Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-42
Chương 42: Đều là thiếu niên bóng rổ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tôi hốt hoảng né tránh ánh mắt vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, dù vậy trái tim vẫn không có cách nào đập chậm lại, tôi bèn hỏi chú cảnh sát phía trước để giảm bớt sự xấu hổ lúc này, tuy vậy, giọng nói có phần the thé vì ảnh hưởng của tâm trạng: “Bây giờ chúng ta đến Học viện Tinh năng ạ?” “Không phải.” Một cảnh sát quay lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Bây giờ đến Tòa án Cục Quản lý Tinh năng?” “Gì?” Tôi ngạc nhiên lại nghi ngờ nhìn anh ta.
Anh ta nhìn lại tôi và Bạch Mặc: “Hôm qua, hành vi của hai người đã cản trở Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng xử lý vụ án, cho nên phải đến tòa án nghe phán quyết của trọng tài trong phiên điều trần.”
Cái gì?!!! Còn có chuyện này hả?!! Trước khi vào đại học còn phải đến tòa án? Chứng minh chúng tôi không có lý lịch xấu nào à? “Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng là cái gì?” Tôi không nhịn được hỏi lại.
Từ trước tới giờ, tôi chưa từng nghe nhắc đến nó.
Cái gọi là Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng chưa từng xuất hiện thông qua bất kỳ phương tiện truyền thông nào hết.
Đây chắc chắn là tổ chức không được công khai với công chúng.
Nhưng người cảnh sát đó đã quay đầu đi, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của tôi, giống như lính canh đang đứng gác, giữ vững chức trách của mình, im miệng không nói.
Bàn tay bị nắm của tôi bất ngờ được người ta nhấc lên.
Trái tim loạn nhịp của tôi khó khăn lắm mới bình tĩnh, giờ lại tiếp tục tăng nhịp đập.
Tôi muốn rút tay ra mà không được.
Bạch Mặc đặt tay tôi lên đùi cậu, bao bọc lấy nó, nói rất bình tĩnh: “Đừng lo, có tớ ở đây.” Giọng nói trầm thấp của cậu ta hơi khàn, toát ra một sự chín chắn có thể xóa tan bất kỳ nỗi lo lắng nào trong tôi.
Đột nhiên tôi có cảm giác, cả người cậu tỏa ra thứ hơi thở của một đàn ông trưởng thành mà trước giờ chưa từng có.
Tôi cúi đầu, mặt đỏ ửng không dám nhìn Bạch Mặc.
Ngón tay cậu mạnh mẽ đan qua kẽ ngón tay tôi, nắm chặt lấy tay tôi, dường như kiếp này không muốn rời xa.
Tôi biết Bạch Mặc có hơi bá đạo.
Thoạt nhìn cậu trầm mặc, kiệm lời.
Nhưng đối với thứ cậu thích thì tuyệt đối sẽ không cho người khác đụng vào.
Tôi len lén nhìn Bạch Mặc.
Cậu đang nhìn ra cửa sổ, khuôn mặt nghiêng nghiêng mang ý cười, khóe môi xinh đẹp cũng cong lên.
Tôi quay mặt đi.
Chỉ qua một đêm mà đột nhiên cảm thấy Bạch Mặc đã khác trước rất nhiều.
Kiểu thay đổi này giống như ngọn núi lửa vốn đã tắt ngúm đột nhiên hoạt động trở lại vậy.
Suốt dọc đường đi, trái tim tôi vẫn ở trạng thái đập nhanh liên hồi.
Tôi còn sống để mà xuống xe được, chứng tỏ tim tôi đúng là khỏe thật.
Cục Quản lý Tinh năng không cho chúng tôi bất kỳ chuẩn bị nào, mà đưa thẳng chúng tôi đến tòa án.
Thậm chí, không giải thích trước với chúng tôi, nói cho chúng tôi biết vì sao đột nhiên muốn chúng tôi lên tòa án.
Chúng tôi luôn ở trong trạng thái mơ màng.
Chúng tôi bị cảnh sát tinh năng đưa thẳng vào một phòng xét xử nhỏ không công khai.
Chỗ ghế dự thính ở một bên đã có hiệu trưởng Âu Hạc và chị Pattaya ngồi, ngoài ra còn có mấy người trưởng thành mà chúng tôi không biết.
Ánh mắt của họ đều rất nghiêm túc.
Ngay khi vừa bước vào phòng thì toàn bộ bầu không khí đều trở nên nghiêm cẩn và trang trọng hơn.
Trên ghế thẩm phán chính giữa tòa án chưa có người.
Hai bên là chỗ ngồi của nguyên cáo và bị cáo, năm người đám Kinh Thiên, Kinh Không và Hải Cơ đã ngồi ở một bên! Bọn họ cũng tới! Bọn họ thấy chúng tôi, lập tức sát khí bừng bừng.
“Xì.” Kình Thiên hếch cằm đẩy cao ngạo, không thèm nhìn chúng tôi thêm lấy một cái.
Còn Kinh Không làm cử chỉ khiêu khích về phía chúng tôi như nhảy battle đường phố.
Ba người bọn Hải Cơ, kẻ sầm mặt, kẻ hậm hực, còn một kẻ thì bực dọc nhìn sang chỗ khác.
Bọn họ đều tỏ ra sốt ruột, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc phiên điều trần này.
Nhìn dáng vẻ bọn họ thì hình như đã biết, buổi hôm nay phần lớn có liên quan đến vụ dừng tàu điện khẩn cấp vào hôm qua.
Đó là chuyện của bọn họ, chúng tôi không làm sai gì hết.
Hừ hừ, xem ra hôm nay có người sẽ gặp xui xẻo rồi.
Cảnh sát dẫn tôi và Bạch Mặc vào bên còn lại.
Hôm nay, chỗ nguyên cáo và bị cáo không có bảng đề tên rõ ràng.
Khi chúng tôi vừa ngồi xuống, một cánh cửa nhỏ phía bên mở ra, một ông chủ đầu hói, mặt tròn, khoác áo thẩm phán vội vàng bước vào chỗ thẩm phán.
Ông chú mặc dù hói đầu, nhưng dáng vẻ khá đáng yêu, giống như ông Phúc cười híp mắt, vừa đi vừa nói: “Thật là ngại quá, đã để mọi người chờ lâu.
Chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lý xong vụ án này, để cho bọn nhỏ nhanh nhanh đến trường.” Ông nói xong thì cười với tôi và Bạch Mặc, rồi ngồi xuống.
“Đùng!” Ông chú gõ búa đen xuống, lật hồ sơ trước mặt.
Tôi vẫn lơ mơ như cũ, nếu đã liên quan tới việc ngày hôm qua, thế vì sao tôi phải đứng đây tiếp nhận phân xử? Chẳng lẽ tôi là nhân chứng? Ông chú nhanh chóng lật hồ sơ, sau đó ngước mặt nhìn Kình Thiên, rồi lại nhìn tôi, mỉm cười: “Không ngờ lại có người có thể khiến người khác không thể sử dụng tinh năng.
Năng lực này đúng là nghịch thiên.” “Đệch...” Kình Thiên liếc nhìn Bạch Mặc, đột nhiên đứng dậy, chỉ thẳng vào Bạch Mặc: “Cậu ta làm ảnh hưởng đến việc chúng tôi chấp hành nhiệm vụ! Cậu ta cũng lạm dụng tinh năng! Với lại, con nhỏ người thường đó đứng ở đây làm gì? Buổi phán xét tinh năng cũng cho phép người bình thường vào nghe hả!” Kinh Thiên lớn giọng chất vấn.
Ông chú ngẩng đầu khỏi hồ sơ, cười nhìn Kình Thiên: “Đội trưởng Thanh Long, cậu chỉ sai rồi.
Người nhốt các cậu trong tàu điện ngầm, bắt các cậu ngoan ngoãn chờ đến trạm kế tiếp chính là cô bé đó.
Cô bé tên là Tô Linh.” Kinh Thiên đời người, tức khắc bọn Kinh Không và Hải Cơ cũng ngạc nhiên nhìn tôi.
“Cái gì?! Là con nhỏ đó!” Kinh Không nhảy dựng khỏi chỗ ngồi, đứng bên cạnh Kinh Thiên, liên tục chớp mắt nhìn tôi.
Cậu ta từ từ dịch chuyển ngón tay đang chỉ Bạch Mặc của Kinh Thiên sang hướng tôi, “Đội trưởng, là cô ta.” Kinh Thiên nghiến răng, bực dọc rút tay về rồi quay mặt đi, hai tay khoanh trước ngực, ngực hít thở thật sâu, dường như đang cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ của mình.
Có lúc, tôi lại cảm thấy đàn ông là quần thể yếu thế trên thế giới này.
Vì có vài việc khi do phụ nữ làm thì đàn ông luôn nhường nhịn phụ nữ, giống như lúc này vậy.
Nhìn Kình Thiên thì dường như do tôi là con gái, nên cậu ta không có cách nào so đo với tôi nữa.
“Tô Linh, lúc cô sử dụng năng lực của mình cản trở Kình Thiên và Kinh Không có biết Kình Thiên - thuộc tiểu đội Thanh Long của Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng, đang chấp hành nhiệm vụ không?” Ông chủ nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi lập tức nói: “Tôi không biết, thậm chí tôi còn không biết cái gì là Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng nữa.”
Ông chủ gật đầu, nói tiếp với vẻ mặt nghiêm túc: “Cô bắt đầu bước vào Học viện Tinh năng thì cũng nên biết vai trò của Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng.
Hôm qua, ở khu công nghiệp Thành Đông đột nhiên xảy ra vụ nổ và hỏa hoạn với quy mô lớn, các tiểu đội cứu hộ khác đã kịp thời đến nơi, chỉ có đội trưởng Kinh Thiên của tổ Thanh Long và đội phó Kinh Không không đến nơi đúng giờ.
Theo điều tra cho thấy, họ đã bị nhốt trên tuyến tàu điện ngầm số 3, bị người dị năng chưa đăng ký vây khôn.
Tô Linh, chuyện này cô có thừa nhận là cô làm không?”
Tôi ngơ ngác nhìn ông chú thẩm phán, hôm qua, bọn Kình Thiên phải đi cứu hỏa? Mà tôi lại...
“Bọn họ đi cứu hỏa thật à?” Tâm trạng tôi hỗn loạn, áy náy nhìn ông chú thẩm phán.
Vẻ mặt ông chú chuyển sang dịu dàng: “Đúng rồi.
Bạn Tô Linh, rất nhiều người dị năng đang âm thầm phục vụ cho xã hội này của chúng ta.” “Nhưng vào lúc đó, quả thật là chúng tôi không hề biết.” Bạch Mặc ngồi bên cạnh tôi bình tĩnh lên tiếng, “Chúng tôi bằng lòng chịu trách nhiệm với chuyện này.
Chúng tôi thành thật xin lỗi Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng cùng toàn thể thành viên tiểu đội Thanh Long.” Nói xong, Bạch Mặc xoay người, bình tĩnh cúi người với bọn Kình Thiên đang không nhìn chúng tôi, “Xin lỗi.” Bạch Mặc nói xong thì đứng thẳng lên, kéo tay áo tôi khe khẽ.
Tôi quay sang định cúi người thì Kình Thiên đột nhiên phất tay: “Tôi nhận lời xin lỗi của các người.” Nói xong, cậu ta rụt tay về tiếp tục khoanh trước ngực, vẻ mặt rõ là đang nói, đen thôi đỏ quên đi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Anh ta nhìn lại tôi và Bạch Mặc: “Hôm qua, hành vi của hai người đã cản trở Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng xử lý vụ án, cho nên phải đến tòa án nghe phán quyết của trọng tài trong phiên điều trần.”
Cái gì?!!! Còn có chuyện này hả?!! Trước khi vào đại học còn phải đến tòa án? Chứng minh chúng tôi không có lý lịch xấu nào à? “Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng là cái gì?” Tôi không nhịn được hỏi lại.
Từ trước tới giờ, tôi chưa từng nghe nhắc đến nó.
Cái gọi là Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng chưa từng xuất hiện thông qua bất kỳ phương tiện truyền thông nào hết.
Đây chắc chắn là tổ chức không được công khai với công chúng.
Nhưng người cảnh sát đó đã quay đầu đi, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của tôi, giống như lính canh đang đứng gác, giữ vững chức trách của mình, im miệng không nói.
Bàn tay bị nắm của tôi bất ngờ được người ta nhấc lên.
Trái tim loạn nhịp của tôi khó khăn lắm mới bình tĩnh, giờ lại tiếp tục tăng nhịp đập.
Tôi muốn rút tay ra mà không được.
Bạch Mặc đặt tay tôi lên đùi cậu, bao bọc lấy nó, nói rất bình tĩnh: “Đừng lo, có tớ ở đây.” Giọng nói trầm thấp của cậu ta hơi khàn, toát ra một sự chín chắn có thể xóa tan bất kỳ nỗi lo lắng nào trong tôi.
Đột nhiên tôi có cảm giác, cả người cậu tỏa ra thứ hơi thở của một đàn ông trưởng thành mà trước giờ chưa từng có.
Tôi cúi đầu, mặt đỏ ửng không dám nhìn Bạch Mặc.
Ngón tay cậu mạnh mẽ đan qua kẽ ngón tay tôi, nắm chặt lấy tay tôi, dường như kiếp này không muốn rời xa.
Tôi biết Bạch Mặc có hơi bá đạo.
Thoạt nhìn cậu trầm mặc, kiệm lời.
Nhưng đối với thứ cậu thích thì tuyệt đối sẽ không cho người khác đụng vào.
Tôi len lén nhìn Bạch Mặc.
Cậu đang nhìn ra cửa sổ, khuôn mặt nghiêng nghiêng mang ý cười, khóe môi xinh đẹp cũng cong lên.
Tôi quay mặt đi.
Chỉ qua một đêm mà đột nhiên cảm thấy Bạch Mặc đã khác trước rất nhiều.
Kiểu thay đổi này giống như ngọn núi lửa vốn đã tắt ngúm đột nhiên hoạt động trở lại vậy.
Suốt dọc đường đi, trái tim tôi vẫn ở trạng thái đập nhanh liên hồi.
Tôi còn sống để mà xuống xe được, chứng tỏ tim tôi đúng là khỏe thật.
Cục Quản lý Tinh năng không cho chúng tôi bất kỳ chuẩn bị nào, mà đưa thẳng chúng tôi đến tòa án.
Thậm chí, không giải thích trước với chúng tôi, nói cho chúng tôi biết vì sao đột nhiên muốn chúng tôi lên tòa án.
Chúng tôi luôn ở trong trạng thái mơ màng.
Chúng tôi bị cảnh sát tinh năng đưa thẳng vào một phòng xét xử nhỏ không công khai.
Chỗ ghế dự thính ở một bên đã có hiệu trưởng Âu Hạc và chị Pattaya ngồi, ngoài ra còn có mấy người trưởng thành mà chúng tôi không biết.
Ánh mắt của họ đều rất nghiêm túc.
Ngay khi vừa bước vào phòng thì toàn bộ bầu không khí đều trở nên nghiêm cẩn và trang trọng hơn.
Trên ghế thẩm phán chính giữa tòa án chưa có người.
Hai bên là chỗ ngồi của nguyên cáo và bị cáo, năm người đám Kinh Thiên, Kinh Không và Hải Cơ đã ngồi ở một bên! Bọn họ cũng tới! Bọn họ thấy chúng tôi, lập tức sát khí bừng bừng.
“Xì.” Kình Thiên hếch cằm đẩy cao ngạo, không thèm nhìn chúng tôi thêm lấy một cái.
Còn Kinh Không làm cử chỉ khiêu khích về phía chúng tôi như nhảy battle đường phố.
Ba người bọn Hải Cơ, kẻ sầm mặt, kẻ hậm hực, còn một kẻ thì bực dọc nhìn sang chỗ khác.
Bọn họ đều tỏ ra sốt ruột, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc phiên điều trần này.
Nhìn dáng vẻ bọn họ thì hình như đã biết, buổi hôm nay phần lớn có liên quan đến vụ dừng tàu điện khẩn cấp vào hôm qua.
Đó là chuyện của bọn họ, chúng tôi không làm sai gì hết.
Hừ hừ, xem ra hôm nay có người sẽ gặp xui xẻo rồi.
Cảnh sát dẫn tôi và Bạch Mặc vào bên còn lại.
Hôm nay, chỗ nguyên cáo và bị cáo không có bảng đề tên rõ ràng.
Khi chúng tôi vừa ngồi xuống, một cánh cửa nhỏ phía bên mở ra, một ông chủ đầu hói, mặt tròn, khoác áo thẩm phán vội vàng bước vào chỗ thẩm phán.
Ông chú mặc dù hói đầu, nhưng dáng vẻ khá đáng yêu, giống như ông Phúc cười híp mắt, vừa đi vừa nói: “Thật là ngại quá, đã để mọi người chờ lâu.
Chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lý xong vụ án này, để cho bọn nhỏ nhanh nhanh đến trường.” Ông nói xong thì cười với tôi và Bạch Mặc, rồi ngồi xuống.
“Đùng!” Ông chú gõ búa đen xuống, lật hồ sơ trước mặt.
Tôi vẫn lơ mơ như cũ, nếu đã liên quan tới việc ngày hôm qua, thế vì sao tôi phải đứng đây tiếp nhận phân xử? Chẳng lẽ tôi là nhân chứng? Ông chú nhanh chóng lật hồ sơ, sau đó ngước mặt nhìn Kình Thiên, rồi lại nhìn tôi, mỉm cười: “Không ngờ lại có người có thể khiến người khác không thể sử dụng tinh năng.
Năng lực này đúng là nghịch thiên.” “Đệch...” Kình Thiên liếc nhìn Bạch Mặc, đột nhiên đứng dậy, chỉ thẳng vào Bạch Mặc: “Cậu ta làm ảnh hưởng đến việc chúng tôi chấp hành nhiệm vụ! Cậu ta cũng lạm dụng tinh năng! Với lại, con nhỏ người thường đó đứng ở đây làm gì? Buổi phán xét tinh năng cũng cho phép người bình thường vào nghe hả!” Kinh Thiên lớn giọng chất vấn.
Ông chú ngẩng đầu khỏi hồ sơ, cười nhìn Kình Thiên: “Đội trưởng Thanh Long, cậu chỉ sai rồi.
Người nhốt các cậu trong tàu điện ngầm, bắt các cậu ngoan ngoãn chờ đến trạm kế tiếp chính là cô bé đó.
Cô bé tên là Tô Linh.” Kinh Thiên đời người, tức khắc bọn Kinh Không và Hải Cơ cũng ngạc nhiên nhìn tôi.
“Cái gì?! Là con nhỏ đó!” Kinh Không nhảy dựng khỏi chỗ ngồi, đứng bên cạnh Kinh Thiên, liên tục chớp mắt nhìn tôi.
Cậu ta từ từ dịch chuyển ngón tay đang chỉ Bạch Mặc của Kinh Thiên sang hướng tôi, “Đội trưởng, là cô ta.” Kinh Thiên nghiến răng, bực dọc rút tay về rồi quay mặt đi, hai tay khoanh trước ngực, ngực hít thở thật sâu, dường như đang cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ của mình.
Có lúc, tôi lại cảm thấy đàn ông là quần thể yếu thế trên thế giới này.
Vì có vài việc khi do phụ nữ làm thì đàn ông luôn nhường nhịn phụ nữ, giống như lúc này vậy.
Nhìn Kình Thiên thì dường như do tôi là con gái, nên cậu ta không có cách nào so đo với tôi nữa.
“Tô Linh, lúc cô sử dụng năng lực của mình cản trở Kình Thiên và Kinh Không có biết Kình Thiên - thuộc tiểu đội Thanh Long của Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng, đang chấp hành nhiệm vụ không?” Ông chủ nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi lập tức nói: “Tôi không biết, thậm chí tôi còn không biết cái gì là Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng nữa.”
Ông chủ gật đầu, nói tiếp với vẻ mặt nghiêm túc: “Cô bắt đầu bước vào Học viện Tinh năng thì cũng nên biết vai trò của Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng.
Hôm qua, ở khu công nghiệp Thành Đông đột nhiên xảy ra vụ nổ và hỏa hoạn với quy mô lớn, các tiểu đội cứu hộ khác đã kịp thời đến nơi, chỉ có đội trưởng Kinh Thiên của tổ Thanh Long và đội phó Kinh Không không đến nơi đúng giờ.
Theo điều tra cho thấy, họ đã bị nhốt trên tuyến tàu điện ngầm số 3, bị người dị năng chưa đăng ký vây khôn.
Tô Linh, chuyện này cô có thừa nhận là cô làm không?”
Tôi ngơ ngác nhìn ông chú thẩm phán, hôm qua, bọn Kình Thiên phải đi cứu hỏa? Mà tôi lại...
“Bọn họ đi cứu hỏa thật à?” Tâm trạng tôi hỗn loạn, áy náy nhìn ông chú thẩm phán.
Vẻ mặt ông chú chuyển sang dịu dàng: “Đúng rồi.
Bạn Tô Linh, rất nhiều người dị năng đang âm thầm phục vụ cho xã hội này của chúng ta.” “Nhưng vào lúc đó, quả thật là chúng tôi không hề biết.” Bạch Mặc ngồi bên cạnh tôi bình tĩnh lên tiếng, “Chúng tôi bằng lòng chịu trách nhiệm với chuyện này.
Chúng tôi thành thật xin lỗi Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng cùng toàn thể thành viên tiểu đội Thanh Long.” Nói xong, Bạch Mặc xoay người, bình tĩnh cúi người với bọn Kình Thiên đang không nhìn chúng tôi, “Xin lỗi.” Bạch Mặc nói xong thì đứng thẳng lên, kéo tay áo tôi khe khẽ.
Tôi quay sang định cúi người thì Kình Thiên đột nhiên phất tay: “Tôi nhận lời xin lỗi của các người.” Nói xong, cậu ta rụt tay về tiếp tục khoanh trước ngực, vẻ mặt rõ là đang nói, đen thôi đỏ quên đi.
Bình luận facebook