư Dạ sẽ bắt đầu tỏa ra sức hấp dẫn của một nhà giáo trẻ tuổi mà trí tuệ và bác học.
Vẻ quyến rũ đầy chín chắn và trí thức này khiến cho người khác quên mất sở thích đặc biệt với đồ nữ của thầy, cũng thể hiện rõ sự khác biệt giữa thầy và những nam sinh ngây ngô xung quanh.
Thầy Tư Dạ thật tốt, giống như người anh cả của chúng tôi vậy.
Tuy rằng đảo Tinh Tộc hoàn toàn khép kín, nhưng mà khi ở đây tôi lại có cảm giác của gia đình.
Sự quan tâm của bạn bè và giáo viên đã lấp bớt nỗi trống trải khi thiếu vắng sự cưng chiều của cha mẹ sau khi xa nhà, khiến cho tôi càng lúc càng yêu quý hòn đảo này, học viện này hơn.
Trở về phòng ngủ, tôi mở hết quà được mọi người tặng ra, trong đó đều là đồ ăn ngon.
Dường như mọi người đều cho rằng khi ở trong bệnh viện, tôi không được ăn uống đầy đủ hoặc là việc ăn uống bị khống chế rất nghiêm ngặt.
Họ không ngờ rằng tôi lại được báo cần bổ sung năng lượng, muốn ăn gì thì ăn, không cần phải kiêng khem gì hết.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó tôi bị rạn xương nhưng không phải ăn kiêng, có lẽ là họ đã dự định đến giai đoạn cuối sẽ để | bác sĩ Phương chữa trị cánh tay cho tôi.
Nhan Lăng, Hàn và cả anh Béo đang chia chác “thu hoạch” bất ngờ của tôi hôm nay, đặc biệt là bánh ga tổ của thầy Tư Dạ, siêu ngon luôn! Tôi giữ lại một miếng cho Bạch Mặc, phần còn lại thì chia cho mọi người.
“Ngoài việc nghiện mặc đồ gái tính quá ra thì thấy Tư Dạ quả là một người tốt.” Anh Béo vui vẻ nói, vừa há miệng ra cắn một cái thì miếng bánh ga tô tối chia cho cậu ta đã biến mất.
Miệng của tên này to thật.
“Thầy Tư Dạ không có bạn gái hay bạn trai.” Hàn vừa ăn vừa bà tám, “Nhưng mà lại có quan hệ cực kỳ tốt với thầy Lãnh Gia.
Tuần nào hai thầy cũng đi uống rượu với nhau, có điều nhìn họ không giống người yêu.” “Haiz! Hiện tại đàn ông ba mươi lăm tuổi mới là một đóa hoa đó...” Nhan Lăng liếm ngón tay dính đầy bánh kem, “Đàn ông ba mươi lăm tuổi vừa có sự nghiệp thành công, vừa trưởng thành chững chạc, lại còn có thu nhập ổn định.
Bây giờ đàn ông đều nhìn trẻ hơn tuổi thật.
Cậu xem trong phim truyền hình đi, đa phần mấy vai thiếu niên mười tám mười chín tuổi đều do những ông chú hơn ba mươi diễn đầy thôi.”
Chúng tôi nhao nhao gật đầu.
Quả thật bây giờ đàn ông rất quan tâm đến việc chăm sóc bản thân và rèn luyện thân thể, nhìn thể nào cũng không đoán được tuổi thật của họ.
Hơn nữa, chuyện yêu đương cũng đâu có chú trọng tuổi tác, không phải tất cả mọi người đều chỉ quan tâm tới “giá trị nhan sắc” thôi sao? Ha ha ha, tôi không nhịn được mà cười xấu xa.
“Cậu nhìn đám nam sinh trong trường, sau đó lại nhìn thấy Tư Dạ và thầy Lãnh Gia xem, hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!” Xem ra Nhan Lăng có mắt thẩm mỹ giống tôi, đều yêu thích loại hình đàn ông trưởng thành chững chạc.
Ví như khí chất chín chắn của thầy Tư Dạ và thấy Lãnh Gia, đám thiếu niên trẻ trâu trong trường căn bản không thể nào so sánh nối.
“Anh họ của cậu cũng rất lợi hại, không ngờ lại kiên trì nổi đấy!” Hàn đột nhiên nhắc tới Tình Thánh.
Mọi người đang trò chuyện câu được câu chăng, đột nhiên lại đi lạc đến chủ đề này.
Nhan Lăng sầm mặt: “Ai biết được anh ta có mục đích gì.” “Sau khi Tâm Nghiên rời đi, hình như rất lâu rồi anh họ của cậu chưa đi tán gái.” Anh Béo gãi mặt, “Gần đây ông ấy lại bám lấy Bạch Mặc nhà Tô Linh, không phải anh ta thay đổi mục tiêu thật rồi chứ!” Anh Béo trợn to mắt, nhìn tôi với vẻ mặt hoảng loạn.
Nếu như là trước đây thì có lẽ tôi sẽ lo lắng.
Nhưng mà sau khi đoán được đại khái mục đích của Bạch Mặc, tôi thấy trái lại Tình Thánh rất giữ nghĩa khí với Bạch Mặc nhà tôi.
Đối với con gái thì anh ta là tên cặn bã, nhưng đối với anh em, anh ta cũng không tệ bạc đến vậy.
Rất nhiều đàn ông đều như vậy.
Anh em như thể tay chân, còn phụ nữ chỉ như quần áo.
“Có thể lắm!” Nhan Lăng cũng trở nên căng thẳng, “Để ở lại lớp của thầy Tư Dạ mà anh ta đã mặc đồ nữ suốt một tuần! Trước đây khi theo đuổi Tâm Nghiên, anh ta cũng chỉ tới lớp vài ngày rồi thôi, chẳng hề kiên trì thế này đâu.” “Các cậu nói trước đây Tâm Nghiên cũng học ở lớp của thầy Tư Dạ sao?” Tôi kinh ngạc nói.
Mọi người đều gật đầu, Hàn và anh Béo buồn bã nhìn Nhan Lăng.
Nhan Lăng cúi đầu thở dài, dường như đống đồ ăn ngon trước mặt cô ấy cũng không còn mùi vị gì.
“Tớ nhớ lúc Tình Thánh tới lớp Di truyền học, thầy Tư Dạ đã nói không muốn xảy ra bi kịch giống như năm đó, là chỉ..” Tôi thấp giọng, dè dặt nhìn Nhan Lăng.
Nhan Lăng buồn bực phồng má lên: “Chính là nói đến chuyện giữa anh ta và Tâm Nghiến.”
“Hả?”
“Haiz...” Hàn và anh Béo lắc đầu thở dài.
“Hẳn cậu cũng biết thầy Tư Dạ rất yêu quý nữ sinh trong lớp của thầy ấy rồi...” Nhan Lăng chậm rãi nói, “Tình huống lúc đó cũng giống như bây giờ.
Tâm Nghiên là bạn cùng phòng của tớ, cô ấy cũng chọn môn Di truyền học của thầy Tư Dạ giống như cậu.
Hơn nữa Tâm Nghiên vô cùng thông minh, bộ não của cô ấy là mạnh mẽ nhất, chỉ cần nhìn qua một lần là không bao giờ quên! IQ cực cao! Cô ấy là đối tượng được giáo viên thuộc tất cả các ngành học trong trường tranh giành lôi kéo! Sau đó cô ấy chọn học lớp của thầy Tư Dạ, thầy Tư Dạ cũng xem cậu ấy như bảo bối, coi cậu ấy là đối tượng bồi dưỡng quan trọng nhất.” “Tâm Nghiên thật lợi hại!” Tôi vô cùng thán phục cô ấy.
Theo lời Nhan Lăng nói thì cô ấy nhất định là thiên tài trong thiên tài.
“Hơn nữa Tâm Nghiên còn rất xinh đẹp, rất đơn thuần, thể là...
trở thành mục tiêu...
của tên khốn kia, haiz..” Nhan Lăng thở dài rồi lặng đi.
“Thật ra lúc đó Nhan Lăng đã từng nhắc nhở Tâm Nghiên rồi.” Hàn nói tiếp, “Nhưng mà kỹ năng tán gái của Tình Thánh thật sự quá giỏi! Tâm Nghiên không thể nào chống cự được.” “Không phải là không chống cự được, mà bởi Tâm Nghiên cũng rất kiêu ngạo.
Mẹ nó, tất cả đều là do mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình đầu độc cô ấy!” Nhan Lăng lắc đầu, “Cô ấy thông minh như thế, vậy mà sau khi yêu anh họ tớ thì lại như trở nên đần độn.
Cô ấy nghĩ rằng anh họ nhất định sẽ vì cô ấy mà trở thành lãng tử quay đầu, việc đó làm cô ấy có cảm giác thành tựu...” “Cái này là cảm giác hư vinh thì có...” Anh Béo lầm bầm nói.
Nhan Lăng trừng mắt nhìn cậu ta với vẻ hung hăng, Hàn cũng đập anh Béo một cái: “Sao cậu lại nói thẳng nói thật như vậy chứ?” Nhan Lăng lại trừng mắt nhìn Hàn.
Hàn chép miệng, mắt đi mày lại với anh Béo rồi cả hai cùng cúi đầu không nói nữa.
Xem ra chuyện năm đó còn rất nhiều uẩn khúc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Đúng đó...
Thầy Tư Dạ, đây chính là phân biệt giới tính.” “Bọn em cũng là học trò của thầy mà, sao thấy chỉ thương các bạn nữ mà không thương bọn em chứ...” Thầy Tư Dạ chỉ tặng tôi một cái bánh ga tô mà đã dẫn tới một làn sóng phản đối của các nam sinh.
Thầy Tư Dạ không nói lời nào, chỉ lấy một cái túi giấy khác ra từ dưới gầm bàn.
Các nam sinh thấy vậy thì lập tức im bặt.
Thầy Tư Dạ mỉm cười nhìn bọn họ: “Tôi cũng rất thương các em.
Nhìn xem, ngay cả quần áo tôi cũng đã chuẩn bị cho các em rồi này.” Nhóm nam sinh không dám nói nữa, đám nữ sinh bọn tôi lại nhìn nhau cười trộm.
Nhìn đi, thầy Tư Dạ thương các cậu biết bao, ngày nào thấy cũng muốn mặc đồ đôi với các cấu kia kìa.
“Tô Linh, mấy hôm trước em không đi học, trở về rồi thì cố gắng học bù lại đấy.” Thầy Tự Da trở nên nghiêm túc, không còn dáng vẻ mất tự nhiên như lúc đưa bánh ga tô cho tôi nữa, “Bài giảng mỗi ngày đều được Ngộ Không quay lại, em về tự xem lại nhé.” Thầy nghiêm mặt dặn dò.
Thầy Tư Dạ đã trở nên nghiêm túc thì không dễ chọc chút nào.
“Dạ, em biết rồi.” Tôi cẩn thận cất bánh kem và những món quà trước mặt đi ngay.
Trong giờ học, thầy Tư Dạ không thích trên bàn có bất kỳ thứ gì khác ngoài máy tính và sách điện tử.
“Được rồi, chúng ta vào bài học.” Chỉ cần vừa vào bài giảng, cả người thầy Tư Dạ sẽ bắt đầu tỏa ra sức hấp dẫn của một nhà giáo trẻ tuổi mà trí tuệ và bác học.
Vẻ quyến rũ đầy chín chắn và trí thức này khiến cho người khác quên mất sở thích đặc biệt với đồ nữ của thầy, cũng thể hiện rõ sự khác biệt giữa thầy và những nam sinh ngây ngô xung quanh.
Thầy Tư Dạ thật tốt, giống như người anh cả của chúng tôi vậy.
Tuy rằng đảo Tinh Tộc hoàn toàn khép kín, nhưng mà khi ở đây tôi lại có cảm giác của gia đình.
Sự quan tâm của bạn bè và giáo viên đã lấp bớt nỗi trống trải khi thiếu vắng sự cưng chiều của cha mẹ sau khi xa nhà, khiến cho tôi càng lúc càng yêu quý hòn đảo này, học viện này hơn.
Trở về phòng ngủ, tôi mở hết quà được mọi người tặng ra, trong đó đều là đồ ăn ngon.
Dường như mọi người đều cho rằng khi ở trong bệnh viện, tôi không được ăn uống đầy đủ hoặc là việc ăn uống bị khống chế rất nghiêm ngặt.
Họ không ngờ rằng tôi lại được báo cần bổ sung năng lượng, muốn ăn gì thì ăn, không cần phải kiêng khem gì hết.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó tôi bị rạn xương nhưng không phải ăn kiêng, có lẽ là họ đã dự định đến giai đoạn cuối sẽ để | bác sĩ Phương chữa trị cánh tay cho tôi.
Nhan Lăng, Hàn và cả anh Béo đang chia chác “thu hoạch” bất ngờ của tôi hôm nay, đặc biệt là bánh ga tổ của thầy Tư Dạ, siêu ngon luôn! Tôi giữ lại một miếng cho Bạch Mặc, phần còn lại thì chia cho mọi người.
“Ngoài việc nghiện mặc đồ gái tính quá ra thì thấy Tư Dạ quả là một người tốt.” Anh Béo vui vẻ nói, vừa há miệng ra cắn một cái thì miếng bánh ga tô tối chia cho cậu ta đã biến mất.
Miệng của tên này to thật.
“Thầy Tư Dạ không có bạn gái hay bạn trai.” Hàn vừa ăn vừa bà tám, “Nhưng mà lại có quan hệ cực kỳ tốt với thầy Lãnh Gia.
Tuần nào hai thầy cũng đi uống rượu với nhau, có điều nhìn họ không giống người yêu.” “Haiz! Hiện tại đàn ông ba mươi lăm tuổi mới là một đóa hoa đó...” Nhan Lăng liếm ngón tay dính đầy bánh kem, “Đàn ông ba mươi lăm tuổi vừa có sự nghiệp thành công, vừa trưởng thành chững chạc, lại còn có thu nhập ổn định.
Bây giờ đàn ông đều nhìn trẻ hơn tuổi thật.
Cậu xem trong phim truyền hình đi, đa phần mấy vai thiếu niên mười tám mười chín tuổi đều do những ông chú hơn ba mươi diễn đầy thôi.”
Chúng tôi nhao nhao gật đầu.
Quả thật bây giờ đàn ông rất quan tâm đến việc chăm sóc bản thân và rèn luyện thân thể, nhìn thể nào cũng không đoán được tuổi thật của họ.
Hơn nữa, chuyện yêu đương cũng đâu có chú trọng tuổi tác, không phải tất cả mọi người đều chỉ quan tâm tới “giá trị nhan sắc” thôi sao? Ha ha ha, tôi không nhịn được mà cười xấu xa.
“Cậu nhìn đám nam sinh trong trường, sau đó lại nhìn thấy Tư Dạ và thầy Lãnh Gia xem, hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!” Xem ra Nhan Lăng có mắt thẩm mỹ giống tôi, đều yêu thích loại hình đàn ông trưởng thành chững chạc.
Ví như khí chất chín chắn của thầy Tư Dạ và thấy Lãnh Gia, đám thiếu niên trẻ trâu trong trường căn bản không thể nào so sánh nối.
“Anh họ của cậu cũng rất lợi hại, không ngờ lại kiên trì nổi đấy!” Hàn đột nhiên nhắc tới Tình Thánh.
Mọi người đang trò chuyện câu được câu chăng, đột nhiên lại đi lạc đến chủ đề này.
Nhan Lăng sầm mặt: “Ai biết được anh ta có mục đích gì.” “Sau khi Tâm Nghiên rời đi, hình như rất lâu rồi anh họ của cậu chưa đi tán gái.” Anh Béo gãi mặt, “Gần đây ông ấy lại bám lấy Bạch Mặc nhà Tô Linh, không phải anh ta thay đổi mục tiêu thật rồi chứ!” Anh Béo trợn to mắt, nhìn tôi với vẻ mặt hoảng loạn.
Nếu như là trước đây thì có lẽ tôi sẽ lo lắng.
Nhưng mà sau khi đoán được đại khái mục đích của Bạch Mặc, tôi thấy trái lại Tình Thánh rất giữ nghĩa khí với Bạch Mặc nhà tôi.
Đối với con gái thì anh ta là tên cặn bã, nhưng đối với anh em, anh ta cũng không tệ bạc đến vậy.
Rất nhiều đàn ông đều như vậy.
Anh em như thể tay chân, còn phụ nữ chỉ như quần áo.
“Có thể lắm!” Nhan Lăng cũng trở nên căng thẳng, “Để ở lại lớp của thầy Tư Dạ mà anh ta đã mặc đồ nữ suốt một tuần! Trước đây khi theo đuổi Tâm Nghiên, anh ta cũng chỉ tới lớp vài ngày rồi thôi, chẳng hề kiên trì thế này đâu.” “Các cậu nói trước đây Tâm Nghiên cũng học ở lớp của thầy Tư Dạ sao?” Tôi kinh ngạc nói.
Mọi người đều gật đầu, Hàn và anh Béo buồn bã nhìn Nhan Lăng.
Nhan Lăng cúi đầu thở dài, dường như đống đồ ăn ngon trước mặt cô ấy cũng không còn mùi vị gì.
“Tớ nhớ lúc Tình Thánh tới lớp Di truyền học, thầy Tư Dạ đã nói không muốn xảy ra bi kịch giống như năm đó, là chỉ..” Tôi thấp giọng, dè dặt nhìn Nhan Lăng.
Nhan Lăng buồn bực phồng má lên: “Chính là nói đến chuyện giữa anh ta và Tâm Nghiến.”
“Hả?”
“Haiz...” Hàn và anh Béo lắc đầu thở dài.
“Hẳn cậu cũng biết thầy Tư Dạ rất yêu quý nữ sinh trong lớp của thầy ấy rồi...” Nhan Lăng chậm rãi nói, “Tình huống lúc đó cũng giống như bây giờ.
Tâm Nghiên là bạn cùng phòng của tớ, cô ấy cũng chọn môn Di truyền học của thầy Tư Dạ giống như cậu.
Hơn nữa Tâm Nghiên vô cùng thông minh, bộ não của cô ấy là mạnh mẽ nhất, chỉ cần nhìn qua một lần là không bao giờ quên! IQ cực cao! Cô ấy là đối tượng được giáo viên thuộc tất cả các ngành học trong trường tranh giành lôi kéo! Sau đó cô ấy chọn học lớp của thầy Tư Dạ, thầy Tư Dạ cũng xem cậu ấy như bảo bối, coi cậu ấy là đối tượng bồi dưỡng quan trọng nhất.” “Tâm Nghiên thật lợi hại!” Tôi vô cùng thán phục cô ấy.
Theo lời Nhan Lăng nói thì cô ấy nhất định là thiên tài trong thiên tài.
“Hơn nữa Tâm Nghiên còn rất xinh đẹp, rất đơn thuần, thể là...
trở thành mục tiêu...
của tên khốn kia, haiz..” Nhan Lăng thở dài rồi lặng đi.
“Thật ra lúc đó Nhan Lăng đã từng nhắc nhở Tâm Nghiên rồi.” Hàn nói tiếp, “Nhưng mà kỹ năng tán gái của Tình Thánh thật sự quá giỏi! Tâm Nghiên không thể nào chống cự được.” “Không phải là không chống cự được, mà bởi Tâm Nghiên cũng rất kiêu ngạo.
Mẹ nó, tất cả đều là do mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình đầu độc cô ấy!” Nhan Lăng lắc đầu, “Cô ấy thông minh như thế, vậy mà sau khi yêu anh họ tớ thì lại như trở nên đần độn.
Cô ấy nghĩ rằng anh họ nhất định sẽ vì cô ấy mà trở thành lãng tử quay đầu, việc đó làm cô ấy có cảm giác thành tựu...” “Cái này là cảm giác hư vinh thì có...” Anh Béo lầm bầm nói.
Nhan Lăng trừng mắt nhìn cậu ta với vẻ hung hăng, Hàn cũng đập anh Béo một cái: “Sao cậu lại nói thẳng nói thật như vậy chứ?” Nhan Lăng lại trừng mắt nhìn Hàn.
Hàn chép miệng, mắt đi mày lại với anh Béo rồi cả hai cùng cúi đầu không nói nữa.
Xem ra chuyện năm đó còn rất nhiều uẩn khúc.
Bình luận facebook