Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-50
Chương 50: Tình thánh cũng đến lớp
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Kình Thiên nhìn tôi với vẻ ghét bỏ và bực bội.
Sau đó anh ta liếc xéo tôi, giống như không chịu nổi nữa nên anh ta đứng dậy, ngồi ra đằng sau rồi ấn hai tay lên eo tôi.
Tôi thoáng kinh ngạc, sợ anh ta tiếp tục bẻ người tôi qua lại.
“Đừng nhúc nhích!” Một tay Kinh Thiên bất chợt giữ vai của tôi lại, không cho tôi né tránh: “Cô trốn cái gì hả! Tôi giãn cơ cho cô một lát.” Bây giờ chắc chắn là anh ta đang vô cùng ghét bỏ tôi, giọng điệu nói chuyện cũng cực kỳ “tồi tệ”.
Kình Thiên nói xong thì đặt một tay khác lên lưng tôi, nhẹ nhàng xoa bóp vùng eo đang căng cứng của tôi.
Tôi lập tức cảm thấy cả người thoải mái, cái eo vốn đang đau nhức cũng dần được thả lỏng, dễ chịu hơn dưới bàn tay xoa bóp mạnh mẽ của anh ta.
Kình Thiên buông lỏng vai tôi ra, vừa xoa bóp lại vừa chê bai: “Xì, sao lại cứng thể chứ.
Cô ngồi nhiều quá, cứ tiếp tục như vậy thì hỏng cả người mất, chưa đến bốn mươi tuổi đã bị thoát vị đĩa đệm, rồi căng cơ thắt lưng.” “...” Mấy câu nói này của Kinh Thiên thật sự khiến người ta chẳng vui vẻ nổi.
Tôi cảm thấy anh ta nói như tôi sắp chết rồi vậy.
Tôi đảo mắt rồi nở nụ cười xấu xa, hơi nghiêng mặt qua: “Đội trưởng, hình như lưng của tôi cũng rất khó chịu, anh xoa bóp giúp tôi được không?” “Được.” Kinh Thiên xoa bóp lưng tôi từ dưới lên trên.
Hì hì! Bị lừa rồi! Thợ đấm bóp chuyên nghiệp của tôi đã ra đời! “Vai nữa! Lúc nãy bị anh bẻ đau chết mất.”
“Hừ!” Kinh Thiên đột nhiên dùng tay lại: “Không đúng, sao tôi lại có cảm giác cô đang coi tôi là thợ đấm bóp thể hả?” “Hì..” Lại bị nhìn thấu.
“Cô còn cười nữa!” Đi kèm với tiếng quát chói tai của anh ta là một cái cốc vào đầu tôi.
Tôi cảm thấy mình đã biến thành Kinh Không, cái tên thường xuyên bị anh ta cho ăn đòn.
“Đúng là được đằng chân lân đằng đầu.
Tôi nói này, ở đây có bác sĩ trị liệu chuyên nghiệp mà!” Kinh Thiên bỗng dừng lời.
Tôi nghi hoặc quay đầu lại thì thấy anh ta nửa ngồi nửa quỳ ở phía sau tôi, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng ra ngoài phòng huấn luyện.
Trong đôi mắt màu xanh thẫm của Kinh Thiên mơ hồ phản chiếu ra một bóng dáng, mà khóe miệng của anh ta lại dần cong lên.
Một nụ cười tràn ngập ý xấu và vẻ khiêu khích hiện lên trên khuôn mặt đẹp trai đó.
Tôi nhìn theo ánh mắt của Kình Thiên, ngay lập tức cả người cứng đờ, tim cũng như bị đóng băng.
Hóa ra Bạch Mặc đang đứng bên ngoài phòng huấn luyện, nhìn chòng chọc vào Kình Thiên với vẻ âm u qua lớp cửa kính đóng kín! Bạch Mặc cũng đang mặc một bộ đồ huấn luyện bó sát người màu xám bạc.
Bộ đồ huấn luyện cổ đứng tốn rõ đường nét cơ thể khiến cậu ấy như thể biến thành một người hoàn toàn khác.
Trên tòa án, cậu ấy là vị luật sư cực kỳ lạnh lùng, còn vào lúc này cậu ấy chính là người chiến sĩ tàn nhẫn và cao ngạo, cả người tỏa ra luồng sát khí như một con báo đen đang nhìn chòng chọc vào con môi của mình.
“Ngộ Không, đóng cửa sổ” Tôi nghe thấy mệnh lệnh kèm theo tiếng cười khẽ của Kình Thiên vang lên, ngay sau đó rèm cửa bắt đầu hạ xuống từ phía trên, dần che khuất Bạch Mặc đang đứng ở ngoài.
Lần này tiêu thật rồi.
Đầu óc tôi bắt đầu ong lên.
Kinh Thiên che cửa lại như thế, chắc chắn Bạch Ngốc nhà tôi sẽ bùng nổ cơn ghen, nhất định thế giới 2D của cậu ấy sẽ bị ngập trong biển giảm.
Tôi hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nối lát nữa khi gặp Bạch Mặc, cậu ấy sẽ biến thành Bạch Mặc nào nữa.
“Đứng lên! Bắt đầu tiến hành huấn luyện chuyên môn” Trái lại thì Kình Thiên có vẻ vô cùng ung dung, giọng nói còn lộ rõ sự vui vẻ.
Anh ta rất thích trêu Bạch Ngốc nhà tôi.
Chắc chắn là Kinh Thiên cố ý.
Tên xấu xa này! Rõ ràng là anh ta gây ra hoa, lát nữa lại do mình tôi gánh chịu.
Tôi hoảng hốt đứng lên, nhìn về khung cửa kính đã bị rèm che lại, lòng dạ bắt đầu rối bời.
“Phương thức triển khai năng lực không phải thứ cố định, mà có thể thay đổi thông qua một số cuộc huấn luyện đặc biệt...
Tô Linh!” Kinh Thiên quát to khiến tôi giật mình.
Tôi nhìn về phía Đình Thiên, anh ta đang trừng mắt nhìn tôi một cách nghiêm khắc và khó chịu: “Cô đang nhìn đi đâu vậy? Cô cảm thấy tôi đến đây để chơi với cô sao?”
“Xin lỗi, đội trưởng...” Tôi đưa hai tay ra sau lưng, chỉ có thể đàng hoàng nhìn Kình Thiên.
Anh ta liếc tôi, hừ nhẹ một tiếng nhưng khóe miệng lại cong lên, ra chiều rất là đắc ý.
Kinh Thiên vênh váo liếc thoáng qua chỗ rèm cửa sổ, như có thể nhìn thấy Bạch Mặc nên miệng càng ngoác rộng hơn.
“Ngộ Không, đưa đồ chơi lên.” Anh ta gọi khẽ một câu, ngay lập tức, ở xung quanh cách chỗ tôi không xa có bốn cây cột dần mọc lên, trên mỗi cột có một cái đèn hình nấm phát ra ánh sáng trắng ẩm.
“Đây là công cụ huấn luyện đặc biệt nhằm vào phương hướng của năng lực, chúng tôi gọi nó là bia đèn.” Kinh Thiên bỗng nhiên di chuyển đến bên cạnh tôi.
“Tách!” Một cái búng tay, một bóng đèn ở góc phải phía trước tức thì tắt ngúm.
“Tách” một tiếng nữa, đèn lại sáng lên.
Tôi không rõ bèn hỏi: “Điều khiển từ xa?” “Mẹ kiếp.” Kinh Thiện lại lộ ra biểu cảm chịu hết nổi như khi nhìn một kẻ ngốc.
Anh ta bước nhanh đến bên cạnh bia, chỉ vào cái đèn rồi trừng mắt nhìn tôi không chút kiên nhẫn: “Nghe rõ đây gà mờ!” “Hung dữ cái gì..” Tôi nén giận lầm bầm.
“Cô nói cái gì đấy?” Lông mày của Kinh Thiên lại dựng đứng lên, dáng vẻ như kiểu, ông đây cũng chỉ bị bắt huấn luyện cho cô mà thôi.
“Không có gì..” Tôi phồng má lên, bĩu môi nhìn anh ta.
Kình Thiên lại lườm tôi, chỉ vào cái đèn rồi nói tiếp: “Bên trong bia đèn có máy cảm ứng năng lực rất nhạy.
Vào lúc nó cảm ứng được năng lực của cô thì nó sẽ tắt, giống như thế này.” “Tách!” Anh ta lại búng tay một cái, đèn tắt.
“Bây giờ cô thử làm cho một cây đèn này tắt thôi” Kinh Thiên đứng tránh ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi làm tắt cây đèn bên cạnh anh ta.
“Chỉ làm tắt một cái?” Tôi kinh ngạc nhìn Kinh Thiên: “Nhưng năng lực của tôi...” “Đừng nói nhảm! Nhanh!” Anh ta quát to.
Toi hơi nhíu mày, chỉ đành ôm tâm lý thử nghiệm, vươn tay trái của mình ra rồi hít sâu, tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào ngọn đèn đó.
Tôi khởi động vòng Như Ý, cây gậy bạc lập tức chạm xuống đất.
“Ầm!”
“Bụp!”
Đèn...
Tắt hết rồi.
“Phụt, ha ha ha ha...” Kinh Thiên lập tức cười to.
Tôi bực mình nhìn anh ta: “Vốn dĩ năng lực của tôi là loại phát tán, sao có thể chỉ làm tắt một chiếc đèn được chứ?” “Cô có nghiêm túc nghe lời tôi vừa nói không?” Kinh Thiên bỗng tăng âm lượng, quát lớn lên với tôi.
Anh ta vung tay chỉ sang cửa sổ: “Đang nghĩ đến bạn trai cô phải không?” “Ai nhớ bạn trai hả! Có anh đang nghĩ đến bạn trai tôi ấy!” Tôi cũng hét lớn với Kinh Thiên.
Anh ta nhất thời choáng váng, ngẩn ra nhìn tôi một hồi lâu.
Tôi bực mình ngoảnh mặt đi, Kinh Thiên lại cứ ngớ người nhìn thẳng vào tôi.
Tôi quay lại lườm anh ta: “Anh có dạy nữa không, huấn luyện viên!” Anh ta tỉnh hồn lại, cũng quay ngoắt đi: “Tôi nên ở trong phòng tạm giam mới đúng!” Kinh Thiên tức giận thở phì phò một lúc, sau đó quay lại nhìn tôi: “Nghe đây! Tuy rằng bây giờ năng lực của cô là loại phát tán, thế nhưng thông qua huấn luyện thì có thể tập trung lại được!” “Thật sự có thể làm được à, anh có thể chuyển đổi như vậy sao?” Anh ta nén giận nhìn tôi một lúc sau đó đi quay lại bên cạnh tôi, lườm: “Xem cho kỹ.” Kình Thiên giơ hai bàn tay lên một cách chậm rãi, vẻ mặt lập tức trở nên tập trung cao độ.
Anh ta nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cây đèn ở góc phải phía trước của chúng tôi, đưa tay ra búng “tách” một tiếng, cây đèn đó đã tắt ngay.
Đột nhiên, tay trái của anh ta đưa qua trước mặt tôi, “tách” một tiếng, cây đèn ở góc trái phía trước cũng tắt.
Kinh Thiên ngoảnh mặt về sau, “tách” một tiếng, tôi xoay người nhìn thì thấy chiếc đèn bên phải phía sau đã tắt.
Thêm một tiếng “tách” vang lên bên tai, khi lời của anh ta còn vang vọng trong não tôi, thì cây đèn ở góc trái phía sau đã tắt.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sau đó anh ta liếc xéo tôi, giống như không chịu nổi nữa nên anh ta đứng dậy, ngồi ra đằng sau rồi ấn hai tay lên eo tôi.
Tôi thoáng kinh ngạc, sợ anh ta tiếp tục bẻ người tôi qua lại.
“Đừng nhúc nhích!” Một tay Kinh Thiên bất chợt giữ vai của tôi lại, không cho tôi né tránh: “Cô trốn cái gì hả! Tôi giãn cơ cho cô một lát.” Bây giờ chắc chắn là anh ta đang vô cùng ghét bỏ tôi, giọng điệu nói chuyện cũng cực kỳ “tồi tệ”.
Kình Thiên nói xong thì đặt một tay khác lên lưng tôi, nhẹ nhàng xoa bóp vùng eo đang căng cứng của tôi.
Tôi lập tức cảm thấy cả người thoải mái, cái eo vốn đang đau nhức cũng dần được thả lỏng, dễ chịu hơn dưới bàn tay xoa bóp mạnh mẽ của anh ta.
Kình Thiên buông lỏng vai tôi ra, vừa xoa bóp lại vừa chê bai: “Xì, sao lại cứng thể chứ.
Cô ngồi nhiều quá, cứ tiếp tục như vậy thì hỏng cả người mất, chưa đến bốn mươi tuổi đã bị thoát vị đĩa đệm, rồi căng cơ thắt lưng.” “...” Mấy câu nói này của Kinh Thiên thật sự khiến người ta chẳng vui vẻ nổi.
Tôi cảm thấy anh ta nói như tôi sắp chết rồi vậy.
Tôi đảo mắt rồi nở nụ cười xấu xa, hơi nghiêng mặt qua: “Đội trưởng, hình như lưng của tôi cũng rất khó chịu, anh xoa bóp giúp tôi được không?” “Được.” Kinh Thiên xoa bóp lưng tôi từ dưới lên trên.
Hì hì! Bị lừa rồi! Thợ đấm bóp chuyên nghiệp của tôi đã ra đời! “Vai nữa! Lúc nãy bị anh bẻ đau chết mất.”
“Hừ!” Kinh Thiên đột nhiên dùng tay lại: “Không đúng, sao tôi lại có cảm giác cô đang coi tôi là thợ đấm bóp thể hả?” “Hì..” Lại bị nhìn thấu.
“Cô còn cười nữa!” Đi kèm với tiếng quát chói tai của anh ta là một cái cốc vào đầu tôi.
Tôi cảm thấy mình đã biến thành Kinh Không, cái tên thường xuyên bị anh ta cho ăn đòn.
“Đúng là được đằng chân lân đằng đầu.
Tôi nói này, ở đây có bác sĩ trị liệu chuyên nghiệp mà!” Kinh Thiên bỗng dừng lời.
Tôi nghi hoặc quay đầu lại thì thấy anh ta nửa ngồi nửa quỳ ở phía sau tôi, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng ra ngoài phòng huấn luyện.
Trong đôi mắt màu xanh thẫm của Kinh Thiên mơ hồ phản chiếu ra một bóng dáng, mà khóe miệng của anh ta lại dần cong lên.
Một nụ cười tràn ngập ý xấu và vẻ khiêu khích hiện lên trên khuôn mặt đẹp trai đó.
Tôi nhìn theo ánh mắt của Kình Thiên, ngay lập tức cả người cứng đờ, tim cũng như bị đóng băng.
Hóa ra Bạch Mặc đang đứng bên ngoài phòng huấn luyện, nhìn chòng chọc vào Kình Thiên với vẻ âm u qua lớp cửa kính đóng kín! Bạch Mặc cũng đang mặc một bộ đồ huấn luyện bó sát người màu xám bạc.
Bộ đồ huấn luyện cổ đứng tốn rõ đường nét cơ thể khiến cậu ấy như thể biến thành một người hoàn toàn khác.
Trên tòa án, cậu ấy là vị luật sư cực kỳ lạnh lùng, còn vào lúc này cậu ấy chính là người chiến sĩ tàn nhẫn và cao ngạo, cả người tỏa ra luồng sát khí như một con báo đen đang nhìn chòng chọc vào con môi của mình.
“Ngộ Không, đóng cửa sổ” Tôi nghe thấy mệnh lệnh kèm theo tiếng cười khẽ của Kình Thiên vang lên, ngay sau đó rèm cửa bắt đầu hạ xuống từ phía trên, dần che khuất Bạch Mặc đang đứng ở ngoài.
Lần này tiêu thật rồi.
Đầu óc tôi bắt đầu ong lên.
Kinh Thiên che cửa lại như thế, chắc chắn Bạch Ngốc nhà tôi sẽ bùng nổ cơn ghen, nhất định thế giới 2D của cậu ấy sẽ bị ngập trong biển giảm.
Tôi hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nối lát nữa khi gặp Bạch Mặc, cậu ấy sẽ biến thành Bạch Mặc nào nữa.
“Đứng lên! Bắt đầu tiến hành huấn luyện chuyên môn” Trái lại thì Kình Thiên có vẻ vô cùng ung dung, giọng nói còn lộ rõ sự vui vẻ.
Anh ta rất thích trêu Bạch Ngốc nhà tôi.
Chắc chắn là Kinh Thiên cố ý.
Tên xấu xa này! Rõ ràng là anh ta gây ra hoa, lát nữa lại do mình tôi gánh chịu.
Tôi hoảng hốt đứng lên, nhìn về khung cửa kính đã bị rèm che lại, lòng dạ bắt đầu rối bời.
“Phương thức triển khai năng lực không phải thứ cố định, mà có thể thay đổi thông qua một số cuộc huấn luyện đặc biệt...
Tô Linh!” Kinh Thiên quát to khiến tôi giật mình.
Tôi nhìn về phía Đình Thiên, anh ta đang trừng mắt nhìn tôi một cách nghiêm khắc và khó chịu: “Cô đang nhìn đi đâu vậy? Cô cảm thấy tôi đến đây để chơi với cô sao?”
“Xin lỗi, đội trưởng...” Tôi đưa hai tay ra sau lưng, chỉ có thể đàng hoàng nhìn Kình Thiên.
Anh ta liếc tôi, hừ nhẹ một tiếng nhưng khóe miệng lại cong lên, ra chiều rất là đắc ý.
Kinh Thiên vênh váo liếc thoáng qua chỗ rèm cửa sổ, như có thể nhìn thấy Bạch Mặc nên miệng càng ngoác rộng hơn.
“Ngộ Không, đưa đồ chơi lên.” Anh ta gọi khẽ một câu, ngay lập tức, ở xung quanh cách chỗ tôi không xa có bốn cây cột dần mọc lên, trên mỗi cột có một cái đèn hình nấm phát ra ánh sáng trắng ẩm.
“Đây là công cụ huấn luyện đặc biệt nhằm vào phương hướng của năng lực, chúng tôi gọi nó là bia đèn.” Kinh Thiên bỗng nhiên di chuyển đến bên cạnh tôi.
“Tách!” Một cái búng tay, một bóng đèn ở góc phải phía trước tức thì tắt ngúm.
“Tách” một tiếng nữa, đèn lại sáng lên.
Tôi không rõ bèn hỏi: “Điều khiển từ xa?” “Mẹ kiếp.” Kinh Thiện lại lộ ra biểu cảm chịu hết nổi như khi nhìn một kẻ ngốc.
Anh ta bước nhanh đến bên cạnh bia, chỉ vào cái đèn rồi trừng mắt nhìn tôi không chút kiên nhẫn: “Nghe rõ đây gà mờ!” “Hung dữ cái gì..” Tôi nén giận lầm bầm.
“Cô nói cái gì đấy?” Lông mày của Kinh Thiên lại dựng đứng lên, dáng vẻ như kiểu, ông đây cũng chỉ bị bắt huấn luyện cho cô mà thôi.
“Không có gì..” Tôi phồng má lên, bĩu môi nhìn anh ta.
Kình Thiên lại lườm tôi, chỉ vào cái đèn rồi nói tiếp: “Bên trong bia đèn có máy cảm ứng năng lực rất nhạy.
Vào lúc nó cảm ứng được năng lực của cô thì nó sẽ tắt, giống như thế này.” “Tách!” Anh ta lại búng tay một cái, đèn tắt.
“Bây giờ cô thử làm cho một cây đèn này tắt thôi” Kinh Thiên đứng tránh ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi làm tắt cây đèn bên cạnh anh ta.
“Chỉ làm tắt một cái?” Tôi kinh ngạc nhìn Kinh Thiên: “Nhưng năng lực của tôi...” “Đừng nói nhảm! Nhanh!” Anh ta quát to.
Toi hơi nhíu mày, chỉ đành ôm tâm lý thử nghiệm, vươn tay trái của mình ra rồi hít sâu, tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào ngọn đèn đó.
Tôi khởi động vòng Như Ý, cây gậy bạc lập tức chạm xuống đất.
“Ầm!”
“Bụp!”
Đèn...
Tắt hết rồi.
“Phụt, ha ha ha ha...” Kinh Thiên lập tức cười to.
Tôi bực mình nhìn anh ta: “Vốn dĩ năng lực của tôi là loại phát tán, sao có thể chỉ làm tắt một chiếc đèn được chứ?” “Cô có nghiêm túc nghe lời tôi vừa nói không?” Kinh Thiên bỗng tăng âm lượng, quát lớn lên với tôi.
Anh ta vung tay chỉ sang cửa sổ: “Đang nghĩ đến bạn trai cô phải không?” “Ai nhớ bạn trai hả! Có anh đang nghĩ đến bạn trai tôi ấy!” Tôi cũng hét lớn với Kinh Thiên.
Anh ta nhất thời choáng váng, ngẩn ra nhìn tôi một hồi lâu.
Tôi bực mình ngoảnh mặt đi, Kinh Thiên lại cứ ngớ người nhìn thẳng vào tôi.
Tôi quay lại lườm anh ta: “Anh có dạy nữa không, huấn luyện viên!” Anh ta tỉnh hồn lại, cũng quay ngoắt đi: “Tôi nên ở trong phòng tạm giam mới đúng!” Kinh Thiên tức giận thở phì phò một lúc, sau đó quay lại nhìn tôi: “Nghe đây! Tuy rằng bây giờ năng lực của cô là loại phát tán, thế nhưng thông qua huấn luyện thì có thể tập trung lại được!” “Thật sự có thể làm được à, anh có thể chuyển đổi như vậy sao?” Anh ta nén giận nhìn tôi một lúc sau đó đi quay lại bên cạnh tôi, lườm: “Xem cho kỹ.” Kình Thiên giơ hai bàn tay lên một cách chậm rãi, vẻ mặt lập tức trở nên tập trung cao độ.
Anh ta nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cây đèn ở góc phải phía trước của chúng tôi, đưa tay ra búng “tách” một tiếng, cây đèn đó đã tắt ngay.
Đột nhiên, tay trái của anh ta đưa qua trước mặt tôi, “tách” một tiếng, cây đèn ở góc trái phía trước cũng tắt.
Kinh Thiên ngoảnh mặt về sau, “tách” một tiếng, tôi xoay người nhìn thì thấy chiếc đèn bên phải phía sau đã tắt.
Thêm một tiếng “tách” vang lên bên tai, khi lời của anh ta còn vang vọng trong não tôi, thì cây đèn ở góc trái phía sau đã tắt.