• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (4 Viewers)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-51

Chương 51: Thích ứng với học viện




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85714.png

Xem ảnh 2
85714_2.png
Tôi véo nhẹ cậu ấy một cái: “Cậu cảm thấy mình xấu tính vậy nên kiêu ngạo lắm hả? Có phải cậu thấy sung sướng lắm không? Tớ bị cậu lừa như đứa ngốc vậy đó!”



“Ừ.” Cậu ấy còn không thèm ngại ngùng mà thừa nhận.



Tôi lập tức trừng cậu ấy, cậu ấy bèn lùi lại, ôm chặt tôi từ phía sau, không cho tôi cơ hội trăng nữa, “Đúng là tớ rất hưởng thụ...” Cậu ấy đắc ý nói, sau đó tựa đầu vào vai tôi chậm rãi lắc lư, “Tớ thích nhìn dáng vẻ ngạc nhiên, vui mừng của cậu.



Có vài chuyện, nếu để cậu biết thì sẽ không còn ý nghĩa nữa.” Tôi phát hiện ra mình không cách nào phản bác được.



Tôi không thể hy vọng bạn trai mình vừa là người lãng mạn, lại vừa phải báo cáo mọi điều bất ngờ dành cho tôi.



Vừa muốn ngựa chạy, vừa muốn ngựa không ăn cỏ, điều này rất vô lý.



“Được rồi, tớ tha thứ cho cậu.” Giữa bí mật nhỏ và bất ngờ lớn, tất nhiên tôi sẽ chọn bất ngờ lớn.



Giữa Bạch Mặc thật thà và Bạch Mặc hơi xấu tính, tôi lại “không có liêm sỉ” mà...



thích Bạch Mặc xấu tính hơn chút.



“Có biết tại sao tớ lại thích chơi cờ không?” Cậu ấy ôm tôi, nhẹ nhàng đung đưa.



“Tại sao?” Bạch Mặc quả thật rất thích chơi cờ, trước đây, mỗi khi rảnh rỗi là cậu ấy sẽ chơi cờ cùng bố tôi.



Hơn nữa không có loại cờ nào mà cậu ấy không biết, mọi thứ đều do cậu ấy tự học được.



Đến trường này rồi tôi cũng thấy cậu thường xuyên kéo Luân Hải chơi cờ vua, hoặc là mở máy tính chơi cờ vây với người khác.



Cậu ấy đột nhiên im lặng, hồi lâu cũng không thấy cậu trả lời.



Luân Hải và Kình Thiên cùng ngồi dậy xem pháo hoa trong sân.



Kình Thiên theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía ban công phòng chúng tôi, khi anh ta nhìn thấy tôi và Bạch Mặc đứng trên ban công thì ngẩn người ra.



Luân Hải vươn tay, kéo mặt anh ta lại, không cho anh ta nhìn chúng tôi nữa.



Đúng lúc này, bên tai tôi lại vang lên giọng nói trầm thấp của Bạch Mặc: “Bởi vì khi tớ bày một thế cờ ra ngay trước mặt đối thủ, bọn họ lại không phát hiện.



Cảm giác mạo hiểm và kích thích này...



Thật sự khiến người ta...



bị nghiện.” Cậu ấy hôn lên vành tai tôi, “Cũng giống như Tiểu Linh vậy, khiến tỷ bị nghiện...” Cậu ấy ngậm lấy vành tai tôi, cắn tai tôi không chút kiêng kị dưới ánh sáng của pháo hoa, hô hấp dần dần trở nên nóng bỏng và dồn dập: “Tối nay vốn dĩ chính là một cơ hội tốt.” “Cơ, cơ hội gì chứ...” Tôi đỏ mặt hỏi, tôi lo Kinh Thiên và Luân Hải sẽ quay lại nhìn chúng tôi.



“Trao tớ cho cậu...” Cậu ấy nói với giọng khàn đặc.



Tim tôi hẫng đi một nhịp, nhanh chóng xoay người đẩy cậu ấy ra: “Cút cút cút! Tớ muốn đi tìm Nhan Lăng!” “Được.” Cậu ấy không tình nguyện lùi lại, mấp máy môi, “Bà xã, em yên tâm, tối nay anh sẽ không làm gì em đâu, chừng nào em chuẩn bị xong...” Cậu còn mặt dày hỏi được nữa à! “Cậu không biết xấu hổ!” Tôi đỏ mặt đẩy cậu ấy ra, mở cửa chạy ra ngoài! Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Bạch Mặc, cậu là đồ không biết xấu hổ!! A...



Mặt của tôi đỏ hết rồi.



Quả nhiên mấy tên con trai đều là kiểu không biết xấu hổ, vừa nắm tay đã nghĩ tới chuyện ôm bạn, vừa được ôm đã muốn được hôn, được hôn rồi lại muốn ấy ấy!



Sóng điện não trong đầu bọn họ chắc chắn chạy nhanh như tàu hỏa! Con gái chúng tôi chỉ đến kỳ mỗi tháng một lần, còn bọn con trai thì động dục quanh năm! Tôi đỏ mặt mở cửa phòng Nhan Lăng, tìm một hồi thì thấy cô ấy đang ngồi ở cửa ban công ăn kem một mình.



Nhìn bóng lưng cô đơn của cô ấy, tôi bỗng cảm thấy có lỗi vô cùng.



Lúc cô ấy cần người ở bên cạnh nhất thì tôi lại ở chỗ khác tình chàng ý thiếp với Bạch Mặc.



Cho tớ ăn với.” Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy.



Cô ấy thấy tôi thì bèn giữ chặt cái thìa: “Cậu muốn tháng sau bị đau bụng chết sao!” Cô ấy quan tâm tôi như vậy càng khiến tôi cảm thấy tội lỗi hơn, tôi không nhịn được mà ôm lấy cô ấy: “Tớ nên tới thăm cậu sớm hơn mới đúng, tớ...



đúng là một người bạn tồi.” “Không có gì đâu, mọi người đều là người từng trải, trong sắc khinh bạn là chuyện bình thường mà.



Nếu tớ có bạn trai thì cũng sẽ như vậy thôi, hơn nữa không phải giờ cậu đến rồi sao.” Nhan Lăng vui vẻ nhìn tôi, lúc nào cô ấy cũng lạc quan như vậy cả.



Tôi chọt cánh tay mũm mĩm của cô ấy: “Sao đột nhiên cậu lại không vui vậy? Cậu có thể tới bữa tiệc với Hàn và anh Béo mà.” Nhan Lăng thở dài: “Ai, lúc trước bọn anh Béo có nói, Tâm Nghiên làm bạn với tớ chỉ vì muốn tiếp cận tên anh họ rác rưởi của tớ.



Lúc đó thì tớ không tin, nhưng bây giờ thì tớ tin rồi.



Nếu như là bạn tốt, vậy tại sao hôm nay lúc gặp lại nhau cô ấy lại không vui vẻ: Vừa đến cô ấy đã hỏi quan hệ giữa cậu và anh họ là gì, từ đầu tới cuối cũng không thèm quan tâm đến tớ, ài.” Cô ấy cúi đầu, nói với vẻ mặt thất vọng, “Quả thật tớ đã nghĩ quá đơn giản...” Tôi ngồi nhìn Luân Hải đang ôm vai Kinh Thiên ngồi phía dưới sân: “Trước đây tớ cảm thấy tên anh họ playboy của cậu rất đáng ghét, nhưng bây giờ có đôi khi tớ lại cảm thấy anh ta rất đáng thương.



Tâm Nghiên có thể xem như là báo ứng của anh ta.” “Đúng vậy đó!” Nhan Lăng cũng tỏ vẻ kinh ngạc, “Tớ thật sự không ngờ là bây giờ Tâm Nghiên vẫn chưa từ bỏ anh họ.



Cậu cũng thấy rồi đó, bộ dạng lúc cô ấy muốn giết người thật sự đáng sợ quá, hoàn toàn khác với cô ấy trước kia! Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng lúc trước cô ấy luôn đóng kịch trước mặt tớ.” “Trước kia cô ta như thế nào?” Tôi không nhịn được mà hóng hớt chút.



“Chính là...



Kiểu con gái mà anh họ tớ thích nhất.” Nhan Lăng nhìn tôi, “Không khác với cậu khi vừa nhập học là mấy.” “Cái gì? Cậu so sánh tớ với Tâm Nghiên áp!” Tôi thấy rất kỳ quặc, cúi mặt lẩm bẩm, “Tớ có chỗ nào so sánh được với Tâm Nghiên chứ, người ta xinh đẹp như vậy...”



“Trời ơi, không phải là vấn đề có xinh đẹp hay không! Loại người như anh họ tớ, mấy cô gái xinh đẹp anh ấy đã gặp nhiều rồi! Anh ấy không quá quan tâm đến gương mặt, à, tất nhiên cũng không thể quá khó coi.



Nói chung là anh ấy thích nhất mấy em gái đơn thuần đáng yêu, nhất là mấy cô gái ngây thơ chưa từng chạm vào đàn ông.” Nhan Lăng nhìn tôi, “Cậu có tin không? Nếu như không phải cậu đến đây cùng bạn trai thì chắc chắn anh họ tớ sẽ theo đuổi cậu!” “Sau đó thì đá?!” Tôi khẳng định.



Nhan Lăng không biết nói gì, lúng túng gật đầu: “Ừ thì...



Đúng thế.



Nhưng đương nhiên, tớ cảm thấy với tính cách của cậu, không chừng anh họ có thể thích lâu hơn chút.



Bởi vì cậu rất kiên cường lại không bám người, còn rất ngay thẳng nữa! Anh họ tớ cực thích kiểu đó, nếu không sao anh ta có thể phối hợp diễn kịch với người đàn ông của cậu chứ? Nhanh như vậy anh ta đã đưa được người đàn ông nhà cậu vào phòng cậu rồi.” “Hai cái tên khốn này!” Tôi siết chặt nắm đấm, chỉ muốn đánh bọn họ một trận! “Ha ha ha...



Thật sự không ngờ đấy, người đàn ông của cậu nhìn thì lầm lì, vậy mà trong bụng lại đầy ý đen tối ha.” Nhan Lăng bật cười, xem ra tâm trạng cô ấy đã tốt hơn nhiều rồi, “Từ sau chuyện của Tâm Nghiên, quả thật rất lâu rồi anh họ tớ chưa qua lại với con gái.



Cậu xem như là người con gái đầu tiên mà anh ta lại gần sau thời gian dài vườn không nhà trống.



Tớ nhìn ra được, anh ta thực sự muốn làm bạn với cậu.



Ý tớ là loại quan hệ bạn bè hết sức trong sáng ấy.” Nhan Lăng vội vàng giải thích.



“Tớ biết mà.



Tớ cũng nhìn ra được...” Tôi nhìn hai bóng lưng dưới lầu, “Anh họ cậu có vẻ rất cô đơn, cho nên anh ấy mới thường xuyên bám theo chúng ta.”



“Ừ, bởi vì các cậu chơi với anh ấy không vì mục đích gì cả, tình cảm của của các cậu đối với anh ấy rất đơn thuần.



Mấy người trước đây làm bạn với anh ấy đều mang theo mục đích riêng của bản thân.



Anh họ tớ có thể nhìn ra ai tiếp cận với anh ấy có mục đích, ai thật lòng muốn làm bạn với anh ấy.



Thế nên, cho dù quan hệ giữa anh ấy và Kinh Thiên là cạnh tranh, nhưng lúc bọn họ ở cùng nhau cũng không tệ lắm.” Nhan Lăng cũng nhìn hai người đang sóng vai ngồi phía dưới uống bia, trên mặt Luân Hải hiện lên nụ cười vui vẻ hiếm thấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom